Từng cơn gió nhẹ đuổi nhau trong rừng khiến cho từng đám lá cây lay động. Những tán cây cổ thụ xòe rộng xen vào nhau hứng lấy ánh trăng. Trên mặt đất điểm xuyết từng giọt sáng nhàn nhạt như những mảnh gương phản chiếu ánh sáng.
Dưới ánh trăng, hai thân ảnh đang bay rất nhanh về ngọn núi cao vút phía trước. Hai người đó chính là Hạ Nhất Minh và Bách Linh Bát. Sau khi thành công giết chết Tác Qua và Hồng Lang vương, Hạ Nhất Minh xử lý một chút rồi dùng tốc độ nhanh nhất trở về Hoành Sơn.
Chẳng thể ngờ ngàn dặm đuổi giết đến thời điểm này cũng đã hơn nửa năm. Trong thời gian đó, Hạ Nhất Minh đã thành công ngưng tụ ra đóa hoa thứ hai, hơn nữa lại còn có được một thanh binh khí thần kỳ. Nửa năm thời gian đối với bất kỳ ai cũng chẳng thể nói là ngắn.
Dõi mắt ra xa, trong mắt đã có thể thấy được Hoành Sơn đang thấp thoáng ẩn hiện.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi. Mùi không khí quen thuộc lan vào trong mũi khiến cho hắn có cảm giác thân thiết như người đi xa đã về tới nhà. Đến lúc này, Hạ Nhất Minh đã hiểu được sau bao nhiêu chuyện xảy ra, trong lòng hắn đã coi Hoành Sơn như chính nhà của mình. Mặc dù nó còn chưa thể bằng được Hạ gia trang nhưng cũng đủ tạo cho hắn cảm giác đó.
Hai chân dồn thêm lực, hắn như hóa thành một cơn gió, chạy nhanh về phía ngọn núi trước mặt.
Trên một đoạn sơn đạo, đất ở đây hoàn toàn khác với những chỗ xung quanh. Nhìn nó, trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng cảm khái. Chính tại đây, hắn cùng với đám cường giả của bộ tộc Đồ Đằng giao thủ, cuối cùng khiến cho cả vách núi sụp xuống.
Có điều với hai nghìn người tu luyện trên núi đã nhanh chóng biến vị trí này thành một nơi bằng phẳng, phục hồi lại sơn đạo. Nhưng có một số nơi trên sơn đạo cũng không thể nào hồi phục.
Quay đầu, liếc mắt nhìn về phương xa, Hạ Nhất Minh lặng lẽ dập đầu ba cái, giống như một kẻ vãn bối đối với một lão nhân.
Trong lúc đó, ánh mắt của hắn vô cùng trang nghiêm...
Từ trên đỉnh núi phía xa, đột nhiên có mấy đạo thân ảnh xuất hiện. Dưới màn đêm bao phủ, bọn họ nhanh chóng lao tới đây.
Khi lên núi, hắn chẳng hề che giấu hơi thở. Nên sau khi cảm ứng được làn hơi thở quen thuộc, đám người Vu Kinh Lôi biết rằng Hạ Nhất Minh đã quay lại.
Nhất thời, Đại trưởng lão của Hoành Sơn ngay cả đang tĩnh tọa cũng bật dậy, bỏ qua tất cả mọi thứ mà chạy tới đây. Hiển nhiên không chỉ có một mình Vu Kinh Lôi mà tất cả mấy vị tiên thiên trưởng lão trên Hoành Sơn đều không hẹn mà chạy xuống.
Trong lòng bọn họ, Hạ Nhất Minh có một vị trí không tầm thường chút nào. Đối với cây trụ cột tương lai của Hoành Sơn, mỗi người đều vô cùng lo lắng, quan tâm. Nửa năm trôi qua, nếu nói bọn họ không hề lo lắng thì chính là nói dối.
- Hạ trưởng lão! Cuối cùng thì ngươi cũng trở về.
Thanh âm vừa mừng vừa lo vang lên từ cách đó một khoảng. Ngay sau đó, tiếng cười sang sảng của Vu Kinh Lôi truyền tới.
Mặc dù bây giờ đang là đêm khuya nhưng nơi đây còn cách nơi ở của đám đệ tử một đoạn đường. Chỉ cần không vận dụng chân khí thì tiếng cười không thể lan tới được.
Trong lòng Hạ Nhất Minh xuất hiện một sự cảm khái. Hắn xoay người, trong lòng thấy hơi kinh ngạc. Bởi trong số đám trưởng lão của Hoành Sơn, không hề có Lục Chánh Nghi. Mà Vu Kinh Lôi tự thân xuống núi nên có cảm giác quái dị.
Có điều, Hạ Nhất Minh làm như không thấy điều đó, hướng về phía đám người Vu Kinh Lôi vái một cái thật sâu, nói:
- Để các vị trưởng lão phải lo lắng. Nhất Minh cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Cả đám Vu Kinh Lôi hơi ngẩn ra. Bọn họ có cảm giác Hạ Nhất Minh có điều gì khác so với trước kia. Nếu như trước kia, tu vi của Hạ Nhất Minh làm cho người khác kính trọng nhưng trên người hắn, người ta có một cảm giác gì đó vẫn còn ngây ngô. Nhưng hôm nay, từ trên người hắn lại toát ra một vẻ hết sức trầm ổn.
Tất cả đều đoán được trong nửa năm qua đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho khí chất của hắn có sự thay đổi lớn như thế.
