Trong đình viện có một mảnh đất trống nhỏ, Tô Di gieo một hạt giống dưới bùn.
- Là một loại thảo dược sao?
Mục Triển nhìn thê tử xinh đẹp trồng cây, đứng ở phía sau cười hỏi.
- Không phải thuốc, là hoa.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy trên trán hơi ngứa, hình như có mồ hôi, vì thế định nâng tay lên.
- Hoa?
Hắn vội vàng giữ bàn tay dính bùn của nàng lại, lấy khăn tay lau trán cho nàng để tránh khuôn mặt xinh đẹp này bị bẩn.
- Sao nàng lại muốn trồng hoa?
- Mục Triển, đây là lễ vật của ta dành cho chàng.
Nàng chỉ vào cửa sổ thư phòng của hắn đối diện với chỗ đang đứng:
- Chờ cây lớn lên, nở hoa, lúc chàng đọc sách hay xử lý công việc đều có thể ngửi thấy mùi hương của nó.
- Lễ vật cho ta? Hắn ngạc nhiên: – Ha ha, thật là món quà thú vị.
- Mục Triển…
Trong mắt Tô Di thoáng chút u buồn:
- Đến khi hoa nở, nhất định chàng phải xem nó.
- Mỗi ngày ta sẽ đều nhìn nó.
Hắn đang vui mừng nên không để ý để vẻ khác lạ của nàng, cúi xuống hỏi:
- Hoa này tên là gì?
- Thanh toàn. Nàng trả lời.
- Tên rất hay. Mục Triển khen ngợi: – Chắc hẳn cũng rất đẹp.
- Là một loài hoa màu trắng, rất trong trắng, thuần khiết, cũng không phải là rất xinh đẹp.
Tô Di nhìn sâu vào mắt hắn:
- Nhưng nó có đặc điểm rất riêng biệt
- Đặc biệt?
- Bình thường, sau khi hạt nảy mầm thì sẽ vỡ tan đi để thành cây thành lá… nhưng hạt giống này sẽ biến thành hoa, trong đóa hoa giữ lại nguyên bộ dáng lúc đầu của hạt
- Vậy sao? Mục Triển ngạc nhiên: – thật là tò mò, ta muốn xem xem.
- Thiếp đã chôn chúng xuống đất rồi, đừng quấy rầy chúng.
Tô Di gỡ tay ra bịt mắt hắn lại:
- Chờ chúng theo hoa mọc lên, chàng nhìn cũng không muộn mà
( Cái thể loại cây kì quái này tớ cũng chả hiểu là gì cả, dịch k thoát ý xin được lượng thứ)
- Được. Vậy ta sẽ cố chờ đến khi hoa nở.
Hắn mỉm cười nhắm mắt lại, cúi đầu, hôn trúng môi nàng:
- A Âm, cảm ơn nàng…
- Ưm…
Giờ nàng đã không còn cự tuyệt hắn như trước mà đã ngoan ngoãn chấp nhận sự ôn nhu của hắn.
- Vương gia!
Đúng lúc này có một nha hoàn chạy vào, nhìn thấy tân Vương phi và Vương gia thân thiết thì vội vàng xoay người.
- Chuyện gì? Mục Triển không chút hoang mang hỏi.
Mấy ngày nay, nàng đã quen với việc hắn không coi ai ra gì mà thân mật với nàng ở giữa ban ngày, lúc này tuy mặt nàng đỏ bừng nhưng vẫn để mặc hắn ôm ấp.
- Bẩm Vương gia, Vương phi. Lão thân gia cùng thái thái đến đây
- Ai? Tô Di kinh ngạc.
- Chính là cha mẹ nàng đó! Mục Triển cười: – Ha ha, thật trùng hợp, ta đã định đón nhạc phụ, nhạc mẫu vào kinh sống, chỉ sợ nàng không đồng ý. Giờ thì hợp ý ta rồi
- Cha mẹ thiếp đến đây…
Không biết vì sao, cha mẹ đột nhiên đến, làm cho nàng sinh ra một dự cảm xấu
- A Âm, nàng không vui sao? Mục Triển phát hiện ra ánh mắt nàng u sầu.
- Vương gia có lòng đón phụ mẫu thiếp vào kinh, sao thiếp lại không vui. Tô Di thuận miệng đáp.
- Giờ chúng ta cùng đi bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu đi.
