Thể lực phục hồi chút ít, Mạt Ca lại bắt đầu bơi, vừa bơi vừa nghĩ đến Tĩnh
Thiên, Linh Long, Vũ Yên, thậm chí gã lưu manh Lâm Tử Hoài. Chỉ cần sống trở về, cô có thể được gặp họ.
Cô không thể chết đuối một cách mờ ám trên con sông này. Bất luận gặp cảnh ngộ thế nào, được sống vẫn là quan trọng nhất.
“Ta phải sống, tuyệt đối... không thể chết!”
Mặt trời đã ngả về tây, bờ đã rất gần, ở ngay trước mặt. Quãng sông này lòng rất cao, dù cách bờ rất xa nhưng nước không sâu. Mạt Ca đã mệt chân tay mềm nhũn, vốn tưởng sẽ phải bỏ mình dưới nước, vậy mà giờ đã ở sát bờ. Cô bất giác mỉm cười, “Sức mạnh của khát vọng sống ở con người quả nhiên là vô cùng.”
Niềm vui trào lên khi hai chân chạm đất, khiến Mạt Ca xúc động đến nỗi muốn quỳ xuống tạ ơn ân điển của đấng cao xanh, người cô toàn thân đã lạnh cóng chỉ cảm thấy ánh nắng sao mà đẹp, sao mà ấm áp. Dùng cả chân lẫn tay từ từ trèo lên. Trở mình, nửa người đã ở trên bờ, nửa người vẫn còn ở dưới nước. Mạt Ca mệt mỏi nhìn bầu trời màu da cam, trong đó dường như có nụ cười ấm áp của bà giám đốc cô nhi viện và Tiểu Ưu, cô bạn thân thiết bao năm nương tựa vào nhau.
Lúc này, cô thật sự quá cô đơn.
Sự bất lực và nỗi cô đơn lúc lao xuống nước khiến Mạt Ca thấu hiểu, cô là một con người, ở đây cô không thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nghỉ một lát, chỉ cần nghỉ một lát là ổn.
Cơn mệt mỏi ập đến, cô ngủ thiếp đi.
Ở một quãng sông cách đó không xa, có hai bóng người đứng dưới chiều tà, ngọn cây đã che ánh sáng, cả khuôn mặt chàng trai trẻ chìm trong bóng cây tối, lạnh, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt thăm thẳm, tinh quái và cuốn hút. Chàng chăm chú nhìn thân hình kiều mị, mảnh mai phía xa liên tục bị sóng nước vỗ vào.
“Gia... nhìn kìa...” Người đàn ông bên cạnh ra hiệu cho chàng nhìn ra xa, một chiếc thuyền đang từ từ tiến lại.
Mấy độ luân hồi, kiếp này, kiếp trước, số mệnh vẫn không thay đổi, vẫn từ từ lặp lại.
Môi Phượng Thập Nhất hơi nhếch, vẽ nên một đường cong quái dị.
Vệ Minh Hàn! Ta tin ngươi sẽ thích món quà này.
Rèm sa trắng muốt khẽ lay trong gió muộn, trăng treo đầu ngọn cây, ánh trăng ấm áp lấp lánh. Cô thiếu nữ nằm thiêm thiếp trên giường, làn da trắng nhợt, dưới ánh trăng càng trong suốt, có một vẻ yếu ớt khiến người ta mủi lòng.
Đó là gian nhà bài trí rất đơn sơ, ánh nến sáng, ấm áp, càng làm không khí thêm phần tĩnh mịch.
Một người đàn ông ngồi ở mép giường, tuổi còn trẻ, chừng hăm nhăm, hăm sáu. Chàng to cao khôi ngô, mắt như sao, mày lưỡi mác, tuấn lãng phi phàm, toàn thân một vẻ tráng kiện, phóng khoáng, đường bệ. Chàng nhìn Mạt Ca trên giường, ánh mắt đầy xót xa không thể nào che giấu.
Cửa phòng bị đẩy ra, một chàng trai trẻ đi vào, cung kính hành lễ, “Tướng quân, thuộc hạ bất tài, không tra ra tại sao Cửu tiểu thư bị ngất ở bờ sông.”
“Liễu gia không cử người đi tìm sao?” Vệ Minh Hàn cau mày, bực bội. Tự nhi nằm ngất ven sông thảm hại như vậy, may mà chàng nhìn thấy, nếu người khác, số phận nàng sẽ ra sao?
Chàng trai lắc đầu, trầm ngâm đứng một bên.
Vệ Minh Hàn vô cùng phẫn nộ, người của Liễu gia lại coi thường nàng đến thế. Nếu Tự nhi có mệnh hệ gì chết đi, e là bọn họ cũng không hay biết.
“Biết rồi, ngươi lui đi.” Vệ nói nhỏ.
Chàng trai rụt rè lui ra ngoài. Một cơn gió thổi tới, cảm thấy trán hơi lạnh, chàng mới biết trán mình toát mồ hôi lạnh. Đi theo Vệ Minh Hàn nhiều năm, chưa bao giờ thấy chủ tướng đại nộ như thế. Ở biên ải nhiều năm, vị tướng quân nổi tiếng điềm đạm, kín đáo rất ít khi để lộ tâm tư, nhưng lại chấn kinh, đại nộ khi nhìn thấy Liễu Chỉ Tự nằm ngất ở bờ sông. Giữa họ là quan hệ gì?
