Nhưng mà, lúc trước phát sinh quan hệ cũng chỉ vì hắn muốn cứu nàng, mà lúc đó nàng cũng chẳng biết gì, vậy chắc là không tính đúng không? Bây giờ nếu lại xảy ra chuyện mập mờ như vậy thì không đúng lắm? Hắn là đại thúc của nàng nha. . . .
Trong lúc Hạ Thiên không ngừng cảm thấy rối rắm, Ân Tịch Ly đã từ từ đến gần nàng, từng chút từng chút một, đôi con ngươi đen láy tựa như yêu ma nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt bình tĩnh, thâm sâu và u ám giống như một hồ nước trong suốt, sâu không thấy đáy. Con ngươi giống như vùng nước xoáy, lung linh rực sáng.
Aiz, được rồi được rồi, dù sao thì mình cũng đã trộm của hắn một giống*, để cho hắn hôn bù một cái là được! Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Hạ Thiên cũng đưa ra quyết định, vừa quay đầu lại, đang định nói với vương gia đại thúc rằng ‘ngươi muốn hôn thì mau hôn đi, coi như là ta bồi thường cho ngươi’ thì đôi môi của Ân Tịch Ly đã chạm tới, môi mỏng nóng rực cứ thế chiếm lấy đôi môi anh đào của nàng, nhiệt tình cắn mút, đầu lưỡi ấm nóng cạy mở hàm răng, mạnh mẽ trượt vào bên trong.
(*) giống ở đây là ‘Tiểu Phàm’ =)) là cái gì thì chắc m.ng cũng biết =)) (•~~ •~~ •~~) =))
Hạ Thiên hóa đá ngay tại chỗ, cái, cái gì. . . nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà. . .
Hơi thở mập mờ mang theo mùi lan thơm ngát, cứ thế trút vào miệng của Hạ Thiên, khiến nàng hoảng hốt, cảm giác này có chút quen thuộc, không, không phải là có chút quen thuộc, nàng nhớ hình như. . . đã có lúc. . .
A! Đúng rồi! Là ngày hôm đó!
Hạ Thiên rốt cuộc cũng nhớ ra, có một lần nàng cầm dao cạo râu hiệu ‘chim bồ câu’ mà Ngôn Hoan muốn tặng cho minh chủ của Hỏa Diễm Minh để cạo râu cho đại thúc, vì muốn nhìn thấy khuôn mặt thật sự của hắn, lúc ấy nàng nhắm mắt lại, sau đó bỗng có một người hôn nàng.
Lúc ấy, nàng từng cho là đại thúc, vậy nên vẫn chìm đắm trong nụ hôn kia, nhưng tới khi mở mắt ra thì lại trông thấy Ân Dã Thần, sau đó, mặc dù không biết rốt cuộc ai mới là người hôn nàng, thế nhưng nàng vẫn luôn nhớ rõ cảm giác này.
Bây giờ, đại thúc lại đang hôn nàng, loại cảm giác này cũng giống như ngày hôm đó, chẳng lẽ, người hôn nàng ngày hôm đó, thật sự là đại thúc sao?
Nhưng tại sao hắn lại đột nhiên rời đi? Hại nàng còn tưởng là Ân Dã Thần. . . .
Hạ Thiên hoảng hốt suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới hai tay của Ân Tịch Ly lúc này đã không an phận trên người nàng, dao động khắp nơi, đợi đến khi nàng phục hồi lại tinh thần thì cũng là lúc đại thúc đã rời khỏi môi nàng, nụ hôn của hắn chậm rãi dời đến vai, rồi lại lên cổ, sau đó để lại ở trên cần cổ trắng nõn của nàng một dấu hôn thật sâu.
Hạ Thiên kinh hãi, cảm giác mặt mình như đang bị lửa đốt, đôi mắt trong trẻo sáng lên màu ánh trăng, mang theo chút đáng thương, nàng vội vàng che miệng Ân Tịch Ly, đỏ mặt nói: “Đại thúc, đại thúc, ta, ừm, ta chỉ định cho ngươi hôn một cái thôi. . .”
Nhưng mà, nàng giống như là bị thua thiệt, vừa rồi hắn không chỉ hôn một cái mà là hôn rất nhiều rất nhiều cái nha!
“Hôn một cái làm sao đủ?” Ân Tịch Ly mở miệng liếm vào lòng bàn tay của nàng, nếu như có thể, hắn thật sự muốn danh chính ngôn thuận mà nuốt nàng vào bụng!
Nha đầu này, ở trước mặt hoàng thượng lại dám cự tuyệt hắn, khiến cho hắn vừa tức giận lại không biết làm sao.
Hắn dùng lực từ từ siết chặt eo nhỏ của nàng, để cơ thể nàng dán chặt vào người mình, không chừa một khe hở nào, giọng nói có chút mê hoặc: “Nha đầu, nàng có thích một đứa con trai như Tiểu Phàm không?”
“Dĩ nhiên là thích rồi!” Tiểu Phàm là bảo bối của nàng, sao nàng có thể không thích chứ?
“Vậy chúng ta. . .lại sinh thêm một đứa giống Tiểu Phàm. . .được không?” Hắn cắn nhẹ vào vành tai của nàng.
Toàn thân Hạ Thiên khẽ run lên, vội vàng nói: “Không được đâu. . .”
“Tại sao lại không được?” Ân Tịch Ly nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta. . . dường như không quen.” Hạ Thiên nước mắt lưng tròng nói: “Lần đầu đã là một sai lầm, nhưng sai lầm đã tạo thành cũng không có cách nào tránh khỏi, chúng ta không thể tiếp tục sai lầm nữa. . .”
Ân Tịch Ly khựng lại, ánh mắt có chút không thể tin được, nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên: “Nàng nói, chúng ta không quen?”
Hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, ngay cả con trai cũng đã có, vậy mà bây giờ nàng lại nói với hắn một câu, chúng ta không quen?
Trái tim của Ân Tịch Ly dường như muốn nổ tung, hắn —— tức giận rồi!
