Vương Bài Sủng Phi

Chương 18 - Chương 9

/42


Chủ Nhân Của Nam Quốc Phiêu Hương

Hai ngày liền, cuộc sống của Mạt Ca đều rất bình lặng. Vốn tưởng cuộc sống bình lặng của mình đã bị phá vỡ, không ngờ lại có thể sóng yên biển lặng như vậy, điều này khiến cô hơi ngạc nhiên. Liễu Tĩnh không tìm cô gây phiền phức, Liễu Chỉ Mi cũng không đến làm khó cô, đây có thể coi là yên tĩnh trước giông bão không?

Tiểu viện cách chủ viện rất xa, nghe Linh Long nói, chủ viện đã bắt đầu chăng đèn kết hoa, không biết là có hỷ sự gì. Mạt Ca thầm giật mình, bảo Linh Long đi thăm dò tin tức. Linh Long vốn nhanh nhẹn, thông minh, chỉ lát sau đã hỏi được đầy đủ thì ra mười ngày nữa quý phi sẽ về thăm thân, cho nên Liễu gia mới sửa soạn nghênh đón. Mạt Ca nghe vậy hiểu ra, quý phi thăm thân là đại sự, Liễu gia bận tíu tít, đương nhiên không có thời gian để ý đến nhân vật bé nhỏ là cô.

Thở phào một hơi, xem ra, mình có một thời gian sống thoải mái rồi.

Đêm lạnh như nước, ánh trăng thanh mờ.

Mạt Ca lặng lẽ nhìn bóng cây lay động, gục đầu xuống ghế đá trên sân, lơ đãng nghịch những viên sỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo. Ngẩng đầu, thấy Lâm Tử Hoài ngồi trên đầu tường, đang vẫy tay chào cô.

“Như Phong, có nhớ ta không?” Lâm Tử Hoài cười, vẫn nụ cười bỡn cợt, gã ngồi vắt vẻo trên đầu tường cười nham nhở như tên du đãng trêu chọc gái nhà lành, hoa đào từ trong tay gã bay lả tả.

Đã lâu không gặp, cô gầy đi nhiều, người cũng trở nên trầm tĩnh hơn.

Vị Cửu tiểu thư cơ hồ bị Liễu gia bỏ quên này thật là một nhân vật khó hiểu, tinh ranh, thông minh, thậm chí có thể nói là xảo quyệt, nhưng lại có một trái tim mềm yếu, không phải là người lạnh lùng độc ác thông minh và xảo quyệt đó chỉ để bảo vệ bản thân, không hề thương hại đến ai. Một cô gái như vậy giống như viên trân châu phủ bụi, không khỏi khiến người ta kinh ngạc.

“Nhớ huynh làm gì? Tửu lâu làm ăn thế nào?” Mạt Ca hỏi. Lãng phí thời gian nhớ gã, chi bằng nghĩ xem Tinh Thiên kinh doanh tửu lâu ra sao.

“Thật vô lương tâm, muội mất tích lâu như vậy, ta sợ muội xảy ra chuyện không hay, ngày ngày lo lắng, cơm không thiết ăn, trà không thiết uống, vậy mà muội lại không nhớ ta tý nào, quá khiến ta đau lòng.” Lâm Tử Hoài tung người nhảy xuống, hạ mình trên sân một cách điệu đà, phóng khoáng.

“Vậy thì đa tạ tấm lòng của Lâm đại công tử, tiểu nữ cảm kích vô chừng.” Mạt Ca như cười như không nói. Không thân thích, bạn bè, cớ chi lo lắng cho mình? Sao mình chẳng biết mối hận của gã đối với Liễu gia? Năm xưa Lâm gia nhà tan cửa nát chính là do Liễu gia, sự đối đãi tử tế của gã đối với mình cũng không đơn giản. Nhưng không hiểu sao, mặc dù trong lòng vẫn hiểu, Mạt Ca cũng không nghĩ quá xấu về anh em Lâm Tử Hoài.

“Nói không thực lòng chút nào.” Lâm Tử Hoài cười.

Gã ngồi xuống bên cô, không nén được lại trêu, “Có phải bị người ta bắt đưa đi làm áp trại phu nhân không?”

“Ai có phúc như thế?” Mạt Ca nhướn mi, nheo mắt nhìn gã, “Lời huynh đầy ẩn ý, hình như đã biết chuyện gì?”

