Khoảng cách với lần trước Trầm côn tiến vào linh hồn thế giới chỉ có nửa ngày nhưng lúc hắn tiến vào, thế giới linh hồn đã biến thành dạng khác.
Đây là một đại điện vuông vức khoảng trăm bước, dưới chân là nền đá xanh lạnh như băng, chung quanh là vách tường xanh sẫm cùng cột có điêu khắc hình lệ quỷ. Trong không khí bốc lên một lớp khí thể mang màu như quỷ hỏa. Nhìn lên phía trên là một màu đen vô cùng khiến người ta như có cảm giác đang ở âm tào địa phủ.
Trong góc phía tây của đại điện đặt một bàn ghế màu đen thật lớn, trên bàn đặt văn phòng tứ bảo cùng một con dấu, lại có một quyển sổ màu lam khá dày. Viên phật châu có thể khiến vũ hồn thượng thân đang bay lơ lửng bên trên quyển sổ. Mà ở đối diện cái bàn là hai hàng hình cụ, có kẹp sắt, côn sắt, dao kéo, đao….tổng cộng hơn một trăm hình cụ, tất cả bày ở đó mà trong đại điện vẫn có vẻ trống rỗng, chỉ có Trầm côn cùng ba vũ hồn, ngoài ra còn có thêm một hồn xác thứ tư.
Hồn xác thứ tư xuất hiện, quả nhiên thăng cấp. Lại có thể triệu hoán một vũ hồn mới! Trầm côn vui vẻ cười cười, sau đó trở về phía trước cái bàn, chỉ thấy trên mặt bàn viết một đoạn khẩu quyết, là đệ tứ trọng Hiệp tự chân ngôn, ngoài ra còn có Sư tử ấn, Kim cương tát đóa hàng ma chú, đây là một bộ chú văn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Những thứ này đều sớm quen thuộc nên Trầm côn chỉ dùng mấy phút đã hoàn toàn nắm giữ, sau đó hắn ngồi trên ghế, cẩn thận kiểm tra những thứ trên bàn kia.
Văn phòng tứ bảo đều có vẻ bình thường, không đáng để ý nhưng con dấu kia lại màu đen, phía trên khắc một con dị thú hồng hoang, phía dưới in bốn chữ to – Thập phương u minh.
Lại nhìn quyển sổ màu lam kia, trang bìa cùng tên trang sách đều là trống, bên trong cũng chỉ có ba tờ, tờ đầu vẽ một trung niên nhân đầu bạc vẻ mặt lạnh lùng, khuân mặt toát ra một tia tàn nhẫn; trang thứ hai vẽ một vị tướng quân mặc khôi giáp màu đen uy vũ, râu dài quá ngực; còn trang thứ ba là một lão nhân gầy gò, mặc bộ quần áo nữ tính màu tím, trên đầu còn có một cái trâm to; ba trang ứng với ba vũ hồn của Trầm côn .
- Đại điện cùng những thứ này có ý nghĩa gì chăng?
Trầm côn sờ sờ cái đầu bóng, vẫn không có bất kỳ tia sáng nào, hiển nhiên là do hắn tu hành chưa đến nên còn không đủ để hiểu rõ sự huyền bí chân chính của đệ tứ trọng.
- Vương lão huynh, ngươi từng gặp được thần niệm của sư phụ ta, ngươi có nghe nói gì về đại điện này không?
Trầm côn hỏi.
- Không hề !
Vương Kiêu nhìn quanh địa điện rồi chần chừ nói:
- Đây giống như là Diêm la bảo điện trong truyền thuyết, một phần của âm tào địa phủ, chỉ có điều là tại sao lại xuất hiện trong linh hồn của ngươi?
Đang lúc trăn trở thì thần bí nhân giáp khẽ ho nhẹ một tiếng, sửa lại trâm cài trên đầu rồi từ từ đi một vùng xung quanh Trầm côn. Ý tứ rõ ràng là : cao nhân có thể chỉ điểm cho các ngươi một chút nhưng phải để ý đến sự tồn tại của cao nhân trước một ít.
- Ai da, giáp lão huynh ngươi có biết gì không?
