Thôn Thượng Dương là một thôn xóm ở ngoại ô thành phố B, mãi tới khi học đại học hắn mới biết tới sự tồn tại của thôn này. Vu Minh nói:
- Chúng tôi sẽ tìm kiếm các hộ gia đình sống ở hạ du thôn Thượng Dương lúc đó để hỏi thăm tin tức. Ngoài ra, anh Đặng, chúng tôi sẽ thu 20% tiền đặt cọc trước, nếu không tìm được người thì không trả tiền đặt cọc. Dựa theo tiêu chuẩn thu phí, anh chỉ cần giao mười nghìn tệ là được.
- Vâng.
Đặng Tiểu Mộc mở cặp công văn lấy một chồng tiền mặt mới tinh ra. Vu Minh lấy hợp đồng ra, hai bên xác nhận điều khoản rồi ký tên.
Đặng Tiểu Mộc đi rồi, Vu Minh tiện tay gửi tin nhắn cho Yến Tam:
- Chúc mừng năm mới! Chú ơi, tiện thể hỏi chút, lúc ấy cháu trôi xuống từ đâu?
Mười phút sau Yến Tam trả lời:
- Thằng oắt này còn nhớ tới chú mày à. Chuyện lần trước tao bảo mày tra thế nào rồi?
Vu Minh trả lời:
- Đội tội phạm giám thị Sở Hà tên là Liên minh Hoa Quả, mục đích gì thì không rõ.
- Theo dõi kỹ vào. Xem ra phải bảo lão chạy trước mới được.
- Chú, kể chuyện cháu đáp xuống đi.
Yến Tam buồn bực hỏi:
- Sao đột nhiên mày lại hỏi cái này?
- Hỏi chơi mà.
Yến Tam đáp:
- Lúc ấy bọn tao ở thôn Hạ Dương, phỏng chừng mày đáp xuống từ thông Thượng Dương hoặc Dương gia câu.
Mèn đét? Vu Minh kinh hãi, đánh chữ:
- Vậy… Sao chúng ta lại tới thôn Hắc Lâm?
Yến Tam nói:
- Di chuyển trước khi xây đập chứ sao.
Vu Minh hỏi lại:
- Lúc đáp xuống cháu mặc quần áo gì?
Một lúc sau Yến Tam mới trả lời:
- Hình như là một cái chăn, màu gì thì quên rồi, còn mặc một cái yếm đỏ nữa.
Không phải chứ? Chả có nhẽ… Không thể nào. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy, trừ phi có kẻ định bẫy mình. Nhưng những chi tiết như quấn chăn, rồi yếm đỏ như vậy, người ngoài vốn không thể nào biết được. Kể cả Yến Tam cũng không dám chắc về màu sắc cái chăn mà mình quấn, mà lúc ấy có chăn đệm là thứ có vẻ đắt tiền rồi.
Hay Yến Tam là giả? Vu Minh nói:
- Chú, khi nào về mình cùng đi thăm cô Lâm đi.
- Cô Lâm? Ở đại học?
- Ở cấp ba, cái cô thích mặc đồ đen đó.
- Mày ngớ ngẩn à? Hồi cấp ba mày nhớ được mỗi ông Hoàng, người ta thích mặc màu vàng, còn tới nhà chúng ta… mấy lần gì đó mà.
Ầu men, Yến Tam là thật, vậy… mình tìm được cha ruột? Đi mòn gót giầy tìm chẳng thấy, được cha mà lại chẳng mất công. Lại còn là chủ tịch của một công ty nữa. Vu Minh lập tức dùng Google phổ biến khắp thế giới để tiến hành tìm kiếm.
Công ty Tinh Vân là một công ty đăng ký ở Durban, quy mô không lớn, sức ảnh hưởng cũng bình thường. Nửa năm trước mua một mỏ khoáng sản ở Cộng hòa Công-gô, phải nói là khá phát triển. Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Diệp Diệp, năm nay năm mươi tuổi, là thành viên chính thức của Hiệp hội doanh nhân Hoa kiều ở Nam Phi.
