-2 ngày nữa là đến lễ hội truyền thống của trường ta. Cô rất mong năm nay các bạn nữ lớp ta vẫn giữ vững thành tích như năm trước. Tuy nhiên.... có một chút “thay đổi” cũng không sao hết!
Cả lớp nghe cô giáo chủ nhiệm nói đến từ “thay đổi” thì hiểu cô đang ám chỉ cái gì, đồng loạt nhìn về phía bàn Nhật Hạ. Nhật Hạ đang ngay ngắn đọc sách, có vẻ không quan tâm đến cái sự kiện này lắm. Năm nào sự kiện này hay các sự kiện khác diễn ra cô đều chỉ làm cho tròn nghĩa vụ của lớp trưởng xong là trốn vào một góc nào đó đọc sách.
Dạ Thiên năm nay mới vào trường nên cũng chẳng hiểu gì về cái lễ hội truyền thống này, thành ra cậu cũng không quan tâm nhiều, ngồi nghịch lọn tóc xoã của Nhật Hạ.
Cô giáo chủ nhiệm nhìn cặp đôi kim đồng ngọc nữ ở bàn đằng kia mà cười như không cười. Keke.... năm nay cô đã thủ sẵn kế hoạch, đảm bảo xuất ra là chỉ có bách chiến bách thắng!
Lễ hội truyền thống của trường Thanh Lịch là dịp kỉ niệm ngày thành lập trường. Nói là lễ hội truyền thống cho văn hoa chứ thực chất là cuộc thi để chọn ra nữ sinh và nam sinh thanh lịch nhất trường Thanh Lịch. Vì đây là trường top-1 nên danh tiếng lan ra cả nước ngoài, nên trường càng chú trọng các dịp như vậy để quảng bá danh tiếng của trường. Mục đích ban đầu đặt tên trường là “Thanh Lịch” là để chứng minh không những chất lưỡng giảng dạy tốt, cơ sở vật chất tốt mà học sinh theo học còn toàn là những thanh niên nho nhã, thanh lịch, thành ra việc thi thanh lịch vào ngày truyền thống trường là điều hiển nhiên.
Ngôn Thanh và Thụ Cẩm ở bàn dưới háo hức vô cùng, hai nàng nhìn nhau cười nhưng chẳng hiểu sao mắt lại phóng toé loe tia lửa điện. Năm trước Thụ Cẩm đã để Ngôn Thanh dở thủ đoạn dụ các nam sinh bầu cho mình, năm nay Thụ Cẩm sẽ không để chuyện đó xảy ra.
-Này Thụ Cẩm, mày có muốn đạt chức quán quân của cuộc thi lần này không?
-Chị nhường em à?-Thụ Cẩm trợn to mắt, cái cô gái hám danh này đời nào có chuyện chịu nhường cô.
-Không, sao mày lại nghĩ thế?-Ngôn Thanh nhướng mày.
-Ai mà chả biết chị đây xinh đẹp nhất trường, muốn nhất chẳng phải là phải cần chị ban ơn hay sao?!
-Hừ, biết thế là tốt!-Được khen, Ngôn Thanh sung sướng hếch mũi lên trời, hai tay khoanh lại rất ra vẻ.
-Tao sẽ nhường cho mày, nhưng mày nhìn thấy gì tao chỉ không?-Ngôn Thanh vừa nói vừa chỉ về phía Nhật Hạ. Thụ Cẩm nhìn theo với ánh mắt hận thù. Đúng rồi, muốn đạt quán quân năm nay thì phải hạ được Nhật Hạ trước.
Rùng mình một cái, Nhật Hạ có cảm giác có hai ánh mắt đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Sao vậy Hạ?-Dạ Thiên hỏi.
-A, không có gì!
Dạo này Dạ Thiên rất thân với Nhật Hạ, thường xuyên ra nhà cô chơi và gọi cô là Hạ từ lúc nào không biết. Nhật Hạ chỉ coi Dạ Thiên như một người bạn thân, còn Dạ Thiên không hay đã coi Nhật Hạ như một người rất quan trọng từ lâu rồi! Hai người vẫn tiếp tục công việc của mình mà không hay biết ở bàn đằng kia có hai con người xấu xa đang tính toán.***
Tan trường....