Trầm côn cười hò hì hỏi .
- Ồ, ngươi đang hỏi cao nhân đó sao?
Thấy Trầm côn chủ động hỏi thần bí nhân giáp khoái chí, tay vươn vào trong giáp, vuốt chòm râu, chậm rãi nói:
- Cao nhân có cái nhìn của cao nhân, với cách nhìn của lão nhân gia ta, nơi này chính là nguyên mẫu của Diêm la bảo điện, đại điện này dành cho ngươi chính là muốn ngươi quen thuộc quy củ của âm tào địa phủ, nhằm chuẩn bị cho ngày sau, trong tòa đại điện này ngươi chính là chủ nhân của u minh địa ngục mà những vũ hồn chúng ta chính là những oan quỷ mà ngươi quản lý!
Lời này quá bốc phét chăng! Nghĩ lại, Trầm côn cũng cảm thấy có lý : tăng quét rác muốn hắn làm Địa tạng vương đời tiếp theo tất nhiên phải để cho hắn làm quen với cách quản lý âm tào địa phủ một chút.
Vậy làm thế nào quản lý đây? Trầm côn còn đang suy nghĩ thì thần bí nhân giáp đột nhiên hô lên một tiếng, hắn vỗ đầu mình nói :
- Ô, lão nhân gia ta vừa nói gì thế?
- Tiểu tam, ngươi ngay cả mình nói gì cũng không nhớ rõ sao?
Trầm côn hơi mất hứng khi bị cắt đứt dòng suy nghĩ.
- Cao nhân nhớ rõ, cao nhân cũng có lúc trì độn.
Thần bí giáp nhân nhìn Trầm côn:
- Ngươi là chủ nhân của Diêm la điện này, tương lai sẽ là người đứng đầu quản lý âm tào địa phủ, ngươi rốt cục là ai?
Đều thành vũ hồn của bần tăng, ngươi ngay cả bần tăng là ai cũng còn không biết? Trầm côn bĩu môi, nhại theo giọng điệu của thần bí giáp nhân nói :
- Ta vốn là chủ nhân của cao nhân, tự nhiên là cao nhân trong cao nhân rồi, cao đến nỗi ngoài cao nhân ra ta không thể nói gì khác hơn, không thể nói gì khác hơn !
Trầm côn chỉ là muốn chọc tức thần bí giáp nhân, không ngờ hắn lại mỉm cười tự đắc nói :
- Mới chỉ có nửa ngày ma ngươi đã học được ba phần phong phạm cao nhân của lão nhân gia ta, giỏi quá !
Đầu óc lão già này tuyệt đối có bệnh rồi !
Bị thần bí giáp nhân hỏi lung tung nên Trầm côn cũng không tiếp tục nghiên cứu năng lực của đệ tứ trọng nữa, hắn còn có hàng loạt vết thương trên người chờ trị liệu.
Trở lại thế giới sự thật, Trầm côn giao thân xác cho Vương kiêu, dùng thời gian nửa ngày chữa khỏi ngoại thương trên người, có điều nội thương lại không có cách nào, bởi vì loại độc Thực cốt tán càng ngày càng nghiêm trọng, cho dù là Vương kiêu điều khiển thân thể cũng không cách nào khiến thân thể khỏi hẳn.
Đến trưa Trầm côn cảm giác hành động đã không có trở ngại, lập tức lên đường đi Độc cốt động. Theo như lời Bạch Tiên Nhi thì hài cốt Độc phật Huyền Si chôn ở phía trong Độc Cốt động, sáu khối Phục hoạt thạch khẳng định ở gần đó, Trầm côn theo đường núi đi rất nhanh tới bên cạnh một vách núi .
Vách núi này chừng hơn một trăm thước, tràn ngập các loại cây cối biến dị, nhìn kỹ lại, chỉ thấy trên vách núi, cách mặt đất khoảng năm sáu chục thước có một sơn động bị lớp cây mây che phủ, cái động này dường như bị người nào dùng hai tay xé rách, quái thạch lởm chởm, ở giữa khe hở còn bất chợt tỏa ra từng đợt khói độc.