Vu Minh xem ảnh của Diệp Diệp, trông có vẻ khá chững chạc, trầm tĩnh kiệm lời. Đây là cha ruột của mình? Thật khó làm cho người ta tin tưởng mà. Vu Minh gọi cho Đặng Tiểu Mộc:
- Xin chào, tôi là điều tra viên Vu Minh của công ty thám tử Tinh Tinh, vì sự công bằng hợp pháp, tôi cần đích thân lấy DNA của chủ tịch các anh.
Đặng Tiểu Mộc sửng sốt:
- Có cần thiết không? Tôi cho rằng tìm được con của chủ tịch rồi mới tiến hành đối chiếu thì tốt hơn.
Vu Minh nói:
- Tôi cho rằng ở thời kỳ đó trẻ con bị vứt bỏ khá là nhiều, cho nên lấy mẫu về trước, sau đó tôi sẽ tìm kiếm ở quốc nội.
- Nhưng bay tới bay lui như vậy… Không thì thế này đi, chủ tịch kiểm tra DNA ở Nam Phi, sau đó đưa kết quả cho anh.
- Như vậy sẽ không đủ khách quan.
Vu Minh nói:
- Anh chỉ cần bố trí chút thời gian, chi phí bọn tôi tự chi trả.
- Được rồi, để tôi liên hệ với chủ tịch, sẽ báo lại cho anh sau.
Vu Minh nói:
- Nhân tiện hỏi thăm chút, vị bảo mẫu kia đi đâu?
Đặng Tiểu Mộc đáp:
- Hiện giờ bà ấy là phu nhân của chủ tịch chúng tôi.
Vu Minh nói:
- Tôi cũng cần DNA của bà ấy nữa.
- Vâng.
Vu Minh cúp máy, suy nghĩ một lát rồi gọi cho Lý Phục:
- Này Lý Phục, Mỹ và Nam Phi là nước miễn visa sao?
…
Buổi chiều, Lý Phục và Vu Minh cùng lên chuyến bay tới Nam Phi. Lý Phục tỏ ra vô cùng kinh ngạc:
- Khéo vậy ư?
Vu Minh cũng không biết nói thế này, chuyện này là sự trùng hợp đột phát, nhưng tìm người thất lạc đều là như vậy, đột nhiên có người nói cho bạn biết tin tức như thế này như thế kia. Vu Minh nói:
- Về chi tiết thì tôi đã kiểm tra rồi, cơ bản là không có vấn đề. Lần này tôi muốn nhờ anh giúp đưa DNA tới phòng thí nghiệm tội phạm ở Mỹ để kiểm tra.
- Chuyện này thì không thành vấn đề. Người mẹ còn có tuyến ti thể. Cha mẹ đều làm DNA.
Lý Phục nói:
- Đây là tin tốt.
- Tôi không biết nữa…
Vu Minh có chút mê mang, đôi cha mẹ đột nhiên nhảy ra này khiến cuộc sống hắn đã quen bị đảo điên đi.
Lý Phục bật cười:
- Vu Minh, cậu tìm tôi trước, lại bay tới Nam Phi trước, chứng tỏ cậu có chờ mong. Tình huống như này thì nhiều lắm, chúng tôi gọi đó là nỗi sợ hãi pha chờ mong, sợ rằng đó là sự thật, nhưng lại sợ không phải như vậy. Nhưng mong chờ kết quả luôn nhiều hơn sợ hãi nó. Tôi thật vui vì lúc cần giúp cậu nghĩ tới tôi đầu tiên.
Vu Minh nói:
- Bởi vì chỉ có anh là có thể trực tiếp bay thẳng tới Nam Phi mà không cần thủ tục rườm rà.
- Ha ha.
Lý Phục cười, rồi lại hỏi:
- Vu Minh, anh đã từng nghĩ chưa, nếu quả thật đó là cha mẹ ruột của anh, bọn họ lại ở Nam Phi, anh…
- Tôi không nghĩ nhiều như vậy.
