Đỗ Thanh Thanh cải chính lại:
- Phải nói là tôi đã mắc nợ Đỗ lão tiên sinh. Hơn hai mươi năm trước cha tôi mượn của Đỗ lão tiên sinh một khoản tiền để làm buôn bán. Mới đầu thì cũng được, nhưng mà ngày vui chẳng được tày gang. Cha tôi bị lừa, không chỉ bồi thường toàn bộ tiền bạc, mà còn nợ một khoản vay nặng lãi nữa. Cùng đường, cha tôi đành phải tự sát. Đỗ lão tiên sinh lúc ấy còn giúp chúng tôi hoàn trả số tiền vay nặng lãi đó. Đến năm mười bảy tuổi, mẹ tôi đã tìm tới Đỗ lão tiên sinh, nhờ vả ông chiếu cố tới tôi. Đỗ lão tiên sinh chẳng những không trách cứ mẹ tôi ngược lại còn cảm thấy áy náy khi đã không quan tâm tới tình cảnh hai mẹ con tôi suốt mười mấy năm. Sau khi mẹ tôi qua đời, Đỗ lão tiên sinh đưa tôi đi học đại học, còn sắp xếp cho tôi đi làm ở trong công ty. Đỗ lão tiên sinh có thể nói là đại ân nhân của tôi.
Vu Minh hỏi:
- Lúc cha cô tự sát, vì sao ông ấy không chiếu cố tới các người?
- Lúc đó ông ấy cũng không biết mẹ tôi đã mang thai. Sau đó mẹ tôi lại đi bước nữa. Bởi vì sau này hai người đã có thêm một đứa con trai cho nên tôi thường xuyên bị bố dượng đánh. Mẹ tôi đành phải ly hôn, sau đó mang tôi rời đi. Đây là thứ cha tôi đã để lại cho tôi.
Đỗ Thanh Thanh lấy ra một khối kim bài, Vu Minh nhìn xem kim bài, mặt trên có viết hai chữ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh nói:
- Mẹ tôi nói, cha tôi dù có khó khăn tới mấy cũng không bán khối kim bài này đi … xin lỗi, hình như tôi nói hơi nhiều.
Quả thực là nói nhiều một chút, Vu Minh có chút kỳ quái, nhưng vẫn lấy khăn tay đưa cho Đỗ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh nhận lấy, quay đầu đi lau nước mắt rồi nói:
- Tiếp tục cuộc chiến thôi.
Vu Minh cười cười giao bài, hai người tiếp tục cuộc chiến.
…
- Ưm…
Đang say sưa đánh bài thì đột nhiên một âm thanh truyền tới. Âm thanh này vô lực, giống như của người sắp chết vậy. Không thể nghe ra được thanh âm vọng tới từ phương hướng nào, thậm chí không nghe ra được khoảng cách, nam hay nữ.
Đỗ Thanh Thanh cầm tay Vu Minh, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, toàn thân lạnh toát. Vu Minh tim đập cũng liên hoàn, khẳng định không phải bởi vì lần đầu cầm tay phụ nữ, mà thực sự trong lòng có chút sợ hãi. Hắn đề phòng nhìn xem chung quanh, không phát hiện ra bất kỳ cái gì, chờ đợi nửa phút, một chút động tĩnh cũng không có.
Đỗ Thanh Thanh sau khi bị dọa, phát hiện mình đang nắm tay Vu Minh, vội vàng buông ra, rời xa một khoảng. Vu Minh nhìn di động, bây giờ là 11h. Vu Minh nói:
- Thêm chút lửa.
Đây hoàn toàn là muốn thêm ánh sáng đề tìm kiếm thêm cảm giác an toàn. Hiện tại không biết là tâm lí đang lạnh run hay thân thể lạnh run nữa, Vu Minh cảm thấy nên phải thêm lửa.
Hai người cùng nhau ném thêm củi vào đống lửa.
- Có lẽ là tiếng gió thổi.
Đỗ Thanh Thanh nói.
Vu Minh không trả lời, nói:
- Đỗ tiểu thư, bây giờ còn chưa tới 12h đêm. Cô đi trước đi, tôi đưa cô tới xe bên ngoài. Cô hoặc là ở trên xe một đêm, hoặc là tới nhà ông cụ lúc chiều nghỉ một tối. Ngày mai tôisẽ mang chứng minh về cho cô thấy, chúng ta đã thắng Lưu Mãng.
Vừa rồi không phải là tiếng gió. Đại địch đã tới trước mặt.
- Vậy còn anh?
- Tôi phải qua đêm, cô mới có thể thắng.
- Không được, mặc kệ tay Lưu Mãng đó, chúng ta cùng đi thôi.
- Nhưng đây là đơn hàng của cô?
- Không thể bởi vì tôi mà khiến các anh phải chịu mạo hiểm được. Lý Phục gặp nạn tôi đã rất hối hận rồi. Chúng ta đi thôi.
Đỗ Thanh Thanh nói.
Vu Minh đứng lên, sau đó lùi một bước, lấy tay che mắt Đỗ Thanh Thanh nói:
- Chúng ta đã không đi được rồi.
- Cái gì thế?
- Cô phải chuẩn bị tâm lý trước nhé!
Vu Minh áp chế lời nói có phần run run của mình:
- Máu!
Đỗ Thanh Thanh hít sâu một hơi, lấy tay Vu Minh ra, chỉ thấy ánh lửa chiếu rọi, trước mắt hai người xuất hiện màu đỏ, hơn nữa màu sắc càng ngày càng đậm, giống như xuất hiện loang lổ trên mặt đất vậy. Đỗ Thanh Thanh nói:
- Vu Minh, làm sao bây giờ?
- Không biết.
Vu Minh cắn răng đi tới trước hai bước, tay khều xuống mặt đất một chút, có vẻ thật là máu. Ngẩng đầu nhìn trần nhà, không có bất kỳ cái gì rơi xuống. Vậy máu này từ đâu ra?