- Đám mây độc bay trên phần mộ tổ đều từ nơi này lan đi, vậy đúng rồi, đây chính là nơi chôn cất Độc phật Huyền si, Độc Cốt động!
Ánh mắt Trầm côn sáng lên, đang định lao xuống, đột nhiên chợt ngừng chân lại.
Bạch Tiên Nhi cùng Ca Thư Tình từ hôm qua đã đi tới Độc Cốt động nhưng bây giờ các nàng vẫn ở phía dưới vách núi, mà tám trăm cấm vệ huyết kỵ đã bao vây vách núi, phi hành yêu thú cũng phong tỏa đường không, đều là một bộ như lâm đại địch. Bởi vì ngay lối vào Độc cốt động bốn lão hòa thượng ngồi ngay ngắn trên đài sen, nổi giữa không trung, tỏa ra kim quang nhàn nhạt như kim thân phật tượng.
- Ai u, Huyền năng đại sư, lão gia tử nhà ta cùng sư huynh của ngươi coi như bạn cũ, ngươi hãy cho vãn bối một chút thể diện, cho chúng ta đi vào được không?
Bạch Tiên Nhi đang cười cười cầu xin một lão hòa thượng.
- Nữ thí chủ, bần tăng đã nói qua nhiều lần, Huyền si chính là một người có tội, không thể xuất thế, xin nữ thí chủ hãy trở về đi !
Huyền Năng đại sư thản nhiên nói.
- Ai, Huyền Năng đại sư, người không nói đạo lý, vậy được rồi, ta đi tìm Huyền tâm đại sư!
Bạch Tiên Nhi cười cười hướng về một lão hòa thượng khác hô to:
- Huyền tâm đại sư, để người ta vào xem một chút được không?
- A di đà phật !
- Hừ, người cũng không được, vậy Huyền Tông đại sư? Huyền Đức đại sư? Bạch Tiên Nhi lần lượt hỏi cả bốn lão hòa thượng nhưng không được đồng ý, có điều nàng cũng không tức giận, chỉ uống một ngụm trà rồi lại bắt đầu :
- Được, chúng ta lại quay lại hỏi Huyền năng đại sư, hai lão gia tử của nhà ta cùng sư huynh các người coi như là bạn cũ.
Hiển nhiên Bạch Tiên Nhi là không dám động thủ cùng bốn lão hòa thượng này nên đang cố nì nèo. Chứng kiến cảnh này Trầm côn thật cẩn thận núp trong bụi cỏ.
Ngày hôm qua hắn giết hai mươi mấy gã hòa thượng, nếu bị bốn lão hòa thượng kia bắt được nhất định sẽ bị bắt đi diện bích mấy ngàn năm!
Hắn đưa mắt nhìn quanh vách núi một vòng, Trầm côn không nhìn thấy Tuệ Tâm đâu nên trong lòng không khỏi căng thẳng, Vương kiêu cũng cau mày nói :
- Trầm côn, những hòa thượng kia đều không có ngón trỏ, là người của Tuệ Tâm nhưng sao Tuệ Tâm không có ở đây.
- Tuệ Tâm nhất định là đợi ở nơi ta ở, Vương lão huynh, chúng ta mau trở về thôi.
Nói xong, Trầm côn vội vàng hướng quân doanh ở phía ngoài phần mộ tổ tiên chạy đi. Nói thực ra, trong lòng hắn cũng không phải quá lo lắng, bởi vì hắn biết giới luật của tu khổ hạnh, đám hòa thượng này có lẽ sẽ giam giữ người thân của hắn, có lẽ sẽ làm bọn họ bị thương nhưng sẽ không giết bọn họ --- không thể sát sinh, đó chính là giới luật đầu tiên của tu khổ hạnh.
Có điều Trầm côn quên mất một điều khá quan trọng là : tu khổ hạnh quả thực không giết người nhưng nếu bọn hắn nhận định người nào đó là tà ma thì.
Bấy giờ, trong quân doanh bên ngoài phần mộ tổ.
- Ngao.
Phía sau quân doanh đột nhiên vang lên tiếng gầm rú liên tiếp, rồi tiếng xích sắt, tiếng bước chân đất rung núi chuyển.