Vu Minh nói:
- Hơn nữa tôi đã đọc qua giới thiệu về công ty, không phải giàu có cho lắm.
Lý Phục nói:
- Thế đã nói là rất giàu rồi, có hẳn vài cái mỏ lận. Tuy không bằng Đỗ thị quốc tế, nhưng cũng phải có vài triệu đô la Mỹ tài sản ấy chứ. Hơn nữa, đọc tài liệu thì Diệp Diệp có vẻ trọng nam khinh nữ, ông ta có ba cô con gái, một người là em gái cùng cha cùng mẹ với cậu, chỉ có một đứa con trai là cậu thôi.
- Bây giờ còn chưa khẳng định được, đừng nói vội.
Lý Phục nhìn Vu Minh:
- Kỳ thật lòng cậu đã ngầm thừa nhận rồi Vu Minh. Chính bởi vì cậu đã thừa nhận nên mới sợ hãi, nên mới kéo tôi theo. Tôi cho rằng điều cậu cần làm bây giờ là chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Lý Phục vỗ bả vai Vu Minh:
- Yên tâm, tôi sẽ luôn cùng cậu.
Vu Minh gật đầu. Lý Phục nói như vậy khiến Vu Minh an tâm hơn không ít.
…
Máy bay hạ cánh, Lý Phục vì chiếu cố cảm giác của Vu Minh nên không để ý mệt nhọc lập tức đăng ký đi Durban. Sau khi xuống máy bay, Lý Phục đề nghị Vu Minh nghỉ ngơi một đêm. Ngày hôm sau, hai người lên taxi đi tới một trấn nhỏ cách Durban ba mươi km, nhà của Diệp Diệp.
Lúc ở trên xe, Lý Phục mở latop ra nói:
- Tôi kiểm tra phát hiện việc này, mười lăm năm trước, Diệp Diệp cùng người bạn hùn vốn gây dựng nên công ty Tinh Vân này, lúc ấy chỉ làm người trung gian, thu mua quặng khoáng sản sau đó bán ra. Mười năm trước thì có quặng riêng của mình. Hai cô con gái lớn đã lập gia đình, cô út năm nay hai mươi tuổi, học một trường đại học ở Nam Phi.
Ô tô dừng trước nhà Diệp Diệp, ngôi nhà này cũng khá lớn. Nhà của Diệp Diệp cách một mỏ khoáng của công ty Tinh Vân có năm mươi km, tổng công ty cũng được dựng luôn ở trong trấn nhỏ này. Vu Minh nói:
- Ngày mai rồi tính, giờ chúng ta tìm một chỗ ở lại trước đã.
Lý Phục cũng không phản đối. Anh hiểu tâm tình của Vu Minh. Theo anh ta thấy thì hiện tại Vu Minh thiếu đi sự tỉnh táo mà bình thường vốn có, cực kỳ chờ mong kết quả xét nghiệm DNA, đồng thời cũng sợ hãi phải đối mặt với sự thật này. Thế nên ngay cả phong cảnh Nam Phi hắn cũng chẳng chú ý.
Trong khách sạn của trấn, Lý Phục tắm rửa đi ra thì thấy Vu Minh đang nằm trên giường xem tivi. Đài truyền hình địa phương vừa đúng lúc phát tin về công ty Tinh Vân của Diệp Diệp. Chủ yếu là đưa tin về công ty Tinh Vân tiến hành khai thác mỏ quặng mới, rồi phỏng vấn Diệp Diệp. Theo tin tức thì công ty Tinh Vân đang tích cực cố gắng lên sàn giao dịch. Nếu như có thể ổn định được mỏ quặng ở Cộng hòa Công-gô này, rất có thể có được tư cách lên sàn giao dịch chứng khoán. Mà khó khăn duy nhất là giá vàng hiện tại không được coi là ổn định, công ty Tinh Vân phải nói là mạo hiểm khá lớn.
