Lúc đi ra, Trầm Phương tự hào ưỡn ngực, hét lớn một tiếng.
Ba năm trước Trầm Phương bất quá chỉ là một gã thiếu niên ưu tú của Tân Nguyệt thành, người khác nhắc tới hắn nhiều nhất nói một câu: trong đám thanh niên Tân Nguyệt thành thì tiểu tử này rất khá. Ai ngờ được ra khỏi Tân nguyệt thành hắn lại nổi thế?
Thế mà ngày hôm nay sau ba năm, Trầm gia cùng Thiên Minh âm thầm kết minh, trước có Đại Bồ Đề tự cùng Thiên Cơ môn âm thầm giúp đỡ. Hơn nữa có hai mươi mấy tòa thành, năm mươi mấy vạn hùng binh, còn có Bắc Địa vương một tay huấn luyện không quân đệ nhất Bắc Cửu châu, đã là đủ để ảnh hưởng đại cục thiên hạ.
Nhất là thân phận của tên đệ tử Mông Trùng! Mông Trùng đã không còn là tên tiểu tử ngốc nghếch, ruột để ngoài da như hồi trước. Hắn và Bắc Địa vương được ví là thiên địa song Kiêu của Trầm gia. Bắc Địa vương thống lĩnh Tuyết Điêu kỵ sĩ tung hoành trên bầu trời, Mông Trùng thì chỉnh hợp bí pháp ngự thú của Ngự Thú Sơn Trang, thống soái mười vạn đại quân yêu thú, chính là đại quân tiên phong mỗi lần có đại chiến!
Dọc ngang Cửu Châu, có thể xuất ra mười vạn yêu thú, thử hỏi có mấy người?
Hơn nữa, ba năm trước Mông Trùng đã là Lục Nguyên vũ tông, tuổi còn nhỏ hơn so với Trầm Côn, thiên tư không kém hơn Trầm Côn, vậy bây giờ thực lực hắn đã đến cỡ nào?
Tử Nguyên vũ tông thượng đoạn, năm trước đại chiến cùng Hoàng Kim Huyết tộc, La Hàn cùng Trương Nguyên liên thủ cũng bị một mình Mông Trùng đánh cho tả tơi! Cũng chính trận đánh này, trong giới võ đạo Cửu Châu Mông Trùng đã được đưa vào vị trí: đệ nhất mãnh tướng Cửu Châu – Long Tượng Mông Trùng.
Thân là đệ tử của mãnh tướng Long Tượng, Trầm Phương không có tư cách uy hiếp một tên thợ nho nhỏ sao?
Hơn nữa, Trầm Phù Đồ cũng nói một khi Trầm Côn trở về thì hắn, Thiết Hòa Thượng, Bắc Địa vương, Ngọc tiên sinh, bốn người này sẽ thoái vị khỏi chức trưởng lão, đem quyền lớn giao cho người trẻ tuổi. Quyền này, không lẽ Trầm Phương ta không có một chút? Đến lúc đó ta là tổng đốc giám quân hay là đại đầu lĩnh kỵ binh đây?
Nghĩ tới những chuyện đó, tâm tình Trầm Phương cũng hạ xuống, cũng lười khi dễ một tiểu nhân vật như Trầm Côn.
- Tiểu tử, đã biết thân phận của ta, ngươi cũng nên hiểu được sự chênh lệch cấp độ của chúng ta, không phải là chuyện ngươi có thể san lấp được, lại càng không phải là người ngươi có thể đắc tội được. Ta cho ngươi một cơ hội, lập tức biến khỏi nơi này, bằng không...
Câu nói chưa hết nhưng đã lộ ra ý uy hiếp rõ ràng.
Trầm Côn bất đắc dĩ cười rộ lên.
Tiểu tử này là ngoại nhân, chỉ cần mình tung một đạo bùa thì tiêu, có thể hắn là đồ đệ của Mông Trùng, là đệ tử của đệ tử. Điệt nhi, ngươi uy hiếp đại gia là quá sai lầm, đại gia cũng không ngại đem ngươi bóp chết a! Vấn đề giáo dục của đời sau cũng thật tệ quá.
Ồ? Sao bần tăng lại có ý nghĩ này nhir, chẳng lẽ ta đã già sao? Theo thói quen Trầm Côn đang muốn chuồn đi thì chợt có tiếng ồn ào từ ngoài sân truyền vào.
