- Biết rồi, tôi còn một tin tốt nữa muốn nói cho cô.
Vu Minh nói:
- Tôi đại khái đoán được kim cương đang ở đâu.
- Ở đâu?
Hải Na vui mừng hỏi.
- Không nói cho cô. Tôi còn phải nghiệm chứng đã.
Vu Minh lại ngồi xổm xuống trước mặt thùng rác, bất động, từ từ xem những giấy vụn là giấy vụn bên trong.
Hải Na cũng ngồi xổm xuống cạnh Vu Minh, cùng xem rác. Nhưng cô ta thật sự chẳng nhìn ra được cái gì. Nhưng không ngồi xuống xem thì lại sợ mình lỡ mất manh mối.
Ngồi như vậy hẳn nửa giờ. Trong nửa giờ ấy, đã có trăm lần Hải Na thật sự rất muốn đập cho Vu Minh một trận. Thậm chí còn nghĩ xong hết chiêu thức rồi, đều vô cùng tàn độc.
Cuối cùng thì Vu Minh đứng lên, nói:
- Cô đi nghỉ trước đi.
Đoạn đi ra ngoài mật thất.
- Tôi mà cần nghỉ sao?
Hải Na nói xong cũng vội đứng lên, lúc này máu vọt lên, đôi chân tê rần, đầu óc choáng váng, trực tiếp ngã lăn quay xuống đất.
Vu Minh không quay đầu, cười đầy đắc chí. Cô nàng này ngồi nhìn chằm chằm thùng rác nửa giờ, chỉ là không chú ý hắn luân phiên đổi chân quỳ xuống. Được rồi, 5 phút đầu Vu Minh chỉ thuần túy là vì điều tra, mà 25 phút sau Vu Minh lại tò mò xem Hải Na có thể ngồi bao lâu. Cuối cùng đến cả hắn còn không kiên nhẫn. Quả nhiên Hải Na và sếp nhà mình có đặc điểm chung, đều là những người có nghị lực vô cùng phi thường. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Hồi phục rồi, Hải Na vội đi tìm Vu Minh, lại phát hiện Vu Minh đang đứng trên bãi cỏ ở buổi lễ truy điệu, mà đang nhìn ngó xung quanh. Hải Na giơ một tay túm lấy Vu Minh:
- Lại làm sao nữa.
- Tôi có một tin xấu, đồng thời có một tin càng xấu hơn.
Vu Minh đáp.
- Tin xấu là?
- Còn nửa giờ nữa, quan tài sẽ đưa đến nơi hỏa táng.
Hải Na buồn bực, hỏi:
- Chuyện đó thì liên quan gì tới anh.
- Bởi vì tin xấu hơn là: Viên kim cương kia nằm trong dạ dày của thi thể.
- Không phải chứ?
Hải Na nói rất to, khiến người xung quanh đều quay sang nhìn. Hải Na mỉm cười với mọi người, sau đó khẽ hỏi:
- Thật à?
- Ít nhất là có 50%.
Vu Minh nói:
- Được rồi, kết thúc điều tra. Nhớ trả tiền. Tôi đi đây.
- Anh muốn chết hả.
Hải Na nắm chặt lấy bả vai Vu Minh. Một người đàn ông đi qua, người này có quen biết Hải Na, gật đầu với cô ta. Hải Na cũng gật đầu, buột miệng nói:
- Bạn tôi bị đau bụng.
- Chậc chậc, còn nói dối nữa.
Vu Minh vừa nói xong, Hải Na vung nắm đấm lên thụi vào bụng Vu Minh. Vu Minh lập tức cảm thấy bụng như cuồn cuộn. Hải Na nói:
- Đây là cái giá mà anh ép tôi phải nói dối.
Đoạn kéo Vu Minh lên thẳng tầng hai.
Vu Minh không biết phải nói gì, đúng là không có giá trị vũ lực, ai cũng dám bắt cóc mình ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Xem ra phải tìm Thiên Kê bảo cu cậu làm vài thứ để đối phó mới được. Nhưng mà, bộ ngực của Hải Na thật quá mềm, quá thoải mái. Đây là sự thật, mà Vu Minh thì rất tôn trọng sự thật. Hơn nữa hắn lại có cái phản ứng khá là xấu hổ.
May là sự bạo lực của Hải Na đã chấm dứt phản ứng sinh lý đó. Hải Na đẩy Vu Minh vào một căn phòng rồi đóng cửa lại. Sau đó cô ta bước tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới, khẽ hỏi:
- Vì sao lại ở trong bụng ông ta.