-Oiiiii...!!! Sul Hwa...!!!!-Sukei và Shiki từ đằng xa đang cấp tốc chạy tới.
-Anh, Shiki!
Sukei thở hồng hộc, không thèm chào Dạ Thiên, cầm tay Nhật Hạ lên hỏi dồn hỏi dập:
-Nhật Hạ, lễ hội truyền thống năm nay em có tham gia không, có không? Năm nay anh cuối cấp rồi em tham gia vì anh được không? Có được không?
-Cô ấy có tham gia hay không thì có liên quan gì đến anh?-Dạ Thiên thấy Sukei nắm tay Nhật Hạ dùng dằng thì cứ ngứa tay, giật tay Nhật Hạ nắm lại.
Shiki bĩu môi. Cái tên Dạ Thiên này được thể Nhật Hạ coi trọng mình một tí mà làm càn. Đã vậy phải cho cậu ta một bài học mới được!
-Dạ Thiên, năm nay nếu Sul Hwa tham gia, tôi sẽ bắt chị mặc đồ Miko(quần áo pháp sư Nhật Bản)!
-Không, phải là Kimono đoan trang chứ! Sul Hwa sẽ rất thục nữ trong Kimono(áo dài Nhật Bản) màu tím nhạt.-Sukei chêm vào.
Dạ Thiên lắc đầu xua tan hình ảnh Nhật Hạ trong trang phục Miko và Kimono Nhật Bản. Vợ mình không muốn thì mình không được ép vợ!
-Chị ấy vừa cầm quạt trên tay, yêu kiều gọi 'Thiên à!'-Shiki nói với.
-Em ấy sẽ mỉm cười rạng rỡ trong bộ Kimono màu tím nhạt!-Sukei thêm mắm muối.
Dạ Thiên sắp gục rồi. Miko, Kimono, Miko, Kimono,....
-Hạ, cậu thi nhé!!-Dạ Thiên mắt hình ngôi sao...
Nhật Hạ cười như mếu. Ở trên tầng, cô giáo chủ nhiệm lớp 11a đang cười khúc khích. Cô biết mà, chỉ cần kích anh em nhà kia vài câu là họ sẽ dụ Nhật Hạ tham gia giúp mình. A, giờ đến lượt Dạ Thiên đáng yêu!
***
Sáng hôm sau...
-Dạ Thiên, ra đây cô bảo!-Cô giáo chủ nhiệm lớp 11a gọi.
Cả lớp thấy cô “Tú ninja” chủ nhiệm thì nháo nhào chạy về chỗ. Sở dĩ gọi như vậy là vì cô có thuật phân thân như Naruto, học sinh làm gì, ở đâu cô đều biết, rất lợi hại!
-Nghe nói Nhật Hạ năm nay sẽ tham gia lễ hội truyền thống?-Cô giáo giả vờ hỏi.
-Vâng thì sao ạ?
-Nghe nói nữ sinh đạt giải nhất sẽ được chụp ảnh và thơm má với nam sinh giải nhất?!-Hỏi mà như khẳng định, cô Tú ngây thơ nói.
-Vâng thì sao ạ?-Dạ Thiên vẫn ngu ngơ hỏi.
-Em... nỡ để bạn ấy thân thiết với nam sinh khác sao?-Cô giáo vẫn cố vớt vát độ chậm hiểu của Dạ Thiên.
-Vâng, thì.... CÁI GÌ CƠ Ạ??? Chụp ảnh và thơm má ý ạ?!?
-Ừ!-Cô giáo ngây thơ gật đầu cái rụp. Keke, cá đã mắc câu.
-Muốn đăng kí tham gia ở phòng nào ạ?-Dạ Thiên xoay 180•, nhàn nhạt hỏi.
Cô giáo mừng như điên, cầm tay Dạ Thiên lắc mạnh.
-Không cần!!! Cô sẽ đăng kí hộ em!!!
Nói rồi cô cắp môn-g phóng một mạch về phòng truyền thống. Mĩ nam mĩ nữ khối 11 tập trung hết vào lớp cô, đương nhiên phải tận dụng triệt để. Nhiều triển vọng như vậy, cô xem hai thằng ranh người Nhật kia địch kiểu gì? Hai bà giáo già luôn khinh thường cô chọi kiểu gì? Muahahaha....***
5h sáng ngày diễn ra lễ hội truyền thống....