Chàng nhớ, lúc mới phát hiện ra Mạt Ca trên bờ sông, ánh mắt Vệ Minh Hàn rất hoảng sợ, biểu hiện này nhiều năm chàng không thấy. Sau khi Liễu Chỉ Nguyệt tiến cung, chàng vốn tưởng Vệ Minh Hàn quá đau lòng mới tình nguyện ra biên ải, trở nên vô tình vô dục, nhưng ánh mắt Vệ tướng quân lúc nhìn thấy Liễu Chỉ Tự, rõ ràng là ánh mắt nhìn người tình. Điều này lý giải thế nào?
Chàng rất băn khoăn, chủ tướng của chàng rốt cuộc thích vị tiểu thư nào của Liễu gia?
Trong phòng, Mạt Ca rèm mi khẽ rung, cô mở mắt, đảo nhìn một lượt, ngạc nhiên nhìn thấy người đàn ông ngồi bên giường mình. Chàng ta là ai? Tại sao lại nhìn cô như thế?
Vệ Minh Hàn thấy cô đã tỉnh, khuôn mặt u ám hơi giãn, lộ vẻ vui mừng. Bàn tay to lớn rám nắng của chàng sờ trán cô, Mạt Ca đã hạ sốt khá nhiều, có lẽ không có vấn đề gì lớn.
“Tự Nhi, chỗ nào khó chịu?”
Mạt Ca băn khoăn nhìn chàng, thầm giật mình. Tự Nhi?
Chàng gọi tên cô rất chuẩn xác, lại với giọng thân thiết như vậy, chàng và Liễu Chỉ Tự có quan hệ gì? Vẻ băn khoăn thoáng qua mắt Mạt Ca, cô cũng thầm suy nghĩ rất nhanh. May cô vẫn có ký ức của Liễu Chỉ Tự.
Trong bầu không khí trầm lặng như đọng một lớp khí lạnh Vệ Minh Hàn nheo mắt, sự xa lạ và băn khoăn thoáng qua trong mắt Mạt Ca làm cho nỗi thương xót của chàng tiêu tan. Chàng tư lự nhìn cô.
“Tự Nhi, nàng không nhớ ra ta ư?”
“Muội mất trí nhớ...” Giọng Mạt Ca yếu ớt, cô buột miệng viện ra một lý do.
Mặc dù cô có ký ức của Liễu Chỉ Tự, nhưng không định có vấn vương gì với cô ta.
Sự yếu đuối của phụ nữ là một dạng tài sản, có lúc phải mang ra phơi nắng.
Biện pháp có lợi nhất hiện nay với cô là tỏ ra yếu đuối. Mạt Ca thầm nghĩ, mục đích của Phượng Thập Nhất chính là để cô gặp Vệ Minh Hàn, bây giờ mọi chuyện cơ hồ đều từng bước diễn ra theo đúng kế hoạch của gã, cô và Vệ Minh Hàn gặp nhau nhất định có lợi cho Phượng Thập Nhất, sao cô có thể để cho gã toại nguyện?
Vệ Minh Hàn, Liễu Chỉ Nguyệt, Liễu Chỉ Tự, Liễu Chỉ Tuyết... mấy người đó dường như có quan hệ chằng chéo với nhau.
Từ sau hôm vô tình rơi vào vòng của Phượng Thập Nhất, cô luôn bị gã dắt mũi kéo đi. Phượng tuyệt đối không làm chuyện gì không có lợi cho gã. Mạt Ca có phần nôn nóng.
“Mất trí nhớ?” Vệ hoài nghi nhìn cô.
Mạt Ca thản nhiên nói dối không đỏ mặt, “Muội bất cẩn bị vấp ngã, đầu đập xuống đất, những chuyện trước đây không nhớ được. Mỗi lần nghĩ, đầu lại rất đau.”
“Đã mời đại phu xem cho chưa?” Vệ lo lắng hỏi.
Mạt Ca cười: “Đại phu nói, trong đầu muội có cục máu tụ cũng không biết lúc nào mới khỏi, cứ để yên xem sao.”
Vệ Minh Hàn nhìn cô rất lâu. Mạt Ca hơi giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, đằng nào Liễu Chỉ Tự ngày trước cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai, cô dứt khoát giả bộ đến cùng. Vệ hình như tin cô, giọng hòa dịu rất nhiều, “Tại sao lại ngất bên bờ sông?”
Mạt Ca không muốn nói với Vệ, lại nhất thời không bịa ra được lý do, ấp úng một hồi, không muốn nói. Vệ là người thông minh, cũng không ép cô, thầm nghĩ: Tự nhi của ta vốn lương thiện dễ bị lừa, nhất định bị mấy tỷ muội Liễu gia bắt nạt.
“Chúng ta quen nhau ư?” Mạt Ca cố làm vẻ ngạc nhiên hỏi. Ký ức trào dâng trong đầu nói với cô, Vệ Minh Hàn đối với Liễu Chỉ Tự như xa như gần, ngoài một nụ hôn trước lúc chia tay, chàng đối với Liễu Chỉ Tự giống như đối với tiểu thư muội. Bây giờ ánh mắt chàng lại nóng bỏng như thế, giống như ánh mắt của người đang yêu.
Chàng và Liễu Chỉ Tự chưa đến mức là người yêu sao? Người chàng thích vẫn là Liễu Chỉ Nguyệt.
Vệ Minh Hàn nhìn đôi mắt trong sáng của cô, đó là đôi mắt chàng quen thuộc, hồn hậu và trong veo như suối nguồn. Không giống đôi mắt bi sầu mơ hồ trong ký ức, trong ánh mắt đó là một vẻ tự tin xa lạ, Tự nhi ngày âu sầu tư lự.
Rõ ràng là cùng một cơ thể, chàng lại nhìn thấy hai linh hồn.