Trên màn hình, Diệp Diệp không nói gì nhiều, khuôn mặt trông khá nghiêm túc.
Sau đó là tin giải trí của bản địa, một cô gái của trấn này đăng quang ngôi Hoa hậu Nam Phi, còn có kết quả kiểm tra chất lượng nước địa phương, rồi những vụ án ăn trộm ăn cướp xảy ra trong vùng này.
Lý Phục rót chén nước đặt lên tủ đầu giường Vu Minh, hỏi:
- Không thì mai để tôi đi?
Vu Minh lắc đầu, cười đầy miễn cưỡng:
- Những người đa nghi như tôi mà gặp phải chuyện thế này, nếu không tự tay làm thì sẽ có thể nghi ngờ hàng tỉ cái mất.
Lý Phục nghĩ một lát rồi nói:
- Vu Minh, giả sử theo kết quả DNA cậu đúng là con của Diệp Diệp, liệu cậu có tới nhận người thân không?
- Không biết nữa.
Vu Minh cầm lấy điếu xì gà trên tủ đầu giường bên cạnh, vừa châm vừa nói:
- Có lẽ tôi sẽ viết cho bọn họ một bức thư, nói rằng tôi còn sống, bảo họ đừng tới tìm tôi. Có lẽ, gặp nhau rồi nói gì? Hi, Tổng giám đốc Diệp, tôi là con của ông?
- Ha ha.
Lý Phục cười, nói:
- Trực tiếp tới nhận người thân tất nhiên là xấu hổ rồi. Anh cứ nghĩ đi, nếu đồng ý thì để tôi xử lý chuyện này cho.
Vu Minh cảm động nói:
- Anh đúng là bạn tốt, Lý Phục.
- Tôi rất vui khi được nhận xét như vậy.
Vu Minh có bản năng của đàn ông, nhưng về mặt tình thương thì lại không được cao. Nghiêm khắc mà nói tình thương thuộc về nhận thức cảm tính, mà Vu Minh lý trí hóa sẽ khiến cho nhận thức cảm tính giảm xuống. Qua hai lần yêu đương đó cũng có thể thấy được, bạn gái đầu tiên yêu nhau cả một năm trời còn không lên giường, tới cô thứ hai mới vài ngày đã xyz đủ cả. Về mặt tình cảm, phải nói Vu Minh hoàn toàn ở thế bị động. Nay bảo hắn phải xử lý vấn đề tình cảm lớn như vậy, Lý Phục biết rõ là sẽ khó như nào.
Có một số người sẽ cổ vũ bạn mình rằng: Cố mà đối mặt thôi. Lý Phục lại không cho là như vậy, anh ta cho rằng mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng. Như hôm nay còn chưa tới trưa, khách sạn mà cách nhà Diệp Diệp chỉ một nửa giờ đi xe, nhưng Vu Minh thà ở lại khách sạn trốn tránh một ngày nữa. Cho nên ngày hôm sau, Vu Minh biến thành tùy tùng, còn Lý Phục là người lấy DNA.
Ở nhà Diệp Diệp, Vu Minh rõ ràng là không yên lòng, luôn nhìn cặp vợ chồng kia. Diệp Diệp và vợ Diệp Diệp nhiệt tình chiêu đãi bọn họ. Vợ của Diệp Diệp đúng kiểu phụ nữ nông thôn, không có kiến thức, bảo sao nghe vậy. Đã qua nhiều năm mà bà ta vẫn nói với khẩu âm thành phố B, trong nhún nhường mang theo kiểu niềm nở khách sáo của nông thôn.
Vu Minh chỉ ngồi hai phút, uống cốc nước mà vợ Diệp Diệp rót cho, nước mắt suýt trào ra, cuối cùng lý trí đã chiến thắng tình cảm. Vu Minh nói với Lý Phục:
- Hơi khó chịu, tôi ra ngoài đi lại chút.
