-Chào tiểu thư, chào cậu Dạ Thiên!
-Nghe nói cô phó tổng mới rất giỏi?
-D...dạ?-Cô tiếp tân đang căng thẳng hết sức, bị hỏi thì liền đứt dây thần kinh, chuyển sang chế độ 3 dấu hỏi chấm.
-Nghe nói cô phó tổng mới rất giỏi, phiền cô dẫn tôi lên phòng cô ta!-Nhật Ái Nhất nghiến răng lặp lại. Đừng có bắt cô lặp lại lần hai!
-À vâng!
***
Cốc cốc cốc!
-Mời vào!-Nhật Hạ đang thảnh thơi làm bài tập về nhà, chân thuận tiện gác lên mặt bàn gần đó. Nhật Ái Nhất bước vào nhìn cái tư thế có 1-0-2 này thì tức giận muốn lật bàn, nghiến răng hỏi:
-Phó tổng xem ra thảnh thơi quá nhỉ?
-Còn rảnh hơn một số người ăn không ngồi dồi!-Nhật Hạ đầu không ngẩng lên, vẫn hí hoáy bấm bấm máy tính.
Dạ Thiên từ lúc bước vào phòng tim đã đập thình thịch. Cái mùi trà la hán quen thuộc này, giọng nói trong như tiếng đàn này, mái tóc mượt màu nâu đen cafe này, không lẽ nào... Không, không phải đâu! Cảm giác tội lỗi dâng lên, Dạ Thiên lắc đầu nguầy nguậy xua đi hình ảnh người con gái đẹp như tranh vẽ kia.
-Nói gì hả con ranh?-Nhật Ái Nhất điên lên, hoàn toàn đánh mất hình tượng thục nữ. Cảm nhận được cái nhíu mày của Dạ Thiên, Nhật Ái Nhất vội sửa lại:
-Chị nói gì đấy hả?
-Điếc sao? Tôi bảo là còn rảnh hơn...-Nhật Hạ khó chịu ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy khuôn mặt kia thì im bặt. Bao nhiêu nhớ nhung tràn về. Cô công nhận! Cô nhớ Dạ Thiên. Nhưng gặp anh trong cảnh tay trong tay với người con gái khác làm ngực cô đau thắt.
Không khí rơi vào trầm lặng. Dạ Thiên thấy khuôn mặt luôn dày vò trái tim anh tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực:
-Hạ...-Anh tiến đến gần, tay dang ra định chạm vào người con gái kia...
-Đừng chạm vào người tôi!-Tiếng hét vang vọng làm Dạ Thiên chết đứng.
-Đừng chạm vào tôi bằng cái tay đã sờ qua hàng trăm phụ nữ đó! Nhanh như vậy đã có người mới rồi nhỉ, tổng giám đốc tập đoàn Dạ Thiên?
-Tôi...-Dạ Thiên bị Nhật Hạ chất vấn thì lúng túng. Cậu rụt tay lại, cắn chặt môi khó xử:
-Ái Nhất, em ra ngoài trước đi!
-Sao em lại phải ra? Đây là công ti của em...
-Em cứ ra đi!-Dạ Thiên gắt lên. Nhật Ái Nhất bị Dạ Thiên quát giật nảy mình, ôm mối hận bước ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng rơi vào tĩnh lặng, không khí trầm ngâm đến đáng sợ.
-Tại sao...-Dạ Thiên mở lời trước. Trong đầu cậu giờ có hàng nghìn câu hỏi. Tại sao cô ấy giấu mình? Tại sao cô ấy lại làm ở đây? Tại sao? Bỗng chốc, có quá nhiều câu hỏi hiện lên làm Dạ Thiên không biết nên nói gì.
-Xin hãy về đi...-Dạ Thiên ngẩng mặt lên nhìn đôi môi hồng đang mím chặt nói chuyện với anh-...chúng ta không còn quan hệ gì hết, Dạ Thiên!Dạ Thiên nghe đến từ “Dạ Thiên” mà không phải là “Thiên”' tay nắm thành quyền, gào lên chất vấn:
-Tại sao em về mà không nói? Tại sao em lại giả bệnh? Để bây giờ tôi phải đi tìm người mới? Em nói đi?
-Anh đang trách tôi đấy hả? Anh định nói tại tôi nên anh phải kiếm người phụ nữ khác à? Sao anh lại đối xử với tôi như thế? Lúc tôi biết mình chót yêu anh thì lại phát hiện ra anh đến với tôi chỉ vì tiêu chuẩn chọn vợ. Thật buồn cười, tôi đã làm sai gì mà các người nỡ đối xử với tôi thế cơ chứ...-Nhật Hạ tức giận lao ra đấm liên tục vào ngực Dạ Thiên, lực đấm càng ngày càng nhỏ, nước mắt cô càng ngày càng ồ ạt chảy ra. Cuối cùng, cô không chịu nổi, gục vào lồng ngực Dạ Thiên khóc nức nở.
Dạ Thiên nghe thấy chữ “yêu” tai như ù đi, mắt trợn tròn. Cậu vô thức ôm lấy Nhật Hạ, nâng cằm cô lên khẽ hôn.(Iuuu... em là em rất không muốn tả đoạn này, thực sự là quá mức sến sẩm!????Nhưng mà truyện sắp hết rồi, kệ!)
Nhật Hạ bị Dạ Thiên hôn thì uất hận dâng lên, kịch liệt đẩy ra. Nhật Hạ càng đẩy, Dạ Thiên càng ghì chặt, càng mãnh liệt hôn. Nhật Hạ tức quá, cắn mạnh vào môi Dạ Thiên làm nó chảy máu.
Dạ Thiên bị đau thì buông tay. Sau khi tiếng 'Chát' thanh thuý vang lên, Dạ Thiên bước ra ngoài.
