Hạ Thiên lập tức thụ sủng nhược kinh hành lễ: “Chỉ cần nương nương thích, tiểu nhân nguyện ý vì nương nương làm trâu làm ngựa, nhất định mỗi ngày sẽ dâng “mỹ dung trà” đến.”
Liên Tĩnh nghe vậy thì hết sức vui mừng, nhưng trong lòng thì vẫn muốn mau chóng nếm thử hương vị của “mỹ dung trà”, vì thế viện cớ nói: “Ừm, ngươi nói không sai, Tiểu Bích, dẫn nàng xuống lĩnh thưởng.”
“Đa tạ nương nương.” Hạ Thiên vô cùng kích động theo sau nha hoàn Tiểu Bích, bước ra khỏi cửa chính, nụ cười trên khuôn mặt biến mất ngay lập tức, đáng tiếc là không có ai chú ý tới vẻ mặt của nàng phía sau tấm khăn che kia.
Sau khi lĩnh thưởng trở về phòng, Hạ Thiên cũng không vội vàng ra ngoài, thật ra thì chén “mỹ dung trà” kia là do nàng tùy tiện pha vào một chút mật phấn hoa và một chút dược liệu mà thôi.
Ở hiện đại, nàng và Ngôn Hoan tuy xuất thân từ cô nhi viện, nhưng thân thủ của Ngôn Hoan rất tốt, lại trượng nghĩa, quen biết với không ít người trong hắc đạo, “Hỏa Diễm Minh” là một tổ chức hắc đạo vô cùng lớn, Ngôn Hoan nhận minh chủ của Hỏa Diễm Minh làm anh trai, hắn thường xuyên mời nàng và Ngôn Hoan cùng gia nhập tổ chức, nhưng hai người các nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường cho nên đã từ chối.
Chỉ là không ít băng nhóm hắc đạo khác đã biết được mối quan hệ của các nàng và Hỏa Diễm Minh, vì thế đã dẫn đến không ít phiền toái, về sau, minh chủ của Hỏa Diễm Minh bởi vì muốn các nàng có thể tự bảo vệ được bản thân mình, cho nên không chỉ đưa cho các nàng mỗi người một cây súng mà còn nhiều thứ vụn vặt khác để phòng thân nữa.
Súng lục thì các nàng không dám cầm, dù sao thì cái này cũng là trái với pháp luật, nhưng những vật phòng thân khác thì nàng vẫn nhận, trong đó có một loại thuốc, ăn vào trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủn có thể khiến cho người ta toàn thân vô lực, hạ đường huyết, cơ thể giống như bị gai nhím đâm phải, đau đớn vô cùng.
Chỉ là ở trong chén trà kia, Hạ Thiên đã lén lút bỏ thêm chút đậu cháy, nàng cực kỳ mong đợi một Liên phi nương nương tự cho mình là rất thông minh, rất dịu dàng, rất hiền lương thục đức kia một khi đã mất đi khống chế thì sẽ có dáng vẻ như thế nào!
“Haha. . .” Hạ Thiên cười gian trá vài tiếng, bây giờ cách thời gian phát tác còn hai mươi phút, nàng không vội, ở lại thêm tí nữa sẽ chuẩn bị được xem trò vui.
“Cười gian trá thế này, ngươi bỏ thứ gì vào trong chén trà của Liên Tĩnh vậy?”
Đang lúc Hạ Thiên cười đến quên cả trời đất, một đạo âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng đột nhiên vang lên, Hạ Thiên hoảng sợ, chỉ thấy sau lưng mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người!
Nàng theo thân hình cao lớn thon dài nhìn lên, lại chạm phải ánh mắt cười như không cười của Ân Tịch Ly, vội vàng đứng lên: “Đại. . . .đại thúc, ngươi. . .sao ngươi lại tới đây.
Liên Tĩnh nghe vậy thì hết sức vui mừng, nhưng trong lòng thì vẫn muốn mau chóng nếm thử hương vị của “mỹ dung trà”, vì thế viện cớ nói: “Ừm, ngươi nói không sai, Tiểu Bích, dẫn nàng xuống lĩnh thưởng.”
“Đa tạ nương nương.” Hạ Thiên vô cùng kích động theo sau nha hoàn Tiểu Bích, bước ra khỏi cửa chính, nụ cười trên khuôn mặt biến mất ngay lập tức, đáng tiếc là không có ai chú ý tới vẻ mặt của nàng phía sau tấm khăn che kia.
Sau khi lĩnh thưởng trở về phòng, Hạ Thiên cũng không vội vàng ra ngoài, thật ra thì chén “mỹ dung trà” kia là do nàng tùy tiện pha vào một chút mật phấn hoa và một chút dược liệu mà thôi.
Ở hiện đại, nàng và Ngôn Hoan tuy xuất thân từ cô nhi viện, nhưng thân thủ của Ngôn Hoan rất tốt, lại trượng nghĩa, quen biết với không ít người trong hắc đạo, “Hỏa Diễm Minh” là một tổ chức hắc đạo vô cùng lớn, Ngôn Hoan nhận minh chủ của Hỏa Diễm Minh làm anh trai, hắn thường xuyên mời nàng và Ngôn Hoan cùng gia nhập tổ chức, nhưng hai người các nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường cho nên đã từ chối.
Chỉ là không ít băng nhóm hắc đạo khác đã biết được mối quan hệ của các nàng và Hỏa Diễm Minh, vì thế đã dẫn đến không ít phiền toái, về sau, minh chủ của Hỏa Diễm Minh bởi vì muốn các nàng có thể tự bảo vệ được bản thân mình, cho nên không chỉ đưa cho các nàng mỗi người một cây súng mà còn nhiều thứ vụn vặt khác để phòng thân nữa.
Súng lục thì các nàng không dám cầm, dù sao thì cái này cũng là trái với pháp luật, nhưng những vật phòng thân khác thì nàng vẫn nhận, trong đó có một loại thuốc, ăn vào trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủn có thể khiến cho người ta toàn thân vô lực, hạ đường huyết, cơ thể giống như bị gai nhím đâm phải, đau đớn vô cùng.
Chỉ là ở trong chén trà kia, Hạ Thiên đã lén lút bỏ thêm chút đậu cháy, nàng cực kỳ mong đợi một Liên phi nương nương tự cho mình là rất thông minh, rất dịu dàng, rất hiền lương thục đức kia một khi đã mất đi khống chế thì sẽ có dáng vẻ như thế nào!
“Haha. . .” Hạ Thiên cười gian trá vài tiếng, bây giờ cách thời gian phát tác còn hai mươi phút, nàng không vội, ở lại thêm tí nữa sẽ chuẩn bị được xem trò vui.
“Cười gian trá thế này, ngươi bỏ thứ gì vào trong chén trà của Liên Tĩnh vậy?”
Đang lúc Hạ Thiên cười đến quên cả trời đất, một đạo âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng đột nhiên vang lên, Hạ Thiên hoảng sợ, chỉ thấy sau lưng mình không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người!
Nàng theo thân hình cao lớn thon dài nhìn lên, lại chạm phải ánh mắt cười như không cười của Ân Tịch Ly, vội vàng đứng lên: “Đại. . . .đại thúc, ngươi. . .sao ngươi lại tới đây.
/180
|