Hạ Thiên không hiểu sao đại thúc lại đột nhiên tức giận, trong lòng nàng, đại thúc chính là đại thúc, nàng chưa từng coi hắn là nam nhân, nếu không thì cũng không đùa giỡn náo nhiệt với hắn như vậy. Nàng thật sự nghĩ, đại thúc không thể trở thành bạn trai, vậy nên nàng cũng chưa bao giờ có suy nghĩ gì khác đối với đại thúc, ở trên phương diện này, bọn họ dĩ nhiên là không quen rồi.
Đây là ý nghĩ của Hạ Thiên, Ân Tịch Ly hẳn là không biết.
Dĩ nhiên, thật may là Ân Tịch Ly không biết suy nghĩ trong lòng nàng, nàng không coi hắn là nam nhân. Nếu biết trong lòng Hạ Thiên nghĩ vậy, hắn nhất định sẽ rất tức giận . . . đừng nói chỉ mỗi trái tim mà toàn thân cũng sẽ nổ tung!
Hắn rất bất mãn, bất mãn đến mức chặn môi nàng lại, hậm hực nói: “Nàng nói chúng ta không quen đúng không? Bổn vương cũng muốn cho nàng xem một chút, xem chúng ta đã tiến đến mức độ nào rồi!”
Nói xong, hai tay hắn ôm chặt lấy thân thể của Hạ Thiên, đặt lên môi nàng một nụ hôn mang theo sự mạnh mẽ và trừng phạt, hắn bá đạo gặm cắn, cho đến khi Hạ Thiên không chịu được đau đớn mà rên nhẹ một tiếng, lúc này hắn mới hài lòng tiến vào trong miệng nàng, thế nhưng trong lòng vẫn rất tức giận!
Dám nói bọn họ không quen! Xú nha đầu, nàng được lắm! Bảy năm nay, bổn vương ngày đêm đều trằn trọc nhớ đến nàng, vậy mà nàng lại dám nói không quen bổn vương. . . .
Gương mặt tuấn tú yêu mị đến gần trong gang tấc, mùi thơm Long Diên Hương nhàn nhạt từ trên người Ân Tịch Ly truyền đến, Hạ Thiên nâng tay chống ở trước ngực hắn, mở miệng cầu xin tha thứ: “Ô. . . Đại thúc. . .Đừng như vậy. . .”
Ân Tịch Ly không để ý tới nàng, hắn cảm thấy nếu mình nói với nàng thêm một câu nữa thì sẽ bị tức chết, chính vì không muốn để cho mình bị tức chết nên hắn muốn làm một chuyện khiến cho mình cảm thấy cao hứng.
Muốn làm hắn cao hứng, rất đơn giản, chính là, có được nàng.
Hạ Thiên có chút hoảng hốt, dù có đần đi chăng nữa thì giờ phút này nàng cũng biết, đại thúc không chỉ là muốn hôn nàng, mà là muốn ăn nàng!
Ban đầu trúng xuân dược là một chuyện, bây giờ không trúng xuân dược lại là một chuyện khác, cảm giác sẽ không giống nhau! Nàng thật sự có chút sợ hãi.
Hô hấp đã trở nên dồn dập, nhịp tim cuồng loạn, nàng cố gắng đè nén tiếng thở dốc, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, rồi dần dần trở nên cuồng dã, hơi thở tươi mát nhẹ nhàng xộc vào trong mũi, một hương vị chỉ thuộc về riêng hắn, hương vị quen thuộc đó lại không khỏi khơi lên khát vọng sâu nhất trong nội tâm của nàng.
“Đại thúc. . .” Hạ Thiên không kìm được khẽ kêu lên.
Tiếng kêu của nàng quá mức say lòng người, làm cho Ân Tịch Ly không nhịn được mà ngẩng đầu, hôn lên môi nàng: “Sao vậy Thiên nhi?”
Hạ Thiên đỏ mặt khẽ cười, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, thế nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Ân Tịch Ly: “Ừm. . .Ngươi. . .tại sao. . .lại muốn. . .”
“Muốn cái gì?” Ân Tịch Ly rất có kiên nhẫn nhẹ nhàng hỏi, bàn tay dịu dàng xoa nhẹ sau lưng nàng như muốn giúp nàng xua đi cảm giác khẩn trương.
Giọng nói của Hạ Thiên càng trở nên nhỏ hơn: “Tại sao lại. . .muốn hôn ta. . .”
Khó khăn lắm nàng mới đem suy nghĩ trong lòng mình hỏi ra, nhưng trái tim nàng đã sớm đập loạn đến rối tinh rối mù rồi.
Nàng không hiểu tại sao mình lại khẩn trương như vậy, cảm giác như kiểu hỏi ra câu này thì sẽ rất mất mặt, rất xấu hổ, quả nhiên, lời vừa mới nói ra khỏi miệng thì nàng cảm thấy toàn thân mình như bốc cháy, xấu hổ tới nỗi chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Tại sao đại thúc lại muốn hôn nàng?
Thật ra thì, nàng muốn hỏi không phải là nụ hôn này, mà là nụ hôn của bảy năm về trước, ở trong thư phòng kia, nàng rất muốn biết, tại sao khi đó đại thúc lại muốn hôn nàng?
Tại sao sau khi hôn nàng thì lại rời đi, để cho nàng hiểu lầm, tưởng người hôn mình là Ân Dã Thần?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn muốn trừng phạt nàng, trừng phạt xong rồi thì bỏ đi sao?
“Nàng nói thử xem là tại sao?” Ân Tịch Ly hỏi ngược lại nàng.
“Này này, bây giờ là ta đang hỏi ngươi mà!” Hạ Thiên tức giận.
Nàng và đại thúc quả nhiên là trời sinh xung khắc, không thể nào nói với nhau được mấy câu tốt lành, vừa nói được vài câu là lại chí chóe, nếu sau này Tiểu Phàm muốn sống ở đây mà không chịu rời đi thì bảo nàng phải sống làm sao đây?
Chẳng lẽ ngày ngày đều gây gổ với đại thúc sao?
Nghĩ đến chuyện này cũng có thể xảy ra, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán nàng bỗng dưng rớt xuống.
Không phải là nàng muốn cãi nhau với đại thúc, thỉnh thoảng đại thúc có tâm tình tốt thì sẽ không để ý đến nàng, tốt bụng bỏ qua cho nàng, không thèm so đo với nàng, nhưng những ngày còn lại đều là gây gổ và cãi vã. . . .
