Trên đường trở về Minh Khánh có gặp hai tốp người của quan phủ. Mỗi hai cái bộ đầu đi cùng hai cái đạo sĩ. Bọn họ chia làm các nhóm tuần tra ban đêm để bảo vệ người trong làng. Nhưng ai cũng biết việc này không thể kéo dài bởi làng không có nhiều tiền để nuôi đạo sĩ. Tất cả đều vội vã tìm ra con quỷ. Lê Thương hỏi bọn họ địa chỉ của nhà chứa xác. Em trai của anh hiện được lưu giữ tại đó. Những nạn nhân trong làng sau khi được quan phủ khám nghiệm đều đã được gia đình nhận về nhà chôn cất. Hiện tại trong nhà xác chỉ còn ba nạn nhân: một nhà sư trẻ đi hóa duyên, một ngư dân đánh cá vùng khác đến buôn bán, và bộ đầu Lê Dương.
Nhà chứa xác là một căn hầm cũ nằm gần nghĩa địa. Nó vốn là một ngôi mộ cũ, nhưng không hiểu sao chủ nhân của nó không được chôn cất. Vì thế nó được người làng trưng dụng thành chỗ cất giữ những vật kém may mắn và không thể đưa về trong nhà. Sau khi về nhà ăn cơm tối, bốn người lại đốt đuốc ra nghĩa địa. Lão Chín và cậu em vợ dẫn mọi người đến tận cổng căn hầm. Lê Thương và Minh Khánh mang đuốc đi xuống, còn hai người kia đứng phía trên vì sợ hãi.
Căn hầm được xây dựng bằng gạch nung, trông rất vuông vắn và nghiêm trang. Sảnh chính của nó nằm dưới đất khoảng ba mét, rộng rãi và thoáng gió. Vừa đi vào Minh Khánh đã ngửi thấy mùi vôi nồng nặc. Trên ba chiếc chõng tre là ba cái xác đã được bảo quản cẩn thận. Chúng nằm xung quanh một cái giếng sâu ở chính giữa khu hầm mộ. Cái giếng này thường dược người ta gọi là Môn Tỉnh – tương truyền người ta xây để lấy âm khí từ địa ngục, khiến cho linh hồn người chết có thể thoải mái đi vào địa ngục mà không phải chịu nỗi khổ.
Đến nơi, Lê Thương liền quỳ xuống, ôm lấy xác em và khóc. Minh Khánh cảm thấy anh là một người nhiều tình cảm, sống nội tậm và hay bộc lộ cảm xúc. Tiếng khóc rấm rứt của anh cứ vang vọng trong căn hầm, xuống dưới giếng sâu vọng lại nghe thật não nề. Minh Khánh quan sát hai cái xác chết còn lại. Bọn họ giống như Lê Dương, đều bị rạch bụng, bên trong nội tạng dều bị héo quăn queo trông khá đáng sợ. Khuôn mặt bọn họ đều nhăn nhúm lại, hiện vẻ đau đớn tột độ. Minh Khánh đang quan sát xác chết thì một cơn gió lạnh từ lỗ thông khí bên ngoài thoảng vào, xưa tan mùi vôi, nhưng lại tăng thềm mùi bùn đất và khí lạnh từ nghĩa địa khiến Minh Khánh rùng mình. Đôi chân của hắn lạnh buốt như dẫm trên băng, run lẩy bẩy. Sự sợ hãi càng tăng thêm khi có tiếng gì đó sột soạt dưới giếng Môn Tỉnh.
Minh Khánh lấy hết can đảm giơ ngọn đuốc lên rọi vào trong giếng. Bên trong tối om như mực. Cái giếng sâu hoắm tựa như một con đường thông tới tận địa ngục vậy, không thấy điểm cuối. Minh Khánh không thể nhìn ra bên dưới có cái gì ngoài chỉ một màu đen kịt và lạnh lẽo cứ lan tỏa. Minh Khánh nhặt một viên gạch vỡ thả vào chính dưới miệng tròn của cái giếng, một lúc sau mới nghe thấy riếng rơi vọng lại. Nhưng gạch chạm đất bỗng biến thành một tiếng động kỳ quái như người ta vỗ lên quả mít.”Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp” Những tiếng vọng nghe xa xăm và ẩn chứa nhiều điều bí ẩn khiến Minh Khánh không dám tiếp tục tìm kiếm nữa. Hắn bỏ qua cái giếng như tránh đi một cái gì đáng sợ lắm. Bên trong khu hầm mộ ngoài trừ mấy cái xác thì còn một đống bình, chai lọ, bát hương, cờ phướn, không hiểu nhà nào mang ra đây. Những lớp mạng nhện đầy bụi phủ lên chúng khiến căn hầm mộ càng u ám và nhiều sắc thái.
