Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 66: Phá trận còn làm loạn quân doanh

/81


Nhưng Mặc Kỳ Uyên lại không hề vui vẻ như vậy, tuy rằng chiến thuật lần này thành công, đã ngăn được bước tiến của đại quân Khâu Lệ, nhưng nếu để đại quân cứ đóng ở nơi này thì cũng không phải là kế lâu dài. Không biết bước tiếp theo quân địch sẽ làm gì, nên càng không biết nên dùng kế sách nào để đối phó, hiện tại cũng chỉ có thể dùng phương pháp binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn mà thôi!

Lúc trở lại đến lều trại trong quân doanh đã là một canh giờ sau, Khâu Lệ Thương Kình nhanh chóng triệu tập lại các tướng lĩnh để bàn bạc kế sách tiến công.

"Tướng quân, đường thủy này chúng ta không đi được, hai bờ sông Bàn Niết đều có những con đường nhỏ có thể đi sang bờ đối diện, quân ta không ngại có thể chia ra làm hai đường.............."

"Không được!" Một tướng lĩnh còn chưa nói xong đã bị Khâu Lệ Thương Kình mở miệng từ chối: "Đường đi hai bên đều cực kì dài và khó đi, dễ thủ khó công, bất lợi với quân ta, phương pháp an toàn nhất lúc này chính là tìm được cách phá giải thế phòng thủ trên sông Bàn Niết, dùng tốc độ mà quân địch không thể ngờ đến đi sang bờ bên kia sông!"

Các tướng lĩnh khác tự nhiên cũng biết đây là phương pháp tốt nhất, nhưng mà, trải qua trận chiến ngày hôm nay, muốn vượt qua sông Bàn Niết thật sự quá khó khăn!

Tất cả mọi người chỉ có thể lắc đầu thở dài, ngay cả phòng tuyến đầu tiên của quân địch cũng không thể đi qua thì trận chiến này muốn thắng thì quả là điều xa với!

"Than thở cái gì! Bổn vương đã nghĩ ra một kế, Khâu Lệ ta hành quân đánh giặc am hiểu nhất chính là trận pháp ma thuật, vậy thì chi bằng chúng ta sử dụng nó đi." Nhìn thấy tất cả mọi người đều run lên, ôm hi vọng nhìn về phía hắn, hắn liền phân tích tiếp: "Vốn dĩ ảo thuật cũng có sơ hở, không thể cứ kiêu ngạo mà khiêu chiến, chúng ta sẽ đợi đến lúc trời tối rồi sẽ tái chiến. Hiện tại chọn ra vài tướng sĩ có khả năng bơi lội tốt, sau đó cùng Bổn vương tiến vào quân doanh Mặc Kỳ!'

Nghe thấy lời giải thích cẩn thận của hắn, tất cả mọi người đều tán thành kế sách này! Khâu Lệ Thương Kình là Chiến thần Ưng Vương bách chiến bách thắng của Khâu Lệ quốc bọn hắn, có Chiến thần làm tướng quân tự nhiên các tướng lĩnh cũng vô cùng tin tưởng.

Mọi người lại chỉnh đốn thêm một lần nữa, chí khí chiến đấu lại dâng trào, nhanh chóng chuẩn bị theo sự phân phó của Tướng quân!

Cuối cùng khi tiếng ve kêu ban đêm của một ngày mùa hè vang lên là lúc thời cơ đã đến, trong bóng đêm tối đen yên tĩnh, tiếng ve kêu ầm ĩ không dứt càng khiến người ta cảm thấy tâm phiền ý loạn.

Ánh trăng nhô lên cao, tất cả mọi thứ đều không có gì thay đổi, điều duy nhất khiến cho người khó phát hiện chính là tối này có thêm nhiều tiếng ve, tiếng ve kêu đều đến mức như muốn chui cả vào trong giấc mơ để gọi người ta dậy!

Bên này ở quân doanh Mặc Kỳ, tuy rằng trận chiến hôm nay chiến thắng mà không tổn thất gì nhưng việc tự động thay ca phòng thủ vẫn nghiêm ngặt như trước.

Giờ Dậu vừa đến, lập tức có mấy chục người đến thay ca cho đám binh lính đang đứng gác bên bờ sông.

Ngay khi đoàn người thay ca vừa đi xa, tiếng ve kêu sắc bén cũng vang lên, hoàn toàn tự nhiên che giấu âm thanh mái chèo ẩn hiện trên mặt nước.

Trong đêm tối, đám binh lính canh gác ở đây cũng không nhìn thấy trên mặt sông có một chút dị thường nào cả, nhưng ngay sau đó, mọi người trên bờ sông đều đồng loại ngã xuống, ngay sau đó có một đám người mới đi thay lên.

Vui mừng vì đại thắng nên đêm nay đại quân Mặc Kỳ đều đi ngủ sớm, không có ai phát hiện trong bóng đêm có vài bóng đen thoăn thoắt xuyên qua màn đêm trong doanh trướng. Lúc đó, có một doanh trướng bị một ngọn lửa chói mắt thay thế, vì cái này mà khiến mọi người đều tỉnh lại từ trong giấc mơ!

"Mau lên! Mau lên! Lương thảo bị cháy! Mau lên đi cứu hỏa!"

"Có quân địch xâm nhập vào trong quân rồi! Có quân địch!"

. . . . . .

Trong chốc lát, quân doanh vốn dĩ đang yên tĩnh trở nên ầm ĩ dị thường, tiếng chiêng trống vang lên, còn triệu tập cả Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ chưa đi ngủ đi ra ngoài.

Nhìn thấy doanh trướng chứa lương thảo bị đốt cháy mãnh liệt, hai người nhíu mày, trận lửa này nếu dập tắt đi rồi thì lương thảo còn lại cũng không còn bao nhiêu. May mắn là lúc trước Mặc Kỳ Uyên phân lương thảo ra chất ba đống khác nhau, nhìn vào cũng có thể đoán ra số lương thảo bị cháy lần này chính là ở đống lớn nhất rồi!

Số còn lại cũng không biết có thể kiên trì trong bao lâu, cho nên, bọn họ cần phải thay đổi chiến thuật, đẩy nhanh tốc độ chiến tranh!