Hắn vui mừng kéo nàng đi. Tô Di vừa đi vừa cúi đầu, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thất bất an như vậy. Nàng cứ từng bước theo hắn đi vào tiền sảnh
- A Âm
Tô mẫu đang uống trà vừa thấy nàng đến thì cười khanh khách đứng dậy nói:
- Mau đến cho mẫu thân xem xem ngươi có béo lên chút nào không?
- Nhất định là béo rồi. Ở Vương phủ không béo lên sao được. Tô phụ ngồi đó trêu đùa
- Tiểu tế (con rể) bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu. Mục Triển tiến lên hành lễ.
- Vương gia đừng làm như vậy, sẽ khiến chúng ta tổn thọ mất.
Tô phụ Tô mẫu vội vàng hoàn lễ.
- Nhạc phụ, nhạc mẫu đừng khách khí, nay chúng ta đã là người một nhà, cứ gọi thẳng tên ta là được.
Hắn ân cần tiếp đón:
- Kinh thành tuy rằng không có bốn mùa tươi đẹp như Trọng Châu nhưng cũng có những nơi phong cảnh đẹp. Hai người ở lại đây lâu dài đi, A Âm cũng cần có người bầu bạn.
- Các ngươi đang trong giai đoạn tân hôn, hai kẻ già như chúng ta ở đây chẳng phải là làm trở ngại cho các ngươi sao? Tô phụ cười nói: – Kinh thành chúng ta muốn sống nhưng cũng không nên là ở đây.
- Nhạc phụ, nhạc mẫu nếu muốn thoải mái cũng không cần ở trong Vương phủ này. Phủ này đề phòng thâm nghiêm, quả thực khiến người khác không thoải mái. Ta có vài biệt viện ở trong kinh thành, các ngươi có thể chọn một nơi.
Mục Triển khẳng khái nói
- Hiền tế, ý ta không phải như vậy.
Tô phụ vội vàng lắc đầu:
- Chúng ta Tô gia tuy rằng nghèo hèn cũng là không đến mức ăn nhờ ở đậu nhà con rể.
- Vậy ý nhạc phụ đại nhân là… Hắn cũng không thực sự hiểu.
- Hiền tế. Nhạc phụ ngươi cũng từng học sách thánh hiền, đã tham gia qua mấy khoa thi cử. Nay tuy rằng đã già cả nhưng vẫn muốn vì nước vì dân mà được giúp đỡ Hoàng thượng. Nếu có chức quan nào còn khuyết, không bằng để cho nhạc phụ một phần. Ta nhất định tận tâm hết sức làm tốt, không để ngươi mất mặt.
- Cha…
Tô Di tuy rằng sớm đã đoán được cha mẹ không bao giờ không có chuyện gì mà lại đến nhưng không ngờ họ đến là để đòi quan tước. Nàng lập tức cản lại:
- Cha, ngươi cũng biết làm quan trong triều cần phải thông qua khoa cử, được Hoàng thượng phê chuẩn, Lại bộ đề bạt. Nhưng cha lại không có những điều đó, Mục Triển dù làm Vương gia thì cũng không có quyền lớn như vậy.
- Ta không nói phải làm quan to, cùng lắm chỉ là một chức quan nhỏ cũng được chứ gì. Tô phụ trừng mắt nhìn nàng một cái
- Cho dù là Tri huyện thất phẩm cũng phải là tiến sĩ, nhưng cha còn chưa phải là cử nhân…
- Câm mồm!
Tô phụ giận dữ mắng nữ nhi:
- Mục Triển còn chưa nói ngươi đã ở bên lằng nhằng cái gì? Nam nhân chúng ta nói chuyện, tốt nhất đám nữ nhân nên im miệng một bên.
- Nhạc phụ nếu thật sự muốn làm quan cũng không phải là không được…
Mục Triển hơi đăm chiêu:
- Có lẽ tiểu tế có thể đi cầu Hoàng thượng….
- Vương gia. Tô Di vội cắt lời hắn. – Không cần vì thiếp mà làm trái với nguyên tắc của mình
- Đồ nghịch nữ, ngay cả Vương gia cũng dám cắt lời. Tô Phụ quát lới
- Nếu phụ thân thực sự tôn trọng Vương gia thì sẽ không ép buộc chàng phải ban chức tước cho người.
Nàng vẫn kiên quyết chống đối.
- Con nha đầu chết tiệt này! Tô mẫu tát thẳng vào mặt nàng: – Cha mẹ nuôi ngươi khôn lớn, ngươi báo đáp như vậy?
- Nữ nhi có thể tận tâm phụng dưỡng cha mẹ cả đời, nhưng yêu cầu này thì vạn vạn không thể đáp ứng. Phụ thân nếu thực sự muốn làm quan thì đường đường chính chính tham gia khoa cử, đừng bắt Vương gia làm những việc trái với kỉ cương phép nước.
