Tiểu tử thúi này, khi không lại kéo nàng xuống nước làm gì! Hạ Thiên tức giận trong lòng.
“Ơ, đây chẳng phải là đại tiểu thư Hướng Linh Lung, con gái của Hướng thừa tướng sao?”
“Đúng nha đúng nha, sao nàng ấy lại là mẫu thân của tiểu thế tử vậy? Ta nghe nói nàng ấy đã gả sang Hoằng Việt rồi mà?”
“Thật sao? Có phải là cùng một người hay không vậy?”
Lúc này, đã có người nhận ra Hạ Thiên, ai nấy cũng đều nghi hoặc, lẩm bẩm suy đoán.
Tuy Hướng Linh Lung ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, thế nhưng Hướng thừa tướng cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay, nàng ta muốn gì được nấy, cho dù Hướng Linh Lung ít khi qua lại với đám công tử thế gia thì vẫn có rất nhiều người nhận ra nàng.
Huống chi hôm nay, đám người tới đây đa phần đều là danh môn quý tộc, vì vậy bọn họ đã ngộ nhận Hạ Thiên là Hướng Linh Lung, đây cũng là chuyện mà Hạ Thiên đã đoán trước.
Chỉ là, tuy đã sớm đoán trước nhưng khi tất cả mọi người ngộ nhận nàng thành cái người mà nàng ghét nhất thì trong lòng Hạ Thiên vẫn cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt Ân Tịch Ly cũng trầm xuống, hàn ý quanh người nhanh chóng lan rộng, tất cả mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy lạnh đến thấu xương, đây là dấu hiệu chứng tỏ Ly vương điện hạ sắp sửa nổi giận.
Tất cả mọi người lập tức im bặt, không dám hó hé một câu, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ kỳ quái, rõ ràng là Hướng Linh Lung đã gả sang Hoằng Việt quốc, tại sao lại còn xuất hiện ở nơi này?
Tiểu Phàm từ trên người Ân Tịch Ly nhảy xuống, chạy tới nắm chặt tay Hạ Thiên, nói to: “Các người đừng có nói lung tung, đây là mẫu thân của ta chứ không phải là Hướng Linh Lung gì đó đâu.” Ngừng lại một chút, bé lại bỗng nhiên nói: “Nhưng nghe mấy người nhắc đến Linh Lung tỷ tỷ, ta cũng biết rất rõ, chẳng qua tỷ ấy đã lập gia đình, cũng đã sinh một công chúa nhỏ rất đáng yêu, không tin thì mấy người có thể đi hỏi hoàng thượng thúc thúc xem. . .”
Hỏi hoàng thượng? Bọn họ cũng không có bị điên nha! Mọi người lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó trong đầu, hoài nghi là một chuyện, mở miệng hỏi lại là một chuyện khác, huống hồ người này chính là phu nhân của Ly vương điện hạ, hoàng thượng làm sao lại có thể không biết? Nếu hoàng thượng đã biết thì cũng không cần phải giả bộ nữa rồi.
Chỉ là bọn họ vẫn rất kinh ngạc, không thể tưởng tượng được trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy. . .
“Các vị các vị, mọi chuyện cũng đã chứng kiến rõ ràng, tiểu thế tử nhà chúng ta khoan dung độ lượng, coi như tiểu thiếu gia nhà họ Lý đùa nghịch mà thôi, không so đo nữa, các vị cũng nên trở về đi, Ly vương phủ chúng ta tiễn khách rồi.” Mạc quản gia vội vàng tiến lên hòa giải, sau đó sai hạ nhân tiễn khách.
“Lão phu đa tạ thế tử đã khai ân!” Lý Khuê kéo Lý Nguyên Kỳ chân đã mềm nhũn khom lưng bái biệt đám người Ân Tịch Ly, sau đó vội vã rời đi.
Đám người rảnh rỗi đó vừa đi khuất, Hạ Thiên lập tức nhào về phía Tiểu Phàm: “Tiểu tử thúi con giỏi lắm, dám kéo cả mẫu thân xuống nước, xem ta trừng trị con thế nào!”