Vu Minh với sắc mặt trắng bệch lùi về phía sau hai bước. Đỗ Thanh Thanh rất dũng cảm nắm lấy bả vai Vu Minh nói:
- Đừng sợ, đừng sợ.
Cô a động thân đứng trước mặt Vu Minh, cô ta đang nhớ lại đứa em ở nhà bố dượng. Khi còn nhỏ em trai của cô đã từng bị một con chó đuổi, cô nàng chỉ mới sáu tuổi đã dũng cảm cầm cây gậy đuổi con chó đó đi. Cô ta bị cắn một cái, nhưng không thèm để ý tới vết thương của mình mà vẫn như bình thường an ủi đứa em trai mới ba tuổi đang sợ hãi kia.
Vu Minh gật gật đầu, nắm lấy túi du lịch của mình, lấy ra một chồng phù chú, đứng song song với Đỗ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh nói:
- Vu Minh.
- Sao?
- Nếu sáng sớm ngày mai mà… anh đừng có nói ra ngoài.
- Đỗ tiểu thư, nói như vậy, là người khác phát hiện ra chúng ta. Rất khó để không có người nói ra, nếu tôi đoán đúng thì ngày mai Lưu Mãng sẽ là người đầu tiên tới hiện trường.
Vu Minh nói.
- Nhưng mà cô cứ yên tâm đi, hắn còn không dám đem ảnh của cô lên trên mạng đâu.
- Cho hắn gan hắn cũng không dám… Đây là cái gì?
Đúng chỗ cây hòe trong tiểu viện, đột nhiên xuất hiện một chút màu đỏg, chậm rãi xuất hiện, hình như là một bộ y phục màu đỏ. Đột nhiên, toàn bộ đèn điện chớp động hai cái rồi vụt tắt, bộ quần áo màu đỏ liền biến vào trong bóng đêm. Đỗ Thanh Thanh thở dốc nói:
- Phù chú của anh dường như không có tác dụng.
- Nếu có tác dụng thì tôi cũng không cần phải đi làm công ăn lương thế này…
Vu Minh nói:
- Đỗ tiểu thư, cô không thét lên làtôi đã rất vui mừng rồi.
- Lúc này cần phải thét chói tai sao? Không phải chỉ là một bộ trang phục màu đỏ sao?
Đỗ Thanh Thanh nói có chút khinh miệt, nhưng không cách nào ngăn cản lời nói có chút run run của mình. Cô ta biết, nói những thứ này chỉ là để an ủi Vu Minh thôi.
Dường như tất cả khôi phục lại yên tĩnh, lửa nhỏ xuống, hai người bắt đầu ngồi xuống mà thêm củi. Mất đi ánh điện, hiện tại chỉ còn ánh lửa mới làm cho bọn họ có cảm giác an toàn.
- Nóng quá.
- Tôi cũng vậy.
Vu Minh nhìn Đỗ Thanh Thanh, trên mặt có mồ hôi, động lòng người vô cùng. Đỗ Thanh Thanh đầu ghé lại đây, hai người càng ngày càng gần. Vu Minh thuận thế dán chặt vào đôi môi cô nàng, đột nhiên cả kinh cắn nát môi mình, đẩy Đỗ Thanh Thanh ra.
Đỗ Thanh Thanh ngã xuống đất, có vài phần thanh tỉnh:
- Sao vậy?
Cô ta còn có lý trí, rõ ràng ở một nơi khủng bố như thế này tại sao mình lại khô nóng toàn thân.
- Hôm nay có nữ.
Một thanh âm mờ ảo truyền tới.
Một giọng nữ cười ha ha nói:
- Một đôi nhân tình, còn do dự cái gì, cởi đi thôi…
Trong bóng đem, một áo đỏ, một áo trắng. Mơ hồ có thể nhìn thấy được, áo trắng không đầu, áo đỏ tóc dài.
Lúc này, Đỗ Thanh Thanh dường như không còn sợ hãi, vuốt ve thân thể Vu Minh rên rỉ:
- Ôm tôi đi!
Vu Minh vẫn không nói gì, lẳng lặng đứng thẳng, hai mắt nhắm chặt. Đột nhiên mở mắt, một cước đạp xuống đất quát:
- Thái Thượng lão quân, cấp cấp như luật lệnh, nhân quỷ tẫn diệt…
Dứt lời châm lửa đống phù chút bên cạnh, ném xuống đất, giẫm đạp lên phù chú, trong miệng lẩm bẩm.
- Ha ha!
Nhìn thấy động tác của Vu Minh, nam quỷ cùng nữ quỷ cúi đầu cười nhạo.
Nữ quỷ nói:
- Thái Thượng lão quân? Nguyên Thủy thiên tôn cũng không thể nào cứu được các ngươi. Nhất khắc tựa thiên kim, tốt nhất cứ hưởng thụ đi.
Vu Minh ánh mắt chậm rãi mất đi linh khí, người quỳ xuống mặt đất, tay còn chộp tới đám khói xanh bốc lên từ phù chú. Đỗ Thanh Thanh sờ lên thân thể Vu Minh, áo sơ mi của cô nàng đã bị cởi đi hai cúc, dùng bộ ngực cọ cọ lên người Vu Minh. Vu Minh tay không tự chủ mà ôm lấy cặp mông của Đỗ Thanh Thanh, hai đôi môi dán vào nhau. Vu Minh tay còn lại theo bản năng sờ tới bộ ngực của Đỗ Thanh Thanh.
[/CHARGE]
Các bác đọc xong nhớ nhấn nút thanks, là một cách đánh dấu chương đã đọc!
Vương Bài - Xin mời doctruyencomcom bình luận – góp ý!
