Giấc ngủ này vô cùng yên ổn.
Khi Mộ Dung Nguyệt tỉnh lại, chỉ còn một mình cô nằm trên giường.
Không hiểu tại sao tỉnh lại không thấy Cố Hành, trong lòng lại cảm thấy mất mát.
Anh có suy nghĩ gì với cô... Mộ Dung Nguyệt thật sự muốn biết.
Tiểu huyệt bị dị vật lớn xâm phạm cả một đêm, ê ẩm đau mỏi không thôi.
Nhưng mà Cố Hành sớm đã ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ, trên người cũng không còn cảm giác dính nhớp nữa.
Đồng phục trên người cũng không thấy đâu, đầu giường đặt một chiếc áo sơmi nam, Mộ Dung Nguyệt đưa tay luống cuống mặc lên người. Dù sao thì bây giờ trên người cô cũng chỉ có một chiếc chăn che đậy.
Vòng eo đau nhức, hai chân vô lực, Mộ Dung Nguyệt còn nghĩ bản thân mình túng dục quá độ.
Cô rời giường kéo rèm cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng.
Cố Hành mang một ly nước đường đỏ và sandwich vào phòng, nhìn thấy một màn hương diễm như vậy.
Thiếu nữ được ánh mắt trời vây quanh, dáng người hoàn mỹ ở dưới lớp áo sơmi mỏng vô cùng rõ ràng, bởi vì là áo nam lớn, cổ áo rộng mở khiến bộ ngực anh si mê như ẩn như hiện, phía dưới là đôi chân tinh tế trắng nõn.
Sáng sớm đã quyến rũ anh rồi.
Mộ Dung Nguyệt không phát hiện hai mắt Cố Hành đã tối lại, nơi đó cuồn cuộn dục vọng mãnh liệt của anh đối với cô.
"Cố... Cố Hành..." Vừa thấy Cố Hành, Mộ Dung Nguyệt đã cứng họng không biết nên nói gì.
Anh từng bước tới gần cô, Mộ Dung Nguyệt lui về sau mấy bước.
Dũng khí tối qua theo đuổi anh đã biến mất, cô xấu hổ cúi đầu.
Cố Hành đi tới trước mặt cô, buông bữa sáng trong tay, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên.
"Bảo bối, sáng sớm đã chưa thỏa mãn?"
Mộ Dung Nguyệt hoàn toàn không phản ứng lại kịp, tại sao Cố Hành lại nói với mình những lời này.
Cô mở to đôi mắt sáng lấp lánh, dưới sự áp đảo của Cố Hành mà bị hôn lên môi.
Mộ Dung Nguyệt cho rằng anh chỉ lướt qua một cái sẽ ngừng, dù sao tối hôm qua cũng đã hôn lên khắp người cô, nghĩ tới đây, cô ngượng ngùng nhắm mắt, càng cảm giác được Cố Hành không có ý muốn dừng lại.
Đầu lưỡi Cố Hành đảo qua đôi môi mềm mại của Mộ Dung Nguyệt, khẽ cắn lên môi châu của cô, lại dùng đầu lưỡi ướt nóng xâm nhập vào trong miệng nhỏ, quấn lấy đầu lưỡi của cô giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Mà bàn tay to lớn đã xâm nhập vào bên trong áo sơ mi, bắt lấy đôi núi tuyết cao ngất xoa bóp thật mạnh.
Bàn tay đang đỡ eo cũng dần di chuyển xuống, ngón tay đi tới nơi kiều nộn giữa hai chân.
Tối hôm qua anh muốn cô thế nào cũng không đủ, nếu không phải thấy cô mệt mỏi muốn ngủ, Cố Hành cũng không dừng lại.
Sáng sớm nhìn cô ngủ trong ngực mình đến xuất thần, nghĩ cô tỉnh dậy sẽ đói bụng, vội vàng rời giường làm bữa sáng.
Không nghĩ tới nhóc con này sáng sớm đã mặc gợi cảm như vậy để quyến rũ anh.
Xem ra là hôm qua chưa đút no cô.
Mắt thấy mình sắp bị anh áp đảo lên giường một lần nữa, cuối cùng Mộ Dung Nguyệt cũng khôi phục lại chút ý thức.
Nhất định là cách rời giường của cô không đúng, sao lại về tới trên giường rồi?
