Sau khi nghe thấy câu nói nửa câu hỏi của Hạ Nhất Minh, hai mắt của bức tượng lóe sáng. Ánh sáng đó có cường độ rất mạnh, chiếu thẳng vào Hạ Nhất Minh.
Bất kỳ một tiên thiên cường giả khi tập trung chân khí vào hai mắt, hay phát tán chân khí ra xung quanh tới tình trạng cao nhất thì đôi mắt của họ cũng phát sáng như thế.
Nhưng cho dù là tiên thiên cường giả có thực lực mạnh đến đâu, mắt có sáng đến mức độ nào cũng không thể bằng pho tượng này. Hai tròng mắt của nó tỏa ra ánh sáng chói chang như mặt trời.
Hạ Nhất Minh vừa mới bình tĩnh được một chút đã lại hết sức bối rối. Nếu như vừa rồi còn có thể cố gắng bình tĩnh lại thì đến lúc này, hắn hoàn toàn mất hết cả sự bình thản.
Kỳ công Thuận Phong nhĩ của hắn đã tu luyện đến một cảnh giới rất cao nhưng không thể nghe thấy bất cứ một thanh âm nào của con người phát ra từ bức tượng trước mặt.
Không hề có tiếng tim đập, tiếng máu chảy, thậm chí cả hơi ấm của cơ thể cũng không.
Tình trạng như thế này chẳng thể có đối với một người bình thường.
Cho dù một người tu luyện cao hơn Hạ Nhất Minh rất nhiều thì cũng không thể khiến hắn nhầm lẫn thế này được.
Tuy nhiên, cho dù pho tượng không hề có sức sống, nhưng đầu của nó vẫn có thể cử động. Hai con ngươi lại có thể phát ra ánh sáng khó tin.
Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh nhớ tới lúc mới vào động phủ có thấy một viên thủy tinh rất to gắn ở trên cao. Ánh sáng kia chỉ có thể do vật chất cấu tạo nên thủy tinh phát ra.
Hạ Nhất Minh có cảm giác, hai thứ này nhất định có một mối quan hệ nào đó mà hắn không biết.
Bước đi biến đổi một chút, Hạ Nhất Minh nhanh chóng lùi về cửa thông đạo.
Đối mặt với chuyện khó tin như thế này, Hạ Nhất Minh chẳng còn ý định thăm dò nữa. Suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn là nhanh chóng rời khỏi đây. Có lẽ, chờ đến khi đầu óc hoàn toàn bình tĩnh hãy tiến vào mới được. Còn bây giờ thì chưa phải lúc.
Chỉ có điều, khi hắn vừa mới lùi đến cửa thông đạo thì pho tượng đó liền bắt đầu di chuyển. Chớp mắt một cái, Hạ Nhất Minh đã thấy bức tượng xuất hiện ngay trước mặt. Cánh tay giống như được làm bằng đá cẩm thạch xoa nhẹ ngực hắn...
Tốc độ cánh tay cực nhanh khiến cho người khác không thể theo kịp. Cũng may, nó chẳng hề có sát ý. Cánh tay của bức tượng cũng chẳng sờ đến ngực hắn. Nó chỉ chạm vào cái nhẫn đeo trước ngực.
Hắn vô cùng hoảng hốt. Biết bao nhiêu ý nghĩ kỳ quái xuất hiện. Khi hắn còn bé được nghe mọi người kể rất nhiều chuyện quỷ quái nên bây giờ, những chuyện đó lại hiện ra trong đầu.
Hạ Nhất Minh cũng chẳng biết tại sao trí nhớ của hắn lại tốt đến thế. Lớn bằng này rồi mà những chuyện ngày bé vẫn nhớ như in. Có điều lúc này, hắn cũng chẳng hề vui vì điều đó. Trong lòng chỉ cảm thấy tức giận bản thân tại sao lại có trí nhớ tốt thế mà thôi.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung tinh thần, cảm giác cánh cửa nằm cuối thông đạo. Thân thể hắn đột nhiên biến mất, xuyên qua thông đạo, lao ra ngoài.
Mỗi lần chạm đất, Hạ Nhất Minh như một cái lò xo, bật lên. Nháy mắt đã tới bên cạnh Viên Lễ Huân. Hắn chẳng thèm giải thích, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng mà lao đi.
Viên Lễ Huân không hiểu tại sao Hạ Nhất Minh lại vội vàng như thế. Nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt đó của hắn. Nhìn vào đó có thể thấy rất rõ một sự sợ hãi.
