Đến bệnh viện, Quý Lãng vừa đi về phía khu nội trú, vừa nhìn đồng hồ.
Tám giờ rưỡi, hẳn là sẽ đến kịp.
Vì sốt ruột, Quý Lãng đi rất nhanh, sắc mặt anh nghiêm trọng, thân hình như gió, ngay cả sức mạnh mộng yểm mang trên người cũng xao động theo, tuy không khiến người xung quanh gặp ác mộng, nhưng uy áp trầm trọng trên người nặng hơn rất nhiều, khiến cho rất nhiều người nhìn thấy anh từ xa đến gần đều tự động tránh né. Có vài người không kịp tránh, khi Quý Lãng đi ngang qua người họ, đều bị dọa cho run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Người này là ai vậy, chắc không phải đến bệnh viện giết người đấy chứ.
Người qua đường nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Lãng suy nghĩ, rất nhiều người muốn vào khu nội trú cũng phải khựng lại, đợi qua thêm mười mấy phút nữa rồi vào sau, chờ xác định không có hung án mới tính tiếp.
Thái độ tránh né anh từ xa của người đi đường ngược lại tiện cho anh đi nhanh hơn, ngay cả khi chờ thang máy, những người vốn chờ trước thang máy không hẹn đều cùng tránh ra, đến thang máy khác bên cạnh, không ai dám tranh với anh.
Một lúc sau thang máy xuống, Quý Lãng bước vào, hoàn toàn không có ý chờ những người khác, trực tiếp ấn nút đóng cửa. Chính vào lúc này, một bóng người vội vàng chạy đến, trong thoáng chốc khi thang máy khép lại đã vươn tay chặn cửa thang máy.
“Đợi đã”
Lập tức, những người chờ thang máy bên cạnh hít khí lạnh, thầm nghĩ lát nữa người kia liệu có bị đá ra ngoài hay không.
Người vươn tay chặn cửa thang máy lúc này mới phát giác có gì đó không ổn, cậu ấy chỉ cảm thấy không khí xung quanh không đúng lắm, dường như tồn tại thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
“Ông...ông chủ?” Dịch Quan ngẩng đầu nhìn rõ người lạnh mặt bên trong thang máy, cảm giác khủng khiếp kia nhanh chóng tan biến một chút.
Vừa rồi còn cảm thấy cảm giác khủng khiếp kia có chút quen thuộc, thì ra là ông chủ. Nhưng chẳng phải hôm nay là trung thu sao? Sao ông chủ lại ở đây một mình? Sao vẻ mặt ông chủ lại nghiêm trọng như thế, bà chủ không dỗ dành à?
“Không vào thì ra ngoài đi.” Quý Lãng thấy Dịch Quan ngăn thang máy không vào, có chút không vui, anh đang tranh thủ thời gian.
Dịch Quan lập tức phản ứng lại, vội vàng bước vào, sau đó theo phản xạ có điều kiện ấn nút đóng cửa thang máy lại. Cậu ấy không hề hỏi người bên ngoài có vào hay không, thậm chí lập tức hiểu ra ngay tại sao bọn họ lại đứng chờ trước thang máy bên cạnh.
Lúc trước Dịch Quan cũng cảm thấy khí thế ông chủ nhà mình quá mạnh, mạnh đến mức bất kì ai đứng trước mặt anh cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Khi đó cậu ấy chỉ coi nó như khí thế đặc biệt mà những người thành công sở hữu, bây giờ cậu ấy biết trên thế giới này có siêu hình, lại kết hợp với thân phận vu sư của bà chủ, Dịch Quan cảm thấy khí thế này của ông chủ nhà mình, tuyệt đối không chỉ đơn giản là của những người thành công, mà là sức mạnh siêu hình nào đó cậu ấy không biết.
Dịch Quan nhanh chóng ấn tầng lầu mình muốn lên, sau đó rất nhanh, cậu ấy lại bị áp lực của ông chủ đè cho không thở nổi. Cậu ấy đột nhiên vô cùng hối hận mấy bước chân đã chạy ngoài thang máy ban nãy, chờ thêm một lượt thang nữa chẳng qua cũng chỉ một hai phút thôi, gấp gì chứ.
“Ông chủ, trung thu vui vẻ.” Dịch Quan cảm thấy nên nói gì đó, có lẽ cảm giác sẽ tốt hơn chút.
Quý Lãng không để ý cậu ấy, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn con số các tầng thang máy leo lên.
“Anh...hôm nay sao lại đến bệnh viện? Chẳng phải nói muốn đến đại học thành phố Hải thả đèn khổng minh với bà chủ sao?”