Vừa bưng má nàng vừa đáp.
- Ngươi… Tô phụ tức đến run người: – Đồ nghịch nữ!
- Ngươi cũng không nghĩ lại xem, ngươi gả được vào Vương phủ là ai đã giúp ngươi.
Tô mẫu trừng mắt nhìn Tô Di. Trong giọng nói đầy ý uy hiếp:
- Lúc trước nếu không phải nhờ phụ thân ngươi thì ngươi có được nhân duyên mỹ mãn như ngày hôm nay. Ngươi đã tuyệt tình như vậy thì sau này cũng chớ có hối hận.
- Nữ nhi tuyệt không hối hận.
Nàng đương nhiên hiểu được hàm ý của mẫu thân:
- Xin mẫu thân khuyên cha thu hồi lại ý nghĩ không thực tế đó
- Được. Tốt lắm
Tô Mẫu tức giận cười lạnh:
- Ông à chúng ta đi thôi, coi như hôm nay chưa từng đến.
Tô phụ hung hăng hừ một tiếng, phất tay áo bước ra cửa.
- Nhạc phụ đại nhân, xin dừng bước…
Mục Triển cười làm lành:
- Trời đã tối, hai người còn định đi đâu? Không bằng tạm thời ở lại, ngày mai bàn bạc thêm
- Nha đầu kia đã có thái độ này thì chúng ta còn mặt mũi ở lại sao? Tô mẫu đáp: – Cho dù chúng ta ngủ ở đầu đường xó chợ cũng không ở lại đây thêm một khắc.
Nói xong đỡ Tô phụ đi thẳng.
- Người đâu.
Mục Triển sai thủ hạ:
- Sai một kẻ tháo vát đi theo bọn họ, xem bọn họ nghỉ ngơi ở đâu rồi lập tức về báo cho ta và Vương phi
- Vâng thưa vương gia.
Quay lại, hắn thấy Tô Di ủ rũ ngồi trên ghế, Mục Triển ôn nhu an ủi:
- Yên tâm, có người đi theo, bọn họ sẽ không sao đâu
- Thiếp biết. Tô Di nhíu mày, có chút đăm chiêu.
- Thật ra không cần phải làm đến nước này. Mục Triển khẽ vuốt tóc nàng: – cùng lắm chỉ là một chức quan thôi, quyền này ta vẫn có.
- Thiếp không muốn chàng vì thiếp mà làm việc thiếu công bằng. Thiếp không muốn làm hồng nhan họa thủy
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ánh lệ:
- Thái tử vẫn luôn canh chừng chàng như hổ rình mồi, thiếp không muốn cha mẹ thiếp thành nhược điểm của chàng…
- Đồ ngốc. Hắn ôm nàng vào lòng: – Như vậy sẽ khiến nàng mang tội bất hiếu.
- Từ nhỏ, thiếp có nghe phụ thân oán giận chế độ khoa cử bất công. Phụ thân thi hết lần này đến lần khác đều không đỗ. Thiếp vạn vạn cũng không ngờ, phụ thân gả thiếp cho chàng là để cầu danh lợi…
Nếu đổi là A Âm, phụ thân có thể lợi dụng hôn nhân của muội ấy không? Không, nếu là A Âm, có lẽ không cần phụ thân mở miệng A Âm cũng sẽ tự cầu danh lợi cho phụ thân.Đây là sự khác nhau của nàng và A Âm, cũng là nguyên nhân A Âm được chiều chuộng còn nàng thì không.
- Nàng lại không vui rồi.
Mục Triển nâng cằm nàng lên:
- Lúc đầu ta tưởng vì ta cưỡng hôn nang khiến nàng không vui, nhưng bây giờ ánh mắt nàng lúc nào cũng vẫn u buồn… Nói cho ta biết vì sao vậy?
Nàng cố gắng cười, cũng không trả lời.
“Mục Triển, nguyên nhân chính thiếp đã chôn vùi dưới lớp đất bùn đó. Hy vọng một ngày kia chàng có thể thấy. Thiếp thật sự không có dũng khí để nói với chàng” Nàng thầm nói trong lòng
Trong căn phòng trống có một chiếc gương.
Nàng kinh ngạc đi vào.
Hôm nay, hình như là ngày nàng chính thức được sắc phong thành Nam kính vương phi, nàng nhìn mình trong giương, áo thêu loan phượng, mũ phượng long lanh.