“Ui da, phụ vương cứu mạng, mẫu thân muốn giết người kìaaa!” Tiểu Phàm vội vàng núp sau lưng Ân Tịch Ly.
“Còn dám cầu cứu? Tội không thể tha! Ta đánh!” Hạ Thiên nổi giận đùng đùng rượt theo, hai mẹ con kẻ truy người đánh, nhốn nháo hết cả lên.
Ân Tịch Ly bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con nàng: “Được rồi, đừng ồn nữa, Tiểu Phàm lại đây, để phụ vương xem coi con có bị thương ở đâu không?”
“Không đâu phụ vương, Tiểu Phàm không có bị thương.” Tiểu Phàm le lưỡi, rất muốn khoa chân múa tay chỉ ra mấy chỗ mình bị thương, nhưng bé là đại Độc Thánh tương lai nha.
“Còn nói không có, con xem chỗ này đã sưng hết lên rồi.” Ân Tịch Ly đau lòng kéo con trai đến gần, xoa xoa lên chỗ bầm tím trên mặt bé, bàn tay khẽ dùng một chút nội lực, nhẹ nhàng xoa: “Thế nào rồi, còn đau lắm không?”
“Không đau nữa rồi, rất thoải mái.” Tiểu Phàm cười hì hì, tiếp tục vô lại tựa vào ngực hắn, không thèm đứng dậy.
Ừm, cảm giác được phụ vương ôm vào lòng thật ấm áp.
“Đáng đời!” Hạ Thiên mắng một câu, ánh mắt có chút hả hê: “Lúc trước mẫu thân đã nói với con, gặp chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, nghĩ trước rồi hãy làm, ai bảo con lại kích động lên như vậy!” Thật ra nàng cũng rất đau lòng, nhưng chỉ vì muốn dạy Tiểu Phàm đạo lý làm người cho nên nàng phải nhịn xuống.
Tiểu Phàm hừ một tiếng, cũng không lên tiếng, bé cũng rất muốn nhịn, chuyện gì cũng có thể nhịn, nhưng người ta coi thường mẫu thân thì thật sự là không thể nhịn, tiêu chí của bé chính là: Yêu mẫu thân, yêu bạc, yêu độc vật (chất độc). Chuyện gì có liên quan đến mẫu thân thì chính là chuyện đại sự!
“Ơ, con còn không phục à!” Hạ Thiên giơ tay giả vờ định đánh bé, Ân Tịch Ly lại vội vàng nghiêng người che lại: “Được rồi được rồi, nàng không thấy Tiểu Phàm đang bị thương sao? Lại còn ầm ỹ nữa! Con trai của Ân Tịch Ly ta sao có thể sợ mấy cái chuyện này, nếu như còn có lần sau thì cứ tiếp tục đánh, có ta ở đây rồi, cho dù trời sập thì cũng có ta chống đỡ, ta sẽ làm chỗ dựa cho mẹ con nàng!”
Tiểu Phàm đắc ý nhướng mày, hạnh phúc nhìn mẫu thân, chậc, có phụ thân làm chỗ dựa cảm giác thật khác hẳn.
Ân Tịch Ly nói vô tình, nhưng Hạ Thiên nghe lại để ý, trong lòng không khỏi rung động, đây là cảm giác được người khác bảo vệ sao. . . .
Cả nhà ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận, hoàn toàn không phát hiện vẫn còn hai người chưa rời đi, đó chính là Ân Dã Thần và Ân Tử Dương.
Thấy ba người bọn họ ấm áp hòa thuận như thế, Ân Dã Thần nắm chặt bàn tay, rồi lại thả lỏng, rồi lại siết chặt, ánh mắt lẳng lặng nhìn theo bóng dáng bọn họ, lại đột nhiên phát hiện mình không đành lòng phá vỡ sự yên bình này.
Không! Không nên như vậy! Hạ Thiên, chẳng phải là nàng ấy không thích hoàng thúc sao?
