Diệp Hi Văn chậm rãi treo lên trên, không nhanh không chậm đi theo đằng sau những người này, Thiên Tiên Bộ cũng tu luyện đến cảnh giới cực kỳ cao thâm, đuổi kịp những người này cũng không phải việc khó gì.
Diệp Hi Văn đi theo mấy người này đến một chỗ sơn cốc vắng vẻ.
Đại Thanh Thành thành chủ Triệu Viêm mang theo mọi người Đại Thanh Thành, ước chừng hơn năm mươi người, một đường thẳng tiến, tốc độ rất nhanh.
Cách sau đó không xuất hiện người của Huyền Ma Cốc, Huyền Ma Cốc cốc chủ Ôn Bân là trung niên nam tử có tướng mạo bình thường, nhưng trên mặt đầy thần sắc âm tàn.
- Coi chừng, đằng sau có người.
Đại Thanh Thành thành chủ tựa hồ phát hiện đằng sau có người của Huyền Ma Cốc.
- Ha ha ha, không hổ là Đại Thanh Thành thành chủ.
Huyền Ma Cốc cốc chủ Ôn Bân cười ha ha nói, thanh âm khàn khàn, giống như phá âm thanh, nghe có chút rợn người.
Đã bị phát hiện, Huyền Ma Cốc cốc chủ cũng không làm ra vẻ, lập tức dẫn mọi người giết lên.
- Là ngươi, Ôn lão ma,
Đại Thanh Thành thành chủ Triệu Viêm híp mắt nói, khí tức hùng hậu phóng lên trời.
- Hắc hắc, Triệu thành chủ, ngươi cũng là nhân kiệt một đời, đơn thương độc mã đứng vững tại Đại Thanh Thành, cũng là một đại nhân vật, ta cũng không cần nói nhiều, giao ra Tiên Thiên Đan, ta lập tức ly khai, về sau Huyền Ma Cốc chúng ta tất có báo đáp.
Ôn Bân cười hắc hắc nói, thanh âm khàn khàn.
- Ngươi muốn tuyên chiến cùng Đại Thanh Thành chúng ta, cùng Đại Việt Quốc triều đình tuyên chiến sao, không sợ đại quân triều đình đánh dẹp sao?
Triệu Viêm thản nhiên nói.
- Ngươi cũng không cần hù ta, tuyên chiến đối với triều đình Đại Việt Quốc? Ta không có lòng dạ lớn như vậy, triều đình Đại Việt Quốc làm sao có thể chú ý tới ta tiểu nhân vật như vậy, huống hồ ngươi cho rằng ta không biết sao, ngươi cùng Đại Thanh Thành Thành Thủ Phủ đã sớm thủy hỏa bất dung, bọn hắn ước gì ngươi chết sớm hơn, còn muốn bọn họ giúp ngươi sao, hừ hừ.
Ôn Bân cười lạnh liên tục, vạch trần ý đồ của Triệu Viêm.
- Rút lui, các ngươi bảo hộ Thiếu chủ rút lui trước.
Triệu Viêm lập tức quát, hắn rõ ràng, Triệu Khải Ngôn ở chỗ này chỉ là vướng víu tay chân, hắn là Tiên Thiên cao thủ, một thân một mình ở đây cũng không có vấn đề gì, chỉ cần Triệu Khải Ngôn không có ở chỗ này, hắn có thể buông tay đánh một trận chiến.
- Muốn đi? không đơn giản như vậy.
Ôn Bân cười lạnh liên tục, quát lớn một tiếng.
- Giết cho ta.
Ôn Bân quát lớn một tiếng, đám đệ tử Huyền Ma Cốc bên người đồng loạt hướng phía Đại Thanh Thành đối diện vọt tới.
Giống như hai dòng nước lũ, hung hăng đụng vào nhau.
Đi theo Ôn Bân cùng Triệu Viêm đều là tinh nhuệ, tuy nhân số không nhiều, nhưng đều là người vô cùng hung ác, tâm ngoan thủ nạt.
Ôn Bân cùng Triệu Viêm trực tiếp hung hăng va đụng vào nhau.