Vu Kinh Lôi tiến về phía trước. Nhìn trong mắt Hạ Nhất Minh có thể thấy được một sự đau thương, lão liền hiểu ra, thầm than một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão! Người chết không thể sống lại. Ngươi cũng biết điều đó mà.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu. Trên mặt hắn chợt xuất hiện một sự kinh ngạc, hai tai hơi động, nói:
- Trên chủ phong còn có một vị cường giả Nhất đường thiên. Chẳng lẽ... - Hắn như nhớ ra điều gì đó, nói:
- Chu Thất Bát tiên sinh vẫn chưa rời đi hay sao?
Vu Kinh Lôi gật đầu, trầm giọng nói:
- Chu Thất Bát cùng với lão phu là bạn tốt đã nhiều năm. Rất lâu rồi mới tới Hoành Sơn nên ở lại lâu một chút.
Hạ Nhất Minh nhìn vẻ mặt Vu Kinh Lôi trong lòng chợt hiểu. Hảo cảm với Chu Thất Bát tăng lên rất nhiều. Hắn thừa hiểu, Chu Thất Bát ở lại Hoành Sơn là do biết Hạ Nhất Minh đuổi giết đám người Tác Qua, chẳng biết kết quả như thế nào, nhưng vì an nguy của Hoành Sơn nên mới ở lại lâu như thế.
Dược đạo nhân tiến lên nói:
- Hạ trưởng lão! Đối với cái chết của Thủy Huyễn Cận lão ca, chúng ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Có thể nói, hắn vì Hoành Sơn mà chết. Vì vậy, chúng ta đã cho Lục trưởng lão xuống núi, đến thủ đô của Thiên La quốc mà ở. Có hắn tọa trấn ở đó, cũng đủ để tạo ra một chút uy hiếp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghe thấy vậy, Hạ Nhất Minh mới hiểu được tại sao Lục Chánh Nghi không có mặt tại đây. Nhìn Vu Kinh Lôi, Hạ Nhất Minh vô cùng cảm kích. Nếu không được vị Thái thượng trưởng lão này đồng ý, Hoành Sơn nhất mạch làm sao có thể phái một vị tiên thiên cường giả tới tọa trấn tại thủ đô Thiên La quốc chứ.
Mặc dù, Lục Chánh Nghi mới bước vào tiên thiên cảnh giới được mấy năm. Nhưng thân phận của hắn lại là trưởng lão của Hoành Sơn nhất mạch. Nếu không được lão cho phép, Hoành Sơn nhất mạch cũng chẳng thèm để ý tới một quốc gia như Thiên La quốc.
- Hạ trưởng lão! Lần này, người đi... - Dược đạo nhân ngừng lại, ánh mắt nhìn hắn dò hỏi.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, bình thản nói:
- Không làm nhục sứ mạng. Tất cả đã đền tội.
Sắc mặt đám người Vu Kinh Lôi liền biến đổi. Khi Hạ Nhất Minh rời đi, mỗi người đều biết một chút nguyên nhân. Hắn muốn lấy mạng đám người Tác Qua chính là vì báo thù cho Thủy Huyễn Cận.
Mà đám người Tác Qua cũng không phải một lũ ô hợp. Bọn họ chính là những cường giả siêu cấp cao thủ. Trong đó có hai vị Đồ Đằng đại sứ giả và hai con linh thú biến dị ngàn năm có thể so sánh với bốn vị cường giả Nhất đường thiên.
Trước khi Hạ Nhất Minh rời đi, mặc dù Vu Kinh Lôi có động viên để tăng thêm lòng tự tin cho hắn đánh chết mấy người đó để báo thù. Nhưng chẳng thể ngờ, Hạ Nhất Minh thật sự có thể giết hết đám người đó.
Mấy vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng, Vu Kinh Lôi mở miệng hỏi:
- Hạ trưởng lão! Ngươi thật sự giết chết tất cả bọn họ?
Hạ Nhất Minh hơi nhếch mép. Từ trong lời của hắn giống như đó chẳng phải là mấy mạng người, hết sức thản nhiên.
- Chín mươi sáu tộc nhân bình thường, mười tên Đồ Đằng sứ giả, hai đại sứ giả cùng với hai con linh thú biến dị ngàn năm. - Hạ Nhất Minh thấp giọng nói:
- Chỗ người đó cũng đủ để tế Thủy lão ca trên trời rồi.
Đám người Vu Kinh Lôi trợn tròn hai mắt, cảm giác không tin vào tai mình. Trong lòng mỗi người đều tự hỏi làm thế nào mà Hạ Nhất Minh có thể thực hiện được chuyện đó...
Trong căn phòng khách rộng nhất trên chủ phong. Hạ Nhất Minh bình tĩnh ngồi một bên. Trước mắt hắn là Vu Kinh Lôi cùng với Chu Thất Bát, hai vị cường giả Nhất đường thiên.
Đám người Dược đạo nhân, Vu Kinh Lôi đã ra lệnh cho họ quay về những ngọn núi do mình phụ trách.
Mặc dù bọn họ không hài lòng cho lắm. Nhưng trên Hoành Sơn, chẳng có người nào có đủ can đảm cãi lại lệnh của Vu Kinh Lôi. Cho dù là nóng như Liên Ý cũng không dám làm trái.
Cùng với Vu Kinh Lôi và Vu Hi Thần về tới chủ phòng, Chu Thất Bát liền xuất hiện trước mặt Hạ Nhất Minh.
