Vũ Thần

Chương 991 Thần khí Băng Lăng Kính

/1308


Mảnh đen tối kia chậm rãi dịch chuyển, thiên địa lực lượng theo đó càng dũ phát mãnh liệt hơn.
Ánh mắt đám người Hạ Nhất Minh sớm đã tập trung tại đó, không còn bất luận ai nghĩ tới việc Bách Linh Bát cùng Thần đạo Ngưng huyết nhân có thể phi hành nữa.
Phảng phất như trải qua một thế kỷ, lại phảng như một nháy mắt, cảm giác mâu thuẫn cực độ đột nhiên xuất hiện trong lòng mỗi người.
Tựa hồ như không gian hắc ám đang dao động kia dẫn dắt tâm trí mọi người rốt cuộc cũng dừng lại. Tại trung tâm mảnh hắc ám đột nhiên sáng lên. Lúc đầu chỉ là điểm quang mang rất nhỏ nhưng trong nháy mắt đã truyền khắp không gian hắc ám.
Tiếp theo nó như mặt trời bạo phát quang mang.
Mọi người hai mắt theo phản xạ nhắm lại, thình lình xuất hiện ánh sáng, cho dù Thánh thú huyết mạch Thần thú với thể chất khó tin như Kỳ Lân thú cùng Lôi điện cũng không tránh khỏi việc này.
Cảm nhận quang mang mãnh liệt kích thích, mọi người trong lòng như cận kề cái chết.
Bọn họ trên thế giới này chưa từng cảm nhận quang mang đáng sợ đến vậy. Ngay cả Hạ Nhất Minh nắm giữ lực lượng Quang Ám hợp bích cũng có cảm giác này.
Bất quá so với những người khác, Hạ Nhất Minh càng cảm nhận rõ ràng hơn.
Bởi hắn có thể xác định, loại thủ đoạn từ hắc ám chuyển qua quang minh này tuyệt đối là lực lượng Quang Ám hợp bích.
Tại thời khắc ngàn năm Băng Đảo xuất hiện không ngờ dũ phát lực lượng Quang Ám hợp bích cường đại nhất Tây phương.
Chậm rãi quang mang khiến kẻ khác không chịu được biến mất, mọi người lần lượt mở mắt, theo sau từ miệng họ vang lên vô số âm thanh sợ hãi.
Ngàn năm Băng Đảo trong truyền thuyết đã xuất hiện trước mắt họ.
Đây là một hòn đảo nhỏ màu trắng, cả hòn đảo bao phù phạm vi hắc ám vừa chiếm giữ.
Không ai biết hòn đảo này từ đâu mà tới, nó giống như đột nhiên sinh ra từ trong mặt băng vậy.
Đương nhiên nơi hòn đảo này xuất hiện đám người Hạ Nhất Minh đã sớm dò xét qua. Bởi thế họ biết rất rõ, trừ khi thiên địa thay đổi, nếu không Băng Đảo không có khả năng đột ngột xuất hiện tại đây.
Mà lúc này trong tầm mắt của họ hiện ra một Băng đảo, mặt băng kia vẫn không có gì thay đổi.
Bởi thế hòn đảo nhỏ này tuyệt đối không xuất hiện do địa hình trồi lên.
- Năng lực không gian.
Tử Lỗ Li thì thào nói:
- Đây chính là năng lực không gian của Thần đạo.
Đám người Hạ Nhất Minh yên lặng quan sát hòn đảo này, trong đầu tràn ngập kính ngưỡng. Quả nhiên chỉ có Thần đạo mới làm được việc này.
Lực lượng không gian tuyệt đối không phải cảnh giới nhân loại có thể tưởng tượng ra.
Ánh mắt xoay chuyển, Hạ Nhất Minh đột nhiên thấy được Bách Linh Bát cùng Thần đạo Ngưng huyết nhân.
Khi hòn đảo nhỏ này xuất hiện, hai người cũng đã bay tới đây, hơn nữa thuận lợi đáp xuống. Băng Đảo vừa xuất hiện đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người, nhưng lúc này bọn họ đã tỉnh táo lại. Hạ Nhất Minh không nhịn được dò hỏi:
- Bách huynh. Vì sao các ngươi có thể phi hành.
Rất hiển nhiên vấn đề này chiếm được chú ý của mọi người, ngay cả Kỳ Lân thú ánh mắt đang nhìn Băng Đảo cũng thu lại hướng về Bách Linh Bát.
Mặc dù nơi này có những người lần đầu gặp Bách Linh Bát nhưng bọn họ đã sớm nghe qua đại danh người này. Từ khi bước lên Thiên Trì chủ phong, bên cạnh Hạ Nhất Minh đã xuất hiện một siêu cấp cao thủ thần bí khó lường.
Vị cao thủ này nắm giữ lực lượng thần kỳ, không ngờ có thể sử dụng Thần toán thuật đánh bại Thần Toán Tử, hơn nữa cho tới giờ chưa ai biết được thực lực chân chính của gã.
