Cô giáo Hà lùn xịt nên cô mang đôi guốc cao gót. Từ dưới bục giảng
nhìn cô vẫn thấy lùn. Cô chải tóc tém. Mẹ tôi nói, nhờ vậy nhìn cô trẻ
mãi. Có một lần, khi gọi tôi lên bảng, cô nhìn tôi một hồi rồi nói:
- Em lớn nhanh thật, chẳng vài năm em sẽ cao bằng cô.
Tôi nói:
- Ðó là nhờ em chơi thể thao.
Cô trợn mắt hỏi lại:
- Em chơi thể thao?
- Dạ, đúng vậy. Bố em nói, những người chơi thể thao luôn cao ráo và xinh đẹp. Mẹ em không chịu chơi thể thao nên mặt mụn đầy!
Cô cười cười không nói gì.
Tôi hỏi:
- Cô có chơi thể thao không?
Cô nói:
- Có... có... - sau đó nói thêm - chút chút...
Tôi hay quan sát đôi guốc cao gót của cô. Mỗi lần cô bước lên bục
giảng, tim tôi cứ thót lại vì sợ cô ngã. Nhưng cô không ngã, còn đi rất
nhanh. Cô bước những bước chân thật dài. Có lẽ cô phải tập công phu lắm.
Tôi hỏi mẹ, để đi được như cô có lâu lắm không? Mẹ tôi lắc đầu, mẹ
không biết. Mẹ chưa bao giờ đi guốc cao gót vì chân mẹ rất to. Mẹ cũng
rất thích nhưng chưa bao giờ có can đảm mua nó. Mẹ đã quen đi những đôi
dép mỏng và bền. Vả lại, một đôi guốc cao gót không thể đi ruộng và lội
sình. Nó phải đi trên đường nhựa cùng với áo dài. Dáng của mẹ lại xấu,
không thể bận áo dài được. Mẹ nói, ngày mẹ còn trẻ, mẹ có bận áo dài một lần nhưng sau đó thì thôi luôn. Khi bận áo dài, tôi sẽ không nhận ra
mẹ. Mẹ thích tôi phải nhận ra mẹ kia. Thế là tôi không hỏi nữa.
Cô Hà có hai đôi guốc, một đôi màu xanh, một đôi màu đỏ. Cô cứ luân phiên thay đổi nhau, hai ngày đôi này, hai ngày đôi kia. Tôi thích đôi
màu xanh hơn vì nó cao vừa phải, lại trông xinh xắn. Khi đi, nhìn cô ít
gồng hơn, tự nhiên hơn.
Bẵng đi một dạo, không thấy cô mang nữa. Cô chỉ mang đôi guốc cao
gót màu đỏ. Trên bục giảng cao, màu đỏ trông thật nhức mắt. Tôi chờ mãi
vẫn không thấy cô mang đôi màu xanh. Thế là một hôm tôi hỏi cô:
- Cô ơi, sao cô không mang đôi guốc màu xanh?
Cô xòe to con mắt nhìn tôi:
- Em còn nhớ đôi guốc của cô à?
Tôi gật đầu:
- Em thích cô mang đôi guốc đó lắm. Trên bục giảng, trông cô cao vút.
Cô gật gù có vẻ sung sướng lắm:
- Cám ơn em. Nhưng đôi guốc đó quá cũ.
- Không sao cả, trông nó vẫn đẹp. Mẹ em luôn mang những đôi dép cũ. Bố em nói, quăng nó đi. Nhưng mẹ không chịu. Mẹ nói đôi dép đó đã quen
với mẹ rồi, nó là đôi dép đẹp nhất.
- Thế rồi bố em có nói gì không?
- Bố em chịu thua mẹ. Bố em nói, mẹ cứng đầu lắm! Nhưng em biết bố
đùa, bố không bao giờ nói mẹ cứng đầu. Có hôm em còn nghe bố nói mẹ là
cục cưng. Em thắt cười lắm. Mẹ to như vậy mà bảo là cục cưng. Vậy mà bố
vẫn cứ nói cục cưng, cục cưng...