Bình, đại môn bị đánh vỡ, một thân ảnh cản miếng cửa gãy bay vào, vừa lúc dừng chỗ Trầm Côn, ngay dưới chân Trầm Phương.
- Trầm Trùng?
Trầm Phương biết người này, thân đệ của hắn là phó đầu lĩnh đội cảnh vệ chào mừng, không khỏi giật mình nói:
- Ai dám động thủ? Nơi này là Cân Thiên cung, tổng bộ Thiên Minh, hành cung biệt viện mười hai thiên quân.
- Là ta. Trầm Hùng vừa muốn ngước lên trả lời thì một cây đại đao đột nhiên bay vào cắm ngay sát trước mặt Trầm Phương.
Một cái đầu thiếu niên bỏng lưởng đi tới, hơn chục tướng lĩnh kỵ binh của Đại Yến hoàng triều sau hắn theo vào. Lúc vào thành, thay thế Yến Nan Quy thống lĩnh quân đội chính là tên thiếu niên này. Tên này đã được Yến Nan Quy ban cho một cái tên Yến Thành.
Đại môn bị Yến Thành đập vụn, các tướng sĩ Trầm gia lập tức vọt ra, người rút khí giới ra, có người đi trình báo tin tức cho Bắc Địa vương, có người đi liên hệ quan chức Thiên Minh, tất cả đều làm rất mạch lạc, bình tĩnh. Trầm Côn nhìn qua cũng thầm khen trong lòng, dưới sự dạy dỗ của Bác Địa vương, quân đội Trầm gia đã được trang bị sự quy củ của quân nhân.
Đối mặt với mấy trăm chiến sĩ Trầm gia đang lao tới, Yến Thành cắn chặt răng nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ tràn đầy sứ tức giận.
Hắn hướng Trầm Hùng nói:
- Ta là Yến Thành, thuộc Đại Yến hoàng triều, là đội trưởng đội bảo vệ, chiến sĩ Đại Yến quốc không muốn khiêu khích Trầm gia Xích Tiêu Thành, không muốn đắc tội với Trầm gia, nhưng mà...
Hai mắt hắn đỏ lên giống như dã thú:
- Ta mới biết kẻ năm đó đoạt điền sản của ta, giết hại phụ mẫu ta chính là Bắc Địa vương nhị tổng quản! Oan có đầu, nợ có chủ, đem Triệu Húc ra đây, đền mạng cho phụ mẫu ta!
- Bắc Địa vương gì, hiện tại Triệu lão gia là đầu lĩnh không quân của Trầm gia, chuyện của hắn chính là chuyện của Trầm gia!
Cường địch xuất hiện, Trầm Phương ném cho Trầm Côn ánh mắt ý bảo mau cút đi, sau đó ngang nhiên nhìn Yến Thành:
- Yến binh vệ, muốn báo thù, trước hết phải qua ải Trầm Phương ta! Bất quá trước khi chém giết, ta cũng phải nói rõ ràng, đây là thiên cung, các ngươi sao vào được?
Hắn vừa nói vừa liếc mắt về hướng chính điện của Thiên Cung.
- Hảo tiểu tử!
Vừa nói vừa lén quan sát, ác cảm của Trầm Côn đối với Trầm Phương đã giảm bớt nhiều. Tiểu tử này cuồng vọng, nhưng không phải là không có đầu óc. Nơi này là tổng bộ Thiên Minh, nếu không được Thiên Minh ngầm đồng ý, có đại nhân vật của Thiên Minh ủng hộ, Yến Thành có bản lĩnh dám đá tung cửa mà vào sao!
Hơn nữa, hắn đá đại môn Thiên Cung tan nát, đại môn tổng bộ bị người ta đạp, mờ giờ phút này cũng đã hơn một phút đồng hồ, Thiên Minh không có ai xuất hiện, điều này nói lên cái gì!
Trầm Côn suy tính cẩn thận, liền khẳng định là có kẻ nào đó của Thiên Minh muốn chỉnh trị Trầm gia. Hiển nhiên, Trầm Phương đã nghĩ tới điểm này. Tiểu tử này nhân phẩm kém một chút nhưng có cốt cách của tướng lĩnh.