- Ừ.
Lý Phục có chút bận lòng nhìn Vu Minh
- Chúng tôi sẽ tìm kiếm các hộ gia đình sống ở hạ du thôn Thượng Dương lúc đó để hỏi thăm tin tức. Ngoài ra, anh Đặng, chúng tôi sẽ thu 20% tiền đặt cọc trước, nếu không tìm được người thì không trả tiền đặt cọc. Dựa theo tiêu chuẩn thu phí, anh chỉ cần giao mười nghìn tệ là được.
- Vâng.
Đặng Tiểu Mộc mở cặp công văn lấy một chồng tiền mặt mới tinh ra. Vu Minh lấy hợp đồng ra, hai bên xác nhận điều khoản rồi ký tên.
Đặng Tiểu Mộc đi rồi, Vu Minh tiện tay gửi tin nhắn cho Yến Tam:
- Chúc mừng năm mới! Chú ơi, tiện thể hỏi chút, lúc ấy cháu trôi xuống từ đâu?
Mười phút sau Yến Tam trả lời:
- Thằng oắt này còn nhớ tới chú mày à. Chuyện lần trước tao bảo mày tra thế nào rồi?
Vu Minh trả lời:
- Đội tội phạm giám thị Sở Hà tên là Liên minh Hoa Quả, mục đích gì thì không rõ.
- Theo dõi kỹ vào. Xem ra phải bảo lão chạy trước mới được.
- Chú, kể chuyện cháu đáp xuống đi.
Yến Tam buồn bực hỏi:
- Sao đột nhiên mày lại hỏi cái này?
- Hỏi chơi mà.
Yến Tam đáp:
- Lúc ấy bọn tao ở thôn Hạ Dương, phỏng chừng mày đáp xuống từ thông Thượng Dương hoặc Dương gia câu.
Mèn đét? Vu Minh kinh hãi, đánh chữ:
- Vậy… Sao chúng ta lại tới thôn Hắc Lâm?
Yến Tam nói:
- Di chuyển trước khi xây đập chứ sao.
Vu Minh hỏi lại:
- Lúc đáp xuống cháu mặc quần áo gì?
Một lúc sau Yến Tam mới trả lời:
- Hình như là một cái chăn, màu gì thì quên rồi, còn mặc một cái yếm đỏ nữa.
Không phải chứ? Chả có nhẽ… Không thể nào. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy, trừ phi có kẻ định bẫy mình. Nhưng những chi tiết như quấn chăn, rồi yếm đỏ như vậy, người ngoài vốn không thể nào biết được. Kể cả Yến Tam cũng không dám chắc về màu sắc cái chăn mà mình quấn, mà lúc ấy có chăn đệm là thứ có vẻ đắt tiền rồi.
Hay Yến Tam là giả? Vu Minh nói:
- Chú, khi nào về mình cùng đi thăm cô Lâm đi.
- Cô Lâm? Ở đại học?
- Ở cấp ba, cái cô thích mặc đồ đen đó.
- Mày ngớ ngẩn à? Hồi cấp ba mày nhớ được mỗi ông Hoàng, người ta thích mặc màu vàng, còn tới nhà chúng ta… mấy lần gì đó mà.
Ầu men, Yến Tam là thật, vậy… mình tìm được cha ruột? Đi mòn gót giầy tìm chẳng thấy, được cha mà lại chẳng mất công. Lại còn là chủ tịch của một công ty nữa. Vu Minh lập tức dùng Google phổ biến khắp thế giới để tiến hành tìm kiếm.
Công ty Tinh Vân là một công ty đăng ký ở Durban, quy mô không lớn, sức ảnh hưởng cũng bình thường. Nửa năm trước mua một mỏ khoáng sản ở Cộng hòa Công-gô, phải nói là khá phát triển. Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc Diệp Diệp, năm nay năm mươi tuổi, là thành viên chính thức của Hiệp hội doanh nhân Hoa kiều ở Nam Phi.