Thánh nhân cũng sẽ nổi giận nha!
Eo, đại thúc mà nổi giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. . .
“Chẳng lẽ nàng không cảm giác được vì sao ư?” Ân Tịch Ly so với nàng còn tức giận hơn. Nếu đổi lại là những nữ nhân khác, chỉ cần hắn thưởng cho bọn họ một cái ánh mắt thì bọn họ cũng đã ào ào xông tới rồi đấy!
Nhưng nha đầu này lại hết lần này tới lần khác chậm tiêu như vậy, tại sao hắn muốn hôn nàng ư? Không thích nàng thì làm sao lại hôn nàng? Dù sao hắn cũng đường đường là Ly vương điện hạ, cho dù đã thành thân với Liên Tĩnh nhiều năm nhưng cũng chưa từng chạm vào nàng ta. (mừng qá =)) )
Ân Tịch Ly là một người rất cố chấp, người hắn không thích thì hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào, nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cố chấp như thế, cự tuyệt những lần chỉ hôn của hoàng thượng, nếu không phải là do hoàng thượng lo lắng không thể khống chế được thế lực nhà mẹ đẻ của Liên Tĩnh thì hắn cũng sẽ không cưới nàng ta.
“Ơ. . .” Hạ Thiên chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nghĩ đến một khả năng, nàng nhìn Ân Tịch Ly, đôi mắt hắn như đang rực sáng, giống như sao sáng giữa trời đêm, khiến cho người ta nhìn vào lại cảm thấy như muốn đắm chìm trong đó.
Khóe môi Hạ Thiên giật giật, có chút do dự nói: “Ngươi. . .” Thích ta sao?
Lời còn chưa nói xong, một tiếng ‘răng rắc’ ở trong bóng tối bỗng nhiên vang lên.
“Tiếng gì vậy?” Hạ Thiên liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng cũng không phát hiện ra ai khác.
Ân Tịch Ly vẫn luôn nhìn chăm chú vào Hạ Thiên, cho nên đối với xung quanh cũng hơi buông lỏng cảnh giác, vì vậy cũng không phát hiện có gì bất thường, chỉ bất đắc dĩ nói: “Nàng bị ảo giác thôi!”
“Oh. . .” Hạ Thiên bĩu môi, sao dạo này ở bên cạnh đại thúc, nàng cứ cảm thấy lòng mình không được an tĩnh vậy?
Cảm giác này có chút khẩn trương. . . có chút vui vẻ. . . lại có chút . . . ngọt ngào nữa.
Hạ Thiên đỏ mặt, trời ạ, nàng làm sao vậy? Sao lại có cảm giác kỳ lạ đó với đại thúc chứ?
Ân Tịch Ly thấy dáng vẻ nàng đỏ mặt rất đáng yêu, lại không nhịn được mà xuân tâm nhộn nhạo, nhanh chóng hôn xuống môi nàng, rồi lại cười hệt như một con mèo mới ăn vụng, lúc Hạ Thiên sắp sửa nổi giận thì hắn lại vội vàng nói: “Vừa rồi nàng định hỏi gì?”
“Hả?” Lúc này Hạ Thiên mới sực nhớ: “Thật ra thì cũng không có gì. . .”
Không phải chỉ là muốn hỏi có phải hắn thích nàng hay không thôi sao. . . .
Lúc này, tiếng ‘rắc rắc’ lại vang lên một lần nữa. Cùng lúc đó, hai người bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng thân thể bị lún xuống, cành cây bỗng dưng lay động.
“Cái này, cái này. . . hình như muốn gãy. . .” Hạ Thiên vô tội nhìn Ân Tịch Ly. . . Bây giờ nàng rốt cuộc đã biết âm thanh kia phát ra từ đâu rồi, thì ra là cành cây không chịu nổi sức nặng của hai người bọn họ cho nên sắp gãy rồi!
Hạ Thiên vừa mới nói xong thì cành cây lại phát ra một tiếng ‘Rắc’ vô cùng mạnh mẽ, sau đó cứ thế mà rớt xuống!
Ân Tịch Ly đen mặt, ôm chặt lấy Hạ Thiên, lúc hai người chuẩn bị té xuống thì hắn tung người, mũi chân đạp vào thân cây, mượn lực bay ra thật xa, vững vàng đáp xuống nóc nhà Ly vương phủ.
“Ôi, nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì té xuống đất rồi!” Hạ Thiên khoa trương vỗ vỗ ngực, dáng vẻ như vẫn còn sợ hãi.
Khóe môi Ân Tịch Ly co giật: “Đúng là heo mà, mập quá!”
Nghe vậy, Hạ Thiên trong nháy mắt liền xù lông: “Này! Đại thúc thúi! Ngươi nói ai là heo? Rõ ràng là do ngươi quá nặng cho nên cành cây mới bị gãy, sao ngươi có thể đổ hết lên đầu ta? Ngươi mới là heo! Đồ con heo!”
Ân Tịch Ly nhíu mày: “Nàng dám nói bổn vương là heo?”
“Sao lại không dám? Nói ngươi là heo thì sao? Heo heo heo heo heo heo. . .Ô. . .”
Ân Tịch Ly hôn xuống môi nàng, nuốt luôn cả mấy từ ‘heo’ chưa kịp nói ra khỏi miệng, hắn hung hăng công thành đoạt đất, nụ hôn mang tính chất trừng phạt.
“Ô. . .Buông ta ra. . .” Cái loại cảm giác đó bỗng trở lại, Hạ Thiên cảm thấy chân tay của mình như mất hết khí lực, đôi tay nhỏ bé chống trước ngực Ân Tịch Ly, yếu ớt vùng vẫy.
Ân Tịch Ly hoàn toàn không để ý tới nàng, một tay hắn giữ sau gáy nàng, không cho phép nàng né tránh, mặc sức tận hưởng vẻ đẹp và sự ngọt ngào của nàng, từng nụ hôn như những bông hoa tuyết trên trời rơi xuống, phảng phất như toàn bộ thế giới này đều trở nên trống rỗng, chỉ còn lại nàng và hắn.
Càn rỡ ôm rồi hôn nàng như thế, cũng chỉ vì muốn chứng minh trong lòng hắn có nàng.