Nghe hai chữ bà chủ, ánh mắt Quý Lãng mới dời qua, nhìn về phía Dịch Quan. Ánh mắt đó dường như đang hỏi, sao cậu biết?
“Bà chủ đăng lên vòng bạn bè, nói hôm nay là ngày lễ đầu tiên cô ấy và anh cùng nhau trải qua, rất mong đợi.” Dịch Quan chống chọi áp lực nói.
Ánh mắt Quý Lãng lóe lên, sức mạnh mộng yểm trên người dường như được điều gì đó an ủi, bình tĩnh trở lại.
Dịch Quan cảm thấy áp lực xung quanh hình như đã yếu đi một chút, lập tức âm thầm thở phào một hơi.
“Cậu đến thăm em gái à?” Dịch Quan là người toàn bộ gia tài chỉ có 4500, đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện tư nhân đắt nhất thành phố Hải, trừ việc đến thăm em gái nhà giàu cậu ấy vừa nhận ra, không còn lý do nào khác để đến đây nữa.
“Đúng vậy, hồn của em gái tôi đã dưỡng xong rồi, hôm nay đưa em ấy đến đây, lát nữa em ấy sẽ tỉnh lại.” Nói rồi, Dịch Quan lấy con búp bê to cỡ lòng bàn tay, ra khỏi túi áo.
Búp bê kia chính là búp bê mà Trần Huyễn Linh nhập hồn sống vào, lúc này búp bê đang co người lại, vẻ mặt phòng bị nhìn anh.
Quý Lãng biết, sức mạnh mộng yểm trên người mình có khả năng trấn áp quỷ hồn vượt xa người bình thường, Trần Huyễn Linh hẳn là bị khí thế ban nãy của anh dọa sợ. Quý Lãng cũng không chào hỏi, mà dời tầm mắt, tiếp tục nhìn con số thang máy.
“Cậu sắp đến rồi.” Quý Lãng nhắc nhở.
Dịch Quan quay người lại, thấy còn một tầng nữa là đến tầng mười mà mình muốn đi. Thang máy rất nhanh dừng lại, Dịch Quan tạm biệt Quý Lãng, ra khỏi thang máy. Chờ khi thang máy đóng cửa lại, tiếp tục đi lên, Dịch Quan mới lấy lại tinh thần, buồn bực nói: “Sao ông chủ lại đến bệnh viện nhỉ?”
“Anh, người ban nãy thật đáng sợ, trên người anh ta có sức mạnh rất lớn.” Lúc này Trần Huyễn Linh mới dám nói chuyện.
Dịch Quan nghe vậy, không chỉ không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có khoái cảm khi suy đoán được chứng thực: “Anh nói mà, bà chủ là vu sư, ông chủ đương nhiên không phải người bình thường. Tiểu Linh em đừng sợ, ông chủ chúng ta chỉ là nhìn qua trông có vẻ dọa người thôi, thực ra con người rất tốt. Lúc vừa đến phòng làm việc, nếu không phải lương đãi ngộ cao, anh cũng bị dọa suýt nữa từ chức, nhưng em xem mấy năm nay, bây giờ anh tự nhiên biết mấy.”
“......” Trần Huyễn Linh.
Nếu như co lại vào góc thang máy, nói chuyện còn mang theo chút run rẩy cũng coi là tự nhiên.
Khoảng hai phút sau, thang máy đến tầng mười sáu, nơi mà Quý Lãng muốn đến.
Lúc này sức mạnh mộng yểm của Quý Lãng yên tĩnh, khí thế của anh cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lúc nhìn người ta sẽ mang đến cảm giác âm trầm, nhưng không giống như lúc nãy, khiến người ta tự động tránh ra. Lúc này cả đoạn đường đi vào trong, không thu hút quá nhiều sự chú ý.
“Quý Lãng?” Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc đồ bác sĩ xoay người lại từ quầy ký tên y tá, vừa nhìn đã thấy Quý Lãng, lập tức có mấy phần vui vẻ gọi một tiếng.
Quý Lãng nâng mắt nhìn qua, cũng nhận ra người này, là bác sĩ Lưu, lúc anh còn nhỏ có một khoảng thời gian ở bệnh viện, đều là bác sĩ Lưu chăm sóc anh.
“Bác sĩ Lưu.” Quý Lãng dừng bước.
“Cậu lớn như vậy rồi à.” Bác sĩ Lưu giơ tay muốn vỗ cánh tay của Quý Lãng, nhưng thoáng chốc chạm mắt với Quý Lãng, lòng bỗng run rẩy, tay cũng không vỗ được nữa: “Nhiều năm không gặp, khí thế của cậu mạnh mẽ thật.”