Hôm sau, cô Hà mang đôi màu xanh. Nhìn thấy tôi, cô trợn trợn con
mắt như muốn bảo: bí mật đó nhé! Bí mật này chỉ có cô và em biết thôi.
Tôi vui lắm, không ngờ cô Hà lại tin tôi như vậy. Tôi có cảm giác, cô
mang guốc chỉ để cho một mình tôi nhìn.
Giờ ra chơi, tôi chạy vụt đến chỗ cô, nói:
- Cô đẹp quá!
Cô cười, mặt đỏ lựng. Cô nói:
- Cám ơn. Nhờ em, cô mới biết đôi guốc màu xanh làm cô đẹp ra.
Khoảng một tháng sau bỗng tôi thấy cô xuất hiện trên bục giảng với
đôi guốc màu đỏ. Cô nhún vai nhìn tôi. Thì ra, đôi guốc màu xanh đã gãy
cái gót. Khi mang cô sẽ đi cà thọt.
Cô nói:
- Nó cũ quá rồi. Không thể sửa chữa được nữa.
Tôi an ủi cô:
- Không sao cả, màu đỏ trông cô cũng vẫn đẹp. Em sẽ không nhìn đôi
guốc nữa, em sẽ nhìn khuôn mặt của cô, khuôn mặt sẽ không bao giờ cũ,
khuôn mặt sẽ không bao giờ bị gãy gót.
Cô cười trông vui lắm, nói:
- Em là người hiểu cô nhiều nhất. Khi em hiểu đôi guốc của một
người thì có nghĩa là em hiểu người đó. Em sẽ hiểu, tại sao người ta yêu cái màu xanh này mà lại không yêu cái màu đỏ kia.
- A! Em hiểu rồi. Cô yêu đôi guốc màu xanh này là tại vì cô yêu em.
Từ đó, tôi không còn thắc mắc đôi guốc cao gót của cô Hà nữa. Cô có đi chân không tôi vẫn yêu cô. Mẹ nói chừng nào đến ngày nhà giáo, sẽ
biếu cô một đôi guốc màu xanh.
Và tôi chờ đợi, lâu lắm... Lâu quá trời lâu!
nhìn cô vẫn thấy lùn. Cô chải tóc tém. Mẹ tôi nói, nhờ vậy nhìn cô trẻ
mãi. Có một lần, khi gọi tôi lên bảng, cô nhìn tôi một hồi rồi nói:
- Em lớn nhanh thật, chẳng vài năm em sẽ cao bằng cô.
Tôi nói:
- Ðó là nhờ em chơi thể thao.
Cô trợn mắt hỏi lại:
- Em chơi thể thao?
- Dạ, đúng vậy. Bố em nói, những người chơi thể thao luôn cao ráo và xinh đẹp. Mẹ em không chịu chơi thể thao nên mặt mụn đầy!
Cô cười cười không nói gì.
Tôi hỏi:
- Cô có chơi thể thao không?
Cô nói:
- Có... có... - sau đó nói thêm - chút chút...
Tôi hay quan sát đôi guốc cao gót của cô. Mỗi lần cô bước lên bục
giảng, tim tôi cứ thót lại vì sợ cô ngã. Nhưng cô không ngã, còn đi rất
nhanh. Cô bước những bước chân thật dài. Có lẽ cô phải tập công phu lắm.
Tôi hỏi mẹ, để đi được như cô có lâu lắm không? Mẹ tôi lắc đầu, mẹ
không biết. Mẹ chưa bao giờ đi guốc cao gót vì chân mẹ rất to. Mẹ cũng
rất thích nhưng chưa bao giờ có can đảm mua nó. Mẹ đã quen đi những đôi
dép mỏng và bền. Vả lại, một đôi guốc cao gót không thể đi ruộng và lội
sình. Nó phải đi trên đường nhựa cùng với áo dài. Dáng của mẹ lại xấu,
không thể bận áo dài được. Mẹ nói, ngày mẹ còn trẻ, mẹ có bận áo dài một lần nhưng sau đó thì thôi luôn. Khi bận áo dài, tôi sẽ không nhận ra
mẹ. Mẹ thích tôi phải nhận ra mẹ kia. Thế là tôi không hỏi nữa.