Vu Minh xem ảnh của Diệp Diệp, trông có vẻ khá chững chạc, trầm tĩnh kiệm lời. Đây là cha ruột của mình? Thật khó làm cho người ta tin tưởng mà. Vu Minh gọi cho Đặng Tiểu Mộc:
- Xin chào, tôi là điều tra viên Vu Minh của công ty thám tử Tinh Tinh, vì sự công bằng hợp pháp, tôi cần đích thân lấy DNA của chủ tịch các anh.
Đặng Tiểu Mộc sửng sốt:
- Có cần thiết không? Tôi cho rằng tìm được con của chủ tịch rồi mới tiến hành đối chiếu thì tốt hơn.
Vu Minh nói:
- Tôi cho rằng ở thời kỳ đó trẻ con bị vứt bỏ khá là nhiều, cho nên lấy mẫu về trước, sau đó tôi sẽ tìm kiếm ở quốc nội.
- Nhưng bay tới bay lui như vậy… Không thì thế này đi, chủ tịch kiểm tra DNA ở Nam Phi, sau đó đưa kết quả cho anh.
- Như vậy sẽ không đủ khách quan.
Vu Minh nói:
- Anh chỉ cần bố trí chút thời gian, chi phí bọn tôi tự chi trả.
- Được rồi, để tôi liên hệ với chủ tịch, sẽ báo lại cho anh sau.
Vu Minh nói:
- Nhân tiện hỏi thăm chút, vị bảo mẫu kia đi đâu?
Đặng Tiểu Mộc đáp:
- Hiện giờ bà ấy là phu nhân của chủ tịch chúng tôi.
Vu Minh nói:
- Tôi cũng cần DNA của bà ấy nữa.
- Vâng.
Vu Minh cúp máy, suy nghĩ một lát rồi gọi cho Lý Phục:
- Này Lý Phục, Mỹ và Nam Phi là nước miễn visa sao?
…
Buổi chiều, Lý Phục và Vu Minh cùng lên chuyến bay tới Nam Phi. Lý Phục tỏ ra vô cùng kinh ngạc:
- Khéo vậy ư?
Vu Minh cũng không biết nói thế này, chuyện này là sự trùng hợp đột phát, nhưng tìm người thất lạc đều là như vậy, đột nhiên có người nói cho bạn biết tin tức như thế này như thế kia. Vu Minh nói:
- Về chi tiết thì tôi đã kiểm tra rồi, cơ bản là không có vấn đề. Lần này tôi muốn nhờ anh giúp đưa DNA tới phòng thí nghiệm tội phạm ở Mỹ để kiểm tra.
- Chuyện này thì không thành vấn đề. Người mẹ còn có tuyến ti thể. Cha mẹ đều làm DNA.
Lý Phục nói:
- Đây là tin tốt.
- Tôi không biết nữa…
Vu Minh có chút mê mang, đôi cha mẹ đột nhiên nhảy ra này khiến cuộc sống hắn đã quen bị đảo điên đi.
Lý Phục bật cười:
- Vu Minh, cậu tìm tôi trước, lại bay tới Nam Phi trước, chứng tỏ cậu có chờ mong. Tình huống như này thì nhiều lắm, chúng tôi gọi đó là nỗi sợ hãi pha chờ mong, sợ rằng đó là sự thật, nhưng lại sợ không phải như vậy. Nhưng mong chờ kết quả luôn nhiều hơn sợ hãi nó. Tôi thật vui vì lúc cần giúp cậu nghĩ tới tôi đầu tiên.
Vu Minh nói:
- Bởi vì chỉ có anh là có thể trực tiếp bay thẳng tới Nam Phi mà không cần thủ tục rườm rà.
- Ha ha.
Lý Phục cười, rồi lại hỏi:
- Vu Minh, anh đã từng nghĩ chưa, nếu quả thật đó là cha mẹ ruột của anh, bọn họ lại ở Nam Phi, anh…
- Tôi không nghĩ nhiều như vậy.