- Cứu mạng!
- Chạy mau!
Mấy nghìn binh lính từ đằng sau quân doanh chạy ra, đám lính trung quân nhìn thấy bọn hắn liền vội vàng tạo thành một đạo phòng tuyến tiếp bọn hắn trốn vào nhưng khi nhìn rõ ràng phía sau mấy ngàn binh lính kia là cái gì thì cả đám lính trung quân đều ngây người ra rồi đồng loạt ném binh khí, cởi bớt giáp chạy trốn còn nhanh hơn.
Trong đám người chạy trốn, Đại Cẩu, Hùng Long, Thanh Sơn chạy hàng đầu, mồm còn lẩm bẩm :
- Sách viết : đánh không lại thì chạy, đây đúng là chân ngôn a!
Rất nhanh, loạn quân liền vọt tới trước đại doanh.
A Phúc đang nằm ở cửa doanh, bên cạnh tám chín nữ binh đang quạt mát, đút nho cho hắn, hưởng thụ lấy niềm vui đại tổng quản: từ sau khi Trầm côn cùng A la đều rời đi, A phúc thành thủ lãnh của cả quân doanh, phất phất tay cũng có mấy nghìn người phục vụ, thoải mái hết sức.
Nhưng bây giờ xuất hiện phiền toái, bọn lính cũng đều nhằm về phía vị đại tổng quản này :
- Vương tổng quản, mau quyết định a, nếu không các anh em sẽ chết hết mất!
- Phúc thúc!
Đại cẩu Hùng Long Thanh sơn cũng vọt tới như một bức vách, chưa đến trước mặt A phúc hắn chạy chậm lại, duy trì phong độ dù thái sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, thong thả cúi người nói :
- Phúc thúc, đại họa đến rồi, thúc thúc tự cầu gặp may, tiểu sinh đi trước!
Nói xong chạy nhanh như chớp, mất dạng.
- Sao đều vội cái gì thế?
Chú thích: Văn phòng tứ bảo gồm bút lông và giá treo bút, nghiên mực, ấn chương, hộp son là 4 vật gắn liền với cuộc đời của một nhà nho xưa kia.
Đây là một đại điện vuông vức khoảng trăm bước, dưới chân là nền đá xanh lạnh như băng, chung quanh là vách tường xanh sẫm cùng cột có điêu khắc hình lệ quỷ. Trong không khí bốc lên một lớp khí thể mang màu như quỷ hỏa. Nhìn lên phía trên là một màu đen vô cùng khiến người ta như có cảm giác đang ở âm tào địa phủ.
Trong góc phía tây của đại điện đặt một bàn ghế màu đen thật lớn, trên bàn đặt văn phòng tứ bảo cùng một con dấu, lại có một quyển sổ màu lam khá dày. Viên phật châu có thể khiến vũ hồn thượng thân đang bay lơ lửng bên trên quyển sổ. Mà ở đối diện cái bàn là hai hàng hình cụ, có kẹp sắt, côn sắt, dao kéo, đao….tổng cộng hơn một trăm hình cụ, tất cả bày ở đó mà trong đại điện vẫn có vẻ trống rỗng, chỉ có Trầm côn cùng ba vũ hồn, ngoài ra còn có thêm một hồn xác thứ tư.
Hồn xác thứ tư xuất hiện, quả nhiên thăng cấp. Lại có thể triệu hoán một vũ hồn mới! Trầm côn vui vẻ cười cười, sau đó trở về phía trước cái bàn, chỉ thấy trên mặt bàn viết một đoạn khẩu quyết, là đệ tứ trọng Hiệp tự chân ngôn, ngoài ra còn có Sư tử ấn, Kim cương tát đóa hàng ma chú, đây là một bộ chú văn. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Những thứ này đều sớm quen thuộc nên Trầm côn chỉ dùng mấy phút đã hoàn toàn nắm giữ, sau đó hắn ngồi trên ghế, cẩn thận kiểm tra những thứ trên bàn kia.
Văn phòng tứ bảo đều có vẻ bình thường, không đáng để ý nhưng con dấu kia lại màu đen, phía trên khắc một con dị thú hồng hoang, phía dưới in bốn chữ to – Thập phương u minh.