“Nàng có phải là Liễu Chỉ Tự không?” Vệ đột nhiên lạnh giọng, hỏi.
Mạt Ca giật mình, gạt đi tâm trạng, “Phải, chàng là ai?”
“Vệ Minh Hàn!” Trong mắt Mạt Ca chỉ có một vẻ băn khoăn. Vệ không thể không tin, cô quả thật đã mất trí nhớ nếu không thì cô diễn quá giỏi. Ấn tượng của chàng đối với Liễu Chỉ Tự rất sâu, sao có thể nghĩ người trước mắt giả vờ.
Liễu Chỉ Tự ngày trước, khi nhìn chàng, trong ánh mắt chỉ có niềm si mê.
Ánh mắt lạnh nhạt này khiến Vệ có phần hụt hẫng, khó chịu.
“Muội quên rồi!” Mạt Ca uể oải nói.
Vệ Minh Hàn kìm chế cảm giác khó chịu trong lòng, bàn tay rám nắng vuốt
nhẹ gò má trắng mịn của cô, sắc mặt dịu lại nói: “Muội mệt rồi, nghỉ ngơi đi.
Ngày mai ta đưa muội về phủ.”
Lần này gặp Liễu Chỉ Tự, bí ẩn trùng trùng. Vì sao nàng nằm ngất bên sông, vì sao hình như biến thành con người khác chàng sẽ điều tra rõ. Nếu biết kẻ nào hại nàng, chàng nhất định không tha.
Chàng cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Mạt Ca, rồi đứng lên đi ra ngoài, để lại cái bóng lưng cao lớn uy nghiêm.
Mạt Ca hơi ngây người, đến khi tiếng đóng cửa vọng vào mới thầm thở phào, căng thẳng trong lòng cũng dần dần giãn ra. Cô biết chàng và Liễu Chỉ Nguyệt là một cặp hoàn mỹ. Trong ký ức của Liễu Chỉ Tự, cô yêu người đàn ông này vô cùng sâu nặng, một lòng si mê, khiến người ngoài cũng thở dài, ngay Liễu Chỉ Tuyết cũng nhiều lần khuyên nhủ đều vô ích Vệ Minh Hàn là người đàn ông duy nhất đi vào lòng Liễu Chỉ Tự. Buổi tối hôm thượng thư bộ lại bị giết, núp trong hòn núi giả cô đã nghe Liễu Tĩnh nhắc đến chàng, Vệ Minh Hàn đã là vị tướng trẻ công trạng hiển hách.
Chàng không phải là người tình của Liễu Chỉ Nguyệt ư? Vì cô ta đã tình nguyện ra biên ải xa xôi. Là tình cảm của chàng đã qua rồi, hay ký ức cô có vấn đề? Nếu không tại sao chàng lại có thái độ thân mật với Liễu Chỉ Tự như thế.
Ánh mắt long lanh đó là ánh mắt của một tình yêu chân thành sâu nặng. Lẽ nào chàng đã quên Liễu Chỉ Nguyệt?
Là chân tình hay giả dối?
Vừa ra khỏi một mê trận, lại rơi vào một mê trận khác, bao quanh người Mạt Ca vẫn chỉ là sương mù. Lâm Tử Hoài, Vệ Minh Hàn, Phượng Thập Nhất... mục tiêu của những người này đều nhằm vào Liễu gia.
Đệ nhất vọng tộc Hiên Viên! Là đây dẫn hỏa của mọi âm mưu, cũng là trung tâm của mọi bão tố.
Thịnh cực tất suy! Đó là quy luật tự nhiên.
Là con gái của Liễu gia. Trong cuộc thiên biến này, cô nên làm thế nào tự bảo vệ mình?
Đêm lạnh như nước, ánh trăng êm ả, trong đình viện thanh vắng thoang thoảng mùi hoa, thỉnh thoảng vọng lại mấy tiếng chim kêu, kinh động giấc mộng vàng, khuấy động nước ao xuân.
Vệ Minh Hàn đứng trong đình viện, bóng cây lay động, ánh trăng trải đầy mặt đất, phủ lên người chàng một tấm màn cô đơn mơ hồ. Vẫn còn nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn ưu sầu của nàng hôm chàng rời kinh thành, rõ ràng lưu luyến, mắt đẫm lệ, mỗi giọt lệ một giọt tình, nàng nhẹ giọng hứa chờ chàng quay về. Bây giờ chàng đã quay về, nhưng nàng đã không còn nhớ ra chàng nữa.
Hồi đó lòng chàng chỉ toàn thương tích do Liễu Chỉ Nguyệt vào cung, không thể tiếp nhận tình cảm sâu nặng khác, vả lại người đó chính là tiểu muội của Liễu Chỉ Nguyệt.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận, chàng có chút thương nàng, nhưng không giống tình cảm trai gái.
Có thể do thân phận giống nhau, cũng bị coi thường, chàng rất thương Liễu Chỉ Tự dịu hiền yếu đuối, mấy năm ở biên ải, nghĩ đến đôi mắt ngấn lệ của nàng, là chàng lại đau lòng. Nhưng không phải là nỗi đau tuyệt vọng thấu tâm can khi Liễu Chỉ Nguyệt vào cung. Liễu Chỉ Tự yếu đuối luôn khiến lòng chàng đau nhè nhẹ.
