Vương Bài Pháp Thần

Chương 37: Ma thú đại biến dị (1)

/225


Hoắc Nhĩ Đốn không rõ vì sao mấy tên thuộc hạ lại kém như vậy, bình thường một đám tung hoành khắp nơi, uống hảo tửu như nước lã, chính bản thân mình bị chúng thổi một cái cũng gã, hôm nay như thế nào lại yếu vậy. Bị người ta hai ba cái đã liền thu phục, ba người cũng là cửu cấp kiếm thủ, cho dù xui xẻo cũng không đến mức người ta chỉ cần ba đấm hai đá đã thu thập a.

Hoắc Nhĩ Đốn chỉ vào Lai Ân bực bội nói: “ Ta là đặc sứ, qua Dã Lang thành điều tra chuyện Sử Đoàn chúng ta bị người độc sát, ta yêu cầu các ngươi lập tức thả người, sau đó xin lỗi.”

Lai Ân nghe xong, gật đầu, nói: “Đặc sứ, thật ngượng quá, thật sự xấu hổ a, nhiệm vụ của ta là bắt ngài, người xem có hay không nên phối hợp một chút, người xem chính ngài đã bị ta bắt đâu? Hay là ta động thủ bắt ngài? Dù sao thì ngài cũng đừng chạy!”

Hoắc Nhĩ Đốn giận giữ chỉ vào Lai Ân nói: “Ngươi dám, hỗn đản, một tên đội trưởng trị an nho nhỏ tại Dã Lang thành cũng dám bắt ta, ngươi không muốn sống chăng, cái kế hoạch gì gì đó của ngươi, cư nhiên là kế hoạch bắt cóc bổn hoàng tử, các ngươi chê cuộc sống này quá dài à.”

Lai Ân chà xát hai tay xin lỗi nói: “ Thật xấu hổ , xem ra ngài nhất định không phối hợp, ta đây cần dùng bạo lực a .”

Nói xong Lai Ân vung tay lên, lớn tiếng nói: “ Động thủ, động thủ, bắt người, tiểu binh một vạn kim tệ, quan lớn mười vạn kim tệ, bắt được đem đến Trị An đội lĩnh tiền. phản kháng cứ loạn đả cho ta.”

Vù …Vù…

Người xung quanh vừa nghe có tiền, một đám người ánh mắt giống như chó hoang đói bụng một tháng, nhanh như tên bắn hướng người gần nhất người đè xuống, sợ chậm một bước tiền tới tay lại bị cướp mất.

Hoắc Nhĩ Đốn mang theo hơn trăm người năng lực không thấp, vậy mà chưa có ra tay đã bị một đống người đè xuống, thiếu chút nữa gãy lưng thoát khí mà chết, đám còn lại cũng không khá hơn, đầu choáng mắt hoa, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Hắc bào pháp sư bên người Hoắc Nhĩ Đốn vừa định động thủ, đột nhiên cảm giác bốn phía có một cỗ khí tức ít nhất là thập cấp không ngừng tiếp cận, cỗ khí tức này chừng có mười đạo sắc mặt khẽ biến, động cũng không dám động, trơ mắt nhìn bản thân bị một nắm tay đánh ngất xỉu, thầm nghĩ: Lật thuyền trong mương a, chuyện này căn bản là có dự mưu muốn gây sự từ trước , chính mình còn tưởng rằng là không may, cư nhiên biến thành khổ sai.

Lai Ân nhìn đám người phía sau Hoắc Nhĩ Đốn toàn bộ bị đánh ngất xỉu, xoa xoa tay nói: “ Lão đại, người xem, bọn thuộc hạ dưới tay ngài đã xong đời, ngài cũng đừng phản kháng được không?”

Hoắc Nhĩ Đốn chú ý tới động tĩnh phía sau, cho dù hắn trấn tĩnh thế nào cuối cùng cũng rối loạn, như thế nào có thể như vậy đám người mình mang đến rõ ràng không kém a, hắc bào pháp sư là thập cấp pháp sư, nói như thế nào toàn bộ lại thảm bại a.

Hoắc Nhĩ Đốn không thể tưởng được người trước mắt tự xưng là Trị An đội trưởng này chính là giống con hồ ly, nhìn Lai Ân tươi cười, Hoắc Nhĩ Đốn thấy toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra.

Thước Lệ Toa không khách khí xông lên một cước đá ngã Hoắc Nhĩ Đốn, sau đó bồi thêm hai cước khiến hắn ngất xỉu .

Lai ân nhìn động tác bạo lực của Thước Lệ Toa, liền lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Thước Lệ Toa, ngươi rất bạo lực a, cẩn thận không kẻo không có ai rước ngươi đi đâu.”

Thước Lệ Toa trừng mắt nhìn, sau đó liếc mắt một cái, cắn răng, nói:” ngươi còn nói lời vô nghĩa ta liền cắn ngươi.” Nói xong lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

Lai Ân thân thể khẽ run, thức thời ngậm miệng, sau đó ngồi chồm hổm xuống, lấy túi tiền bên người Hoắc Nhĩ Đốn ra, đếm bên trong hơn một trăm bảo thạch tệ cùng với mấy mai cửu cấp tinh hạch, hài lòng ném vào không gian giới chỉ, tay hướng phía mấy người chuẩn bị lĩnh thưởng vung lên, nói: “Toàn bộ đưa tới ngục giam cho ta, ai quơ được người trước đăng kí mau, sau đó đến phủ Thành Chủ lĩnh tiền.”