Minh Khánh không muốn ở lại đây lâu vào buổi tối nên giục Lê Thương ra về, bảo sẽ quay lại đây vào trưa ngày mai. Lê Thương lưu luyến chia tay em. Lúc hai người mò lên thì thấy lão Thìn và câu em vợ đang run cầm cập vì sợ. Họ bảo lại nghe thấy tiếng thét trong làng. Minh Khánh và Lê Thương sửng sốt. Cả bốn người vội chạy về làng. Trong đêm tối, tiếng chân dẫm lên lá khô loẹt xoẹt khiến Minh Khánh cảm giác như luôn có ai đó đang theo dõi chính mình. Nhưng cứ mỗi lúc ngoái lại sau thì chỉ thấy một màu đen kìn kịt. Minh Khánh tăng nhanh bước chân để không phải là người đi cuối cùng. Bốn người đều hiểu ý đi thẳng nơi đang có đèn đuốc sáng nhất làng. Đó là một ngôi nhà đẹp đẽ ở đầu thôn Đoài, giáp với thôn Đông.
Ngôi nhà nằm dưới một tán cây khế sai quả, với lớp ngói đỏ mới lợp. Lúc Minh Khánh đến nơi, người của quan phủ và các đạo sĩ đã đến đông đủ. Người chết là một cụ ông tầm gần sáu mươi. Và kẻ sát nhân cũng làm hệt như những lần trước. Và lần này mặc dù quan phủ đạo sĩ đều đến nơi rất kịp thời- họ có mặt ngay sau khi có tiếng thét của cụ bà, thế nhưng không ai tìm ra dấu vết của hung thủ. Các vị đạo sĩ không tin là quỷ, bởi vì nó hiện trường không hề có lấy một tí âm khí nào. Cả trong nhà ngoài vườn đều sạch sẽ như ở trong chùa vậy. Người của quan phủ lại không tin do người làm. Vì cụ ông chết ngay trong phòng. trong khi nhà cửa đều khóa kín không có lấy vết chân, một vết cạy cửa hay lật ngói. Khi bọn họ đến nơi, cụ ông vẫn còn nóng, chứng tỏ chết cách đây không lâu. Nếu là người không có cách nào xóa dấu vết sạch sẽ như vậy.
Nhìn hai đám người cãi nhau ngay ở hiện trường vụ án, Minh Khánh cũng cảm thấy đau đầu. Rốt cuộc hung thủ là thứ gì? Không phải người, chẳng phải quỷ, chẳng lẽ là yêu tinh hoặc nguyền rủa? Minh Khánh không biết. Hắn chỉ cảm thấy mệt rã rời. Đêm đó trong nhà lão Thìn, Minh Khánh ngủ không ngon giấc. Việc Lê Thương khóc, mùi chăn đệm xa lạ cũng như tiếng cú kêu trên gác mái khiến hắn bực mình, không thể nào chìm sâu vào giấc ngủ được. Hắn chỉ cố nén sự bực bội, gắng nghỉ ngơi cho đến tận trời sáng. Hắn biết ngày mai công việc sẽ rất nặng nề và nguy hiểm.
Nhà chứa xác là một căn hầm cũ nằm gần nghĩa địa. Nó vốn là một ngôi mộ cũ, nhưng không hiểu sao chủ nhân của nó không được chôn cất. Vì thế nó được người làng trưng dụng thành chỗ cất giữ những vật kém may mắn và không thể đưa về trong nhà. Sau khi về nhà ăn cơm tối, bốn người lại đốt đuốc ra nghĩa địa. Lão Chín và cậu em vợ dẫn mọi người đến tận cổng căn hầm. Lê Thương và Minh Khánh mang đuốc đi xuống, còn hai người kia đứng phía trên vì sợ hãi.
Căn hầm được xây dựng bằng gạch nung, trông rất vuông vắn và nghiêm trang. Sảnh chính của nó nằm dưới đất khoảng ba mét, rộng rãi và thoáng gió. Vừa đi vào Minh Khánh đã ngửi thấy mùi vôi nồng nặc. Trên ba chiếc chõng tre là ba cái xác đã được bảo quản cẩn thận. Chúng nằm xung quanh một cái giếng sâu ở chính giữa khu hầm mộ. Cái giếng này thường dược người ta gọi là Môn Tỉnh – tương truyền người ta xây để lấy âm khí từ địa ngục, khiến cho linh hồn người chết có thể thoải mái đi vào địa ngục mà không phải chịu nỗi khổ.
Đến nơi, Lê Thương liền quỳ xuống, ôm lấy xác em và khóc. Minh Khánh cảm thấy anh là một người nhiều tình cảm, sống nội tậm và hay bộc lộ cảm xúc. Tiếng khóc rấm rứt của anh cứ vang vọng trong căn hầm, xuống dưới giếng sâu vọng lại nghe thật não nề. Minh Khánh quan sát hai cái xác chết còn lại. Bọn họ giống như Lê Dương, đều bị rạch bụng, bên trong nội tạng dều bị héo quăn queo trông khá đáng sợ. Khuôn mặt bọn họ đều nhăn nhúm lại, hiện vẻ đau đớn tột độ. Minh Khánh đang quan sát xác chết thì một cơn gió lạnh từ lỗ thông khí bên ngoài thoảng vào, xưa tan mùi vôi, nhưng lại tăng thềm mùi bùn đất và khí lạnh từ nghĩa địa khiến Minh Khánh rùng mình. Đôi chân của hắn lạnh buốt như dẫm trên băng, run lẩy bẩy. Sự sợ hãi càng tăng thêm khi có tiếng gì đó sột soạt dưới giếng Môn Tỉnh.