“Có trời chứng giám, ta có thể biết gì? Nhìn thấy muội và Vệ Minh Hàn cùng trở về, ta còn đang rất ngạc nhiên!” Lâm Tử Hoài hét to.

Mạt Ca chau mày, “Huynh cũng biết Vệ Minh Hàn?”

“Vệ Minh Hàn là chiến thần của Hiên Viên, khắp thiên hạ ai chẳng biết ông ta, ta đương nhiên biết.” Lâm Tử Hoài nói, “Ông ta là người tình trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ kinh thành, các vị tiểu thư đó đều mong được lấy ông ta, trở thành tướng quân phu nhân.”

Mạt Ca giật mình, có phải Lâm Tử Hoài cố tình đến đây thăm dò cô?

Sao có thể có chuyện đó?

Nghĩ vậy, bỗng thấy rất khó chịu. Cô coi anh em Lâm Tử Hoài là bạn, đương nhiên không muốn họ lừa dối mình. Cô cũng biết, có những lúc suy nghĩ của mình khác xa suy nghĩ của người khác, nhưng nếu đúng vậy cũng cảm thấy buồn.

Suy cho cùng, cô rất ít bạn.

“Thế nào?” Lâm Tử Hoài kinh ngạc phát hiện sắc mặt Mạt Ca thay đổi rất khó coi, “Giận hả?”

“Cút! Đừng động vào đây!” Giọng cô gay gắt, dường như đang trút ra bực bội trong lòng.

“Mạt Ca, ta chỉ muốn nói chuyện phiếm với bằng hữu mà thôi có lẽ muội quá đa nghi rồi.”

Mạt Ca nhìn gã, hoàn toàn không tin lời gã, “Nửa đêm canh ba, Lâm đại công tử có nhã hứng đến uyển Ngô Đồng nói chuyện phiếm với muội, nhưng muội không có hứng nói chuyện phiếm với huynh, nhất là về vấn đề này. Thứ lỗi không tiếp.”

“Ái chà, giận thật rồi!” Lâm Tử Hoài than thở: “Mạt Ca, cái gì muội cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt, đó là quá đề phòng. Luôn nghĩ chúng tôi đang tìm cách lừa muội, muội không thấy mệt ư?”

Mạt Ca cười, “Nếu các người không làm gì, tôi có nghĩ thế không?”

Lâm Tử Hoài im lặng. Mạt Ca nói đúng, đúng là họ đang lợi dụng cô, đương nhiên muốn cô ngoan ngoãn đi theo kế hoạch họ vạch ra, không muốn quân cờ sai lệch gì, có thể nảy sinh rắc rối.

Hiển nhiên, Mạt Ca không phải là quân cờ biết nghe lời, điều này quả có làm khó chàng.

“Dù muội tin hay không, ta không có tâm địa làm hại muội.” Lâm Tử Hoài nói tiếp, “Tinh Thiên coi muội là bạn, mấy ngày trước còn cảnh cáo ta không được làm gì bất lợi cho muội.”

Lòng Mạt Ca nhẹ đi không ít, cô chưa bao giờ nghi ngờ Tinh Thiên. Có lẽ bởi vì Tinh Thiên rất giống Tiểu Ưu, khiến cô cảm thấy thân thiết, cho nên thâm tâm không bài xích cô ta. Còn Lâm Tử Hoài thì khác.

“Huynh không có ý hại tôi? Nhưng huynh có nghĩ những sự toan tính của huynh sẽ ảnh hưởng đến tôi thế nào chưa?” Mạt Ca lạnh lùng châm biếm, “Giống như huynh muốn có bông hoa ở trên vách đá, bảo tôi đi hái. Huynh chỉ muốn bảo tôi đi hái một bông hoa, nhưng lại không nghĩ tôi có thể ngã từ vách núi xuống, xương tan thịt nát. Như thế gọi là không có ý hại tôi? Lâm Tử Hoài, thôi đi, những lời hoa mỹ đó không cần nói trước mặt tôi.”

“Muội đúng là miệng sắc như dao. Ta chỉ nói một câu, muội xem muội đáp lại bao nhiêu câu?” Lâm Tử Hoài lúng túng dở khóc dở cười.

Mạt Ca mím môi, không muốn nói nữa, nói thẳng: “Huynh đến muộn thế này, có việc gì?”

“Chỉ đơn giản đến thăm muội.”