Trầm Côn cười cười quét mắt nhìn. Trầm Phương là Hoàng Nguyên vũ tông trung đoạn, cũng có thể xem là nhân tài, lại nhìn Yến Thành, Trầm Côn hơi nhíu mày, dùng tầng thứ bảy của Hồn Kinh, hắn liếc một cái liền nhìn ra Yến Thành bất quá cũng chỉ là Hoàng Nguyên hạ đoạn, vũ hồn của hắn là một hán tử gầy yếu bốn mươi mươi tuổi, thoạt nhìn dung mạo bình thường, khí chất thô lỗ, tròng mắt vẩn đục, thỉnh thoảng lại lóe lên hàn quang trong con ngươi.
Cao Thuận?
Trong Đoạt Nhật lâu có tư liệu ghi lại thông tin của rất nhiều vũ hồn, Trầm Côn sờ cằm nghĩ nghĩ: Cao Thuận, hắn thành vũ hồn cũng giống như hắn còn sống, đơn giản, trực tiếp, hiệu quả.
Vũ hồn: hãm trận!
Thuộc tính: cấp võ thánh!
Năng lực: có khả năng điều binh, cũng có thể đơn đả độc đấu. Có khả năng tác chiến ở binh đoàn lớn, song thuộc tính: thủ và công!
Biến hóa: cùng hãm trăm trận doanh, âm hồn bất tán, quát một tiếng có thể hóa thành bảy trăm hồn binh lâm trận, có thể so với chiến hồn cấp vũ thần!
Đây là thuộc tính của Cao Thuận. Trầm Côn thấy được vũ hồn này, có thể nói là người duy nhất có thể gọi âm hồn về. Lại nói vũ hồn của Trầm Phương cấp vũ tôn, là một lưỡi đao dũng mãnh, gia tăng uy lực đao pháp gấp trăm lần. Thuộc tính dũng mãnh xung phong, gia tăng dũng khí.
So sánh mạnh yếu, nhìn một cái đã rõ, trong vòng hai mươi chiêu Trầm Phương sẽ bại! Hai mươi chiêu sẽ bại sao?
"Tiểu tử Trầm Phương này cũng không ngốc, cũng không đánh bừa, bần tăng ra ngoài trước vậy" . Trầm Côn cười híp mắt, rời khỏi Thiên Cung. Trầm Phương còn tưởng là bị mình dọa sợ, còn phái người tặng hắn một trăm lượng làm lộ phí. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ba năm ngủ đông, Trầm Côn không chỉ có tinh tiến thực lực, mà còn cả ở đầu óc. So với chuyện xem Trầm Phương và Yến Thành chiến đấu, hắn còn muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đứng sau lưng muốn khi dễ Trầm gia, khi dễ đồ tử đồ tôn hắn!
Vài phút sau, Trầm Côn đã đến bên ngoài Yến Doanh, tìm mấy binh lính thủ vệ nghe ngóng. Sau khi Yên Nan Quy vào thành không lâu, có sứ giả Thiên Minh thăm hỏi đội bảo vệ Yến hoàng, tiếp đãi tự nhiên phải là Yến Thành. Sứ giả cùng Yến thành nói gì đó, binh lính thủ vệ cũng không nghe rõ, bất quá cũng phỏng đoán được một chút, ám chỉ chuyện phụ mẫu Yến Thành bị giết có liên quan đến Bắc Địa vương, muốn báo thù sao? Vậy đến gần Thiên Cung tìm Bắc Địa vương đi!
Thù phụ mẫu bất cộng đái thiên, Yến Thành sẽ không nghĩ ngợi gì giết qua.
Tiếp đó, Trầm Côn bắt mấy cảnh vệ gần Thiên Cung tra khảo vài câu cũng chứng minh được suy đoán của hắn. Ngay lúc Yến Thành xông thẳng vào Cận Thiên Cung, phó cảnh vệ chỉ ngăn cản lấy lệ, sau một lát chuồn đi tìm Bắc Địa Vương!
Đại nhân vật còn như vậy, nhóm cảnh vệ bên dưới còn biết nói gì. Trầm Côn đem nhóm cảnh vệ đánh bất tỉnh, ném xuống sông, cười híp mắt ngồi xổm trên đường cái.
Một lát sau, Thượng Tương nhân vật phụ trách cảnh vệ Thiên Minh tiếp đãi Trầm gia về nhà đi qua chỗ này, liền bị Trầm Côn đánh tơi bời, thành thật khai báo ra tên Thanh Vũ, sứ giả xúi giục Yến Thành báo thù là do Thanh Vũ phái đi, lại ngầm ra lệnh không được ngăn trở Yến Thành.