Nhật Ái Nhất thấy Dạ Thiên môi rớm máu, một bên má hơi đỏ thì hiểu chuyện gì xảy ra. Cô căm tức nghiến răng kèn kẹt.
Nhật Hạ trong phòng vẫn còn thở hổn hển. Cô quỳ rạp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở. Ước gì cô chưa từng gặp Thiên, ước gì cô không chót mủi lòng, ước gì...
Ngàn vạn câu ước gì hiện ra trong đầu Nhật Hạ. Nhưng ước mơ thì mãi mãi chỉ là ước mơ, còn hiện thực thì sẽ vẫn là hiện thực. Trước đây, Nhật Hạ luôn căm ghét thứ gọi là tình cảm nam nữ, luôn chê cười mấy cô gái đổ gục trước mấy lời tỏ tình sến sẩm như tiểu thuyết, nhục nhã! Bây giờ, cô còn thảm hại hơn họ, cô còn nhục nhã hơn họ. Thiên chưa từng tỏ tình với cô, cũng chưa hề nói mấy câu sến sẩm mà cô chúa ghét, cậu chỉ đứng lặng lẽ đợi cô mỗi khi tan trường, xoa đầu cô mỗi sáng khi cô ngái ngủ bước ra khỏi nhà, hay đơn giản hơn là khen mấy món cô nấu ngon. Chỉ có thế đã làm cô thấy ấm áp, quen dần, không, phải là phát nghiện mấy cử chỉ đó của Thiên! Kết quả là bây giờ thì sao? Tất cả những thứ chỉ là chiêu trò của cậu ta để cưa cẩm cô. Sau khi thấy cô bị tâm thần cậu ta còn tay trong tay với người con gái khác. Bố cô cũng thế mà cậu ta cũng vậy, đàn ông chỉ toàn là một lũ rác rưởi mang phái nữ ra làm trò chơi. Cô hận, cô hận họ, hận đến xương đến tuỷ.
Nhật Hạ bất giác cười phá lên. Cô nhìn bộ dạng thê thảm của mình đang quỳ dưới đất. Cô vừa khóc, vừa hận? Chỉ vì một thằng đàn ông? Lâu ngày bị tâm thần chắc làm não bộ của cô bị thoái hoá rồi. Nhật Hạ lau nước mắt, đứng dậy, chỉnh lại quần áo vào gọi đôi người mẫu trẻ dậy đi làm.
Nhật Hạ hoàn toàn quên mất, trước khi bị tâm thần, khi được Dạ Thiên cứu ra khỏi cái nhà kho mà cô đã bị Sukei tra tấn ấy, cô đã cảm thấy hạnh phúc khi được Dạ Thiên cứu ra...
Dạ Thiên đi trên hành lang lên văn phòng giám đốc, lòng thấy trống trải vô cùng. Cái cảm giác này là sao? Hối hận? Đau lòng? Không thiết sống? Không phải chứ? Nhật Hạ chẳng còn gì để cậu phải luyến tiếc cả! Nhật Ái Nhất này, gia thế tốt, bề ngoài xinh đẹp, còn rất đảm đang, hoàn toàn không thua kém gì Nhật Hạ. Vậy mà tại sao cậu lại cảm thấy... chán ghét? Nhật Hạ hơn gì ở cô ta mà lại khiến cậu chán ghét, cậu thật sự không tìm ra. Ôi cái đầu cậu!-Bố...ơi?-Nhật Ái Nhất mở tung cửa phòng. Cảnh đập vào mắt là cảnh ông già đầu điểm bạc quay người lại hở cả cái mông nhăn nheo, phía sau là cô thư kí chân dài đến nách, ngực to như quả dừa đang... è hèm, rất tự nhiên ngồi lên trên bàn làm việc để... Mà thôi không cần biết! Cảnh xuôn lồng lộng làm căn phòng bật điều hoà 18• trở nên nóng hơn bao giờ hết. Dạ Thiên nhíu mày nhìn phim A hết sức sống động trước mắt. Tình công sở? Kích thích đấy! Kích thích đến vào dạ dày làm cậu muốn phọt hết cơm trưa ra ngoài.
Nhật Ái thấy giọng của cô con gái quý hoá thì cuống cuồng kéo quần lên. Sao con gái ông hôm nay lại nổi hứng vào đây thế? Làm ông không kịp chuẩn bị gì cả. Cô thư kí thấy cô người vào phá tiệc thì nhíu mày khó chịu, lúc nhìn thấy Dạ Thiên thì mắt liền sáng lên, chưng ra bộ dáng gợi tình. Chẹp, đẹp trai quá cũng là cái tội!
-Phòng nghỉ ngay kia kìa bác!-Dạ Thiên nhìn cảnh full HD không che trước mặt đá đểu. Lão này, trâu sắp rụng răng gãy sừng rồi mà còn hám cỏ non hoa ngọt.
-Bố?-Nhật Ái Nhất tay bịt miệng làm bộ dáng như vừa thấy người cuồng d*m. Cô sợ hãi nép sau người Dạ Thiên. Quả thật một cô bé lớp 9 chưa hiểu sự đời làm sao mà không sốc khi thấy bố mình diễn phim 18+ với người không phải mẹ mình cơ chứ? Haizzz... Tội lỗi!
Dạ Thiên thương cảm nhìn cô bé núp sau lưng mình. Cô bé này xem ra còn quá nhỏ để lấy đi? Ờ nhỉ? Cô bé còn quá nhỏ, thì sao mà bằng được Nhật Hạ? Hoá ra đây là lí do cậu thấy cô bé có cái gì thiêu thiếu. Thì ra là vậy! Đời nào có chuyện cậu yêu Hạ chứ?