Lần sửa cuối bởi xuyenech11; 08/06/2015 lúc 09:42:38
Linh Vũ Cửu Thiên tuyệt phẩm dị giới đại lục không thể bỏ qua, mời các bạn đón đọc tại:
http://www.metruyen.com/linh-vu-cuu-...a.html#post200
Mời các bạn tham gia bình luận cho truyện ở đây
http://www.metruyen.com/linh-vu-cuu-...moi-you-2.html
Trả lời với trích dẫn Trả lời với trích dẫn Trả lời kèm (nhiều) trích dẫn từ bài này
Đã có 3 thành viên nói lời cảm ơn tới Mr5800 cho bài viết này:
06/10/2014, 21:39:32 #27 Avatar của Mr5800 Mr5800 Mr5800 đang ẩn
Dịch Giả
Tham gia ngày
Dec 2010
Bài gửi
784
Vương Bài
Tác giả: Hà Tả
Chương 24: Thì ra thế
Nguồn dịch: Nhóm dịch Huyền Nguyệt - www.metruyen.com
Biên tập: www.metruyen.com
Nguồn truyện: piaotian.net
Spoiler Mời xem: Chương 24: Thì ra thế
Nam quỷ đi tới trước mặt đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, tiếc hận:
- Mợ nó, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà.
Nữ quỷ cười:
- Anh có thể là người thứ hai…
- Sặc, củ lạc giòn tan, tôi thích làm người thứ nhất hơn…
- Anh đúng là sắc đảm bao thiên nha, muốn chết à?
Nữ quỷ nghiêm khắc nói, nhưng lại :
- Nhưng mà, ngày mai chúng ta có thể đi thuê phòng.
- Hừ, hoa tàn nhụy nát tôi không có hứng thú.
Nam quỷ tay xoa xoa lông mày một chút nói:
- Đầu tôi có chút choáng váng.
- Tôi cũng vậy.
Nữ quỷ nhìn đôi nam nữ dưới mặt đất, đã dừng động tác rồi.
- Thật phê quá.
Nam quỷ té ngã xuống đất.
- Làm sao vậy?
Ba giây sau, nữ quỷ cũng ngã xuống đất, sau khi ngã xuống nhìn đống phù chú, nói câu:
- Quả nhiên là người quỷ đều diệt.
Mười phút sau, Trương Dạ Nam dẫn theo bốn cảnh sát tiến vào từ đường, đi tới chính sảnh nhìn thấy:
- Mẹ nó, là thực sao? Cẩn thận trong khói có thành phần gây mê đấy.
Đi tới bên người Vu Minh, tay của Vu Minh vẫn còn đang ở một nơi nào đó. Trương Dạ Nam rút tay Vu Minh ra, giúp Đỗ Thanh Thanh cài áo sơ mi lại rồi nói:
- Cái tên này, lại sờ soạng linh tinh rồi.
…
Ngày hôm sau, Đỗ Thanh Thanh từ từ tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là cảm nhận thân thể. Vẫn còn quần áo, lúc này mới yên tâm mở mắt. Cô phát hiện ra mình vẫn còn nằm trên thảm trong từ đường, trên người còn có một chiếc chăn bông. Trong từ đường lúc này có rất nhiều người, đều là cảnh sát. Cô chuyển nhẹ đầu, nhìn thấy Vu Minh, Vu Minh đang choàng chăn bông, nói chuyện phiếm với một nữ cảnh sát.
Vu Minh uống nước nói:
- Cảnh sát Trương, cô quả thực là không có lòng tốt gì hết. Tôi hẳn là phải ở bệnh viện, sao vẫn còn ở chỗ này?
Trương Dạ Nam cười cười:
- Thứ lỗi, thẩm vấn gấp gáp, bọn họ nói có người giao dịch tầm hai giờ sáng, chúng tôi đành phải mai phục. Vì không muốn làm kinh động bọn chúng, cho nên đành phải xin lỗi hai người.
Vu Minh hỏi:
- Bọn họ là ai?
- Bọn chúng là nhân viên tiêu thụ của một nhà xưởng chế biến độc dược trong thành phố A. Từ đường này là địa điểm giao dịch bọn chúng nhắm được. Bọn chúng đã ở nơi này bán sỉ (số lượng lớn) cho ba thị trấn chung quanh. Chúng tôi đã sớm hoài nghi bên trong thành phố A có một tập đoàn chuyên cung cấp thuốc phiện rồi, nhưng vẫn không có chút manh mối nào.
Trương Dạ Nam nói:
- Đám người này rất cẩn thận, mỗi lần đều bắt đám người giao hàng phải mang mặt nạ, sau đó đi tới từ đường này. Chung quanh chỉ có một thôn làng, bên trong lại toàn người già cùng trẻ nhỏ, căn bản không thể phát hiện được hoạt động của bọn họ.
- Từ đường này cũng là nơi bọn chúng trữ hàng, mỗi lần bọn chúng đều vận chuyển thuốc phiện từ nhà xưởng tới đây vào lúc nửa đêm, rồi giấu dưới sàn nhà. Chỉ cần vận chuyển một lần, có thể bán được cả tháng. Nơi này trước không có thôn, sau không có người, đối với bọn họ mà nói là vô cùng an toàn. Có một lần một vị thôn dân đã làm hỏng giao dịch của bọn chúng, nhưng lại tưởng lầm là quỷ. Cho nên bọn chúng liền cố ý lợi dụng tin đồn này, khiến cho cư dân chung quanh càng không dám tới gần.
Vu Minh gật đầu:
- Tôi trước khi hôn mê đã cảm giác không đúng, là vì gì?
- Chắc là mê dược, cùng thuốc thần kinh.
Trương Dạ Nam nói.
- Mấy tháng gần đây có người tới quấy nhiễu. Nhà xưởng của bọn chúng chuyên môn chế một loại củi gỗ đã ngâm dược liệu. Chỉ cần đốt lên là dược liệu sẽ phóng thích ra. Đốt càng nhiều, dược hiệu càng tốt, bọn họ còn phun dược liệu thành dạng sương ở chung quanh. Đây là tránh cho có người phản kháng. Nếu có người phản kháng, sẽ đưa có kẻ mất mạng , cảnh sát tất nhiên sẽ tìm tòi chung quanh đây.
Vu Minh hiểu ra, những thứ này là có thành phần thuốc phiện chỉ là rất nhỏ mà thôi.
- Vậy máu kia?