Lương thảo bị cháy hơn nửa, bên cạnh việc làm giảm chí khí chiến đấu của quân lính mà còn khiến nhiều tướng sĩ trở nên tỉnh táo, nếu không dốc toàn lực mà đối phó với kẻ địch, thời gian càng dài thì bọn họ không thể theo kịp nữa!

Trời vừa sáng, đại quân Mặc Kỳ đã được sắp xếp ổn thỏa, phái người đến quân doanh Khâu Lệ khiêu chiến.

Giờ đến lượt Khâu Lệ Thương Kình nắm giữ đại cục, hơn một canh giờ sau mới chậm rãi đưa quân đến, trong lóng hắn xác định Mặc Kỳ Uyên sẽ không dễ dàng buông tha bức bình phong sông Bàn Niết này, nên nhường cho đại quân của hắn đến bờ sông ứng chiến trước, để cho bọn họ chờ một khoảng thời gian, lúc đó tự nhiên sĩ khí quân lính cũng sẽ suy yếu hơn!

Cuối cùng cũng chờ được đại quân Khâu Lệ đến, Mặc Kỳ Uyên biết đám quân lính không thể chờ thêm được nữa, liền vẫy tay cho đám tướng sĩ đầu tiên chuẩn bị qua sông nghênh chiến, đến khi nhìn thấy quân Khâu Lệ thì có yên tâm đại chiến một trận rồi.

Quả nhiên, có thể nhìn thấy đại quân Mặc Kỳ không nói hai lời liền phái người qua sông bắt đầu chiến đấu, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, binh lính Khâu Lệ dũng mãnh quả cảm, chỉ thích chiến tranh chính diện, còn đám tướng sĩ Mặc Kỳ vừa chéo thuyền sang đến nơi không thể ngờ là mình sẽ biến thành món mồi ngon để bọn họ tích lũy thêm kinh nghiệm, ngay lập tức trở thành vong hồn dưới đao kiếm bọn họ!

Một đám rồi lại một đám tướng sĩ qua sông, nhưng cho dù thế nào cũng chỉ có thể đi đến bờ sông mà không thể lên được bờ, quân địch đứng ở trên bờ đánh nhau với quân lính ở trên thuyền, chỉ cần nắm được cơ hội là kéo bọn họ vào trong nước.

Nhìn hai bên giao tranh với nhau, quân Khâu Lệ dũng mãnh thiện thiến, quân Mặc Kỳ thông hiểu thủy tính, trong lúc này khó phân thắng bại. Hơn nữa binh lính Khâu Lệ lại bị trúng độc chết đi không ít, nhất thời Mặc Kỳ đang chiếm ưu thế!

Ngay trên những chiếc thuyền gỗ của quân Mặc Kỳ, bên cạnh một số người bị rơi vào trong nước thì trong đó lại có mười mấy cái thuyền nhỏ không có vẻ gì là muốn tấn công, rồi đưa quân Khâu Lệ ở bờ bên kia lên thuyền rồi chở thuyền đi một mạch về vạch xuất phát.

Mặc trang phục Mặc Kỳ nhưng hành động quỷ dị khiến cho tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, cho đến khi hiểu ra những người này đều là quân địch trà trộn vào thì hơn mười chiếc thuyền với hơn ba bốn mươi người đã sang đến bờ bên kia, vừa đặt chân liền bắt đầu điên cuồng chém giết.

Có thể thấy được những người này đều đang chấp hành kế hoạch một cách rất tốt, hơn nữa còn được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh nên những binh lính phổ thông của Mặc Kỳ chết dưới đao bọn họ ngày càng tăng lên, chỉ sau có một lát mà một lượng lớn binh lính trong quân Mặc Kỳ đã bị giết chết.

Nhất thời đại quân Mặc Kỳ lâm vào tình thế nguy hiểm, thế cục đột nhiên xoay chuyển khiến mọi người đều ứng biến không kịp, Mặc Kỳ Uyên cũng phải gia nhập vào trận chiến, dùng tốc độ nhanh nhất giết chết những tên địch trà trộn vào trong quân.

Vân Chỉ đang ở trong chướng nghe thấy từ bờ sông truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, trong lòng cảm thấy bất an, lập tức chạy ra ngoài thì phát hiện chiến tranh đã kéo sang bờ sông bên này.

"Sao lại thế nào?" Vân Chỉ dùng tốc độ nhanh nhất vọt đến phía sau Mặc Kỳ Uyên, giải quyết những tên đánh lén phía sau hắn rồi trầm giọng hỏi.

Trận địa phòng thủ tốt như thế thì hẳn là không xảy ra vấn đề gì mới đúng chứ!

Mặc Kỳ Uyên khua kiếm ngăn mấy người đang tấn công phía trước: "Hẳn là do tối hôm qua quân địch thừa lúc quân ta hỗn loạn trà trộn vào, giờ thì trong ứng ngoài hợp gây chiến!"

"Trước tiên giải quyết những người này trước đã!" Vân Chỉ cũng không nói nhiều, nhanh chóng lao vào chiến đấu.

Hai người một trước một sau, phối hợp ăn ý, thế không thể đỡ, giết chết toàn bộ đám người vây xung quanh Mặc Kỳ Uyên dưới mũi kiếm!

Khâu Lệ Thương Kình ở bên bờ bên kia nhìn dáng vẻ hai người tựa vào nhau mà chiến đấu, nhất thời cảm thấy có chút chói mắt.

Đêm qua khi hắn lẻn vào quân doanh Mặc Kỳ thì nghe được kế đốt lửa trên nước chính là do cô gái Thiên Đại Vân Chỉ này nghĩ ra, một nữ tử có năng lực như vậy lại ở bên Mặc Kỳ Uyên đối với hắn mà nói là một sự nguy hiểm, hơn nữa còn là một tổn thất quá lớn, hắn nhất định phải mang được nữ nhân này về Khâu Lệ!

Chỉ chốc lát sau, Mặc Kỳ Uyên đã giải quyết xong mấy kẻ trà trộn vào, phóng mắt nhìn xung quanh, đại quân đã bị tổn thất không ít. Hơn nữa cũng không thể tiếp tục như thế này đành ra lệnh rút quân, các tướng sĩ đang tác chiến trên sống nghe được cũng lập tức rút lui, nhanh chóng khua mái chèo chạy về.