Vu Minh nói:
- Hơn nữa tôi đã đọc qua giới thiệu về công ty, không phải giàu có cho lắm.
Lý Phục nói:
- Thế đã nói là rất giàu rồi, có hẳn vài cái mỏ lận. Tuy không bằng Đỗ thị quốc tế, nhưng cũng phải có vài triệu đô la Mỹ tài sản ấy chứ. Hơn nữa, đọc tài liệu thì Diệp Diệp có vẻ trọng nam khinh nữ, ông ta có ba cô con gái, một người là em gái cùng cha cùng mẹ với cậu, chỉ có một đứa con trai là cậu thôi.
- Bây giờ còn chưa khẳng định được, đừng nói vội.
Lý Phục nhìn Vu Minh:
- Kỳ thật lòng cậu đã ngầm thừa nhận rồi Vu Minh. Chính bởi vì cậu đã thừa nhận nên mới sợ hãi, nên mới kéo tôi theo. Tôi cho rằng điều cậu cần làm bây giờ là chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Lý Phục vỗ bả vai Vu Minh:
- Yên tâm, tôi sẽ luôn cùng cậu.
Vu Minh gật đầu. Lý Phục nói như vậy khiến Vu Minh an tâm hơn không ít.
…
Máy bay hạ cánh, Lý Phục vì chiếu cố cảm giác của Vu Minh nên không để ý mệt nhọc lập tức đăng ký đi Durban. Sau khi xuống máy bay, Lý Phục đề nghị Vu Minh nghỉ ngơi một đêm. Ngày hôm sau, hai người lên taxi đi tới một trấn nhỏ cách Durban ba mươi km, nhà của Diệp Diệp.
Lúc ở trên xe, Lý Phục mở latop ra nói:
- Tôi kiểm tra phát hiện việc này, mười lăm năm trước, Diệp Diệp cùng người bạn hùn vốn gây dựng nên công ty Tinh Vân này, lúc ấy chỉ làm người trung gian, thu mua quặng khoáng sản sau đó bán ra. Mười năm trước thì có quặng riêng của mình. Hai cô con gái lớn đã lập gia đình, cô út năm nay hai mươi tuổi, học một trường đại học ở Nam Phi.
Ô tô dừng trước nhà Diệp Diệp, ngôi nhà này cũng khá lớn. Nhà của Diệp Diệp cách một mỏ khoáng của công ty Tinh Vân có năm mươi km, tổng công ty cũng được dựng luôn ở trong trấn nhỏ này. Vu Minh nói:
- Ngày mai rồi tính, giờ chúng ta tìm một chỗ ở lại trước đã.
Lý Phục cũng không phản đối. Anh hiểu tâm tình của Vu Minh. Theo anh ta thấy thì hiện tại Vu Minh thiếu đi sự tỉnh táo mà bình thường vốn có, cực kỳ chờ mong kết quả xét nghiệm DNA, đồng thời cũng sợ hãi phải đối mặt với sự thật này. Thế nên ngay cả phong cảnh Nam Phi hắn cũng chẳng chú ý.
Trong khách sạn của trấn, Lý Phục tắm rửa đi ra thì thấy Vu Minh đang nằm trên giường xem tivi. Đài truyền hình địa phương vừa đúng lúc phát tin về công ty Tinh Vân của Diệp Diệp. Chủ yếu là đưa tin về công ty Tinh Vân tiến hành khai thác mỏ quặng mới, rồi phỏng vấn Diệp Diệp. Theo tin tức thì công ty Tinh Vân đang tích cực cố gắng lên sàn giao dịch. Nếu như có thể ổn định được mỏ quặng ở Cộng hòa Công-gô này, rất có thể có được tư cách lên sàn giao dịch chứng khoán. Mà khó khăn duy nhất là giá vàng hiện tại không được coi là ổn định, công ty Tinh Vân phải nói là mạo hiểm khá lớn.