Chuyện gia đình họ thù để họ tự giải quyết. Dạ Thiên gật gù đồng tình rồi lặng lẽ chuồn êm ra khỏi hiện trường. Từ hành lang cậu đi có thể nghe rõ tiếng hét của Nhật Ái Nhất vọng ra choe choé. Dạ Thiên nhăn mày bịt tai. Chất giọng thật tốt, nếu có thể ngân cao thêm tí nữa chắc việc làm vỡ cốc là không mấy khó khăn.
Giải quyết được vấn đề nan giải, Dạ Thiên thất đầu óc mình nhẹ nhõm hẳn. Cậu huýt sáo đi xuống tầng, để lại bao ánh mắt hình trái tim đang nhìn theo.
Dạ Thiên bước ra khỏi cửa công ti Nhật Ái, đập vào mắt cậu là cảnh một đôi nam nữ đang hôn nhau đến sởn gai ốc. Hôm nay là ngày gì mà cậu toàn gặp phim AV vậy? Chợt, Dạ Thiên nhíu mày, mắt nhăn lại nhìn khuôn mặt của cô gái đang nhắm mắt đàng kia. Cái khỉ gió gì vậy? Hạ? Còn đi hôn người đàn ông khác? Dạ Thiên cười thống khổ, đã hiểu tại sao Hạ lại nhất quyết từ chối cái hôn của mình. Cậu làm như không nhìn thấy đôi trẻ đang quấn lấy nhau, vào xe phóng thẳng một mạch đi đâu đó.
Vừa nhìn thấy con xe Lamborghini trắng của Dạ Thiên đi khỏi, Nhật Hạ liền thoát khỏi vòng tay của người đối diện. Cô nhìn người có mái tóc xanh lá cắt ngắn nam tính, vóc người cao hơn cô gần một cái đầu, cười tươi:
-Cảm ơn nhé, Thụ Cẩm!
Thụ Cẩm nhìn Nhật Hạ cười cười. Không phải chỉ là môi hơi phết qua nhau hay sao?
-So với những gì cậu làm cho tớ và Ngôn Thanh, thì đây chẳng là cái gì!
Nhật Hạ nhìn cô gái trước mắt. Sau khi công ti Ngôn Thanh phá sản, Thụ Cẩm đã dùng cả tấm lòng để chinh phục Ngôn Thanh. Hiện họ đang sống rất hạnh phúc tại một căn nhà nhỏ ở ngoại ô mà Nhật Hạ thu xếp cho. Thụ Cẩm bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Làn da đen đi vì nắng, mái tóc xanh bóng mà trước đây Thụ Cẩm rất quý được cắt ngắn lãng tử, quần áo thì là quần áo con trai, đi giày thể thao xanh lam sậm. Nhìn Thụ Cẩm bây giờ, ai còn nhận ra cô hotgirl trường Thanh Lịch nữa?-Cuộc sống của hai người giờ thế nào?-Nhật Hạ vuốt ve khuôn mặt của cô bạn, xót xa hỏi.
-Rất tốt! Chỗ đất cậu mua rất rộng! Hằng ngày Ngôn Thanh ngoan ngoãn ở nhà trồng hoa, trồng rau, cho tớ mang ra siêu thị cung cấp.
Mắt Nhật Hạ mở to ngạc nhiên. Cô gái chảnh choẹ Ngôn Thanh, bây giờ lại chấp nhận trồng rau ư? Chậc, sức mạnh của tình yêu thật là to lớn, cho dù có là tình yêu đồng tính đi chăng nữa!
Thụ Cẩm nhìn Nhật Hạ, rồi lại quay qua nhìn bóng con xe trắng đã khuất, băn khoăn hỏi:
-Nhật Hạ, cậu với Dạ Thiên có chuyện gì sao? Sao lại nhờ tớ đóng kịch thế này?
-Bọn tớ có là gì của nhau đâu mà có chuyện gì với không có chuyện gì? Cậu hỏi lạ thế?
Nhìn cái miệng xinh xắn của Nhật Hạ cười tươi, Thụ Cẩm cũng không hỏi gì nhiều. Khẽ chào tạm biệt con bạn, cô dắt xe đạp, phóng về phía vùng ngoại ô. Ngôn Thanh bảo hôm nay cô nàng sẽ nấu cơm tối, phải về nhanh để thử bữa ăn đầu tiên tình yêu nấu mới được!
Nhật Hạ thở dài trước dáng vẻ vội vã của Thụ Cẩm, cười mỉm xách balo về nhà.
***
-Nguyệt Đông, em không được mời rượu thằng khốn đó!-Shiki gằn lên từng tiếng, phi ánh mắt hình viên đạn về phía Minh Địa đang ngồi ngay sát cạnh.
-Cái luật ở đâu ra vậy? Không phải nhiệm vụ của nhân viên là phải chiều lòng khách sao? Công chúa nhỉ?-Minh Địa mân mê miệng cốc, nói chuyện với Nguyệt Đông nhưng mặt lại hướng về phía Shiki.
Shiki điên tiết đập bàn cái “Rầm!” gầm gừ hỏi:
-Thế giờ cậu muốn sao?
-Chúng ta xét về gia thế, chiều cao, cân nặng, độ tuổi đều ngang nhau. Điểm phân biệt duy nhất là tôi đẹp trai hơn cậu!-Minh Địa thản nhiên vuốt mái tóc sang một bên, để lộ khuôn mặt trắng trẻo làm mấy em ngồi gần chết ngất.
-Xì! Ảo tưởng sức mạnh! Tôi mới là người đẹp trai hơn!-Shiki xì một cái, trưng ra khuôn mặt lạnh như tiền làm phái nữ xịt máu mũi.
-Hãy để Nguyệt Đông xem ai đẹp trai hơn!