"Ha ha ha, Mặc Kỳ Uyên, Bổn vương không có kiên nhẫn để cùng ngươi giằng co, hi vọng Mặc Kỳ các ngươi đừng trở nên quá mức nhát gan, không dám qua sông chiến đấu!" Nhìn quân lính Mặc Kỳ nhanh chóng rút lui, Khâu Lệ Thương Kình chớp đúng thời cơ, lớn tiếng khích tướng, hắn muốn tất cả những kẻ ở bên bờ bên kia đều nghe thấy được, khiến sĩ khí chiến đấu giảm sút.

"Bổn vương nhất định sẽ không phụ sự nhiệt tình của Ưng Vương, nhất định sẽ dẫn quân đi chinh phạt!" Sắc mặt Mặc Kỳ Uyên không thay đổi, bình tĩnh ứng đối, tuy lần này thất bại nhưng vẫn còn chưa đến mức khiến cho vì một lời nói của người khác mà tiêu diệt sĩ khí chiến đấu!

Ngay khi đại quân còn đang chỉnh đốn, Mặc Kỳ Uyên, Mặc Hình và một đám tướng lĩnh đang ở chủ trướng để bàn bạc biện pháp đối chiến, hiện tại quân địch đang chiếm thế chủ động, bọn họ muốn dùng tốc độ nhanh nhất xuất binh chiến đấu, đánh hắn trở tay không kịp, chứ nếu để chậm thêm chút nữa nhất định sẽ rơi vào bẫy của đối phương.

"Dùng sông Bàn Niết là phòng tuyến cũng chỉ là kế tạm thời, các vị lão tướng quân có tuyệt chiêu gì không để có thể khiến quân ta qua sông chiến đấu mà có thể đại thắng trở về?" Mặc Kỳ Uyên kính cẩn hỏi, mấy người này đều là những lão tướng đã hành quân tác chiến nhiều năm trên sa trường, tự nhiên sẽ có kinh nghiệm vô cùng phong phú.

"Vương gia, quân ta đều là những dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến, chiến đấu trên mặt đất sẽ không hề thua kém Khâu Lệ, phía sau còn có sông Bàn Niết là phòng tuyến tinh cậy, có thể tiến có thể lùi, cho nên quân ta đang chiếm lợi thế." Vu lão tướng quân nói lên sự hãnh diện của bản thân về quân đội Mặc Kỳ, hoàn toàn không để Khâu Lệ vào mắt. "Nhưng mà, địa hình bờ sông bên kia chúng ta không am hiểu rõ ràng, cần phái người sang đó tra xét một phen."

"Theo như lời nói của tướng quân thì tốt nhất ta cần phái người sang đó để giải quyết hết các cạm bẫy mà quân địch đặt, dọn sạch đường đi cho quân ta, nhờ đó mà khi ta tấn công quân địch sẽ nắm chắc phần thắng hơn!" Một tướng quân khác cũng lên tiếng phụ họa theo.

Ngồi ở trên, một tay chống lên tay vịn bên cạnh, buồn bực cúi đầu rồi lập tức ngẩng đầu lên tuyên bố quyết đoán: "Rạng sáng mai Bổn vương sẽ mang theo mấy người đi qua sông dẹp đường, lão tướng quân ở lại trong quân trấn giữ, đợi đến khi có lệnh hồi báo thì lập tức dẫn quân chia làm ba đường vượt sông tác chiến, để hoàn thành tốt chuyện này mọi người lui ra chuẩn bị đi. Hiện tại thì bắt đầu đi nào!"

"Vương gia, làm sao ngươi có thể đi dò dường nguy hiểm như vậy được!" Một tướng quân giật mình nói, rất nghi ngờ quyết định của hắn, Vương gia là thủ lĩnh của đại quân thì làm sao thể để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm được!

Nâng một tay lên, ngăn cản hắn nói tiếp rồi lạnh nhạt nói: "Bổn vương cần phải đi, chỉ có nắm rõ được thế tấn công của quân địch thì Bổn vương mới hạ được những mệnh lệnh chính xác. Người có chút thân thủ cũng không dễ tìm, Bổn vương sẽ nhanh chóng ra lệnh để một nhóm quân lính đi trước thăm dò, việc còn lại trong quân đành phiền tướng quân chỉnh đốn rồi!"

"Mặc Hình xin đi dò đường cùng Vương gia!" Đột nhiên Mặc Hình quỳ xuống xin chỉ thị, chỉ cần là nơi nguy hiểm, hắn nhất định phải đi cùng Vương gia, trợ giúp Vương gia một tay!

"Còn có ta nữa!" Đột nhiên Vân Chỉ đi ra, thoải mái nói một câu nói không thể bác bỏ giống như tham gia một hoạt động thú vị gì đó.

Nhìn thấy Vân Chỉ đi đến, Mặc Kỳ Uyên bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng không có đồng ý với nàng ngày, mà nói với Mặc Hình đang trịnh trọng quỳ dưới đất kia: "Mặc Hình, ngươi không thể đi, trong quân cần đang cần người, ta muốn ngươi ở lại trợ giúp cho tướng quân một tay."

Đối với Vân Chỉ, hắn không nói gì, bởi vì hắn biết lời nói của hắn cũng không có tác dụng gì, chỉ cần là nàng đã quyết định thì nhất định sẽ làm bằng được!

Mặc Kỳ Uyên dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp xong tất cả, chỉ nghỉ ngơi trong một canh giờ, thừa lúc rạng sáng trời còn tờ mờ tối, một hàng mấy người liền nhanh chóng đi qua sông Bàn Niết, hướng về phía quân doanh đối diện cách đó không xa để tìm kiếm.

Trong mấy người bên cạnh Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ, còn có Công Ngọc Viêm Bân và Khâu Lệ Mang Lãng tự giác đi theo sau.

Di chuyển trong màn đêm một khoảng thời gian, mấy người ở đây đều cảm thấy có chút gì đó không thích hợp. Mặc Kỳ Uyên mở bản đồ ra xem, trong lòng kinh hãi, bọn họ đã đi được cả một đoạn thời gian dài như vậy nhưng mà cũng chỉ đi được có mấy trượng, rõ ràng vẫn là con đường như vậy nhưng lại không hề có dấu hiệu đã đi được xa, chẳng lẽ đã đi vào bên trong mê trận mà quân địch đặt rồi sao?