Chẳng qua, nam nhân ấy mà, cũng đều có giác quan động vật, ôm người mình yêu trong ngực mà lòng vẫn không loạn thì chính là Liễu Hạ Huệ rồi, đặc biệt là khi đã hưởng thụ qua sự tốt đẹp của giai nhân, sao có thể kiềm chế được chính mình?
Vì vậy, hôn rồi lại hôn, thế nhưng vẫn không thể thỏa mãn, Ân Tịch Ly dần dần cũng trở nên không thành thật, bàn tay thô ráp nóng ấm từ từ phủ lên trước ngực nàng.
“A. . .đừng. . .” Toàn thân Hạ Thiên khẽ run lên, không biết nói sao với cảm giác trong lòng mình, nàng vừa sợ vừa khẩn trương, còn mang theo một chút bất lực.
“Đại thúc. . .” Giọng nói của nàng mềm nhũn, nghe giống như là đang làm nũng, nàng muốn bảo Ân Tịch Ly dừng lại, thế nhưng một câu cũng không thể nói ra. Nụ hôn của hắn quá mức mãnh liệt, nàng sợ mình sẽ hãm sâu vào trong đó, không thể kìm chế nổi.
Một nụ hôn khiến trái tim nàng đập loạn, cũng làm cho lòng hắn say mê.
“Ai da, hai người đang làm gì vậy?”
Một giọng nói ngây thơ non nớt bỗng vang lên, lại lần nữa phá vỡ sự ngọt ngào giữa hai người bọn họ, trên nóc nhà, hai người đang ôm hôn nhau, nghe thấy tiếng nói thì bỗng ngẩn người, sau đó vội vàng tách ra.
Chỉ thấy căn phòng đối diện bên dưới nóc nhà, căn phòng không được đốt đèn, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng nghiêng nghiêng hắt vào cửa sổ, rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Phàm.
Vẻ mặt của bé có chút cổ quái, đôi mắt như ông cụ non đang nhìn thẳng vào phụ vương và mẫu thân ở trên nóc nhà.
Nếu như bé không nhìn lầm. . . .
Mới vừa rồi, hai người bọn họ. . . là đang chơi trò hôn nhẹ sao?
Trong mắt Tiểu Phàm bỗng lóe lên tia sáng, chơi trò hôn nhẹ nha. . . Mẫu thân chịu để cho người khác hôn từ bao giờ vậy? Cho tới giờ, người có thể hôn mẫu thân thì cũng chỉ có một mình bé nha?
Dằn xuống suy nghĩ ở trong lòng, bé cố làm ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Mẫu thân ở trên đó có lạnh không? Phụ vương đang giúp mẫu thân sưởi ấm sao?”
“A. . .Haha. . . Đúng nha đúng nha. . . Đang sưởi ấm, sưởi ấm. . .” Hạ Thiên hoảng hốt, vội vội vàng vàng nhìn quần áo mình có lộn xộn hay không, rồi lại xem lại vẻ mặt của mình có bình thường hay không, sau đó mới nhìn Tiểu Phàm cười khúc khích.
Ân Tịch Ly không làm được gì, trong lòng thầm than, tại sao lần nào cũng có người đến quấy nhiễu khoảnh khắc ấm áp của hắn và nàng? Tại sao?
Khẽ thở dài một tiếng, hắn ôm Hạ Thiên nhảy xuống trước mặt Tiểu Phàm.
Vừa đáp xuống đất, Hạ Thiên lập tức hất tay Ân Tịch Ly ra, chạy đến trước mặt Tiểu Phàm, hốt hoảng nói: “Ừm, Tiểu Phàm, sao con còn chưa ngủ. . .”
Xong rồi xong rồi, lại để cho con trai nhìn thấy!
Bị con trai bảo bối thấy mình làm cái chuyện kia! Trời ơi, Hạ Thiên chỉ muốn đào một cái hố để chôn mình quách đi cho rồi.
“Con ngủ quên, lại phát hiện mẫu thân không có ở đây cho nên chạy ra xem một chút.” Tiểu Phàm nói, đôi mắt to tròn nhìn về phía Ân Tịch Ly: “Phụ vương!”
“Ừ.” Ân Tịch Ly rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, thật ra thì trong lòng hắn cũng có chút mong đợi, dù sao cũng là con trai mình, thấy cha mẹ nó thân thiết thì cũng có sao? Chẳng qua là lần sau cũng không nên lớn tiếng thôi. . . .
Ân Tịch Ly khẽ mỉm cười, trìu mến xoa đầu Tiểu Phàm, nói: “Đã khuya lắm rồi, Tiểu Phàm đi ngủ sớm một chút đi!”
“Vâng, Tiểu Phàm muốn ngủ với phụ vương.” Tiểu Phàm mở to mắt nhìn Ân Tịch Ly.
Vì không muốn phụ vương đánh lén mẫu thân cho nên bé phải ngủ cùng với phụ vương mới được, bé vẫn còn chưa quyết định có nên để cho phụ vương và mẫu thân ở bên cạnh nhau, hay là để cho mẫu thân và sư phụ ở bên cạnh nhau, làm sao có thể để cho phụ vương kiếm lời trước được?
Bé phải ở bên cạnh phụ vương trông chừng, tránh cho mẫu thân ngu ngốc kia lại bị chọc ghẹo!
Ân Tịch Ly không biết suy nghĩ trong lòng của Tiểu Phàm, nghe thấy Tiểu Phàm nói vậy thì đôi mắt hắn sáng lên, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Tiểu Phàm muốn ngủ cùng phụ vương sao? Haha, được được, vậy thì đến phòng phụ vương ngủ đi!”
Hắn thỏa mãn ôm lấy con trai bảo bối, cười đến mặt mày hớn hở.
“Ừm, mẫu thân cũng sớm nghỉ ngơi đi nhé!” Tiểu Phàm vẫy vẫy tay với Hạ Thiên, cười ngọt ngào.
Nàng vẫy tay nhìn hai cha con ôm nhau rời đi, trong lòng lại âm thầm than thở.
Xong rồi xong rồi, Tiểu Phàm đã bắt đầu ghét nàng, lại muốn ngủ với đại thúc chứ không muốn ngủ với nàng! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Bầu không khí xung quanh trở nên ảm đạm, trong lòng Hạ Thiên cũng trở nên lạnh lẽo, lệ rơi đầy mặt.