Cô Hà có hai đôi guốc, một đôi màu xanh, một đôi màu đỏ. Cô cứ luân phiên thay đổi nhau, hai ngày đôi này, hai ngày đôi kia. Tôi thích đôi
màu xanh hơn vì nó cao vừa phải, lại trông xinh xắn. Khi đi, nhìn cô ít
gồng hơn, tự nhiên hơn.
Bẵng đi một dạo, không thấy cô mang nữa. Cô chỉ mang đôi guốc cao
gót màu đỏ. Trên bục giảng cao, màu đỏ trông thật nhức mắt. Tôi chờ mãi
vẫn không thấy cô mang đôi màu xanh. Thế là một hôm tôi hỏi cô:
- Cô ơi, sao cô không mang đôi guốc màu xanh?
Cô xòe to con mắt nhìn tôi:
- Em còn nhớ đôi guốc của cô à?
Tôi gật đầu:
- Em thích cô mang đôi guốc đó lắm. Trên bục giảng, trông cô cao vút.
Cô gật gù có vẻ sung sướng lắm:
- Cám ơn em. Nhưng đôi guốc đó quá cũ.
- Không sao cả, trông nó vẫn đẹp. Mẹ em luôn mang những đôi dép cũ. Bố em nói, quăng nó đi. Nhưng mẹ không chịu. Mẹ nói đôi dép đó đã quen
với mẹ rồi, nó là đôi dép đẹp nhất.
- Thế rồi bố em có nói gì không?
- Bố em chịu thua mẹ. Bố em nói, mẹ cứng đầu lắm! Nhưng em biết bố
đùa, bố không bao giờ nói mẹ cứng đầu. Có hôm em còn nghe bố nói mẹ là
cục cưng. Em thắt cười lắm. Mẹ to như vậy mà bảo là cục cưng. Vậy mà bố
vẫn cứ nói cục cưng, cục cưng...
Hôm sau, cô Hà mang đôi màu xanh. Nhìn thấy tôi, cô trợn trợn con
mắt như muốn bảo: bí mật đó nhé! Bí mật này chỉ có cô và em biết thôi.
Tôi vui lắm, không ngờ cô Hà lại tin tôi như vậy. Tôi có cảm giác, cô
mang guốc chỉ để cho một mình tôi nhìn.
Giờ ra chơi, tôi chạy vụt đến chỗ cô, nói:
- Cô đẹp quá!
Cô cười, mặt đỏ lựng. Cô nói:
- Cám ơn. Nhờ em, cô mới biết đôi guốc màu xanh làm cô đẹp ra.
Khoảng một tháng sau bỗng tôi thấy cô xuất hiện trên bục giảng với
đôi guốc màu đỏ. Cô nhún vai nhìn tôi. Thì ra, đôi guốc màu xanh đã gãy
cái gót. Khi mang cô sẽ đi cà thọt.
Cô nói:
- Nó cũ quá rồi. Không thể sửa chữa được nữa.
Tôi an ủi cô:
- Không sao cả, màu đỏ trông cô cũng vẫn đẹp. Em sẽ không nhìn đôi
guốc nữa, em sẽ nhìn khuôn mặt của cô, khuôn mặt sẽ không bao giờ cũ,
khuôn mặt sẽ không bao giờ bị gãy gót.
Cô cười trông vui lắm, nói:
- Em là người hiểu cô nhiều nhất. Khi em hiểu đôi guốc của một
người thì có nghĩa là em hiểu người đó. Em sẽ hiểu, tại sao người ta yêu cái màu xanh này mà lại không yêu cái màu đỏ kia.
- A! Em hiểu rồi. Cô yêu đôi guốc màu xanh này là tại vì cô yêu em.
Từ đó, tôi không còn thắc mắc đôi guốc cao gót của cô Hà nữa. Cô có đi chân không tôi vẫn yêu cô. Mẹ nói chừng nào đến ngày nhà giáo, sẽ
biếu cô một đôi guốc màu xanh.
Và tôi chờ đợi, lâu lắm... Lâu quá trời lâu!
/19
|