- Cửa này là cửa cách âm, không cần nói nhỏ như vậy.
Vu Minh ngồi xuống ghế, giơ tay xoa bụng:
- Tôi nhìn thấy mấy tờ giấy có dính máu loãng ở trong thùng rác. Máu đó là bị nhổ ra. Tôi lại xem vòng cổ kia, được chế tác rất tinh xảo, đồng thời cũng có cái khí thế của nhà giàu. Tôi thử kéo, phát hiện khó có thể kéo đứt được. Độ cứng của bạch kim khá là cao.
Hải Na vẫn chưa rõ:
- Là sao?
- Tôi đoán rằng ông cụ tranh chấp với bà mẹ của bạn cô kia thì tái phát bệnh tim. Trong bàn làm việc này có một lọ thuốc, bên trong trống không. Nói cách khác ông cụ uống thuốc rồi. Lúc này ông ta nhìn thấy vòng cổ bị vứt ở trước mặt, thế là nhớ tới bà vợ cả. Vì thế liền nuốt kim cương xuống bụng. Sau đó cùng chút sức lực cuối cùng để lại vòng cổ vào chỗ cũ. Cuối cùng ngã xuống đất và chết.
Vu Minh nói:
- Lúc nãy cô ngã xuống đất, tôi đã ra ngoài tìm hiểu một chút. Ông cụ từng phát bệnh tim hai lần nhưng không mang theo thuốc bên người. Nên quản gia cố ý để thuốc ở thư phòng, phòng ngủ và cả ô tô, nhưng lại quên để thuốc vào mật thất này. Tôi hiểu vì sao quản gia lại luôn phụ trách vệ sinh dọn dẹp mật thất, đó là vì ngoài đám con cái và quản gia, người khác không được phép vào.
- Mặt khác, tôi thấy chỗ đứt của vòng cổ có vết răng cắn.
Vu Minh nói tiếp:
- Hải đại tiểu thư, nhiệm vụ của cô bây giờ là trong vòng 20 phút phải moi được viên kim cương ra khỏi quan tài kia. Đương nhiên, khả năng chỉ có 50%. Lấy không được thì chúng tôi không thu tiền.
- Anh bảo tôi lấy á?
Hải Na không thể tin tưởng hỏi lại. Cô ta chính là đại tiểu thư của nhà họ Hải cơ mà. Hải Na cười nham hiểm, lôi điện thoại ra gọi:
- Thanh Thanh, tôi thêm một cái ủy thác nữa. Muốn Vu Minh giúp tôi lấy kim cương ra. Tiền không thành vấn đề… Ê, nghe bà chủ của anh bảo nè.
- Chào Đỗ tiểu thư…. Tạm biệt Đỗ tiểu thư.
Vu Minh cười gượng, trả di động lại cho Hải Na. Hắn cũng nào có biện pháp lấy viên kim cương, nếu không thì đã không đứng ở bãi cỏ kia nghiên cứu chiếc quan tài.
Hải Na vỗ vai Vu Minh:
- Chuẩn bị hành động thôi.
- Cô phải giúp đấy.
- Ok.
Hải Na hỏi:
- Bước đầu tiên?
- Tìm máy tính.
- Để làm gì?
- Để xem kim cương bị đốt có biến hóa hay không.
- Rất có lý.
Đương nhiên có thể dùng di động, nhưng mấy vấn đề này tìm bằng máy tính có vẻ rõ ràng hơn. Máy tính không thành vấn đề, đáp án cũng nhanh chóng có. Không phải là một đáp án lý tưởng. Kết quả tìm kiếm: Thành phần hóa học của kim cương giống than, nhiệt độ của lò hỏa táng có thể dễ dàng đốt chảy kim cương.
Vu Minh nói với Hải Na:
- Chúng ta tiếp tục tìm vị trí của dạ dày.
Cái này thì Hải Na biết rõ, cô ta giơ ngón tay chỉ vào dạ dày của Vu Minh:
- Ở đây.
- Nhẹ chút.
Vu Minh vuốt bụng:
- Bước thứ hai, chúng ta phải di chuyển thi thể vào bên trong, như vậy lúc hành động mới không bị người khác nhìn thấy.
- Di chuyển như thế nào?
Vu Minh cầm lấy một cốc nước, đi tới chỗ bình nước rót hai cốc đưa cho Hải Na:
- Hắt vào ổ điện.