Theo thực lực Hạ Nhất Minh tăng lên, sự tồn tại của Bách Linh Bát cũng không còn bí mật, mà lời đồn đại dĩ nhiên sẽ tới tai những cường giả đỉnh cấp.
Lúc này rất nhiều người mặc dù lần đầu gặp nhưng cũng không có ai dám tỏ vẻ coi thường. Bởi biểu hiện của Bách Linh Bát cùng Thần đạo Ngưng huyết nhân đủ khiến bọn họ kinh hãi.
Thiên địa lực lượng dao động thậm chí ảnh hưởng tới cả việc vận dụng thần binh phi hành, không ngờ hai người không chút ảnh hưởng. Điều này đủ khiến người ta khó có thể tin.
- Ta không bị thiên địa lực lượng ảnh hưởng.
Bách Linh Bát bình tĩnh nói:
- Ta tu luyện chính là Khoa học công pháp.
Hạ Nhất Minh chợt hiểu, bất quá nói thật, cho tới lúc này hắn còn chưa biết thứ gì gọi là " Khoa học công pháp".
Còn lại Đế Thích Thiên cười ha hả, nói:
- Các vị. Vị này chính là Bách Linh Bát tiên sinh. Hắn tu luyện chính là kỳ công " Khoa học công pháp". Muốn tu luyện công pháp này phải có Khoa kỹ thể chất.
Lão dừng lại một chút, nói:
- Có lẽ thể chất được biệt này không bị ảnh hưởng mới thiên địa lực lượng, bởi thế mới có thể tiếp tục phi hành...
Mọi người đều gật đầu, bất quá họ cũng giống Hạ Nhất Minh, chỉ biết tên mà không rõ bản chất.
Ánh mắt nhìn lại Thần đạo Ngưng huyết nhân, bất quá lúc này không ai có hứng thú dò hỏi.
Vị lão huynh này thuộc về Thần đạo, như vậy dưới hoàn cảnh ngặt nghèo có thể phi hành cũng là bình thường.
- Băng Đảo.
Kỳ Lân Thánh chủ thở dài một tiếng, nói:
- Cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Mọi người trong lòng đại chấn, kể cả Hạ Nhất Minh lúc này cũng nghe ra sự cảm khái trong câu nói của Kỳ Lân Thánh chủ.
Cảm xúc chân chính của hắn cũng không phải bởi Băng Đảo xuất hiện mà là chờ đợi con đường tiến giai Thần đạo.
Đây chính là cơ hội duy nhất của bọn họ có thể tiến giai Thần đạo, bất luận là ai cũng không dễ buông tha.
Hít một hơi thật sâu, Băng Tiếu Thiên trầm giọng nói:
- Các vị. Băng Đảo đã xuất hiện, chúng ta bắt đầu thôi.
Lưu Xương Cử tính tình nóng nảy, đặc biệt sau khi thấy Băng Đảo trên người lão mơ hồ đã phát ra ánh sáng đỏ rực.
Băng Tiếu Thiên khẽ gật đầu, nói:
- Cẩn thận.
Lưu Ly Đảo gật đầu, theo sau lão bước nhanh về phía trước.
Giờ phút này trên mặt băng sóng gió đã qua, tựa hồ tất cả khôi phục bình thường. Thậm chí lúc này thiên địa lực lượng đã bình ổn hoàn toàn. Nếu như có điểm khác biệt thì chính là lúc này thiên địa lực lượng nồng đậm hơn vài phần trước khi Băng Đảo xuất hiện.
Lưu Xương Cử nhanh chóng đi tới phía trước. Động tác của lão nhìn qua rất lỗ mãng nhưng thực tế trong lòng vô cùng cẩn thận, chân khí không ngừng vận lên trong thân thể hình thành khí thế cường đại.
Đám người Hạ Nhất Minh phía sau cẩn thân quan sát, mặc dù biết rõ lão không gặp nguy hiểm gì nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.
Dù sao đã chứng kiến Băng Đảo xuất hiện dẫn phát thiên địa chi uy, hơn nữa thiếu chút nữa ăn quả đắng với nó, không còn ai dám cam đoan sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Rốt cuộc Lưu Xương Cử dừng lại trăm trượng trước Băng Đảo, sắc mặt lão vô cùng ngưng trọng, sau khi trải qua giây lát điều chỉnh, lão chậm rãi vung hai tay.
Song chưởng của lão vừa vung lên nhiệt độ xung quanh được đẩy lên rất cao, luồng khí đỏ rực vận chuyển không ngừng như hai đầu Hỏa long vần vũ.
Hai đầu Hỏa long càng lúc càng lớn, đột nhiên chúng phóng lên giữa không trung, theo sau mạnh mẽ tiến về phía Băng Đảo thần bí.