Bác sĩ Lưu cười, vừa kinh ngạc áp lực ban nãy Quý Lãng gây ra cho ông ấy, vừa khéo léo hóa giải sự ngượng ngập của mình.
“Quý An, cũng là do chú chữa trị?” Quý Lãng hỏi.
“Đúng vậy.” Lúc này bác sĩ Lưu cũng đã hồi phục lại từ khí thế mạnh mẽ của Quý Lãng, bây giờ nhìn kỹ Quý Lãng lần nữa lại không có gì khác thường, ông ấy mỉm cười nói: “Tiểu An không có chuyện gì lớn, tình huống của cậu bé so với cậu ban đầu, tốt hơn nhiều.”
“So với tôi ban đầu?” Quý Lãng kinh ngạc nhướng mi.
“Đúng vậy, lúc đầu cậu gặp ác mộng, một ngày nhiều nhất chỉ ngủ được hai tiếng, hơn nữa cho dù ngủ thiếp đi trong mơ cũng không ngừng khóc, hoạt động sóng điện não còn kịch liệt hơn khi tỉnh táo. Tiểu An lại tốt hơn nhiều, tuy cũng thấy ác mộng, nhưng ít nhất vẫn ngủ được.”
Quý Lãng sửng sốt, trong lòng có chút suy đoán: “Ý chú là, Quý An bị bệnh, là vì gặp ác mộng?”
“Phải, thằng nhóc này không ngủ được, tự mình uống thuốc an thần, dọa chết ba mẹ cậu.” Bác sĩ Lưu nói: “Tôi đã kiểm tra cho cậu bé, phát hiện trừ việc uống thuốc an thần ra, các chỉ số sức khỏe khác đều không tốt, thậm chí hơi suy dinh dưỡng. Sau đó Tiểu An tỉnh lại, chúng tôi mới biết cậu bé đã gặp ác mộng một khoảng thời gian dài. Tình huống của cậu bé khá giống cậu khi còn nhỏ, cho nên chúng tôi lo lắng cậu bé sẽ như cậu.”
“Thằng bé sẽ không đâu.” Quý Lãng nói chém đinh chặt sắt.
Bác sĩ Lưu lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, Quý Lãng nhìn qua lạnh lùng, trong lòng vẫn nhớ thương người em trai này, vừa nghe Tiểu An bị bệnh giống anh, giọng điệu lại cự tuyệt như vậy.
“Không phải là tốt nhất. Có điều chuyện ác mộng này cậu có kinh nghiệm, nếu có thể giúp được Tiểu An sớm ngày khỏi hẳn sẽ tốt hơn.” Bác sĩ Lưu nói, lại muốn nhấc tay vỗ cánh tay Quý Lãng.
Quý Lãng không chút dấu vết dịch chuyển, tránh khỏi tay của bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu sửng sốt, bàn tay lơ lửng, lập tức cảm thấy xấu hổ.
“Kinh nghiệm của tôi? Chỉ cần không bị dọa chết, nhìn thấy nhiều, tự nhiên sẽ không sợ nữa.” Quý Lãng bình tĩnh nói.
Vẻ mặt xấu hổ của bác sĩ Lưu lập tức trở nên ngơ ngác, nhất thời thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.
Quý Lãng cũng không cho ông cơ hội phản ứng, gật đầu, nghiêng người rời đi. Rất lâu sau khi anh đi, bác sĩ Lưu mới dần dần lấy lại tinh thần, dùng giọng điệu như đã nhìn thấu tất cả cảm thán:
“Cũng phải, cả thời thơ ấu của cậu đều trải qua trong ác mộng, tính cách kỳ lạ một chút cũng là chuyện bình thường.”
Quý Lãng đi đến trước phòng bệnh của Quý An, anh đứng trước cửa nhìn vào trong một lúc, liền nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ.
Trên chiếc sô pha không lớn lắm trong phòng bệnh, một nhà ba người chen chúc ngồi chung, trên bàn trà trước sô pha bày đầy các món ăn, người mẹ dịu dàng từ ái đang cầm một miếng bánh trung thu đút cho con trai hoạt bát đáng yêu, người cha nghiêm túc, đang gắp thêm đồ ăn vào chén nhỏ trước mặt cho con trai. Con trai nhỏ nhận bánh trung thu ăn một miếng, sau đó lại cười tủm tỉm lần lượt đưa đến miệng ba mẹ, một nhà ba người, mỗi người một miếng.
Quý Lãng rủ mắt, khẽ gõ cửa.