- Hỗn hợp của bùn đất cùng máu gia súc gì đó, chờ một hồi sau dùng nước rửa, tất nhiên không nhìn ra gì rồi. Nhưng là nếu đốt lửa đủ lớn, bùn đất đủ nóng, máu tươi trên sàn nhà có cảm giác như dâng lên. Đây là loại kỹ xảo mà đám vu nữ ở Nam Mỹ thường dùng đi lừa đảo.
Trương Dạ Nam nói.
- Tôi cảm thấy bọn họ bố trí rất không tồi, vì sao cậu nói nhất định là người chứ không phải quỷ? Và vì sao bọn họ lại ngất xỉu?
- À, các vị có chi tiền cho cái di động chứ?
Vu Minh hỏi một đằng trả lời một nẻo, trong điện thoại có một loại thiết bị tăng cường tín hiệu. Vu Minh đập nát điện thoại di động, tín hiệu liền biến mất. Buổi sáng hôm trước, Vu Minh sau khi đi dạo một vòng chung quanh thôn, đã liên hệ với Trương Dạ Nam, những dụng cụ kia cũng là Trương Dạ Nam cung cấp.
- Trả!
Trương Dạ Nam nói:
- Điện thoại di động của cậu là hàng cũ, giá gốc cũng chỉ hơn hai trăm… chúng tôi sẽ trả giá gốc vậy.
- Cảnh sát Trương, như vậy lần sau chúng ta không hợp tác nữa.
Vu Minh cười, đưa mắt nhìn Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Cảnh sát Trương, đêm qua… tôi không nhớ được rõ ràng.
Trương Dạ Nam nhìn Đỗ Thanh Thanh, nhỏ giọng:
- Chúng tôi lúc tới nơi, tay cậu đã để ở cái chỗ không nên để, hơn nữa đồ lót của hai người cũng chuẩn bị….
- Đúng là ăn đậu hủ rồi sao.
- Không sai biệt lắm.
- Làm phiền vụ này có thể…
- Yên tâm đi.
Trương Dạ Nam rất hào khí nói:
- Cậu giúp tôi, tôi giúp cậu, hiện tại cậu giúp tôi đi, trả lời ta, vì sao cậu biết là người mà không phải là quỷ?
- Có dấu giày.
Vu Minh nói:
- Mới đầu tôi cũng không xác định, nhưng sáng sớm hôm qua khi kiểm tra gian phòng phát hiện ra có dấu giày của nữ. Tuy rằng thời gian có hơi lâu, nhưng theo tôi được biết gần đây không có ai hoạt động ở đây. Mà quỷ không cần đi giày. Ngoài ra, Lý Phục là bị kéo đi, khiến cho gót chân dính máu.
- Vì sao cậu không trực tiếp báo cảnh sát.
- Lập trường khác nhau, chức trách của các vị là bắt trộm, chúng tôi là điều tra chân tướng của từ đường. Nếu báo cảnh sát, cảnh sát tới không thu hoạch được gì, người ta lại bị các vị dọa sợ, chúng tôi không thể làm không công nha. Cho nên tôi muốn các vị giấu ở trong rừng. Tôi rất cảm ơn, cám ơn cô đã tin tưởng lời nói của tôi.
- Không hoàn toàn là lời nói một bên của cậu.
Trương Dạ Nam nói:
- Vụ án từ đường này vẫn thuộc đội cảnh sát chúng tôi. Nhưng mà bởi vì không có thương vong cùng mất trộm, dân phòng cũng đã điều tra qua một lần, cho nên cũng không chuyên môn nhằm vào điều tra vụ án này. Hôm qua khi cậu gọi điện thoại nói từ đường này có vấn đề, tôi đã cảm thấy hứng thú rồi. Vụ án Tôn Tử Bình lần trước, cậu vạch trần cách làm việc của sát thủ, tôi cảm thấy lại có thể tin tưởng cậu một lần nữa. Lại nói, ngày hôm qua đi cùng tôi đều là anh em cùng trực ban, cho dù bị cậu đùa giỡn cũng không chậm trễ công việc khác. Vấn đề cuối cùng, cậu đốt cái gì? Thiếu chút nữa đánh ngã cả chúng tôi.
- Phù chú.
Vu Minh cười, những phù chú này hắn đã ngâm trong dược phẩm mà Nghê Thu mua, sau đó phơi một đêm để cho khô. Lúc này phù chú có một lớp dược lực, có thể làm cho năm con bò hôn mê, đương nhiên là có hiệu quả rồi. Sau khi đốt lên hiệu quả thực không tồi chút nào, bởi vì không gió, mà trong đại sảnh lại kín. Nhưng mà Vu Minh cảm thấy hỗn hợp dược vật ma túy của đám người kia mới thực sự có uy lực.
Để tay ở chỗ không nên để là nơi nào? Đỗ Thanh Thanh nghĩ tới. Dưới điều kiện khách quan vô tình bị thiệt thòi thế này, song phương làm gì không biết gì là tốt nhất. Cô cũng không giống như trong phim Hàn mà lao lên tát cho Vu Minh một cái. Sau đó song phương chậm rãi bắt đầu một đoạn tình yên khiến cho người người rơi lệ. Đỗ Thanh Thanh trăm triệu lần không nghĩ tới là, tất cả đều nằm trong khống chế của Vu Minh rồi, còn liên hệ với cảnh sát. Tiểu tử này không thèm nói cho mình biết, làm cho mình vừa kinh vừa sợ cả một đêm.
- Sếp của tôi rất không tệ, ngày hôm qua tôi thực sự có chút sợ hãi, cô ây là phụ nữ, khẳng định còn sợ hãi hơn so với tôi. Nhưng cô ấy lại có thể giống như một người chị, dũng cảm bảo vệ, an ủi tôi. Tôi tin tưởng cho dù thật sự gặp quỷ, cô ấy cũng không té xỉu.
Trương Dạ Nam cười nói:
- Vậy động tác của cậu ngày hôm qua có thể khép tội loạn luân rồi.
- Cảnh sát Trương, cô thật là buồn nôn quá, ngoài ra, tôi không có một chút ấn tượng nào cả, không thể tính là chiếm tiện nghi rồi.