Lại nhìn quyển sổ màu lam kia, trang bìa cùng tên trang sách đều là trống, bên trong cũng chỉ có ba tờ, tờ đầu vẽ một trung niên nhân đầu bạc vẻ mặt lạnh lùng, khuân mặt toát ra một tia tàn nhẫn; trang thứ hai vẽ một vị tướng quân mặc khôi giáp màu đen uy vũ, râu dài quá ngực; còn trang thứ ba là một lão nhân gầy gò, mặc bộ quần áo nữ tính màu tím, trên đầu còn có một cái trâm to; ba trang ứng với ba vũ hồn của Trầm côn .
- Đại điện cùng những thứ này có ý nghĩa gì chăng?
Trầm côn sờ sờ cái đầu bóng, vẫn không có bất kỳ tia sáng nào, hiển nhiên là do hắn tu hành chưa đến nên còn không đủ để hiểu rõ sự huyền bí chân chính của đệ tứ trọng.
- Vương lão huynh, ngươi từng gặp được thần niệm của sư phụ ta, ngươi có nghe nói gì về đại điện này không?
Trầm côn hỏi.
- Không hề !
Vương Kiêu nhìn quanh địa điện rồi chần chừ nói:
- Đây giống như là Diêm la bảo điện trong truyền thuyết, một phần của âm tào địa phủ, chỉ có điều là tại sao lại xuất hiện trong linh hồn của ngươi?
Đang lúc trăn trở thì thần bí nhân giáp khẽ ho nhẹ một tiếng, sửa lại trâm cài trên đầu rồi từ từ đi một vùng xung quanh Trầm côn. Ý tứ rõ ràng là : cao nhân có thể chỉ điểm cho các ngươi một chút nhưng phải để ý đến sự tồn tại của cao nhân trước một ít.
- Ai da, giáp lão huynh ngươi có biết gì không?
Trầm côn cười hò hì hỏi .
- Ồ, ngươi đang hỏi cao nhân đó sao?
Thấy Trầm côn chủ động hỏi thần bí nhân giáp khoái chí, tay vươn vào trong giáp, vuốt chòm râu, chậm rãi nói:
- Cao nhân có cái nhìn của cao nhân, với cách nhìn của lão nhân gia ta, nơi này chính là nguyên mẫu của Diêm la bảo điện, đại điện này dành cho ngươi chính là muốn ngươi quen thuộc quy củ của âm tào địa phủ, nhằm chuẩn bị cho ngày sau, trong tòa đại điện này ngươi chính là chủ nhân của u minh địa ngục mà những vũ hồn chúng ta chính là những oan quỷ mà ngươi quản lý!
Lời này quá bốc phét chăng! Nghĩ lại, Trầm côn cũng cảm thấy có lý : tăng quét rác muốn hắn làm Địa tạng vương đời tiếp theo tất nhiên phải để cho hắn làm quen với cách quản lý âm tào địa phủ một chút.
Vậy làm thế nào quản lý đây? Trầm côn còn đang suy nghĩ thì thần bí nhân giáp đột nhiên hô lên một tiếng, hắn vỗ đầu mình nói :
- Ô, lão nhân gia ta vừa nói gì thế?
- Tiểu tam, ngươi ngay cả mình nói gì cũng không nhớ rõ sao?
Trầm côn hơi mất hứng khi bị cắt đứt dòng suy nghĩ.
- Cao nhân nhớ rõ, cao nhân cũng có lúc trì độn.
Thần bí giáp nhân nhìn Trầm côn:
- Ngươi là chủ nhân của Diêm la điện này, tương lai sẽ là người đứng đầu quản lý âm tào địa phủ, ngươi rốt cục là ai?
Đều thành vũ hồn của bần tăng, ngươi ngay cả bần tăng là ai cũng còn không biết? Trầm côn bĩu môi, nhại theo giọng điệu của thần bí giáp nhân nói :
- Ta vốn là chủ nhân của cao nhân, tự nhiên là cao nhân trong cao nhân rồi, cao đến nỗi ngoài cao nhân ra ta không thể nói gì khác hơn, không thể nói gì khác hơn !