Trong nháy mắt Hỏa long đã vượt qua khoảng cách, với tốc độ dị thường tiếp xúc cùng Băng Đảo.
Nhưng ngay khi Hỏa long còn cách Băng Đảo mười trượng, một đạo quang mang đột nhiên sáng lên.
Đạo quang mang này cũng không giống như Quang minh lực lượng, khi nó xuất hiện xung quanh lập tức được bao phủ bởi một mảnh băng tuyết.
Đạo quang mang nháy mắt đã va chạm cùng hai đầu Hỏa long, theo sau chuyện vô cùng quỷ dị phát sinh.
Hai đầu Hỏa long kia cứ thế đóng băng. Hỏa long thuần túy tạo thành từ ngọn lửa không ngờ cứ thế bị phong ấn trong băng.
Hàn khí không ngờ mãnh liệt như vậy, ngay cả hỏa lực lượng thuần túy cũng có thể đóng băng trong nháy mắt.
Lưu Xương Cử sắc mặt đại biến, thân thể lão vội vàng bay ngược ra sau. Tốc độ lúc này so với khi liều mạng chạy trốn vừa rồi còn nhanh hơn một bậc.
Đối mặt với áp lực tử vong cực lớn như vậy, tiềm lực toàn thân Lưu Xương Cử đã được kích phát.
Cát Ma Phàm Thù gương mặt có chút nhăn nhúm. Tốc độ như vậy cho dù là lão cũng muốn thua kém, bởi vậy có thể thấy tiềm lực nhân loại quả nhiên quan trọng.
Hỏa long rốt cuộc từ không trung ngã xuống. Sau khi tiếp xúc cùng mặt băng nó cũng không vỡ vụn, điều này có thể thấy khối băng này cứng rắn ra sao. Cho dù trên không trung rơi xuống nhưng cũng không hề vỡ vụn dù chỉ một chút.
Điều duy nhất khiến mọi người cảm thấy an lòng chính là, sau khi quang mang phong bế Hỏa long, nó lập tức biến mất mà không công kích Lưu Xương Cử. Nếu quang mang này tiếp tục tấn công, cho dù Lưu Xương Cử có thể chạy thoát cũng trả giá không nhỏ.
Khẽ gật đầu, Lưu Xương Cử xoay người lập tức bay lại nơi mọi người tập trung, lão trầm giọng nói:
- Cổ tịch ghi chép không sai. Trên Băng Đảo quả nhiên có Thần khí Băng Lăng Kính thủ hộ.
Ánh mắt mọi người nhất thời dồn lại phía Viên Lễ Huân.
Bọn họ hao tổn tâm lực, không tiếc mọi giá bồi dưỡng Viên Lễ Huân chính vì thời khắc này.
Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi đổi. Sau khi chứng kiến Lưu Xương Cử toàn lực phóng xuất Hỏa long, sau đó bị đóng băng dễ dàng, trong lòng hắn khó tránh khỏi lo lắng.
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Minh lúc này quyết định, không thể để Lễ Huân dễ dàng mạo hiểm. Vì nàng, cho dù đắc tội với tất cả Nhân đạo đỉnh cấp cường giả tại đây cũng không tiếc.
Nhưng ngay lúc hắn vừa có quyết định, một đôi tay nhỏ bé ôn nhu chủ động nắm chặt tay hắn.
Theo sau Hạ Nhất Minh thấy được đôi mắt trong như nước hồ thu.
Trong ánh mắt này có nhu tình nồng đậm, có một tia sợ hãi tự nhiên, nhưng càng nhiều hơn là vẻ kiên định. Đây là tín niệm không cách nào lay chuyển. Cho dù trước thiên quân vạn mã, quyết tâm này cũng không hề thay đổi.
Khẽ buông bàn tay ấm ám đầy lực lượng kia ra, Viên Lễ Huân kiên định bước tới từng bước dọc theo lộ tuyến của Lưu Ly Động chủ khi nãy.
Thân thể nàng cũng không cao lớn, tu vi trong đám người không nghi ngờ kém cỏi nhất, cho dù so sánh với bảo trư cũng chưa chắc địch lại.
Bất quá không chút do dự bước đi, thân thể nàng như có thêm quang mang chói mắt. Quang mang này mê hoặc ánh mắt mọi người, khiến bọn họ ngây người trong chốc lát.
Đám người Băng Tiếu Thiên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt họ mang theo vài phần khó tin. Từ trước tới giờ bọn họ tưởng rằng Viên Lễ Huân chỉ là người luôn an phận theo sắp xếp của các bậc trưởng bối, nhưng lúc này ánh mắt đã đã có biến hóa rõ rệt.
Một đạo quang mang đột nhiên xuất hiện trên thân thể Viên Lễ Huân khiến thân thể nàng dũ phát quang mang khắp nơi.