Quen nàng hoàn toàn là ngẫu nhiên. Tình yêu của chàng và Liễu Chỉ Nguyệt ngay từ đầu đã không thể quang minh chính đại, cho nên chàng chỉ có thể lén lút mò vào tướng phủ. Vào nhiều, chàng bắt đầu chú ý đến cái tiểu viện khuất nẻo kia. Hồi đó Liễu Chỉ Tự mới mười hai tuổi, vẫn còn là đứa trẻ mới lớn.
Hoàn cảnh khiến cô bé sớm trưởng thành và cực mẫn cảm, xem ra cô không giống đứa trẻ, mà lại giống một thiếu nữ đa cảm ưu sầu. Mỗi lần vào phủ chàng đều trốn sau gốc cây, ngắm trộm cô. Ngoài chăm sóc vườn hoa, cô chỉ đọc sách, rất yên tĩnh cũng rất ưu buồn.
Có lần chàng vô ý làm cô hoảng sợ, buộc phải tiết lộ thân phận. Lúc đầu cô rất sợ chàng. Mỗi lần vào phủ chàng đều mang ít quà vặt, dần dần cô thích chàng, cũng dần dần khiến cô quyến luyến chàng. Liễu Chỉ Tự rất cô đơn, ngoài Linh Long, không hề có bạn bè cho nên mỗi lần chàng đến, cô đều rất vui.
Chàng rất thích cảm giác được người khác cần, cho nên càng bảo vệ cô.
Liễu Chỉ Nguyệt là thiên kim tiểu thư xinh đẹp cao quý, hầu như đều là chàng chiều chuộng nàng. Liễu Chỉ Tự khiến chàng lấy lại cảm giác hãnh diện của người đàn ông, cảm thấy được người khác cần là rất vinh hạnh. Những gì không có được từ Liễu Chỉ Nguyệt thì Liễu Chỉ Tự cho chàng.
Trong lòng chàng luôn có một khoảng dành cho Liễu Chỉ Tự, mặc dù khoảng đó rất nhỏ. Chàng nhìn rõ tình cảm ngày càng nồng hậu trong mắt Liễu Chỉ Tự, nhưng không nỡ làm nàng tổn thương. Nàng cũng biết, chàng và Liễu Chỉ Nguyệt yêu nhau.
Bấy lâu nay, chàng vẫn biết người chàng yêu là Liễu Chỉ Nguyệt. Trong thời tuổi trẻ ngông cuồng, chàng luôn theo đuổi bóng hình Liễu Chỉ Nguyệt. Bất chấp thân phận nàng, bất chấp khác biệt về địa vị xã hội, chàng tưởng nắm được tay nàng là họ có thể bên nhau mãi mãi.
Một đạo thánh chỉ ban ra, đánh vào đôi uyên ương, Liễu Chỉ Nguyệt nuốt lệ vào cung. Kiệu hoa nâng lên, cùng tiễn biệt. Chàng mãi mãi không thể quên ánh mắt khinh bỉ của Liễu Tĩnh ngày ấy, đó là động lực để chàng phấn đấu vươn lên. Chính vì thân phận thấp kém, chàng mới không thể giữ được tình yêu của mình, người đàn bà của mình. Đành giương mắt nhìn nàng đi vào chốn tường hoa, trở thành niềm tiếc nuối suốt đời chàng.
Trong thời gian dài sau khi Liễu Chỉ Nguyệt vào cung, chàng cam chịu xa sút. Do sự vô cảm và khinh thường của Liễu Tĩnh, khiến chàng có khao khát mãnh liệt đối với quyền lực. Còn trẻ nhưng chàng đã hiểu, Hiên Viên là thiên hạ của Liễu gia, không ai đấu được với đệ nhất vọng tộc đó. Quyền lực khiến chàng mất đi rất nhiều thứ, cho nên chàng căm hận nó, đồng thời cũng khao khát nó.
Chính quyền lực buộc chàng ra biên ải. Chàng hy vọng có ngày khiến Liễu Tĩnh hối hận, hối hận sự khinh bỉ của ông ta với chàng ngày xưa, hối hận vì đã coi thường chàng ngày đó.
Trước khi ra đi, ma xui quỷ khiến thế nào chàng lại đi gặp Liễu Chỉ Tự.
Chàng cũng không thật hiểu vì sao lại đi gặp nàng, chỉ là một xúc cảm khao khát thôi thúc chàng đến tiểu viện hẻo lánh kia.
Hồi đó nàng đã nói một câu. Nàng nói: “Chàng luôn theo đuổi bóng lưng của Ngũ tỷ, còn bóng lưng chàng để lại cho em.”
Câu này buồn bã và ai oán như vậy hoàn toàn không giống lời nói của đứa trẻ, khiến chàng nảy sinh ý nghĩ suốt đời che chở cho nàng. Chàng nhận lời nàng, nếu khi trở về chàng đã hoàn toàn quên Liễu Chỉ Nguyệt, thì một Vệ Minh Hàn tái sinh sẽ vĩnh viễn thuộc về Liễu Chỉ Tự.
Chàng còn nhớ nghe chàng nói vậy, Liễu Chỉ Tự đã cười rất đẹp. Nàng rất ít cười. Nụ cười đó khiến tim chàng rung động. Dưới ánh trăng đêm, chàng chiếm nụ hôn đầu của nàng.
Bây giờ chàng đã trở về, không ngờ cố nhân đầu tiên gặp lại chính là Liễu Chỉ Tự. Điều này khiến Vệ Minh Hàn càng tin vào duyên trời định. Niềm vui và sự an định như thế đã nhiều năm không có.
“Tự nhi, ta sẽ không để nàng chịu thêm tủi nhục nữa. Ta thề.” Chàng thề với trăng, đời này nhất định một lòng chăm sóc che chở cho nàng.