Trầm côn chỉ là muốn chọc tức thần bí giáp nhân, không ngờ hắn lại mỉm cười tự đắc nói :
- Mới chỉ có nửa ngày ma ngươi đã học được ba phần phong phạm cao nhân của lão nhân gia ta, giỏi quá !
Đầu óc lão già này tuyệt đối có bệnh rồi !
Bị thần bí giáp nhân hỏi lung tung nên Trầm côn cũng không tiếp tục nghiên cứu năng lực của đệ tứ trọng nữa, hắn còn có hàng loạt vết thương trên người chờ trị liệu.
Trở lại thế giới sự thật, Trầm côn giao thân xác cho Vương kiêu, dùng thời gian nửa ngày chữa khỏi ngoại thương trên người, có điều nội thương lại không có cách nào, bởi vì loại độc Thực cốt tán càng ngày càng nghiêm trọng, cho dù là Vương kiêu điều khiển thân thể cũng không cách nào khiến thân thể khỏi hẳn.
Đến trưa Trầm côn cảm giác hành động đã không có trở ngại, lập tức lên đường đi Độc cốt động. Theo như lời Bạch Tiên Nhi thì hài cốt Độc phật Huyền Si chôn ở phía trong Độc Cốt động, sáu khối Phục hoạt thạch khẳng định ở gần đó, Trầm côn theo đường núi đi rất nhanh tới bên cạnh một vách núi .
Vách núi này chừng hơn một trăm thước, tràn ngập các loại cây cối biến dị, nhìn kỹ lại, chỉ thấy trên vách núi, cách mặt đất khoảng năm sáu chục thước có một sơn động bị lớp cây mây che phủ, cái động này dường như bị người nào dùng hai tay xé rách, quái thạch lởm chởm, ở giữa khe hở còn bất chợt tỏa ra từng đợt khói độc.
- Đám mây độc bay trên phần mộ tổ đều từ nơi này lan đi, vậy đúng rồi, đây chính là nơi chôn cất Độc phật Huyền si, Độc Cốt động!
Ánh mắt Trầm côn sáng lên, đang định lao xuống, đột nhiên chợt ngừng chân lại.
Bạch Tiên Nhi cùng Ca Thư Tình từ hôm qua đã đi tới Độc Cốt động nhưng bây giờ các nàng vẫn ở phía dưới vách núi, mà tám trăm cấm vệ huyết kỵ đã bao vây vách núi, phi hành yêu thú cũng phong tỏa đường không, đều là một bộ như lâm đại địch. Bởi vì ngay lối vào Độc cốt động bốn lão hòa thượng ngồi ngay ngắn trên đài sen, nổi giữa không trung, tỏa ra kim quang nhàn nhạt như kim thân phật tượng.
- Ai u, Huyền năng đại sư, lão gia tử nhà ta cùng sư huynh của ngươi coi như bạn cũ, ngươi hãy cho vãn bối một chút thể diện, cho chúng ta đi vào được không?
Bạch Tiên Nhi đang cười cười cầu xin một lão hòa thượng.
- Nữ thí chủ, bần tăng đã nói qua nhiều lần, Huyền si chính là một người có tội, không thể xuất thế, xin nữ thí chủ hãy trở về đi !
Huyền Năng đại sư thản nhiên nói.
- Ai, Huyền Năng đại sư, người không nói đạo lý, vậy được rồi, ta đi tìm Huyền tâm đại sư!
Bạch Tiên Nhi cười cười hướng về một lão hòa thượng khác hô to:
- Huyền tâm đại sư, để người ta vào xem một chút được không?
- A di đà phật !
- Hừ, người cũng không được, vậy Huyền Tông đại sư? Huyền Đức đại sư? Bạch Tiên Nhi lần lượt hỏi cả bốn lão hòa thượng nhưng không được đồng ý, có điều nàng cũng không tức giận, chỉ uống một ngụm trà rồi lại bắt đầu :
- Được, chúng ta lại quay lại hỏi Huyền năng đại sư, hai lão gia tử của nhà ta cùng sư huynh các người coi như là bạn cũ.