Chính là Ngũ hành vũ y sau khi Viên Lễ Huân đi tới, thần binh phòng hộ tổn hao tâm huyết của bao người đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Chỉ là sau khi chứng kiến kết cục Hỏa long do Lưu Xương Cử phóng ra, bất luận là ai cũng không dám tin tưởng thái quá vào Ngũ hành vũ y nữa.
Bọn họ đều biết, nếu Viên Lễ Huân trực tiếp bị lực lượng kia đánh trúng, cho dù Ngũ hành vũ y e rằng cũng không có tác dụng nhiều.
Bảo trư đột nhiên nhảy dưng lên, thoáng chốc đi tới trên đầu Hạ Nhất Minh. Theo sau nó lầm bầm vài tiếng như bất mãn gì đó.
Kỳ Lân thú chuyển đầu qua, không biết vô tình hay cố ý, âm thanh già nua của nó vang lên:
- Tiểu tử bảo trư nói, ngươi không nên để nàng làm vậy.
Sắc mặt đám người Băng Tiếu Thiên biến hóa rất nhỏ, thật sự vừa rồi chứng kiến vẻ mặt Hạ Nhất Minh, bọn họ mơ hồ cảm nhận được hắn sẽ ra tay ngăn cản.
Nhưng là ai cũng không ngờ, Viên Lễ Huân lại chủ động đứng lên. Chỉ qua cái nắm tay ngắn ngủi cũng biểu đạt được ý chí kiên định cùng quyết tâm của nàng.
Hạ Nhất Minh ánh mắt không rời nhìn Viên Lễ Huân, cánh tay hắn khẽ vỗ về thân thể bảo trư, chậm rãi nói:
- Nàng đã quyết định rồi. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động yêu cầu ta một việc. Ta không thể cự tuyệt.
Âm thanh của hắn như ảo mộng, tựa hồ tâm trí đang hoàn toàn đắm chìm trong cảnh giới nào đó.
Lúc này trong đầu Hạ Nhất Minh hiện lên vài hình ảnh chốn dấu rất sâu.
Từ khi quen biết cùng Viên Lễ Huân, nàng luôn yên lặng bên cạnh hắn. Cho tới lúc này cũng nàng chưa từng yêu cầu hắn việc gì. Cho dù lần đi tới Bắc Cương tu luyện cũng chính hắn để nàng chủ động lựa chọn, nàng mới quyết định đi.
Từ lần gặp gỡ đó, suốt tám năm nay, đây là lần đầu tiên nàng chủ động biểu lộ ý nguyện bản thân.
Giờ phút đó hắn cảm nhận được trong đôi mắt kia tất cả chân tình, cảm giác đó khiến thân quyết tâm của hắn không cách nào bộc lộ.
Không hiểu trời xui đất khiến thế nào Hạ Nhất Minh lại thuận theo yêu cầu của nàng.
Mà giờ phút này nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang bước đi, trong lòng hắn dậy sóng.
Trái tim hắn tự hỏi, nhưng không có đám án.
Ta...đang hối hận sao?
*****
Khoảng cách tới Băng Đảo có lẽ rất dài nhưng có dài hơn cuối cùng cũng tới.
Chân khí không ngừng vận chuyển trong thân thể, Ngũ hành vũ y, tâm huyết của mấy vị cường giả đỉnh cấp tản ra quang mang mãnh liệt chưa từng có.
Nhìn Băng Đảo ngàn năm sừng sững nguy nga, trong lòng Viên Lễ Huân không ngờ bình tĩnh lạ thường.
Trước khi tới Bắc hải, nàng từng suy nghĩ vô số lần, bản thân khi gặp được Băng Đảo sẽ có cảm xúc gì?
Nhưng khi nàng chính thức gặp được mới biết, thì ra bản thân mình có thể bình tĩnh như vậy.
Trong lòng nàng thủy chung chỉ có một nguyện vọng, nguyện vọng mà Viên Lễ Huân trước đây tuyệt đối không có khả năng thực hiên.
Còn lúc này chính là thời điểm hoàn thành nguyện vọng đó.
Khẽ đưa lên đôi tay như ngọc một vật hình tròn chậm rãi hiện ra.
Thần khí mô phỏng Băng Lăng Kính.
Trên mặt Viên Lễ Huân xuất hiện nụ cười lãnh đạm, trong lòng nàng không ngờ có cảm giác kỳ lạ như vậy.
Sử dụng thần khí mô phỏng dẫn dắt quang mang thần khí chân chính, trong niên đạo Thần đạo đây quả thực là phương pháp đặc biệt được người ta sử dụng.
Đó là khi có người muốn luyện hóa Thần khí nhưng không được Thần khí chấp nhận. Đương nhiên muốn thi triển phương pháp này, điều kiện đầu tiên là bản thân phải phù hợp với yêu cầu của Thần khí, nếu tương khắc nhau, tuyệt đối là tìm chết.
Chỉ là hiện nay Thần đạo đã biến mất, phương pháp này có còn tác dụng hay không, không ai có thể cam đoan.