Triệu Viêm sử dụng một cây trường thương, một cổ khí tức bàng bạc nhập vào cơ thể, giống như là một gã chiến tướng, quét ngang mà qua, sau đó rất nhanh xông đến đám đệ tử Huyền Ma Cốc, lúc này cũng không có người chống được hắn một thương.
Thanh trường kiếm Ôn Bân sử dụng giống như độc xà, một kiếm phong hầu, một chiêu mất mạng đáng sợ vô cùng, nó giống như là linh xà xuất động hướng Triệu Viêm công tới.
- Oanh.
Trường thương của Triệu Viêm đâm ra, cùng trường kiếm Ôn Bân mãnh liệt đụng vào nhau, lập tức một hồi khí lãng đáng sợ nhấc lên, chân khí màu đỏ như máu cùng màu xanh đã va chạm kịch liệt, phát ra không khí chấn động làm cho âm thanh nổ đùng.
Hai người đều là Tiên Thiên cao thủ, đánh nhau Tiên Thiên Chân Khí tùy ý tuôn ra, từng đợt khí lãng hình thành từng trận gió cuốn.
Triệu Viêm rõ ràng so với Ôn Bân mạnh hơn một bậc, trường thương như rồng, liên tiếp xuất kích.
- Đang.
- Đang.
- Đang.
Từng tiếng kim thiết vang lên, trong cuốc đấu sinh tử tương bác này, song phương đều không dám chủ quan.
Nhưng, Huyền Ma Cốc cốc chủ Ôn Bân so với Triệu Viêm kém hơn một chút, rất nhanh rơi vào hạ phong.
- Huyết Thủ Môn bằng hữu, còn không ra tay sao? Chúng ta trước liên thủ đánh người Đại Thanh Thành, về phần Tiên Thiên Đan, chúng ta chậm rãi thương nghị.
Huyền Ma Cốc cốc chủ, Ôn Bân đột nhiên mở miệng nói ra.
- Ha ha ha, tốt, chúng ta trước liên thủ đem Triệu Viêm làm thịt đã.
Huyết Thủ Môn môn chủ An Viễn cười ha ha cùng Huyết Thủ Môn môn xuất hiện.
Lúc này Triệu Viêm sắc mặt đại biến, đối phó Ôn Bân hắn còn nắm chắc, lúc này thêm một cái An Viễn, chỉ sợ hôm nay việc lớn không xong rồi.
An Viễn rất nhanh gia nhập vây công Triệu Viêm, hai đại Tiên Thiên cao thủ vây công, Triệu Viêm cơ hồ đã rơi vào hạ phong.
Diệp Hi Văn không có tiếp tục xem tiếp, mà là lách người đi qua, sau đó hướng về phía Đại Thanh Thành Thiếu thành chủ, Triệu Viêm đuổi tới.
Vượt qua hạp cốc, cũng là một mảnh núi rừng, bọn người Triệu Khải Ngôn vội vàng hướng phía trong núi rừng lao đến.
- Thiếu chủ, phía trước quá an tĩnh, không nên đi.
Đột nhiên, trong đội ngũ Triệu Khải Ngôn một gã thị vệ có kinh nghiệm nói ra, trong phiến rừng này, một điểm thanh âm đều không có, cũng quá khác thường rồi.
- Nhanh, chúng ta đi đường vòng trở về, chỉ cần về tới Đại Thanh Thành, những tên phản nghịch này đều phải chết, ta muốn đích thân mang binh đánh Huyền Ma Cốc.
Triệu Khải Ngôn lạnh giọng nói ra.
- Thiếu thành chủ, giao ra Tiên Thiên Đan đây, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Một tiếng cười âm lãnh từ một chỗ sườn núi truyền đến, Triệu Khải Ngôn nhìn thấy, đó là thiếu môn chủ Huyết Thủ Môn, An Vân Bằng.
- An Vân Bằng, Huyết Thủ Môn các ngươi thật sự là ăn gan hùm mật gấu rồi sao, còn dám phục giết bản thiếu gia.
