“Hắc hắc? Làm sao mà ngươi biết ta ở trong này?”
Cực kỳ kinh ngạc nhìn mỗ hắc đột nhiên xuất hiện, đầu Tiểu Vũ toát ra một dấu chấm hỏi nhỏ, có chút không hiểu tình huống này. Nàng nhớ rõ là nàng không nói cho bất kỳ kẻ nào biết về kế hoạch thay thế này mà...
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Vũ, cũng không ở phiền não đến cái kiểu xưng hô giống như gọi con chó kia. Tiểu Hắc chỉ chỉ quần áo ở trên đầu nàng, tức giận nói: “Mau chạy thôi, nhưng hãy mặc đồ của tiểu hộ vệ này vào trước, rồi theo ta đi ra trước đại sảnh!”
“Ha hả? Tới đại sảnh làm gì?”
Dựa vào nguyên tắc không biết thì lập tức mạo muội đặt câu hỏi, Tiểu Vũ vừa mặc quần áo vừa hỏi.
Tiểu Hắc nghe vậy nhướng mắt, giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu nãi nãi của ta! Từ lúc nào mà ngươi trở nên cực kỳ ngốc nghếch và dại khờ rồi hả? Ngươi không có một chút võ công, lại có thân phận không rõ ràng! Nơi này là Diệp phủ, hôm nay tiểu hoàng đế, còn có toàn bộ các vương công đại thần tề tựu ở đây để chúc mừng lễ thành thân của công tử Diệp gia. Hiện tại ba tầng ngoài ba tầng trong của phủ đệ này đã sớm bị vây quanh đến chật như nêm cối, chỉ sợ có người lẫn vào rồi ám sát gì đó! Bây giờ ngươi muốn lén lút rời đi à? Vậy thì ngươi đi tìm người chim để mượn một đôi cánh của họ đi, cũng không tệ lắm đâu!”
“Phi! Ta mới không đi tìm người chim gì đó ấy!”
Nhẹ giọng nhắc tới một câu, Tiểu Vũ hiểu rõ gật gật đầu. Rồi sau đó chợt nhướng mi nhìn Tiểu Hắc, ánh mắt lóe ra tia sáng giảo hoạt.
“Hắc hắc! Tiểu Hắc à! Là ai bảo ngươi tới nơi này tìm ta vậy?”
Tuy rằng ở chung không lâu, nhưng Tiểu Vũ sớm mài mò tìm hiểu rõ ràng những đặc trưng của đám người Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Thôi này rồi.
Quản gia Tiểu Thôi! Là Tiểu Vũ người Tiểu Vũ ít khi tiếp xúc nhất. Bởi vì cảm giác được từ sáng đến tối hắn đều rất bận! Danh ngôn cũng đã nói rồi, thời gian là tiền bạc! Những lời này được phát huy vô cùng sâu sắc ở trên người hắn!
Có thể nhìn ra, Lưu Quang chắc chắn rất tín nhiệm hắn! Thư phòng của vương phủ, cơ bản chính là địa bạn của quản gia hắn! Thư phòng của thời xưa, dĩ nhiên là nơi bí mật quan trọng! Phòng thu chi tiêu dùng, thư từ lui tới và còn nhiều thứ khác nữa, toàn bộ Lưu Quang đều giao cho Tiểu Thôi quản lý! Tuy rằng tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, nhưng chỉ cần dựa vào trực giác thôi, cũng có thể đủ cho Tiểu Vũ hiểu được, người quản gia Tiểu Thôi này, nhất định không đơn giản! Hơn nữa ngay vào khoảng thời gian nàng vừa tới vương phủ kia, vị quản gia đẹp trai lịch sự nho nhã này này, trong ánh mắt của hắn khi nhìn nàng, sao lại lộ ra một chút oán giận vậy chứ? Cho nên... Có thể không chọc thì liền cố gắng không chọc vào!
Tiểu Bạch là kể cuồng tự kỷ!Chỉ là quả thật thân xác kia của hắn có thể để hắn có tư bản tự kỷ! Dựa vào tên gọi thịnh hành người tình của muôn vàn vùng chúng này,hễ hắn gặp cô nương xinh đẹp, thì đều có thể nhỗ người ta lên như thu hoạch cải bó xôi. Chẳng qua cũng chỉ là nhỗ cải bó xôi lên mà thôi! Cũng chính là điểm này, mới làm cho Tiểu Vũ cảm thấy hắn vẫn cực kỳ đáng tin! Hắn đa tình nhưng không lạm tình, bình thường thì có dáng vẻ cà lơ phất phơ, chỉ khi nào Lưu Quang phân phó chuyện nào đó, thì hắn mới lập tức nghiêm túc đứng lên.
