Chúng thư sinh kinh hãi, Ly vương vậy mà lại gạch tên hắn ra khỏi danh sách tiến quan ngay trước mặt mọi người! Như vậy có nghĩa là, cái tên Công Tôn Dịch này, không cần biết là về sau thành tích học tập của hắn như thế nào, hắn sẽ vĩnh viễn không được tham gia vào những khoa thi cử, như vậy, cho dù học thức của hắn có cao đến mấy cũng chỉ là vô dụng! Chuyện này đối với một thư sinh mà nói, quả thật là một sự trừng phạt sống không bằng chết.
Hạ Thiên cảm thấy trừng phạt như vậy cũng hơi quá tay, đây cũng là một người có tiền đồ! Tất cả những mơ ước về tương lai sau này, cứ như vậy mà một đi không trở lại.
Nàng đang định mở miệng nói cái gì, Ân Dã Thần lại giữ tay nàng lại, lắc đầu một cái, nếu như là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Hạ Thiên đẩy tay hắn ra, chạy đến bên cạnh Ân Tịch Ly, vội vàng nói: “Đại thúc đại thúc, không nên như vậy, như vậy quá nghiêm trọng rồi. . . . .”
“Nghiêm trọng?” Hắn còn chưa giết tên đó đã là tốt lắm rồi! Tên khốn kiếp đó dám đả thương nàng, Ân Tịch Ly thật sự rất muốn xem vai phải của nàng như thế nào, nhưng dưới con mắt của nhiều người như vậy, hắn chỉ có thể nhịn xuống.
“Đương nhiên rồi, đại thúc, biết sai mà sửa thì tốt hơn, ngươi không thể bởi vì một lần người ta phạm lỗi mà hủy đi cả cuộc đời của họ nha!”
“. . . .Ngươi nói bổn vương hủy cả đời hắn?” Ân Tịch Ly nheo mắt lại, có chút cắn răng nghiến lợi, nữ nhân này, rốt cuộc nàng có biết tại sao hắn lại làm như vậy hay không? Nếu không phải bởi vì nàng. . . . .
Khi tất cả mọi người nhìn thấy Hạ Thiên gọi đường đường một Ly vương gia là đại thúc, ai nấy đều sợ ngây người, nhìn lại, nữ nhân này vậy mà lại dám dùng cái loại khẩu khí đó để nói chuyện với Ly vương, càng cảm thấy không thể tin nổi, mọi người bắt đầu nhao nhao lên đoán xem nữ nhân này là ai.
Quan sát một chút, có vài người đột nhiên cảm thấy nữ tử này nhìn rất quen mắt, lại nhớ đến vừa rồi nàng nói tên mình là Linh Lung, ngay lập tức hiểu ra, chẳng lẽ nàng chính là đại tiểu thư của phủ Thừa Tướng – Hướng Linh Lung?
Khó trách lại thân thiết với Ly vương như vậy, thì ra là thế.
“Ngươi gạch tên của hắn, không phải hủy hoại hắn thì là gì?” Hạ Thiên hoàn toàn không sợ cơn tức giận của Ân Tịch Ly, hay cũng có thể nói, trong bốn tháng quen biết hắn, chẳng phải cũng đã bao nhiêu lần hắn phát hỏa trước mặt nàng rồi hay sao? Hạ Thiên nhún nhún vai, đã là thói quen, đã là thói quen rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn hơi thả lỏng, Hạ Thiên vội vàng không ngừng cố gắng khuyên can: “Đại thúc, ngươi không biết, thứ quan trọng nhất của một học trò chính là đường công danh, rõ ràng là có thể thi được, nhưng lại không có tiền để đóng học phí, hoặc cũng có thể do nhiều nguyên nhân khác nữa khiến cho họ không thể đi học được, ngươi không biết như vậy là rất đáng thương sao?”
Nói tới nói lui, khóe mắt Hạ Thiên đột nhiên đỏ lên, nhớ đến ngày đó nàng có thể thi vào đại học, bởi vì bản thân chỉ là một cô nhi, không có người nhà gánh vác học phí đắt đỏ, chỉ có thể tự mình ra ngoài kiếm tiền, nếu không bán thuốc tráng dương để kiếm thêm thu nhập, nàng làm sao có thể gom đủ mấy vạn tiền học phí trong vài tháng được?