- Tỷ tỷ..
Bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng gọi như truyền đến từ cõi chết.
Nàng nhìn chung quanh vẫn không thể thấy được tiếng gọi bắt nguồn từ đâu.
Lúc này, trong gương lại thay đổi, vẫn là gương mặt đó nhưng trang phục đỏ thẫm như lửa cháy báo thù, mà khuôn mặt kia hiện lên nụ cười hiểm ác, lạnh run người
- Tỷ tỷ.
Nàng nhìn người trong gương vươn tay ra, gương vỡ vụn. Trong tay đó có một con dao đâm thẳng đến trái tim nàng. Máu tươi chảy từng giọt, nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn
- Tỷ tỷ
Người trong gương lại gọi nàng.
- A!!!
Tô Di kêu lên sợ hãi, đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình vẫn nằm trên giường, vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng
- Vương phi, người gặp ác mộng? Tiểu Ngọc vén rèm lên hỏi.
- Bây giờ là giờ nào?
Tô Di hơi nghiêng người, hai mắt mê man. Cảm giác ẩm ướt, phát hiện lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh
- Đã sắp đến giữa trưa. Tiểu Ngọc cười đáp: – Vương gia đến nha môn rồi, sai nô tỳ chuyển lời đến người: Lão thân gia và phu nhân đang ở khách điếm Quân Duyệt, bảo người không cần lo lắng
- Ừm. Nàng gật gật đầu.
- Còn nữa, vừa rồi nha môn có người đến nói Vương gia hẹn Vương phi buổi trưa đến Hồng Tân lâu dùng cơm trưa. Cũng sắp đến giờ rồi, Vương phi nên dậy trang điểm thôi.
- Hồng tân lâu là chỗ nào? Nàng hỏi lại.
- Là tửu lâu tốt nhất kinh thành đó. Ở đó gà quý phi, vịt bát bảo… ăn đều rất ngon. Lần trước nô tỳ được đi theo lão vương phi đến đó một lần, mùi vị cả đời khó mà quên được.
Mắt Tiểu Ngọc sáng bừng lên.
- Vậy lát nữa ta dẫn ngươi đi củng. Tô Di mỉm cười.
- Không không không, Vương gia bảo một mình Vương phi đến, nô tỳ sao dám đi theo. Tiểu Ngọc liên tục xua tay.
- Sao hắn bỗng nhiên lại hẹn ta đến đó ăn cơm trưa. Nàng không khỏi nghi hoặc.
- Đương nhiên là muốn làm cho Vương phi đi ra ngoài giải sầu. Người vào kinh lâu như vậy, trừ lần trước đến Lệ ti phường cùng biểu tiểu thư thì chưa đi đâu. Có lẽ hôm nay Vương gia rỗi rãi nên muốn dẫn người đi thăm thú một chút.
Tô Di thoải mái trong lòng, không tự chủ được mà khẽ cười
- Vương phi, để nô tỳ thay quần áo cho người, chải đầu cho Vương phi kiểu tóc thịnh hành nhất (oài, mode à). Đúng rồi, còn cả những trang sức, quần áo mới này nữa người còn chưa mặc. Hôm nay muốn mặc không?
Nàng luôn luôn không để ý đến mấy chuyện này nhưng khó có được ngày đẹp trời như vậy, Mục Triển lại phí tâm dỗ dành nàng vì thế nàng gật đầu, cho phép Tiểu Ngọc trang điểm cho nàng diễm lệ một chút.
- Vương phi, nha môn phái xe ngựa tới đón ngài!
Vừa mới thay đồ xong, còn đang ngạc nhiên với sự thay đổi của mình thì hạ nhân đã chạy vào thông báo.
- Thiết hộ vệ đã trở lại sao? Tiểu Ngọc hỏi
- Thiết hộ vệ đi theo Vương gia đến nha môn còn chưa trở về
- Vậy… Nô tỳ nhớ Vương gia từng dặn, nếu Vương phi muốn ra ngoài thì phải có Thiết hộ vệ đi cùng, nếu không lại dễ xảy ra chuyện như lần trước. Tiểu Ngọc nhíu mi.
- Nếu là xe của nha môn phái đến, ta đi thẳng đến Hồng Tân lâu hẳn là không có chuyện gì đâu. Các ngươi không cần quá lo lắng như thế. Tô Di không để ý cười nói.
- Tuy rằng Thiết hộ vệ không ở đây nhưng trong phủ vẫn còn các cao thủ khác, hay là chọn một hai người đi theo Vương phi được không. Tiểu Ngọc nhanh trí đáp
- Vậy cũng được. Tô Di nói.