- Vì sao phải dùng hai cốc?
- Bởi vì tôi quan sát rồi, có hai ổ điện.
- Được thôi.
Hải Na cầm hai cốc xuống tầng.
Vu Minh thầm vui trong lòng, dám chọc tôi hả.
Hải Na đi tới bãi cỏ, nhìn hai bên rồi tới gần ổ điện, sau đó giơ cốc lên hắt vào ổ điện. Mục sư đứng ngay gần đó, hỏi:
- Cô làm gì thế?
- Ha ha. Tôi làm xong rồi. Đừng hỏi vấn đề nhàm chán như vậy chứ.
Hải Na ngạc nhiên phát hiện rằng, thì ra dùng nước hắt ổ điện sẽ không xảy ra chuyện hơi nước bốc lên, hay phát ra tia lửa điện gì.
- Na Na.
Bạn của Hải Na bước tới, khẽ hỏi:
- Làm gì vậy?
- Không có việc gì, không có việc gì.
Hải Na vẫy tay, đi tới đi lui, rất giống như có mấy người đang nhìn mình. Cô nàng nhanh trí, không cẩn thận ngã xuống, nước trong tay lập tức bị hắt vào một ổ điện. Hai vị nam sĩ chạy tới đỡ Hải Na dậy. Hải Na diễn trò:
- A! Nước hắt vào ổ điện rồi, liệu có bị chập không?
Mẹ kiếp, cỏ đầy nước, giờ mông dính hết bùn rồi, mất mặt quá đi thôi.
Một vị nam sĩ nhìn ổ điện kia, cười nói:
- Cô đừng lo, đây là ổ điện không thấm nước.
Đồ Vu Minh ngu ngốc, ngay cả ổ điện không thấm nước mà cũng không nhận ra, làm cho cô đây ngã thảm hại thế này đây. Kế hoạch thất bại, không thể làm cho ổ điện bị chập, vậy không cách nào chuyển quan tài vào trong nội sảnh được. Ô? Không đúng nha, cho dù ổ điện bị chập thì có thể nối dây điện khác được mà. Mặt khác, hai mươi phút cuối này có thể không lắp điện cũng được. Ha, cái tên đần kia thế mà không nghĩ ra điểm này, thật đúng là không sợ đối thủ tài giỏi, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
Vu Minh nói:
- Tôi đại khái đoán được kim cương đang ở đâu.
- Ở đâu?
Hải Na vui mừng hỏi.
- Không nói cho cô. Tôi còn phải nghiệm chứng đã.
Vu Minh lại ngồi xổm xuống trước mặt thùng rác, bất động, từ từ xem những giấy vụn là giấy vụn bên trong.
Hải Na cũng ngồi xổm xuống cạnh Vu Minh, cùng xem rác. Nhưng cô ta thật sự chẳng nhìn ra được cái gì. Nhưng không ngồi xuống xem thì lại sợ mình lỡ mất manh mối.
Ngồi như vậy hẳn nửa giờ. Trong nửa giờ ấy, đã có trăm lần Hải Na thật sự rất muốn đập cho Vu Minh một trận. Thậm chí còn nghĩ xong hết chiêu thức rồi, đều vô cùng tàn độc.
Cuối cùng thì Vu Minh đứng lên, nói:
- Cô đi nghỉ trước đi.
Đoạn đi ra ngoài mật thất.
- Tôi mà cần nghỉ sao?
Hải Na nói xong cũng vội đứng lên, lúc này máu vọt lên, đôi chân tê rần, đầu óc choáng váng, trực tiếp ngã lăn quay xuống đất.
Vu Minh không quay đầu, cười đầy đắc chí. Cô nàng này ngồi nhìn chằm chằm thùng rác nửa giờ, chỉ là không chú ý hắn luân phiên đổi chân quỳ xuống. Được rồi, 5 phút đầu Vu Minh chỉ thuần túy là vì điều tra, mà 25 phút sau Vu Minh lại tò mò xem Hải Na có thể ngồi bao lâu. Cuối cùng đến cả hắn còn không kiên nhẫn. Quả nhiên Hải Na và sếp nhà mình có đặc điểm chung, đều là những người có nghị lực vô cùng phi thường. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Hồi phục rồi, Hải Na vội đi tìm Vu Minh, lại phát hiện Vu Minh đang đứng trên bãi cỏ ở buổi lễ truy điệu, mà đang nhìn ngó xung quanh. Hải Na giơ một tay túm lấy Vu Minh:
- Lại làm sao nữa.