Thiên, Linh Long, Vũ Yên, thậm chí gã lưu manh Lâm Tử Hoài. Chỉ cần sống trở về, cô có thể được gặp họ.
Cô không thể chết đuối một cách mờ ám trên con sông này. Bất luận gặp cảnh ngộ thế nào, được sống vẫn là quan trọng nhất.
“Ta phải sống, tuyệt đối... không thể chết!”
Mặt trời đã ngả về tây, bờ đã rất gần, ở ngay trước mặt. Quãng sông này lòng rất cao, dù cách bờ rất xa nhưng nước không sâu. Mạt Ca đã mệt chân tay mềm nhũn, vốn tưởng sẽ phải bỏ mình dưới nước, vậy mà giờ đã ở sát bờ. Cô bất giác mỉm cười, “Sức mạnh của khát vọng sống ở con người quả nhiên là vô cùng.”
Niềm vui trào lên khi hai chân chạm đất, khiến Mạt Ca xúc động đến nỗi muốn quỳ xuống tạ ơn ân điển của đấng cao xanh, người cô toàn thân đã lạnh cóng chỉ cảm thấy ánh nắng sao mà đẹp, sao mà ấm áp. Dùng cả chân lẫn tay từ từ trèo lên. Trở mình, nửa người đã ở trên bờ, nửa người vẫn còn ở dưới nước. Mạt Ca mệt mỏi nhìn bầu trời màu da cam, trong đó dường như có nụ cười ấm áp của bà giám đốc cô nhi viện và Tiểu Ưu, cô bạn thân thiết bao năm nương tựa vào nhau.
Lúc này, cô thật sự quá cô đơn.
Sự bất lực và nỗi cô đơn lúc lao xuống nước khiến Mạt Ca thấu hiểu, cô là một con người, ở đây cô không thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nghỉ một lát, chỉ cần nghỉ một lát là ổn.
Cơn mệt mỏi ập đến, cô ngủ thiếp đi.
Ở một quãng sông cách đó không xa, có hai bóng người đứng dưới chiều tà, ngọn cây đã che ánh sáng, cả khuôn mặt chàng trai trẻ chìm trong bóng cây tối, lạnh, dưới lớp mặt nạ, đôi mắt thăm thẳm, tinh quái và cuốn hút. Chàng chăm chú nhìn thân hình kiều mị, mảnh mai phía xa liên tục bị sóng nước vỗ vào.
“Gia... nhìn kìa...” Người đàn ông bên cạnh ra hiệu cho chàng nhìn ra xa, một chiếc thuyền đang từ từ tiến lại.
Mấy độ luân hồi, kiếp này, kiếp trước, số mệnh vẫn không thay đổi, vẫn từ từ lặp lại.
Môi Phượng Thập Nhất hơi nhếch, vẽ nên một đường cong quái dị.
Vệ Minh Hàn! Ta tin ngươi sẽ thích món quà này.
Rèm sa trắng muốt khẽ lay trong gió muộn, trăng treo đầu ngọn cây, ánh trăng ấm áp lấp lánh. Cô thiếu nữ nằm thiêm thiếp trên giường, làn da trắng nhợt, dưới ánh trăng càng trong suốt, có một vẻ yếu ớt khiến người ta mủi lòng.
Đó là gian nhà bài trí rất đơn sơ, ánh nến sáng, ấm áp, càng làm không khí thêm phần tĩnh mịch.
Một người đàn ông ngồi ở mép giường, tuổi còn trẻ, chừng hăm nhăm, hăm sáu. Chàng to cao khôi ngô, mắt như sao, mày lưỡi mác, tuấn lãng phi phàm, toàn thân một vẻ tráng kiện, phóng khoáng, đường bệ. Chàng nhìn Mạt Ca trên giường, ánh mắt đầy xót xa không thể nào che giấu.
Cửa phòng bị đẩy ra, một chàng trai trẻ đi vào, cung kính hành lễ, “Tướng quân, thuộc hạ bất tài, không tra ra tại sao Cửu tiểu thư bị ngất ở bờ sông.”
“Liễu gia không cử người đi tìm sao?” Vệ Minh Hàn cau mày, bực bội. Tự nhi nằm ngất ven sông thảm hại như vậy, may mà chàng nhìn thấy, nếu người khác, số phận nàng sẽ ra sao?
Chàng trai lắc đầu, trầm ngâm đứng một bên.
Vệ Minh Hàn vô cùng phẫn nộ, người của Liễu gia lại coi thường nàng đến thế. Nếu Tự nhi có mệnh hệ gì chết đi, e là bọn họ cũng không hay biết.
“Biết rồi, ngươi lui đi.” Vệ nói nhỏ.
Chàng trai rụt rè lui ra ngoài. Một cơn gió thổi tới, cảm thấy trán hơi lạnh, chàng mới biết trán mình toát mồ hôi lạnh. Đi theo Vệ Minh Hàn nhiều năm, chưa bao giờ thấy chủ tướng đại nộ như thế. Ở biên ải nhiều năm, vị tướng quân nổi tiếng điềm đạm, kín đáo rất ít khi để lộ tâm tư, nhưng lại chấn kinh, đại nộ khi nhìn thấy Liễu Chỉ Tự nằm ngất ở bờ sông. Giữa họ là quan hệ gì?