"Thanh Vũ thiên quân" . Hắn là một trong mười hai thiên quân, tổng quản hậu cần. Mấy ngày trước còn thương lượng cùng Trầm gia thu hồi Thu Diệp Thành. Như vậy không tính là bằng hữu nhưng cũng có chút nhân tình, tại sao hắn muốn gây khó dễ Trầm gia?
Trầm Côn tra hỏi tên tướng một hồi kết quả là hắn nói thế này.
- Hảo hán à, Thiên Minh tuyển tân quân, ai mà không muốn làm hoàng đế, ai không muốn thống nhất Cửu Châu làm khai quốc thánh quân? Đừng trách Thanh Vũ thiên quân, muốn trách thì trách Trầm gia cùng Quang Minh Hoàng quá gần gũi, lại ủng hộ Quang Minh Hoàng đoạt ngôi vị hoàng đế.
- $%$###!
Vẫn là hoàng đế, hai chữ gây họa này. Vì đả kích những người ủng hộ Quang Minh Hoàng, Thanh Vũ không tiếc lấy oán trả ơn, nửa ra mặt công khai xuống tay với Trầm gia!
Thanh Vũ thiên quân! Ghi nhớ cái tên này, đối mắt Trầm Côn híp lại.
- Hảo hán! Thấy ánh mắt Trầm Côn toát ra tia sát khí, gã Thượng Tương chặn lại nói:
- Hảo hán, ta tham ggia quân ngũ, không sợ chết, nhưng mà đang sống thì ai muốn chết? Ngươi cho ta một con đường sống, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật!
- Ai da, lão huynh thật biết phối hợp nha!
Trầm Côn cười tủm tỉm nói:
- Ta cũng có chuyện muốn hỏi người, Huyết Sắc Ánh Sơn Hà ở đâu.
Trầm Côn vừa nói, Thượng Tương lập tức tiếp lời:
- Vừa hay, đúng là ta cũng định nói về Huyết Sắc Ánh Sơn Hà! Tháng trước chính ta đem pho tượng Tiêu Khinh Hoàng về, Huyết Sắc Ánh Sơn Hà bị Thanh Vũ thiên quân chọc giận, đại sát tứ phương, chính ta tận mắt nhìn thấy hình dáng hắn!
Ba năm trước Trầm Phương bất quá chỉ là một gã thiếu niên ưu tú của Tân Nguyệt thành, người khác nhắc tới hắn nhiều nhất nói một câu: trong đám thanh niên Tân Nguyệt thành thì tiểu tử này rất khá. Ai ngờ được ra khỏi Tân nguyệt thành hắn lại nổi thế?
Thế mà ngày hôm nay sau ba năm, Trầm gia cùng Thiên Minh âm thầm kết minh, trước có Đại Bồ Đề tự cùng Thiên Cơ môn âm thầm giúp đỡ. Hơn nữa có hai mươi mấy tòa thành, năm mươi mấy vạn hùng binh, còn có Bắc Địa vương một tay huấn luyện không quân đệ nhất Bắc Cửu châu, đã là đủ để ảnh hưởng đại cục thiên hạ.
Nhất là thân phận của tên đệ tử Mông Trùng! Mông Trùng đã không còn là tên tiểu tử ngốc nghếch, ruột để ngoài da như hồi trước. Hắn và Bắc Địa vương được ví là thiên địa song Kiêu của Trầm gia. Bắc Địa vương thống lĩnh Tuyết Điêu kỵ sĩ tung hoành trên bầu trời, Mông Trùng thì chỉnh hợp bí pháp ngự thú của Ngự Thú Sơn Trang, thống soái mười vạn đại quân yêu thú, chính là đại quân tiên phong mỗi lần có đại chiến!
Dọc ngang Cửu Châu, có thể xuất ra mười vạn yêu thú, thử hỏi có mấy người?
Hơn nữa, ba năm trước Mông Trùng đã là Lục Nguyên vũ tông, tuổi còn nhỏ hơn so với Trầm Côn, thiên tư không kém hơn Trầm Côn, vậy bây giờ thực lực hắn đã đến cỡ nào?
Tử Nguyên vũ tông thượng đoạn, năm trước đại chiến cùng Hoàng Kim Huyết tộc, La Hàn cùng Trương Nguyên liên thủ cũng bị một mình Mông Trùng đánh cho tả tơi! Cũng chính trận đánh này, trong giới võ đạo Cửu Châu Mông Trùng đã được đưa vào vị trí: đệ nhất mãnh tướng Cửu Châu – Long Tượng Mông Trùng.