Triệu Khải Ngôn quát to.
- Triệu Khải Ngôn, ngươi thật đúng ngu ngốc, ngươi cho rằng lão tử ngươi hiện tại sẽ đến cứu ngươi sao? Hắn hiện tại bản thân khó bảo toàn, giao Tiên Thiên Đan ra, bằng không thì ta không khách khí nữa.
An Vân Bằng trên mặt trắng bệch lộ ra một chút cười lạnh.
- Thị vệ nghe lệnh, đem người Huyết Thủ Môn toàn bộ giết chết cho ta.
Trước sau hung hăng càn quấy, Triệu Khải Ngôn bị An Vân Bằng dùng ngữ khinh thường mà tức giận vô cùng.
Lúc này người của Đại Thanh Thành cùng người Huyết Thủ Môn chém giết lẫn nhau, mặc dù so với Triệu Viêm, mấy người Ôn Bân, thực lực An Viễn có vẻ không bằng, nhưng luận trình độ tàn nhẫn, một chút cũng không kém.
Chiến trường có hơn mười mấy người máu tươi chảy ra, ngã xuống mặt đất.
Triệu Khải Ngôn rút ra trường thương hướng An Vân Bằng đâm tới.
Song phương đều là tinh anh trong tinh anh, đều là Hậu Thiên Cửu Trọng cao thủ, lúc này chưa đến 30 tuổi, đối với thế lực của mình đều là thành viên được toàn lực bồi dưỡng trở thành Tiên Thiên cao thủ.
An Vân Bằng đánh ra một đôi Huyết Thủ, huyết tinh chi khí lập tức tràn ngập ra, những máu tươi của những Võ Giả chết trận kia làm cho công kích của hắn uy lực càng lớn, hơn nữa công lực so với Triệu Khải Ngôn cao hơn một bậc.
Cơ hồ trong lúc giao thủ, Triệu Khải Ngôn đã bị An Vân Bằng ép dưới hạ phong.
Những tên thị vệ bên người Triệu Khải Ngôn rất nhanh đều bị Huyết Thủ Môn đệ tử chiếm ưu thế nhân số đồ sát không còn.
Diệp Hi Văn đi theo mấy người này đến một chỗ sơn cốc vắng vẻ.
Đại Thanh Thành thành chủ Triệu Viêm mang theo mọi người Đại Thanh Thành, ước chừng hơn năm mươi người, một đường thẳng tiến, tốc độ rất nhanh.
Cách sau đó không xuất hiện người của Huyền Ma Cốc, Huyền Ma Cốc cốc chủ Ôn Bân là trung niên nam tử có tướng mạo bình thường, nhưng trên mặt đầy thần sắc âm tàn.
- Coi chừng, đằng sau có người.
Đại Thanh Thành thành chủ tựa hồ phát hiện đằng sau có người của Huyền Ma Cốc.
- Ha ha ha, không hổ là Đại Thanh Thành thành chủ.
Huyền Ma Cốc cốc chủ Ôn Bân cười ha ha nói, thanh âm khàn khàn, giống như phá âm thanh, nghe có chút rợn người.
Đã bị phát hiện, Huyền Ma Cốc cốc chủ cũng không làm ra vẻ, lập tức dẫn mọi người giết lên.
- Là ngươi, Ôn lão ma,
Đại Thanh Thành thành chủ Triệu Viêm híp mắt nói, khí tức hùng hậu phóng lên trời.
- Hắc hắc, Triệu thành chủ, ngươi cũng là nhân kiệt một đời, đơn thương độc mã đứng vững tại Đại Thanh Thành, cũng là một đại nhân vật, ta cũng không cần nói nhiều, giao ra Tiên Thiên Đan, ta lập tức ly khai, về sau Huyền Ma Cốc chúng ta tất có báo đáp.
Ôn Bân cười hắc hắc nói, thanh âm khàn khàn.
- Ngươi muốn tuyên chiến cùng Đại Thanh Thành chúng ta, cùng Đại Việt Quốc triều đình tuyên chiến sao, không sợ đại quân triều đình đánh dẹp sao?