Mà tính cách của Tiểu Hắc này, vừa vặn lại tương phản với Tiểu Bạch! Gặp một mỹ nữa liền ra sức trêu chọc, còn vị này, là có thể trốn liền trốn, tránh không khỏi cũng tận lực không trêu chọc!
Nhưng trước mắt mà nói, thì có lẽ võ công của Tiểu Hắc cao nhất! Đem nào xông vào hoàng thành cũng giống như đi chơi vậy, việc này chính là nghiệm chứng tốt nhất! Làm người lại trung hậu thành thật, rất dễ trêu đùa. Nhưng lại không thực hoàn mỹ, mà là một người đầu gỗ! Dùng tế bào tư duy, dự đoán về sau nếu có nữ nhân thích hắn, thì cũng phải truy đuổi từ từ, phải chậm rãi mà đi...
Sau đó, mới đến mấu chốt!
Tiểu Vũ rất hiểu rõ tên Tiểu Hắc đầu gỗ này, nhưng giờ phút này hắn lại xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện. Còn phân tích rõ ràng tình thế trước mắt cho nàng biết, thậm chí còn để nàng thay y phục hộ vệ, xem ra là đã sớm vạch ra đường lui cho nàng! Cho nên, nàng dám khẳng định! Chuyện này nhất định có người phía sau màn sai khiến! Mà người kia hẳn là chính là...
“Là Tiểu Thôi! Hắn nói lúc này ngươi nên ở lại đây. Bởi vì trước kia ngươi từ Vân Diêu Cư theo vương gia vào phủ, sau lại lại theo Vương gia vào cung, ở đế đô này có không ít người nhận ra ngươi! Cho nên Tiểu Thôi sợ ngươi sau khi ngươi bị người ta bắt sẽ liên lụy đến Vương gia, liền để cho ta tới nơi này giúp đỡ ngươi!”
Ầm một tiếng vang lên, nháy mắt mỗ Vũ giống như bị sét đánh trúng, có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Hắc.
“Cái gì, cái gì? Là Tiểu Thôi hả??”
***! Không phải là Vương gia mỹ nam sao? Có phải nội dung của vở kịch đã phát triển lệch hướng rồi hay không? Hẳn là Vương gia mỹ nam phải lo lắng nàng, cho nên phái người tới giúp đỡ! Sau đó thì một ngày không gặp như cách ba năm, truy hỏi việc vì sao hôm qua nàng không hồi phủ chứ? Vì sao nói hắn giả bộ không muốn thương lượng với thất công chúa? Vì sao làm cho hắn lo lắng và hoảng sợ? Sau đó ôm, rồi hôn môi, những hình ảnh ấm áp này có hay không?? (@Melody: dạ không ạ, chị tưởng tượng thật hay =]])
Ai có thể đến nói cho nàng biết, vì sao cái tên mà Tiểu Hắc nói ra, lại là Tiểu Thôi?? Có phải nàng nghe lầm rồi hay không?
“Là Tiểu Thôi đó! Tối hôm qua ta không hồi phủ, canh giữ ở Hoàng thành ngoại một đêm. Sau buổi sáng lại thấy kiệu hoa của thất công chúa xuất Cung, mới trở về tìm ngươi. Lại không nghĩ rằng ngươi thế nhưng thay thế thất công chúa đi lập gia đình. Sau đó ta liền chạy nhanh hồi Vương phủ, bẩm báo chi tiết với Vương gia, nhưng Vương gia lại không có phản ứng gì, nhưng Tiểu Thôi sợ ngươi gặp rắc rối sẽ liên lụy Vương gia, bảo ta vụng trộm đi theo ngươi. Chắc chắc ngươi sẽ lật cửa sổ để đào tẩu, nên để ta ở đây bất ngươi”
Tiểu Hắc trả lời đạo lý rõ ràng, đầu mỗ Vũ bỗng nhiên thấy một trận choáng váng.
Thiên! Cứ như vậy để thiên lôi đánh chết này đi! Cái gì kêu là”Nhưng Vương gia lại không có phản ứng gì hả?” Hoa rơi hữu ý như vậy, nhưng nước kia lại chảy vô tình...
Được rồi... Cách mạng chưa thành công, Tiểu Vũ vẫn phải cố gắng! Không phản ứng là sao hả? Sớm hay muộn có một ngày sẽ làm ngươi phản ứng quá độ!!