-Ok! Nguyệt Đông em nói đi! Ai đẹp trai hơn?-Shiki vừa dứt lời, cả hai quay lại nhìn ghế của cô pha chế rượu xinh đẹp. Quái, Nguyệt Đông đâu? Hai chàng ngó nghiêng một hồi, phát hiện Nguyệt Đông đang cười cười nói nói với một anh chàng lai tây tóc hung đỏ. Nhất thời, nóc quán bar liền sập tan tành sau tiếng hét của hai chàng trai trẻ:
-NGUYỆT ĐÔNG!!!!!!!
(Đây hoàn toàn chỉ là biện pháp nói quá vì nóc quán bar không hề sập, chỉ có não của mấy người ngồi trong quán sập thôi!)
***
Nguyệt Đông thở dài day day thái dương, lườm cho hai ánh mắt cún con một trận. Cô véo tai hai chàng, xách lên:
-Có để cho người ta làm ăn không hả???
Hai chàng mếu máo nhìn người đẹp, lúc ánh mắt chạm phải nhau thì chuyển sang chế độ tia sét. Cô công chúa nhìn hai con ch* ngao đang gầm gừ định cắn nhau, tát cho mỗi con một phát. Bỗng, một bóng người xuất hiện ở cửa quán bar làm miệng Nguyệt Đông há hốc:
-Anh rể...
Shiki và Minh Địa giật mình nhìn ra cửa. Quả nhiên thấy Dạ Thiên đang thuê một phòng VIP, miệng đọc tên mấy chai rượu mạnh. Không cần biết, chắc chắn cũng đoán được bạn Thiên yêu quý đang thất tình.
Dạ Thiên quên mất đây là chỗ làm thêm của Nguyệt Đông, cũng không phát hiện bóng của 3 con người đang lấp ló ở cửa phòng. Cậu chỉ điên cuồng uống, uống để quên đi hình ảnh mà cậu thấy ở cửa công ti Nhật Ái.
Dạ Thiên không hiểu nổi mình. Rõ ràng cậu không yêu Nhật Hạ, sao tim lại thấy đau khi cô hôn người khác?
Rõ ràng cậu cũng chẳng thích gì Nhật Hạ, vậy tai sao cậu lại thấy ham muốn vị ngọt từ nụ hôn của cô?
Hay là... cậu đã trúng bùa, bùa cực mạnh có khả năng làm con tim cậu không còn là của cậu, tấm bùa mà người ta hay gọi là “rung động”?
Hay là thế thật???
Dạ Thiên trong men say lại thấy mình vô cùng tỉnh táo. Mắt cậu mở to, tay cham vào trái tim đang đập liên hồi.
Cậu thực sự yêu Hạ sao?
Cậy thực thực sự yêu Hạ sao??
Cậu thực thực thực sự yêu Hạ sao???
Hỏi đi hỏi lại một câu hỏi, Dạ Thiên chỉ thấy trái tim kêu “Bingo” còn não thì gật gù đồng ý. Ờ, có lẽ cậu yêu Hạ mất rồi!
Nguyệt Đông, Shiki, Minh Địa ở ngoài cửa, lo lắng nhìn Dạ Thiên vừa uống rượu, vừa cười haha như thằng điên. Say quá hoá rồ rồi!
Ba con người lắc đầu đứng ngoài cửa, chẳng biết Nhật Ái Nhất từ đâu chạy véo vào, đạp cửa, nhảy chồm lên người Dạ Thiên. Dạ Thiên lúc này chả còn biết sao chăng gì nữa, cậu cứ hành động theo bản tính, hất Nhật Ái Nhất ra, miệng hét lảm nhảm:
-Cô tránh ra, tôi chỉ yêu mình Hạ thôi nhé!
Nhật Ái Nhất nghe Dạ Thiên nói thì mặt bắt đầu tuôn mưa xối xả như bà vợ phát hiện chồng ngoại tình. Cô khóc lóc, chạy ra ngoài, đâm sầm vào 3 người đang lấp ló ở cửa.
Minh Địa là người khổ nhất. Cậu bị Nhật Ái Nhất ngã đè lên người. Hai vợ chồng nhà kia may mắn thoát kịp nhờ Shiki nhanh tay bế bổng Nguyệt Đông, né sang một bên. Cậu đưa ánh mắt phẫn uất về phía vợ chồng đằng kia, lại quay qua nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình. Cậu kinh hãi lắp bắp:
-Đối tượng xem mắt của anh?
Nhật Ái Nhất nghe thấy giọng nói quen quen, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt gần như giống Dạ Thiên y đúc.
-Chào, là cậu à?-Cô đứng dậy phủi quần áo, tiện tay kéo luôn Minh Địa dậy.
Shiki thấy phiền phức 1 quen biết với phiền phức 2, lập tức đuổi khéo:
-Đối tượng xem mắt của anh trai cậu, cậu nên đưa về đi!
Minh Địa căm hận nhìn đôi vợ chồng đang đuổi khéo mình, ngậm ngùi đưa Nhật Ái Nhất về.
Trên chiếc xe Ferrari thể thao đỏ, Nhật Ái Nhất cứ thút thít sụt sịt. Cô mếu máo:
-Tôi bị đá rồi!
Gặp người đồng cảnh ngộ, Minh Địa cười hiền Ái Nhất ủi:
-Tôi cũng vừa bị đá...
-Vậy hả?
-Hay là chúng ta thành một đôi đi?
-Hả?
Ngày hôm đó, trong xe, một cặp đôi đã hình thành vô cùng dễ dàng.
***
Dạ Thiên nửa tỉnh nửa mê nghe thấy một đoạn giai điệu bốc lửa từ sàn nhảy bên ngoài.
“...yêu lại từ đầu...”
Có nên không nhỉ, cậu với Nhật Hạ “yêu lại từ đầu”? Không, với hoàn cảnh bây giờ, đó là điều không thể. Có lẽ phải áp dụng cái khác. “Cưa lại từ đầu” chẳng hạn?