Mạt Ca cười đau khổ, nói: “Huynh biết không? So với các người, tôi lại thích Liễu Chỉ Mi hơn, bởi vì cô ta không giấu giếm sự bỉ ổi của mình, tâm địa xấu xa cô ta cũng không che che giấu giấu. Tôi thích người xấu thẳng tính.”

“Muội cứ nói thẳng ta là ngụy quân tử.”

“Huynh đã tự biết, cần gì tôi nói ra.” Mạt Ca cười, “Đã không có việc gì, cũng muộn rồi, cổng nhỏ ở đây, cổng lớn ở kia, xin huynh tự nhiên, tôi không tiếp nữa.”

Lâm Tử Hoài đứng lên, cũng không chấp cô, “Tinh Thiên và Vũ Yên muốn gặp muội, họ rất lo cho muội, muội có muốn cùng ta đến Nam Quốc Phiêu Hương một chuyến không?”

“Đương nhiên muốn!”

Nam Quốc Phiêu Hương kinh thành đệ nhị kỹ viện, chỉ đứng sau Đài Hồng viện. Ca vũ tưng bừng, đâu đâu cũng ngập tràn không khí thân mật và sắc dục.

Rèm xanh buông lơi, hoa lệ mà không dung tục. Hương thơm mờ mịt như sương khói, đầy ma mị, cám dỗ.

Chỉ trong thời gian ngắn hơn một tháng, Tinh Thiên đã khiến Nam Quốc khởi sắc. Kỹ viện này dựa vào ca vũ đặc sắc, độc đáo của các dân tộc do các vũ nữ tiếp quản được từ Vạn Hoa lâu biên soạn, trong thời gian ngắn đã thu hút lượng lớn con cái nhà giàu, Nam Quốc trở thành điểm đến ấm áp rất được các đệ tử quý tộc ưa chuộng.

Có điều, kỹ viện này vẫn không thể sánh được với Đài Hồng viện. Bởi bất luận về thâm niên hay vốn liếng, Nam Quốc Phiêu Hương đều kém một bậc.

Suy nghĩ của Mạt Ca là, không làm thì thôi đã làm phải làm tốt nhất.

Nam Quốc bệ nguyên xi lệ cũ của Liên Nhân quán, gái bán hoa muốn bán đêm đầu tiên của mình dùng hình thức đấu giá, người trả giá cao thì được, đây cũng là nguyên nhân khiến Nam Quốc trong một thời gian ngắn có thể gom được lượng vốn lớn. Mạt Ca rất không tán thành lối làm đó.

Liền mấy ngày, cứ xẩm tối là Lâm Tử Hoài đến uyển Ngô Đồng, đưa Mạt Ca đến Nam Quốc Phiêu Hương. Mạt Ca rất vui, gã rốt cuộc là vệ sỹ miễn phí, dùng cũng được, không dùng cũng được, nên vẫn dùng tạm. Kinh doanh của tửu lâu cô giao hẳn cho Tinh Thiên, cô hứng thú kinh doanh thanh lâu hơn.

Ở cửa cầu thang lầu hai của Nam Quốc Phiêu Hương.

Mạt Ca mặc chiếc áo chùng trắng tuyết, nho nhã thoát tục, tư phong ngời ngời, mỉm cười nhìn ca vũ tưng bừng, sặc sỡ dưới lầu, vẻ châm biếm trong mắt vừa lóe đã tắt.

Các cô gái xinh đẹp, lả lơi xiêm áo hở hang qua qua lại lại giữa đám đàn ông phục trang rực rỡ, trên môi nụ cười lúng liếng không tắt. Họ đều rất trẻ, rất phóng túng, bạo dạn khiêu khích những chỗ nhạy cảm của đàn ông. Đám chính nhân quân tử ban ngày mũ áo tề chỉnh, lúc này ánh mắt bừng bừng ham muốn, mọi chuẩn mực đạo đức đều tiêu tán trong sắc đêm tà mị, chỉ có bản năng động vật trần trụi. Màn đêm khiến họ phóng túng, màn đêm cũng nuốt chửng lý trí họ.

Người ta phê phán kỹ nữ vô tình vô đức, hại bao nhiêu gia đình tan cửa nát nhà. Nhưng nếu đàn ông không phong lưu trên đời làm gì có nghề kỹ nữ? Tất cả đều có nhân mới có quả.