Hiển nhiên Bạch Tiên Nhi là không dám động thủ cùng bốn lão hòa thượng này nên đang cố nì nèo. Chứng kiến cảnh này Trầm côn thật cẩn thận núp trong bụi cỏ.
Ngày hôm qua hắn giết hai mươi mấy gã hòa thượng, nếu bị bốn lão hòa thượng kia bắt được nhất định sẽ bị bắt đi diện bích mấy ngàn năm!
Hắn đưa mắt nhìn quanh vách núi một vòng, Trầm côn không nhìn thấy Tuệ Tâm đâu nên trong lòng không khỏi căng thẳng, Vương kiêu cũng cau mày nói :
- Trầm côn, những hòa thượng kia đều không có ngón trỏ, là người của Tuệ Tâm nhưng sao Tuệ Tâm không có ở đây.
- Tuệ Tâm nhất định là đợi ở nơi ta ở, Vương lão huynh, chúng ta mau trở về thôi.
Nói xong, Trầm côn vội vàng hướng quân doanh ở phía ngoài phần mộ tổ tiên chạy đi. Nói thực ra, trong lòng hắn cũng không phải quá lo lắng, bởi vì hắn biết giới luật của tu khổ hạnh, đám hòa thượng này có lẽ sẽ giam giữ người thân của hắn, có lẽ sẽ làm bọn họ bị thương nhưng sẽ không giết bọn họ --- không thể sát sinh, đó chính là giới luật đầu tiên của tu khổ hạnh.
Có điều Trầm côn quên mất một điều khá quan trọng là : tu khổ hạnh quả thực không giết người nhưng nếu bọn hắn nhận định người nào đó là tà ma thì.
Bấy giờ, trong quân doanh bên ngoài phần mộ tổ.
- Ngao.
Phía sau quân doanh đột nhiên vang lên tiếng gầm rú liên tiếp, rồi tiếng xích sắt, tiếng bước chân đất rung núi chuyển.
- Cứu mạng!
- Chạy mau!
Mấy nghìn binh lính từ đằng sau quân doanh chạy ra, đám lính trung quân nhìn thấy bọn hắn liền vội vàng tạo thành một đạo phòng tuyến tiếp bọn hắn trốn vào nhưng khi nhìn rõ ràng phía sau mấy ngàn binh lính kia là cái gì thì cả đám lính trung quân đều ngây người ra rồi đồng loạt ném binh khí, cởi bớt giáp chạy trốn còn nhanh hơn.
Trong đám người chạy trốn, Đại Cẩu, Hùng Long, Thanh Sơn chạy hàng đầu, mồm còn lẩm bẩm :
- Sách viết : đánh không lại thì chạy, đây đúng là chân ngôn a!
Rất nhanh, loạn quân liền vọt tới trước đại doanh.
A Phúc đang nằm ở cửa doanh, bên cạnh tám chín nữ binh đang quạt mát, đút nho cho hắn, hưởng thụ lấy niềm vui đại tổng quản: từ sau khi Trầm côn cùng A la đều rời đi, A phúc thành thủ lãnh của cả quân doanh, phất phất tay cũng có mấy nghìn người phục vụ, thoải mái hết sức.
Nhưng bây giờ xuất hiện phiền toái, bọn lính cũng đều nhằm về phía vị đại tổng quản này :
- Vương tổng quản, mau quyết định a, nếu không các anh em sẽ chết hết mất!
- Phúc thúc!
Đại cẩu Hùng Long Thanh sơn cũng vọt tới như một bức vách, chưa đến trước mặt A phúc hắn chạy chậm lại, duy trì phong độ dù thái sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc, thong thả cúi người nói :
- Phúc thúc, đại họa đến rồi, thúc thúc tự cầu gặp may, tiểu sinh đi trước!
Nói xong chạy nhanh như chớp, mất dạng.
- Sao đều vội cái gì thế?
Chú thích: Văn phòng tứ bảo gồm bút lông và giá treo bút, nghiên mực, ấn chương, hộp son là 4 vật gắn liền với cuộc đời của một nhà nho xưa kia.
/405
|