Giơ Băng Lăng Kính trước ngực, quang mang màu trắng bắt đầu ngưng tụ, tâm trạng nàng hoàn toàn bình tĩnh tiến nhập cảnh giới thần kỳ.
Theo sau quang mang trắng sáng lên, từ thần khí mô phỏng trong tay Viên Lễ Huân bắn thẳng về phía Băng Đảo.
Tốc độ quang mang cũng không nhanh, thậm chí so với Hỏa long của Lưu Xương Cử tựa hồ không mang theo bất cứ khí thế nào.
Ngay khi bạch quang tới gần, cả tòa Băng Đảo lập tức phát sáng.
Quang mang thật lớn bao phủ cả hòn đảo, một lực lượng khó tin nhanh chóng tràn ngập không gian.
Viên Lễ Huân sử dụng thần khí mô phỏng phóng xuất bạch quang như nước sống tiến vào biển lớn, lập tức hòa tan không còn dấu vết.
Đây là lực lượng có cùng nguồn gốc, chỉ là lực lượng kia cường đại gấp trăm lần thần khí mô phỏng, bởi thế nó nhanh chóng hòa tan đạo bạch quang kia.
Xa xa Hạ Nhất Minh song quyền nắm chặt, thân thể hắn chân khí mênh mông, Ngũ Hành Hoàn cũng đã xuất hiện trên tay, mà tay còn lại Quang Ám lực lượng thay nhau xuất hiện.
Nếu như Viên Lễ Huân gặp phải dị biến gì, hắn tuyệt đối không chút do dự phóng thích thiên địa chi uy. Mặc dù hắn biết, Quang Ám lực lượng dẫn phát thiên địa chi uy cũng không có khả năng đón đỡ công kích Thần khí nhưng hắn chưa bao giờ buông bỏ. Bởi trong Ngũ Hành Hoàn còn có một tồn tại không kém gì Băng Lăng Kính, chính là Hỏa hệ đệ nhất thần khí Cửu Long Lô.
Năm loại thần lực toàn bộ đã tiến vào Ngũ Hành Hoàn, mặc dù lúc này Ngũ Hành Hoàn không có khả năng chúc phúc năm lần nhưng mục đích của hắn không phải sử dụng Ngũ hành lực lượng mà muốn khi gặp tuyệt cảnh sẽ bạo liệt nó.
Mặc dù Ngũ hành không gian có đảo lộn nhưng Hạ Nhất Minh lúc này không quản nhiều thế.
Dù sao hắn đã hoàn toàn quang hóa Ngũ Hành Hoàn, chỉ cần hao phí vài tháng khổ công sẽ ngưng tụ lại. Mặc dù đại bộ phận vật phẩm trong Ngũ hành không gian sẽ tổn hao đặc biệt là đám thi thể Thánh Thú Vương nhưng hắn không tiếc.
Cảm nhận được khí thế bạo vọng trên thân thể Hạ Nhất Minh, tất cả không khỏi thất kinh trong lòng.
Băng Tiếu Thiên trầm giọng nói:
- Hạ huynh. Băng Lăng Kính chính là Băng hệ thần khí. Từ trước tới nay, là người có thể chất băng hàn nếu gặp được nó, chỉ lợi không hại.
Thân thể Hạ Nhất Minh run lên, chậm rãi gật đầu. Mặc dù hắn không buông lỏng cảnh giác nhưng khí tức bình thản hơn nhiều.
Bạch quang đột nhiên kéo dài ra, theo ánh sáng thần khí mô phỏng tới trước mặt Viên Lễ Huân.
Lúc này trên mặt Viên Lễ Huân xuất hiện nụ cười, bởi nàng cảm nhận rõ ràng ánh sáng từ Băng Lăng Kính truyện lại không phải sự hủy diệt mà là thiện ý mơ hồ. Đặc biệt khi quang mang đó tiếp xúc cùng thần khí mô phỏng trong tay nàng, cảm giác này càng mãnh liệt hơn.
Nàng bình tĩnh đưa tay tiếp xúc cùng quang mang đó.
Trong nháy mắt đại lượng thông tin theo đó ùa vào trong ý niệm Viên Lễ Huân.
Mơ hồ nàng thấy được vài tình cảnh khó tin, nàng tựa hồ thấy được thời khắc Thần đạo huy hoàng nhất, tựa hồ thấy được vài sinh vậy kinh khủng xuất hiện bao phủ cả thế giới.
Giật mình ớn lạnh, đôi mắt Viên Lễ Huân từ mơ hồ tỉnh lại. Mặc dù nàng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, những đồ án kia ý nghĩ ra sao nhưng nàng hiểu được, Băng Lăng Kính tựa hồ chấp nhận nàng.
Đương nhiên với thực lực trước mắt nàng tuyệt đối không thể điều khiển lực lượng thần khí, nhưng sử dụng thần khí mô phỏng có thể dẫn dắt lực lượng này.