Sau khi nghe Vu Kinh Lôi nói lại mọi chuyện , sắc mặt của Chu Thất Bát cũng không giữ được bình tĩnh. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hạ Nhất Minh có phần khiếp sợ, cùng với một chút nghi ngờ.
- Hạ trưởng lão! - Chu Thất Bát trầm giong nói:
- Nghe nói ngươi đã giết chết Tác Qua, Xà Nho cùng với linh thú biến dị ngàn năm của bọn họ, lại thêm cả đám tộc nhân Đồ Đằng nữa phải không?
Hạ Nhất Minh ngồi trên ghế. Hắn thản nhiên gật đầu. Thái độ của hắn ngược lại khiến cho lão nhân lại càng thêm nghi hoặc. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh dần trở nên ngưng trọng.
- Hạ trưởng lão! Lão phu có một chuyện, xin được đáp ứng. - Chu Thất Bát trầm giọng nói.
Hạ Nhất Minh như hiểu được khúc mắc trong lòng hắn, cười cười nói:
- Chu huynh! Có chuyện gì xin cứ nói.
Nét mặt Chu Thất Bát hơi đỏ. Nhưng chuyện này quá quan trọng, ngay cả hắn cũng không thể nào khẳng định được.
- Mặc dù lão phu ẩn cư trên Thiên Trì, nhưng cũng ngưỡng một đại danh của Hạ trưởng lão. Tất cả mọi người đều nói, thiên phú tu luyện của Hạ trưởng lão không ai có thể sánh kịp. Vì vậy, hôm nay lão phu muốn cùng với Hạ trưởng lão luận bàn một chút. Có được hay không? - Chu Thất Bát tủm tỉm cười nói.
Vu Kinh Lôi nhướng mày, sau đó nghĩ ra điều gì đó nên cũng chẳng phản đối. Hạ Nhất Minh nhìn hai người bọn họ, mỉm cười nói:
- Vu trưởng lão! Chu huynh! Ta biết các ngươi hoài nghi chỉ bằng thực lực của một mình ta có thể đánh chết bọn họ hay không. - Hắn hơi trầm ngầm một chút, nói:
- Nếu vậy, xin mời cả hai vị cùng ra tay, luận bàn với Hạ mỗ một chút.
Ánh mắt của Vu Kinh Lôi và Chu Thất Bất đồng thời lóe lên quang mang. Mặc dù, bọn họ đối với chiến tích của Hạ Nhất Minh vô cùng sợ hãi, tự thẹn không bằng. Nhưng là một cường giả Nhất đường thiên, hơn nữa đều là những nhân vật đã ngưng tụ được hoa thành hình. Sau khi nghe thấy lời khiêu chiến của Hạ Nhất Minh, cảm giác tự tôn của họ đều không cho phép chịu thua.
Đương nhiên, cảm giác đó nhanh chóng biến mất. Với thực lực và tuổi tác của họ, cảm giác hỉ nộ ái ố đã hơn người thường rất nhiều.
- Tốt! Nếu Hạ trưởng lão đã có nhã hứng như thế. Ta và Kinh Lôi cung kính không bằng tuân mệnh. - Chu Thất Bất híp mắt nói. Mặc dù miệng hắn cười cười, nhưng đôi mắt hắn lại vô cùng lạnh lùng, chẳng hề có gì vui vẻ.
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Tốt! Vu trưởng lão! Mời ngài chọn vị trí.
Ba người bọn họ giao thủ hiển nhiên không thể để cho đám đệ tử bình thường biết được. Vu Kinh Lôi trầm ngâm một chút liền nói:
- Đi theo ta.
Hắn vung tay lên, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh. Hạ Nhất Minh cùng với Chu Thất Bát gật đầu với nhau, sóng vai rời khỏi phòng.
Tu vi của cả ba trên Hoành Sơn tuyệt đối không có một người nào sánh được. Ngay cả đám tiên thiên trưởng lão cũng không phát hiện được bọn họ đi ra.
Tốc độ của Vu Kinh Lôi mặc dù rất nhanh nhưng so với Hạ Nhất Minh lại kém hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Chu Thất Bát vẫn luôn sóng vai cùng với Hạ Nhất Minh chẳng hề có cảm giác cố gắng gì hết. Thấy được điều đó, Hạ Nhất Minh hiểu rằng khinh công thân pháp của người này còn cao hơn cả Thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi.
Hiển nhiên, Vu Kinh Lôi muốn rời Hoành Sơn thật xa nên sau một canh giờ, lão mới dừng lại. Đây là một trong số những ngọn núi trong cả dãy Hoành Sơn. Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái có thể thấy được một số dấu vết, chứng tỏ rằng ở đây có nhiều người tu luyện.
Mặc dù, những dấu vết đó không được rõ ràng lắm. Nhưng làm sao có thể dấu được một đại hành gia như Hạ Nhất Minh.
Cười cười, Hạ Nhất Minh nói:
- Vu trưởng lão! Đây là nơi ngài vẫn tu luyện chiến kỹ công pháp phải không?
Vu Kinh Lôi cười dài một tiếng:
- Không thể dấu được ngươi. - Lão dừng một chút, nói:
- Cứ mấy tháng, lão phu lại tới đây một lần. Có điều nơi này rất tốt, nếu Hạ trưởng lão có hứng thú thì sau này cứ đến đây.
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Đa tạ hảo ý của Vu trưởng lão. Nếu sau này Nhất Minh muốn tu luyện chiến kỹ công pháp chắc chắn sẽ tới nơi này.