-Nghe nói cô phó tổng mới rất giỏi?
-D...dạ?-Cô tiếp tân đang căng thẳng hết sức, bị hỏi thì liền đứt dây thần kinh, chuyển sang chế độ 3 dấu hỏi chấm.
-Nghe nói cô phó tổng mới rất giỏi, phiền cô dẫn tôi lên phòng cô ta!-Nhật Ái Nhất nghiến răng lặp lại. Đừng có bắt cô lặp lại lần hai!
-À vâng!
***
Cốc cốc cốc!
-Mời vào!-Nhật Hạ đang thảnh thơi làm bài tập về nhà, chân thuận tiện gác lên mặt bàn gần đó. Nhật Ái Nhất bước vào nhìn cái tư thế có 1-0-2 này thì tức giận muốn lật bàn, nghiến răng hỏi:
-Phó tổng xem ra thảnh thơi quá nhỉ?
-Còn rảnh hơn một số người ăn không ngồi dồi!-Nhật Hạ đầu không ngẩng lên, vẫn hí hoáy bấm bấm máy tính.
Dạ Thiên từ lúc bước vào phòng tim đã đập thình thịch. Cái mùi trà la hán quen thuộc này, giọng nói trong như tiếng đàn này, mái tóc mượt màu nâu đen cafe này, không lẽ nào... Không, không phải đâu! Cảm giác tội lỗi dâng lên, Dạ Thiên lắc đầu nguầy nguậy xua đi hình ảnh người con gái đẹp như tranh vẽ kia.
-Nói gì hả con ranh?-Nhật Ái Nhất điên lên, hoàn toàn đánh mất hình tượng thục nữ. Cảm nhận được cái nhíu mày của Dạ Thiên, Nhật Ái Nhất vội sửa lại:
-Chị nói gì đấy hả?
-Điếc sao? Tôi bảo là còn rảnh hơn...-Nhật Hạ khó chịu ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy khuôn mặt kia thì im bặt. Bao nhiêu nhớ nhung tràn về. Cô công nhận! Cô nhớ Dạ Thiên. Nhưng gặp anh trong cảnh tay trong tay với người con gái khác làm ngực cô đau thắt.
Không khí rơi vào trầm lặng. Dạ Thiên thấy khuôn mặt luôn dày vò trái tim anh tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực:
-Hạ...-Anh tiến đến gần, tay dang ra định chạm vào người con gái kia...
-Đừng chạm vào người tôi!-Tiếng hét vang vọng làm Dạ Thiên chết đứng.
-Đừng chạm vào tôi bằng cái tay đã sờ qua hàng trăm phụ nữ đó! Nhanh như vậy đã có người mới rồi nhỉ, tổng giám đốc tập đoàn Dạ Thiên?
-Tôi...-Dạ Thiên bị Nhật Hạ chất vấn thì lúng túng. Cậu rụt tay lại, cắn chặt môi khó xử:
-Ái Nhất, em ra ngoài trước đi!
-Sao em lại phải ra? Đây là công ti của em...
-Em cứ ra đi!-Dạ Thiên gắt lên. Nhật Ái Nhất bị Dạ Thiên quát giật nảy mình, ôm mối hận bước ra khỏi phòng.
Tiếng đóng cửa vang lên, căn phòng rơi vào tĩnh lặng, không khí trầm ngâm đến đáng sợ.
-Tại sao...-Dạ Thiên mở lời trước. Trong đầu cậu giờ có hàng nghìn câu hỏi. Tại sao cô ấy giấu mình? Tại sao cô ấy lại làm ở đây? Tại sao? Bỗng chốc, có quá nhiều câu hỏi hiện lên làm Dạ Thiên không biết nên nói gì.
-Xin hãy về đi...-Dạ Thiên ngẩng mặt lên nhìn đôi môi hồng đang mím chặt nói chuyện với anh-...chúng ta không còn quan hệ gì hết, Dạ Thiên!Dạ Thiên nghe đến từ “Dạ Thiên” mà không phải là “Thiên”' tay nắm thành quyền, gào lên chất vấn:
-Tại sao em về mà không nói? Tại sao em lại giả bệnh? Để bây giờ tôi phải đi tìm người mới? Em nói đi?
-Anh đang trách tôi đấy hả? Anh định nói tại tôi nên anh phải kiếm người phụ nữ khác à? Sao anh lại đối xử với tôi như thế? Lúc tôi biết mình chót yêu anh thì lại phát hiện ra anh đến với tôi chỉ vì tiêu chuẩn chọn vợ. Thật buồn cười, tôi đã làm sai gì mà các người nỡ đối xử với tôi thế cơ chứ...-Nhật Hạ tức giận lao ra đấm liên tục vào ngực Dạ Thiên, lực đấm càng ngày càng nhỏ, nước mắt cô càng ngày càng ồ ạt chảy ra. Cuối cùng, cô không chịu nổi, gục vào lồng ngực Dạ Thiên khóc nức nở.
Dạ Thiên nghe thấy chữ “yêu” tai như ù đi, mắt trợn tròn. Cậu vô thức ôm lấy Nhật Hạ, nâng cằm cô lên khẽ hôn.(Iuuu... em là em rất không muốn tả đoạn này, thực sự là quá mức sến sẩm!????Nhưng mà truyện sắp hết rồi, kệ!)
Nhật Hạ bị Dạ Thiên hôn thì uất hận dâng lên, kịch liệt đẩy ra. Nhật Hạ càng đẩy, Dạ Thiên càng ghì chặt, càng mãnh liệt hôn. Nhật Hạ tức quá, cắn mạnh vào môi Dạ Thiên làm nó chảy máu.
Dạ Thiên bị đau thì buông tay. Sau khi tiếng 'Chát' thanh thuý vang lên, Dạ Thiên bước ra ngoài.