Nhưng vì sao càng nhìn bọn họ, hắn lại càng cảm thấy bọn họ hòa hợp như thế. . .
Ân Tử Dương thì không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua chỉ cảm thấy cả nhà hoàng thúc thật vui vẻ, đột nhiên nghĩ tới bản thân mình cũng đã đến lúc nên lập phi rồi, mày kiếm lập tức nhíu lại, hắn còn chưa nghĩ tới chuyện này nha, mấy cô nương bây giờ đều gia giáo nề nếp, cho dù phải lập phi thì hắn cũng muốn lấy người nào đó giống như Hạ thần y vậy. . . .
Nghĩ tới đây, mặt hắn khẽ ửng hồng, cảm thấy suy nghĩ của mình cũng quá kinh khủng rồi, hắn vội vàng lắc đầu, cố gắng gạt bỏ cái ý nghĩ không thực tế đó đi.
“À, Dã Thần, Tử Dương, ở lại ăn tối đi!” Rốt cuộc Ân Tịch Ly cũng đã phát hiện hai người bọn họ, hắn quay đầu mỉm cười nói.
“Không được rồi, đa tạ hoàng thúc, nhưng trong phủ vẫn còn một số việc cần được xử lý.” Ân Dã Thần cụp mi mắt, nhàn nhạt nói.
“Ừm.” Ánh mắt thâm thúy của Ân Tịch Ly hơi lóe lên, không biết là có tin hay không nhưng hắn cũng không cưỡng cầu nữa mà chỉ chuyển về phía Ân Tử Dương: “Tử Dương thì sao?”
“Được, tam ca, huynh về trước đi, đệ ở lại chơi với Tiểu Phàm thêm chút nữa.” Ân Tử Dương nói.
“Ừ.” Ân Dã Thần nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ xoay người rời đi.
Ân Tịch Ly lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của hắn, trong đôi mắt đen khẽ lóe lên một tia đầy ẩn ý.
“Ơ, đây chẳng phải là đại tiểu thư Hướng Linh Lung, con gái của Hướng thừa tướng sao?”
“Đúng nha đúng nha, sao nàng ấy lại là mẫu thân của tiểu thế tử vậy? Ta nghe nói nàng ấy đã gả sang Hoằng Việt rồi mà?”
“Thật sao? Có phải là cùng một người hay không vậy?”
Lúc này, đã có người nhận ra Hạ Thiên, ai nấy cũng đều nghi hoặc, lẩm bẩm suy đoán.
Tuy Hướng Linh Lung ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, thế nhưng Hướng thừa tướng cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, nâng niu trong lòng bàn tay, nàng ta muốn gì được nấy, cho dù Hướng Linh Lung ít khi qua lại với đám công tử thế gia thì vẫn có rất nhiều người nhận ra nàng.
Huống chi hôm nay, đám người tới đây đa phần đều là danh môn quý tộc, vì vậy bọn họ đã ngộ nhận Hạ Thiên là Hướng Linh Lung, đây cũng là chuyện mà Hạ Thiên đã đoán trước.
Chỉ là, tuy đã sớm đoán trước nhưng khi tất cả mọi người ngộ nhận nàng thành cái người mà nàng ghét nhất thì trong lòng Hạ Thiên vẫn cảm thấy khó chịu.
Ánh mắt Ân Tịch Ly cũng trầm xuống, hàn ý quanh người nhanh chóng lan rộng, tất cả mọi người trong đại sảnh đều cảm thấy lạnh đến thấu xương, đây là dấu hiệu chứng tỏ Ly vương điện hạ sắp sửa nổi giận.
Tất cả mọi người lập tức im bặt, không dám hó hé một câu, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên vẻ kỳ quái, rõ ràng là Hướng Linh Lung đã gả sang Hoằng Việt quốc, tại sao lại còn xuất hiện ở nơi này?