Trong lúc Hạ Thiên không ngừng cảm thấy rối rắm, Ân Tịch Ly đã từ từ đến gần nàng, từng chút từng chút một, đôi con ngươi đen láy tựa như yêu ma nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt bình tĩnh, thâm sâu và u ám giống như một hồ nước trong suốt, sâu không thấy đáy. Con ngươi giống như vùng nước xoáy, lung linh rực sáng.
Aiz, được rồi được rồi, dù sao thì mình cũng đã trộm của hắn một giống*, để cho hắn hôn bù một cái là được! Suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc Hạ Thiên cũng đưa ra quyết định, vừa quay đầu lại, đang định nói với vương gia đại thúc rằng ‘ngươi muốn hôn thì mau hôn đi, coi như là ta bồi thường cho ngươi’ thì đôi môi của Ân Tịch Ly đã chạm tới, môi mỏng nóng rực cứ thế chiếm lấy đôi môi anh đào của nàng, nhiệt tình cắn mút, đầu lưỡi ấm nóng cạy mở hàm răng, mạnh mẽ trượt vào bên trong.
(*) giống ở đây là ‘Tiểu Phàm’ =)) là cái gì thì chắc m.ng cũng biết =)) (•~~ •~~ •~~) =))
Hạ Thiên hóa đá ngay tại chỗ, cái, cái gì. . . nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng mà. . .
Hơi thở mập mờ mang theo mùi lan thơm ngát, cứ thế trút vào miệng của Hạ Thiên, khiến nàng hoảng hốt, cảm giác này có chút quen thuộc, không, không phải là có chút quen thuộc, nàng nhớ hình như. . . đã có lúc. . .
A! Đúng rồi! Là ngày hôm đó!
Hạ Thiên rốt cuộc cũng nhớ ra, có một lần nàng cầm dao cạo râu hiệu ‘chim bồ câu’ mà Ngôn Hoan muốn tặng cho minh chủ của Hỏa Diễm Minh để cạo râu cho đại thúc, vì muốn nhìn thấy khuôn mặt thật sự của hắn, lúc ấy nàng nhắm mắt lại, sau đó bỗng có một người hôn nàng.
Lúc ấy, nàng từng cho là đại thúc, vậy nên vẫn chìm đắm trong nụ hôn kia, nhưng tới khi mở mắt ra thì lại trông thấy Ân Dã Thần, sau đó, mặc dù không biết rốt cuộc ai mới là người hôn nàng, thế nhưng nàng vẫn luôn nhớ rõ cảm giác này.
Bây giờ, đại thúc lại đang hôn nàng, loại cảm giác này cũng giống như ngày hôm đó, chẳng lẽ, người hôn nàng ngày hôm đó, thật sự là đại thúc sao?
Nhưng tại sao hắn lại đột nhiên rời đi? Hại nàng còn tưởng là Ân Dã Thần. . . .
Hạ Thiên hoảng hốt suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới hai tay của Ân Tịch Ly lúc này đã không an phận trên người nàng, dao động khắp nơi, đợi đến khi nàng phục hồi lại tinh thần thì cũng là lúc đại thúc đã rời khỏi môi nàng, nụ hôn của hắn chậm rãi dời đến vai, rồi lại lên cổ, sau đó để lại ở trên cần cổ trắng nõn của nàng một dấu hôn thật sâu.
Hạ Thiên kinh hãi, cảm giác mặt mình như đang bị lửa đốt, đôi mắt trong trẻo sáng lên màu ánh trăng, mang theo chút đáng thương, nàng vội vàng che miệng Ân Tịch Ly, đỏ mặt nói: “Đại thúc, đại thúc, ta, ừm, ta chỉ định cho ngươi hôn một cái thôi. . .”
Nhưng mà, nàng giống như là bị thua thiệt, vừa rồi hắn không chỉ hôn một cái mà là hôn rất nhiều rất nhiều cái nha!
“Hôn một cái làm sao đủ?” Ân Tịch Ly mở miệng liếm vào lòng bàn tay của nàng, nếu như có thể, hắn thật sự muốn danh chính ngôn thuận mà nuốt nàng vào bụng!
Nha đầu này, ở trước mặt hoàng thượng lại dám cự tuyệt hắn, khiến cho hắn vừa tức giận lại không biết làm sao.
Hắn dùng lực từ từ siết chặt eo nhỏ của nàng, để cơ thể nàng dán chặt vào người mình, không chừa một khe hở nào, giọng nói có chút mê hoặc: “Nha đầu, nàng có thích một đứa con trai như Tiểu Phàm không?”
“Dĩ nhiên là thích rồi!” Tiểu Phàm là bảo bối của nàng, sao nàng có thể không thích chứ?
“Vậy chúng ta. . .lại sinh thêm một đứa giống Tiểu Phàm. . .được không?” Hắn cắn nhẹ vào vành tai của nàng.
Toàn thân Hạ Thiên khẽ run lên, vội vàng nói: “Không được đâu. . .”
“Tại sao lại không được?” Ân Tịch Ly nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta. . . dường như không quen.” Hạ Thiên nước mắt lưng tròng nói: “Lần đầu đã là một sai lầm, nhưng sai lầm đã tạo thành cũng không có cách nào tránh khỏi, chúng ta không thể tiếp tục sai lầm nữa. . .”
Ân Tịch Ly khựng lại, ánh mắt có chút không thể tin được, nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên: “Nàng nói, chúng ta không quen?”
Hôn cũng đã hôn rồi, ôm cũng đã ôm rồi, ngay cả con trai cũng đã có, vậy mà bây giờ nàng lại nói với hắn một câu, chúng ta không quen?
Trái tim của Ân Tịch Ly dường như muốn nổ tung, hắn —— tức giận rồi!
Hạ Thiên không hiểu sao đại thúc lại đột nhiên tức giận, trong lòng nàng, đại thúc chính là đại thúc, nàng chưa từng coi hắn là nam nhân, nếu không thì cũng không đùa giỡn náo nhiệt với hắn như vậy. Nàng thật sự nghĩ, đại thúc không thể trở thành bạn trai, vậy nên nàng cũng chưa bao giờ có suy nghĩ gì khác đối với đại thúc, ở trên phương diện này, bọn họ dĩ nhiên là không quen rồi.