-Kyan
Anh
Khó chịu quá!-Nhật Hạ vừa ngáp vừa kêu lên đầy bất mãn.
-Nhật Hạ ngoan, đây là niềm tự hào của anh, em nhất định phải mặc!-Sukei dỗ dành.
-Chị, bộ Miko “lai” Kimono là do em và anh Sukei dày công thiết kế, chị mặc cho bọn em vui!-Shiki cũng ra sức thuyết phục.
Nhật Hạ thoáng ngạc nhiên xong cũng cúi xuống cười thầm. Bộ đồ do người thân của cô tự tay thiết kế, hạnh phúc quá!
-Được rồi chị, để em trang điểm cho chị!-Nguyệt Đông hớn hở ra mặt. Tài năng của cô đến hôm nay mới có dịp tỏa sáng.
-Nguyệt Đông, em có chắc là được chứ? Giờ mới có 5h sáng, hôm qua 12h đêm em mới về mà?-Nhật Hạ lo lắng hỏi.
-Không sao, không sa......o...-Nguyệt Đông đang nói bắt gặp ánh mắt của Shiki thì im thin thít, ra vẻ “em biết lỗi rồi“.
-Nguyệt Đông, lần sau không được về muộn dưới 10 rưỡi đêm!-Shiki tuyên bố.
-Thế thì làm sao kiếm được tiề....n.-Nguyệt Đông hùng hồn tuyên bố nhưng một lần nữa lại im re. Cô đành hàng.
-Vâng...
Shiki gật đầu hài lòng. Cô “vợ” bé nhỏ của anh phải vậy chứ!
Và thế là công cuộc biến công chúa lọ lem thành pháp sư Nhật bắt đầu....
***
Bước vào cổng trường là một đoàn người nam thanh nữ tú. Shiki và Nguyệt Đông sánh vai bước vào. Nguyệt Đông mặc váy bó trắng ngắn đến đùi đi giầy cao gót còn Shiki mặc vét tím than đồng màu với đôi mắt trong suốt như lưu li. Theo sau là ba người. Sukei mặc vét đen đi trước, phía sau là Dạ Thiên mặc vét trắng trên tay ôm một cái bao tải đen nổi bật. Cái bao tải không ngừng dãy dụa, cặp chân lộ ra ở phía dưới bao tải còn vẫy vẫy. Nhật Hạ đang rất điên tiết. Cái gì mà vũ khí bí mật phải che lại? Bọc cô thế này sao? Nhật Hạ ở trong cái bao tải không ngừng kêu la khàn cả giọng, tiếc thay, tiếng nhạc trường mở đã át cả tiếng cô rồi!
Đám người trong trường không ngừng tự hỏi cô gái đi cùng Shiki là ai mà xinh thế? Xinh hơn cả Thụ Cẩm, có khi còn hơn cả Ngôn Thanh lại còn giông giống Nhật Hạ. Còn Dạ Thiên đang cầm cái bao tải gì thế kia? Ai trong đó mà phải để toàn những nhân vật quan trọng hộ tống thế này?
-LOA LOA, MỜI CÁC THÍ SINH THAM GIA CUỘC THI TẬP TRUNG Ở CÁNH GÀ CỦA SÂN KHẤU!-Tiếng loa vang lên làm mọi người chú ý. Gọi là sân khấu cho oai chứ thực ra chỉ cao hơn cái bục mà trường nào cũng có một tí thôi! Các thí sinh vào hết cánh gà bao gồm cả đoàn người Nhật Hạ. Riêng Nguyệt Đông thì được Shiki sắp xếp cho ngồi hàng ghế danh dự để xem anh thi. Cuộc thi bắt đầu....
-Bây giờ là vòng 1, vòng sắc đẹp, ai lo mình không đủ tiêu chuẩn xin mời lập tức rút lui!-Tiếng MC vang lên, cả sân trường vỡ oà.
-Đầu tiên xin mời cô gái đạt giải quán quân năm trước, Ngôn Thanh!