Tiểu Phàm từ trên người Ân Tịch Ly nhảy xuống, chạy tới nắm chặt tay Hạ Thiên, nói to: “Các người đừng có nói lung tung, đây là mẫu thân của ta chứ không phải là Hướng Linh Lung gì đó đâu.” Ngừng lại một chút, bé lại bỗng nhiên nói: “Nhưng nghe mấy người nhắc đến Linh Lung tỷ tỷ, ta cũng biết rất rõ, chẳng qua tỷ ấy đã lập gia đình, cũng đã sinh một công chúa nhỏ rất đáng yêu, không tin thì mấy người có thể đi hỏi hoàng thượng thúc thúc xem. . .”
Hỏi hoàng thượng? Bọn họ cũng không có bị điên nha! Mọi người lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó trong đầu, hoài nghi là một chuyện, mở miệng hỏi lại là một chuyện khác, huống hồ người này chính là phu nhân của Ly vương điện hạ, hoàng thượng làm sao lại có thể không biết? Nếu hoàng thượng đã biết thì cũng không cần phải giả bộ nữa rồi.
Chỉ là bọn họ vẫn rất kinh ngạc, không thể tưởng tượng được trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy. . .
“Các vị các vị, mọi chuyện cũng đã chứng kiến rõ ràng, tiểu thế tử nhà chúng ta khoan dung độ lượng, coi như tiểu thiếu gia nhà họ Lý đùa nghịch mà thôi, không so đo nữa, các vị cũng nên trở về đi, Ly vương phủ chúng ta tiễn khách rồi.” Mạc quản gia vội vàng tiến lên hòa giải, sau đó sai hạ nhân tiễn khách.
“Lão phu đa tạ thế tử đã khai ân!” Lý Khuê kéo Lý Nguyên Kỳ chân đã mềm nhũn khom lưng bái biệt đám người Ân Tịch Ly, sau đó vội vã rời đi.
Đám người rảnh rỗi đó vừa đi khuất, Hạ Thiên lập tức nhào về phía Tiểu Phàm: “Tiểu tử thúi con giỏi lắm, dám kéo cả mẫu thân xuống nước, xem ta trừng trị con thế nào!”
“Ui da, phụ vương cứu mạng, mẫu thân muốn giết người kìaaa!” Tiểu Phàm vội vàng núp sau lưng Ân Tịch Ly.
“Còn dám cầu cứu? Tội không thể tha! Ta đánh!” Hạ Thiên nổi giận đùng đùng rượt theo, hai mẹ con kẻ truy người đánh, nhốn nháo hết cả lên.
Ân Tịch Ly bất đắc dĩ nhìn hai mẹ con nàng: “Được rồi, đừng ồn nữa, Tiểu Phàm lại đây, để phụ vương xem coi con có bị thương ở đâu không?”
“Không đâu phụ vương, Tiểu Phàm không có bị thương.” Tiểu Phàm le lưỡi, rất muốn khoa chân múa tay chỉ ra mấy chỗ mình bị thương, nhưng bé là đại Độc Thánh tương lai nha.
“Còn nói không có, con xem chỗ này đã sưng hết lên rồi.” Ân Tịch Ly đau lòng kéo con trai đến gần, xoa xoa lên chỗ bầm tím trên mặt bé, bàn tay khẽ dùng một chút nội lực, nhẹ nhàng xoa: “Thế nào rồi, còn đau lắm không?”
“Không đau nữa rồi, rất thoải mái.” Tiểu Phàm cười hì hì, tiếp tục vô lại tựa vào ngực hắn, không thèm đứng dậy.
Ừm, cảm giác được phụ vương ôm vào lòng thật ấm áp.
“Đáng đời!” Hạ Thiên mắng một câu, ánh mắt có chút hả hê: “Lúc trước mẫu thân đã nói với con, gặp chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, nghĩ trước rồi hãy làm, ai bảo con lại kích động lên như vậy!” Thật ra nàng cũng rất đau lòng, nhưng chỉ vì muốn dạy Tiểu Phàm đạo lý làm người cho nên nàng phải nhịn xuống.