Đây là ý nghĩ của Hạ Thiên, Ân Tịch Ly hẳn là không biết.
Dĩ nhiên, thật may là Ân Tịch Ly không biết suy nghĩ trong lòng nàng, nàng không coi hắn là nam nhân. Nếu biết trong lòng Hạ Thiên nghĩ vậy, hắn nhất định sẽ rất tức giận . . . đừng nói chỉ mỗi trái tim mà toàn thân cũng sẽ nổ tung!
Hắn rất bất mãn, bất mãn đến mức chặn môi nàng lại, hậm hực nói: “Nàng nói chúng ta không quen đúng không? Bổn vương cũng muốn cho nàng xem một chút, xem chúng ta đã tiến đến mức độ nào rồi!”
Nói xong, hai tay hắn ôm chặt lấy thân thể của Hạ Thiên, đặt lên môi nàng một nụ hôn mang theo sự mạnh mẽ và trừng phạt, hắn bá đạo gặm cắn, cho đến khi Hạ Thiên không chịu được đau đớn mà rên nhẹ một tiếng, lúc này hắn mới hài lòng tiến vào trong miệng nàng, thế nhưng trong lòng vẫn rất tức giận!
Dám nói bọn họ không quen! Xú nha đầu, nàng được lắm! Bảy năm nay, bổn vương ngày đêm đều trằn trọc nhớ đến nàng, vậy mà nàng lại dám nói không quen bổn vương. . . .
Gương mặt tuấn tú yêu mị đến gần trong gang tấc, mùi thơm Long Diên Hương nhàn nhạt từ trên người Ân Tịch Ly truyền đến, Hạ Thiên nâng tay chống ở trước ngực hắn, mở miệng cầu xin tha thứ: “Ô. . . Đại thúc. . .Đừng như vậy. . .”
Ân Tịch Ly không để ý tới nàng, hắn cảm thấy nếu mình nói với nàng thêm một câu nữa thì sẽ bị tức chết, chính vì không muốn để cho mình bị tức chết nên hắn muốn làm một chuyện khiến cho mình cảm thấy cao hứng.
Muốn làm hắn cao hứng, rất đơn giản, chính là, có được nàng.
Hạ Thiên có chút hoảng hốt, dù có đần đi chăng nữa thì giờ phút này nàng cũng biết, đại thúc không chỉ là muốn hôn nàng, mà là muốn ăn nàng!
Ban đầu trúng xuân dược là một chuyện, bây giờ không trúng xuân dược lại là một chuyện khác, cảm giác sẽ không giống nhau! Nàng thật sự có chút sợ hãi.
Hô hấp đã trở nên dồn dập, nhịp tim cuồng loạn, nàng cố gắng đè nén tiếng thở dốc, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt, rồi dần dần trở nên cuồng dã, hơi thở tươi mát nhẹ nhàng xộc vào trong mũi, một hương vị chỉ thuộc về riêng hắn, hương vị quen thuộc đó lại không khỏi khơi lên khát vọng sâu nhất trong nội tâm của nàng.
“Đại thúc. . .” Hạ Thiên không kìm được khẽ kêu lên.
Tiếng kêu của nàng quá mức say lòng người, làm cho Ân Tịch Ly không nhịn được mà ngẩng đầu, hôn lên môi nàng: “Sao vậy Thiên nhi?”
Hạ Thiên đỏ mặt khẽ cười, ánh mắt nhìn trái nhìn phải, thế nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt Ân Tịch Ly: “Ừm. . .Ngươi. . .tại sao. . .lại muốn. . .”
“Muốn cái gì?” Ân Tịch Ly rất có kiên nhẫn nhẹ nhàng hỏi, bàn tay dịu dàng xoa nhẹ sau lưng nàng như muốn giúp nàng xua đi cảm giác khẩn trương.
Giọng nói của Hạ Thiên càng trở nên nhỏ hơn: “Tại sao lại. . .muốn hôn ta. . .”
Khó khăn lắm nàng mới đem suy nghĩ trong lòng mình hỏi ra, nhưng trái tim nàng đã sớm đập loạn đến rối tinh rối mù rồi.
Nàng không hiểu tại sao mình lại khẩn trương như vậy, cảm giác như kiểu hỏi ra câu này thì sẽ rất mất mặt, rất xấu hổ, quả nhiên, lời vừa mới nói ra khỏi miệng thì nàng cảm thấy toàn thân mình như bốc cháy, xấu hổ tới nỗi chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Tại sao đại thúc lại muốn hôn nàng?
Thật ra thì, nàng muốn hỏi không phải là nụ hôn này, mà là nụ hôn của bảy năm về trước, ở trong thư phòng kia, nàng rất muốn biết, tại sao khi đó đại thúc lại muốn hôn nàng?
Tại sao sau khi hôn nàng thì lại rời đi, để cho nàng hiểu lầm, tưởng người hôn mình là Ân Dã Thần?
Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn muốn trừng phạt nàng, trừng phạt xong rồi thì bỏ đi sao?
“Nàng nói thử xem là tại sao?” Ân Tịch Ly hỏi ngược lại nàng.
“Này này, bây giờ là ta đang hỏi ngươi mà!” Hạ Thiên tức giận.
Nàng và đại thúc quả nhiên là trời sinh xung khắc, không thể nào nói với nhau được mấy câu tốt lành, vừa nói được vài câu là lại chí chóe, nếu sau này Tiểu Phàm muốn sống ở đây mà không chịu rời đi thì bảo nàng phải sống làm sao đây?
Chẳng lẽ ngày ngày đều gây gổ với đại thúc sao?
Nghĩ đến chuyện này cũng có thể xảy ra, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán nàng bỗng dưng rớt xuống.
Không phải là nàng muốn cãi nhau với đại thúc, thỉnh thoảng đại thúc có tâm tình tốt thì sẽ không để ý đến nàng, tốt bụng bỏ qua cho nàng, không thèm so đo với nàng, nhưng những ngày còn lại đều là gây gổ và cãi vã. . . .
Thánh nhân cũng sẽ nổi giận nha!
Eo, đại thúc mà nổi giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. . .