Trong lòng suy đoán như vậy, lúc này Khâu Lệ Thương Kình đang yên lặng một bên cũng mở miệng chứng thực suy nghĩ trong lòng hắn: "Đây là Huyễn Thuật Sư của Khâu Lệ được tạo bởi chín bước trận pháp, không cần đi lại linh tinh, nếu chạm vào mắt trận thì chỉ có một con đường chết!"

Nhớ ra Khâu Lệ Mang Lãng là người Khâu Lệ có thể sẽ rất quen thuộc, Vân Chỉ nghi ngờ mở miệng: "Chín bước trận pháp nghĩa là gì, ngươi có biện pháp phá giải nó hay không?"

"Chín bước trận pháp chính là dựng chín cây cột ở bốn phía đông tây nam bắc, chia thành chín khúc, người bước vào trong trận hoàn toàn bị hạn chế bởi chín bước bên trong, trận pháp hay thay đổi, rất khó để tìm được đường ra." Khâu Lệ Mang Lãng bình tĩnh trình bày, nhưng giọng nói vẫn có chút trầm xuống: "Từ nhỏ ta đã không thích mấy cái trận pháp ảo thuật này, đối với cái này cũng chỉ đọc lướt qua, chỉ có thể giải những trận pháp đơn giản nhất!"

Vân Chỉ cũng không nói thêm cái gì nữa, gật gật đầu bình tĩnh nói: "Vậy trước tiên ngươi nói cho ta biết cách giải nhóm trận pháp đơn giản nhất, chúng ta tách ra tìm kiếm đường ra, dù sao cũng chỉ là chín bước mà thôi, sẽ không lạc nhau đâu."

Cũng chỉ còn cách như vậy, hơn nữa tốt nhất là phải phá được mê trận này, nếu không ngày mai đại quân qua sông tác chiến sẽ bị mê trận này vây khốn, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng nổi!

Mấy người gật gật đầu rồi tách nhau ra hành động, đồng thời cũng trao đổi tiếng động để liên lạc với nhau.

Nhưng mấy người làm thế nào cũng không tìm được một chút dấu vết cửa ra, đương nhiên là cho dù công phu có cao siêu thế nào thì cũng không tìm thấy một đường ra nào.

Công Ngọc Viêm Bân có chút nhụt chí đi về chỗ hẹn ban đầu, dựa vào bên cạnh một cây đại thụ ở giữa, lớn tiếng nói với Vân Chỉ đang tiến đến gần: "Chúng ta mà còn tìm như vậy thì trời sẽ sáng mất, Vân Chỉ, ngươi không có loại độc nào có thể ăn mòn vạn vật sao, trực tiếp phá hủy toàn bộ chỗ này rồi ra không được sao?"

"Ngươi sao lại có thể nói ra một câu vô tâm vô phế thế? Ta có thể mang bên người nhiều độc dược như vậy sao? Chỉ biết nói lời vô nghĩa!" Vân Chỉ thở hổn hển quát: "Còn không mau đứng lên tìm đường ra, nếu không ta sẽ tiêu hủy ngươi trước đó!"

"Nơi này căn bản không có đường ra, ta không muốn phải phí sức làm một chuyện chẳng có kết quả gì cả." Cho dù thật sự có đường ra thì mấy người ngoại đạo như bọn họ làm sao có thể tìm được, vẫn nên chờ xem có kì tích nào có thể xảy ra hay không.

"Vậy ngươi ngồi im ở đây chờ đi!"

Đột nhiên, giọng nói của Vân Chỉ lại phát ra từ phía sau lưng Công Ngọc, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì mũi lại ngửi thấy một mùi thơm tuyệt vời, bỗng nhiên sau lưng cảm thấy nóng rực, giật mình nhảy người ra, nhìn vào cái cây đại thụ hắn vừa dựa vào bị độc dược ăn mòn đang dùng tốc độ khủng bố ngã về phía hắn, hơn nữa những cây cột trung gian xung quanh cũng đang không ngừng ngã về hai bên.

Mắt nhìn xuống dưới chân, thấy khí độc đang ăn mòn dần đám rễ cây rồi dần dần hướng về phía bàn chân hắn, không hề nghĩ ngợi liền nhảy ra chỗ khác.

"Vân Chỉ, ta chỉ muốn người dùng độc ăn mòn với những cái xung quanh, vậy mà ngươi lại hạ độc ở phía sau ta làm cái gì? Ngươi đang muốn chỉnh ta sao?" Công Ngọc lớn tiếng oán giận, còn không phải chỉ nói với nàng vài câu thôi sao? Như thế mà đã muốn giết hắn diệt khẩu rồi!

"Ai bảo ngươi nhàn hạ cho sướng! Hôm nay đã được mở rộng tầm mắt........."

Vân Chỉ còn chưa kịp nói xong, một đường ánh sáng hiện lên, ngay sau đó sự vật xung quanh thay đổi hoàn toàn, tựa như mọi người ở đây vừa mới trải qua một giấc mộng vô cùng chân thật.

Sửng sốt một lát, mọi người đều vui mừng hiểu ra, chín bước trận pháp này đã bị phá rồi!

Quay đầu nhìn tất cả đều không có gì kì lạ nữa, ngoài trừ Vân Chỉ không nói gì nhìn về phía Công Ngọc đang kinh hãi đá vào cây cột bên cạnh, cái mắt trận mà bọn hắn tìm nửa ngày không thấy, đánh bậy đánh bạ lại chính là cây đại thụ nằm giữa này sao?

Mấy người vui mừng nhìn nhau, sau đó tiếp tục gia tăng tốc độ tiến về hướng đại quân Khâu Lệ.

Sau đó trên đường đi cũng xuất hiện vài mê trận nhưng cũng không khó phá như cái bắt đầu kia, Khâu Lệ Mang Lãng rất nhanh có thể giải quyết những mê trận đơn giản này. Còn lại cũng chỉ là một vài hố đất chứa bẫy mà thôi.

Dù sao thì sau khi phá được chín bước trận pháp kia bọn họ đều rất tin tưởng, về cơ bản không có cái gì có thể ngăn cản bước tiến của đại quân.

Rất nhanh sau đó mọi người đã nhìn thấy quân doanh Khâu Lệ đang đóng cách đó không xa, lúc này chân trời đã trở thành màu đen, đến khi bình minh quân Mặc Kỳ nhất định sẽ qua sông tác chiến.