Triệu Viêm thản nhiên nói.
- Ngươi cũng không cần hù ta, tuyên chiến đối với triều đình Đại Việt Quốc? Ta không có lòng dạ lớn như vậy, triều đình Đại Việt Quốc làm sao có thể chú ý tới ta tiểu nhân vật như vậy, huống hồ ngươi cho rằng ta không biết sao, ngươi cùng Đại Thanh Thành Thành Thủ Phủ đã sớm thủy hỏa bất dung, bọn hắn ước gì ngươi chết sớm hơn, còn muốn bọn họ giúp ngươi sao, hừ hừ.
Ôn Bân cười lạnh liên tục, vạch trần ý đồ của Triệu Viêm.
- Rút lui, các ngươi bảo hộ Thiếu chủ rút lui trước.
Triệu Viêm lập tức quát, hắn rõ ràng, Triệu Khải Ngôn ở chỗ này chỉ là vướng víu tay chân, hắn là Tiên Thiên cao thủ, một thân một mình ở đây cũng không có vấn đề gì, chỉ cần Triệu Khải Ngôn không có ở chỗ này, hắn có thể buông tay đánh một trận chiến.
- Muốn đi? không đơn giản như vậy.
Ôn Bân cười lạnh liên tục, quát lớn một tiếng.
- Giết cho ta.
Ôn Bân quát lớn một tiếng, đám đệ tử Huyền Ma Cốc bên người đồng loạt hướng phía Đại Thanh Thành đối diện vọt tới.
Giống như hai dòng nước lũ, hung hăng đụng vào nhau.
Đi theo Ôn Bân cùng Triệu Viêm đều là tinh nhuệ, tuy nhân số không nhiều, nhưng đều là người vô cùng hung ác, tâm ngoan thủ nạt.
Ôn Bân cùng Triệu Viêm trực tiếp hung hăng va đụng vào nhau.
Triệu Viêm sử dụng một cây trường thương, một cổ khí tức bàng bạc nhập vào cơ thể, giống như là một gã chiến tướng, quét ngang mà qua, sau đó rất nhanh xông đến đám đệ tử Huyền Ma Cốc, lúc này cũng không có người chống được hắn một thương.
Thanh trường kiếm Ôn Bân sử dụng giống như độc xà, một kiếm phong hầu, một chiêu mất mạng đáng sợ vô cùng, nó giống như là linh xà xuất động hướng Triệu Viêm công tới.
- Oanh.
Trường thương của Triệu Viêm đâm ra, cùng trường kiếm Ôn Bân mãnh liệt đụng vào nhau, lập tức một hồi khí lãng đáng sợ nhấc lên, chân khí màu đỏ như máu cùng màu xanh đã va chạm kịch liệt, phát ra không khí chấn động làm cho âm thanh nổ đùng.
Hai người đều là Tiên Thiên cao thủ, đánh nhau Tiên Thiên Chân Khí tùy ý tuôn ra, từng đợt khí lãng hình thành từng trận gió cuốn.
Triệu Viêm rõ ràng so với Ôn Bân mạnh hơn một bậc, trường thương như rồng, liên tiếp xuất kích.
- Đang.
- Đang.
- Đang.
Từng tiếng kim thiết vang lên, trong cuốc đấu sinh tử tương bác này, song phương đều không dám chủ quan.
Nhưng, Huyền Ma Cốc cốc chủ Ôn Bân so với Triệu Viêm kém hơn một chút, rất nhanh rơi vào hạ phong.
- Huyết Thủ Môn bằng hữu, còn không ra tay sao? Chúng ta trước liên thủ đánh người Đại Thanh Thành, về phần Tiên Thiên Đan, chúng ta chậm rãi thương nghị.
Huyền Ma Cốc cốc chủ, Ôn Bân đột nhiên mở miệng nói ra.
- Ha ha ha, tốt, chúng ta trước liên thủ đem Triệu Viêm làm thịt đã.
Huyết Thủ Môn môn chủ An Viễn cười ha ha cùng Huyết Thủ Môn môn xuất hiện.