Vu Kinh Lôi hài lòng gật đầu. Sau đó, sắc mặt lão hơi trầm xuống, vỗ tay nói:
- Hạ trưởng lão! Chúng ta có thể bắt đầu được rồi.
Nụ cười của Chu Thất Bất cũng hoàn toàn biến mất. Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, nói:
- Cẩn thận!
Tiếng nói của hắn vừa mới vang lên, hai chân đã động mà vọt tới. Khoảng cách giữa hắn và Hạ Nhất Minh cách nhau mấy thước. Nhưng chỉ cần một cái nhấc chân, khoảng cách đó chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên. Đối với những năng lực khác thường, hắn vẫn luôn vô cùng hiếu kỳ. Thân hình hơi thấp xuống một chút, Hạ Nhất Minh nhanh chóng lùi lại sau. Hắn giống như bị một người túm áo, liên tục kéo về phía sau.
Trước khi Hạ Nhất Minh lui lại, hắn đã nắm chắc được hoàn cảnh xung quanh. Phía sau hắn không hề có một cây đại thụ nào chắn đường. Vì thế, khi hắn không hề có cảm giác vội vàng mà vô cùng nhàn nhã.
Chu Thất Bát đá ra một cước vốn hết sức tin tưởng. Bởi đó chính là kỳ công của Thiên Trì sơn. Một cước đó, đối phương chắc chắn không thể tránh khỏi hay thối lui.
Nếu lui lại phía sau nhất thời sẽ rơi vào hạ phong, trở thành bao cát cho người ta công kích.
Vì vậy một cước của hắn đã tập trung tất cả vốn liếng, nhất định phải cho tên tiểu tử cuồng vọng Hạ Nhất Minh này nếm mùi đau khổ. Nhưng Chu Thất Bát cảm thấy giật mình bởi Hạ Nhất Minh đã lựa chọn liên tục lui lại phía sau.
Tốc độ của Hạ Nhất Minh rất có chừng mực, luôn giữ vững khoảng cách với Chu Thất Bát.
Cho dù một cước đó của Chu Thất Bát nhanh hay chậm cũng đều không thể rút ngắn lại khoảng cách. Rơi vào cảnh này, lòng tự tin của Chu Thất Bát nhanh chóng giảm xuống.
Một bước tưởng như đoạt được tiên cơ nhưng chẳng ngờ lại khiến cho hắn rơi vào thế cưỡi hổ. Đến lúc này, hắn mới nhớ tới những truyền thuyết về Hạ Nhất Minh. Nhưng khi chính thức giao chiến với hắn thì mới hiểu được những truyền thuyết đó đều là giả.
Thực lực của Hạ Nhất Minh so với trong truyền thuyết còn lợi hợi hơn rất nhiều.
Ngay lúc đó, một tiếng hít thở rất dài, vọng tới từ phía sau Chu Thất Bát. Nghe thấy tiếng hít thở đó, Chu Thất Bát thở phào một cái. Cuối cùng thì Vu Kinh Lôi cũng đã xuất thủ.
Mặc dù hai đánh một nếu để người khác biết sẽ cực kỳ khó nghe. Nhưng trong hoàn cảnh không có người ngoài, bọn họ cũng chẳng thèm để ý.
Một quyền của Vu Kinh Lôi đánh ra, năng lượng thủy hệ như thác lũ ập tới. Sau khi lực lượng một quyền đó vượt qua, vị khách quý Thiên Trì sơn mới thu cước thầm than một tiếng.
Cảm nhận được năng lượng thủy hệ quanh người, trong lòng Hạ Nhất Minh chợt nảy ra một ý. Cước bộ của hắn nhanh chóng dừng lại, quanh thân lập tức hiện ra quang mang màu đỏ tươi.
Không khí xung quanh người hắn bắt đầu nóng lên rất nhanh. Năng lượng hỏa hệ khuếch tán ra ngoài.
Hai người Vu Kinh Lôi đều cảm thấy ngơ ngác. Bọn họ vốn hiểu rất rõ thực lực của Hạ Nhất Minh. Cả hai đều biết đối với Phong Vân Vũ Vụ, hắn tu luyện đến mức cực cao, còn đối với hỏa hệ thì yếu hơn một chút.
Giờ phút này, Vu Kinh Lôi sử dụng rõ ràng là năng lượng Thủy hệ. Nhưng Hạ Nhất Minh lại lựa chọn Hỏa hệ công pháp để đối địch, chẳng phải là không coi hai người ra gì hay sao?
Vu Kinh Lôi chẳng hề lo lắng. Lão chẳng quan tâm tới sự lựa chọn của Hạ Nhất Minh, chân khí nhanh chóng lưu chuyển, năng lượng thủy hệ chợt mở khuếch tán hơn vài phần.
Mắt thấy hỏa hệ trên người Hạ Nhất Minh bị đại thủy tiêu diệt, lão thản nhiên tươi cười.
"Tê tê..."
Vô số âm thanh kỳ dị vang lên giữa Hạ Nhất Minh và Vu Kinh Lôi.
Năng lượng thủy hệ khổng lồ cũng không tuân theo ngũ hành tương khắc mà phát huy uy lực. Khi nó tới gần Hạ Nhất Minh, liền nhanh chóng bị bốc hơi.
Trên đỉnh đầu Hạ Nhất Minh có một lớp sương trắng rất dày. Giống hệt như một chén nước đổ xuống lò lửa trong nháy mắt bị bốc hơi không còn chút dấu vết.
