Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành

Chương 168.1: Thánh tôn đừng làm rộn

/194


Thân thể trắng nõn, mịn màng trần như nhộng dưới ánh nắng mặt trời giống như phủ thêm lớp huỳnh quang như noãn ngọc. Cằm Kiều Lịch Lịch dính vết máu, cùng với ánh mắt rưng rưng sợ hãi, tràn ngập mỹ cảm bị lăng nhục.

Chỉ cần là đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này, đều phải có vài phần rung động mới đúng.

Nhưng, La Chấn Thiên biết, người đàn ông trước mắt chẳng những không có rung động, trái lại còn có cảm giác chán ghét, không đáng liếc nhìn một cái. Mặt nạ màu vàng dưới ánh nắng không hề phản quang, tính chất thuộc tính lạnh như băng, màu sáng ấm áp, mâu thuẫn giống như con người của hắn. (@Ngữ: TTVC là thánh tôn ư :-? )

“Người đâu, đem miệng của ả xử lí sạch sẽ một chút.”

Hai người xuất hiện, một người mặt không chút biểu cảm bóp cằm Kiều Lịch Lịch, dùng thủ đoạn thô lỗ nhất kéo đầu lưỡi của ả, một tay cầm dao rất sảng khoái cắt xuống.

“…” Kiều Lịch Lịch trợn mắt, con ngươi rướm đầy đau khổ và nghi hoặc.

Ả không hiểu, vì sao người đàn ông thần bí này lại muốn dằn vặt ả như vậy. Ả chỉ nói mấy lời thô tục, khiến hắn nghe không thoải mái? Lý do tùy hứng như vậy, cứ như thế đối phó ả, so với tính cách của cung chủ Trường Nhạc Cung còn cổ quái, tàn nhẫn hơn.

Hắc y nhân biết rõ thói quen của chủ tử nhà mình, lúc xuống tay liền dùng chút thủ đoạn nhỏ, làm Kiều Lịch Lịch không thể phát ra âm gì hết.

Người còn lại mang nước tới, đổ vào miệng Kiều Lịch Lịch, rửa vết máu trong miệng ả.

Hai người làm xong, mặt không đổi sắc đứng một bên chờ chỉ thị.

“Ô… ô….” Kiều Lịch Lịch phát ra âm thanh khóc nức nở, ánh mắt cầu cứu nhìn La Chấn Thiến.

“Xin hỏi vị đại nhân này, ngài là thánh tôn?” La Chấn Thiên gần như khẳng định hỏi.

Trên đời này có người dám giả trang thành thánh tôn ư? Trong thiên hạ có bao nhiêu người có võ công cao cường như vậy! Hai thứ đó trộn chung một chỗ, thì chính là người nào đó trong truyền thuyết rồi!

Kiều Lịch Lịch nghe hai chữ “thánh tôn”, sắc mặt liền thay đổi.

Trong chốn giang hồ, Trường Nhạc Cung có thể tùy ý làm bậy, không them đặt người khác vào mắt, khiến vô số người trong giang hồ phải kiêng dè. Nhưng, trong số đó tuyệt đối không bao gồm thánh tôn, nếu người trước mắt là thánh tôn, dù ả chết tại đây, cung chủ cũng sẽ không vì ả màb tìm thánh tôn đòi lại công bằng.

Người mặt nạ vàng không trả lời La Chấn Thiên, La Chấn Thiên liền nghĩ rằng hắn im lặng là chấp nhận. Vẻ mặt hắn ta nghiêm túc, thành khẩn nói: “Thánh tôn đại nhân, Si Mi cũng không có ý định mạo phạm người, vọng thánh tôn giơ cao đánh khẽ.”

Thánh tôn mặt nạ vàng méo đầu nhìn về phía hắn ta, động tác nhỏ lộ ra vẻ tùy ý, cũng có chút thuần khiết, đáng yêu rất quỷ dị: “Được.”

La Chấn Thiên ngẩn ra, không ngờ chuyện được giải quyết đơn giản như vậy? Thánh tôn dễ nói chuyện như vậy à?

Sự thật chứng mình, suy nghĩ của hắn ta thật buồn cười.