Ngôn Thanh trang trọng bước ra. Nàng ta mặc cái đầm màu cam y như hôm hẹn hò với Dạ Thiên, môi tô son màu cam nhạt trẻ trung, chân mang guốc cam đồng màu, tóc vàng óng ả được uốn xoăn và búi khéo léo làm nổi bật sự quý phái của phái nữ. Cả sân trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Giọng anh MC vang lên đều đều:
-Quả không hổ danh là quán quân năm trước. Tiếp đến là á quân Thụ Cẩm!-Như một cuộc trình diễn thời trang, các thí sinh đi ra rồi lại vòng lại. Các nam sinh ở dưới thì dãi chảy thành sông ngắm “buffet” người. Ai cha sắp ngập rồi!
Thụ Cẩm tinh nghịch bước ra. Nàng ta mặc cái váy bồng ngắn đến đầu gối màu xanh biển nhạt, tóc tết cầu kì cài thêm hoa giả xanh biển. Ả tinh nghịch xoay vài vòng, còn chao một cái hôn gió làm các chàng ở dưới ngất ngây. Vẻ đẹp tinh nghịch của Thụ Cẩm trái ngược với vẻ đẹp trang trọng của Ngôn Thanh.
Cứ thế các thí sinh lần lượt đi ra, bao gồm cả các chàng trai. Và không ngoài sự sắp xếp của ai đó, Dạ Thiên và Nhật Hạ “vô tình” là thí sinh cuối cùng.
-Sau đây xin mời anh chàng mới vào trường-Dạ Thiên!
Tiếng vỗ tay rào rào nhưng trên sân khấu chả xuất hiện ai. Dưới sân bắt đầu xôn xao. Anh MC lặp lại vài lần nhưng chả thấy ai. Cho là Dạ Thiên xấu hổ, anh chàng tặc lưỡi bỏ qua.
-Cuối cùng là thiên tài Nhật Hạ!
Phía dưới bắt đầu vang lên tiếng xì xầm to. Nhật Hạ? Xinh hơn cả Ngôn Thanh và Thụ Cẩm đấy nhưng hôm nào cũng mặc đồng phục, quê mùa vậy mà cũng đòi thi ư?
Từ từ ở phía cánh gà xuất hiện một bóng áo màu trắng. Là.... Dạ Thiên? Cậu đang dìu ai kia? Là.... thiên sứ à?
Hai thiên thần từ trong cánh gà bước ra. Chàng thiên thần dìu một cô gái thiên sứ. Cô gái buộc tóc lệch sang một bên, mặc một bộ đồ kì lạ màu trắng đỏ có ống tay dài gần đến đầu gối, hai tay cầm hai cái quạt, chân không quen đi một đôi guốc gỗ kì lạ không kém, hai tay cô cầm hai cái quạt đính chuông nơ, trông vừa dịu dàng lại thục nữ(mời xem hình).
Cả hội trường im phăng phắ-c. Đó, chẳng phải là Nhật Hạ sao?? Sao lại duyên dáng thế này? Hai thí sinh dìu nhau đến chỗ MC. Anh chàng hồ hởi hỏi:
-Hai bạn là thí sinh cuối rồi, hai bạn không phiền nếu tôi hỏi vài câu chứ?
Dạ Thiên nhận được sự đồng ý của Nhật Hạ thi buông một câu lạnh lùng:
-Không thành vấn đề!
Anh MC hài lòng hỏi:
-Dạ Thiên, sao lúc nãy tôi gọi cậu không ra mà lại ra cùng Nhật Hạ?
-Vì Hạ không đi quen, cần phải dìu.-Ngắn gọn, xúc tích.
Anh MC quay qua Nhật Hạ:
-Nhật Hạ, em lấy bộ đồ kì quái này ở đâu ra vậy?-Anh chàng ngây thơ hỏi mà không để ý Sukei và Shiki đang ở dưới hận không thể lên bóp chết anh chàng. Đẹp vậy mà dám kêu kì!
-Anh Sukei bảo đây là tự hào của dân tộc anh ý nên kêu em mặc.-Âm thanh trong như tiếng đàn ngân. Vì Nhật Hạ ít tiếp xúc với người khác nên đa số học sinh ở đây mới được nghe giọng Nhật Hạ lần đầu.
Phía dưới bắt đầu xôn xao. Họ biết Nhật Hạ thân với hotboy trường nhưng không biết là thân đến vậy. Cũng phải thôi, còn mời nhau về nhà ăn cơ mà!
Ngôn Thanh và Thụ Cẩm điên tiết. Chắc chắn vòng hai phải giở trò thôi!