- Phải nói là tôi đã mắc nợ Đỗ lão tiên sinh. Hơn hai mươi năm trước cha tôi mượn của Đỗ lão tiên sinh một khoản tiền để làm buôn bán. Mới đầu thì cũng được, nhưng mà ngày vui chẳng được tày gang. Cha tôi bị lừa, không chỉ bồi thường toàn bộ tiền bạc, mà còn nợ một khoản vay nặng lãi nữa. Cùng đường, cha tôi đành phải tự sát. Đỗ lão tiên sinh lúc ấy còn giúp chúng tôi hoàn trả số tiền vay nặng lãi đó. Đến năm mười bảy tuổi, mẹ tôi đã tìm tới Đỗ lão tiên sinh, nhờ vả ông chiếu cố tới tôi. Đỗ lão tiên sinh chẳng những không trách cứ mẹ tôi ngược lại còn cảm thấy áy náy khi đã không quan tâm tới tình cảnh hai mẹ con tôi suốt mười mấy năm. Sau khi mẹ tôi qua đời, Đỗ lão tiên sinh đưa tôi đi học đại học, còn sắp xếp cho tôi đi làm ở trong công ty. Đỗ lão tiên sinh có thể nói là đại ân nhân của tôi.
Vu Minh hỏi:
- Lúc cha cô tự sát, vì sao ông ấy không chiếu cố tới các người?
- Lúc đó ông ấy cũng không biết mẹ tôi đã mang thai. Sau đó mẹ tôi lại đi bước nữa. Bởi vì sau này hai người đã có thêm một đứa con trai cho nên tôi thường xuyên bị bố dượng đánh. Mẹ tôi đành phải ly hôn, sau đó mang tôi rời đi. Đây là thứ cha tôi đã để lại cho tôi.
Đỗ Thanh Thanh lấy ra một khối kim bài, Vu Minh nhìn xem kim bài, mặt trên có viết hai chữ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh nói:
- Mẹ tôi nói, cha tôi dù có khó khăn tới mấy cũng không bán khối kim bài này đi … xin lỗi, hình như tôi nói hơi nhiều.
Quả thực là nói nhiều một chút, Vu Minh có chút kỳ quái, nhưng vẫn lấy khăn tay đưa cho Đỗ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh nhận lấy, quay đầu đi lau nước mắt rồi nói:
- Tiếp tục cuộc chiến thôi.
Vu Minh cười cười giao bài, hai người tiếp tục cuộc chiến.
…
- Ưm…
Đang say sưa đánh bài thì đột nhiên một âm thanh truyền tới. Âm thanh này vô lực, giống như của người sắp chết vậy. Không thể nghe ra được thanh âm vọng tới từ phương hướng nào, thậm chí không nghe ra được khoảng cách, nam hay nữ.
Đỗ Thanh Thanh cầm tay Vu Minh, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, toàn thân lạnh toát. Vu Minh tim đập cũng liên hoàn, khẳng định không phải bởi vì lần đầu cầm tay phụ nữ, mà thực sự trong lòng có chút sợ hãi. Hắn đề phòng nhìn xem chung quanh, không phát hiện ra bất kỳ cái gì, chờ đợi nửa phút, một chút động tĩnh cũng không có.
Đỗ Thanh Thanh sau khi bị dọa, phát hiện mình đang nắm tay Vu Minh, vội vàng buông ra, rời xa một khoảng. Vu Minh nhìn di động, bây giờ là 11h. Vu Minh nói:
- Thêm chút lửa.
Đây hoàn toàn là muốn thêm ánh sáng đề tìm kiếm thêm cảm giác an toàn. Hiện tại không biết là tâm lí đang lạnh run hay thân thể lạnh run nữa, Vu Minh cảm thấy nên phải thêm lửa.
Hai người cùng nhau ném thêm củi vào đống lửa.
- Có lẽ là tiếng gió thổi.
Đỗ Thanh Thanh nói.
Vu Minh không trả lời, nói:
- Đỗ tiểu thư, bây giờ còn chưa tới 12h đêm. Cô đi trước đi, tôi đưa cô tới xe bên ngoài. Cô hoặc là ở trên xe một đêm, hoặc là tới nhà ông cụ lúc chiều nghỉ một tối. Ngày mai tôisẽ mang chứng minh về cho cô thấy, chúng ta đã thắng Lưu Mãng.
Vừa rồi không phải là tiếng gió. Đại địch đã tới trước mặt.
- Vậy còn anh?
- Tôi phải qua đêm, cô mới có thể thắng.
- Không được, mặc kệ tay Lưu Mãng đó, chúng ta cùng đi thôi.
- Nhưng đây là đơn hàng của cô?
- Không thể bởi vì tôi mà khiến các anh phải chịu mạo hiểm được. Lý Phục gặp nạn tôi đã rất hối hận rồi. Chúng ta đi thôi.
Đỗ Thanh Thanh nói.
Vu Minh đứng lên, sau đó lùi một bước, lấy tay che mắt Đỗ Thanh Thanh nói:
- Chúng ta đã không đi được rồi.
- Cái gì thế?
- Cô phải chuẩn bị tâm lý trước nhé!
Vu Minh áp chế lời nói có phần run run của mình:
- Máu!
Đỗ Thanh Thanh hít sâu một hơi, lấy tay Vu Minh ra, chỉ thấy ánh lửa chiếu rọi, trước mắt hai người xuất hiện màu đỏ, hơn nữa màu sắc càng ngày càng đậm, giống như xuất hiện loang lổ trên mặt đất vậy. Đỗ Thanh Thanh nói:
- Vu Minh, làm sao bây giờ?
- Không biết.
Vu Minh cắn răng đi tới trước hai bước, tay khều xuống mặt đất một chút, có vẻ thật là máu. Ngẩng đầu nhìn trần nhà, không có bất kỳ cái gì rơi xuống. Vậy máu này từ đâu ra?
Vu Minh với sắc mặt trắng bệch lùi về phía sau hai bước. Đỗ Thanh Thanh rất dũng cảm nắm lấy bả vai Vu Minh nói:
- Đừng sợ, đừng sợ.