Mấy người nấp sau mấy bụi cỏ, Mặc Kỳ Uyên hạ giọng nói: "Công Ngọc, ngươi đi về trước bảo đại quân chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta ở chỗ cũ chờ các ngươi."

Công Ngọc cũng không chối từ, gật đầu đáp ứng, nhanh chóng đi xuyên qua sắc trời tăm tối, dáng vẻ linh hoạt rất khó bị người khác phát hiện.

Cứ ẩn nấp ở đây nhìn những bộ quân trang quen thuộc, trong mắt Khâu Lệ Mang Lãng có chút mơ hồ, hắn giúp đỡ Vân Chỉ đối phó với những người trong nước là đúng hay sai? Nhưng cũng chỉ mơ hồ trong nháy mắt, hắn đã nhanh chóng giật mình tỉnh lại, Khâu Lệ quốc chỉ mang lại cho hắn những ám ảnh tội ác, hiện tại việc hắn cần phải làm là đi tìm Khâu Lệ Thương Kình báo thù, hắn lại càng không hối hận khi đi theo Vân Chỉ, một mực yên lặng đi theo bảo vệ, giúp đỡ nàng, không biết từ khi nào nó đã trở thành một thói quên, một mong muốn duy nhất trong lòng.

Mà lúc này hai mắt Vân Chỉ nhìn chằm chằm vào quân doanh phía đối diện, đang đoán xem đâu mới là chủ nhân của bọn hắn, đâu là doanh trướng của chủ tướng.

"Nếu quân doanh Khâu Lệ đã ở phía trước mà không làm chút việc gì đó thì thực lòng phải xin lỗi bản thân rồi! Ta đi đốt lương thảo của bọn hắn, muốn hắn phải ăn miếng trả miếng!" Giọng nói của Vân Chỉ mạnh mẽ, âm u, cuối cùng còn chưa hoàn toàn nói xong thì đã biến mất trong bóng đêm.

"Chỉ nhi!" Mặc Kỳ Uyên gọi to nhưng không kịp, cánh tay chỉ kịp chạm vào góc áo của nàng thì mắt đã thấy nàng khom người lao về phía doang trướng.

Đêm nay bọn họ đến chỉ với mục đích dò đường, không thể nhiều chuyện, nhỡ đâu gặp phải phiền toái gì sẽ rất khó thoát thân.

Không thể dùng tốc độ nhanh nhất ngăn Vân Chỉ lại, hai người còn lại oán giận nhìn nhau, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi nhanh chóng đuổi theo.

Ba người đều là cao thủ trong số các cao thủ, bóng dáng nhẹ nhàng lướt qua hàng loạt các doanh trướng, không cần phải mất thời gian tìm kiếm Vân Chỉ đã nhanh chóng phát hiện một núi nhỏ lương thảo đang ở một nơi dễ thấy trong bóng tối.

Trong lòng mừng rỡ, nhưng cũng có chút nghi ngờ, lương thảo của cả một đại quân thì hẳn là nên đặt ở một nơi bảo vệ thật tốt mới đúng chứ, làm sao lại có thể đặt ở một dễ thấy như vậy được?

Tuy nhiên chỉ cần đó là lương thảo, đốt nó là được, cần quái phải để ý nó đặt ở nơi nào chứ! Lấy từ bên hông ra một hộp quẹt nhỏ, lửa vừa được đốt lên thì đã bị Khâu Lệ Mang Lãng ở phía sau nhanh chóng dập tắt, ngăn cản hành động của nàng.

"Đây không phải là lương thảo thật sự, chỉ là ảo giác mà thôi, ngươi mà châm lửa như vậy thì sẽ có người ra vây đánh chúng ta!" Mang Lãng nhanh chóng giải thích, may mà hắn ngăn cản kịp thời, nếu đến chậm một bước thì ba người bọn họ cho dù có mọc cánh thì sợ rằng cũng không thể thoát khỏi đây mà phải chắp nhận làm tù binh!

Vân Chỉ nghĩ mà cảm thấy có chút sợ hãi, quả nhiên nàng vẫn nên tin tưởng trực giác của bản thân.

"Ngươi có biết lương thảo thật sự được đặt ở đâu không?" Tuy rằng thất bại nhưng Vân Chỉ vẫn chưa từ bỏ ý định. Việc không có đạo đức chính là việc nàng thích làm nhất, hơn nữa lần trước quân địch đã đốt lương thảo của mình trước, nên nhất định nàng phải trả lại gấp đôi, đốt quân lương của bọn hắn!

"Đi theo ta!" Khâu Lệ Mang Lãng bất đắc dĩ nói. Tuy rằng hắn không biết vị trí chuẩn xác của quân lương nhưng dựa vào hiểu biết của hắn đối với Khâu Lệ thì hẳn sẽ không sai được.

Tuyệt nhiên không để uổng chút công phu nào, mấy người đã tìm đến được lương thảo thật sự, trong lòng Vân Chỉ thầm than, quả nhiên bên người có người nhà quân địch thì mọi chuyện đều dễ làm hơn, so với một người không đầu không đuôi như quả là có hiệu suất hơn hẳn!

Lúc này, Mặc Kỳ Uyên nhìn hai người đứng một bên, ghen ghét lộ rõ trên mặt, hai mắt bốc hỏa bắn về phía Khâu Lệ Mang Lãng, không tiếng động trách cứ: "Ngươi mang Chỉ nhi chạy loạn như vậy làm gì! Vạn nhất bị phát hiện thì làm sao bây giờ?"

Không ngại nhìn thẳng vào hai mắt hắn, giống như đang nói: "Ai bảo ngươi ngay cả nương tử của mình cũng không trông chừng được!"

Lửa cháy bắt đầu lan rộng, ánh lửa chói mắt nhanh chóng nở rộ trong đêm đen, Vân Chỉ còn bỏ vào đó một chút thuốc bột dẫn lửa, hỏa lực sẽ càng mạnh hơn, không hề kém cạnh so với dầu mỏ đốt trên mặt sông, cho dù lửa có bị dập tắt thì một chút lương thảo cũng thể giữ lại!

Ba người dùng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi hiện trường, nhưng đúng lúc xoay người quay đi là lúc mà bỗng nhiên một cái lưới dệt bằng tơ xuất hiện. Nhất thời thân hình bị nó chắn lại, mà ngọn lửa cũng rất nhanh chóng gây sự chú ý với đám binh lính phía trước!