Nút thắt bị cởi ra, Mộ Dung Nguyệt vội vàng dùng tay nhỏ chống lên ngực Cố Hành.
Anh muốn nắm lấy bàn tay đang ngăn cản mình.
Rõ ràng là cô dụ dỗ anh trước, anh phối hợp như vậy mà cô còn không vui?
"Cố... Cố Hành... em muốn nói chuyện trước."
Không nên như thế này. Mộ Dung Nguyệt biết, thời kì thiếu niên có dục vọng vô cùng mạnh mẽ. Cho nên, cô không biết Cố Hành có suy nghĩ gì khi phát sinh quan hệ với cô.
Nhưng cô cũng biết, mình không thể mắc thêm sai lầm được nữa.
Lòng tham của cô, không chỉ là muốn trở thành người trên giường của anh, mà còn muốn trở thành người trong lòng anh.
Mộ Dung Nguyệt biết tính cách của mình cố chấp từ nhỏ, cô thích Cố Hành, cho nên không màng tất cả như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Rõ ràng biết anh ở gần mình như vậy lại xa đến thế, vẫn muốn có được anh.
Nhưng cho dù vậy, cô vẫn để ý tới quan hệ của hai người lúc này.
Cố Hành có chút đau đầu, từ lúc quen cô tới nay, cảm giác này luôn ập tới thường xuyên.
Cô hiểu lầm anh.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, Nguyệt Nhi hỏi như vậy đều là do anh làm được quá ít.
Cố Hành khắc chế dục vọng của mình, dùng sức ôm chặt lấy cô.
Mộ Dung Nguyệt nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh vang lên bên tai —
"Đồ ngốc, em muốn nói chuyện gì? Anh chỉ muốn yêu đương với em."
——————
Tác giả cần nói:
Nguyệt Nhi: Em quyến rũ anh khi nào???
Cố Hành: Có bao giờ là em không quyến rũ anh đâu?
Nam chính rất dễ động dục với nữ chính đó! ( che mặt)
——————
Ngũ Trì: Em gái, em vậy mà cả đêm không về ngủ, cũng may anh trai đã trở lại, yểm hộ hoàn mỹ.
Khi Mộ Dung Nguyệt tỉnh lại, chỉ còn một mình cô nằm trên giường.
Không hiểu tại sao tỉnh lại không thấy Cố Hành, trong lòng lại cảm thấy mất mát.
Anh có suy nghĩ gì với cô... Mộ Dung Nguyệt thật sự muốn biết.
Tiểu huyệt bị dị vật lớn xâm phạm cả một đêm, ê ẩm đau mỏi không thôi.
Nhưng mà Cố Hành sớm đã ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ, trên người cũng không còn cảm giác dính nhớp nữa.
Đồng phục trên người cũng không thấy đâu, đầu giường đặt một chiếc áo sơmi nam, Mộ Dung Nguyệt đưa tay luống cuống mặc lên người. Dù sao thì bây giờ trên người cô cũng chỉ có một chiếc chăn che đậy.
Vòng eo đau nhức, hai chân vô lực, Mộ Dung Nguyệt còn nghĩ bản thân mình túng dục quá độ.
Cô rời giường kéo rèm cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu vào căn phòng.
Cố Hành mang một ly nước đường đỏ và sandwich vào phòng, nhìn thấy một màn hương diễm như vậy.
Thiếu nữ được ánh mắt trời vây quanh, dáng người hoàn mỹ ở dưới lớp áo sơmi mỏng vô cùng rõ ràng, bởi vì là áo nam lớn, cổ áo rộng mở khiến bộ ngực anh si mê như ẩn như hiện, phía dưới là đôi chân tinh tế trắng nõn.
Sáng sớm đã quyến rũ anh rồi.
Mộ Dung Nguyệt không phát hiện hai mắt Cố Hành đã tối lại, nơi đó cuồn cuộn dục vọng mãnh liệt của anh đối với cô.
"Cố... Cố Hành..." Vừa thấy Cố Hành, Mộ Dung Nguyệt đã cứng họng không biết nên nói gì.
Anh từng bước tới gần cô, Mộ Dung Nguyệt lui về sau mấy bước.
Dũng khí tối qua theo đuổi anh đã biến mất, cô xấu hổ cúi đầu.
Cố Hành đi tới trước mặt cô, buông bữa sáng trong tay, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên.