Ba người đồng thời nhìn ra ngoài cửa, khoảnh khắc nhìn thấy Quý Lãng, nụ cười trên gương mặt ba mẹ Quý lập tức bị cảm xúc không biết là kinh ngạc hay căng thẳng thay thế, dường như gặp Quý Lãng, họ không thể tìm được biểu cảm thích hợp. Chỉ có Tiểu Quý An, khi nhìn thấy Quý Lãng, vui vẻ chạy ra ngoài.
“Anh, anh cũng đến thăm em sao?”
Tiểu Quý An rất muốn nhào vào lòng anh mình, nhưng khi đến gần Quý Lãng, vẫn bị khí thế của Quý Lãng trấn áp, dừng chân khi còn cách một mét.
Quý Lãng cứ đứng trước cửa như vậy, nhìn thẳng vào Quý An, sau khi xác định trên người cậu không có gì khác thường, mới hỏi: “Em gặp ác mộng?”
“Dạ, nhưng mà không sao, em sắp khỏi rồi.” Quý An vội vàng đáp.
“Có phải từ sau khi rời khỏi chỗ anh, mới bắt đầu bị không?” Quý Lãng hỏi.
Anh vừa hỏi câu này, ba mẹ Quý cùng đi theo ra đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Quý Lãng trở nên phức tạp.
“Dạ.” Quý An lại gật đầu lần nữa.
“Có phải em đã chạm vào thứ gì trong phòng anh không?” Quý Lãng hỏi tiếp.
Lúc này Quý An cũng nghe ra được giọng anh mình không đúng, cậu lập tức có chút tủi thân: “Em không có, em sẽ không chạm đồ lung tung.”
“Em đã chạm vào búp bê phải không.” Giọng điệu Quý Lãng khẳng định.
Quý An sửng sốt, nhớ ra: “Em...em thấy búp bê trong phòng bị rơi dưới đất, nên nhặt lên.”
“Chẳng phải em nói sẽ không chạm đồ lung tung sao?” Quý Lãng hỏi.
“Em...em...” Quý An chưa từng bị ai chất vấn như vậy, huống hồ người trước mắt còn là anh trai của cậu.
Tiểu An cực kì tủi thân, ba cả ngày bận làm việc, mẹ bay khắp thế giới mở triển lãm tranh, còn có anh trai, chưa từng về nhà. Cậu rất hâm mộ bạn học Nghiêm Chí Minh của mình, cậu ấy có anh trai, đang học đại học, cuối tuần nào anh trai cũng đến đón cậu ấy tan học, sau đó dạy cậu ấy làm bài tập, đưa cậu ấy đi chơi. Cậu cũng muốn có anh, cho nên mới lén lút chạy đi tìm anh trai. Nhưng lần trước anh trai đã hung dữ với cậu, lần này cậu nằm viện, còn tưởng anh đến thăm mình, kết quả anh trai chỉ chất vấn cậu có chạm qua đồ của anh ấy không.
“Xin...xin lỗi.” Tiểu An tủi thân bật khóc.
“Tiểu An, đừng khóc, không sao.” Mẹ Quý bước qua an ủi, đồng thời bất mãn nói với Quý Lãng: “Quý Lãng, Tiểu An cũng không phải cố ý, hơn nữa chỉ là con búp bê thôi, Tiểu An chỉ muốn giúp đỡ nhặt lên.”
Ba Quý cũng đi qua, thần sắc phức tạp nhìn Quý Lãng.
Quý Lãng mặt không biểu cảm nhìn cảnh này, trong đầu lại toàn là những giọng nói khác.
“Tiểu An từng gặp Quý Lãng, là chuyện khi nào vậy?”
“Từ sau khi gặp Quý Lãng mới mơ thấy ác mộng?”
“Cho nên Tiểu An gặp ác mộng có liên quan đến Quý Lãng? Là Quý Lãng khiến Tiểu An gặp ác mộng?”
“Trước đây chỉ cần nó ở nhà Tiểu An sẽ khóc lóc không ngừng, bây giờ còn có thể trực tiếp khiến Tiểu An gặp ác mộng?”
“Sao Tiểu An lại đi tìm Quý Lãng, rõ ràng mọi người rất ít khi nhắc Quý Lãng trước mặt Tiểu An mà.”
“Sao Quý Lãng lại nhìn chúng ta như vậy, giống như có thể nghe thấy được chúng ta đang suy nghĩ cái gì.”
“Đúng vậy, lúc nhỏ hình như nó có thể, có thể biết trong mộng chúng ta thấy những gì?!”
Quý Lãng nhìn thấy sự hoảng sợ quen thuộc trong mắt ba mẹ, anh trầm mặc dời tầm mắt, giả vờ bản thân không nghe thấy gì cả.