Tiểu Phàm hừ một tiếng, cũng không lên tiếng, bé cũng rất muốn nhịn, chuyện gì cũng có thể nhịn, nhưng người ta coi thường mẫu thân thì thật sự là không thể nhịn, tiêu chí của bé chính là: Yêu mẫu thân, yêu bạc, yêu độc vật (chất độc). Chuyện gì có liên quan đến mẫu thân thì chính là chuyện đại sự!
“Ơ, con còn không phục à!” Hạ Thiên giơ tay giả vờ định đánh bé, Ân Tịch Ly lại vội vàng nghiêng người che lại: “Được rồi được rồi, nàng không thấy Tiểu Phàm đang bị thương sao? Lại còn ầm ỹ nữa! Con trai của Ân Tịch Ly ta sao có thể sợ mấy cái chuyện này, nếu như còn có lần sau thì cứ tiếp tục đánh, có ta ở đây rồi, cho dù trời sập thì cũng có ta chống đỡ, ta sẽ làm chỗ dựa cho mẹ con nàng!”
Tiểu Phàm đắc ý nhướng mày, hạnh phúc nhìn mẫu thân, chậc, có phụ thân làm chỗ dựa cảm giác thật khác hẳn.
Ân Tịch Ly nói vô tình, nhưng Hạ Thiên nghe lại để ý, trong lòng không khỏi rung động, đây là cảm giác được người khác bảo vệ sao. . . .
Cả nhà ba người bọn họ vui vẻ hòa thuận, hoàn toàn không phát hiện vẫn còn hai người chưa rời đi, đó chính là Ân Dã Thần và Ân Tử Dương.
Thấy ba người bọn họ ấm áp hòa thuận như thế, Ân Dã Thần nắm chặt bàn tay, rồi lại thả lỏng, rồi lại siết chặt, ánh mắt lẳng lặng nhìn theo bóng dáng bọn họ, lại đột nhiên phát hiện mình không đành lòng phá vỡ sự yên bình này.
Không! Không nên như vậy! Hạ Thiên, chẳng phải là nàng ấy không thích hoàng thúc sao?
Nhưng vì sao càng nhìn bọn họ, hắn lại càng cảm thấy bọn họ hòa hợp như thế. . .
Ân Tử Dương thì không nghĩ nhiều như vậy, chẳng qua chỉ cảm thấy cả nhà hoàng thúc thật vui vẻ, đột nhiên nghĩ tới bản thân mình cũng đã đến lúc nên lập phi rồi, mày kiếm lập tức nhíu lại, hắn còn chưa nghĩ tới chuyện này nha, mấy cô nương bây giờ đều gia giáo nề nếp, cho dù phải lập phi thì hắn cũng muốn lấy người nào đó giống như Hạ thần y vậy. . . .
Nghĩ tới đây, mặt hắn khẽ ửng hồng, cảm thấy suy nghĩ của mình cũng quá kinh khủng rồi, hắn vội vàng lắc đầu, cố gắng gạt bỏ cái ý nghĩ không thực tế đó đi.
“À, Dã Thần, Tử Dương, ở lại ăn tối đi!” Rốt cuộc Ân Tịch Ly cũng đã phát hiện hai người bọn họ, hắn quay đầu mỉm cười nói.
“Không được rồi, đa tạ hoàng thúc, nhưng trong phủ vẫn còn một số việc cần được xử lý.” Ân Dã Thần cụp mi mắt, nhàn nhạt nói.
“Ừm.” Ánh mắt thâm thúy của Ân Tịch Ly hơi lóe lên, không biết là có tin hay không nhưng hắn cũng không cưỡng cầu nữa mà chỉ chuyển về phía Ân Tử Dương: “Tử Dương thì sao?”
“Được, tam ca, huynh về trước đi, đệ ở lại chơi với Tiểu Phàm thêm chút nữa.” Ân Tử Dương nói.
“Ừ.” Ân Dã Thần nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa mà chỉ xoay người rời đi.
Ân Tịch Ly lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của hắn, trong đôi mắt đen khẽ lóe lên một tia đầy ẩn ý.
/180
|