Chàng nhớ, lúc mới phát hiện ra Mạt Ca trên bờ sông, ánh mắt Vệ Minh Hàn rất hoảng sợ, biểu hiện này nhiều năm chàng không thấy. Sau khi Liễu Chỉ Nguyệt tiến cung, chàng vốn tưởng Vệ Minh Hàn quá đau lòng mới tình nguyện ra biên ải, trở nên vô tình vô dục, nhưng ánh mắt Vệ tướng quân lúc nhìn thấy Liễu Chỉ Tự, rõ ràng là ánh mắt nhìn người tình. Điều này lý giải thế nào?
Chàng rất băn khoăn, chủ tướng của chàng rốt cuộc thích vị tiểu thư nào của Liễu gia?
Trong phòng, Mạt Ca rèm mi khẽ rung, cô mở mắt, đảo nhìn một lượt, ngạc nhiên nhìn thấy người đàn ông ngồi bên giường mình. Chàng ta là ai? Tại sao lại nhìn cô như thế?
Vệ Minh Hàn thấy cô đã tỉnh, khuôn mặt u ám hơi giãn, lộ vẻ vui mừng. Bàn tay to lớn rám nắng của chàng sờ trán cô, Mạt Ca đã hạ sốt khá nhiều, có lẽ không có vấn đề gì lớn.
“Tự Nhi, chỗ nào khó chịu?”
Mạt Ca băn khoăn nhìn chàng, thầm giật mình. Tự Nhi?
Chàng gọi tên cô rất chuẩn xác, lại với giọng thân thiết như vậy, chàng và Liễu Chỉ Tự có quan hệ gì? Vẻ băn khoăn thoáng qua mắt Mạt Ca, cô cũng thầm suy nghĩ rất nhanh. May cô vẫn có ký ức của Liễu Chỉ Tự.
Trong bầu không khí trầm lặng như đọng một lớp khí lạnh Vệ Minh Hàn nheo mắt, sự xa lạ và băn khoăn thoáng qua trong mắt Mạt Ca làm cho nỗi thương xót của chàng tiêu tan. Chàng tư lự nhìn cô.
“Tự Nhi, nàng không nhớ ra ta ư?”
“Muội mất trí nhớ...” Giọng Mạt Ca yếu ớt, cô buột miệng viện ra một lý do.
Mặc dù cô có ký ức của Liễu Chỉ Tự, nhưng không định có vấn vương gì với cô ta.
Sự yếu đuối của phụ nữ là một dạng tài sản, có lúc phải mang ra phơi nắng.
Biện pháp có lợi nhất hiện nay với cô là tỏ ra yếu đuối. Mạt Ca thầm nghĩ, mục đích của Phượng Thập Nhất chính là để cô gặp Vệ Minh Hàn, bây giờ mọi chuyện cơ hồ đều từng bước diễn ra theo đúng kế hoạch của gã, cô và Vệ Minh Hàn gặp nhau nhất định có lợi cho Phượng Thập Nhất, sao cô có thể để cho gã toại nguyện?
Vệ Minh Hàn, Liễu Chỉ Nguyệt, Liễu Chỉ Tự, Liễu Chỉ Tuyết... mấy người đó dường như có quan hệ chằng chéo với nhau.
Từ sau hôm vô tình rơi vào vòng của Phượng Thập Nhất, cô luôn bị gã dắt mũi kéo đi. Phượng tuyệt đối không làm chuyện gì không có lợi cho gã. Mạt Ca có phần nôn nóng.
“Mất trí nhớ?” Vệ hoài nghi nhìn cô.
Mạt Ca thản nhiên nói dối không đỏ mặt, “Muội bất cẩn bị vấp ngã, đầu đập xuống đất, những chuyện trước đây không nhớ được. Mỗi lần nghĩ, đầu lại rất đau.”
“Đã mời đại phu xem cho chưa?” Vệ lo lắng hỏi.
Mạt Ca cười: “Đại phu nói, trong đầu muội có cục máu tụ cũng không biết lúc nào mới khỏi, cứ để yên xem sao.”
Vệ Minh Hàn nhìn cô rất lâu. Mạt Ca hơi giật mình, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, đằng nào Liễu Chỉ Tự ngày trước cũng không dám ngẩng đầu nhìn ai, cô dứt khoát giả bộ đến cùng. Vệ hình như tin cô, giọng hòa dịu rất nhiều, “Tại sao lại ngất bên bờ sông?”
Mạt Ca không muốn nói với Vệ, lại nhất thời không bịa ra được lý do, ấp úng một hồi, không muốn nói. Vệ là người thông minh, cũng không ép cô, thầm nghĩ: Tự nhi của ta vốn lương thiện dễ bị lừa, nhất định bị mấy tỷ muội Liễu gia bắt nạt.
“Chúng ta quen nhau ư?” Mạt Ca cố làm vẻ ngạc nhiên hỏi. Ký ức trào dâng trong đầu nói với cô, Vệ Minh Hàn đối với Liễu Chỉ Tự như xa như gần, ngoài một nụ hôn trước lúc chia tay, chàng đối với Liễu Chỉ Tự giống như đối với tiểu thư muội. Bây giờ ánh mắt chàng lại nóng bỏng như thế, giống như ánh mắt của người đang yêu.
Chàng và Liễu Chỉ Tự chưa đến mức là người yêu sao? Người chàng thích vẫn là Liễu Chỉ Nguyệt.
Vệ Minh Hàn nhìn đôi mắt trong sáng của cô, đó là đôi mắt chàng quen thuộc, hồn hậu và trong veo như suối nguồn. Không giống đôi mắt bi sầu mơ hồ trong ký ức, trong ánh mắt đó là một vẻ tự tin xa lạ, Tự nhi ngày âu sầu tư lự.
Rõ ràng là cùng một cơ thể, chàng lại nhìn thấy hai linh hồn.