Thân là đệ tử của mãnh tướng Long Tượng, Trầm Phương không có tư cách uy hiếp một tên thợ nho nhỏ sao?
Hơn nữa, Trầm Phù Đồ cũng nói một khi Trầm Côn trở về thì hắn, Thiết Hòa Thượng, Bắc Địa vương, Ngọc tiên sinh, bốn người này sẽ thoái vị khỏi chức trưởng lão, đem quyền lớn giao cho người trẻ tuổi. Quyền này, không lẽ Trầm Phương ta không có một chút? Đến lúc đó ta là tổng đốc giám quân hay là đại đầu lĩnh kỵ binh đây?
Nghĩ tới những chuyện đó, tâm tình Trầm Phương cũng hạ xuống, cũng lười khi dễ một tiểu nhân vật như Trầm Côn.
- Tiểu tử, đã biết thân phận của ta, ngươi cũng nên hiểu được sự chênh lệch cấp độ của chúng ta, không phải là chuyện ngươi có thể san lấp được, lại càng không phải là người ngươi có thể đắc tội được. Ta cho ngươi một cơ hội, lập tức biến khỏi nơi này, bằng không...
Câu nói chưa hết nhưng đã lộ ra ý uy hiếp rõ ràng.
Trầm Côn bất đắc dĩ cười rộ lên.
Tiểu tử này là ngoại nhân, chỉ cần mình tung một đạo bùa thì tiêu, có thể hắn là đồ đệ của Mông Trùng, là đệ tử của đệ tử. Điệt nhi, ngươi uy hiếp đại gia là quá sai lầm, đại gia cũng không ngại đem ngươi bóp chết a! Vấn đề giáo dục của đời sau cũng thật tệ quá.
Ồ? Sao bần tăng lại có ý nghĩ này nhir, chẳng lẽ ta đã già sao? Theo thói quen Trầm Côn đang muốn chuồn đi thì chợt có tiếng ồn ào từ ngoài sân truyền vào.
Bình, đại môn bị đánh vỡ, một thân ảnh cản miếng cửa gãy bay vào, vừa lúc dừng chỗ Trầm Côn, ngay dưới chân Trầm Phương.
- Trầm Trùng?
Trầm Phương biết người này, thân đệ của hắn là phó đầu lĩnh đội cảnh vệ chào mừng, không khỏi giật mình nói:
- Ai dám động thủ? Nơi này là Cân Thiên cung, tổng bộ Thiên Minh, hành cung biệt viện mười hai thiên quân.
- Là ta. Trầm Hùng vừa muốn ngước lên trả lời thì một cây đại đao đột nhiên bay vào cắm ngay sát trước mặt Trầm Phương.
Một cái đầu thiếu niên bỏng lưởng đi tới, hơn chục tướng lĩnh kỵ binh của Đại Yến hoàng triều sau hắn theo vào. Lúc vào thành, thay thế Yến Nan Quy thống lĩnh quân đội chính là tên thiếu niên này. Tên này đã được Yến Nan Quy ban cho một cái tên Yến Thành.
Đại môn bị Yến Thành đập vụn, các tướng sĩ Trầm gia lập tức vọt ra, người rút khí giới ra, có người đi trình báo tin tức cho Bắc Địa vương, có người đi liên hệ quan chức Thiên Minh, tất cả đều làm rất mạch lạc, bình tĩnh. Trầm Côn nhìn qua cũng thầm khen trong lòng, dưới sự dạy dỗ của Bác Địa vương, quân đội Trầm gia đã được trang bị sự quy củ của quân nhân.
Đối mặt với mấy trăm chiến sĩ Trầm gia đang lao tới, Yến Thành cắn chặt răng nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ tràn đầy sứ tức giận.
Hắn hướng Trầm Hùng nói:
- Ta là Yến Thành, thuộc Đại Yến hoàng triều, là đội trưởng đội bảo vệ, chiến sĩ Đại Yến quốc không muốn khiêu khích Trầm gia Xích Tiêu Thành, không muốn đắc tội với Trầm gia, nhưng mà...
Hai mắt hắn đỏ lên giống như dã thú:
- Ta mới biết kẻ năm đó đoạt điền sản của ta, giết hại phụ mẫu ta chính là Bắc Địa vương nhị tổng quản! Oan có đầu, nợ có chủ, đem Triệu Húc ra đây, đền mạng cho phụ mẫu ta!