Vậy thì chắc chắn người vào vòng 1 sẽ bao gồm những người mà ai cũng biết là ai rồi đó
Cả lớp nghe cô giáo chủ nhiệm nói đến từ “thay đổi” thì hiểu cô đang ám chỉ cái gì, đồng loạt nhìn về phía bàn Nhật Hạ. Nhật Hạ đang ngay ngắn đọc sách, có vẻ không quan tâm đến cái sự kiện này lắm. Năm nào sự kiện này hay các sự kiện khác diễn ra cô đều chỉ làm cho tròn nghĩa vụ của lớp trưởng xong là trốn vào một góc nào đó đọc sách.
Dạ Thiên năm nay mới vào trường nên cũng chẳng hiểu gì về cái lễ hội truyền thống này, thành ra cậu cũng không quan tâm nhiều, ngồi nghịch lọn tóc xoã của Nhật Hạ.
Cô giáo chủ nhiệm nhìn cặp đôi kim đồng ngọc nữ ở bàn đằng kia mà cười như không cười. Keke.... năm nay cô đã thủ sẵn kế hoạch, đảm bảo xuất ra là chỉ có bách chiến bách thắng!
Lễ hội truyền thống của trường Thanh Lịch là dịp kỉ niệm ngày thành lập trường. Nói là lễ hội truyền thống cho văn hoa chứ thực chất là cuộc thi để chọn ra nữ sinh và nam sinh thanh lịch nhất trường Thanh Lịch. Vì đây là trường top-1 nên danh tiếng lan ra cả nước ngoài, nên trường càng chú trọng các dịp như vậy để quảng bá danh tiếng của trường. Mục đích ban đầu đặt tên trường là “Thanh Lịch” là để chứng minh không những chất lưỡng giảng dạy tốt, cơ sở vật chất tốt mà học sinh theo học còn toàn là những thanh niên nho nhã, thanh lịch, thành ra việc thi thanh lịch vào ngày truyền thống trường là điều hiển nhiên.
Ngôn Thanh và Thụ Cẩm ở bàn dưới háo hức vô cùng, hai nàng nhìn nhau cười nhưng chẳng hiểu sao mắt lại phóng toé loe tia lửa điện. Năm trước Thụ Cẩm đã để Ngôn Thanh dở thủ đoạn dụ các nam sinh bầu cho mình, năm nay Thụ Cẩm sẽ không để chuyện đó xảy ra.
-Này Thụ Cẩm, mày có muốn đạt chức quán quân của cuộc thi lần này không?
-Chị nhường em à?-Thụ Cẩm trợn to mắt, cái cô gái hám danh này đời nào có chuyện chịu nhường cô.
-Không, sao mày lại nghĩ thế?-Ngôn Thanh nhướng mày.
-Ai mà chả biết chị đây xinh đẹp nhất trường, muốn nhất chẳng phải là phải cần chị ban ơn hay sao?!
-Hừ, biết thế là tốt!-Được khen, Ngôn Thanh sung sướng hếch mũi lên trời, hai tay khoanh lại rất ra vẻ.
-Tao sẽ nhường cho mày, nhưng mày nhìn thấy gì tao chỉ không?-Ngôn Thanh vừa nói vừa chỉ về phía Nhật Hạ. Thụ Cẩm nhìn theo với ánh mắt hận thù. Đúng rồi, muốn đạt quán quân năm nay thì phải hạ được Nhật Hạ trước.
Rùng mình một cái, Nhật Hạ có cảm giác có hai ánh mắt đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Sao vậy Hạ?-Dạ Thiên hỏi.
-A, không có gì!
Dạo này Dạ Thiên rất thân với Nhật Hạ, thường xuyên ra nhà cô chơi và gọi cô là Hạ từ lúc nào không biết. Nhật Hạ chỉ coi Dạ Thiên như một người bạn thân, còn Dạ Thiên không hay đã coi Nhật Hạ như một người rất quan trọng từ lâu rồi! Hai người vẫn tiếp tục công việc của mình mà không hay biết ở bàn đằng kia có hai con người xấu xa đang tính toán.***
Tan trường....
-Oiiiii...!!! Sul Hwa...!!!!-Sukei và Shiki từ đằng xa đang cấp tốc chạy tới.
-Anh, Shiki!