Trong trí nhớ của nàng, cho dù Hạ Nhất Minh có gặp phải tiên thiên cường giả cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lúc này, nàng lại cảm nhận được điều đó. Hắn như một đứa trẻ đang cố gắng chạy trốn. Cũng còn may là Hạ Nhất Minh vẫn nhớ tới nàng.
Nháy mắt, trong đầu Viên Lễ Huân suy diễn rất nhiều thứ. Nàng rất tò mò, muốn biết cái gì có thể làm cho Hạ Nhất Minh sợ hãi đến thế.
Tuy nhiên, nếu cho nàng nhìn thấy cảnh tượng đó chỉ sợ có muốn thì nàng cũng chẳng còn can đảm để mà chạy.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh dừng lại. Động tác của hắn giống hệt như một con khoái mã đang chạy, bất ngờ đứng yên. Viên Lễ Huân đứng sau lưng Hạ Nhất Minh nhìn thấy trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một người.
Điều khiến nàng cảm thấy quái dị đó là động tác của người này vô cùng cứng nhắc. Hắn như một bức tượng bằng gỗ nhưng có tính mạng.
Sau khi nhìn thấy người đó, Viên Lễ Huân vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ Hạ Nhất Minh sợ hãi là do người này?
Trái tim hơi thắt lại một chút... Hạ Nhất Minh hoàn toàn cảm thấy bình tĩnh. Sau khi bị quái nhân đột nhiên ngăn cản, không cho hắn rút lui, Hạ Nhất Minh cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo. Hắn thả tay Viên Lễ Huân ra, nói nhỏ:
- Lễ Huân! Ngươi đi trước đi.
Mặc dù trong cái thạch thất của Lữ Tân Văn cũng không bảo đảm lắm, nhưng lúc này thì nó lại là nơi an toàn nhất. Mà Hạ Nhất Minh cũng chẳng còn lựa chọn nào nữa.
Viên Lễ Huân cúi đầu, đáp nhỏ. Nàng không hề do dự quay lại chỗ cũ. Nàng không hề cảm thấy khó chịu. Bởi nàng hiểu rõ trong tình huống bất thường thì mình chính là gánh nặng của Hạ Nhất Minh.
Hai người có thực lực tương đương thì chỉ cần có một chút gánh nặng chắc chắn rơi vào thế hạ phong, thậm chí bị thua mà chết cũng là bình thường.
Sau khi vào trong thạch thất, Viên Lễ Huân thầm quyết tâm. Trải qua việc này, Viên Lễ Huân cảm thấy hết sức buồn. Nước mắt chầm chậm chảy dài trên má. Nàng thầm nhủ trong lòng không muốn trở thành gánh nặng của hắn, không muốn để liên lụy tới hắn. Không thể để lúc nào hắn cũng phải lo lắng cho mình.
Cắn chặt răng, trong lòng nàng cảm thấy rất mâu thuẫn. Nàng biết nếu cứ như thế này thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày sẽ phải rời xa Hạ Nhất Minh. Nhưng nàng cũng chẳng có cách nào khác.
Đột nhiên, nàng quay đầu, nhìn chằm chằm nhìn lên trụ đá. Ở đó vốn có một ít bí tịch cùng với một viên tiên thiên kim đan.
Lúc này, nàng rất muốn có được viên tiên thiên kim đan đó. Nàng muốn được trở thành tiên thiên cường giả.
Trước khi đi theo Hạ Nhất Minh, nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện này. Ngay cả khi có sự trợ giúp của Hạ Nhất Minh, tu vi của nàng tăng lên nhanh chóng nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc bước vào tiên thiên.
Từ sau khi bị vết thương trên mặt, mặc dù nàng bắt đầu mơ tưởng tới việc bước vào tiên thiên nhưng cũng chủ yếu là vì lý do mất đi vết sẹo trên mặt.
Đến lúc này, tư tưởng của nàng đã có sự thay đổi rất lớn. Ánh mắt nàng vô cùng kiên định. Từ khi sinh ra đến giờ, nàng vẫn chưa từng có ước nguyện mãnh mẽ đến vậy.
Ta...
Muốn bước vào tiên thiên!
Bên ngoài thạch động, tại cửa thông đạo, Hạ Nhất Minh vẫn đứng yên một chỗ.
Lúc này, đối mặt với quái nhân, nhưng Hạ Nhất Minh lại chẳng hề có cảm giác sợ hãi nữa. Bởi sau lưng, có một người mà hắn cần phải bảo vệ. Bây giờ, cho dù xuất hiện trước mặt hắn là cái gì đi chăng nữa...
Cho dù là thần tới hắn cũng giết thần, phật đến trảm phật mà chẳng hề do dự.
Nhiệt huyết trong người Hạ Nhất Minh bắt đầu nóng lên nhưng trái tim lại lạnh như băng.