Chỉ chốc lát sau, mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, nàng ngồi lên xe ngựa, từ từ đi về Hồng Tân lâu
- Vương phi, mời qua bên này.
Đến cửa, gã đánh xe của nha môn sai người dẫn nàng đi lên lầu, đến một phòng kín người. Tô Di ngạc nhiên phát hiện Mục Triển không có ở đó, trước cửa sổ, một nữ tử che mặt đang ngồi
- Ngươi là ai? Thị vệ đi theo cảnh giác rút đao ra hỏi
Nữ tử uống trà, thấy ánh đao nhưng cũng không sợ hãi, khẽ kéo khăn che mặt xuống, cười nhẹ với Tô Di:
- Tỷ tỷ, đã lâu không gặp, tỷ tiếp đón muội như thế này sao?
Nhất thời Tô Di cảm thấy lạnh buốt người, lông tóc toàn thân dựng thẳng đứng. Thật lâu sau, thật lâu sau, nàng mới chần chờ hỏi:
- A Âm…… Là muội sao?
Đêm qua vừa nằm mơ thấy A Âm, chẳng lẽ ác mộng đó lại trở thành sự thật? Không… Nàng không nên nghĩ mục đích đến đây của muội muội là như vậy, muội muội không sao, nàng nên vui mừng mới đúng!
- Khó được tỷ tỷ làm Vương phi mà không quên muội muội. Tô Âm hừ nhẹ một tiếng.
- Đây là muội tử của ta, mau thu đao về. Tô Di vội vàng xoay người nói với thị vệ
- Nếu đao đã rút ra sao phải thu về. Nói không chừng chút nữa lại có tác dụng cũng nên. Tô Âm trào phúng.
- A Âm, thời gian đó muội thế nào? Ta cùng cha mẹ đã xuống núi tìm… muội… muội có khỏe không. Tô Di tiến lên thân thiết hỏi.
- Vẫn tốt nhưng không bằng tỷ tỷ được. Tỷ tỷ từ sau khi làm Vương phi thì đúng là không tồi, quần áo sang trọng, son môi đỏ, kim bộ diêu long lanh trên đầu. Ha ha, trước tỷ cũng không như vậy mà. Từng lời của Tô Âm như những mũi tên nhọn.
- Tỷ… Tô Di xấu hổ, hối hận hôm nay mình đã trang điểm quá mức rêu rao, tiến lên định cầm tay A Âm: – A Âm, mấy ngày nay không lúc nào tỷ không nghĩ đến muội…
- Là mong muội chết đi? Tô Âm gạt tay nàng ra: – Ta thấy vẻ mặt tỷ hồng hào, sống rất tốt, sao còn phí tâm vướng bận về ta.
- Tỷ… Tô Di lắc đầu mạnh nhưng không tìm ra được câu trả lời
- Náo nhiệt quá nha. A Âm, hôm nay ngoài ta nàng còn mời ai đến.
Đang trong lúc giằng co bỗng nhiên nghe được giọng Mục Triển.
Áo bào trắng, tuấn nhan tươi cười, hắn hớn hở cùng Thiết Ưng đi vào phòng kín.
- Ha ha, quả nhiên là còn có người khác.
Hắn nhìn sang Tô Âm che mặt, mỉm cười:
- Ta còn nghĩ là hai phu thê chúng ta dùng cơm thôi.
- Tỷ phu hiểu lầm rồi
Tô Âm cúi đầu chào Mục Triển:
- Bữa trưa hôm nay là tiểu muội mời hiền phu thê đến đây
- Ngươi… Mục Triển ngẩn ra, quay đầu nhìn Tô Di: – A Âm, đây là muội muội của nàng, ta nghĩ nàng chỉ có một tỷ tỷ thôi chứ.
- Vâng, nàng quả thật là muội muội của thiếp. Tô Di gật đầu
Giờ này khắc này, nàng mới hiểu được thì ra A Âm phái người giả mạo người của nha môn để dẫn nàng đến đây, đồng thời cũng không biết nàng dùng cách nào để báo cho Mục Triển, để hắn cùng đến.
Mọi việc làm đều thiên y vô phùng, nàng cùng Mục Triển đều không biết mình đã bị lừa.
Kế hoạch của A Âm chu toàn như thế, xem ra chuyện tỷ muội tráo đổi thân phận hôm nay không thể giấu diếm được nữa.
- Tỷ phu, thật ra ngươi nói không sai, A Âm quả thật không có muội muội, người có muội muội là Tô Di
- Cái gì? Mục Triển khó hiểu.