Nhật Ái Nhất thấy Dạ Thiên môi rớm máu, một bên má hơi đỏ thì hiểu chuyện gì xảy ra. Cô căm tức nghiến răng kèn kẹt.
Nhật Hạ trong phòng vẫn còn thở hổn hển. Cô quỳ rạp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở. Ước gì cô chưa từng gặp Thiên, ước gì cô không chót mủi lòng, ước gì...
Ngàn vạn câu ước gì hiện ra trong đầu Nhật Hạ. Nhưng ước mơ thì mãi mãi chỉ là ước mơ, còn hiện thực thì sẽ vẫn là hiện thực. Trước đây, Nhật Hạ luôn căm ghét thứ gọi là tình cảm nam nữ, luôn chê cười mấy cô gái đổ gục trước mấy lời tỏ tình sến sẩm như tiểu thuyết, nhục nhã! Bây giờ, cô còn thảm hại hơn họ, cô còn nhục nhã hơn họ. Thiên chưa từng tỏ tình với cô, cũng chưa hề nói mấy câu sến sẩm mà cô chúa ghét, cậu chỉ đứng lặng lẽ đợi cô mỗi khi tan trường, xoa đầu cô mỗi sáng khi cô ngái ngủ bước ra khỏi nhà, hay đơn giản hơn là khen mấy món cô nấu ngon. Chỉ có thế đã làm cô thấy ấm áp, quen dần, không, phải là phát nghiện mấy cử chỉ đó của Thiên! Kết quả là bây giờ thì sao? Tất cả những thứ chỉ là chiêu trò của cậu ta để cưa cẩm cô. Sau khi thấy cô bị tâm thần cậu ta còn tay trong tay với người con gái khác. Bố cô cũng thế mà cậu ta cũng vậy, đàn ông chỉ toàn là một lũ rác rưởi mang phái nữ ra làm trò chơi. Cô hận, cô hận họ, hận đến xương đến tuỷ.
Nhật Hạ bất giác cười phá lên. Cô nhìn bộ dạng thê thảm của mình đang quỳ dưới đất. Cô vừa khóc, vừa hận? Chỉ vì một thằng đàn ông? Lâu ngày bị tâm thần chắc làm não bộ của cô bị thoái hoá rồi. Nhật Hạ lau nước mắt, đứng dậy, chỉnh lại quần áo vào gọi đôi người mẫu trẻ dậy đi làm.
Nhật Hạ hoàn toàn quên mất, trước khi bị tâm thần, khi được Dạ Thiên cứu ra khỏi cái nhà kho mà cô đã bị Sukei tra tấn ấy, cô đã cảm thấy hạnh phúc khi được Dạ Thiên cứu ra...
Dạ Thiên đi trên hành lang lên văn phòng giám đốc, lòng thấy trống trải vô cùng. Cái cảm giác này là sao? Hối hận? Đau lòng? Không thiết sống? Không phải chứ? Nhật Hạ chẳng còn gì để cậu phải luyến tiếc cả! Nhật Ái Nhất này, gia thế tốt, bề ngoài xinh đẹp, còn rất đảm đang, hoàn toàn không thua kém gì Nhật Hạ. Vậy mà tại sao cậu lại cảm thấy... chán ghét? Nhật Hạ hơn gì ở cô ta mà lại khiến cậu chán ghét, cậu thật sự không tìm ra. Ôi cái đầu cậu!-Bố...ơi?-Nhật Ái Nhất mở tung cửa phòng. Cảnh đập vào mắt là cảnh ông già đầu điểm bạc quay người lại hở cả cái mông nhăn nheo, phía sau là cô thư kí chân dài đến nách, ngực to như quả dừa đang... è hèm, rất tự nhiên ngồi lên trên bàn làm việc để... Mà thôi không cần biết! Cảnh xuôn lồng lộng làm căn phòng bật điều hoà 18• trở nên nóng hơn bao giờ hết. Dạ Thiên nhíu mày nhìn phim A hết sức sống động trước mắt. Tình công sở? Kích thích đấy! Kích thích đến vào dạ dày làm cậu muốn phọt hết cơm trưa ra ngoài.
Nhật Ái thấy giọng của cô con gái quý hoá thì cuống cuồng kéo quần lên. Sao con gái ông hôm nay lại nổi hứng vào đây thế? Làm ông không kịp chuẩn bị gì cả. Cô thư kí thấy cô người vào phá tiệc thì nhíu mày khó chịu, lúc nhìn thấy Dạ Thiên thì mắt liền sáng lên, chưng ra bộ dáng gợi tình. Chẹp, đẹp trai quá cũng là cái tội!
-Phòng nghỉ ngay kia kìa bác!-Dạ Thiên nhìn cảnh full HD không che trước mặt đá đểu. Lão này, trâu sắp rụng răng gãy sừng rồi mà còn hám cỏ non hoa ngọt.
-Bố?-Nhật Ái Nhất tay bịt miệng làm bộ dáng như vừa thấy người cuồng d*m. Cô sợ hãi nép sau người Dạ Thiên. Quả thật một cô bé lớp 9 chưa hiểu sự đời làm sao mà không sốc khi thấy bố mình diễn phim 18+ với người không phải mẹ mình cơ chứ? Haizzz... Tội lỗi!
Dạ Thiên thương cảm nhìn cô bé núp sau lưng mình. Cô bé này xem ra còn quá nhỏ để lấy đi? Ờ nhỉ? Cô bé còn quá nhỏ, thì sao mà bằng được Nhật Hạ? Hoá ra đây là lí do cậu thấy cô bé có cái gì thiêu thiếu. Thì ra là vậy! Đời nào có chuyện cậu yêu Hạ chứ?