Giờ cao thần khí mô phỏng, ánh sáng trên đó càng mãnh liệt hơn. Đây là ánh sáng thần khí mô phỏng đầu tiên sau khi tiếp nhận quang mang thần khí.
Vô số quang mang ngưng tụ lại như thực thể hình thành một viên kính thật lớn trước mặt Viên Lễ Huân.
Viên kính này cơ hồ giống thần khí mô phỏng trong tay Viên Lễ Huân như đúc, chỉ là thể tích lớn hơn mà thôi.
Từ trên viên kính tản ra uy lực khổng lồ tới khó tin.
Đám người Hạ Nhất Minh trợn mắt cứng lưỡi nhìn cảnh này, trước đó là ai cũng không ngờ mọi việc có thể thuận lợi như thế.
Thần khí Băng Lăng Kinh không ngờ dễ dàng buông tha việc thủ hộ Băng Đảo, mặc dù nó chưa tuân theo ý tứ Viên Lễ Huân nhưng rõ ràng không bài xích nàng.
Giờ phút này trong lòng mọi người xuất hiện cảm giác vô cùng tiếc nuối.
Cổ tịch ghi lại Thần khí Băng Lăng Kính đặc biệt ưu ái người có thể chất băng hàn quả không sai. Nếu như Viên Lễ Huân có thể tiến giai Thần đạo, vậy Băng Lăng Kính này nhất định sẽ thuộc về nàng.
- Chúng ta di.
Đế Thích Thiên vội vàng nói:
- Thần khí mặc dù đã bị dẫn dắt nhưng muốn tạo thông đạo lên đảo cũng không phải chuyện dễ dàng.
Mọi người đồng loạt gật đầu, bọn họ không hề dừng lại mà cùng tiến về phía trước.
Quang mang màu trắng trên không trung lóe lên vài lần tựa hồ như cảnh cáo không để mọi người bước tiếp. Đám người Hạ Nhất Minh khi thấy biểu hiện này lập tức ngoan ngoãn dừng lại, cho dù tính tình cao ngạo như Kỳ Lân thú, Lôi điện cùng Lưu Xương Cử cũng không dám coi thường.
Bởi bọn họ không dám mạo phạm oai nghiêm thần khí, nếu giờ phút này bị thần khí đánh chết mới chân chính gọi là oan uổng.
Viên Lễ Huân kinh hô một tiếng, thần khí mô phỏng trong tay nàng lập tức sáng ngời, theo sau hóa thành một đoàn bạch quang cuốn lên mặt viên kính trên không trung.
Khiến tất cả kinh hãi chính là mặt viên kính này không có bất cứ phản kháng nào, cứ thế bị bạch quang bao trùm. Mơ hồ như một cỗ thiên địa lực lượng tràn ra bốn phía, hơn nữa vượt qua vị trí đám người Hạ Nhất Minh.
Nhất thời mọi người hai mặt nhìn nhau, đồng thời thấy rõ trong mắt đối phương vẻ kinh ngạc.
Kỳ Lân Thánh chủ do dự một chút, nói:
- Các ngươi có cảm giác được, thần khí này tựa hồ rất hưng phấn?
Lão nói những lời này không đầu không cuối nhưng mọi người hoàn toàn hiểu, bởi vì rõ ràng lực lượng trên Băng Lăng Kính khiến mọi người cảm nhận được sự hưng phấn của nó.
Đương nhiên cảm giác này không phải xuất phát từ thân thể bọn họ mà từ thần khí Băng Lăng Kính.
Tử Lỗ Li khẽ nói:
- Thần khí thông linh, quả nhiên như vậy.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, trong những người tại đây, chỉ có hắn mới có kinh nghiệm về thần khí. Tử Cửu Long Lô hắn đã sớm thể nghiệm điều này. Chỉ là chín đầu Hỏa long bên trong không biết đã tồn tại bao lâu mà vẫn cao ngạo như trước, còn xa mới dễ nói chuyện như Băng Lăng Kính.
Mọi người cẩn trọng tiến lên vài bước, biểu hiện uy hiếp khi nãy hoàn toàn biến mất khiến họ yên tâm trở lại.
Mất đi quang mang Băng Lăng Kính thủ hộ, bọn họ dễ dàng tiến vào Băng Đảo.
Đây là hòn đảo được bao phủ bởi một mảnh băng tuyết trắng xóa, mọi người sau khi tiến vào rốt cuộc cũng hiểu rõ nơi này.
Trước mặt bọn họ là cảnh sắc mịt mờ, trừ bằng tuyết ra cũng chỉ là băng tuyết. Hơn nữa bị mảnh băng tuyết như vậy bao trùm không có bất kỳ huyệt động hay sơn đạo nào.