Trên màn hình, Diệp Diệp không nói gì nhiều, khuôn mặt trông khá nghiêm túc.
Sau đó là tin giải trí của bản địa, một cô gái của trấn này đăng quang ngôi Hoa hậu Nam Phi, còn có kết quả kiểm tra chất lượng nước địa phương, rồi những vụ án ăn trộm ăn cướp xảy ra trong vùng này.
Lý Phục rót chén nước đặt lên tủ đầu giường Vu Minh, hỏi:
- Không thì mai để tôi đi?
Vu Minh lắc đầu, cười đầy miễn cưỡng:
- Những người đa nghi như tôi mà gặp phải chuyện thế này, nếu không tự tay làm thì sẽ có thể nghi ngờ hàng tỉ cái mất.
Lý Phục nghĩ một lát rồi nói:
- Vu Minh, giả sử theo kết quả DNA cậu đúng là con của Diệp Diệp, liệu cậu có tới nhận người thân không?
- Không biết nữa.
Vu Minh cầm lấy điếu xì gà trên tủ đầu giường bên cạnh, vừa châm vừa nói:
- Có lẽ tôi sẽ viết cho bọn họ một bức thư, nói rằng tôi còn sống, bảo họ đừng tới tìm tôi. Có lẽ, gặp nhau rồi nói gì? Hi, Tổng giám đốc Diệp, tôi là con của ông?
- Ha ha.
Lý Phục cười, nói:
- Trực tiếp tới nhận người thân tất nhiên là xấu hổ rồi. Anh cứ nghĩ đi, nếu đồng ý thì để tôi xử lý chuyện này cho.
Vu Minh cảm động nói:
- Anh đúng là bạn tốt, Lý Phục.
- Tôi rất vui khi được nhận xét như vậy.
Vu Minh có bản năng của đàn ông, nhưng về mặt tình thương thì lại không được cao. Nghiêm khắc mà nói tình thương thuộc về nhận thức cảm tính, mà Vu Minh lý trí hóa sẽ khiến cho nhận thức cảm tính giảm xuống. Qua hai lần yêu đương đó cũng có thể thấy được, bạn gái đầu tiên yêu nhau cả một năm trời còn không lên giường, tới cô thứ hai mới vài ngày đã xyz đủ cả. Về mặt tình cảm, phải nói Vu Minh hoàn toàn ở thế bị động. Nay bảo hắn phải xử lý vấn đề tình cảm lớn như vậy, Lý Phục biết rõ là sẽ khó như nào.
Có một số người sẽ cổ vũ bạn mình rằng: Cố mà đối mặt thôi. Lý Phục lại không cho là như vậy, anh ta cho rằng mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng. Như hôm nay còn chưa tới trưa, khách sạn mà cách nhà Diệp Diệp chỉ một nửa giờ đi xe, nhưng Vu Minh thà ở lại khách sạn trốn tránh một ngày nữa. Cho nên ngày hôm sau, Vu Minh biến thành tùy tùng, còn Lý Phục là người lấy DNA.
Ở nhà Diệp Diệp, Vu Minh rõ ràng là không yên lòng, luôn nhìn cặp vợ chồng kia. Diệp Diệp và vợ Diệp Diệp nhiệt tình chiêu đãi bọn họ. Vợ của Diệp Diệp đúng kiểu phụ nữ nông thôn, không có kiến thức, bảo sao nghe vậy. Đã qua nhiều năm mà bà ta vẫn nói với khẩu âm thành phố B, trong nhún nhường mang theo kiểu niềm nở khách sáo của nông thôn.
Vu Minh chỉ ngồi hai phút, uống cốc nước mà vợ Diệp Diệp rót cho, nước mắt suýt trào ra, cuối cùng lý trí đã chiến thắng tình cảm. Vu Minh nói với Lý Phục:
- Hơi khó chịu, tôi ra ngoài đi lại chút.
- Ừ.
Lý Phục có chút bận lòng nhìn Vu Minh
/129
|