“Mạt Ca, nhìn gì mà say sưa thế?” Một giọng dịu dàng từ sau lưng vọng đến, Mạt Ca gạt đi tia lạnh trong đáy mắt.

Thủy Vũ Yên thong thả đi đến.

Mạt Ca cười nhạt “Không nhìn gì cả.”

Thủy Vũ Yên theo ánh mắt Mạt Ca nhìn xuống dưới lầu, ở đó một đám vẩn đục. Mạt Ca áo chùng trắng tuyết, dù vận nam trang cũng thánh khiết vô cùng, không nên, cũng không thích hợp xuất hiện ở chốn này.

“Chúng ta ra hậu viên một lát. Mạt Ca, đừng ở lại đây.”

“Không sao, Vũ Yên. Nếu so về tà ác tôi còn hơn bọn họ.” Mạt Ca cười nói đùa, quay đầu nhìn xuống dưới, cười nói tiếp: “Tôi chỉ đang nghĩ nên làm thế nào, để khiến họ càng muốn đốt tiền ở đây.”

Thứ mà cô muốn kinh doanh không phải chỉ một thanh lâu mà là một chiêu bài, cô muốn để mọi người đều biết đến Nam Quốc Phiêu Hương. Cái này trong thời hiện đại gọi là hiệu ứng thương hiệu. Thanh lâu cũng có thương hiệu, cô muốn kỹ viện này trở thành một thương hiệu.

Thủy Vũ Yên không hiểu lắm lĩnh vực này, không đưa ra được ý kiến gì cho Mạt Ca.

“Còn mấy người nữa?” Mạt Ca quay đầu lại hỏi.

“Còn tám người nữa. Tinh Thiên bảo, để đám đàn ông khỏi mất hứng, bình thường năm ngày mới có một phiên đấu giá, mà càng về sau các cô gái càng xuất sắc, dung nhan càng diễm lệ.”

“Vậy thì tốt, gọi tất cả bọn họ đến ngôi lầu ở hậu viên, tôi có chuyện muốn nói.” Mạt Ca tươi cười, gạt đi nỗi trầm uất vừa rồi, cười vui vẻ.

Ngôi lầu nhỏ ở hậu viên bình thường là nơi Tinh Thiên huấn luyện các cô gái bán hoa, tất cả mọi thứ từ khí chất, học thức, chiêu thức quyến rũ đàn ông, kỹ thuật ứng phó... đều dạy hết. Tám cô gái đứng thành một hàng, giống những củ hành tươi non, cô nào cũng xinh mơn mởn, căng mọng, đáng yêu đều là các mỹ nữ đã được lựa chọn kỹ càng.

Mạt Ca thong thả đi đi lại lại trước mặt họ, ngắm kỹ các thiếu nữ. Trong số họ, có người xinh xắn, có người kiêu ngạo, có người quyến rũ...

Tinh Thiên nhướn mày nhìn Mạt Ca. Lâm Tử Hoài tựa cửa sổ, mủm mỉm nhìn cô, như muốn xem cô định làm trò gì.

“Cô tên gì?” Mạt Ca hỏi một cô gái váy tím.

“Tôi là Tử Y.” Cô gái mặt đỏ bừng, hơi xấu hổ.

“Đúng là tự gây nghiệp.” Tinh Thiên buột miệng nói một câu. Ánh mắt si mê của mấy cô gái nhìn Mạt Ca, Tinh Thiên thấy buồn cười, các cô này mắt mù hay sao? Lẽ nào không nhận ra vóc dáng Mạt Ca không giống đàn ông?

“Các cô nghe đây, ai không đồng ý bán thân, đứng ra ngoài.” Mạt Ca cười nói, “Ta cho các cô thời gian một ấm trà suy nghĩ xong thì đứng ra. Người nào tự nguyện ứng ra, chỉ cần đạt được yêu cầu của ta, ta sẽ để các cô luôn giữ được thân trong sạch, các cô không đồng ý tiếp khách, ta tuyệt đối không ép. Không làm được yêu cầu của ta, thì rời khỏi Nam Quốc Phiêu Hương. Ai không đồng ý đứng ra ngoài, thì ở lại đây lên đài rao bán thân.”