Lúc này Hạ Nhất Minh từ miệng Băng Tiếu Thiên cùng Đế Thích Thiên biết được rất nhiều chuyện lên quan tới Băng Đảo truyền thuyết. Căn cứ vào suy đoán của các vị tiền bối, cho dù phá vỡ sự thủ hộ của Băng Lăng Kính cũng còn phải xuyên qua lớp băng tuyết này. Có lẽ chỉ có phá vỡ mảnh băng tuyết này mới phát hiện huyền bí bên trong.
Kỳ Lân Thánh chủ khẽ vỗ Kỳ Lân thú, đầu Thánh thú cường đại này lập tức mở miệng. Theo sau một tia quang mang vàng kim từ trên không giáng xuống, hung hăng oanh kích lớp băng tuyết.
Trong hoàn cảnh này, bất luận là ai cũng không có dũng khí coi thường. Kỳ Lân Thánh chủ cùng Kỳ Lân thú thi triển nhân thú hợp nhất, phóng xuất toàn bộ lực lượng không hề lưu lại.
Cát Ma Phàm Thù khóe mắt khẽ giật, ý muốn ra tay bị lão gạt qua một bên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Khinh công thân pháp cùng Ẩn nặc thuật của lão có lẽ thiên hạ đệ nhất nhưng luận về lực lượng công kích, lão còn thua kém những người này, chẳng thà không bêu xấu nữa.
Sau một tiếng nổ ầm vang, trên mặt mỗi người đều hiện lên thần sắc khó coi.
Kỳ Lân Thánh chủ với nhân thú hợp nhất phát ra uy lực thế nào, ai cũng có thể cảm nhận. Đây tuyệt đối là một kích toàn lực. Trong cảnh giới Nhân đạo, cho dù là Hạ Nhất Minh một người một ngựa cũng không muốn đối chọi.
Nhưng một kích cường đại như vậy không ngờ một mảnh băng tuyết cũng không ảnh hưởng.
Tất cả không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí, trên mặt bọn họ nhất thời xuất hiện vài tia khổ não.
Mặc dù Viên Lễ Huân thành công dẫn dắt quang mang thần khí rời đi nhưng bọn họ nếu không phá được phiến băng tuyết này cũng chỉ công cốc.
Băng Tiếu Thiên hừ một tiếng, nói:
- Các vị. Ngũ hành hợp lực.
Đám người Đế Thích Thiên khẽ gật đầu, bọn họ sớm đã tính toán. Năm người lập tức bay lên không trung, mỗi người chiếm giữ một phía, bày ra bộ dạng Ngũ hành.
Từ Băng Tiếu Thiên bắt đầu, Thủy hệ thần lực mãnh liệt phóng xuất. Ngao Bác Duệ, Mộc hệ thần lực. Lưu Xương Cửu, Hỏa hệ thần lực. Tử Lỗ Li, Thổ hệ thần lực. Cuối cùng là Đế Thích Thiên, Kim hệ thần lực.
Ngũ hành lực lượng trải qua một vòng luân hồi đã cực đại tới khó tin, hơn nữa hoàn toàn trở thành Kim hệ lực lượng bạo phát.
Một quang phủ phảng phất như khai thiên tích địa lúc này ẩn hiện giữa năm người. Chỉ trong nháy mắt quang phủ này đã hung hăng bổ xuống.
Vài âm thanh cực lớn phát ra vang dội, lực lượng Ngũ hành được năm vị cường giả tập hợp quả nhiên không tầm thường. Mặc dù không thể đem phiến băng tuyết kia bổ ra nhưng cũng khiến nó nứt ra một đường.
Trên mặt mọi người lập tức xuất hiện vẻ vui mừng. Nếu bổ thêm vài lần nữa, trước khi thần lực của họ tiêu hao hết, khẳng định có thể mở ra thông đạo lên đảo.
Nhưng chuyện khó tin nhất đã xảy ra. Băng tuyết bao phủ hòn đảo đột nhiên lay động, chỉ trong chốc lát chúng như nhận được mệnh lệnh nào đó, bao trùm nơi vừa nứt ra. Chỉ nháy mắt vết nứt kia biến mất như chưa từng tồn tại.
Trên bầu trời, đám người trợn mắt cứng lưỡi nhìn xuống, cho dù tận mắt nhìn thấy bọn họ vẫn không tin điều vừa chứng kiến.
Thần đạo quả nhiên quỷ dị khó lường, không cách nào hình dung giải thích.
Đế Thích Thiên ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyển qua thân thể Hạ Nhất Minh. Cười khổ một tiếng, hắn nói:
- Ta thử xem sao.
Sau người hắn, Thần đạo Ngưng huyết nhân đột nhiên bước lại đối diện cùng mảnh băng tuyết.
Mọi người trong lòng chợt khẩn trương, bởi bọn họ biết, đây đã là hi vọng cuối cùng. Nếu như ngay cả thần đạo chi uy cũng không thể phá vỡ phòng ngự này, bọn họ cũng chỉ còn đường trở lại.
Thiên địa lực lượng mênh mông ùa tới trong nháy mắt đã ngưng tụ trên tay Thần đạo Ngưng huyết nhân.