Quanh người hắn xuất hiện một màn sương trắng. Đối diện với một người quỷ dị như vậy, hắn đã quyết định đánh một trận.
Người nọ cũng không vội vã ra tay. Có lẽ thân pháp của Hạ Nhất Minh đã làm cho hắn có cảm giác kiêng kỵ. Nếu như Hạ Nhất Minh không vướng Viên Lễ Huân thì hắn cũng khó mà đuổi được.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng chủ động ra tay. Sau khi hắn bình tĩnh, sự tự tin của cường giả Nhất đường thiên cũng trở lại. Một chưởng của hắn mang theo lực lượng mạnh mẽ, cùng với hơi lạnh kinh người đánh thẳng về phía người kia.
Hắn tự tin một chưởng đó có thể phá hủy bất cứ thứ gì mà nó chạm phải.
Người kia không tự chủ được giơ tay lên. Có vẻ như, hắn không nhận ra được một chưởng của Hạ Nhất Minh mạnh đến mức độ nào.
Khi hai bàn tay chạm vào nhau giữa không trung...
Hạ Nhất Minh hết sức kinh ngạc. Ánh mắt mở to hết cỡ. Lúc hắn chạm phải bàn tay của đối phương, chân khí chẳng hề bị cản trở cứ vậy mà tràn qua.
Nhưng khó tin ở chỗ, hắn không hề cảm nhận được kinh mạch của đối phương. Cánh tay đó giống hệt như một khúc gỗ. Tuy nhiên, sự cứng rắn của nó lại nằm ngoài tưởng tượng của Hạ Nhất Minh. Cho dù là chân khí băng hệ mạnh mẽ cũng không mang lại tác dụng như mong muốn.
Hạ Nhất Minh rùng mình. Chẳng lẽ thân thể người này còn mạnh hơn cả thân thể của Tư Mã Âm?
Sau khi người đó va chạm một chưởng với Hạ Nhất Minh nhưng… Cho dù một chưởng của Hạ Nhất Minh có thể khiến cho Tư Mã Âm bị đóng băng thì lại chẳng có tác dụng gì đối với người này.
Ngay lập tức, người nọ lại tiếp tục ra tay. Mục đích của hắn vẫn là vị trí trước ngực Hạ Nhất Minh. Trong mắt hắn chỉ có chiếc giới chỉ mà thôi.
Hạ Nhất Minh chợt nảy ra một ý. Hắn biết quái nhân này không sợ hàn hệ chân khí. Vì thế.... Chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, màu sắc trên tay Hạ Nhất Minh hoàn toàn biến đổi. Từ tay trái của hắn nguồn năng lượng màu vàng tràn ra. Hạ Nhất Minh giơ tay, va chạm với cánh tay của đối phương. Sắc vàng mờ nhạt phủ quanh tay hắn trở nên đậm hơn rất nhiều.
Tiếng sắt thép va chạm vang lên như pháo nổ. Thoáng cái, hai cánh tay đã đụng vào nhau. Năng lượng Kim hệ tuôn ra ào ạt nhưng vẫn không hề tổn tại chút nào cánh tay của người đó.
Sau cú va chạm, Hạ Nhất Minh có cảm giác cánh tay hơi tê dại.
Cũng còn may, một kích này của Hạ Nhất Minh không thể đả thương đối thủ, nhưng cũng chặn được cánh tay của hắn. Làm cho quái nhân không thể cướp được chiếc giới chỉ đeo trên cổ.
Hai người giao thủ với nhau nhanh như chớp. Sau khi va chạm mấy lần, cả hai đều có sự kiêng kỵ với đối phương.
Hạ Nhất Minh lùi về phía sau vài bước, chắn ngang đường vào động.
Sau lần gặp Tư Mã Âm, Hạ Nhất Minh càng quan tâm tới Viên Lễ Huân hơn nữa. Người trước mắt chẳng hề giống người lại có tu vi cao không thể tưởng được nên Hạ Nhất Minh hết sức đề phòng. Hiển nhiên, hắn sẽ không cho Viên Lễ Huân ở bên để tránh gặp phải nguy hiểm.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh vô cùng ngạc nhiên khi thấy người đó sau hai lần va chạm cũng không tiếp tục công kích nữa. Ánh mắt như một người chết nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh.
Nói vậy chứ nếu hắn thật sự là người chết thì hai tròng mắt cũng không thể sáng được như thế.
- Ngươi ... rất ... mạnh.
Người đó chậm rãi nói ra từng chữ một.
Nghe xong, Hạ Nhất Minh dựng hết cả tóc gáy, đôi môi khẽ giật giật. Hắn vẫn không hề phát hiện bất cứ thanh âm nào trên cơ thể người đó.
