Vũ Toái Hư Không

Chương 12: Trái tim ta - thực bị thương

/405


Thiết hòa thượng vũ hồn tên là 'Thiết bích bất phá' !
...
Vũ hồn: Thiết bích bất phá!
Thuộc tính: Vũ tông cấp, phòng ngự hệ!
Năng lực: Người sở hữu Thiết bích bất phá, làn da cứng rắn như sắt, nếu cấp bậc võ đạo thấp hơn một bậc so với người sở hữu nhất định không thể thương tổn người sở hữu mảy may!
Biến hóa: Thối lui hóa thành Vũ linh cấp —— Mình đồng da sắt! Cũng có thể tiến hóa thành Vũ tôn cấp —— Thiết Mộc Chân thân!
... Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Trong đầu nhớ lại tư liệu về Vũ hồn của nghĩa phụ, Trầm Côn hắng giọng một cái, bắt đầu lần đầu tiên trao đổi với Vũ hồn.
"Lão huynh, chúc mừng phát tài nha!" Trầm Côn ngồi xổm xuống, cười hì hì bắt chuyện.
"Ai, ai đang nói chuyện với ta?"
Tiểu ô quy rụt rè vươn đầu ra nhìn xung quanh, hình dạng khuôn mặt như tuấn mã, lại như lạc đà, đỉnh đầu có hai chiếc sừng nho nhỏ, bên mép có sáu sợi râu dài, không ngờ là một viên long đầu nho nhỏ!
Long đầu ô quy! ?
"Ngươi, ngươi là một trong tứ đại thần thú Huyền Vũ?" Trong đầu Trầm Côn 'Ông' chấn động một tiếng.
"Không, Huyền Vũ là tổ tiên của ta, ta gọi là Thiết Bối Long quy, là huyết mạch của rồng, hậu duệ của Huyền Vũ..."
Long quy dè dặt trả lời, vừa nhấc đầu, thấy rõ Pháp tướng rực rỡ của Trầm Côn, tức thì kêu thất thanh một tiếng, mắt trợn trắng dã hôn mê bất tỉnh!
Trời ạ, đây là loại quái vật khủng bố đến mức nào a!
Xem dáng vẻ của hắn, cả người thanh lam, hỏa quang bốc lên, trong tay còn cầm trường kiếm cùng thiết tỏa ( khóa sắt), cùng Bất Động Minh vương thời viễn cổ có vài phần tương tự, chỉ là là đôi mắt hắn nhỏ hẹp nhìn như số 8, lấm la lấm lét, tư thế ngồi xổm trước cửa thật quá bỉ ổi, khác hẳn với vẻ trang nghiêm của Pháp tướng Minh vương, đây, đây là một quái thú khoác cà sa Minh vương a!
Thôi!
Long quy này lá gan cũng quá nhỏ...
Âm dương cách biệt, không ai có thể thấy Pháp tướng Trầm Côn, hắn cười hì hì tót đi vào, cầm long quy - Vũ hồn của Thiết hòa thượng lại, vỗ vỗ ngực: "Lão huynh, tỉnh đi, ta dọa người như vậy sao? Yên tâm, ta là con nuôi Thiết hòa thượng, huynh đệ nhà mình!"
"Ngươi chính là kẻ bất lực Trầm Côn kia?" Tiểu ô quy từ từ tỉnh lại, trốn ở trong mai rụt rè nhìn Pháp tướng, "Vậy ngươi như thế nào..."
"Trước đừng để ý bộ dáng của ta, lão huynh, chúng ta bàn một số giao dịch đi!"
Trầm Côn hơi kích động, mặt đối mặt với tiểu ô quy phải làm cho thật tốt, lần đầu tiên buôn bán với Vũ hồn, quá mỹ diệu!
"Lão huynh, ta nghe nói ngươi thoái hóa, hại cha nuôi ta cũng mất đi võ công, đây là có chuyện gì?"
"Này..."
Long quy xấu hổ cúi đầu, nhăn nhó nói: "Kỳ thật cũng không tính là thoái hóa, chỉ là ta rất sợ, phát huy không nổi lực lượng vốn có..."
"Vậy ngươi vì cái gì sợ hãi?" Trầm Côn kích động truy vấn: "Không phải chỉ là thiếu chút nữa bị kiếm phong đâm qua thôi sao, Vũ hồn các ngươi mỗi ngày đều đánh đánh giết giết, còn sợ đao kiếm sao?"
"Ngươi, ngươi đây là đứng nói khoác không biết ngượng mồm!"
Long quy tựa hồ bị thái độ trâng tráo của Trầm Côn chọc giận, lớn tiếng nói: "Ngươi có biết một kiếm kia là thứ gì không, một kiếm kia đâm thẳng vào trái tim Thiết hòa thượng, khi ấy đúng lúc ta ở gần đó, trơ mắt nhìn kiếm phong sát qua cổ mình, thiếu chút nữa đi tong cái đầu! Đây là lần thứ hai, lần thứ hai, ta không muốn lại bị người ta chặt đầu a!"
"Lần thứ hai? Ngươi trước kia bị người ta chặt đầu rồi?" Trầm Côn đồng tình nhìn long quy.