Tám cô gái đưa mắt nhìn nhau, ngơ ngác không hiểu. Ngay Tinh Thiên và Lâm Tử Hoài cũng ngạc nhiên nhìn nhau: Mạt Ca định làm gì? Lâm Tử Hoài trầm ngâm suy nghĩ, việc làm của nha đầu này luôn khiến người khác không thể đoán ra, tiếp xúc càng lâu, chàng càng cảm thấy, Mạt Ca giống một cuốn sách khó đọc.

Một lúc lâu sau, không có ai đứng ra. Mạt Ca cười, cũng không hối thúc, ung dung khoanh tay trước ngực, sải bước trước mặt họ. Bước từng bước rất nhẹ, rất êm.

Các cô gái này đều do Tinh Thiên mua từ bên ngoài về, hầu hết đều vì cuộc sống bức bách mới vào đây. Không cam tâm tình nguyện thì sao, cuộc sống sẽ buộc người ta trở nên thực tế, biết thỏa hiệp. Những người từng trải, những người trải qua nghèo khổ, khó khăn đều ngộ ra một điều, sống mới là quan trọng nhất.

Chỉ cần sống được, ta mới có thể lựa chọn sống như thế nào?

Cuối cùng, một cô rụt rè nhấc chân, hồi hộp nhìn Mạt Ca, do dự một lát, cuối cùng nghiến răng, quyết định đứng ra ngoài. Mùi đàn hương thoang thoảng trong không khí vỗ về tinh thần cô, đôi má trắng nhợt thoáng một sắc hồng. Cô cười với Mạt Ca, dịu dàng như nước, có vẻ thản nhiên.

“Tên cô là gì?” Mạt Ca hỏi.

“Thanh Liên.” Cô gái đáp ngắn gọn.

Mạt Ca gật đầu, tiếp tục chờ đợi. Lại có thêm ba cô đứng ra, bốn cô còn lại không nhúc nhích.

Mạt Ca ra hiệu cho bốn cô kia tạm lui ra ngoài, để lại bốn cô vừa đứng ra, “Nam Quốc Phiêu Hương không phải là ngôi chùa, đàn ông đến đây ai cũng chỉ vì muốn tìm hoan lạc. Mục đích của các cô rất đơn giản, chính là kiếm tiền. Có điều ở thanh lâu, không nhất thiết phải bán thân mới có thể kiếm tiền.”

Mọi người yên lặng lắng nghe.

“Có biết câu cá là gì không?” Dừng một lát, Mạt Ca lại tiếp: “Thanh lâu chính là một dòng sông, đàn ông là cá dưới sông, còn các cô là mồi câu. Muốn cá cắn câu, mồi nhất định phải cực kỳ hấp dẫn.”

Khóe môi Lâm Tử Hoài hơi cong. Nha đầu này so sánh rất chuẩn.

Mạt Ca nhìn vẻ ngơ ngác trên mặt họ, hóm hỉnh nhếch mép, nhớ lại đoạn đối thoại trong phim truyền hình từng xem. Cô nói: “Vợ và người tình giống như thể diện và xiêm áo, thể diện phải giữ, xiêm áo có thể vứt đi. Muốn lấy được lòng đàn ông, hạ sách là ngoan ngoãn vâng lời, nhưng sẽ khiến đàn ông cảm thấy nhạt nhẽo vô vị; Trung sách là như gần như xa, khiến đàn ông cảm thấy không thể với được; Thượng sách là muốn mà không được, khiến đàn ông đêm ngày mơ tưởng.” Giọng cô thanh lảnh tròn trịa, chắc nịch, rất ung dung, tự tin.

Những lời này đặt nền tảng cho Nam Quốc Phiêu Hương trở thành thiên hạ đệ nhất thanh lâu.

Ba tháng sau đó, Tinh Thiên và Thủy Vũ Yên bỏ nhiều thời gian và tiền bạc vào bốn cô gái kia, xây dựng nên thương hiệu của Nam Quốc Phiêu Hương.

Bốn cô gái cầm kỳ thư họa món nào cũng tinh thông, chỉ cần khách yêu cầu, họ đều đáp ứng, hoàn toàn có thể khiến khách vui lòng. Đó chính là đặc sắc của thanh lâu này.

Lâm Tử Hoài nhếch mép, nhìn ra ánh trăng ngoài song cửa, đắc ý thầm nghĩ:

Gia, con mắt của người quả thực không tồi, người đã thích nha đầu này. Có điều, muốn có được trái tim cô ta, e không dễ.

Đúng là lắm trò hay.

/42

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status