“Nàng có phải là Liễu Chỉ Tự không?” Vệ đột nhiên lạnh giọng, hỏi.
Mạt Ca giật mình, gạt đi tâm trạng, “Phải, chàng là ai?”
“Vệ Minh Hàn!” Trong mắt Mạt Ca chỉ có một vẻ băn khoăn. Vệ không thể không tin, cô quả thật đã mất trí nhớ nếu không thì cô diễn quá giỏi. Ấn tượng của chàng đối với Liễu Chỉ Tự rất sâu, sao có thể nghĩ người trước mắt giả vờ.
Liễu Chỉ Tự ngày trước, khi nhìn chàng, trong ánh mắt chỉ có niềm si mê.
Ánh mắt lạnh nhạt này khiến Vệ có phần hụt hẫng, khó chịu.
“Muội quên rồi!” Mạt Ca uể oải nói.
Vệ Minh Hàn kìm chế cảm giác khó chịu trong lòng, bàn tay rám nắng vuốt
nhẹ gò má trắng mịn của cô, sắc mặt dịu lại nói: “Muội mệt rồi, nghỉ ngơi đi.
Ngày mai ta đưa muội về phủ.”
Lần này gặp Liễu Chỉ Tự, bí ẩn trùng trùng. Vì sao nàng nằm ngất bên sông, vì sao hình như biến thành con người khác chàng sẽ điều tra rõ. Nếu biết kẻ nào hại nàng, chàng nhất định không tha.
Chàng cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Mạt Ca, rồi đứng lên đi ra ngoài, để lại cái bóng lưng cao lớn uy nghiêm.
Mạt Ca hơi ngây người, đến khi tiếng đóng cửa vọng vào mới thầm thở phào, căng thẳng trong lòng cũng dần dần giãn ra. Cô biết chàng và Liễu Chỉ Nguyệt là một cặp hoàn mỹ. Trong ký ức của Liễu Chỉ Tự, cô yêu người đàn ông này vô cùng sâu nặng, một lòng si mê, khiến người ngoài cũng thở dài, ngay Liễu Chỉ Tuyết cũng nhiều lần khuyên nhủ đều vô ích Vệ Minh Hàn là người đàn ông duy nhất đi vào lòng Liễu Chỉ Tự. Buổi tối hôm thượng thư bộ lại bị giết, núp trong hòn núi giả cô đã nghe Liễu Tĩnh nhắc đến chàng, Vệ Minh Hàn đã là vị tướng trẻ công trạng hiển hách.
Chàng không phải là người tình của Liễu Chỉ Nguyệt ư? Vì cô ta đã tình nguyện ra biên ải xa xôi. Là tình cảm của chàng đã qua rồi, hay ký ức cô có vấn đề? Nếu không tại sao chàng lại có thái độ thân mật với Liễu Chỉ Tự như thế.
Ánh mắt long lanh đó là ánh mắt của một tình yêu chân thành sâu nặng. Lẽ nào chàng đã quên Liễu Chỉ Nguyệt?
Là chân tình hay giả dối?
Vừa ra khỏi một mê trận, lại rơi vào một mê trận khác, bao quanh người Mạt Ca vẫn chỉ là sương mù. Lâm Tử Hoài, Vệ Minh Hàn, Phượng Thập Nhất... mục tiêu của những người này đều nhằm vào Liễu gia.
Đệ nhất vọng tộc Hiên Viên! Là đây dẫn hỏa của mọi âm mưu, cũng là trung tâm của mọi bão tố.
Thịnh cực tất suy! Đó là quy luật tự nhiên.
Là con gái của Liễu gia. Trong cuộc thiên biến này, cô nên làm thế nào tự bảo vệ mình?
Đêm lạnh như nước, ánh trăng êm ả, trong đình viện thanh vắng thoang thoảng mùi hoa, thỉnh thoảng vọng lại mấy tiếng chim kêu, kinh động giấc mộng vàng, khuấy động nước ao xuân.
Vệ Minh Hàn đứng trong đình viện, bóng cây lay động, ánh trăng trải đầy mặt đất, phủ lên người chàng một tấm màn cô đơn mơ hồ. Vẫn còn nhớ khuôn mặt nhỏ nhắn ưu sầu của nàng hôm chàng rời kinh thành, rõ ràng lưu luyến, mắt đẫm lệ, mỗi giọt lệ một giọt tình, nàng nhẹ giọng hứa chờ chàng quay về. Bây giờ chàng đã quay về, nhưng nàng đã không còn nhớ ra chàng nữa.
Hồi đó lòng chàng chỉ toàn thương tích do Liễu Chỉ Nguyệt vào cung, không thể tiếp nhận tình cảm sâu nặng khác, vả lại người đó chính là tiểu muội của Liễu Chỉ Nguyệt.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận, chàng có chút thương nàng, nhưng không giống tình cảm trai gái.
Có thể do thân phận giống nhau, cũng bị coi thường, chàng rất thương Liễu Chỉ Tự dịu hiền yếu đuối, mấy năm ở biên ải, nghĩ đến đôi mắt ngấn lệ của nàng, là chàng lại đau lòng. Nhưng không phải là nỗi đau tuyệt vọng thấu tâm can khi Liễu Chỉ Nguyệt vào cung. Liễu Chỉ Tự yếu đuối luôn khiến lòng chàng đau nhè nhẹ.