Cho dù là hô hấp, tiếng tim đập hay máu chảy trong cơ thể...
Ngoại trừ tiếng đi lại, cử động, hay lúc mở miệng nói chuyện ra, Hạ Nhất Minh vẫn không thể nghe thấy bất kỳ một tiếng động nào hết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cơ thể quái nhân như không hề được tạo thành bởi máu, thịt...
Từ trước đến giờ, Hạ Nhất Minh chưa nghe nói đến một sự sống như thế. Hít một hơi, Hạ Nhất Minh cố gắng nói:
- Đa tạ! Thực lực của các hạ cũng rất mạnh.
Người nọ trầm ngâm một lúc, nói:
- Ngươi so với người kia còn mạnh hơn. Hắn không thể sánh với ngươi.
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn đoán chắc người quái nhân nói chính là Lữ Tân Văn,
Bị so sánh với một vị tiên thiên cường giả, Hạ Nhất Minh chẳng biết cười hay mếu.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu vì sao Lữ Tân Văn phải đào một cái huyệt động như thế, lại còn nói rằng trong đó có cơ quan lợi hại....
Nói chính xác thì cơ quan ở đây có lẽ chính là quái nhân nhìn như bức tượng này.
Có lẽ, Lữ Tân Văn cố ý nói vậy để cho người khác không dám mò tới.
Hắn nghĩ tới vừa rồi còn định đưa người này vào trong không gian ảo mà cảm thấy toát hết mồ hôi. Cũng may còn chưa thực hiện điều đó, nếu để hắn bước vào, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Người nọ mở miệng, chậm rãi nói:
- Ngươi rất mạnh! Bây giờ, ta muốn thắng được ngươi cũng khó.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Tuy nhiên, sự cẳng thẳng trong lòng hắn cũng giảm bớt.
Đối phương đã nói như thế cũng có thể đoán được hắn không định đối địch với chính mình.
Hai tay chắp lại, Hạ Nhất Minh bình thản, nói:
- Huynh đệ! Tại hạ đi lầm vào động chứ không hề có ý định quấy rầy. Nếu có thể bỏ qua, hai người chúng tôi sẽ rời khỏi đây, không dám quấy rầy nữa.
Nét mặt của hắn vô cùng chân thành. Bởi những lời nói đó hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
Thế giới này còn có rất nhiều nơi để ngắm cảnh. Một sơn động cho dù thần bí đến mấy thì hắn cũng chẳng quan tâm lắm.
Không ngờ, người đó nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Ta muốn giao dịch với ngươi.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên nhìn quái nhân, biến sắc, nói:
- Các hạ! Ta biết ngươi muốn không gian giới chỉ của ta. Nhưng xin lỗi, cho dù ngươi có đưa ra cái giá nào đi chăng nữa thì ta cũng không thể đồng ý.
- Không gian giới chỉ? - Người đó bần thần một chút rồi nói:
- Cường giả tôn kính! Ngươi hiểu sai rồi. Ta cũng chẳng cần không gian giới chỉ của ngươi. Cho dù ngươi có đưa thì ta cũng không lấy. Nó chẳng có tác dụng gì với ta.
Hạ Nhất Minh thầm nhủ: ngươi không muốn nó thì tại sao hai lần đều cố đoạt lấy làm gì?
Hai mắt quái nhân chớp chớp một lúc rồi dừng lại. Lúc này, nhìn người đó có phần giống với người bình thường hơn nhiều.
Hắn chỉ vào ngực Hạ Nhất Minh, nói:
- Ta chỉ muốn viên đá sinh lực trong không gian giới chỉ của ngươi.
- Viên đá sinh lực? - Hạ Nhất Minh nhướng mày, hỏi:
- Trong không gian giới chỉ của ta có thứ đó?
- Có! Nó chính là viên đá màu trắng.
Nét mặt Hạ Nhất Minh liền thay đổi. Đến lúc này, hắn mới chính thức tin lời quái nhân. Thì ra thứ mà quái nhân quan tâm chính là viên đá trắng kỳ lạ.
Viên đá trắng đó có công dụng vô cùng thần kỳ. Nhưng cho dù Hạ Nhất Minh có lục tung tất cả cổ thư thì cũng không thể tra được tên cùng với tác dụng của nó.
Đến thời điểm này, sau khi nghe quái nhân nói, Hạ Nhất Minh vô cùng kích động. Có lẽ, hắn sắp tìm được bí mật của viên đá trắng...