- Bắc Địa vương gì, hiện tại Triệu lão gia là đầu lĩnh không quân của Trầm gia, chuyện của hắn chính là chuyện của Trầm gia!
Cường địch xuất hiện, Trầm Phương ném cho Trầm Côn ánh mắt ý bảo mau cút đi, sau đó ngang nhiên nhìn Yến Thành:
- Yến binh vệ, muốn báo thù, trước hết phải qua ải Trầm Phương ta! Bất quá trước khi chém giết, ta cũng phải nói rõ ràng, đây là thiên cung, các ngươi sao vào được?
Hắn vừa nói vừa liếc mắt về hướng chính điện của Thiên Cung.
- Hảo tiểu tử!
Vừa nói vừa lén quan sát, ác cảm của Trầm Côn đối với Trầm Phương đã giảm bớt nhiều. Tiểu tử này cuồng vọng, nhưng không phải là không có đầu óc. Nơi này là tổng bộ Thiên Minh, nếu không được Thiên Minh ngầm đồng ý, có đại nhân vật của Thiên Minh ủng hộ, Yến Thành có bản lĩnh dám đá tung cửa mà vào sao!
Hơn nữa, hắn đá đại môn Thiên Cung tan nát, đại môn tổng bộ bị người ta đạp, mờ giờ phút này cũng đã hơn một phút đồng hồ, Thiên Minh không có ai xuất hiện, điều này nói lên cái gì!
Trầm Côn suy tính cẩn thận, liền khẳng định là có kẻ nào đó của Thiên Minh muốn chỉnh trị Trầm gia. Hiển nhiên, Trầm Phương đã nghĩ tới điểm này. Tiểu tử này nhân phẩm kém một chút nhưng có cốt cách của tướng lĩnh.
Trầm Côn cười cười quét mắt nhìn. Trầm Phương là Hoàng Nguyên vũ tông trung đoạn, cũng có thể xem là nhân tài, lại nhìn Yến Thành, Trầm Côn hơi nhíu mày, dùng tầng thứ bảy của Hồn Kinh, hắn liếc một cái liền nhìn ra Yến Thành bất quá cũng chỉ là Hoàng Nguyên hạ đoạn, vũ hồn của hắn là một hán tử gầy yếu bốn mươi mươi tuổi, thoạt nhìn dung mạo bình thường, khí chất thô lỗ, tròng mắt vẩn đục, thỉnh thoảng lại lóe lên hàn quang trong con ngươi.
Cao Thuận?
Trong Đoạt Nhật lâu có tư liệu ghi lại thông tin của rất nhiều vũ hồn, Trầm Côn sờ cằm nghĩ nghĩ: Cao Thuận, hắn thành vũ hồn cũng giống như hắn còn sống, đơn giản, trực tiếp, hiệu quả.
Vũ hồn: hãm trận!
Thuộc tính: cấp võ thánh!
Năng lực: có khả năng điều binh, cũng có thể đơn đả độc đấu. Có khả năng tác chiến ở binh đoàn lớn, song thuộc tính: thủ và công!
Biến hóa: cùng hãm trăm trận doanh, âm hồn bất tán, quát một tiếng có thể hóa thành bảy trăm hồn binh lâm trận, có thể so với chiến hồn cấp vũ thần!
Đây là thuộc tính của Cao Thuận. Trầm Côn thấy được vũ hồn này, có thể nói là người duy nhất có thể gọi âm hồn về. Lại nói vũ hồn của Trầm Phương cấp vũ tôn, là một lưỡi đao dũng mãnh, gia tăng uy lực đao pháp gấp trăm lần. Thuộc tính dũng mãnh xung phong, gia tăng dũng khí.
So sánh mạnh yếu, nhìn một cái đã rõ, trong vòng hai mươi chiêu Trầm Phương sẽ bại! Hai mươi chiêu sẽ bại sao?
"Tiểu tử Trầm Phương này cũng không ngốc, cũng không đánh bừa, bần tăng ra ngoài trước vậy" . Trầm Côn cười híp mắt, rời khỏi Thiên Cung. Trầm Phương còn tưởng là bị mình dọa sợ, còn phái người tặng hắn một trăm lượng làm lộ phí. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ba năm ngủ đông, Trầm Côn không chỉ có tinh tiến thực lực, mà còn cả ở đầu óc. So với chuyện xem Trầm Phương và Yến Thành chiến đấu, hắn còn muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đứng sau lưng muốn khi dễ Trầm gia, khi dễ đồ tử đồ tôn hắn!