Dưới ánh trăng, hai thân ảnh đang bay rất nhanh về ngọn núi cao vút phía trước. Hai người đó chính là Hạ Nhất Minh và Bách Linh Bát. Sau khi thành công giết chết Tác Qua và Hồng Lang vương, Hạ Nhất Minh xử lý một chút rồi dùng tốc độ nhanh nhất trở về Hoành Sơn.
Chẳng thể ngờ ngàn dặm đuổi giết đến thời điểm này cũng đã hơn nửa năm. Trong thời gian đó, Hạ Nhất Minh đã thành công ngưng tụ ra đóa hoa thứ hai, hơn nữa lại còn có được một thanh binh khí thần kỳ. Nửa năm thời gian đối với bất kỳ ai cũng chẳng thể nói là ngắn.
Dõi mắt ra xa, trong mắt đã có thể thấy được Hoành Sơn đang thấp thoáng ẩn hiện.
Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi. Mùi không khí quen thuộc lan vào trong mũi khiến cho hắn có cảm giác thân thiết như người đi xa đã về tới nhà. Đến lúc này, Hạ Nhất Minh đã hiểu được sau bao nhiêu chuyện xảy ra, trong lòng hắn đã coi Hoành Sơn như chính nhà của mình. Mặc dù nó còn chưa thể bằng được Hạ gia trang nhưng cũng đủ tạo cho hắn cảm giác đó.
Hai chân dồn thêm lực, hắn như hóa thành một cơn gió, chạy nhanh về phía ngọn núi trước mặt.
Trên một đoạn sơn đạo, đất ở đây hoàn toàn khác với những chỗ xung quanh. Nhìn nó, trong lòng Hạ Nhất Minh vô cùng cảm khái. Chính tại đây, hắn cùng với đám cường giả của bộ tộc Đồ Đằng giao thủ, cuối cùng khiến cho cả vách núi sụp xuống.
Có điều với hai nghìn người tu luyện trên núi đã nhanh chóng biến vị trí này thành một nơi bằng phẳng, phục hồi lại sơn đạo. Nhưng có một số nơi trên sơn đạo cũng không thể nào hồi phục.
Quay đầu, liếc mắt nhìn về phương xa, Hạ Nhất Minh lặng lẽ dập đầu ba cái, giống như một kẻ vãn bối đối với một lão nhân.
Trong lúc đó, ánh mắt của hắn vô cùng trang nghiêm...
Từ trên đỉnh núi phía xa, đột nhiên có mấy đạo thân ảnh xuất hiện. Dưới màn đêm bao phủ, bọn họ nhanh chóng lao tới đây.
Khi lên núi, hắn chẳng hề che giấu hơi thở. Nên sau khi cảm ứng được làn hơi thở quen thuộc, đám người Vu Kinh Lôi biết rằng Hạ Nhất Minh đã quay lại.
Nhất thời, Đại trưởng lão của Hoành Sơn ngay cả đang tĩnh tọa cũng bật dậy, bỏ qua tất cả mọi thứ mà chạy tới đây. Hiển nhiên không chỉ có một mình Vu Kinh Lôi mà tất cả mấy vị tiên thiên trưởng lão trên Hoành Sơn đều không hẹn mà chạy xuống.
Trong lòng bọn họ, Hạ Nhất Minh có một vị trí không tầm thường chút nào. Đối với cây trụ cột tương lai của Hoành Sơn, mỗi người đều vô cùng lo lắng, quan tâm. Nửa năm trôi qua, nếu nói bọn họ không hề lo lắng thì chính là nói dối.
- Hạ trưởng lão! Cuối cùng thì ngươi cũng trở về.
Thanh âm vừa mừng vừa lo vang lên từ cách đó một khoảng. Ngay sau đó, tiếng cười sang sảng của Vu Kinh Lôi truyền tới.
Mặc dù bây giờ đang là đêm khuya nhưng nơi đây còn cách nơi ở của đám đệ tử một đoạn đường. Chỉ cần không vận dụng chân khí thì tiếng cười không thể lan tới được.
Trong lòng Hạ Nhất Minh xuất hiện một sự cảm khái. Hắn xoay người, trong lòng thấy hơi kinh ngạc. Bởi trong số đám trưởng lão của Hoành Sơn, không hề có Lục Chánh Nghi. Mà Vu Kinh Lôi tự thân xuống núi nên có cảm giác quái dị.
Có điều, Hạ Nhất Minh làm như không thấy điều đó, hướng về phía đám người Vu Kinh Lôi vái một cái thật sâu, nói:
- Để các vị trưởng lão phải lo lắng. Nhất Minh cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Cả đám Vu Kinh Lôi hơi ngẩn ra. Bọn họ có cảm giác Hạ Nhất Minh có điều gì khác so với trước kia. Nếu như trước kia, tu vi của Hạ Nhất Minh làm cho người khác kính trọng nhưng trên người hắn, người ta có một cảm giác gì đó vẫn còn ngây ngô. Nhưng hôm nay, từ trên người hắn lại toát ra một vẻ hết sức trầm ổn.
Tất cả đều đoán được trong nửa năm qua đã xảy ra chuyện gì đó khiến cho khí chất của hắn có sự thay đổi lớn như thế.
Vu Kinh Lôi tiến về phía trước. Nhìn trong mắt Hạ Nhất Minh có thể thấy được một sự đau thương, lão liền hiểu ra, thầm than một tiếng, nói:
- Hạ trưởng lão! Người chết không thể sống lại. Ngươi cũng biết điều đó mà.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu. Trên mặt hắn chợt xuất hiện một sự kinh ngạc, hai tai hơi động, nói:
- Trên chủ phong còn có một vị cường giả Nhất đường thiên. Chẳng lẽ... - Hắn như nhớ ra điều gì đó, nói:
- Chu Thất Bát tiên sinh vẫn chưa rời đi hay sao?