- Tôi có một tin xấu, đồng thời có một tin càng xấu hơn.
Vu Minh đáp.
- Tin xấu là?
- Còn nửa giờ nữa, quan tài sẽ đưa đến nơi hỏa táng.
Hải Na buồn bực, hỏi:
- Chuyện đó thì liên quan gì tới anh.
- Bởi vì tin xấu hơn là: Viên kim cương kia nằm trong dạ dày của thi thể.
- Không phải chứ?
Hải Na nói rất to, khiến người xung quanh đều quay sang nhìn. Hải Na mỉm cười với mọi người, sau đó khẽ hỏi:
- Thật à?
- Ít nhất là có 50%.
Vu Minh nói:
- Được rồi, kết thúc điều tra. Nhớ trả tiền. Tôi đi đây.
- Anh muốn chết hả.
Hải Na nắm chặt lấy bả vai Vu Minh. Một người đàn ông đi qua, người này có quen biết Hải Na, gật đầu với cô ta. Hải Na cũng gật đầu, buột miệng nói:
- Bạn tôi bị đau bụng.
- Chậc chậc, còn nói dối nữa.
Vu Minh vừa nói xong, Hải Na vung nắm đấm lên thụi vào bụng Vu Minh. Vu Minh lập tức cảm thấy bụng như cuồn cuộn. Hải Na nói:
- Đây là cái giá mà anh ép tôi phải nói dối.
Đoạn kéo Vu Minh lên thẳng tầng hai.
Vu Minh không biết phải nói gì, đúng là không có giá trị vũ lực, ai cũng dám bắt cóc mình ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Xem ra phải tìm Thiên Kê bảo cu cậu làm vài thứ để đối phó mới được. Nhưng mà, bộ ngực của Hải Na thật quá mềm, quá thoải mái. Đây là sự thật, mà Vu Minh thì rất tôn trọng sự thật. Hơn nữa hắn lại có cái phản ứng khá là xấu hổ.
May là sự bạo lực của Hải Na đã chấm dứt phản ứng sinh lý đó. Hải Na đẩy Vu Minh vào một căn phòng rồi đóng cửa lại. Sau đó cô ta bước tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới, khẽ hỏi:
- Vì sao lại ở trong bụng ông ta.
- Cửa này là cửa cách âm, không cần nói nhỏ như vậy.
Vu Minh ngồi xuống ghế, giơ tay xoa bụng:
- Tôi nhìn thấy mấy tờ giấy có dính máu loãng ở trong thùng rác. Máu đó là bị nhổ ra. Tôi lại xem vòng cổ kia, được chế tác rất tinh xảo, đồng thời cũng có cái khí thế của nhà giàu. Tôi thử kéo, phát hiện khó có thể kéo đứt được. Độ cứng của bạch kim khá là cao.
Hải Na vẫn chưa rõ:
- Là sao?
- Tôi đoán rằng ông cụ tranh chấp với bà mẹ của bạn cô kia thì tái phát bệnh tim. Trong bàn làm việc này có một lọ thuốc, bên trong trống không. Nói cách khác ông cụ uống thuốc rồi. Lúc này ông ta nhìn thấy vòng cổ bị vứt ở trước mặt, thế là nhớ tới bà vợ cả. Vì thế liền nuốt kim cương xuống bụng. Sau đó cùng chút sức lực cuối cùng để lại vòng cổ vào chỗ cũ. Cuối cùng ngã xuống đất và chết.
Vu Minh nói:
- Lúc nãy cô ngã xuống đất, tôi đã ra ngoài tìm hiểu một chút. Ông cụ từng phát bệnh tim hai lần nhưng không mang theo thuốc bên người. Nên quản gia cố ý để thuốc ở thư phòng, phòng ngủ và cả ô tô, nhưng lại quên để thuốc vào mật thất này. Tôi hiểu vì sao quản gia lại luôn phụ trách vệ sinh dọn dẹp mật thất, đó là vì ngoài đám con cái và quản gia, người khác không được phép vào.
- Mặt khác, tôi thấy chỗ đứt của vòng cổ có vết răng cắn.
Vu Minh nói tiếp:
- Hải đại tiểu thư, nhiệm vụ của cô bây giờ là trong vòng 20 phút phải moi được viên kim cương ra khỏi quan tài kia. Đương nhiên, khả năng chỉ có 50%. Lấy không được thì chúng tôi không thu tiền.
- Anh bảo tôi lấy á?