Cô a động thân đứng trước mặt Vu Minh, cô ta đang nhớ lại đứa em ở nhà bố dượng. Khi còn nhỏ em trai của cô đã từng bị một con chó đuổi, cô nàng chỉ mới sáu tuổi đã dũng cảm cầm cây gậy đuổi con chó đó đi. Cô ta bị cắn một cái, nhưng không thèm để ý tới vết thương của mình mà vẫn như bình thường an ủi đứa em trai mới ba tuổi đang sợ hãi kia.
Vu Minh gật gật đầu, nắm lấy túi du lịch của mình, lấy ra một chồng phù chú, đứng song song với Đỗ Thanh Thanh. Đỗ Thanh Thanh nói:
- Vu Minh.
- Sao?
- Nếu sáng sớm ngày mai mà… anh đừng có nói ra ngoài.
- Đỗ tiểu thư, nói như vậy, là người khác phát hiện ra chúng ta. Rất khó để không có người nói ra, nếu tôi đoán đúng thì ngày mai Lưu Mãng sẽ là người đầu tiên tới hiện trường.
Vu Minh nói.
- Nhưng mà cô cứ yên tâm đi, hắn còn không dám đem ảnh của cô lên trên mạng đâu.
- Cho hắn gan hắn cũng không dám… Đây là cái gì?
Đúng chỗ cây hòe trong tiểu viện, đột nhiên xuất hiện một chút màu đỏg, chậm rãi xuất hiện, hình như là một bộ y phục màu đỏ. Đột nhiên, toàn bộ đèn điện chớp động hai cái rồi vụt tắt, bộ quần áo màu đỏ liền biến vào trong bóng đêm. Đỗ Thanh Thanh thở dốc nói:
- Phù chú của anh dường như không có tác dụng.
- Nếu có tác dụng thì tôi cũng không cần phải đi làm công ăn lương thế này…
Vu Minh nói:
- Đỗ tiểu thư, cô không thét lên làtôi đã rất vui mừng rồi.
- Lúc này cần phải thét chói tai sao? Không phải chỉ là một bộ trang phục màu đỏ sao?
Đỗ Thanh Thanh nói có chút khinh miệt, nhưng không cách nào ngăn cản lời nói có chút run run của mình. Cô ta biết, nói những thứ này chỉ là để an ủi Vu Minh thôi.
Dường như tất cả khôi phục lại yên tĩnh, lửa nhỏ xuống, hai người bắt đầu ngồi xuống mà thêm củi. Mất đi ánh điện, hiện tại chỉ còn ánh lửa mới làm cho bọn họ có cảm giác an toàn.
- Nóng quá.
- Tôi cũng vậy.
Vu Minh nhìn Đỗ Thanh Thanh, trên mặt có mồ hôi, động lòng người vô cùng. Đỗ Thanh Thanh đầu ghé lại đây, hai người càng ngày càng gần. Vu Minh thuận thế dán chặt vào đôi môi cô nàng, đột nhiên cả kinh cắn nát môi mình, đẩy Đỗ Thanh Thanh ra.
Đỗ Thanh Thanh ngã xuống đất, có vài phần thanh tỉnh:
- Sao vậy?
Cô ta còn có lý trí, rõ ràng ở một nơi khủng bố như thế này tại sao mình lại khô nóng toàn thân.
- Hôm nay có nữ.
Một thanh âm mờ ảo truyền tới.
Một giọng nữ cười ha ha nói:
- Một đôi nhân tình, còn do dự cái gì, cởi đi thôi…
Trong bóng đem, một áo đỏ, một áo trắng. Mơ hồ có thể nhìn thấy được, áo trắng không đầu, áo đỏ tóc dài.
Lúc này, Đỗ Thanh Thanh dường như không còn sợ hãi, vuốt ve thân thể Vu Minh rên rỉ:
- Ôm tôi đi!
Vu Minh vẫn không nói gì, lẳng lặng đứng thẳng, hai mắt nhắm chặt. Đột nhiên mở mắt, một cước đạp xuống đất quát:
- Thái Thượng lão quân, cấp cấp như luật lệnh, nhân quỷ tẫn diệt…
Dứt lời châm lửa đống phù chút bên cạnh, ném xuống đất, giẫm đạp lên phù chú, trong miệng lẩm bẩm.
- Ha ha!
Nhìn thấy động tác của Vu Minh, nam quỷ cùng nữ quỷ cúi đầu cười nhạo.
Nữ quỷ nói:
- Thái Thượng lão quân? Nguyên Thủy thiên tôn cũng không thể nào cứu được các ngươi. Nhất khắc tựa thiên kim, tốt nhất cứ hưởng thụ đi.
Vu Minh ánh mắt chậm rãi mất đi linh khí, người quỳ xuống mặt đất, tay còn chộp tới đám khói xanh bốc lên từ phù chú. Đỗ Thanh Thanh sờ lên thân thể Vu Minh, áo sơ mi của cô nàng đã bị cởi đi hai cúc, dùng bộ ngực cọ cọ lên người Vu Minh. Vu Minh tay không tự chủ mà ôm lấy cặp mông của Đỗ Thanh Thanh, hai đôi môi dán vào nhau. Vu Minh tay còn lại theo bản năng sờ tới bộ ngực của Đỗ Thanh Thanh.
[/CHARGE]
Các bác đọc xong nhớ nhấn nút thanks, là một cách đánh dấu chương đã đọc!
Vương Bài - Xin mời doctruyencomcom bình luận – góp ý!