Tám giờ rưỡi, hẳn là sẽ đến kịp.
Vì sốt ruột, Quý Lãng đi rất nhanh, sắc mặt anh nghiêm trọng, thân hình như gió, ngay cả sức mạnh mộng yểm mang trên người cũng xao động theo, tuy không khiến người xung quanh gặp ác mộng, nhưng uy áp trầm trọng trên người nặng hơn rất nhiều, khiến cho rất nhiều người nhìn thấy anh từ xa đến gần đều tự động tránh né. Có vài người không kịp tránh, khi Quý Lãng đi ngang qua người họ, đều bị dọa cho run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Người này là ai vậy, chắc không phải đến bệnh viện giết người đấy chứ.
Người qua đường nhìn chằm chằm bóng lưng Quý Lãng suy nghĩ, rất nhiều người muốn vào khu nội trú cũng phải khựng lại, đợi qua thêm mười mấy phút nữa rồi vào sau, chờ xác định không có hung án mới tính tiếp.
Thái độ tránh né anh từ xa của người đi đường ngược lại tiện cho anh đi nhanh hơn, ngay cả khi chờ thang máy, những người vốn chờ trước thang máy không hẹn đều cùng tránh ra, đến thang máy khác bên cạnh, không ai dám tranh với anh.
Một lúc sau thang máy xuống, Quý Lãng bước vào, hoàn toàn không có ý chờ những người khác, trực tiếp ấn nút đóng cửa. Chính vào lúc này, một bóng người vội vàng chạy đến, trong thoáng chốc khi thang máy khép lại đã vươn tay chặn cửa thang máy.
“Đợi đã”
Lập tức, những người chờ thang máy bên cạnh hít khí lạnh, thầm nghĩ lát nữa người kia liệu có bị đá ra ngoài hay không.
Người vươn tay chặn cửa thang máy lúc này mới phát giác có gì đó không ổn, cậu ấy chỉ cảm thấy không khí xung quanh không đúng lắm, dường như tồn tại thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
“Ông...ông chủ?” Dịch Quan ngẩng đầu nhìn rõ người lạnh mặt bên trong thang máy, cảm giác khủng khiếp kia nhanh chóng tan biến một chút.
Vừa rồi còn cảm thấy cảm giác khủng khiếp kia có chút quen thuộc, thì ra là ông chủ. Nhưng chẳng phải hôm nay là trung thu sao? Sao ông chủ lại ở đây một mình? Sao vẻ mặt ông chủ lại nghiêm trọng như thế, bà chủ không dỗ dành à?
“Không vào thì ra ngoài đi.” Quý Lãng thấy Dịch Quan ngăn thang máy không vào, có chút không vui, anh đang tranh thủ thời gian.
Dịch Quan lập tức phản ứng lại, vội vàng bước vào, sau đó theo phản xạ có điều kiện ấn nút đóng cửa thang máy lại. Cậu ấy không hề hỏi người bên ngoài có vào hay không, thậm chí lập tức hiểu ra ngay tại sao bọn họ lại đứng chờ trước thang máy bên cạnh.
Lúc trước Dịch Quan cũng cảm thấy khí thế ông chủ nhà mình quá mạnh, mạnh đến mức bất kì ai đứng trước mặt anh cũng sẽ cảm thấy không thoải mái. Khi đó cậu ấy chỉ coi nó như khí thế đặc biệt mà những người thành công sở hữu, bây giờ cậu ấy biết trên thế giới này có siêu hình, lại kết hợp với thân phận vu sư của bà chủ, Dịch Quan cảm thấy khí thế này của ông chủ nhà mình, tuyệt đối không chỉ đơn giản là của những người thành công, mà là sức mạnh siêu hình nào đó cậu ấy không biết.
Dịch Quan nhanh chóng ấn tầng lầu mình muốn lên, sau đó rất nhanh, cậu ấy lại bị áp lực của ông chủ đè cho không thở nổi. Cậu ấy đột nhiên vô cùng hối hận mấy bước chân đã chạy ngoài thang máy ban nãy, chờ thêm một lượt thang nữa chẳng qua cũng chỉ một hai phút thôi, gấp gì chứ.
“Ông chủ, trung thu vui vẻ.” Dịch Quan cảm thấy nên nói gì đó, có lẽ cảm giác sẽ tốt hơn chút.
Quý Lãng không để ý cậu ấy, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn con số các tầng thang máy leo lên.
“Anh...hôm nay sao lại đến bệnh viện? Chẳng phải nói muốn đến đại học thành phố Hải thả đèn khổng minh với bà chủ sao?”