Hải Na không thể tin tưởng hỏi lại. Cô ta chính là đại tiểu thư của nhà họ Hải cơ mà. Hải Na cười nham hiểm, lôi điện thoại ra gọi:
- Thanh Thanh, tôi thêm một cái ủy thác nữa. Muốn Vu Minh giúp tôi lấy kim cương ra. Tiền không thành vấn đề… Ê, nghe bà chủ của anh bảo nè.
- Chào Đỗ tiểu thư…. Tạm biệt Đỗ tiểu thư.
Vu Minh cười gượng, trả di động lại cho Hải Na. Hắn cũng nào có biện pháp lấy viên kim cương, nếu không thì đã không đứng ở bãi cỏ kia nghiên cứu chiếc quan tài.
Hải Na vỗ vai Vu Minh:
- Chuẩn bị hành động thôi.
- Cô phải giúp đấy.
- Ok.
Hải Na hỏi:
- Bước đầu tiên?
- Tìm máy tính.
- Để làm gì?
- Để xem kim cương bị đốt có biến hóa hay không.
- Rất có lý.
Đương nhiên có thể dùng di động, nhưng mấy vấn đề này tìm bằng máy tính có vẻ rõ ràng hơn. Máy tính không thành vấn đề, đáp án cũng nhanh chóng có. Không phải là một đáp án lý tưởng. Kết quả tìm kiếm: Thành phần hóa học của kim cương giống than, nhiệt độ của lò hỏa táng có thể dễ dàng đốt chảy kim cương.
Vu Minh nói với Hải Na:
- Chúng ta tiếp tục tìm vị trí của dạ dày.
Cái này thì Hải Na biết rõ, cô ta giơ ngón tay chỉ vào dạ dày của Vu Minh:
- Ở đây.
- Nhẹ chút.
Vu Minh vuốt bụng:
- Bước thứ hai, chúng ta phải di chuyển thi thể vào bên trong, như vậy lúc hành động mới không bị người khác nhìn thấy.
- Di chuyển như thế nào?
Vu Minh cầm lấy một cốc nước, đi tới chỗ bình nước rót hai cốc đưa cho Hải Na:
- Hắt vào ổ điện.
- Vì sao phải dùng hai cốc?
- Bởi vì tôi quan sát rồi, có hai ổ điện.
- Được thôi.
Hải Na cầm hai cốc xuống tầng.
Vu Minh thầm vui trong lòng, dám chọc tôi hả.
Hải Na đi tới bãi cỏ, nhìn hai bên rồi tới gần ổ điện, sau đó giơ cốc lên hắt vào ổ điện. Mục sư đứng ngay gần đó, hỏi:
- Cô làm gì thế?
- Ha ha. Tôi làm xong rồi. Đừng hỏi vấn đề nhàm chán như vậy chứ.
Hải Na ngạc nhiên phát hiện rằng, thì ra dùng nước hắt ổ điện sẽ không xảy ra chuyện hơi nước bốc lên, hay phát ra tia lửa điện gì.
- Na Na.
Bạn của Hải Na bước tới, khẽ hỏi:
- Làm gì vậy?
- Không có việc gì, không có việc gì.
Hải Na vẫy tay, đi tới đi lui, rất giống như có mấy người đang nhìn mình. Cô nàng nhanh trí, không cẩn thận ngã xuống, nước trong tay lập tức bị hắt vào một ổ điện. Hai vị nam sĩ chạy tới đỡ Hải Na dậy. Hải Na diễn trò:
- A! Nước hắt vào ổ điện rồi, liệu có bị chập không?
Mẹ kiếp, cỏ đầy nước, giờ mông dính hết bùn rồi, mất mặt quá đi thôi.
Một vị nam sĩ nhìn ổ điện kia, cười nói:
- Cô đừng lo, đây là ổ điện không thấm nước.
Đồ Vu Minh ngu ngốc, ngay cả ổ điện không thấm nước mà cũng không nhận ra, làm cho cô đây ngã thảm hại thế này đây. Kế hoạch thất bại, không thể làm cho ổ điện bị chập, vậy không cách nào chuyển quan tài vào trong nội sảnh được. Ô? Không đúng nha, cho dù ổ điện bị chập thì có thể nối dây điện khác được mà. Mặt khác, hai mươi phút cuối này có thể không lắp điện cũng được. Ha, cái tên đần kia thế mà không nghĩ ra điểm này, thật đúng là không sợ đối thủ tài giỏi, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
/129
|