Lúc này Triệu Viêm sắc mặt đại biến, đối phó Ôn Bân hắn còn nắm chắc, lúc này thêm một cái An Viễn, chỉ sợ hôm nay việc lớn không xong rồi.
An Viễn rất nhanh gia nhập vây công Triệu Viêm, hai đại Tiên Thiên cao thủ vây công, Triệu Viêm cơ hồ đã rơi vào hạ phong.
Diệp Hi Văn không có tiếp tục xem tiếp, mà là lách người đi qua, sau đó hướng về phía Đại Thanh Thành Thiếu thành chủ, Triệu Viêm đuổi tới.
Vượt qua hạp cốc, cũng là một mảnh núi rừng, bọn người Triệu Khải Ngôn vội vàng hướng phía trong núi rừng lao đến.
- Thiếu chủ, phía trước quá an tĩnh, không nên đi.
Đột nhiên, trong đội ngũ Triệu Khải Ngôn một gã thị vệ có kinh nghiệm nói ra, trong phiến rừng này, một điểm thanh âm đều không có, cũng quá khác thường rồi.
- Nhanh, chúng ta đi đường vòng trở về, chỉ cần về tới Đại Thanh Thành, những tên phản nghịch này đều phải chết, ta muốn đích thân mang binh đánh Huyền Ma Cốc.
Triệu Khải Ngôn lạnh giọng nói ra.
- Thiếu thành chủ, giao ra Tiên Thiên Đan đây, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
Một tiếng cười âm lãnh từ một chỗ sườn núi truyền đến, Triệu Khải Ngôn nhìn thấy, đó là thiếu môn chủ Huyết Thủ Môn, An Vân Bằng.
- An Vân Bằng, Huyết Thủ Môn các ngươi thật sự là ăn gan hùm mật gấu rồi sao, còn dám phục giết bản thiếu gia.
Triệu Khải Ngôn quát to.
- Triệu Khải Ngôn, ngươi thật đúng ngu ngốc, ngươi cho rằng lão tử ngươi hiện tại sẽ đến cứu ngươi sao? Hắn hiện tại bản thân khó bảo toàn, giao Tiên Thiên Đan ra, bằng không thì ta không khách khí nữa.
An Vân Bằng trên mặt trắng bệch lộ ra một chút cười lạnh.
- Thị vệ nghe lệnh, đem người Huyết Thủ Môn toàn bộ giết chết cho ta.
Trước sau hung hăng càn quấy, Triệu Khải Ngôn bị An Vân Bằng dùng ngữ khinh thường mà tức giận vô cùng.
Lúc này người của Đại Thanh Thành cùng người Huyết Thủ Môn chém giết lẫn nhau, mặc dù so với Triệu Viêm, mấy người Ôn Bân, thực lực An Viễn có vẻ không bằng, nhưng luận trình độ tàn nhẫn, một chút cũng không kém.
Chiến trường có hơn mười mấy người máu tươi chảy ra, ngã xuống mặt đất.
Triệu Khải Ngôn rút ra trường thương hướng An Vân Bằng đâm tới.
Song phương đều là tinh anh trong tinh anh, đều là Hậu Thiên Cửu Trọng cao thủ, lúc này chưa đến 30 tuổi, đối với thế lực của mình đều là thành viên được toàn lực bồi dưỡng trở thành Tiên Thiên cao thủ.
An Vân Bằng đánh ra một đôi Huyết Thủ, huyết tinh chi khí lập tức tràn ngập ra, những máu tươi của những Võ Giả chết trận kia làm cho công kích của hắn uy lực càng lớn, hơn nữa công lực so với Triệu Khải Ngôn cao hơn một bậc.
Cơ hồ trong lúc giao thủ, Triệu Khải Ngôn đã bị An Vân Bằng ép dưới hạ phong.
Những tên thị vệ bên người Triệu Khải Ngôn rất nhanh đều bị Huyết Thủ Môn đệ tử chiếm ưu thế nhân số đồ sát không còn.
/282
|