Thánh tôn vươn tay, bàn tay trắng nõn hoàn mỹ, tùy ý giơ lên, nhìn La Chấn Thiên, giọng nói khàn khàn lộ vẻ cười như không cười: “Bản tôn đánh.”

“…” La Chấn Thiên bực bội cố nén cảm giác muốn hộc máu.

“Bản tôn đã đáp ứng lời ngươi, ngươi có nên thỏa mãn yêu cầu của bản tôn không?” Thánh tôn hỏi hắn ta.

Trong lòng La Chấn Thiên dâng lên cảm giác bất an, nhưng không dám phản bác, gật đầu.

Hắn ta cảm thấy giọng nói người đàn ông này thuần túy thanh khiết, không nghe ra một chút uy hiếp, nhưng cố tính lại làm người ta không dám phản kháng, dường như chỉ cần khiến đối phương không vừa ý, nhất định sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

Người đàn ông mặt đeo mặt nạ màu vàng không có chuyện gì liền cười, không biết vì sao La Chấn Thiên cảm thấy nụ cười của người đàn ông này, cười đến phong hoa tuyệt đại.

Có một số người, không cần nhìn dung mạo, chỉ cần khí chất tự nhiên của hắn cũng đủ khiến chúng sinh nghiêng đổ.

Hiện tại, hắn ta gặp được người này, ngay trước mắt hắn ta.

“Bản tôn thấy mặt mày của ngươi ngầm chứa ý xuân, rễ tình mọc dài, về sau sẽ sinh tai họa, nặng thì mang tới tai ương.” Thánh tôn chậm rãi đáp. (@Ngữ: ha ha ha! Đánh ghen cà!!!)

Tâm trạng La Chấn Thiên vừa mắc nghẹn vừa kinh hãi. Đã sớm nghe nói thánh tôn là người toàn năng, có thể xem thiên tượng, có thể tính nhân tướng. Không lẽ sẽ giống như hắn nói, hắn ta sẽ gặp kiếp đào hoa?

Bóng dáng màu lam thanh tao, lịch sự, dịu dàng khẽ lướt qua trong đầu hắn ta.

“Bạch Nha cô nương…” Không tự chủ được, nỉ non một câu.

“Bạch Nha?” Thánh tôn bấm đốt ngón tay, khẽ nói: “Kiếp trước, ngươi cùng Bạch Nha có duyên với nhau, đáng tiếc tương khắc nhau, không thể thân cận, không thể tưởng niệm, bằng không vạn kiếp bất phục.”

Bốn chữ vạn kiếp bất phục đập vào đáy lòng La Chấn Thiên, không biết có phải hắn ta bị ảo giác hay không, luôn cảm thấy lúc thánh tôn nói lời này, dường như có thâm ý khác. (@Ngữ: đường nhiên rồi, nhà mi muốn cưa vk của lão ấy, không lẽ lão lại chỉ ngươi cách theo đuổi =))

“Để tránh cho ngươi chết yểu, bản tôn liền cho ngươi một cánh cửa để đi.” Thánh tôn nói.

La Chấn Thiên chần chừ bất an, hỏi: “Thánh tôn muốn ta đáp ứng… chính là chuyện này?”

“Đúng vậy.” Thánh tôn nhàn nhạt gật đầu, thờ ơ nói với địch thủ: “Ngươi cho ả Mị Kiều Oa.”

“Ah…ah,..ưm.” Kiều Lịch Lịch kinh hoàng kêu rên. Ả đã sớm nghe danh Mị Kiều Oa, chính là xuân dược có thể làm cho gái trung trinh phải thành dâm phụ.

Người đàn ông áo đen nghe lời chủ tử làm việc, không hề cố kỵ Kiều Lịch Lịch phản kháng dữ dội, nhanh nhẹn đem thuốc đổ vào miệng ả.

“Này…” La Chấn Thiên càng bất an, trong lòng có dự cảm không tốt.

Thánh tôn nói: “Bản tôn không để ngươi chịu uất ức đâu, nếu ngươi thật sự không thích nàng, liền buông tay. Nhưng, bản tôn chỉ cho ngươi một tháng, tìm một cô gái tốt thành thân. Một tháng sau, nếu không tìm được, tai họa dính máu này khó tránh khỏi.”