Nghe hai chữ bà chủ, ánh mắt Quý Lãng mới dời qua, nhìn về phía Dịch Quan. Ánh mắt đó dường như đang hỏi, sao cậu biết?
“Bà chủ đăng lên vòng bạn bè, nói hôm nay là ngày lễ đầu tiên cô ấy và anh cùng nhau trải qua, rất mong đợi.” Dịch Quan chống chọi áp lực nói.
Ánh mắt Quý Lãng lóe lên, sức mạnh mộng yểm trên người dường như được điều gì đó an ủi, bình tĩnh trở lại.
Dịch Quan cảm thấy áp lực xung quanh hình như đã yếu đi một chút, lập tức âm thầm thở phào một hơi.
“Cậu đến thăm em gái à?” Dịch Quan là người toàn bộ gia tài chỉ có 4500, đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện tư nhân đắt nhất thành phố Hải, trừ việc đến thăm em gái nhà giàu cậu ấy vừa nhận ra, không còn lý do nào khác để đến đây nữa.
“Đúng vậy, hồn của em gái tôi đã dưỡng xong rồi, hôm nay đưa em ấy đến đây, lát nữa em ấy sẽ tỉnh lại.” Nói rồi, Dịch Quan lấy con búp bê to cỡ lòng bàn tay, ra khỏi túi áo.
Búp bê kia chính là búp bê mà Trần Huyễn Linh nhập hồn sống vào, lúc này búp bê đang co người lại, vẻ mặt phòng bị nhìn anh.
Quý Lãng biết, sức mạnh mộng yểm trên người mình có khả năng trấn áp quỷ hồn vượt xa người bình thường, Trần Huyễn Linh hẳn là bị khí thế ban nãy của anh dọa sợ. Quý Lãng cũng không chào hỏi, mà dời tầm mắt, tiếp tục nhìn con số thang máy.
“Cậu sắp đến rồi.” Quý Lãng nhắc nhở.
Dịch Quan quay người lại, thấy còn một tầng nữa là đến tầng mười mà mình muốn đi. Thang máy rất nhanh dừng lại, Dịch Quan tạm biệt Quý Lãng, ra khỏi thang máy. Chờ khi thang máy đóng cửa lại, tiếp tục đi lên, Dịch Quan mới lấy lại tinh thần, buồn bực nói: “Sao ông chủ lại đến bệnh viện nhỉ?”
“Anh, người ban nãy thật đáng sợ, trên người anh ta có sức mạnh rất lớn.” Lúc này Trần Huyễn Linh mới dám nói chuyện.
Dịch Quan nghe vậy, không chỉ không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có khoái cảm khi suy đoán được chứng thực: “Anh nói mà, bà chủ là vu sư, ông chủ đương nhiên không phải người bình thường. Tiểu Linh em đừng sợ, ông chủ chúng ta chỉ là nhìn qua trông có vẻ dọa người thôi, thực ra con người rất tốt. Lúc vừa đến phòng làm việc, nếu không phải lương đãi ngộ cao, anh cũng bị dọa suýt nữa từ chức, nhưng em xem mấy năm nay, bây giờ anh tự nhiên biết mấy.”
“......” Trần Huyễn Linh.
Nếu như co lại vào góc thang máy, nói chuyện còn mang theo chút run rẩy cũng coi là tự nhiên.
Khoảng hai phút sau, thang máy đến tầng mười sáu, nơi mà Quý Lãng muốn đến.
Lúc này sức mạnh mộng yểm của Quý Lãng yên tĩnh, khí thế của anh cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lúc nhìn người ta sẽ mang đến cảm giác âm trầm, nhưng không giống như lúc nãy, khiến người ta tự động tránh ra. Lúc này cả đoạn đường đi vào trong, không thu hút quá nhiều sự chú ý.
“Quý Lãng?” Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, mặc đồ bác sĩ xoay người lại từ quầy ký tên y tá, vừa nhìn đã thấy Quý Lãng, lập tức có mấy phần vui vẻ gọi một tiếng.
Quý Lãng nâng mắt nhìn qua, cũng nhận ra người này, là bác sĩ Lưu, lúc anh còn nhỏ có một khoảng thời gian ở bệnh viện, đều là bác sĩ Lưu chăm sóc anh.
“Bác sĩ Lưu.” Quý Lãng dừng bước.
“Cậu lớn như vậy rồi à.” Bác sĩ Lưu giơ tay muốn vỗ cánh tay của Quý Lãng, nhưng thoáng chốc chạm mắt với Quý Lãng, lòng bỗng run rẩy, tay cũng không vỗ được nữa: “Nhiều năm không gặp, khí thế của cậu mạnh mẽ thật.”