“Chẳng lẽ nàng không cảm giác được vì sao ư?” Ân Tịch Ly so với nàng còn tức giận hơn. Nếu đổi lại là những nữ nhân khác, chỉ cần hắn thưởng cho bọn họ một cái ánh mắt thì bọn họ cũng đã ào ào xông tới rồi đấy!
Nhưng nha đầu này lại hết lần này tới lần khác chậm tiêu như vậy, tại sao hắn muốn hôn nàng ư? Không thích nàng thì làm sao lại hôn nàng? Dù sao hắn cũng đường đường là Ly vương điện hạ, cho dù đã thành thân với Liên Tĩnh nhiều năm nhưng cũng chưa từng chạm vào nàng ta. (mừng qá =)) )
Ân Tịch Ly là một người rất cố chấp, người hắn không thích thì hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào, nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cố chấp như thế, cự tuyệt những lần chỉ hôn của hoàng thượng, nếu không phải là do hoàng thượng lo lắng không thể khống chế được thế lực nhà mẹ đẻ của Liên Tĩnh thì hắn cũng sẽ không cưới nàng ta.
“Ơ. . .” Hạ Thiên chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại nghĩ đến một khả năng, nàng nhìn Ân Tịch Ly, đôi mắt hắn như đang rực sáng, giống như sao sáng giữa trời đêm, khiến cho người ta nhìn vào lại cảm thấy như muốn đắm chìm trong đó.
Khóe môi Hạ Thiên giật giật, có chút do dự nói: “Ngươi. . .” Thích ta sao?
Lời còn chưa nói xong, một tiếng ‘răng rắc’ ở trong bóng tối bỗng nhiên vang lên.
“Tiếng gì vậy?” Hạ Thiên liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng cũng không phát hiện ra ai khác.
Ân Tịch Ly vẫn luôn nhìn chăm chú vào Hạ Thiên, cho nên đối với xung quanh cũng hơi buông lỏng cảnh giác, vì vậy cũng không phát hiện có gì bất thường, chỉ bất đắc dĩ nói: “Nàng bị ảo giác thôi!”
“Oh. . .” Hạ Thiên bĩu môi, sao dạo này ở bên cạnh đại thúc, nàng cứ cảm thấy lòng mình không được an tĩnh vậy?
Cảm giác này có chút khẩn trương. . . có chút vui vẻ. . . lại có chút . . . ngọt ngào nữa.
Hạ Thiên đỏ mặt, trời ạ, nàng làm sao vậy? Sao lại có cảm giác kỳ lạ đó với đại thúc chứ?
Ân Tịch Ly thấy dáng vẻ nàng đỏ mặt rất đáng yêu, lại không nhịn được mà xuân tâm nhộn nhạo, nhanh chóng hôn xuống môi nàng, rồi lại cười hệt như một con mèo mới ăn vụng, lúc Hạ Thiên sắp sửa nổi giận thì hắn lại vội vàng nói: “Vừa rồi nàng định hỏi gì?”
“Hả?” Lúc này Hạ Thiên mới sực nhớ: “Thật ra thì cũng không có gì. . .”
Không phải chỉ là muốn hỏi có phải hắn thích nàng hay không thôi sao. . . .
Lúc này, tiếng ‘rắc rắc’ lại vang lên một lần nữa. Cùng lúc đó, hai người bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng thân thể bị lún xuống, cành cây bỗng dưng lay động.
“Cái này, cái này. . . hình như muốn gãy. . .” Hạ Thiên vô tội nhìn Ân Tịch Ly. . . Bây giờ nàng rốt cuộc đã biết âm thanh kia phát ra từ đâu rồi, thì ra là cành cây không chịu nổi sức nặng của hai người bọn họ cho nên sắp gãy rồi!
Hạ Thiên vừa mới nói xong thì cành cây lại phát ra một tiếng ‘Rắc’ vô cùng mạnh mẽ, sau đó cứ thế mà rớt xuống!
Ân Tịch Ly đen mặt, ôm chặt lấy Hạ Thiên, lúc hai người chuẩn bị té xuống thì hắn tung người, mũi chân đạp vào thân cây, mượn lực bay ra thật xa, vững vàng đáp xuống nóc nhà Ly vương phủ.
“Ôi, nguy hiểm quá nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì té xuống đất rồi!” Hạ Thiên khoa trương vỗ vỗ ngực, dáng vẻ như vẫn còn sợ hãi.
Khóe môi Ân Tịch Ly co giật: “Đúng là heo mà, mập quá!”
Nghe vậy, Hạ Thiên trong nháy mắt liền xù lông: “Này! Đại thúc thúi! Ngươi nói ai là heo? Rõ ràng là do ngươi quá nặng cho nên cành cây mới bị gãy, sao ngươi có thể đổ hết lên đầu ta? Ngươi mới là heo! Đồ con heo!”
Ân Tịch Ly nhíu mày: “Nàng dám nói bổn vương là heo?”
“Sao lại không dám? Nói ngươi là heo thì sao? Heo heo heo heo heo heo. . .Ô. . .”
Ân Tịch Ly hôn xuống môi nàng, nuốt luôn cả mấy từ ‘heo’ chưa kịp nói ra khỏi miệng, hắn hung hăng công thành đoạt đất, nụ hôn mang tính chất trừng phạt.
“Ô. . .Buông ta ra. . .” Cái loại cảm giác đó bỗng trở lại, Hạ Thiên cảm thấy chân tay của mình như mất hết khí lực, đôi tay nhỏ bé chống trước ngực Ân Tịch Ly, yếu ớt vùng vẫy.
Ân Tịch Ly hoàn toàn không để ý tới nàng, một tay hắn giữ sau gáy nàng, không cho phép nàng né tránh, mặc sức tận hưởng vẻ đẹp và sự ngọt ngào của nàng, từng nụ hôn như những bông hoa tuyết trên trời rơi xuống, phảng phất như toàn bộ thế giới này đều trở nên trống rỗng, chỉ còn lại nàng và hắn.
Càn rỡ ôm rồi hôn nàng như thế, cũng chỉ vì muốn chứng minh trong lòng hắn có nàng.
Chẳng qua, nam nhân ấy mà, cũng đều có giác quan động vật, ôm người mình yêu trong ngực mà lòng vẫn không loạn thì chính là Liễu Hạ Huệ rồi, đặc biệt là khi đã hưởng thụ qua sự tốt đẹp của giai nhân, sao có thể kiềm chế được chính mình?