Chuyện gia đình họ thù để họ tự giải quyết. Dạ Thiên gật gù đồng tình rồi lặng lẽ chuồn êm ra khỏi hiện trường. Từ hành lang cậu đi có thể nghe rõ tiếng hét của Nhật Ái Nhất vọng ra choe choé. Dạ Thiên nhăn mày bịt tai. Chất giọng thật tốt, nếu có thể ngân cao thêm tí nữa chắc việc làm vỡ cốc là không mấy khó khăn.
Giải quyết được vấn đề nan giải, Dạ Thiên thất đầu óc mình nhẹ nhõm hẳn. Cậu huýt sáo đi xuống tầng, để lại bao ánh mắt hình trái tim đang nhìn theo.
Dạ Thiên bước ra khỏi cửa công ti Nhật Ái, đập vào mắt cậu là cảnh một đôi nam nữ đang hôn nhau đến sởn gai ốc. Hôm nay là ngày gì mà cậu toàn gặp phim AV vậy? Chợt, Dạ Thiên nhíu mày, mắt nhăn lại nhìn khuôn mặt của cô gái đang nhắm mắt đàng kia. Cái khỉ gió gì vậy? Hạ? Còn đi hôn người đàn ông khác? Dạ Thiên cười thống khổ, đã hiểu tại sao Hạ lại nhất quyết từ chối cái hôn của mình. Cậu làm như không nhìn thấy đôi trẻ đang quấn lấy nhau, vào xe phóng thẳng một mạch đi đâu đó.
Vừa nhìn thấy con xe Lamborghini trắng của Dạ Thiên đi khỏi, Nhật Hạ liền thoát khỏi vòng tay của người đối diện. Cô nhìn người có mái tóc xanh lá cắt ngắn nam tính, vóc người cao hơn cô gần một cái đầu, cười tươi:
-Cảm ơn nhé, Thụ Cẩm!
Thụ Cẩm nhìn Nhật Hạ cười cười. Không phải chỉ là môi hơi phết qua nhau hay sao?
-So với những gì cậu làm cho tớ và Ngôn Thanh, thì đây chẳng là cái gì!
Nhật Hạ nhìn cô gái trước mắt. Sau khi công ti Ngôn Thanh phá sản, Thụ Cẩm đã dùng cả tấm lòng để chinh phục Ngôn Thanh. Hiện họ đang sống rất hạnh phúc tại một căn nhà nhỏ ở ngoại ô mà Nhật Hạ thu xếp cho. Thụ Cẩm bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Làn da đen đi vì nắng, mái tóc xanh bóng mà trước đây Thụ Cẩm rất quý được cắt ngắn lãng tử, quần áo thì là quần áo con trai, đi giày thể thao xanh lam sậm. Nhìn Thụ Cẩm bây giờ, ai còn nhận ra cô hotgirl trường Thanh Lịch nữa?-Cuộc sống của hai người giờ thế nào?-Nhật Hạ vuốt ve khuôn mặt của cô bạn, xót xa hỏi.
-Rất tốt! Chỗ đất cậu mua rất rộng! Hằng ngày Ngôn Thanh ngoan ngoãn ở nhà trồng hoa, trồng rau, cho tớ mang ra siêu thị cung cấp.
Mắt Nhật Hạ mở to ngạc nhiên. Cô gái chảnh choẹ Ngôn Thanh, bây giờ lại chấp nhận trồng rau ư? Chậc, sức mạnh của tình yêu thật là to lớn, cho dù có là tình yêu đồng tính đi chăng nữa!
Thụ Cẩm nhìn Nhật Hạ, rồi lại quay qua nhìn bóng con xe trắng đã khuất, băn khoăn hỏi:
-Nhật Hạ, cậu với Dạ Thiên có chuyện gì sao? Sao lại nhờ tớ đóng kịch thế này?
-Bọn tớ có là gì của nhau đâu mà có chuyện gì với không có chuyện gì? Cậu hỏi lạ thế?
Nhìn cái miệng xinh xắn của Nhật Hạ cười tươi, Thụ Cẩm cũng không hỏi gì nhiều. Khẽ chào tạm biệt con bạn, cô dắt xe đạp, phóng về phía vùng ngoại ô. Ngôn Thanh bảo hôm nay cô nàng sẽ nấu cơm tối, phải về nhanh để thử bữa ăn đầu tiên tình yêu nấu mới được!
Nhật Hạ thở dài trước dáng vẻ vội vã của Thụ Cẩm, cười mỉm xách balo về nhà.
***
-Nguyệt Đông, em không được mời rượu thằng khốn đó!-Shiki gằn lên từng tiếng, phi ánh mắt hình viên đạn về phía Minh Địa đang ngồi ngay sát cạnh.
-Cái luật ở đâu ra vậy? Không phải nhiệm vụ của nhân viên là phải chiều lòng khách sao? Công chúa nhỉ?-Minh Địa mân mê miệng cốc, nói chuyện với Nguyệt Đông nhưng mặt lại hướng về phía Shiki.
Shiki điên tiết đập bàn cái “Rầm!” gầm gừ hỏi:
-Thế giờ cậu muốn sao?
-Chúng ta xét về gia thế, chiều cao, cân nặng, độ tuổi đều ngang nhau. Điểm phân biệt duy nhất là tôi đẹp trai hơn cậu!-Minh Địa thản nhiên vuốt mái tóc sang một bên, để lộ khuôn mặt trắng trẻo làm mấy em ngồi gần chết ngất.
-Xì! Ảo tưởng sức mạnh! Tôi mới là người đẹp trai hơn!-Shiki xì một cái, trưng ra khuôn mặt lạnh như tiền làm phái nữ xịt máu mũi.
-Hãy để Nguyệt Đông xem ai đẹp trai hơn!