Sukei thở hồng hộc, không thèm chào Dạ Thiên, cầm tay Nhật Hạ lên hỏi dồn hỏi dập:
-Nhật Hạ, lễ hội truyền thống năm nay em có tham gia không, có không? Năm nay anh cuối cấp rồi em tham gia vì anh được không? Có được không?
-Cô ấy có tham gia hay không thì có liên quan gì đến anh?-Dạ Thiên thấy Sukei nắm tay Nhật Hạ dùng dằng thì cứ ngứa tay, giật tay Nhật Hạ nắm lại.
Shiki bĩu môi. Cái tên Dạ Thiên này được thể Nhật Hạ coi trọng mình một tí mà làm càn. Đã vậy phải cho cậu ta một bài học mới được!
-Dạ Thiên, năm nay nếu Sul Hwa tham gia, tôi sẽ bắt chị mặc đồ Miko(quần áo pháp sư Nhật Bản)!
-Không, phải là Kimono đoan trang chứ! Sul Hwa sẽ rất thục nữ trong Kimono(áo dài Nhật Bản) màu tím nhạt.-Sukei chêm vào.
Dạ Thiên lắc đầu xua tan hình ảnh Nhật Hạ trong trang phục Miko và Kimono Nhật Bản. Vợ mình không muốn thì mình không được ép vợ!
-Chị ấy vừa cầm quạt trên tay, yêu kiều gọi 'Thiên à!'-Shiki nói với.
-Em ấy sẽ mỉm cười rạng rỡ trong bộ Kimono màu tím nhạt!-Sukei thêm mắm muối.
Dạ Thiên sắp gục rồi. Miko, Kimono, Miko, Kimono,....
-Hạ, cậu thi nhé!!-Dạ Thiên mắt hình ngôi sao...
Nhật Hạ cười như mếu. Ở trên tầng, cô giáo chủ nhiệm lớp 11a đang cười khúc khích. Cô biết mà, chỉ cần kích anh em nhà kia vài câu là họ sẽ dụ Nhật Hạ tham gia giúp mình. A, giờ đến lượt Dạ Thiên đáng yêu!
***
Sáng hôm sau...
-Dạ Thiên, ra đây cô bảo!-Cô giáo chủ nhiệm lớp 11a gọi.
Cả lớp thấy cô “Tú ninja” chủ nhiệm thì nháo nhào chạy về chỗ. Sở dĩ gọi như vậy là vì cô có thuật phân thân như Naruto, học sinh làm gì, ở đâu cô đều biết, rất lợi hại!
-Nghe nói Nhật Hạ năm nay sẽ tham gia lễ hội truyền thống?-Cô giáo giả vờ hỏi.
-Vâng thì sao ạ?
-Nghe nói nữ sinh đạt giải nhất sẽ được chụp ảnh và thơm má với nam sinh giải nhất?!-Hỏi mà như khẳng định, cô Tú ngây thơ nói.
-Vâng thì sao ạ?-Dạ Thiên vẫn ngu ngơ hỏi.
-Em... nỡ để bạn ấy thân thiết với nam sinh khác sao?-Cô giáo vẫn cố vớt vát độ chậm hiểu của Dạ Thiên.
-Vâng, thì.... CÁI GÌ CƠ Ạ??? Chụp ảnh và thơm má ý ạ?!?
-Ừ!-Cô giáo ngây thơ gật đầu cái rụp. Keke, cá đã mắc câu.
-Muốn đăng kí tham gia ở phòng nào ạ?-Dạ Thiên xoay 180•, nhàn nhạt hỏi.
Cô giáo mừng như điên, cầm tay Dạ Thiên lắc mạnh.
-Không cần!!! Cô sẽ đăng kí hộ em!!!
Nói rồi cô cắp môn-g phóng một mạch về phòng truyền thống. Mĩ nam mĩ nữ khối 11 tập trung hết vào lớp cô, đương nhiên phải tận dụng triệt để. Nhiều triển vọng như vậy, cô xem hai thằng ranh người Nhật kia địch kiểu gì? Hai bà giáo già luôn khinh thường cô chọi kiểu gì? Muahahaha....***
5h sáng ngày diễn ra lễ hội truyền thống....
-Kyan
Anh
Khó chịu quá!-Nhật Hạ vừa ngáp vừa kêu lên đầy bất mãn.