"Là quân địch! Nhanh đi bẩm báo Tướng quân đến thu lưới!" Có người bình tĩnh hạ lệnh trong đám người.

Đao thương của tất cả mọi người vây xung quanh cái lưới đang ngăn cản ba người kia, nhưng cũng không dám xông lên xé lưới bắt người.

Mà trên thực tế cũng không dám, cái lưới này chỉ người trong Hoàng tộc Khâu Lệ mới có khả năng tháo ra.

Đương nhiên, đám binh lính đứng ở đó cũng hoàn toàn không thể nghĩ là trong số ba người đứng đó có một người là Hoàng tử Khâu Lệ!

Vừa bị cái lưới này bao vậy, Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng chuẩn bị phá vỡ tấm lưới này, nhưng Khâu Lệ Mang Lãng bên cạnh lại ngăn cản lại, dùng ánh mắt ý bảo hắn có thể phá giải cái lưới này.

Không ngờ là làm một Hoàng tử chịu đau khổ ở Khâu Lệ mà lại còn có cơ hội dùng đặc quyền của người Hoàng tộc để cứu bản thân hắn một mạng.

Lặng lẽ đọc chú ngữ, tay tạo ra một luồng gió xoáy ảo diệu, trong chớp mắt đã thu được cái lưới đang vây khốn bọn họ vào trong tay, không đợi đến khi đám binh lính trông coi phản ứng kịp, ba người dùng tốc độ tia chớp hướng về nơi ít người nhất để phá vòng vây.

Lúc này Khâu Lệ Thương Kình cũng đang chạy ra để thu lưới bắt người, liếc mắt một cái liền nhận ra ba người đang đánh nhau cùng đám binh lính, mà lửa cháy bên kia chính là kiệt tác của bọn họ.

Lửa giận tăng vọt, lập tức phi người đánh về phía mấy người kia!

Ba người gian nan giải quyết xong đám binh lính liền nhanh chóng chạy về nơi an toàn, những người truy kích phía sau dần dần giảm đi nhưng vẫn có bóng dáng mấy người khinh công không kém vẫn cố gắng đuổi theo.

Phía trước có một doanh trướng chắn đường, ba người rất ăn ý chia thành ba đường tiếp tục chạy, sau khi Khâu Lệ Mang Lãng chạy vào bên trong đám doanh trướng, do dự một chút rồi nhanh chóng hướng về một hướng khác rồi tiếp tục chạy!

Khâu Lệ Mang Lãng phải chạy qua lều trại nên tốc độ có phần không thể theo kịp.

Tiếng bước chân đuổi theo càng ngày càng gần, vừa đúng lúc chạm mặt một cái doanh trướng liền nhanh chóng vén rèm đi vào bên trong trốn.

Bên trong có một người, trong đầu Khâu Lệ Mang Lãng nhanh chóng xác định, nhanh tay nhanh chân định nhảy ra phía ngoài dùng một tay đã chế trụ được bóng dáng đó.

"Bên trong có quân địch sao?" Trong bóng đêm, người ngăn cản Mang Lãng phát ra một giọng nói của một người phụ nữ, hơn nữa giọng nói còn rất thong thả, không có chút sợ hãi nào khi của người đang bị bắt ép.

Giọng nói này rất quen thuộc, Khâu Lệ Mang Lãng cảm giác có chút quen thuộc, chẳng lẽ người này là người hắn đã từng quen biết sao?

Thấy Mang Lãng không lên tiếng, hai hàng lông mày của Khâu Lệ Đại Cơ thẳng ra, cánh tay như rắn vòng qua kiềm chế ngược lại hắn, nhẹ nhàng di chuyển ở phía trên vai phải của hắn rồi đảo người ra, dĩ nhiên là đã điểm trúng huyệt đạo của Khâu Lệ Mang Lãng.

Cánh tay áo rộng rãi vẫy nhẹ, ngay sau đó, doanh trướng liền trở nên sáng ngời!

Ánh sáng bất ngờ, hai người nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc!

Ánh mắt Khâu Lệ Mang Lãng nhìn khuôn mặt có phần quen thuộc kia, trong ánh mắt có chút gì đó ủy khuất, người trước mắt chính cô cô yêu thương hắn nhất khi hắn còn là một thiếu niên, là người trước khi Khâu Lệ Thương Kình ác ma kia trở về đã đi lấy chồng xa ở Mặc Kỳ, không ngờ đến một ngày có thể nhìn thấy nàng ở trong quân doanh Khâu Lệ này!

Mấy chữ Đại cô cô trong miệng còn chưa kịp nói ra thì đột nhiên lại lời nói của Khâu Lệ Đại Cơ dọa sợ giật mình.

"Yêu quái! Ngươi là yêu quái!" Đột nhiên nàng kích động nói ra tiếng, vẻ mặt vui sướng giống như gặp phải một chuyện không có khả năng xảy ra mà cảm thấy vui mừng khiếp sợ như điên. "Yêu quái, ta đang nằm mơ hay sao? Ngươi sống lại, ngươi trở lại bên ta rồi sao!"

Ôm chặt lấy Khâu Lệ Mang Lãng đang mơ màng không hiểu vào lòng, hoàn toàn không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng.

Một người nào đó bị ôm lấy cũng không thể động đậy, hắn có thể nhìn ra cô cô này không giống với trước đây. Trải qua cả mười mấy năm trời, thế nhưng nàng lại không già đi một chút nào, hơn nữa nàng lại có võ công và nội lực thâm hậu như vậy, vừa nhìn thấy đã nhận sai mình, rốt cuộc người này có phải là Đại cô cô hắn biết lúc nhỏ hay không quả là khó xác định.

"Trước tiên có thể giải huyệt cho ta hay không?" Nuốt ba chữ Đại cô cô vào trong bụng, Khâu Lệ Mang Lãng cũng không phủ nhận thân phận của nàng.

Khâu Lệ Đại Cơ từ từ phục hồi lại tinh thần, nàng nhấc tay giải huyệt cho hắn, hai mắt lưu luyến nhìn khuôn mặt trước mắt, giống như còn chưa dám xác định người mà nàng ngày nhớ đêm mong có một ngày có thể trở lại bên nàng!

