Vương Bài Pháp Thần

Chương 46: Tinh linh tiễn thủ

/225


Sóng xung kích Thật lớn đem Y Lỗ chấn bay ngược ra ngoài.

Ngưu đầu nhân tỉnh bơ cười nói:" Ân, có điểm ý tứ, Tinh Linh Tộc , ngươi vẫn còn sống ba, Lai Ân tiên sinh chắc sẽ hứng thú với ngươi đó."

Y Lỗ tuyệt vọng phát hiện mười hai cấp uy lực bạo liệt tiễn cư nhiên không mảy may làm xước tí da nào của ngưu đầu nhân.

Tựa như lời một vị trí giả đã nói qua, quá trình cũng không trọng yếu, kết quả mới là trọng yếu nhất.

Phong Lam quân đoàn tinh nhuệ nhất thất bại, hơn nữa bị một người đánh bại, kết quả này khiến người khác không tài nào tin được.

Bốn bề Dã Lang hoàn toàn yên tĩnh, Phong Lam quân đoàn một cái bóng cũng không thấy, bỏ lại trên chiến trường ngổn ngang vũ khí cùng khải giáp.

Trên tường thành thủ quân ngay cả hò hét cũng quên luôn, cả đám ngây ra như phỗng, hơn mười vạn đại quân bị một người đánh chạy, đây mới chân chính là đánh nhau a.

Lẽ nào đây là thuật một người giữ thành, vạn người công a?

Ngưu đầu nhân cẩn thận mang theo Y Lỗ đi tới trước mặt Lai Ân, đem ném Y Lỗ trên mặt đất, nói:" Lai Ân tiên sinh, ngươi muốn hắn chết hay là sống, ngươi chỉ cần nói một tiếng, muốn chết ta chỉ cần một ngón tay liền bóp chết. Muốn sống thì dễ rồi."

Y Lỗ lúc này giống như đã chết, hắn cảm giác trước mắt thiếu niên này quá thần bí a, cư nhiên có thể ra lệnh cho ngưu đầu nhân, hắn là mười hai cấp sao? Thế nhưng nếu là mười hai cấp cũng không đến mức chật vật như vậy ba.

" Ngươi tên gì? Tinh Linh Tộc sao lại có mặt ở đây, hắc, ngươi khiến ta bất ngờ đó."

" Ta, ta giết tinh linh trưởng lão, sau đó chạy đến nơi đây."

" Thì ra là thế" Lai Ân có chút đau đầu, tên này là mười hai cấp tinh linh Thần Tiến Thủ giết thì thật đáng tiếc, nhưng giữ lại rất phiền phức, ngay cả tinh linh trưởng lão cũng dám giết, người này ra tay cũng âm độc a.

Lúc này Ngưu đầu nhân giống như một tiểu hài tử, ngồi chồm hổm trên mặt đất cẩn thận ( cẩn cẩn dực dực) nâng lên một nắm đất đưa lên mũi ngửi say sưa, nói:" Bùn đất ở đại lục vẫn là dễ ngửi a, còn ở Minh Giới tất cả đều là mùi máu tươi, ta nghĩ đến là muốn ói, ân, mang một chút trở về, cũng làm cho mấy tên kia ước ao một phen."

Lai Ân suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên quyết đinh chủ ý, nói:" Na, cái kia, ngưu, ta xưng hô với ngươi như thế nào đây."

Ngưu đầu nhân đang từng nắm từng nắm lớn bốc bùn đất bỏ vào không gian giới chỉ, trong chốc lát công phu đã sẽ đem mặt đất đào thành một cái hố rộng hai thước, sâu ba thước, nghe được câu hỏi của Lai Ân, nói:" Hắc hắc, gọi Ngưu đầu là được, ta không có tên."

" Ngưu đầu tiên sinh, ra muốn hỏi ngươi chuyện này, một người bình thường nếu là ở Minh Giới sẽ không chết ba?"

" Không chết được, cũng sống như bình thường, nơi đó cũng có cái ăn, bất quá không khí không tốt, không có hoa cỏ cây cối như ở đây."

" Người giúp ta đưa người này tới Minh Giới, ta phải để hắn sống, sau này có điểm hữu dụng, một thời gian nữa ta lại triệu hoán ngươi, ngươi đem hắn trả lại cho ta."

Ngưu đầu nhân miệng rộng toe toét, xách Y Lỗ, nói:" Yên tâm đi, tiểu tử này tuyệt đối không chết được, bảo chứng tại Minh Giới người này có thể mập thêm vài kí a."

Y Lỗ sắc mặt như tro nguội, hét lớn:" Không thể, không thể, ta tuyệt đối không đi Minh Giới."

" Kháng nghị vô hiệu, câm miệng cho ta." Lai Ân lấy ra hai quả tứ cấp tinh hạch đưa cho ngưu đầu nhân.

Ngưu đầu nhẹ nhàng vác lang nha bổng, rống to một tiếng, một đạo vết rách đen kịt xuất hiện giữa không trung, Lai Ân có thể thấy lỗ hổng bên trong đỏ như máu.

Ngưu đầu nghênh ngang đi vào.

Vết rách chậm rãi khép lại, tất cả giống như chưa hề phát sinh chuyện gì.