-Nhật Hạ ngoan, đây là niềm tự hào của anh, em nhất định phải mặc!-Sukei dỗ dành.
-Chị, bộ Miko “lai” Kimono là do em và anh Sukei dày công thiết kế, chị mặc cho bọn em vui!-Shiki cũng ra sức thuyết phục.
Nhật Hạ thoáng ngạc nhiên xong cũng cúi xuống cười thầm. Bộ đồ do người thân của cô tự tay thiết kế, hạnh phúc quá!
-Được rồi chị, để em trang điểm cho chị!-Nguyệt Đông hớn hở ra mặt. Tài năng của cô đến hôm nay mới có dịp tỏa sáng.
-Nguyệt Đông, em có chắc là được chứ? Giờ mới có 5h sáng, hôm qua 12h đêm em mới về mà?-Nhật Hạ lo lắng hỏi.
-Không sao, không sa......o...-Nguyệt Đông đang nói bắt gặp ánh mắt của Shiki thì im thin thít, ra vẻ “em biết lỗi rồi“.
-Nguyệt Đông, lần sau không được về muộn dưới 10 rưỡi đêm!-Shiki tuyên bố.
-Thế thì làm sao kiếm được tiề....n.-Nguyệt Đông hùng hồn tuyên bố nhưng một lần nữa lại im re. Cô đành hàng.
-Vâng...
Shiki gật đầu hài lòng. Cô “vợ” bé nhỏ của anh phải vậy chứ!
Và thế là công cuộc biến công chúa lọ lem thành pháp sư Nhật bắt đầu....
***
Bước vào cổng trường là một đoàn người nam thanh nữ tú. Shiki và Nguyệt Đông sánh vai bước vào. Nguyệt Đông mặc váy bó trắng ngắn đến đùi đi giầy cao gót còn Shiki mặc vét tím than đồng màu với đôi mắt trong suốt như lưu li. Theo sau là ba người. Sukei mặc vét đen đi trước, phía sau là Dạ Thiên mặc vét trắng trên tay ôm một cái bao tải đen nổi bật. Cái bao tải không ngừng dãy dụa, cặp chân lộ ra ở phía dưới bao tải còn vẫy vẫy. Nhật Hạ đang rất điên tiết. Cái gì mà vũ khí bí mật phải che lại? Bọc cô thế này sao? Nhật Hạ ở trong cái bao tải không ngừng kêu la khàn cả giọng, tiếc thay, tiếng nhạc trường mở đã át cả tiếng cô rồi!
Đám người trong trường không ngừng tự hỏi cô gái đi cùng Shiki là ai mà xinh thế? Xinh hơn cả Thụ Cẩm, có khi còn hơn cả Ngôn Thanh lại còn giông giống Nhật Hạ. Còn Dạ Thiên đang cầm cái bao tải gì thế kia? Ai trong đó mà phải để toàn những nhân vật quan trọng hộ tống thế này?
-LOA LOA, MỜI CÁC THÍ SINH THAM GIA CUỘC THI TẬP TRUNG Ở CÁNH GÀ CỦA SÂN KHẤU!-Tiếng loa vang lên làm mọi người chú ý. Gọi là sân khấu cho oai chứ thực ra chỉ cao hơn cái bục mà trường nào cũng có một tí thôi! Các thí sinh vào hết cánh gà bao gồm cả đoàn người Nhật Hạ. Riêng Nguyệt Đông thì được Shiki sắp xếp cho ngồi hàng ghế danh dự để xem anh thi. Cuộc thi bắt đầu....
-Bây giờ là vòng 1, vòng sắc đẹp, ai lo mình không đủ tiêu chuẩn xin mời lập tức rút lui!-Tiếng MC vang lên, cả sân trường vỡ oà.
-Đầu tiên xin mời cô gái đạt giải quán quân năm trước, Ngôn Thanh!
Ngôn Thanh trang trọng bước ra. Nàng ta mặc cái đầm màu cam y như hôm hẹn hò với Dạ Thiên, môi tô son màu cam nhạt trẻ trung, chân mang guốc cam đồng màu, tóc vàng óng ả được uốn xoăn và búi khéo léo làm nổi bật sự quý phái của phái nữ. Cả sân trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã. Giọng anh MC vang lên đều đều:
-Quả không hổ danh là quán quân năm trước. Tiếp đến là á quân Thụ Cẩm!-Như một cuộc trình diễn thời trang, các thí sinh đi ra rồi lại vòng lại. Các nam sinh ở dưới thì dãi chảy thành sông ngắm “buffet” người. Ai cha sắp ngập rồi!