Hắn khẽ vung tay lên đồng thời kéo lại, hành động vô cùng đơn giản.
Một âm thanh cực lớn vang lên, trên Băng Đảo những tảng băng vụn bay đi khắp nơi, cả mảnh băng tuyết cũng đã bị dấu thập ảnh hưởng.
Mọi người trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ, thần đạo chi uy quả nhiên không tầm thường. Ngay cả đám người Băng Tiếu Thiên vận dụng Ngũ hành luân hồi cũng không cách nào so sánh.
Chỉ là vẻ tươi cười trên mặt mọi người rất nhanh ngưng lại, một kích này của Thần đạo Ngưng huyết nhân mặc dù uy lực cường đại nhưng không hoàn toàn đánh vỡ mảnh băng tuyết kia.
Băng tuyết bốn phía bắt đầu ùa tới, cả Băng Đảo giống như sinh mệnh khổng lồ không ngừng chữa trị tổn thương.
Quang mang trong mắt đám người Băng Tiếu Thiên biến mất, thay thế vào đó là một mảnh tuyệt vọng.
Ngay cả Thần đạo Ngưng huyết nhân phát ra thiên địa chi uy cũng không thành công, chẳng lẽ nơi này không thể tiến vào?
Cát Ma Phàm Thù đột nhiên mở miệng nói:
- Mọi người đồng loạt ra tay. Thử thêm lần nữa.
Kỳ Lân Thánh chủ hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cảm thấy có được không?
Cát Ma Phàm Thù không chút nào để ý tới sự trào phúng của lão mà bình tĩnh nói:
- Lực lượng của chúng ta càng lớn, tốc độ bổ sung của băng tuyết càng chậm. Ta có cảm giác, nếu một lần duy nhất đánh vỡ nó, nhất định có thể thành công.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, hắn nhìn băng tuyết đang khôi phục, thở thật dài một hơi.
Hắn cũng không muốn bộc lộ chiêu bài cuối cùng của mình nhưng lúc này xe ra đã không thể giấu giếm nữa. Nếu bọn họ không thể thành công, khẳng định tay trắng trở về.
- Để ta thử một lần.
Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Ta cùng khôi lỗi ra tay.
Tất cả mọi người có chút ngẩn ra, vài ánh mắt nhìn hắn có phần hoài nghi. Chẳng lẽ lực lượng của hắn có thể vượt qua mọi người liên thủ?
Nơi này thiên địa lực lượng nồng đậm phảng phất như vô cùng vô tận. Mặc dù Thần đạo Ngưng huyết nhân vừa phóng thích hai lần thiên địa chi uy nhưng thiên địa lực lượng một chút cũng không ảnh hưởng.
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Thần đạo Ngưng huyết nhân lần nữa đưa tay lên, thiên địa lực lượng mãnh liệt ùa tới.
Mà cơ hồ cùng lúc, Hạ Nhất Minh cũng đưa cao hai tay. Bất quá động tác của hắn rõ ràng khác biệt. Hai tay hắn đặt ngang ngực, ngón cái cùng nhón trỏ hợp cùng nhau tạo lên hình chữ nhật kỳ lạ.
Trong nháy mắt thiên địa lực lượng điên cuồng tiến vào, tốc độ thậm chí không chút nào thua kém Thần đạo Ngưng huyết nhân.
Tất cả mọi người hai mắt trợn tròn. Lúc này bọn họ mới biết, Hạ Nhất Minh đã cường đại tới bậc nào? Hắn đã chạm tới bên bờ Thần đạo. Hơn nữa còn có thể súc áp cùng phóng thích thiên địa chi uy.
Quang mang cực lớn đồng thời phát sáng trên thân thể hai người.
Thần đạo Ngưng huyết nhân vẫn giống bình thường, chỉ kéo tay rồi thu lại mà Hạ Nhất Minh hai tay lần lượt thay đổi phương thức, mau chóng bắn ra một đạo quang mang khiến người ta đình chỉ hô hấp.
Đạo quang mang không cách nào hình dung này hung hăng đánh vào mảnh băng tuyết.
Hai phương thức bất đồng nhưng nắm giữ uy lực như nhau, sự cường đại của chúng đã vượt xa nhân loại có thể tưởng tượng.
Quang mang lóe lên, mọi người giật minh phát hiện, cả mảnh băng tuyết không ngờ đã bị đánh thủng một lỗ lớn lộ ra một động khẩu.
Hai cỗ thiên địa chi uy kết hợp hủy diệt lượng lớn băng tuyết, ngay cả băng tuyết thủ hộ Băng Đảo cũng không cách nào chống đỡ.
Âm thanh ù ù từ Băng Đảo vang lên, rõ ràng âm thanh này không giống nhân loại.
Âm thanh này thậm chí như thần lôi bạo phát.
- Hoan nghênh các ngươi. Xin cứ tiến vào...

/1308

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status