Lần sửa cuối bởi xuyenech11; 08/06/2015 lúc 09:42:38
Linh Vũ Cửu Thiên tuyệt phẩm dị giới đại lục không thể bỏ qua, mời các bạn đón đọc tại:
http://www.metruyen.com/linh-vu-cuu-...a.html#post200
Mời các bạn tham gia bình luận cho truyện ở đây
http://www.metruyen.com/linh-vu-cuu-...moi-you-2.html
Trả lời với trích dẫn Trả lời với trích dẫn Trả lời kèm (nhiều) trích dẫn từ bài này
Đã có 3 thành viên nói lời cảm ơn tới Mr5800 cho bài viết này:
06/10/2014, 21:39:32 #27 Avatar của Mr5800 Mr5800 Mr5800 đang ẩn
Dịch Giả
Tham gia ngày
Dec 2010
Bài gửi
784
Vương Bài
Tác giả: Hà Tả
Chương 24: Thì ra thế
Nguồn dịch: Nhóm dịch Huyền Nguyệt - www.metruyen.com
Biên tập: www.metruyen.com
Nguồn truyện: piaotian.net
Spoiler Mời xem: Chương 24: Thì ra thế
Nam quỷ đi tới trước mặt đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, tiếc hận:
- Mợ nó, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu mà.
Nữ quỷ cười:
- Anh có thể là người thứ hai…
- Sặc, củ lạc giòn tan, tôi thích làm người thứ nhất hơn…
- Anh đúng là sắc đảm bao thiên nha, muốn chết à?
Nữ quỷ nghiêm khắc nói, nhưng lại :
- Nhưng mà, ngày mai chúng ta có thể đi thuê phòng.
- Hừ, hoa tàn nhụy nát tôi không có hứng thú.
Nam quỷ tay xoa xoa lông mày một chút nói:
- Đầu tôi có chút choáng váng.
- Tôi cũng vậy.
Nữ quỷ nhìn đôi nam nữ dưới mặt đất, đã dừng động tác rồi.
- Thật phê quá.
Nam quỷ té ngã xuống đất.
- Làm sao vậy?
Ba giây sau, nữ quỷ cũng ngã xuống đất, sau khi ngã xuống nhìn đống phù chú, nói câu:
- Quả nhiên là người quỷ đều diệt.
Mười phút sau, Trương Dạ Nam dẫn theo bốn cảnh sát tiến vào từ đường, đi tới chính sảnh nhìn thấy:
- Mẹ nó, là thực sao? Cẩn thận trong khói có thành phần gây mê đấy.
Đi tới bên người Vu Minh, tay của Vu Minh vẫn còn đang ở một nơi nào đó. Trương Dạ Nam rút tay Vu Minh ra, giúp Đỗ Thanh Thanh cài áo sơ mi lại rồi nói:
- Cái tên này, lại sờ soạng linh tinh rồi.
…
Ngày hôm sau, Đỗ Thanh Thanh từ từ tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là cảm nhận thân thể. Vẫn còn quần áo, lúc này mới yên tâm mở mắt. Cô phát hiện ra mình vẫn còn nằm trên thảm trong từ đường, trên người còn có một chiếc chăn bông. Trong từ đường lúc này có rất nhiều người, đều là cảnh sát. Cô chuyển nhẹ đầu, nhìn thấy Vu Minh, Vu Minh đang choàng chăn bông, nói chuyện phiếm với một nữ cảnh sát.
Vu Minh uống nước nói:
- Cảnh sát Trương, cô quả thực là không có lòng tốt gì hết. Tôi hẳn là phải ở bệnh viện, sao vẫn còn ở chỗ này?
Trương Dạ Nam cười cười:
- Thứ lỗi, thẩm vấn gấp gáp, bọn họ nói có người giao dịch tầm hai giờ sáng, chúng tôi đành phải mai phục. Vì không muốn làm kinh động bọn chúng, cho nên đành phải xin lỗi hai người.
Vu Minh hỏi:
- Bọn họ là ai?
- Bọn chúng là nhân viên tiêu thụ của một nhà xưởng chế biến độc dược trong thành phố A. Từ đường này là địa điểm giao dịch bọn chúng nhắm được. Bọn chúng đã ở nơi này bán sỉ (số lượng lớn) cho ba thị trấn chung quanh. Chúng tôi đã sớm hoài nghi bên trong thành phố A có một tập đoàn chuyên cung cấp thuốc phiện rồi, nhưng vẫn không có chút manh mối nào.
Trương Dạ Nam nói:
- Đám người này rất cẩn thận, mỗi lần đều bắt đám người giao hàng phải mang mặt nạ, sau đó đi tới từ đường này. Chung quanh chỉ có một thôn làng, bên trong lại toàn người già cùng trẻ nhỏ, căn bản không thể phát hiện được hoạt động của bọn họ.
- Từ đường này cũng là nơi bọn chúng trữ hàng, mỗi lần bọn chúng đều vận chuyển thuốc phiện từ nhà xưởng tới đây vào lúc nửa đêm, rồi giấu dưới sàn nhà. Chỉ cần vận chuyển một lần, có thể bán được cả tháng. Nơi này trước không có thôn, sau không có người, đối với bọn họ mà nói là vô cùng an toàn. Có một lần một vị thôn dân đã làm hỏng giao dịch của bọn chúng, nhưng lại tưởng lầm là quỷ. Cho nên bọn chúng liền cố ý lợi dụng tin đồn này, khiến cho cư dân chung quanh càng không dám tới gần.
Vu Minh gật đầu:
- Tôi trước khi hôn mê đã cảm giác không đúng, là vì gì?
- Chắc là mê dược, cùng thuốc thần kinh.
Trương Dạ Nam nói.
- Mấy tháng gần đây có người tới quấy nhiễu. Nhà xưởng của bọn chúng chuyên môn chế một loại củi gỗ đã ngâm dược liệu. Chỉ cần đốt lên là dược liệu sẽ phóng thích ra. Đốt càng nhiều, dược hiệu càng tốt, bọn họ còn phun dược liệu thành dạng sương ở chung quanh. Đây là tránh cho có người phản kháng. Nếu có người phản kháng, sẽ đưa có kẻ mất mạng , cảnh sát tất nhiên sẽ tìm tòi chung quanh đây.
Vu Minh hiểu ra, những thứ này là có thành phần thuốc phiện chỉ là rất nhỏ mà thôi.
- Vậy máu kia?