Dĩ nhiên gương mặt xinh đẹp trở nên đẫm nước mắt, khóe miệng nhếch lên muốn hỏi chuyện thì ngoài trướng lại vang lên tiếng Khâu Lệ Thương Kình: "Tỷ tỷ, ngươi còn tỉnh sao?"

Hắn nghe thấy bên trong có tiếng động nên mới đi đến phía ngoài doanh trướng này, không đợi đến khi người bên trong trả lời đã dùng tay xốc rèm lên đi vào, đập vào mắt là hình ảnh Khâu Lệ Mang Lãng đứng bên người tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ! Hiện tại người này là phản đồ của Khâu Lệ, tỷ tỷ nhanh đi đến bên người Bổn vương!" Nhìn Khâu Lệ Đại Cơ không có vẻ gì là phòng bị đứng ở đó, tưởng rằng Mang Lãng đã thắng được nàng nên muốn hắn muốn bảo vệ tỷ tỷ của hắn.

Thấy có người đến đây, Khâu Lệ Đại Cơ nhanh chóng ổn định cảm xúc: "Cái gì mà phản đồ! Yêu quái làm sao lại chịu là một quân cờ trong sự tranh đấu của mấy nước nhỏ chứ, ngươi muốn giết hắn thì còn chưa có khả năng đó!"

"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?" Khâu Lệ Thương Kình cau mày, một chữ tỷ tỷ nói hắn đều không hiểu: "Hắn là Vương điệt Khâu Lệ Mang Lãng, nhất định hôm nay Bổn vương phải bắt hắn!"

"Hừ, ta đã đến đây thì chắc chắn không sợ gặp ngươi! Hiện tại chúng ta thanh toán hết mọi ân oán luôn một thể đi!" Cũng không chờ hắn ra tay liền ra chiêu trước, tuy rằng trong lòng biết hiện tại năng lực bản thân còn chưa chiến thắng được hắn nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như cá rách lưới chết mà thôi!

Không đúng! Không đúng! Giọng nói này không phải là của yêu quái, rốt cuộc hắn là ai? Tại sai lại có vẻ ngoài giống như đúc yêu quái đến như vậy, Khâu Lệ Đại Cơ ngẩn người không dám tin, vừa vui lại vừa buồn, nhất thời khiến người ta có cảm giác nàng già đi rất nhiều.

Hai người đánh qua đánh lại được mười chiêu, dĩ nhiên thắng bại cũng đã bộc lộ rõ ràng. Khâu Lệ Thương Kình hừ lạnh một tiếng, dùng xích thủ không quyền bức hắn đến mức không còn đường thối lui, năm ngón tay đánh về phía huyệt đan điền, muốn phế võ công người này, sau đó bắt hắn tiến hành tra hỏi.

Nhưng ngay khi một chưởng chuẩn bị đánh tới thì đột nhiên lại bị một đường ánh sáng phá giải chiêu thức tàn nhẫn của hắn, Khâu Lệ Thương Kình không thể chịu được chưởng phong này, mạnh mẽ lùi về phía sau vài bước, một tay che ngực, tức giận nhìn về phía người đã ra tay: "Tỷ tỷ! Ngươi có biết là ngươi đang làm gì không?"

"Cho dù có như thé nào, người này bản cung chắc chắn sẽ bảo vệ!" Ngay cả hắn không phải là yêu quái thì nàng đâu thể trơ mắt nhìn khuôn mặt của yêu quái bị người khác dùng sát chiêu, nàng hoàn toàn không làm được!

"Tướng quân! Không tốt, toàn bộ quân địch đã vượt qua sông, đang ở bên ngoài khiêu chiến!"

Đột nhiên bên ngoài có binh lính lớn tiếng bẩm báo, hiện tại vấn đề này không thể tiếp tục xử lý, Khâu Lệ Thương Kình khẽ chửi một tiếng, chỉ có thể mặc kệ hắn, quân Mặc Kỳ đang đợi bọn họ ở phía trước, trận đánh hôm nay chắc chắn sẽ không tốt đẹp chút nào!

Không cam lòng liếc nhìn hai người trong màn trướng, phất tay áo đi ra ngoài, một lần nữa Khâu Lệ Mang Lãng chạy thoát trong tay hắn, những thứ hắn từ trước đến nay chưa bao giờ tuột khỏi tay hắn cả!

Trong màn trướng chỉ còn lại hai người, Khâu Lệ Đại Cơ cũng không nói chuyện, giống như là vẫn chưa trở lại được bình thường.

"Ngươi.........Có phải là Đại cô cô hay không?" Mang Lãng do dự hỏi, tuy rằng hoàn toàn không giống với Đại cô cô trong ấn tượng của hắn, nhưng vừa rồi nàng lại ra tay cứu hắn, lại càng khiến hắn không thể xác định được đúng sai nữa rồi.

Không nghĩ sẽ trả lời vấn đề của hắn, Khâu Lệ Đại Cơ đang không nói gì một hồi lâu rồi lại đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Ngươi đi đi! Đừng ở lại để bản cung tiếp tục nhìn thấy ngươi!"

Nghi ngờ nhìn lại nàng vài lần nhưng cuối cùng vẫn quay đầu chạy ra ngoài, bên ngoài quân đội cũng đang dùng tốc độ nhanh nhất để chuẩn bị ứng chiến, Khâu Lệ Mang Lãng không có gì ngăn cản rất nhanh đã chạy thoát ra bên ngoài, đi vòng đường xa rồi tìm được Vân Chỉ trong quân đội Mặc Kỳ.

Mà lúc này trong doanh trướng chỉ còn lại duy nhất Khâu Lệ Đại Cơ, nàng vẫn đang duy trì động tác ban đầu, không có chút phản ứng nào.

Gặp lại khuôn mặt của yêu quái, chuyện cũ như thủy triều ùa vào trong đầu nàng, không thể nhớ là trước đây bao lâu đã từng có một đôi, triền miên tươi đẹp. Ngay cả khi bọn họ sống trong một tam giới âm u, không có địa vị nhưng bọn họ vẫn yêu nhau say đắm, chân tình đó trong cuộc sống mấy người có thể lĩnh hội được?

Sau đó bọn họ còn tiêu dao hơn so với cả thần tiên, nhưng một trận chiến đã phá hủy hết tất cả mọi chuyện, mà đầu sỏ chính là Mặc Kỳ Uyên hiện tại!