Bất kỳ một tiên thiên cường giả khi tập trung chân khí vào hai mắt, hay phát tán chân khí ra xung quanh tới tình trạng cao nhất thì đôi mắt của họ cũng phát sáng như thế.
Nhưng cho dù là tiên thiên cường giả có thực lực mạnh đến đâu, mắt có sáng đến mức độ nào cũng không thể bằng pho tượng này. Hai tròng mắt của nó tỏa ra ánh sáng chói chang như mặt trời.
Hạ Nhất Minh vừa mới bình tĩnh được một chút đã lại hết sức bối rối. Nếu như vừa rồi còn có thể cố gắng bình tĩnh lại thì đến lúc này, hắn hoàn toàn mất hết cả sự bình thản.
Kỳ công Thuận Phong nhĩ của hắn đã tu luyện đến một cảnh giới rất cao nhưng không thể nghe thấy bất cứ một thanh âm nào của con người phát ra từ bức tượng trước mặt.
Không hề có tiếng tim đập, tiếng máu chảy, thậm chí cả hơi ấm của cơ thể cũng không.
Tình trạng như thế này chẳng thể có đối với một người bình thường.
Cho dù một người tu luyện cao hơn Hạ Nhất Minh rất nhiều thì cũng không thể khiến hắn nhầm lẫn thế này được.
Tuy nhiên, cho dù pho tượng không hề có sức sống, nhưng đầu của nó vẫn có thể cử động. Hai con ngươi lại có thể phát ra ánh sáng khó tin.
Trong nháy mắt, Hạ Nhất Minh nhớ tới lúc mới vào động phủ có thấy một viên thủy tinh rất to gắn ở trên cao. Ánh sáng kia chỉ có thể do vật chất cấu tạo nên thủy tinh phát ra.
Hạ Nhất Minh có cảm giác, hai thứ này nhất định có một mối quan hệ nào đó mà hắn không biết.
Bước đi biến đổi một chút, Hạ Nhất Minh nhanh chóng lùi về cửa thông đạo.
Đối mặt với chuyện khó tin như thế này, Hạ Nhất Minh chẳng còn ý định thăm dò nữa. Suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn là nhanh chóng rời khỏi đây. Có lẽ, chờ đến khi đầu óc hoàn toàn bình tĩnh hãy tiến vào mới được. Còn bây giờ thì chưa phải lúc.
Chỉ có điều, khi hắn vừa mới lùi đến cửa thông đạo thì pho tượng đó liền bắt đầu di chuyển. Chớp mắt một cái, Hạ Nhất Minh đã thấy bức tượng xuất hiện ngay trước mặt. Cánh tay giống như được làm bằng đá cẩm thạch xoa nhẹ ngực hắn...
Tốc độ cánh tay cực nhanh khiến cho người khác không thể theo kịp. Cũng may, nó chẳng hề có sát ý. Cánh tay của bức tượng cũng chẳng sờ đến ngực hắn. Nó chỉ chạm vào cái nhẫn đeo trước ngực.
Hắn vô cùng hoảng hốt. Biết bao nhiêu ý nghĩ kỳ quái xuất hiện. Khi hắn còn bé được nghe mọi người kể rất nhiều chuyện quỷ quái nên bây giờ, những chuyện đó lại hiện ra trong đầu.
Hạ Nhất Minh cũng chẳng biết tại sao trí nhớ của hắn lại tốt đến thế. Lớn bằng này rồi mà những chuyện ngày bé vẫn nhớ như in. Có điều lúc này, hắn cũng chẳng hề vui vì điều đó. Trong lòng chỉ cảm thấy tức giận bản thân tại sao lại có trí nhớ tốt thế mà thôi.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung tinh thần, cảm giác cánh cửa nằm cuối thông đạo. Thân thể hắn đột nhiên biến mất, xuyên qua thông đạo, lao ra ngoài.
Mỗi lần chạm đất, Hạ Nhất Minh như một cái lò xo, bật lên. Nháy mắt đã tới bên cạnh Viên Lễ Huân. Hắn chẳng thèm giải thích, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng mà lao đi.
Viên Lễ Huân không hiểu tại sao Hạ Nhất Minh lại vội vàng như thế. Nàng chưa bao giờ thấy ánh mắt đó của hắn. Nhìn vào đó có thể thấy rất rõ một sự sợ hãi.
Trong trí nhớ của nàng, cho dù Hạ Nhất Minh có gặp phải tiên thiên cường giả cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.
Nhưng lúc này, nàng lại cảm nhận được điều đó. Hắn như một đứa trẻ đang cố gắng chạy trốn. Cũng còn may là Hạ Nhất Minh vẫn nhớ tới nàng.