Bác sĩ Lưu cười, vừa kinh ngạc áp lực ban nãy Quý Lãng gây ra cho ông ấy, vừa khéo léo hóa giải sự ngượng ngập của mình.
“Quý An, cũng là do chú chữa trị?” Quý Lãng hỏi.
“Đúng vậy.” Lúc này bác sĩ Lưu cũng đã hồi phục lại từ khí thế mạnh mẽ của Quý Lãng, bây giờ nhìn kỹ Quý Lãng lần nữa lại không có gì khác thường, ông ấy mỉm cười nói: “Tiểu An không có chuyện gì lớn, tình huống của cậu bé so với cậu ban đầu, tốt hơn nhiều.”
“So với tôi ban đầu?” Quý Lãng kinh ngạc nhướng mi.
“Đúng vậy, lúc đầu cậu gặp ác mộng, một ngày nhiều nhất chỉ ngủ được hai tiếng, hơn nữa cho dù ngủ thiếp đi trong mơ cũng không ngừng khóc, hoạt động sóng điện não còn kịch liệt hơn khi tỉnh táo. Tiểu An lại tốt hơn nhiều, tuy cũng thấy ác mộng, nhưng ít nhất vẫn ngủ được.”
Quý Lãng sửng sốt, trong lòng có chút suy đoán: “Ý chú là, Quý An bị bệnh, là vì gặp ác mộng?”
“Phải, thằng nhóc này không ngủ được, tự mình uống thuốc an thần, dọa chết ba mẹ cậu.” Bác sĩ Lưu nói: “Tôi đã kiểm tra cho cậu bé, phát hiện trừ việc uống thuốc an thần ra, các chỉ số sức khỏe khác đều không tốt, thậm chí hơi suy dinh dưỡng. Sau đó Tiểu An tỉnh lại, chúng tôi mới biết cậu bé đã gặp ác mộng một khoảng thời gian dài. Tình huống của cậu bé khá giống cậu khi còn nhỏ, cho nên chúng tôi lo lắng cậu bé sẽ như cậu.”
“Thằng bé sẽ không đâu.” Quý Lãng nói chém đinh chặt sắt.
Bác sĩ Lưu lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, Quý Lãng nhìn qua lạnh lùng, trong lòng vẫn nhớ thương người em trai này, vừa nghe Tiểu An bị bệnh giống anh, giọng điệu lại cự tuyệt như vậy.
“Không phải là tốt nhất. Có điều chuyện ác mộng này cậu có kinh nghiệm, nếu có thể giúp được Tiểu An sớm ngày khỏi hẳn sẽ tốt hơn.” Bác sĩ Lưu nói, lại muốn nhấc tay vỗ cánh tay Quý Lãng.
Quý Lãng không chút dấu vết dịch chuyển, tránh khỏi tay của bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu sửng sốt, bàn tay lơ lửng, lập tức cảm thấy xấu hổ.
“Kinh nghiệm của tôi? Chỉ cần không bị dọa chết, nhìn thấy nhiều, tự nhiên sẽ không sợ nữa.” Quý Lãng bình tĩnh nói.
Vẻ mặt xấu hổ của bác sĩ Lưu lập tức trở nên ngơ ngác, nhất thời thậm chí không biết nên phản ứng thế nào.
Quý Lãng cũng không cho ông cơ hội phản ứng, gật đầu, nghiêng người rời đi. Rất lâu sau khi anh đi, bác sĩ Lưu mới dần dần lấy lại tinh thần, dùng giọng điệu như đã nhìn thấu tất cả cảm thán:
“Cũng phải, cả thời thơ ấu của cậu đều trải qua trong ác mộng, tính cách kỳ lạ một chút cũng là chuyện bình thường.”
Quý Lãng đi đến trước phòng bệnh của Quý An, anh đứng trước cửa nhìn vào trong một lúc, liền nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ.
Trên chiếc sô pha không lớn lắm trong phòng bệnh, một nhà ba người chen chúc ngồi chung, trên bàn trà trước sô pha bày đầy các món ăn, người mẹ dịu dàng từ ái đang cầm một miếng bánh trung thu đút cho con trai hoạt bát đáng yêu, người cha nghiêm túc, đang gắp thêm đồ ăn vào chén nhỏ trước mặt cho con trai. Con trai nhỏ nhận bánh trung thu ăn một miếng, sau đó lại cười tủm tỉm lần lượt đưa đến miệng ba mẹ, một nhà ba người, mỗi người một miếng.
Quý Lãng rủ mắt, khẽ gõ cửa.