Vu Kinh Lôi gật đầu, trầm giọng nói:
- Chu Thất Bát cùng với lão phu là bạn tốt đã nhiều năm. Rất lâu rồi mới tới Hoành Sơn nên ở lại lâu một chút.
Hạ Nhất Minh nhìn vẻ mặt Vu Kinh Lôi trong lòng chợt hiểu. Hảo cảm với Chu Thất Bát tăng lên rất nhiều. Hắn thừa hiểu, Chu Thất Bát ở lại Hoành Sơn là do biết Hạ Nhất Minh đuổi giết đám người Tác Qua, chẳng biết kết quả như thế nào, nhưng vì an nguy của Hoành Sơn nên mới ở lại lâu như thế.
Dược đạo nhân tiến lên nói:
- Hạ trưởng lão! Đối với cái chết của Thủy Huyễn Cận lão ca, chúng ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Có thể nói, hắn vì Hoành Sơn mà chết. Vì vậy, chúng ta đã cho Lục trưởng lão xuống núi, đến thủ đô của Thiên La quốc mà ở. Có hắn tọa trấn ở đó, cũng đủ để tạo ra một chút uy hiếp. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghe thấy vậy, Hạ Nhất Minh mới hiểu được tại sao Lục Chánh Nghi không có mặt tại đây. Nhìn Vu Kinh Lôi, Hạ Nhất Minh vô cùng cảm kích. Nếu không được vị Thái thượng trưởng lão này đồng ý, Hoành Sơn nhất mạch làm sao có thể phái một vị tiên thiên cường giả tới tọa trấn tại thủ đô Thiên La quốc chứ.
Mặc dù, Lục Chánh Nghi mới bước vào tiên thiên cảnh giới được mấy năm. Nhưng thân phận của hắn lại là trưởng lão của Hoành Sơn nhất mạch. Nếu không được lão cho phép, Hoành Sơn nhất mạch cũng chẳng thèm để ý tới một quốc gia như Thiên La quốc.
- Hạ trưởng lão! Lần này, người đi... - Dược đạo nhân ngừng lại, ánh mắt nhìn hắn dò hỏi.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, bình thản nói:
- Không làm nhục sứ mạng. Tất cả đã đền tội.
Sắc mặt đám người Vu Kinh Lôi liền biến đổi. Khi Hạ Nhất Minh rời đi, mỗi người đều biết một chút nguyên nhân. Hắn muốn lấy mạng đám người Tác Qua chính là vì báo thù cho Thủy Huyễn Cận.
Mà đám người Tác Qua cũng không phải một lũ ô hợp. Bọn họ chính là những cường giả siêu cấp cao thủ. Trong đó có hai vị Đồ Đằng đại sứ giả và hai con linh thú biến dị ngàn năm có thể so sánh với bốn vị cường giả Nhất đường thiên.
Trước khi Hạ Nhất Minh rời đi, mặc dù Vu Kinh Lôi có động viên để tăng thêm lòng tự tin cho hắn đánh chết mấy người đó để báo thù. Nhưng chẳng thể ngờ, Hạ Nhất Minh thật sự có thể giết hết đám người đó.
Mấy vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng, Vu Kinh Lôi mở miệng hỏi:
- Hạ trưởng lão! Ngươi thật sự giết chết tất cả bọn họ?
Hạ Nhất Minh hơi nhếch mép. Từ trong lời của hắn giống như đó chẳng phải là mấy mạng người, hết sức thản nhiên.
- Chín mươi sáu tộc nhân bình thường, mười tên Đồ Đằng sứ giả, hai đại sứ giả cùng với hai con linh thú biến dị ngàn năm. - Hạ Nhất Minh thấp giọng nói:
- Chỗ người đó cũng đủ để tế Thủy lão ca trên trời rồi.
Đám người Vu Kinh Lôi trợn tròn hai mắt, cảm giác không tin vào tai mình. Trong lòng mỗi người đều tự hỏi làm thế nào mà Hạ Nhất Minh có thể thực hiện được chuyện đó...
Trong căn phòng khách rộng nhất trên chủ phong. Hạ Nhất Minh bình tĩnh ngồi một bên. Trước mắt hắn là Vu Kinh Lôi cùng với Chu Thất Bát, hai vị cường giả Nhất đường thiên.
Đám người Dược đạo nhân, Vu Kinh Lôi đã ra lệnh cho họ quay về những ngọn núi do mình phụ trách.
Mặc dù bọn họ không hài lòng cho lắm. Nhưng trên Hoành Sơn, chẳng có người nào có đủ can đảm cãi lại lệnh của Vu Kinh Lôi. Cho dù là nóng như Liên Ý cũng không dám làm trái.
Cùng với Vu Kinh Lôi và Vu Hi Thần về tới chủ phòng, Chu Thất Bát liền xuất hiện trước mặt Hạ Nhất Minh.
Sau khi nghe Vu Kinh Lôi nói lại mọi chuyện , sắc mặt của Chu Thất Bát cũng không giữ được bình tĩnh. Ánh mắt hắn nhìn về phía Hạ Nhất Minh có phần khiếp sợ, cùng với một chút nghi ngờ.