- Chẳng lẽ tỷ phu còn không hiểu sao? Người ngươi lấy về kinh không phải là Tô Âm mà là Tô Di. Tô Âm cười đáp
Mục Triển quay lại nhìn Tô Di, ngơ ngác hỏi:
- A Âm, muội muội nàng nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu?
- Tỷ phu, ngươi gọi nhầm người rồi. Tô Âm cản lại tầm mắt của hắn: – Ta mới là A Âm.
- Đây… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mục Triển vốn thông minh mà giờ phút này cảm thấy thật không thể hiểu nối
- Tỷ phu, ngươi còn nhớ tín vật đã tặng ta không?
Tô Âm giơ tay lên, đưa một miếng ngọc tới trước mặt hắn:
- Người ngươi muốn lấy vốn là ta.
- Cái này… Mục Triển ngạc nhiên: sao lại ở trong tay ngươi?
- Là ngươi tặng cho ta! Tỷ phu, ngươi đã quên sao? Ngày ngươi được thị vệ mang mặt nạ sắt đón về ngươi đã tặng ta thứ này.
Ngọc bội lay động để cho hắn thấy rõ tín vật đó không phải là giả mạo
- Ngươi…… Các ngươi…..
Hắn nhìn Tô Âm, lại nhìn phía Tô Di, nhất thời không nói được lời nào
- Tỷ phu, ngươi muốn biết vì sao tỷ tỷ lấy ngươi chứ không phải ta không? Ngươi muốn biết không? Tô Âm tới gần từng bước
- Bởi vì A Âm ngã xuống vách núi, sống chết không biết, cha mẹ đưa ta gả thay.
Tô Di nhẹ nhàng nói ra đáp án. Chuyện tới nay thì chẳng cần giấu diếm nữa. Cuối cùng nàng có thể tự nói ra đáp án với hắn, nàng cuối cùng đã được thoải mái. Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra mình thật sự quá ngây thơ. Trời cao đâu dễ gì buông tha cho nàng
- Tỷ phu, ngươi muốn biết vì sao ta lại ngã xuống nói không?
Mắt Tô Âm lóe ra một tia sáng lạnh băng:
- Bởi vì tỷ tỷ đẩy ta xuống
- Ngươi.
Tô Di không ngờ được muội muội lại nói ra những lời này, nhất thời sửng sốt
- Tỷ tỷ nhân lúc ta không để ý đẩy ta xuống vực, muốn đẩy ta vào chỗ chết! Vì muốn thay ta xuất giá, làm Nam kính vương phi.
Tô Âm nói ra đầy thống khoái:
- Rốt cục là xảy ra chuyện gì…
Mục Triển cảm thấy thật đau đầu, mọi thứ hắn nghe nhưng đều không hiểu. Vì sao trong chớp mắt lại xuất hiện đến hai A Âm? Lúc trước cứu hắn, người hắn yêu thương, rốt cuộc là ai?
- Tỷ phu, ngươi không tin A Âm sao?
Giọng Tô Âm đột nhiên trở nên thật đáng yêu:
- Ngươi và tỷ tỷ thành thân thì thiên vị nàng sao? Cũng đúng, cũng đúng. A Âm tự biết giờ đã không còn xứng với Vương gia, ngày đó ngã xuống vách núi, A Âm đã bị…
Giọng nói điềm đạm dần trở nên nức nở, nghẹn ngào. Nàng tháo khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt khiến người ta sợ hãi
Một vết sẹo thật sâu từ cánh mũi trở ra, lan đến bên tóc mai, hủy đi nửa khuôn mặt. Khuôn mặt vốn xinh đẹp nay trở nên thật đáng sợ.
- A Âm… Tô Di kinh hãi: – mặt của muội… Làm sao vậy?
- Còn không phải là do tỷ tỷ ban tặng. Lúc ngã xuống vách núi bị đá cắt qua. Tô Âm cười lạnh: – may mà trời không tuyệt đường ta, có một người đi qua đã cứu ta
- Muội được cứu sao không trở về nhà.
Nếu sớm trở về, nàng có thể chữa cho muội muội, không để vết sẹo thành ra thế này.
- Về nhà? Về nhà đề tỷ hại chết sao?
Tô Âm liếc mắt nhìn nàng nhưng lại dùng giọng nói đáng yêu mà nói với Mục Triển:
- Tỷ phu, ngươi xem, đây là kiệt tác của tỷ tỷ. Hôm nay ta đến kinh thành không phải muốn gì, chỉ là muốn cho ngươi biết, người bên gối ngươi là kẻ như thế nào. Ta sợ ngươi mắc mưu mà bị lừa…
Mục Triển nhíu mi không đáp, lặng lẽ ngồi xuống.
