Vương Bài Pháp Thần

Chương 87: Bắc Cực bang nguyên (1)

/225


Lai Ân mắt nhìn bốn phía, nơi này là một căn phòng nhỏ đổ nát, đồ vật bên trong phủ một lớp tro bụi mùi ẩm mốc thoang thoảng.

Lai Ân thoáng vận động thân thể.

Lệ Bối Tạp bị giật mình tỉnh giấc, hai gò má đỏ bừng trông thật mê người, Lai Ân nhịn không được nghĩ muốn hôn một cái.

Lệ Bối Tạp vừa tỉnh thấy Lai Ân, xấu hổ khẽ cựa mình, sau đó ôm hắn thật chặt không không nhúc nhích.

Lai Ân cảm giác được thân thể mềm mại của Lệ Bối Tạp khẽ nhúc nhích, hơn nữa trên người nàng tản mát ra hương vị xử nữ không khỏi câu dẫn ra dục vọng của hắn.

Lệ Bối Tạp sắc mặt đỏ lên, đối với chuyện nam nữ tuy rằng chưa có làm qua, nhưng nàng không phải là quá u mê không biết, thấy bên dưới Lai Ân có phản ứng, lập tức đình chỉ động tác, thở gấp cả giận nói: Ngươi định làm gì?"

Lai Ân bất đắc dĩ cười khổ nói:" Ngươi không động nữa thì tốt rồi."

"Lai Ân, nhắc nhở ngươi, đại Tát Mãn nói, nếu như nói quá năm chữ sẽ bị đòn, tốt nhất là ngươi không nên nhiều lời."

Lai Ân và Lệ Bối Tạp lúc này mới chú ý tới không xa có một hắc y ngồi trong phòng, ngưu đầu nhân kia ngồi chồm hổm ở một góc tay đang cầm một khối thịt lớn nhai ngồm ngoàm.

"Vì sao?" Lai Ân nghi hoặc hỏi.

"Đại Tát Mãn nói ."

"Ngươi thẳng thắn nói là ta. . ."

Phanh. . .

Lai Ân mới khai khẩu thêm từ thứ sáu đột nhiên bị đánh cho hôn mê, thế mới biết phía sau đã có sẵn một tên ngưu đầu nhân chực sẵn.

lần thứ hai Lai Ân tỉnh lại, cái ót nổi lên một khối u lớn, khẽ động là đau đớn hắn cắn răng định chửi.

Ngưu đầu nhân đem hai khối thịt nướng còn một nửa ném trước mặt hai người, nói:" Ăn đi, xong chúng ta sẽ xuất phát, đến cạnh địa bàn Hải tộc sẽ ổn."

Lai Ân cũng đói bụng, nhìn một chút thịt nướng nói: “Mở trói."

Ngưu đầu nhân quay đầu lại, hỏi" Để làm chi?"

"Ăn thịt quay."

" Như vậy ăn không được à." Ngưu đầu nhân càng thêm nghi hoặc.

"Ngươi ngu ngốc a."

"Ngươi mắng chửi ta?" Ngưu đầu nhân bị chọc giận.

"Không thả ăn thế nào?" Lai Ân phát hiện trêu đùa ngưu đầu nhân, ít nói cũng có thể đùa bỡn người khác.

Ngưu đầu nhân ngẫm lại cũng đúng, đem hai người mở trói.

Lai Ân cựa quậy tay chân, sau đó đưa cho Lệ Bối Tạp một khối thịt nướng, sau đó bản thân cũng tóm lấy một miếng bắt đầu nhai.

Tựa hồ bị đói một thời gian rất lâu, một khối thịt nướng Lai Ân còn không có ăn no, bên kia Lệ Bối Tạp rất thục nữ cái miệng nhỏ nhắn ăn rất từ tốn, còn phần nửa để lại.

Ngưu đầu thấy Lai Ân ăn xong rồi hỏi :" Ăn no chưa."

Lai Ân gật đầu.

"Ta đây trói các ngươi lại, chúng ta đi."

Lai Ân nói: "Chờ."

"Làm gì?"

"Hoạt động hạ khí huyết." Lai Ân nói xong ngay tại chỗ nhảy nhót xung quanh.

ngưu đầu nhân phía sau Lai Ân mở miệng nói:" Đại Tát Mãn nói loài người rất giảo hoạt, không thể cho hắn nhúc nhích. Lập tức trói lại." Lát nữa là xong rồi." Lai Ân rất thân mật cười.

Lệ Bối Tạp còn không có phản ứng kịp.

Lai Ân đã xuất thủ lúc tay đang hoạt động, Phong Ấn chi thư đã xuât hiện trên tay.

Ngưu đầu nhân mắng to một tiếng, giảo hoạt, nhanh như thiểm điện , hướng tới bàn tay của Lai Ân chém tới.

Toàn thân Lai Ân nhấp nhoáng quang mang, trong suốt thủy lam sắc quang tráo xuât hiện đem Lai Ân bảo vệ bên trong.

Bàn tay to của Ngưu đầu nhân một quyền đã đem quang tráo đánh tan.