"Thế nào? Nhớ đến chuyện cũ đau lòng rồi hả?"

Nghe thấy một giọng nói tà mị, trong nháy mắt Khâu Lệ Đại Cơ tỉnh táo lại, hai mắt không thể tin nhìn không gian trống rỗng bên cạnh giờ lại xuất hiện một nam tử mặc áo giáp màu đỏ đầy tà khí.

Chỉ cần liếc mắt một cái, nàng đã biết nam tử trước mặt không phải là người! Hơn nữa, trong đầu nàng còn mơ hồ cảm nhận được người này nàng đã từng biết.

Rất tự nhiên rót cho mình một chén trà, giương mắt nhìn nữ tử đối diện đang cố gắng nhớ lại, không nhịn được lạnh giọng trào phúng: "Xem ra trong thân thể người phàm tầm thường này không chỉ thần lực bị tiêu hao mà ngay cả trí nhớ cũng mất đi rất nhiều!"

Khinh thường khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó một luồng ánh sáng màu đỏ hiện lên trong tay nam tử liên tục chiếu vào Khâu Lệ Đại Cơ.

Khâu Lệ Đại Cơ không phản kháng, bởi vì lúc này trong đầu hiện ra rất nhiều những đoạn ngắn vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng biết, người này đang giúp nàng khôi phục trí nhớ của kiếp trước! Hắn nói không sai, mười năm trước mượn tạm cơ thể coi như thích hợp này đã làm tổn thất đi ngàn năm thần lực của nàng, cũng bỏ đi của nàng rất nhiều trí nhớ.

Ánh sáng thu hồi, hai mắt Khâu Lệ Đại Cơ mở ra, ánh mắt không hề biến hóa nhưng dường như trong đó có thêm vài phần hiểu rõ hơn, công lực toàn thân có sự tăng lên rõ rệt.

"Đế Thú Cữu Lễ?" Đây chính là một người nguy hiểm trong Ma giới, hắn đến Nhân giới làm gì?

"Cuối cùng đã nhận ra bản tôn rồi!" Thấp giọng cười khẽ vài cái: "Đợi ở Nhân giới lâu như vậy, Âm Thần Ngọc Nữ, ngươi không phải là vẫn chưa thu hoạch được gì đó chứ!"

"Hừ, ta đã lấy thân thể này đọ sức cùng hắn lâu như vậy, đương nhiên là muốn hành hạ hắn thật tốt, dùng tài năng và hiểu biết của ta giải trừ mối hận trong lòng!" Bị Cửu Lễ dùng giọng trào phúng nói, cừu hận trong lòng lại ầm ầm trỗi dậy, cho dù không cần chân thân, chỉ bằng năng lực hiện tại của nàng, muốn giải quyết vài kẻ phàm tục vẫn còn dư dả!

Cữu Lễ chậm rãi đứng dậy, cử chỉ tà mị cao quý của hắn hoàn toàn không có chút khác biệt nào so với trước đây.

"Theo như bản tôn biết, hiện tại thân là người phàm nhưng Mặc Kỳ Uyên và Thiên Đại Vân Chỉ đã trở thành chủ nhân của Phượng Hoàng Thần Thú, không qua bao lâu nữa, bằng chút thần lực hiện tại ngươi cũng sẽ không còn là đối thủ của bọn họ rồi!" Nhìn về phía Khâu Lệ Đại Cơ cười một cách quỷ dị, giọng nói trầm thấp, đáng sợ giống như đến từ địa ngục nhưng lại có một sự mê hoặc như bị ma quỷ dụ dỗ: "Ngươi và bản tôn vẫn là quan hệ hợp tác như trước kia, thời gian này bản tôn vẫn không thể xuất hiện thời gian dài ở Nhân giới, tuy nhiên bản tôn sẽ luôn ở một chỗ bí mật mà âm thầm giúp đỡ ngươi!"

Nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng Khâu Lệ Đại Cơ cũng hiểu rõ rằng chỉ bằng một mình nàng thì sẽ rất khó đối phó với mấy người này, tuy rằng biết Cửu Lễ giúp đỡ mình là có mục đích nhưng chỉ cần quá trình vẫn tương tự như vậy thì có gì mà không thể hợp tác?

"Được thôi! Cuối cùng bản cung sẽ giao Thiên Đại Vân Chỉ cho ngươi, hiện tại ngươi cho bản cung năm trăm năm thần lực!" Khâu Lệ Đại Cơ bình tĩnh giao dịch, giao dịch cùng với ma quỷ đương nhiên không thể có một chút lơi lỏng và tổn thất nào!

"Ha ha ha, quả nhiên khẩu vị vẫn lớn như vậy! Tuy nhiên bản tôn có thể cho ngươi được!" Cửu Lễ kiêu ngạo cười to vài tiếng, ngôn ngữ và biểu cảm của hắn khiến người ngoài không thể nhìn ra hỉ nộ của hắn!

Giao dịch hoàn thành, tự nhiên trở thành lão bằng hữu, Khâu Lệ Đại Cơ nhìn Cửu Lễ, có chút tò mò hỏi: "Vì sao đường đường là một Đế Thú lại đi si tình với một nữ thần không biết tốt xấu như thế, ngay cả đến khi nàng là một người phàm tầm thường mà ngươi vẫn không ghét bỏ buông tay? Nghe nói lúc trước nàng một mực cự tuyệt Đế Thú ngươi, không để cho ngươi chút mặt mũi nào!"

"Hừ, làm gì có nữ nhân nào mà bản tôn không chiếm được! Đã chuyển thế làm người thì bản tôn sẽ chinh phục nàng - một người phàm không sức lực, rồi hủy diệt thân thể nàng, trừng phạt hành động ngày đó của nàng!" Lời nói của Khâu Lệ Đại Cơ chạm vào nỗi đau của hắn, làm kẻ đứng đầu Ma giới, lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất nữ nhân hắn coi trọng lại cự tuyệt hắn, không có chút nào nể tình sự bi thương của hắn!

Khâu Lệ Đại Cơ âm thầm cười, động cơ của hắn đã là như vậy thì nàng sẽ vui vẻ giúp hắn một chút, như vậy chẳng phải công cuộc trả thù của nàng với Mặc Kỳ Uyên sẽ càng thú vị hơn sao?

/81

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status