Hắn âm thầm thở thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh. Chỉ có bình tĩnh mới phân rõ được là ai đúng ai sai.
- A Âm nói đúng đó
Trong phòng đang tĩnh lặng, bỗng có tiếng nói cất lên từ phía sau bọn họ.
Tô Di trông ra, thấy cha mẹ đang giận dữ đi vào, trừng mắt nhìn mình
- Cha, mẹ các ngươi đến rồi.
Tô Âm như gặp cứu binh, vội bước lên đón.
- A Âm, con đã nói hết mọi việc cho Vương gia chưa? Tô Mẫu hỏi.
- Vừa rồi đã nói hết rồi nhưng không biết Vương gia có tin không. Tô Âm giả bộ nhu thuận đáp.
- Vương gia, việc này cũng tại hai lão già chúng ta tham mối duyên tốt này nên mới cho A Di thay A Âm lên kiệu. Lúc trước A Di cầm một phong thư nói là A Âm không muốn lấy ngươi, đã cùng một kẻ trong trấn bỏ trốn. Chúng ta tin là thật. Nhưng không ngờ nàng lại có gan đẩy thân muội muội của mình xuống núi.
Tô phụ nói như thật:
- Vương gia, hôm qua vừa khéo ở khách sạn gặp được A Âm chúng ta mới biết được chân tướng, cho nên hôm nay vội vàng nói rõ cho ngươi
- Cha.
Tô Di không thể tin được phụ thân lại vu khống mình để giúp muội muội như vậy.
- Vương gia, đây là lá thư lúc trước nha đầu đáng chết kia bắt chước chữ của Tô Âm.
Tô mẫu đưa ra một tờ giấy:
- Ta đưa nó ra đây coi như là chứng cứ
- Mẹ… Tô Dỉ cảm thấy đầu óc mê muội như sắp ngất.
Trên đời này lại có những người cha mẹ như vậy? Dù thế nào nàng cũng là do bọn họ sinh ra, cho dù bọn họ yêu thương A Âm cũng không nên làm như vậy…
Tuy nói trên đời này cha mẹ phần lớn bất công, nhưng bất công đến thế này thì thật sự là hiếm thấy.
Trong nháy mắt này nàng mới hiểu được, cái gì mà hôm qua ở khách sạn trùng hợp gặp nhau, cái gì mà hôm qua mới biết chân tướng. Mọi thứ đều là giả dối. Rõ ràng cha mẹ sớm đã gặp Tô Âm, có lẽ lúc trước bọn họ cũng không định vạch trần kế trộm long tráo phụng đó. Nhưng hôm qua, trong vương phủ, nàng đã cự tuyệt thỉnh cầu của phụ thân nên bọn họ mới thấy đứa con gái này không có tác dụng gì, không bằng đổi lại làm A Âm.
Cho dù không đổi lại cũng sẽ không để nàng sống yên ổn.
Là thư này cũng là vừa mới để A Âm viết đi? Bịa đặt chứng cứ phạm tội để đẩy nàng vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Trước mắt là ngươi một nhà, vốn là những người máu mủ chí thân của nàng nhưng lúc này, ánh mắt nàng mơ hồ, càm thấy những người này thật xa, xa đến nỗi có là ruột thịt cũng chẳng còn lại gì.
Nàng chỉ trông chờ vào Mục Triển.
Giờ đây, nàng chỉ có thể trông chờ vào Mục Triển. người nàng yêu, trượng phu của nàng, hắn sẽ tin nàng chứ?
- Mục Triển, chàng thấy thiếp là người như vậy?
Ánh mắt của nàng đau thương:
- Chàng tin thiêp sẽ làm ra loại chuyện này sao?
Hắn vẫn cúi đầu ngồi, giống như một kẻ đầu gỗ, những người đứng đó không thể hiểu suy nghĩ của hắn lúc này là gì
Nghe xong câu hỏi của nàng, hắn cũng không ngẩng đầu, không nhìn nàng lấy một lần
- Vương gia, nếu ngươi thật sự thiên vị A Di chúng ta cũng không phản đối. Nhưng A Âm thật sự rất đáng thương. Nàng đã hết sức cứu ngươi lúc ngươi bị trọng thương, chăm sóc cho ngươi không ngờ lại nhận lấy kết quả này. Mặt bị hủy không nói, ngay cả trượng phu cũng bị cướp đi…
Tô mẫu nói rồi khóc lớn:
- A Âm ơi A Âm, đứa con gái khốn khổ của ta, sao con khổ như vậy.