- Hạ trưởng lão! - Chu Thất Bát trầm giong nói:
- Nghe nói ngươi đã giết chết Tác Qua, Xà Nho cùng với linh thú biến dị ngàn năm của bọn họ, lại thêm cả đám tộc nhân Đồ Đằng nữa phải không?
Hạ Nhất Minh ngồi trên ghế. Hắn thản nhiên gật đầu. Thái độ của hắn ngược lại khiến cho lão nhân lại càng thêm nghi hoặc. Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Hạ Nhất Minh dần trở nên ngưng trọng.
- Hạ trưởng lão! Lão phu có một chuyện, xin được đáp ứng. - Chu Thất Bát trầm giọng nói.
Hạ Nhất Minh như hiểu được khúc mắc trong lòng hắn, cười cười nói:
- Chu huynh! Có chuyện gì xin cứ nói.
Nét mặt Chu Thất Bát hơi đỏ. Nhưng chuyện này quá quan trọng, ngay cả hắn cũng không thể nào khẳng định được.
- Mặc dù lão phu ẩn cư trên Thiên Trì, nhưng cũng ngưỡng một đại danh của Hạ trưởng lão. Tất cả mọi người đều nói, thiên phú tu luyện của Hạ trưởng lão không ai có thể sánh kịp. Vì vậy, hôm nay lão phu muốn cùng với Hạ trưởng lão luận bàn một chút. Có được hay không? - Chu Thất Bát tủm tỉm cười nói.
Vu Kinh Lôi nhướng mày, sau đó nghĩ ra điều gì đó nên cũng chẳng phản đối. Hạ Nhất Minh nhìn hai người bọn họ, mỉm cười nói:
- Vu trưởng lão! Chu huynh! Ta biết các ngươi hoài nghi chỉ bằng thực lực của một mình ta có thể đánh chết bọn họ hay không. - Hắn hơi trầm ngầm một chút, nói:
- Nếu vậy, xin mời cả hai vị cùng ra tay, luận bàn với Hạ mỗ một chút.
Ánh mắt của Vu Kinh Lôi và Chu Thất Bất đồng thời lóe lên quang mang. Mặc dù, bọn họ đối với chiến tích của Hạ Nhất Minh vô cùng sợ hãi, tự thẹn không bằng. Nhưng là một cường giả Nhất đường thiên, hơn nữa đều là những nhân vật đã ngưng tụ được hoa thành hình. Sau khi nghe thấy lời khiêu chiến của Hạ Nhất Minh, cảm giác tự tôn của họ đều không cho phép chịu thua.
Đương nhiên, cảm giác đó nhanh chóng biến mất. Với thực lực và tuổi tác của họ, cảm giác hỉ nộ ái ố đã hơn người thường rất nhiều.
- Tốt! Nếu Hạ trưởng lão đã có nhã hứng như thế. Ta và Kinh Lôi cung kính không bằng tuân mệnh. - Chu Thất Bất híp mắt nói. Mặc dù miệng hắn cười cười, nhưng đôi mắt hắn lại vô cùng lạnh lùng, chẳng hề có gì vui vẻ.
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Tốt! Vu trưởng lão! Mời ngài chọn vị trí.
Ba người bọn họ giao thủ hiển nhiên không thể để cho đám đệ tử bình thường biết được. Vu Kinh Lôi trầm ngâm một chút liền nói:
- Đi theo ta.
Hắn vung tay lên, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh. Hạ Nhất Minh cùng với Chu Thất Bát gật đầu với nhau, sóng vai rời khỏi phòng.
Tu vi của cả ba trên Hoành Sơn tuyệt đối không có một người nào sánh được. Ngay cả đám tiên thiên trưởng lão cũng không phát hiện được bọn họ đi ra.
Tốc độ của Vu Kinh Lôi mặc dù rất nhanh nhưng so với Hạ Nhất Minh lại kém hơn rất nhiều. Tuy nhiên, Chu Thất Bát vẫn luôn sóng vai cùng với Hạ Nhất Minh chẳng hề có cảm giác cố gắng gì hết. Thấy được điều đó, Hạ Nhất Minh hiểu rằng khinh công thân pháp của người này còn cao hơn cả Thái thượng trưởng lão Vu Kinh Lôi.
Hiển nhiên, Vu Kinh Lôi muốn rời Hoành Sơn thật xa nên sau một canh giờ, lão mới dừng lại. Đây là một trong số những ngọn núi trong cả dãy Hoành Sơn. Hạ Nhất Minh liếc mắt một cái có thể thấy được một số dấu vết, chứng tỏ rằng ở đây có nhiều người tu luyện.
Mặc dù, những dấu vết đó không được rõ ràng lắm. Nhưng làm sao có thể dấu được một đại hành gia như Hạ Nhất Minh.
Cười cười, Hạ Nhất Minh nói:
- Vu trưởng lão! Đây là nơi ngài vẫn tu luyện chiến kỹ công pháp phải không?
Vu Kinh Lôi cười dài một tiếng:
- Không thể dấu được ngươi. - Lão dừng một chút, nói:
- Cứ mấy tháng, lão phu lại tới đây một lần. Có điều nơi này rất tốt, nếu Hạ trưởng lão có hứng thú thì sau này cứ đến đây.
Hạ Nhất Minh gật đầu, nói:
- Đa tạ hảo ý của Vu trưởng lão. Nếu sau này Nhất Minh muốn tu luyện chiến kỹ công pháp chắc chắn sẽ tới nơi này.