Vài phút sau, Trầm Côn đã đến bên ngoài Yến Doanh, tìm mấy binh lính thủ vệ nghe ngóng. Sau khi Yên Nan Quy vào thành không lâu, có sứ giả Thiên Minh thăm hỏi đội bảo vệ Yến hoàng, tiếp đãi tự nhiên phải là Yến Thành. Sứ giả cùng Yến thành nói gì đó, binh lính thủ vệ cũng không nghe rõ, bất quá cũng phỏng đoán được một chút, ám chỉ chuyện phụ mẫu Yến Thành bị giết có liên quan đến Bắc Địa vương, muốn báo thù sao? Vậy đến gần Thiên Cung tìm Bắc Địa vương đi!
Thù phụ mẫu bất cộng đái thiên, Yến Thành sẽ không nghĩ ngợi gì giết qua.
Tiếp đó, Trầm Côn bắt mấy cảnh vệ gần Thiên Cung tra khảo vài câu cũng chứng minh được suy đoán của hắn. Ngay lúc Yến Thành xông thẳng vào Cận Thiên Cung, phó cảnh vệ chỉ ngăn cản lấy lệ, sau một lát chuồn đi tìm Bắc Địa Vương!
Đại nhân vật còn như vậy, nhóm cảnh vệ bên dưới còn biết nói gì. Trầm Côn đem nhóm cảnh vệ đánh bất tỉnh, ném xuống sông, cười híp mắt ngồi xổm trên đường cái.
Một lát sau, Thượng Tương nhân vật phụ trách cảnh vệ Thiên Minh tiếp đãi Trầm gia về nhà đi qua chỗ này, liền bị Trầm Côn đánh tơi bời, thành thật khai báo ra tên Thanh Vũ, sứ giả xúi giục Yến Thành báo thù là do Thanh Vũ phái đi, lại ngầm ra lệnh không được ngăn trở Yến Thành.
"Thanh Vũ thiên quân" . Hắn là một trong mười hai thiên quân, tổng quản hậu cần. Mấy ngày trước còn thương lượng cùng Trầm gia thu hồi Thu Diệp Thành. Như vậy không tính là bằng hữu nhưng cũng có chút nhân tình, tại sao hắn muốn gây khó dễ Trầm gia?
Trầm Côn tra hỏi tên tướng một hồi kết quả là hắn nói thế này.
- Hảo hán à, Thiên Minh tuyển tân quân, ai mà không muốn làm hoàng đế, ai không muốn thống nhất Cửu Châu làm khai quốc thánh quân? Đừng trách Thanh Vũ thiên quân, muốn trách thì trách Trầm gia cùng Quang Minh Hoàng quá gần gũi, lại ủng hộ Quang Minh Hoàng đoạt ngôi vị hoàng đế.
- $%$###!
Vẫn là hoàng đế, hai chữ gây họa này. Vì đả kích những người ủng hộ Quang Minh Hoàng, Thanh Vũ không tiếc lấy oán trả ơn, nửa ra mặt công khai xuống tay với Trầm gia!
Thanh Vũ thiên quân! Ghi nhớ cái tên này, đối mắt Trầm Côn híp lại.
- Hảo hán! Thấy ánh mắt Trầm Côn toát ra tia sát khí, gã Thượng Tương chặn lại nói:
- Hảo hán, ta tham ggia quân ngũ, không sợ chết, nhưng mà đang sống thì ai muốn chết? Ngươi cho ta một con đường sống, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật!
- Ai da, lão huynh thật biết phối hợp nha!
Trầm Côn cười tủm tỉm nói:
- Ta cũng có chuyện muốn hỏi người, Huyết Sắc Ánh Sơn Hà ở đâu.
Trầm Côn vừa nói, Thượng Tương lập tức tiếp lời:
- Vừa hay, đúng là ta cũng định nói về Huyết Sắc Ánh Sơn Hà! Tháng trước chính ta đem pho tượng Tiêu Khinh Hoàng về, Huyết Sắc Ánh Sơn Hà bị Thanh Vũ thiên quân chọc giận, đại sát tứ phương, chính ta tận mắt nhìn thấy hình dáng hắn!
/405
|