"Bảo bối, sáng sớm đã chưa thỏa mãn?"
Mộ Dung Nguyệt hoàn toàn không phản ứng lại kịp, tại sao Cố Hành lại nói với mình những lời này.
Cô mở to đôi mắt sáng lấp lánh, dưới sự áp đảo của Cố Hành mà bị hôn lên môi.
Mộ Dung Nguyệt cho rằng anh chỉ lướt qua một cái sẽ ngừng, dù sao tối hôm qua cũng đã hôn lên khắp người cô, nghĩ tới đây, cô ngượng ngùng nhắm mắt, càng cảm giác được Cố Hành không có ý muốn dừng lại.
Đầu lưỡi Cố Hành đảo qua đôi môi mềm mại của Mộ Dung Nguyệt, khẽ cắn lên môi châu của cô, lại dùng đầu lưỡi ướt nóng xâm nhập vào trong miệng nhỏ, quấn lấy đầu lưỡi của cô giống như muốn nuốt cô vào trong bụng.
Mà bàn tay to lớn đã xâm nhập vào bên trong áo sơ mi, bắt lấy đôi núi tuyết cao ngất xoa bóp thật mạnh.
Bàn tay đang đỡ eo cũng dần di chuyển xuống, ngón tay đi tới nơi kiều nộn giữa hai chân.
Tối hôm qua anh muốn cô thế nào cũng không đủ, nếu không phải thấy cô mệt mỏi muốn ngủ, Cố Hành cũng không dừng lại.
Sáng sớm nhìn cô ngủ trong ngực mình đến xuất thần, nghĩ cô tỉnh dậy sẽ đói bụng, vội vàng rời giường làm bữa sáng.
Không nghĩ tới nhóc con này sáng sớm đã mặc gợi cảm như vậy để quyến rũ anh.
Xem ra là hôm qua chưa đút no cô.
Mắt thấy mình sắp bị anh áp đảo lên giường một lần nữa, cuối cùng Mộ Dung Nguyệt cũng khôi phục lại chút ý thức.
Nhất định là cách rời giường của cô không đúng, sao lại về tới trên giường rồi?
Nút thắt bị cởi ra, Mộ Dung Nguyệt vội vàng dùng tay nhỏ chống lên ngực Cố Hành.
Anh muốn nắm lấy bàn tay đang ngăn cản mình.
Rõ ràng là cô dụ dỗ anh trước, anh phối hợp như vậy mà cô còn không vui?
"Cố... Cố Hành... em muốn nói chuyện trước."
Không nên như thế này. Mộ Dung Nguyệt biết, thời kì thiếu niên có dục vọng vô cùng mạnh mẽ. Cho nên, cô không biết Cố Hành có suy nghĩ gì khi phát sinh quan hệ với cô.
Nhưng cô cũng biết, mình không thể mắc thêm sai lầm được nữa.
Lòng tham của cô, không chỉ là muốn trở thành người trên giường của anh, mà còn muốn trở thành người trong lòng anh.
Mộ Dung Nguyệt biết tính cách của mình cố chấp từ nhỏ, cô thích Cố Hành, cho nên không màng tất cả như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Rõ ràng biết anh ở gần mình như vậy lại xa đến thế, vẫn muốn có được anh.
Nhưng cho dù vậy, cô vẫn để ý tới quan hệ của hai người lúc này.
Cố Hành có chút đau đầu, từ lúc quen cô tới nay, cảm giác này luôn ập tới thường xuyên.
Cô hiểu lầm anh.
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, Nguyệt Nhi hỏi như vậy đều là do anh làm được quá ít.
Cố Hành khắc chế dục vọng của mình, dùng sức ôm chặt lấy cô.
Mộ Dung Nguyệt nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh vang lên bên tai —
"Đồ ngốc, em muốn nói chuyện gì? Anh chỉ muốn yêu đương với em."
——————
Tác giả cần nói:
Nguyệt Nhi: Em quyến rũ anh khi nào???
Cố Hành: Có bao giờ là em không quyến rũ anh đâu?
Nam chính rất dễ động dục với nữ chính đó! ( che mặt)
——————
Ngũ Trì: Em gái, em vậy mà cả đêm không về ngủ, cũng may anh trai đã trở lại, yểm hộ hoàn mỹ.
/57
|