Nháy mắt, trong đầu Viên Lễ Huân suy diễn rất nhiều thứ. Nàng rất tò mò, muốn biết cái gì có thể làm cho Hạ Nhất Minh sợ hãi đến thế.
Tuy nhiên, nếu cho nàng nhìn thấy cảnh tượng đó chỉ sợ có muốn thì nàng cũng chẳng còn can đảm để mà chạy.
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh dừng lại. Động tác của hắn giống hệt như một con khoái mã đang chạy, bất ngờ đứng yên. Viên Lễ Huân đứng sau lưng Hạ Nhất Minh nhìn thấy trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện một người.
Điều khiến nàng cảm thấy quái dị đó là động tác của người này vô cùng cứng nhắc. Hắn như một bức tượng bằng gỗ nhưng có tính mạng.
Sau khi nhìn thấy người đó, Viên Lễ Huân vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ Hạ Nhất Minh sợ hãi là do người này?
Trái tim hơi thắt lại một chút... Hạ Nhất Minh hoàn toàn cảm thấy bình tĩnh. Sau khi bị quái nhân đột nhiên ngăn cản, không cho hắn rút lui, Hạ Nhất Minh cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo. Hắn thả tay Viên Lễ Huân ra, nói nhỏ:
- Lễ Huân! Ngươi đi trước đi.
Mặc dù trong cái thạch thất của Lữ Tân Văn cũng không bảo đảm lắm, nhưng lúc này thì nó lại là nơi an toàn nhất. Mà Hạ Nhất Minh cũng chẳng còn lựa chọn nào nữa.
Viên Lễ Huân cúi đầu, đáp nhỏ. Nàng không hề do dự quay lại chỗ cũ. Nàng không hề cảm thấy khó chịu. Bởi nàng hiểu rõ trong tình huống bất thường thì mình chính là gánh nặng của Hạ Nhất Minh.
Hai người có thực lực tương đương thì chỉ cần có một chút gánh nặng chắc chắn rơi vào thế hạ phong, thậm chí bị thua mà chết cũng là bình thường.
Sau khi vào trong thạch thất, Viên Lễ Huân thầm quyết tâm. Trải qua việc này, Viên Lễ Huân cảm thấy hết sức buồn. Nước mắt chầm chậm chảy dài trên má. Nàng thầm nhủ trong lòng không muốn trở thành gánh nặng của hắn, không muốn để liên lụy tới hắn. Không thể để lúc nào hắn cũng phải lo lắng cho mình.
Cắn chặt răng, trong lòng nàng cảm thấy rất mâu thuẫn. Nàng biết nếu cứ như thế này thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày sẽ phải rời xa Hạ Nhất Minh. Nhưng nàng cũng chẳng có cách nào khác.
Đột nhiên, nàng quay đầu, nhìn chằm chằm nhìn lên trụ đá. Ở đó vốn có một ít bí tịch cùng với một viên tiên thiên kim đan.
Lúc này, nàng rất muốn có được viên tiên thiên kim đan đó. Nàng muốn được trở thành tiên thiên cường giả.
Trước khi đi theo Hạ Nhất Minh, nàng chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện này. Ngay cả khi có sự trợ giúp của Hạ Nhất Minh, tu vi của nàng tăng lên nhanh chóng nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc bước vào tiên thiên.
Từ sau khi bị vết thương trên mặt, mặc dù nàng bắt đầu mơ tưởng tới việc bước vào tiên thiên nhưng cũng chủ yếu là vì lý do mất đi vết sẹo trên mặt.
Đến lúc này, tư tưởng của nàng đã có sự thay đổi rất lớn. Ánh mắt nàng vô cùng kiên định. Từ khi sinh ra đến giờ, nàng vẫn chưa từng có ước nguyện mãnh mẽ đến vậy.
Ta...
Muốn bước vào tiên thiên!
Bên ngoài thạch động, tại cửa thông đạo, Hạ Nhất Minh vẫn đứng yên một chỗ.
Lúc này, đối mặt với quái nhân, nhưng Hạ Nhất Minh lại chẳng hề có cảm giác sợ hãi nữa. Bởi sau lưng, có một người mà hắn cần phải bảo vệ. Bây giờ, cho dù xuất hiện trước mặt hắn là cái gì đi chăng nữa...
Cho dù là thần tới hắn cũng giết thần, phật đến trảm phật mà chẳng hề do dự.
Nhiệt huyết trong người Hạ Nhất Minh bắt đầu nóng lên nhưng trái tim lại lạnh như băng.
Quanh người hắn xuất hiện một màn sương trắng. Đối diện với một người quỷ dị như vậy, hắn đã quyết định đánh một trận.