- Hỗn hợp của bùn đất cùng máu gia súc gì đó, chờ một hồi sau dùng nước rửa, tất nhiên không nhìn ra gì rồi. Nhưng là nếu đốt lửa đủ lớn, bùn đất đủ nóng, máu tươi trên sàn nhà có cảm giác như dâng lên. Đây là loại kỹ xảo mà đám vu nữ ở Nam Mỹ thường dùng đi lừa đảo.
Trương Dạ Nam nói.
- Tôi cảm thấy bọn họ bố trí rất không tồi, vì sao cậu nói nhất định là người chứ không phải quỷ? Và vì sao bọn họ lại ngất xỉu?
- À, các vị có chi tiền cho cái di động chứ?
Vu Minh hỏi một đằng trả lời một nẻo, trong điện thoại có một loại thiết bị tăng cường tín hiệu. Vu Minh đập nát điện thoại di động, tín hiệu liền biến mất. Buổi sáng hôm trước, Vu Minh sau khi đi dạo một vòng chung quanh thôn, đã liên hệ với Trương Dạ Nam, những dụng cụ kia cũng là Trương Dạ Nam cung cấp.
- Trả!
Trương Dạ Nam nói:
- Điện thoại di động của cậu là hàng cũ, giá gốc cũng chỉ hơn hai trăm… chúng tôi sẽ trả giá gốc vậy.
- Cảnh sát Trương, như vậy lần sau chúng ta không hợp tác nữa.
Vu Minh cười, đưa mắt nhìn Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Cảnh sát Trương, đêm qua… tôi không nhớ được rõ ràng.
Trương Dạ Nam nhìn Đỗ Thanh Thanh, nhỏ giọng:
- Chúng tôi lúc tới nơi, tay cậu đã để ở cái chỗ không nên để, hơn nữa đồ lót của hai người cũng chuẩn bị….
- Đúng là ăn đậu hủ rồi sao.
- Không sai biệt lắm.
- Làm phiền vụ này có thể…
- Yên tâm đi.
Trương Dạ Nam rất hào khí nói:
- Cậu giúp tôi, tôi giúp cậu, hiện tại cậu giúp tôi đi, trả lời ta, vì sao cậu biết là người mà không phải là quỷ?
- Có dấu giày.
Vu Minh nói:
- Mới đầu tôi cũng không xác định, nhưng sáng sớm hôm qua khi kiểm tra gian phòng phát hiện ra có dấu giày của nữ. Tuy rằng thời gian có hơi lâu, nhưng theo tôi được biết gần đây không có ai hoạt động ở đây. Mà quỷ không cần đi giày. Ngoài ra, Lý Phục là bị kéo đi, khiến cho gót chân dính máu.
- Vì sao cậu không trực tiếp báo cảnh sát.
- Lập trường khác nhau, chức trách của các vị là bắt trộm, chúng tôi là điều tra chân tướng của từ đường. Nếu báo cảnh sát, cảnh sát tới không thu hoạch được gì, người ta lại bị các vị dọa sợ, chúng tôi không thể làm không công nha. Cho nên tôi muốn các vị giấu ở trong rừng. Tôi rất cảm ơn, cám ơn cô đã tin tưởng lời nói của tôi.
- Không hoàn toàn là lời nói một bên của cậu.
Trương Dạ Nam nói:
- Vụ án từ đường này vẫn thuộc đội cảnh sát chúng tôi. Nhưng mà bởi vì không có thương vong cùng mất trộm, dân phòng cũng đã điều tra qua một lần, cho nên cũng không chuyên môn nhằm vào điều tra vụ án này. Hôm qua khi cậu gọi điện thoại nói từ đường này có vấn đề, tôi đã cảm thấy hứng thú rồi. Vụ án Tôn Tử Bình lần trước, cậu vạch trần cách làm việc của sát thủ, tôi cảm thấy lại có thể tin tưởng cậu một lần nữa. Lại nói, ngày hôm qua đi cùng tôi đều là anh em cùng trực ban, cho dù bị cậu đùa giỡn cũng không chậm trễ công việc khác. Vấn đề cuối cùng, cậu đốt cái gì? Thiếu chút nữa đánh ngã cả chúng tôi.
- Phù chú.
Vu Minh cười, những phù chú này hắn đã ngâm trong dược phẩm mà Nghê Thu mua, sau đó phơi một đêm để cho khô. Lúc này phù chú có một lớp dược lực, có thể làm cho năm con bò hôn mê, đương nhiên là có hiệu quả rồi. Sau khi đốt lên hiệu quả thực không tồi chút nào, bởi vì không gió, mà trong đại sảnh lại kín. Nhưng mà Vu Minh cảm thấy hỗn hợp dược vật ma túy của đám người kia mới thực sự có uy lực.
Để tay ở chỗ không nên để là nơi nào? Đỗ Thanh Thanh nghĩ tới. Dưới điều kiện khách quan vô tình bị thiệt thòi thế này, song phương làm gì không biết gì là tốt nhất. Cô cũng không giống như trong phim Hàn mà lao lên tát cho Vu Minh một cái. Sau đó song phương chậm rãi bắt đầu một đoạn tình yên khiến cho người người rơi lệ. Đỗ Thanh Thanh trăm triệu lần không nghĩ tới là, tất cả đều nằm trong khống chế của Vu Minh rồi, còn liên hệ với cảnh sát. Tiểu tử này không thèm nói cho mình biết, làm cho mình vừa kinh vừa sợ cả một đêm.
- Sếp của tôi rất không tệ, ngày hôm qua tôi thực sự có chút sợ hãi, cô ây là phụ nữ, khẳng định còn sợ hãi hơn so với tôi. Nhưng cô ấy lại có thể giống như một người chị, dũng cảm bảo vệ, an ủi tôi. Tôi tin tưởng cho dù thật sự gặp quỷ, cô ấy cũng không té xỉu.
Trương Dạ Nam cười nói:
- Vậy động tác của cậu ngày hôm qua có thể khép tội loạn luân rồi.
- Cảnh sát Trương, cô thật là buồn nôn quá, ngoài ra, tôi không có một chút ấn tượng nào cả, không thể tính là chiếm tiện nghi rồi.
/129
|