Vu Kinh Lôi hài lòng gật đầu. Sau đó, sắc mặt lão hơi trầm xuống, vỗ tay nói:
- Hạ trưởng lão! Chúng ta có thể bắt đầu được rồi.
Nụ cười của Chu Thất Bất cũng hoàn toàn biến mất. Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, nói:
- Cẩn thận!
Tiếng nói của hắn vừa mới vang lên, hai chân đã động mà vọt tới. Khoảng cách giữa hắn và Hạ Nhất Minh cách nhau mấy thước. Nhưng chỉ cần một cái nhấc chân, khoảng cách đó chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.
Hai mắt Hạ Nhất Minh sáng lên. Đối với những năng lực khác thường, hắn vẫn luôn vô cùng hiếu kỳ. Thân hình hơi thấp xuống một chút, Hạ Nhất Minh nhanh chóng lùi lại sau. Hắn giống như bị một người túm áo, liên tục kéo về phía sau.
Trước khi Hạ Nhất Minh lui lại, hắn đã nắm chắc được hoàn cảnh xung quanh. Phía sau hắn không hề có một cây đại thụ nào chắn đường. Vì thế, khi hắn không hề có cảm giác vội vàng mà vô cùng nhàn nhã.
Chu Thất Bát đá ra một cước vốn hết sức tin tưởng. Bởi đó chính là kỳ công của Thiên Trì sơn. Một cước đó, đối phương chắc chắn không thể tránh khỏi hay thối lui.
Nếu lui lại phía sau nhất thời sẽ rơi vào hạ phong, trở thành bao cát cho người ta công kích.
Vì vậy một cước của hắn đã tập trung tất cả vốn liếng, nhất định phải cho tên tiểu tử cuồng vọng Hạ Nhất Minh này nếm mùi đau khổ. Nhưng Chu Thất Bát cảm thấy giật mình bởi Hạ Nhất Minh đã lựa chọn liên tục lui lại phía sau.
Tốc độ của Hạ Nhất Minh rất có chừng mực, luôn giữ vững khoảng cách với Chu Thất Bát.
Cho dù một cước đó của Chu Thất Bát nhanh hay chậm cũng đều không thể rút ngắn lại khoảng cách. Rơi vào cảnh này, lòng tự tin của Chu Thất Bát nhanh chóng giảm xuống.
Một bước tưởng như đoạt được tiên cơ nhưng chẳng ngờ lại khiến cho hắn rơi vào thế cưỡi hổ. Đến lúc này, hắn mới nhớ tới những truyền thuyết về Hạ Nhất Minh. Nhưng khi chính thức giao chiến với hắn thì mới hiểu được những truyền thuyết đó đều là giả.
Thực lực của Hạ Nhất Minh so với trong truyền thuyết còn lợi hợi hơn rất nhiều.
Ngay lúc đó, một tiếng hít thở rất dài, vọng tới từ phía sau Chu Thất Bát. Nghe thấy tiếng hít thở đó, Chu Thất Bát thở phào một cái. Cuối cùng thì Vu Kinh Lôi cũng đã xuất thủ.
Mặc dù hai đánh một nếu để người khác biết sẽ cực kỳ khó nghe. Nhưng trong hoàn cảnh không có người ngoài, bọn họ cũng chẳng thèm để ý.
Một quyền của Vu Kinh Lôi đánh ra, năng lượng thủy hệ như thác lũ ập tới. Sau khi lực lượng một quyền đó vượt qua, vị khách quý Thiên Trì sơn mới thu cước thầm than một tiếng.
Cảm nhận được năng lượng thủy hệ quanh người, trong lòng Hạ Nhất Minh chợt nảy ra một ý. Cước bộ của hắn nhanh chóng dừng lại, quanh thân lập tức hiện ra quang mang màu đỏ tươi.
Không khí xung quanh người hắn bắt đầu nóng lên rất nhanh. Năng lượng hỏa hệ khuếch tán ra ngoài.
Hai người Vu Kinh Lôi đều cảm thấy ngơ ngác. Bọn họ vốn hiểu rất rõ thực lực của Hạ Nhất Minh. Cả hai đều biết đối với Phong Vân Vũ Vụ, hắn tu luyện đến mức cực cao, còn đối với hỏa hệ thì yếu hơn một chút.
Giờ phút này, Vu Kinh Lôi sử dụng rõ ràng là năng lượng Thủy hệ. Nhưng Hạ Nhất Minh lại lựa chọn Hỏa hệ công pháp để đối địch, chẳng phải là không coi hai người ra gì hay sao?
Vu Kinh Lôi chẳng hề lo lắng. Lão chẳng quan tâm tới sự lựa chọn của Hạ Nhất Minh, chân khí nhanh chóng lưu chuyển, năng lượng thủy hệ chợt mở khuếch tán hơn vài phần.
Mắt thấy hỏa hệ trên người Hạ Nhất Minh bị đại thủy tiêu diệt, lão thản nhiên tươi cười.
"Tê tê..."
Vô số âm thanh kỳ dị vang lên giữa Hạ Nhất Minh và Vu Kinh Lôi.
Năng lượng thủy hệ khổng lồ cũng không tuân theo ngũ hành tương khắc mà phát huy uy lực. Khi nó tới gần Hạ Nhất Minh, liền nhanh chóng bị bốc hơi.
Trên đỉnh đầu Hạ Nhất Minh có một lớp sương trắng rất dày. Giống hệt như một chén nước đổ xuống lò lửa trong nháy mắt bị bốc hơi không còn chút dấu vết.
/1308
|