Cực kỳ kinh ngạc nhìn mỗ hắc đột nhiên xuất hiện, đầu Tiểu Vũ toát ra một dấu chấm hỏi nhỏ, có chút không hiểu tình huống này. Nàng nhớ rõ là nàng không nói cho bất kỳ kẻ nào biết về kế hoạch thay thế này mà...
Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Vũ, cũng không ở phiền não đến cái kiểu xưng hô giống như gọi con chó kia. Tiểu Hắc chỉ chỉ quần áo ở trên đầu nàng, tức giận nói: “Mau chạy thôi, nhưng hãy mặc đồ của tiểu hộ vệ này vào trước, rồi theo ta đi ra trước đại sảnh!”
“Ha hả? Tới đại sảnh làm gì?”
Dựa vào nguyên tắc không biết thì lập tức mạo muội đặt câu hỏi, Tiểu Vũ vừa mặc quần áo vừa hỏi.
Tiểu Hắc nghe vậy nhướng mắt, giọng điệu có chút bất đắc dĩ nói: “Tiểu nãi nãi của ta! Từ lúc nào mà ngươi trở nên cực kỳ ngốc nghếch và dại khờ rồi hả? Ngươi không có một chút võ công, lại có thân phận không rõ ràng! Nơi này là Diệp phủ, hôm nay tiểu hoàng đế, còn có toàn bộ các vương công đại thần tề tựu ở đây để chúc mừng lễ thành thân của công tử Diệp gia. Hiện tại ba tầng ngoài ba tầng trong của phủ đệ này đã sớm bị vây quanh đến chật như nêm cối, chỉ sợ có người lẫn vào rồi ám sát gì đó! Bây giờ ngươi muốn lén lút rời đi à? Vậy thì ngươi đi tìm người chim để mượn một đôi cánh của họ đi, cũng không tệ lắm đâu!”
“Phi! Ta mới không đi tìm người chim gì đó ấy!”
Nhẹ giọng nhắc tới một câu, Tiểu Vũ hiểu rõ gật gật đầu. Rồi sau đó chợt nhướng mi nhìn Tiểu Hắc, ánh mắt lóe ra tia sáng giảo hoạt.
“Hắc hắc! Tiểu Hắc à! Là ai bảo ngươi tới nơi này tìm ta vậy?”
Tuy rằng ở chung không lâu, nhưng Tiểu Vũ sớm mài mò tìm hiểu rõ ràng những đặc trưng của đám người Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Thôi này rồi.
Quản gia Tiểu Thôi! Là Tiểu Vũ người Tiểu Vũ ít khi tiếp xúc nhất. Bởi vì cảm giác được từ sáng đến tối hắn đều rất bận! Danh ngôn cũng đã nói rồi, thời gian là tiền bạc! Những lời này được phát huy vô cùng sâu sắc ở trên người hắn!
Có thể nhìn ra, Lưu Quang chắc chắn rất tín nhiệm hắn! Thư phòng của vương phủ, cơ bản chính là địa bạn của quản gia hắn! Thư phòng của thời xưa, dĩ nhiên là nơi bí mật quan trọng! Phòng thu chi tiêu dùng, thư từ lui tới và còn nhiều thứ khác nữa, toàn bộ Lưu Quang đều giao cho Tiểu Thôi quản lý! Tuy rằng tiếp xúc với hắn không nhiều lắm, nhưng chỉ cần dựa vào trực giác thôi, cũng có thể đủ cho Tiểu Vũ hiểu được, người quản gia Tiểu Thôi này, nhất định không đơn giản! Hơn nữa ngay vào khoảng thời gian nàng vừa tới vương phủ kia, vị quản gia đẹp trai lịch sự nho nhã này này, trong ánh mắt của hắn khi nhìn nàng, sao lại lộ ra một chút oán giận vậy chứ? Cho nên... Có thể không chọc thì liền cố gắng không chọc vào!
Tiểu Bạch là kể cuồng tự kỷ!Chỉ là quả thật thân xác kia của hắn có thể để hắn có tư bản tự kỷ! Dựa vào tên gọi thịnh hành người tình của muôn vàn vùng chúng này,hễ hắn gặp cô nương xinh đẹp, thì đều có thể nhỗ người ta lên như thu hoạch cải bó xôi. Chẳng qua cũng chỉ là nhỗ cải bó xôi lên mà thôi! Cũng chính là điểm này, mới làm cho Tiểu Vũ cảm thấy hắn vẫn cực kỳ đáng tin! Hắn đa tình nhưng không lạm tình, bình thường thì có dáng vẻ cà lơ phất phơ, chỉ khi nào Lưu Quang phân phó chuyện nào đó, thì hắn mới lập tức nghiêm túc đứng lên.