La Chấn Thiên im lặng một hồi, sau đó nghiêm mặt hỏi: “Vì sao thánh tôn đại nhân coi trọng ta như vậy? Không chỉ xem tướng cho ta, còn suy nghĩ cho ta?”

“Bản tôn thấy ngươi thuận mắt.” Thanh âm vẫn nhàn nhã, từ tính như trước, êm tai dễ mê hoặc lòng người. Hơn nữa câu nói tiếp theo, giao điệu đặc biệt chậm rãi, hàm ý sâu xa giống như lông chim nhẹ nhàn phất qua lòng người, ngưa ngứa khiến người ta không thể tĩnh tâm.

La Chấn Thiên nghĩ, cái ‘thuận mắt’ này thật khiến người ta bất an.

Không chờ hắn ta suy nghĩ nhiều, thuốc trên người Kiều Lịch đã bắt đầu phát tác.

Thân thể trắng nõn của ả ửng hồng mê người, ánh mắt dần mê ly, nhưng vẫn còn vài phần thanh tỉnh như cũ. Trên trán toát mồ hôi, mồ hôi trong suốt dính trên da thịt, tăng thêm vẻ đẹp sáng long lanh của da thịt. Thân thể trần như nhộng của ả bắt đầu uốn éo, khi nhìn thấy đàn ông đứng bên cạnh mình, ả liền vội vã bò qua phía người đàn ông đó.

Tác dụng của Mị Kiều Oa rất lợi hại, cho dù có là gái trung trinh cũng sẽ biến thành dâm phụ, hơn nữa khiến người ta động tình nhưng vẫn còn giữ vào phần tỉnh táo, để về sau nhớ lại mọi hành động của mình, thuốc này không giống xuân dược mua ở tiệm đông y làm con người ta mềm oặt, trái lại càng khiến máu huyết lưu sướng, tràn trề sức sống, tinh lực vô tận.

Bản thân Kiều Lịch Lịch chính là mỹ nhân quyến rũ, cơ thể càng không tệ, hôm nay lại có dáng vẻ dâm đãng, càng chọc người hơn.

Nhưng, đàn ông ở đây, không có một ai động lòng.

Tên kia nhìn thấy Kiều Lịch Lịch tới gần, không có lệnh của chủ tử, hắn không dám tự mình chủ trương, liền để mặc cho Kiều Lịch Lịch cọ tới cọ lui, đứng nghiêm trang, vẻ mặt không thay đổi, như một bức tượng điêu khắc.

La Chấn Thiên nhìn thấy một màn này cũng rất đau đầu.

Hắn ta và Kiều Lịch Lịch đều là đồng môn, đối với ả không có tình yêu, cũng có tình đồng môn, nên không thể bỏ mặc ả như vậy, nhưng phải phát sinh quan hệ với ả, thật lòng hắn ta không cam tâm tình nguyện.

Hắn ta biết rõ tính tình Kiều Lịch Lịch, bọn họ chưa có chuyện gì thì thôi, ả đã quấn quýt lấy hắn ta không buông, nếu thật sự có chuyện, vậy thì càng nguy hiểm rồi.

Bầu không khí im lặng, thánh tôn không nói lời nào, La Chấn Thiên cũng không nói gì, chỉ còn lại tiếng rên rỉ ừ ừ a a của Kiều Lịch Lịch, khiến La Chấn Thiên cảm thấy xấu hổ.

“Ngươi xem.” Thánh tôn chợt nở nụ cười, hỏi La Chấn Thiên: “Ả như vậy có giống dâm phụ không?”

La Chấn Thiên sững sờ, bỏ qua thời cơ tốt nhất để trả lời, lúc muốn trả lời thì có vẻ ngắt nhéo.

Thánh tôn cũng không muốn nghe câu của trả lời của hắn ta, đối với tên thuộc hạ bị Kiều Lịch Lịch lèo nhèo nói: “Đừng để lưu mùi.”

Tên thuộc hạ liền đẩy Kiều Lịch Lịch ra, cởi áo khoác, đi về phía hồ nước không xa.

La Chấn Thiên vừa chuyển mắt, phát hiện không thấy bóng dáng của thánh tôn, ngay cả cổ kiệu cũng không còn.

Còn....


/194

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status