Thụ Cẩm tinh nghịch bước ra. Nàng ta mặc cái váy bồng ngắn đến đầu gối màu xanh biển nhạt, tóc tết cầu kì cài thêm hoa giả xanh biển. Ả tinh nghịch xoay vài vòng, còn chao một cái hôn gió làm các chàng ở dưới ngất ngây. Vẻ đẹp tinh nghịch của Thụ Cẩm trái ngược với vẻ đẹp trang trọng của Ngôn Thanh.
Cứ thế các thí sinh lần lượt đi ra, bao gồm cả các chàng trai. Và không ngoài sự sắp xếp của ai đó, Dạ Thiên và Nhật Hạ “vô tình” là thí sinh cuối cùng.
-Sau đây xin mời anh chàng mới vào trường-Dạ Thiên!
Tiếng vỗ tay rào rào nhưng trên sân khấu chả xuất hiện ai. Dưới sân bắt đầu xôn xao. Anh MC lặp lại vài lần nhưng chả thấy ai. Cho là Dạ Thiên xấu hổ, anh chàng tặc lưỡi bỏ qua.
-Cuối cùng là thiên tài Nhật Hạ!
Phía dưới bắt đầu vang lên tiếng xì xầm to. Nhật Hạ? Xinh hơn cả Ngôn Thanh và Thụ Cẩm đấy nhưng hôm nào cũng mặc đồng phục, quê mùa vậy mà cũng đòi thi ư?
Từ từ ở phía cánh gà xuất hiện một bóng áo màu trắng. Là.... Dạ Thiên? Cậu đang dìu ai kia? Là.... thiên sứ à?
Hai thiên thần từ trong cánh gà bước ra. Chàng thiên thần dìu một cô gái thiên sứ. Cô gái buộc tóc lệch sang một bên, mặc một bộ đồ kì lạ màu trắng đỏ có ống tay dài gần đến đầu gối, hai tay cầm hai cái quạt, chân không quen đi một đôi guốc gỗ kì lạ không kém, hai tay cô cầm hai cái quạt đính chuông nơ, trông vừa dịu dàng lại thục nữ(mời xem hình).
Cả hội trường im phăng phắ-c. Đó, chẳng phải là Nhật Hạ sao?? Sao lại duyên dáng thế này? Hai thí sinh dìu nhau đến chỗ MC. Anh chàng hồ hởi hỏi:
-Hai bạn là thí sinh cuối rồi, hai bạn không phiền nếu tôi hỏi vài câu chứ?
Dạ Thiên nhận được sự đồng ý của Nhật Hạ thi buông một câu lạnh lùng:
-Không thành vấn đề!
Anh MC hài lòng hỏi:
-Dạ Thiên, sao lúc nãy tôi gọi cậu không ra mà lại ra cùng Nhật Hạ?
-Vì Hạ không đi quen, cần phải dìu.-Ngắn gọn, xúc tích.
Anh MC quay qua Nhật Hạ:
-Nhật Hạ, em lấy bộ đồ kì quái này ở đâu ra vậy?-Anh chàng ngây thơ hỏi mà không để ý Sukei và Shiki đang ở dưới hận không thể lên bóp chết anh chàng. Đẹp vậy mà dám kêu kì!
-Anh Sukei bảo đây là tự hào của dân tộc anh ý nên kêu em mặc.-Âm thanh trong như tiếng đàn ngân. Vì Nhật Hạ ít tiếp xúc với người khác nên đa số học sinh ở đây mới được nghe giọng Nhật Hạ lần đầu.
Phía dưới bắt đầu xôn xao. Họ biết Nhật Hạ thân với hotboy trường nhưng không biết là thân đến vậy. Cũng phải thôi, còn mời nhau về nhà ăn cơ mà!
Ngôn Thanh và Thụ Cẩm điên tiết. Chắc chắn vòng hai phải giở trò thôi!
Vậy thì chắc chắn người vào vòng 1 sẽ bao gồm những người mà ai cũng biết là ai rồi đó
/33
|