Vì vậy, hôn rồi lại hôn, thế nhưng vẫn không thể thỏa mãn, Ân Tịch Ly dần dần cũng trở nên không thành thật, bàn tay thô ráp nóng ấm từ từ phủ lên trước ngực nàng.
“A. . .đừng. . .” Toàn thân Hạ Thiên khẽ run lên, không biết nói sao với cảm giác trong lòng mình, nàng vừa sợ vừa khẩn trương, còn mang theo một chút bất lực.
“Đại thúc. . .” Giọng nói của nàng mềm nhũn, nghe giống như là đang làm nũng, nàng muốn bảo Ân Tịch Ly dừng lại, thế nhưng một câu cũng không thể nói ra. Nụ hôn của hắn quá mức mãnh liệt, nàng sợ mình sẽ hãm sâu vào trong đó, không thể kìm chế nổi.
Một nụ hôn khiến trái tim nàng đập loạn, cũng làm cho lòng hắn say mê.
“Ai da, hai người đang làm gì vậy?”
Một giọng nói ngây thơ non nớt bỗng vang lên, lại lần nữa phá vỡ sự ngọt ngào giữa hai người bọn họ, trên nóc nhà, hai người đang ôm hôn nhau, nghe thấy tiếng nói thì bỗng ngẩn người, sau đó vội vàng tách ra.
Chỉ thấy căn phòng đối diện bên dưới nóc nhà, căn phòng không được đốt đèn, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh trăng nghiêng nghiêng hắt vào cửa sổ, rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Tiểu Phàm.
Vẻ mặt của bé có chút cổ quái, đôi mắt như ông cụ non đang nhìn thẳng vào phụ vương và mẫu thân ở trên nóc nhà.
Nếu như bé không nhìn lầm. . . .
Mới vừa rồi, hai người bọn họ. . . là đang chơi trò hôn nhẹ sao?
Trong mắt Tiểu Phàm bỗng lóe lên tia sáng, chơi trò hôn nhẹ nha. . . Mẫu thân chịu để cho người khác hôn từ bao giờ vậy? Cho tới giờ, người có thể hôn mẫu thân thì cũng chỉ có một mình bé nha?
Dằn xuống suy nghĩ ở trong lòng, bé cố làm ra vẻ nghi ngờ hỏi: “Mẫu thân ở trên đó có lạnh không? Phụ vương đang giúp mẫu thân sưởi ấm sao?”
“A. . .Haha. . . Đúng nha đúng nha. . . Đang sưởi ấm, sưởi ấm. . .” Hạ Thiên hoảng hốt, vội vội vàng vàng nhìn quần áo mình có lộn xộn hay không, rồi lại xem lại vẻ mặt của mình có bình thường hay không, sau đó mới nhìn Tiểu Phàm cười khúc khích.
Ân Tịch Ly không làm được gì, trong lòng thầm than, tại sao lần nào cũng có người đến quấy nhiễu khoảnh khắc ấm áp của hắn và nàng? Tại sao?
Khẽ thở dài một tiếng, hắn ôm Hạ Thiên nhảy xuống trước mặt Tiểu Phàm.
Vừa đáp xuống đất, Hạ Thiên lập tức hất tay Ân Tịch Ly ra, chạy đến trước mặt Tiểu Phàm, hốt hoảng nói: “Ừm, Tiểu Phàm, sao con còn chưa ngủ. . .”
Xong rồi xong rồi, lại để cho con trai nhìn thấy!
Bị con trai bảo bối thấy mình làm cái chuyện kia! Trời ơi, Hạ Thiên chỉ muốn đào một cái hố để chôn mình quách đi cho rồi.
“Con ngủ quên, lại phát hiện mẫu thân không có ở đây cho nên chạy ra xem một chút.” Tiểu Phàm nói, đôi mắt to tròn nhìn về phía Ân Tịch Ly: “Phụ vương!”
“Ừ.” Ân Tịch Ly rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, thật ra thì trong lòng hắn cũng có chút mong đợi, dù sao cũng là con trai mình, thấy cha mẹ nó thân thiết thì cũng có sao? Chẳng qua là lần sau cũng không nên lớn tiếng thôi. . . .
Ân Tịch Ly khẽ mỉm cười, trìu mến xoa đầu Tiểu Phàm, nói: “Đã khuya lắm rồi, Tiểu Phàm đi ngủ sớm một chút đi!”
“Vâng, Tiểu Phàm muốn ngủ với phụ vương.” Tiểu Phàm mở to mắt nhìn Ân Tịch Ly.
Vì không muốn phụ vương đánh lén mẫu thân cho nên bé phải ngủ cùng với phụ vương mới được, bé vẫn còn chưa quyết định có nên để cho phụ vương và mẫu thân ở bên cạnh nhau, hay là để cho mẫu thân và sư phụ ở bên cạnh nhau, làm sao có thể để cho phụ vương kiếm lời trước được?
Bé phải ở bên cạnh phụ vương trông chừng, tránh cho mẫu thân ngu ngốc kia lại bị chọc ghẹo!
Ân Tịch Ly không biết suy nghĩ trong lòng của Tiểu Phàm, nghe thấy Tiểu Phàm nói vậy thì đôi mắt hắn sáng lên, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Tiểu Phàm muốn ngủ cùng phụ vương sao? Haha, được được, vậy thì đến phòng phụ vương ngủ đi!”
Hắn thỏa mãn ôm lấy con trai bảo bối, cười đến mặt mày hớn hở.
“Ừm, mẫu thân cũng sớm nghỉ ngơi đi nhé!” Tiểu Phàm vẫy vẫy tay với Hạ Thiên, cười ngọt ngào.
Nàng vẫy tay nhìn hai cha con ôm nhau rời đi, trong lòng lại âm thầm than thở.
Xong rồi xong rồi, Tiểu Phàm đã bắt đầu ghét nàng, lại muốn ngủ với đại thúc chứ không muốn ngủ với nàng! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Bầu không khí xung quanh trở nên ảm đạm, trong lòng Hạ Thiên cũng trở nên lạnh lẽo, lệ rơi đầy mặt.
/180
|