Ba người đồng thời nhìn ra ngoài cửa, khoảnh khắc nhìn thấy Quý Lãng, nụ cười trên gương mặt ba mẹ Quý lập tức bị cảm xúc không biết là kinh ngạc hay căng thẳng thay thế, dường như gặp Quý Lãng, họ không thể tìm được biểu cảm thích hợp. Chỉ có Tiểu Quý An, khi nhìn thấy Quý Lãng, vui vẻ chạy ra ngoài.
“Anh, anh cũng đến thăm em sao?”
Tiểu Quý An rất muốn nhào vào lòng anh mình, nhưng khi đến gần Quý Lãng, vẫn bị khí thế của Quý Lãng trấn áp, dừng chân khi còn cách một mét.
Quý Lãng cứ đứng trước cửa như vậy, nhìn thẳng vào Quý An, sau khi xác định trên người cậu không có gì khác thường, mới hỏi: “Em gặp ác mộng?”
“Dạ, nhưng mà không sao, em sắp khỏi rồi.” Quý An vội vàng đáp.
“Có phải từ sau khi rời khỏi chỗ anh, mới bắt đầu bị không?” Quý Lãng hỏi.
Anh vừa hỏi câu này, ba mẹ Quý cùng đi theo ra đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Quý Lãng trở nên phức tạp.
“Dạ.” Quý An lại gật đầu lần nữa.
“Có phải em đã chạm vào thứ gì trong phòng anh không?” Quý Lãng hỏi tiếp.
Lúc này Quý An cũng nghe ra được giọng anh mình không đúng, cậu lập tức có chút tủi thân: “Em không có, em sẽ không chạm đồ lung tung.”
“Em đã chạm vào búp bê phải không.” Giọng điệu Quý Lãng khẳng định.
Quý An sửng sốt, nhớ ra: “Em...em thấy búp bê trong phòng bị rơi dưới đất, nên nhặt lên.”
“Chẳng phải em nói sẽ không chạm đồ lung tung sao?” Quý Lãng hỏi.
“Em...em...” Quý An chưa từng bị ai chất vấn như vậy, huống hồ người trước mắt còn là anh trai của cậu.
Tiểu An cực kì tủi thân, ba cả ngày bận làm việc, mẹ bay khắp thế giới mở triển lãm tranh, còn có anh trai, chưa từng về nhà. Cậu rất hâm mộ bạn học Nghiêm Chí Minh của mình, cậu ấy có anh trai, đang học đại học, cuối tuần nào anh trai cũng đến đón cậu ấy tan học, sau đó dạy cậu ấy làm bài tập, đưa cậu ấy đi chơi. Cậu cũng muốn có anh, cho nên mới lén lút chạy đi tìm anh trai. Nhưng lần trước anh trai đã hung dữ với cậu, lần này cậu nằm viện, còn tưởng anh đến thăm mình, kết quả anh trai chỉ chất vấn cậu có chạm qua đồ của anh ấy không.
“Xin...xin lỗi.” Tiểu An tủi thân bật khóc.
“Tiểu An, đừng khóc, không sao.” Mẹ Quý bước qua an ủi, đồng thời bất mãn nói với Quý Lãng: “Quý Lãng, Tiểu An cũng không phải cố ý, hơn nữa chỉ là con búp bê thôi, Tiểu An chỉ muốn giúp đỡ nhặt lên.”
Ba Quý cũng đi qua, thần sắc phức tạp nhìn Quý Lãng.
Quý Lãng mặt không biểu cảm nhìn cảnh này, trong đầu lại toàn là những giọng nói khác.
“Tiểu An từng gặp Quý Lãng, là chuyện khi nào vậy?”
“Từ sau khi gặp Quý Lãng mới mơ thấy ác mộng?”
“Cho nên Tiểu An gặp ác mộng có liên quan đến Quý Lãng? Là Quý Lãng khiến Tiểu An gặp ác mộng?”
“Trước đây chỉ cần nó ở nhà Tiểu An sẽ khóc lóc không ngừng, bây giờ còn có thể trực tiếp khiến Tiểu An gặp ác mộng?”
“Sao Tiểu An lại đi tìm Quý Lãng, rõ ràng mọi người rất ít khi nhắc Quý Lãng trước mặt Tiểu An mà.”
“Sao Quý Lãng lại nhìn chúng ta như vậy, giống như có thể nghe thấy được chúng ta đang suy nghĩ cái gì.”
“Đúng vậy, lúc nhỏ hình như nó có thể, có thể biết trong mộng chúng ta thấy những gì?!”
Quý Lãng nhìn thấy sự hoảng sợ quen thuộc trong mắt ba mẹ, anh trầm mặc dời tầm mắt, giả vờ bản thân không nghe thấy gì cả.
/156
|