-Ok! Nguyệt Đông em nói đi! Ai đẹp trai hơn?-Shiki vừa dứt lời, cả hai quay lại nhìn ghế của cô pha chế rượu xinh đẹp. Quái, Nguyệt Đông đâu? Hai chàng ngó nghiêng một hồi, phát hiện Nguyệt Đông đang cười cười nói nói với một anh chàng lai tây tóc hung đỏ. Nhất thời, nóc quán bar liền sập tan tành sau tiếng hét của hai chàng trai trẻ:
-NGUYỆT ĐÔNG!!!!!!!
(Đây hoàn toàn chỉ là biện pháp nói quá vì nóc quán bar không hề sập, chỉ có não của mấy người ngồi trong quán sập thôi!)
***
Nguyệt Đông thở dài day day thái dương, lườm cho hai ánh mắt cún con một trận. Cô véo tai hai chàng, xách lên:
-Có để cho người ta làm ăn không hả???
Hai chàng mếu máo nhìn người đẹp, lúc ánh mắt chạm phải nhau thì chuyển sang chế độ tia sét. Cô công chúa nhìn hai con ch* ngao đang gầm gừ định cắn nhau, tát cho mỗi con một phát. Bỗng, một bóng người xuất hiện ở cửa quán bar làm miệng Nguyệt Đông há hốc:
-Anh rể...
Shiki và Minh Địa giật mình nhìn ra cửa. Quả nhiên thấy Dạ Thiên đang thuê một phòng VIP, miệng đọc tên mấy chai rượu mạnh. Không cần biết, chắc chắn cũng đoán được bạn Thiên yêu quý đang thất tình.
Dạ Thiên quên mất đây là chỗ làm thêm của Nguyệt Đông, cũng không phát hiện bóng của 3 con người đang lấp ló ở cửa phòng. Cậu chỉ điên cuồng uống, uống để quên đi hình ảnh mà cậu thấy ở cửa công ti Nhật Ái.
Dạ Thiên không hiểu nổi mình. Rõ ràng cậu không yêu Nhật Hạ, sao tim lại thấy đau khi cô hôn người khác?
Rõ ràng cậu cũng chẳng thích gì Nhật Hạ, vậy tai sao cậu lại thấy ham muốn vị ngọt từ nụ hôn của cô?
Hay là... cậu đã trúng bùa, bùa cực mạnh có khả năng làm con tim cậu không còn là của cậu, tấm bùa mà người ta hay gọi là “rung động”?
Hay là thế thật???
Dạ Thiên trong men say lại thấy mình vô cùng tỉnh táo. Mắt cậu mở to, tay cham vào trái tim đang đập liên hồi.
Cậu thực sự yêu Hạ sao?
Cậy thực thực sự yêu Hạ sao??
Cậu thực thực thực sự yêu Hạ sao???
Hỏi đi hỏi lại một câu hỏi, Dạ Thiên chỉ thấy trái tim kêu “Bingo” còn não thì gật gù đồng ý. Ờ, có lẽ cậu yêu Hạ mất rồi!
Nguyệt Đông, Shiki, Minh Địa ở ngoài cửa, lo lắng nhìn Dạ Thiên vừa uống rượu, vừa cười haha như thằng điên. Say quá hoá rồ rồi!
Ba con người lắc đầu đứng ngoài cửa, chẳng biết Nhật Ái Nhất từ đâu chạy véo vào, đạp cửa, nhảy chồm lên người Dạ Thiên. Dạ Thiên lúc này chả còn biết sao chăng gì nữa, cậu cứ hành động theo bản tính, hất Nhật Ái Nhất ra, miệng hét lảm nhảm:
-Cô tránh ra, tôi chỉ yêu mình Hạ thôi nhé!
Nhật Ái Nhất nghe Dạ Thiên nói thì mặt bắt đầu tuôn mưa xối xả như bà vợ phát hiện chồng ngoại tình. Cô khóc lóc, chạy ra ngoài, đâm sầm vào 3 người đang lấp ló ở cửa.
Minh Địa là người khổ nhất. Cậu bị Nhật Ái Nhất ngã đè lên người. Hai vợ chồng nhà kia may mắn thoát kịp nhờ Shiki nhanh tay bế bổng Nguyệt Đông, né sang một bên. Cậu đưa ánh mắt phẫn uất về phía vợ chồng đằng kia, lại quay qua nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình. Cậu kinh hãi lắp bắp:
-Đối tượng xem mắt của anh?
Nhật Ái Nhất nghe thấy giọng nói quen quen, ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt gần như giống Dạ Thiên y đúc.
-Chào, là cậu à?-Cô đứng dậy phủi quần áo, tiện tay kéo luôn Minh Địa dậy.
Shiki thấy phiền phức 1 quen biết với phiền phức 2, lập tức đuổi khéo:
-Đối tượng xem mắt của anh trai cậu, cậu nên đưa về đi!
Minh Địa căm hận nhìn đôi vợ chồng đang đuổi khéo mình, ngậm ngùi đưa Nhật Ái Nhất về.
Trên chiếc xe Ferrari thể thao đỏ, Nhật Ái Nhất cứ thút thít sụt sịt. Cô mếu máo:
-Tôi bị đá rồi!
Gặp người đồng cảnh ngộ, Minh Địa cười hiền Ái Nhất ủi:
-Tôi cũng vừa bị đá...
-Vậy hả?
-Hay là chúng ta thành một đôi đi?
-Hả?
Ngày hôm đó, trong xe, một cặp đôi đã hình thành vô cùng dễ dàng.
***
Dạ Thiên nửa tỉnh nửa mê nghe thấy một đoạn giai điệu bốc lửa từ sàn nhảy bên ngoài.
“...yêu lại từ đầu...”
Có nên không nhỉ, cậu với Nhật Hạ “yêu lại từ đầu”? Không, với hoàn cảnh bây giờ, đó là điều không thể. Có lẽ phải áp dụng cái khác. “Cưa lại từ đầu” chẳng hạn?
/33
|