"Đó là chuyện rất nhiều năm trước..."
Long quy cười khổ nói: "Bộ tộc Thiết Bối long quy chúng ta mặc dù là huyết mạch của rồng, song lại không có sự bạo ngược của rồng, cũng không có tàn nhẫn như rồng, chuyện chúng ta làm quá phận nhất cũng chỉ là tham ăn một chút, ăn quá nhiều cá tôm mà thôi!"
"Đó không tính là quá phận đâu, chỉ là sinh tồn bình thường thôi mà!" Trầm Côn liên tục gật đầu.
Đúng vậy a, ta chưa từng làm chuyện thương thiên hại lí nào, vậy mà có rất nhiều người muốn giết ta..." Chỉ chỉ vào gáy của mình nói tiếp: "Nhìn thấy không? Thời điểm ta còn sống, chỗ này có một viên long quy linh đan, có thể sinh bạch cốt, hoạt tử nhân, là thần dược cứu mạng rất thần kỳ trên đại lục, chính vì viên linh đan này mà vô số người muốn giết ta a!
Cũng may bộ tộc long quy chúng ta không có bản lĩnh khác song lại có mai rùa cực kỳ chắc chắn, cho dù là Vũ thần khắp cả thời đại thần thoại cũng không có mấy người có thể công phá mai rùa chúng ta, lấy đi linh đan của chúng ta!
Nhưng mà nhân loại rất xấu xa! Vì lấy đi linh đan của ta, có người ở bên ngoài động phủ ta thả mấy chục con rùa cái... Ngươi phải biết, ta có huyết mạch của rồng, cũng kế thừa cái bản tính ấy... Nhìn mấy chục nàng rùa cái xinh đẹp, ta... ta chịu không nổi liền chui đầu ra khỏi động...
Đúng lúc đó, người nọ mai phục trước cửa động, một đao chém rụng đầu của ta, còn theo miệng vết thương lột da rút gân, cầm đi linh đan a!"
Long quy gào khóc: "
Ta chỉ muốn thân mật cùng rùa cái thế mà lại bị người ta chém đầu, còn có kiểu chết nào nghẹn khuất hơn so với điều đó không? Ta không phục, sau khi biến thành oan hồn không nhập xuống địa phủ, giờ mới thành Vũ hồn của Thiết hòa thượng, Thiết bích bất phá a!"
Nghẹn ngào một trận, long quy tiếp tục nói: "
Trầm Côn, ta hiểu được ý của ngươi, ngươi muốn ta lại trợ giúp Thiết hòa thượng ...Ta thật sự không dám đi ra ngoài gặp người lần nữa, cũng không muốn lại bị người ta chém rơi đầu! Ngươi có biết cảm giác bị người chén đầu thống khổ biết bao không? Ta trơ mắt nhìn thân thể của mình bay lên, ngã xuống bên cạnh tảng đá, trong khi đầu của mình cách đó mấy chục thước..."
Nói xong, nó lại rụt vào trong mai rùa , thanh âm dần dần nhỏ lại: "
Ngươi đi đi, đừng tới tìm ta nữa! Thế giới bên ngoài thật quá đáng sợ, ta không thể đi ra, mặc kệ ai tới khuyên, ai tới cầu, ta cũng sẽ không đi ra ngoài nữa đâu..."
"
Lão huynh, lão huynh!" Trầm Côn gọi theo vài tiếng, nhưng Thiết bối long quy thật sự quá sợ hãi, một chút phản ứng cũng không có!
Giờ nên làm gì bây giờ?
Trầm Côn đã hiểu được tình huống của long quy: Nói trắng ra chính là long quy từng bị người ta chặt đầu để lại ám ảnh trong lòng thế nên sau khi lại suýt bị người ta chém đầu lần nữa liền không có lá gan đi ra!
"Có biện pháp nào có thể giúp long quy một tay không?"
Trầm Côn vuốt cằm suy tư...
Tự nhiên suy tư của hắn đặt xuống 《 Hồn kinh 》... Hồn kinh... Bất Động Minh vương ấn... Bất Động Minh vương... Đúng rồi!
Trầm Côn chợt nghĩ tới, Bất Động Minh vương, ở trong giải thích của Phật giáo không phải là chỉ 'Ổn định, không lay chuyển' sao? Cũng như vậy, Bất Động Minh vương ấn chính là khi gặp phải chướng ngại gì đều có thể gắng giữ tâm tính tĩnh táo, khiến cho địch nhân không thể lay động ấn pháp!
Thêm vào chân ngôn chữ "Linh" của Bất Động Minh vương ấn có thể ảnh hưởng đến tâm tính Thiết bối long quy, để cho nó quên sợ hãi được không?

/405

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status