Mà tính cách của Tiểu Hắc này, vừa vặn lại tương phản với Tiểu Bạch! Gặp một mỹ nữa liền ra sức trêu chọc, còn vị này, là có thể trốn liền trốn, tránh không khỏi cũng tận lực không trêu chọc!
Nhưng trước mắt mà nói, thì có lẽ võ công của Tiểu Hắc cao nhất! Đem nào xông vào hoàng thành cũng giống như đi chơi vậy, việc này chính là nghiệm chứng tốt nhất! Làm người lại trung hậu thành thật, rất dễ trêu đùa. Nhưng lại không thực hoàn mỹ, mà là một người đầu gỗ! Dùng tế bào tư duy, dự đoán về sau nếu có nữ nhân thích hắn, thì cũng phải truy đuổi từ từ, phải chậm rãi mà đi...
Sau đó, mới đến mấu chốt!
Tiểu Vũ rất hiểu rõ tên Tiểu Hắc đầu gỗ này, nhưng giờ phút này hắn lại xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện. Còn phân tích rõ ràng tình thế trước mắt cho nàng biết, thậm chí còn để nàng thay y phục hộ vệ, xem ra là đã sớm vạch ra đường lui cho nàng! Cho nên, nàng dám khẳng định! Chuyện này nhất định có người phía sau màn sai khiến! Mà người kia hẳn là chính là...
“Là Tiểu Thôi! Hắn nói lúc này ngươi nên ở lại đây. Bởi vì trước kia ngươi từ Vân Diêu Cư theo vương gia vào phủ, sau lại lại theo Vương gia vào cung, ở đế đô này có không ít người nhận ra ngươi! Cho nên Tiểu Thôi sợ ngươi sau khi ngươi bị người ta bắt sẽ liên lụy đến Vương gia, liền để cho ta tới nơi này giúp đỡ ngươi!”
Ầm một tiếng vang lên, nháy mắt mỗ Vũ giống như bị sét đánh trúng, có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiểu Hắc.
“Cái gì, cái gì? Là Tiểu Thôi hả??”
***! Không phải là Vương gia mỹ nam sao? Có phải nội dung của vở kịch đã phát triển lệch hướng rồi hay không? Hẳn là Vương gia mỹ nam phải lo lắng nàng, cho nên phái người tới giúp đỡ! Sau đó thì một ngày không gặp như cách ba năm, truy hỏi việc vì sao hôm qua nàng không hồi phủ chứ? Vì sao nói hắn giả bộ không muốn thương lượng với thất công chúa? Vì sao làm cho hắn lo lắng và hoảng sợ? Sau đó ôm, rồi hôn môi, những hình ảnh ấm áp này có hay không?? (@Melody: dạ không ạ, chị tưởng tượng thật hay =]])
Ai có thể đến nói cho nàng biết, vì sao cái tên mà Tiểu Hắc nói ra, lại là Tiểu Thôi?? Có phải nàng nghe lầm rồi hay không?
“Là Tiểu Thôi đó! Tối hôm qua ta không hồi phủ, canh giữ ở Hoàng thành ngoại một đêm. Sau buổi sáng lại thấy kiệu hoa của thất công chúa xuất Cung, mới trở về tìm ngươi. Lại không nghĩ rằng ngươi thế nhưng thay thế thất công chúa đi lập gia đình. Sau đó ta liền chạy nhanh hồi Vương phủ, bẩm báo chi tiết với Vương gia, nhưng Vương gia lại không có phản ứng gì, nhưng Tiểu Thôi sợ ngươi gặp rắc rối sẽ liên lụy Vương gia, bảo ta vụng trộm đi theo ngươi. Chắc chắc ngươi sẽ lật cửa sổ để đào tẩu, nên để ta ở đây bất ngươi”
Tiểu Hắc trả lời đạo lý rõ ràng, đầu mỗ Vũ bỗng nhiên thấy một trận choáng váng.
Thiên! Cứ như vậy để thiên lôi đánh chết này đi! Cái gì kêu là”Nhưng Vương gia lại không có phản ứng gì hả?” Hoa rơi hữu ý như vậy, nhưng nước kia lại chảy vô tình...
Được rồi... Cách mạng chưa thành công, Tiểu Vũ vẫn phải cố gắng! Không phản ứng là sao hả? Sớm hay muộn có một ngày sẽ làm ngươi phản ứng quá độ!!
/39
|