Người nọ cũng không vội vã ra tay. Có lẽ thân pháp của Hạ Nhất Minh đã làm cho hắn có cảm giác kiêng kỵ. Nếu như Hạ Nhất Minh không vướng Viên Lễ Huân thì hắn cũng khó mà đuổi được.
Cuối cùng, Hạ Nhất Minh cũng chủ động ra tay. Sau khi hắn bình tĩnh, sự tự tin của cường giả Nhất đường thiên cũng trở lại. Một chưởng của hắn mang theo lực lượng mạnh mẽ, cùng với hơi lạnh kinh người đánh thẳng về phía người kia.
Hắn tự tin một chưởng đó có thể phá hủy bất cứ thứ gì mà nó chạm phải.
Người kia không tự chủ được giơ tay lên. Có vẻ như, hắn không nhận ra được một chưởng của Hạ Nhất Minh mạnh đến mức độ nào.
Khi hai bàn tay chạm vào nhau giữa không trung...
Hạ Nhất Minh hết sức kinh ngạc. Ánh mắt mở to hết cỡ. Lúc hắn chạm phải bàn tay của đối phương, chân khí chẳng hề bị cản trở cứ vậy mà tràn qua.
Nhưng khó tin ở chỗ, hắn không hề cảm nhận được kinh mạch của đối phương. Cánh tay đó giống hệt như một khúc gỗ. Tuy nhiên, sự cứng rắn của nó lại nằm ngoài tưởng tượng của Hạ Nhất Minh. Cho dù là chân khí băng hệ mạnh mẽ cũng không mang lại tác dụng như mong muốn.
Hạ Nhất Minh rùng mình. Chẳng lẽ thân thể người này còn mạnh hơn cả thân thể của Tư Mã Âm?
Sau khi người đó va chạm một chưởng với Hạ Nhất Minh nhưng… Cho dù một chưởng của Hạ Nhất Minh có thể khiến cho Tư Mã Âm bị đóng băng thì lại chẳng có tác dụng gì đối với người này.
Ngay lập tức, người nọ lại tiếp tục ra tay. Mục đích của hắn vẫn là vị trí trước ngực Hạ Nhất Minh. Trong mắt hắn chỉ có chiếc giới chỉ mà thôi.
Hạ Nhất Minh chợt nảy ra một ý. Hắn biết quái nhân này không sợ hàn hệ chân khí. Vì thế.... Chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, màu sắc trên tay Hạ Nhất Minh hoàn toàn biến đổi. Từ tay trái của hắn nguồn năng lượng màu vàng tràn ra. Hạ Nhất Minh giơ tay, va chạm với cánh tay của đối phương. Sắc vàng mờ nhạt phủ quanh tay hắn trở nên đậm hơn rất nhiều.
Tiếng sắt thép va chạm vang lên như pháo nổ. Thoáng cái, hai cánh tay đã đụng vào nhau. Năng lượng Kim hệ tuôn ra ào ạt nhưng vẫn không hề tổn tại chút nào cánh tay của người đó.
Sau cú va chạm, Hạ Nhất Minh có cảm giác cánh tay hơi tê dại.
Cũng còn may, một kích này của Hạ Nhất Minh không thể đả thương đối thủ, nhưng cũng chặn được cánh tay của hắn. Làm cho quái nhân không thể cướp được chiếc giới chỉ đeo trên cổ.
Hai người giao thủ với nhau nhanh như chớp. Sau khi va chạm mấy lần, cả hai đều có sự kiêng kỵ với đối phương.
Hạ Nhất Minh lùi về phía sau vài bước, chắn ngang đường vào động.
Sau lần gặp Tư Mã Âm, Hạ Nhất Minh càng quan tâm tới Viên Lễ Huân hơn nữa. Người trước mắt chẳng hề giống người lại có tu vi cao không thể tưởng được nên Hạ Nhất Minh hết sức đề phòng. Hiển nhiên, hắn sẽ không cho Viên Lễ Huân ở bên để tránh gặp phải nguy hiểm.
Tuy nhiên, Hạ Nhất Minh vô cùng ngạc nhiên khi thấy người đó sau hai lần va chạm cũng không tiếp tục công kích nữa. Ánh mắt như một người chết nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh.
Nói vậy chứ nếu hắn thật sự là người chết thì hai tròng mắt cũng không thể sáng được như thế.
- Ngươi ... rất ... mạnh.
Người đó chậm rãi nói ra từng chữ một.
Nghe xong, Hạ Nhất Minh dựng hết cả tóc gáy, đôi môi khẽ giật giật. Hắn vẫn không hề phát hiện bất cứ thanh âm nào trên cơ thể người đó.