Hơn một trăm người bị Trị An đại đội ném vào ngục giam, số lượng còn đồ sộ hơn so với mấy tên tiểu thâu ngày hôm trước bắt được, thật là oanh động a.

Lai Ân đi đến cửa lao giam giữ Hoắc Nhĩ Đốn kiếm một cái ghế rồi ngồi xuống, phía sau có sáu bảy tên lính Trị An, một đám trợn mắt nhìn chăm chú Hoắc Nhĩ Đốn, tay cầm kiếm, chỉ cần hắn có dị động gì, bật người đem đối phương chém nát.

Bọn họ cũng không phải chân chính là người của Trị An đội, chính là lấy từ đội quân của Sa Gia . Năm tên mười hai cấp thánh kiếm sĩ cùng với sáu gã mười một cấp kiếm thủ toàn bộ tinh thần đều đề cao cảnh giác.

Lai Ân cũng không biết lai lịch những người này, còn cho là Trị An viên của Dã Lang thành.

Hoắc Nhĩ Đốn đã tỉnh lại, từ trước tới giờ chưa bước vào ngục giam lần, này xem như được mở rộng tầm mắt, đường đường là Phong Lam hoàng tử lại bị tống vào ngục giam, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên.

Buối sáng giằng co một trận, đem hơn một trăm người áp giải vào ngục giam, phân phối lao phòng tốn không ít thời gian ,hiện tại xem như gần giữa trưa, Lai Ân cùng dùng cơm với bọn người Trị An viên .

Hoắc Nhĩ Đốn cảm giác bụng đã hơi đói, phẫn nộ nắm lấy cửa lao, chỉ vào Lai Ân nói “ Hỗn đản, ngươi chỉ là một đội trưởng Trị An đội nho nhỏ dám đối với ta như vậy, ta sẽ khiến cho phụ vương mang quân đánh hạ Dã Lang Thành, sau đó đem ngươi băm thây vạn đoạn.”

Lai Ân vuốt cằm, cười tủm tỉm nhìn Hoắc Nhĩ Đốn mơ màng cũng không có đáp lại.

Hoắc Nhĩ Đốn mắng một trận, phát hiện Lai Ân vẫn im lặng, cảm giác không còn thú vị liền ngậm miệng không nói nữa.

“ Mắng mệt rồi a, bữa trưa đã qua, vốn ta nghĩ muốn cho ngươi ăn chút cơm, nếu ngài mắng thống khoái như vậy, thoạt nhìn không đói bụng, không cần ăn cơm. Ta nói thật, bắt ngươi là có kế hoạch, thả ngươi ra, kiên quyết không thể, dù sao muốn ra ngoài thì chờ Phong Lam đại quân đến đây rồi nói sau.”

Hoắc Nhĩ Đốn ngẩn người nhìn lên, đang định đáp lại, lúc này mới phát hiện người đã đi rồi, bản thân chỉ có thể ủy khuất nắm song cửa nhà lao căm tức nhìn theo bóng lưng Lai Ân, mắng: “ Vương bát đản, ngươi chờ cho ta, ta mà thoát được ra ngoài, nhất định khiến phụ vương phái binh diệt ngươi .

Lai Ân mang theo đám thủ hạ ra khỏi nhà lao.

Sa Gia liền hỏi: “ Đội trưởng, hơn trăm người này , ngài định giam trong bao lâu.?”

Khoảng bảy, tám ngày, chỉ cần người của Phong Lam xác minh thân phận của hắn, chúng ta sẽ thả bọn chúng.”

Như vậy có sao không, chẳng phải trên người hắn có thư chứng minh sao.”

Lai Ân móc từ trong ngực ra một phong thư, nói “ Thư ở trong tay ta, hắn còn chứng minh cái rắm á, người tới nếu có văn kiện chứng minh thì để lại, không có thì tiếp tục giam giữ, dù sao mục đích của chúng ta là kéo dài thời gian, giữ được ngày nào tốt ngày ấy, chờ sau khi đội quân của Quang Minh thần điện tập kết xong, đén lúc đó ngôi vị hoàng tử cũng an vị xong.”

Sa Gia gật gật đầu.

Lai Ân gãi tóc nói: “Các ngươi cứ thế mà làm , ta mấy ngày hôm nay một mình lo lắng, một chút cũng không rỗi rãi , hôm nay lại bắt được tên đầu sỏ, ta chuẩn bị nghỉ ngơi hai ngày, có việc gì cứ đi tìm Cách Lỗ Tạp hoặc là Bổn Sâm, dù sao các ngươi cũng nên nhớ, không có mệnh lệnh của ta, một người cũng không được phép thả.”

“Nếu có thư chứng minh tới thì sao? Rốt cuộc có nên thả người không, cái này cũng là cẩn thận a.” Sa Gia vội vàng hỏi một câu.

“ Dù sao khi ta không có ở đây, bất luận là vì cái gì cũng không thể thả. Còn nếu ta có hứng thì , có lí do thì tha, mà có một càng phải tha, không có tiền cũng tha, mà có tiền thì lại càng nên tha, lí do tùy tiện.


/225

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status