Lai Ân quay đầu hướng tới Dã Lang thành.

Bọn lính thủ thành lúc này mới hồi phục tinh thần , bắt đầu hò hét rung trời, chúc mừng thắng lợi.

Cửa thành phát ra âm thanh ầm ầm, chậm rãi mở ra.

Bên trong thành toàn bộ ngõ ngách , con hẻm thủ quân toàn bộ nhảy ra, dọa Lai Ân thiếu chút nữa nhảy dựng.

Cách Lỗ Tạp sắc mặt tái nhợt nhảy ra, tung một quyền lên vai Lai Ân, hưng phấn nói:" Tiểu tử, ngươi thật lợi hại a, oa ha ha, một người đàn áp hơn mười vạn binh sĩ a."

Lai Ân vẻ mặt cầu xin xuất ra Phong Ấn Chi Thư, đem trạng thái mười con dị biến ma thú ra cho Cách Lỗ Tạp xem.

Cách Lỗ Tạp đồng tình vỗ vỗ vai Lai Ân, nói:" Da, tất cả đều là trọng thương, tiểu tử ngươi tổn thất cũng thảm trọng ba."

" Tiểu tử thối, ngươi đã làm chuyện tốt, còn biết quay lại a." Cát Tạp Mỗ rống lên giận giữ, từ trên bầu trời rơi xuống, sắc mặt tái nhợt, một cánh tay đặt trước ngực.

" Ách, lão sư ngươi bị thương?" Lai Ân thấy bộ dánh Cát Tạp Mỗ lại càng hoảng sợ.

" Phế ngôn, cái này còn không rõ ràng sao? Ngươi làm chuyện tốt, ngươi để Trì An đội một đám người coi chừng nhà giam, lại còn hạ lệnh không được người nào có thể thả Hoắc Nhĩ Đốn, như thế rất tốt, người ta có đem theo bài vị chứng minh thân phận, cũng bởi vì một câu nói của ngươi, Hoắc Nhĩ Đốn phải vào nhà lao ngẩn ngơ một tháng, bây giờ bộ dạng gầy yếu giống như tiểu hầu tử, vì việc này Phong Lam đế vương tức giận, phái hơn hơn mười vạn đại quân muốn tới diệt Dã Lang thành."

Lai Ân sờ sờ đầu, nói:" Lão sư, các ngươi không phải là muốn kết quả này sao, hơn mười vạn đại quân bị hãm chân ở đây, Quang Minh quân đoàn không phải giảm bớt gánh nặng a?"

" Ngươi còn có mặt mũi để nói, ngươi phát ra lệnh, chờ đại quân tập kết xong sẽ thả người, kết quả sau cùng biến thành tập kết xong cũng không thả . Ngươi tựu không lo lắng Phong Lam quân đội sẽ công thành sao?"

"Cá chết lưới rách." ( ngư tử võng phá ). Lai Ân rung đùi đắc ý trả lời, nói:" Hoắc Nhĩ Đốn còn đang trong nhà lao, vạn nhất Phong Lam đại quân tiến đánh Dã Lang thành, chúng ta đem Hoắc Nhĩ Đốn ra làm thịt, đến lúc đó bọn họ mang theo thi thể trở về không phải càng phiền phức a."

Cát Tạp Mỗ bị Lai Ân phản bác á khẩu không trả lời được, tung ra pháp trượng hướng đầu Lai Ân chuẩn bị âm độc gõ một trận.

Phong Lam hơn mười đại quân đã chạy, Dã Lang thành yên tĩnh trở lại.

Lai Ân trở về đã là ngày thứ tư, sau đó lập tức đến ngục giam.

Sa Gia cùng bọn lính canh cân nhắc quyết định kiên quyết canh giữ trước cửa lao Hoắc Nhĩ Đốn, bọn họ không đi ra ngoài thành, thế nhưng bên ngoài phát sinh sự tình gì bọn họ đều biết.

Tây Tư tìm đến Sa Gia yêu cầu thả người, hắn cũng trực tiếp từ chối, bởi vì Thẩm Phán Trường đã hạ lệnh.

Hơn mười vạn đại quân vây thành, thánh ma đạo Cát Tạp Mỗ thụ thương, cuồng lang Cách Lỗ Tạp cũng thụ thương, nhưng bọn họ vẫn như cũ bất động ( bất vi sở động).

Tây Tư cũng rất vui mừng, bọn này nhất nhất tuân theo mệnh lệnh của Thẩm Phán Trường, Sa Gia nếu là bởi vì nguyên nhân nào khác mà thả Hoắc Nhĩ Đốn, hắn trái lại sẽ lo lắng cho uy tín của Lai Ân, hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng.

Hiện tại Quang Minh thần điện cùng Phong Lam đế quốc đã triệt để ngả bài, cũng không có quay lại cứu vị hoàng tử này a.

Tây Tư hỏi Lai Ân," Hoắc Nhĩ Đốn làm sao bây giờ?"

" Giam giữ thôi, đừng để hắn sứt mẻ chỗ nào là được, sau này có điểm hữu dụng."

Tây Tư gật đầu.

Số phận Hoắc Nhĩ Đốn cứ như vậy bị quyết định.


/225

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status