Nàng có thể hiểu cái cảm giác muốn đi học nhưng lại không thể đi là vô cùng thống khổ, nàng không muốn nhìn thấy những chuyện như vậy xảy ra ở trước mặt mình.
Hạ Thiên cảm thấy trừng phạt như vậy cũng hơi quá tay, đây cũng là một người có tiền đồ! Tất cả những mơ ước về tương lai sau này, cứ như vậy mà một đi không trở lại.
Nàng đang định mở miệng nói cái gì, Ân Dã Thần lại giữ tay nàng lại, lắc đầu một cái, nếu như là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Hạ Thiên đẩy tay hắn ra, chạy đến bên cạnh Ân Tịch Ly, vội vàng nói: “Đại thúc đại thúc, không nên như vậy, như vậy quá nghiêm trọng rồi. . . . .”
“Nghiêm trọng?” Hắn còn chưa giết tên đó đã là tốt lắm rồi! Tên khốn kiếp đó dám đả thương nàng, Ân Tịch Ly thật sự rất muốn xem vai phải của nàng như thế nào, nhưng dưới con mắt của nhiều người như vậy, hắn chỉ có thể nhịn xuống.
“Đương nhiên rồi, đại thúc, biết sai mà sửa thì tốt hơn, ngươi không thể bởi vì một lần người ta phạm lỗi mà hủy đi cả cuộc đời của họ nha!”
“. . . .Ngươi nói bổn vương hủy cả đời hắn?” Ân Tịch Ly nheo mắt lại, có chút cắn răng nghiến lợi, nữ nhân này, rốt cuộc nàng có biết tại sao hắn lại làm như vậy hay không? Nếu không phải bởi vì nàng. . . . .
Khi tất cả mọi người nhìn thấy Hạ Thiên gọi đường đường một Ly vương gia là đại thúc, ai nấy đều sợ ngây người, nhìn lại, nữ nhân này vậy mà lại dám dùng cái loại khẩu khí đó để nói chuyện với Ly vương, càng cảm thấy không thể tin nổi, mọi người bắt đầu nhao nhao lên đoán xem nữ nhân này là ai.
Quan sát một chút, có vài người đột nhiên cảm thấy nữ tử này nhìn rất quen mắt, lại nhớ đến vừa rồi nàng nói tên mình là Linh Lung, ngay lập tức hiểu ra, chẳng lẽ nàng chính là đại tiểu thư của phủ Thừa Tướng – Hướng Linh Lung?
Khó trách lại thân thiết với Ly vương như vậy, thì ra là thế.
“Ngươi gạch tên của hắn, không phải hủy hoại hắn thì là gì?” Hạ Thiên hoàn toàn không sợ cơn tức giận của Ân Tịch Ly, hay cũng có thể nói, trong bốn tháng quen biết hắn, chẳng phải cũng đã bao nhiêu lần hắn phát hỏa trước mặt nàng rồi hay sao? Hạ Thiên nhún nhún vai, đã là thói quen, đã là thói quen rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn hơi thả lỏng, Hạ Thiên vội vàng không ngừng cố gắng khuyên can: “Đại thúc, ngươi không biết, thứ quan trọng nhất của một học trò chính là đường công danh, rõ ràng là có thể thi được, nhưng lại không có tiền để đóng học phí, hoặc cũng có thể do nhiều nguyên nhân khác nữa khiến cho họ không thể đi học được, ngươi không biết như vậy là rất đáng thương sao?”
Nói tới nói lui, khóe mắt Hạ Thiên đột nhiên đỏ lên, nhớ đến ngày đó nàng có thể thi vào đại học, bởi vì bản thân chỉ là một cô nhi, không có người nhà gánh vác học phí đắt đỏ, chỉ có thể tự mình ra ngoài kiếm tiền, nếu không bán thuốc tráng dương để kiếm thêm thu nhập, nàng làm sao có thể gom đủ mấy vạn tiền học phí trong vài tháng được?
Nàng có thể hiểu cái cảm giác muốn đi học nhưng lại không thể đi là vô cùng thống khổ, nàng không muốn nhìn thấy những chuyện như vậy xảy ra ở trước mặt mình.
/180
|