Lúc này Phong Ấn chi thư đã mở, Lai Ân cũng không bảo lưu lực lượng, đem mười con dị biến ma thú và Cáp Địch Nạp Tư toàn bộ triệu hoán ra.

Rống. . .

Mười con ma thú và ma pháp phô thiên đem hai ngưu đầu nhân vây lại.

"Thủ lĩnh, Lai Ân muốn chạy." Một con ngưu đầu nhân bị ma pháp bắn trúng phát ra tiếng cảnh báo.

Trong sát na, phòng nhỏ bị phá tan.

Lai Ân lúc này mới chú ý tới, đây là một thôn nhỏ, bất quá chỉ có hai mươi hộ dân, khả năng đã bị bỏ phế từ lâu , nhưng hình dạng trông rất quen thuộc.

Hơn - ba mươi con ngưu đầu nhân cầm trong tay búa lớn hướng bên này vọt tới.

" Ép ta dùng đến nhiều ma pháp như vậy?" Lai Ân rụt đầu, kéo Lệ Bối Tạp bỏ chạy.

Ba vạn vong linh đại quân đem toàn bộ trấn nhỏ bao phủ.

Ngưu đầu da thịt quá dày, đao kiếm vong linh chiến sĩ khảm trên người một vết xước cũng không lưu lại, ba vạn vong linh chiến sĩ quả thực chỉ làm đồ trang trí.

Lai Ân thu hồi mười con dị biến ma thú và Cáp Địch Đạt Tư, còn lại cái gì vong linh kỵ sĩ, cái gì vong linh chiến sĩ, toàn bộ từ bỏ, chạy cho nhanh.

Trấn nhỏ không lớn, hơn mười hộ gia đình, bên cạnh chính là rừng cây.

Lai Ân mang theo Lệ Bối Tạp tiến vào rừng cây, phóng xuất ra hai bạo phệ thử, tuy rằng chỉ có tam cấp, nhưng khả năng đào hầm thì không gì sánh được. Hai bạo phệ thử chỉ chốc lát công phu đã đào được một cái hang nhỏ có thể dung nạp hai người tiến vào.

Lệ Bối Tạp tiến vào, Lai Ân cầm mấy cành cây khô và chút cỏ ở bên cạnh che lại cửa hang một chút, bản thân cũng chui vào.

Không đến một hồi, hơn - ba mươi ngưu đầu nhân tiến đến, nổi giận đùng đùng kêu to, sau đó phân tán ra tìm kiếm.

Lệ Bối Tạp muốn hoạt động một chút, Lai Ân lại cuống quít giữ lại, nhỏ giọng nói:" Đừng nhúc nhích, cảm giác của thú nhân rất linh mẫn, bọn chúng chưa đi xa, một hồi là có thể phát hiện."

Lệ Bối Tạp gật đầu, mặt đỏ hồng, nói:" Ngươi, tay ngươi đặt tại ta...."

Lai Ân lúc này mới phát hiện bàn tay đã đặt trên ngực của Lệ Bối Tạp, giữa ngón tay truyền đến cảm giác thật mềm mại.

Lai Ân xấu hổ đem hai tay li khai.

Hai người tựu trốn ở bên trong không dám động, một hồi công phu ngưu đầu nhân đã tìm hết mấy vùng xung quanh, hai lần thiếu chút nữa bọn chúng tìm được vị trí của Lai Ân.

Lai Ân và Lệ Bối Tạp hai tay đều bịt miệng.

Ngưu đầu nhân qua một ngày đêm không tìm được gì cuối cùng li khai, Lai Ân xác định bọn chúng đã đi xa, lúc này mới phóng xuất dị biến ma thú, sau đó thu nhỏ lại thể hình cẩn thận tìm tòi khắp nơi, xác định không có nguy hiểm mới kéo Lệ Bối Tạp đi ra.

Lai Ân xoay hông, nói:" Vương bát đản, cư nhiên dám bắt ta, đừng để ta có cơ hội đến Đông Phương bình nguyên, nếu không sẽ đem toàn bội tộc ngươi diệt trừ."

Lệ Bối Tạp nơi bụng đột nhiên phát ra tiếng kêu, có chút xấu hổ, nói:" Lại đói bụng rồi."

"Đợi lát nữa thì tốt rồi." Lai Ân cười cười nói:" Kỳ thực ta cũng đói bụng. Sủng vật một hồi nữa sẽ đem con mồi tới thôi, chịu đựng thêm chút nữa."

Lệ Bối Tạp gật đầu.

Một lúc sau, sở hữu ma thú đã trở về, mang theo một con lôi thỏ.

Lai Ân và Lệ Bối Tạp trở về trấn nhỏ, một hồi công phu, cuối cùng tìm được một ít đồ gia vị, sau đó Lai Ân thành thạo nướng chín con lôi thỏ, hai người ăn luôn.

Lai Ân quan sát chung quanh một lúc, gãi gãi tóc, nói:" Làng này hình như là ta đã gặp qua ?"

"Khả năng trước đây đã tới ba." Lệ Bối Tạp đang ăn thịt thỏ thơm nức nói.


/225

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status