Quen nàng hoàn toàn là ngẫu nhiên. Tình yêu của chàng và Liễu Chỉ Nguyệt ngay từ đầu đã không thể quang minh chính đại, cho nên chàng chỉ có thể lén lút mò vào tướng phủ. Vào nhiều, chàng bắt đầu chú ý đến cái tiểu viện khuất nẻo kia. Hồi đó Liễu Chỉ Tự mới mười hai tuổi, vẫn còn là đứa trẻ mới lớn.
Hoàn cảnh khiến cô bé sớm trưởng thành và cực mẫn cảm, xem ra cô không giống đứa trẻ, mà lại giống một thiếu nữ đa cảm ưu sầu. Mỗi lần vào phủ chàng đều trốn sau gốc cây, ngắm trộm cô. Ngoài chăm sóc vườn hoa, cô chỉ đọc sách, rất yên tĩnh cũng rất ưu buồn.
Có lần chàng vô ý làm cô hoảng sợ, buộc phải tiết lộ thân phận. Lúc đầu cô rất sợ chàng. Mỗi lần vào phủ chàng đều mang ít quà vặt, dần dần cô thích chàng, cũng dần dần khiến cô quyến luyến chàng. Liễu Chỉ Tự rất cô đơn, ngoài Linh Long, không hề có bạn bè cho nên mỗi lần chàng đến, cô đều rất vui.
Chàng rất thích cảm giác được người khác cần, cho nên càng bảo vệ cô.
Liễu Chỉ Nguyệt là thiên kim tiểu thư xinh đẹp cao quý, hầu như đều là chàng chiều chuộng nàng. Liễu Chỉ Tự khiến chàng lấy lại cảm giác hãnh diện của người đàn ông, cảm thấy được người khác cần là rất vinh hạnh. Những gì không có được từ Liễu Chỉ Nguyệt thì Liễu Chỉ Tự cho chàng.
Trong lòng chàng luôn có một khoảng dành cho Liễu Chỉ Tự, mặc dù khoảng đó rất nhỏ. Chàng nhìn rõ tình cảm ngày càng nồng hậu trong mắt Liễu Chỉ Tự, nhưng không nỡ làm nàng tổn thương. Nàng cũng biết, chàng và Liễu Chỉ Nguyệt yêu nhau.
Bấy lâu nay, chàng vẫn biết người chàng yêu là Liễu Chỉ Nguyệt. Trong thời tuổi trẻ ngông cuồng, chàng luôn theo đuổi bóng hình Liễu Chỉ Nguyệt. Bất chấp thân phận nàng, bất chấp khác biệt về địa vị xã hội, chàng tưởng nắm được tay nàng là họ có thể bên nhau mãi mãi.
Một đạo thánh chỉ ban ra, đánh vào đôi uyên ương, Liễu Chỉ Nguyệt nuốt lệ vào cung. Kiệu hoa nâng lên, cùng tiễn biệt. Chàng mãi mãi không thể quên ánh mắt khinh bỉ của Liễu Tĩnh ngày ấy, đó là động lực để chàng phấn đấu vươn lên. Chính vì thân phận thấp kém, chàng mới không thể giữ được tình yêu của mình, người đàn bà của mình. Đành giương mắt nhìn nàng đi vào chốn tường hoa, trở thành niềm tiếc nuối suốt đời chàng.
Trong thời gian dài sau khi Liễu Chỉ Nguyệt vào cung, chàng cam chịu xa sút. Do sự vô cảm và khinh thường của Liễu Tĩnh, khiến chàng có khao khát mãnh liệt đối với quyền lực. Còn trẻ nhưng chàng đã hiểu, Hiên Viên là thiên hạ của Liễu gia, không ai đấu được với đệ nhất vọng tộc đó. Quyền lực khiến chàng mất đi rất nhiều thứ, cho nên chàng căm hận nó, đồng thời cũng khao khát nó.
Chính quyền lực buộc chàng ra biên ải. Chàng hy vọng có ngày khiến Liễu Tĩnh hối hận, hối hận sự khinh bỉ của ông ta với chàng ngày xưa, hối hận vì đã coi thường chàng ngày đó.
Trước khi ra đi, ma xui quỷ khiến thế nào chàng lại đi gặp Liễu Chỉ Tự.
Chàng cũng không thật hiểu vì sao lại đi gặp nàng, chỉ là một xúc cảm khao khát thôi thúc chàng đến tiểu viện hẻo lánh kia.
Hồi đó nàng đã nói một câu. Nàng nói: “Chàng luôn theo đuổi bóng lưng của Ngũ tỷ, còn bóng lưng chàng để lại cho em.”
Câu này buồn bã và ai oán như vậy hoàn toàn không giống lời nói của đứa trẻ, khiến chàng nảy sinh ý nghĩ suốt đời che chở cho nàng. Chàng nhận lời nàng, nếu khi trở về chàng đã hoàn toàn quên Liễu Chỉ Nguyệt, thì một Vệ Minh Hàn tái sinh sẽ vĩnh viễn thuộc về Liễu Chỉ Tự.
Chàng còn nhớ nghe chàng nói vậy, Liễu Chỉ Tự đã cười rất đẹp. Nàng rất ít cười. Nụ cười đó khiến tim chàng rung động. Dưới ánh trăng đêm, chàng chiếm nụ hôn đầu của nàng.
Bây giờ chàng đã trở về, không ngờ cố nhân đầu tiên gặp lại chính là Liễu Chỉ Tự. Điều này khiến Vệ Minh Hàn càng tin vào duyên trời định. Niềm vui và sự an định như thế đã nhiều năm không có.
“Tự nhi, ta sẽ không để nàng chịu thêm tủi nhục nữa. Ta thề.” Chàng thề với trăng, đời này nhất định một lòng chăm sóc che chở cho nàng.
/42
|