Cho dù là hô hấp, tiếng tim đập hay máu chảy trong cơ thể...
Ngoại trừ tiếng đi lại, cử động, hay lúc mở miệng nói chuyện ra, Hạ Nhất Minh vẫn không thể nghe thấy bất kỳ một tiếng động nào hết. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cơ thể quái nhân như không hề được tạo thành bởi máu, thịt...
Từ trước đến giờ, Hạ Nhất Minh chưa nghe nói đến một sự sống như thế. Hít một hơi, Hạ Nhất Minh cố gắng nói:
- Đa tạ! Thực lực của các hạ cũng rất mạnh.
Người nọ trầm ngâm một lúc, nói:
- Ngươi so với người kia còn mạnh hơn. Hắn không thể sánh với ngươi.
Hạ Nhất Minh giật mình. Hắn đoán chắc người quái nhân nói chính là Lữ Tân Văn,
Bị so sánh với một vị tiên thiên cường giả, Hạ Nhất Minh chẳng biết cười hay mếu.
Cuối cùng thì hắn cũng hiểu vì sao Lữ Tân Văn phải đào một cái huyệt động như thế, lại còn nói rằng trong đó có cơ quan lợi hại....
Nói chính xác thì cơ quan ở đây có lẽ chính là quái nhân nhìn như bức tượng này.
Có lẽ, Lữ Tân Văn cố ý nói vậy để cho người khác không dám mò tới.
Hắn nghĩ tới vừa rồi còn định đưa người này vào trong không gian ảo mà cảm thấy toát hết mồ hôi. Cũng may còn chưa thực hiện điều đó, nếu để hắn bước vào, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Người nọ mở miệng, chậm rãi nói:
- Ngươi rất mạnh! Bây giờ, ta muốn thắng được ngươi cũng khó.
Hạ Nhất Minh nhíu mày. Tuy nhiên, sự cẳng thẳng trong lòng hắn cũng giảm bớt.
Đối phương đã nói như thế cũng có thể đoán được hắn không định đối địch với chính mình.
Hai tay chắp lại, Hạ Nhất Minh bình thản, nói:
- Huynh đệ! Tại hạ đi lầm vào động chứ không hề có ý định quấy rầy. Nếu có thể bỏ qua, hai người chúng tôi sẽ rời khỏi đây, không dám quấy rầy nữa.
Nét mặt của hắn vô cùng chân thành. Bởi những lời nói đó hoàn toàn xuất phát từ nội tâm.
Thế giới này còn có rất nhiều nơi để ngắm cảnh. Một sơn động cho dù thần bí đến mấy thì hắn cũng chẳng quan tâm lắm.
Không ngờ, người đó nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Ta muốn giao dịch với ngươi.
Hạ Nhất Minh ngạc nhiên nhìn quái nhân, biến sắc, nói:
- Các hạ! Ta biết ngươi muốn không gian giới chỉ của ta. Nhưng xin lỗi, cho dù ngươi có đưa ra cái giá nào đi chăng nữa thì ta cũng không thể đồng ý.
- Không gian giới chỉ? - Người đó bần thần một chút rồi nói:
- Cường giả tôn kính! Ngươi hiểu sai rồi. Ta cũng chẳng cần không gian giới chỉ của ngươi. Cho dù ngươi có đưa thì ta cũng không lấy. Nó chẳng có tác dụng gì với ta.
Hạ Nhất Minh thầm nhủ: ngươi không muốn nó thì tại sao hai lần đều cố đoạt lấy làm gì?
Hai mắt quái nhân chớp chớp một lúc rồi dừng lại. Lúc này, nhìn người đó có phần giống với người bình thường hơn nhiều.
Hắn chỉ vào ngực Hạ Nhất Minh, nói:
- Ta chỉ muốn viên đá sinh lực trong không gian giới chỉ của ngươi.
- Viên đá sinh lực? - Hạ Nhất Minh nhướng mày, hỏi:
- Trong không gian giới chỉ của ta có thứ đó?
- Có! Nó chính là viên đá màu trắng.
Nét mặt Hạ Nhất Minh liền thay đổi. Đến lúc này, hắn mới chính thức tin lời quái nhân. Thì ra thứ mà quái nhân quan tâm chính là viên đá trắng kỳ lạ.
Viên đá trắng đó có công dụng vô cùng thần kỳ. Nhưng cho dù Hạ Nhất Minh có lục tung tất cả cổ thư thì cũng không thể tra được tên cùng với tác dụng của nó.
Đến thời điểm này, sau khi nghe quái nhân nói, Hạ Nhất Minh vô cùng kích động. Có lẽ, hắn sắp tìm được bí mật của viên đá trắng...
/1308
|