Minh Khánh lấy hết can đảm giơ ngọn đuốc lên rọi vào trong giếng. Bên trong tối om như mực. Cái giếng sâu hoắm tựa như một con đường thông tới tận địa ngục vậy, không thấy điểm cuối. Minh Khánh không thể nhìn ra bên dưới có cái gì ngoài chỉ một màu đen kịt và lạnh lẽo cứ lan tỏa. Minh Khánh nhặt một viên gạch vỡ thả vào chính dưới miệng tròn của cái giếng, một lúc sau mới nghe thấy riếng rơi vọng lại. Nhưng gạch chạm đất bỗng biến thành một tiếng động kỳ quái như người ta vỗ lên quả mít.”Lộp bộp, lộp bộp, lộp bộp” Những tiếng vọng nghe xa xăm và ẩn chứa nhiều điều bí ẩn khiến Minh Khánh không dám tiếp tục tìm kiếm nữa. Hắn bỏ qua cái giếng như tránh đi một cái gì đáng sợ lắm. Bên trong khu hầm mộ ngoài trừ mấy cái xác thì còn một đống bình, chai lọ, bát hương, cờ phướn, không hiểu nhà nào mang ra đây. Những lớp mạng nhện đầy bụi phủ lên chúng khiến căn hầm mộ càng u ám và nhiều sắc thái.
Minh Khánh không muốn ở lại đây lâu vào buổi tối nên giục Lê Thương ra về, bảo sẽ quay lại đây vào trưa ngày mai. Lê Thương lưu luyến chia tay em. Lúc hai người mò lên thì thấy lão Thìn và câu em vợ đang run cầm cập vì sợ. Họ bảo lại nghe thấy tiếng thét trong làng. Minh Khánh và Lê Thương sửng sốt. Cả bốn người vội chạy về làng. Trong đêm tối, tiếng chân dẫm lên lá khô loẹt xoẹt khiến Minh Khánh cảm giác như luôn có ai đó đang theo dõi chính mình. Nhưng cứ mỗi lúc ngoái lại sau thì chỉ thấy một màu đen kìn kịt. Minh Khánh tăng nhanh bước chân để không phải là người đi cuối cùng. Bốn người đều hiểu ý đi thẳng nơi đang có đèn đuốc sáng nhất làng. Đó là một ngôi nhà đẹp đẽ ở đầu thôn Đoài, giáp với thôn Đông.
Ngôi nhà nằm dưới một tán cây khế sai quả, với lớp ngói đỏ mới lợp. Lúc Minh Khánh đến nơi, người của quan phủ và các đạo sĩ đã đến đông đủ. Người chết là một cụ ông tầm gần sáu mươi. Và kẻ sát nhân cũng làm hệt như những lần trước. Và lần này mặc dù quan phủ đạo sĩ đều đến nơi rất kịp thời- họ có mặt ngay sau khi có tiếng thét của cụ bà, thế nhưng không ai tìm ra dấu vết của hung thủ. Các vị đạo sĩ không tin là quỷ, bởi vì nó hiện trường không hề có lấy một tí âm khí nào. Cả trong nhà ngoài vườn đều sạch sẽ như ở trong chùa vậy. Người của quan phủ lại không tin do người làm. Vì cụ ông chết ngay trong phòng. trong khi nhà cửa đều khóa kín không có lấy vết chân, một vết cạy cửa hay lật ngói. Khi bọn họ đến nơi, cụ ông vẫn còn nóng, chứng tỏ chết cách đây không lâu. Nếu là người không có cách nào xóa dấu vết sạch sẽ như vậy.
Nhìn hai đám người cãi nhau ngay ở hiện trường vụ án, Minh Khánh cũng cảm thấy đau đầu. Rốt cuộc hung thủ là thứ gì? Không phải người, chẳng phải quỷ, chẳng lẽ là yêu tinh hoặc nguyền rủa? Minh Khánh không biết. Hắn chỉ cảm thấy mệt rã rời. Đêm đó trong nhà lão Thìn, Minh Khánh ngủ không ngon giấc. Việc Lê Thương khóc, mùi chăn đệm xa lạ cũng như tiếng cú kêu trên gác mái khiến hắn bực mình, không thể nào chìm sâu vào giấc ngủ được. Hắn chỉ cố nén sự bực bội, gắng nghỉ ngơi cho đến tận trời sáng. Hắn biết ngày mai công việc sẽ rất nặng nề và nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/146
|