- Mẹ…
A Âm cũng không bỏ qua mà gào khóc theo
- Thiết Ưng.
Cuối cùng Mục Triển cũng mở miệng nhưng không nhìn bất luận ai, chỉ hỏi thị vệ bên người:
- Chuyện như thế này nên điều tra như thế nào.
- Người trong hoàng tộc phạm pháp thì phải giao cho Tông nhân phủ. Nhưng chiếu chỉ sắc phong Vương phi chưa chính thức ban xuống, Tô.. Tô Di nương nương coi như chưa phải là người chính thức trong hoàng gia. Vậy theo luật phải đưa đến Hình bộ. Thiết Ưng thấp giọng đáp.
- Vậy trước tiên đưa người về Vương phủ đi.
Mục Triển xua tay
Tô Di nghe vậy ngẩn ra. Hắn, hắn thật sự tin nàng là hung thủ sao?
Ở cùng lâu như vậy, tình cảm sâu như vậy, hắn không hiểu được tính cách của nàng sao? Lúc trước ở Trọng Châu hắn nhận lầm A Âm với nàng là vì chưa quen biết nhiều, nàng cũng không so đo. Nhưng lúc này, hắn thực sự khiến nàng quá thất vọng rồi
Tô Di chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, sức lực cố gắng chống đỡ hao mòn, cả người lảo đảo ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
- Là một loại thảo dược sao?
Mục Triển nhìn thê tử xinh đẹp trồng cây, đứng ở phía sau cười hỏi.
- Không phải thuốc, là hoa.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy trên trán hơi ngứa, hình như có mồ hôi, vì thế định nâng tay lên.
- Hoa?
Hắn vội vàng giữ bàn tay dính bùn của nàng lại, lấy khăn tay lau trán cho nàng để tránh khuôn mặt xinh đẹp này bị bẩn.
- Sao nàng lại muốn trồng hoa?
- Mục Triển, đây là lễ vật của ta dành cho chàng.
Nàng chỉ vào cửa sổ thư phòng của hắn đối diện với chỗ đang đứng:
- Chờ cây lớn lên, nở hoa, lúc chàng đọc sách hay xử lý công việc đều có thể ngửi thấy mùi hương của nó.
- Lễ vật cho ta? Hắn ngạc nhiên: – Ha ha, thật là món quà thú vị.
- Mục Triển…
Trong mắt Tô Di thoáng chút u buồn:
- Đến khi hoa nở, nhất định chàng phải xem nó.
- Mỗi ngày ta sẽ đều nhìn nó.
Hắn đang vui mừng nên không để ý để vẻ khác lạ của nàng, cúi xuống hỏi:
- Hoa này tên là gì?
- Thanh toàn. Nàng trả lời.
- Tên rất hay. Mục Triển khen ngợi: – Chắc hẳn cũng rất đẹp.
- Là một loài hoa màu trắng, rất trong trắng, thuần khiết, cũng không phải là rất xinh đẹp.
Tô Di nhìn sâu vào mắt hắn:
- Nhưng nó có đặc điểm rất riêng biệt
- Đặc biệt?
- Bình thường, sau khi hạt nảy mầm thì sẽ vỡ tan đi để thành cây thành lá… nhưng hạt giống này sẽ biến thành hoa, trong đóa hoa giữ lại nguyên bộ dáng lúc đầu của hạt
- Vậy sao? Mục Triển ngạc nhiên: – thật là tò mò, ta muốn xem xem.
- Thiếp đã chôn chúng xuống đất rồi, đừng quấy rầy chúng.
Tô Di gỡ tay ra bịt mắt hắn lại:
- Chờ chúng theo hoa mọc lên, chàng nhìn cũng không muộn mà
( Cái thể loại cây kì quái này tớ cũng chả hiểu là gì cả, dịch k thoát ý xin được lượng thứ)
- Được. Vậy ta sẽ cố chờ đến khi hoa nở.
Hắn mỉm cười nhắm mắt lại, cúi đầu, hôn trúng môi nàng:
- A Âm, cảm ơn nàng…
- Ưm…
Giờ nàng đã không còn cự tuyệt hắn như trước mà đã ngoan ngoãn chấp nhận sự ôn nhu của hắn.
- Vương gia!
Đúng lúc này có một nha hoàn chạy vào, nhìn thấy tân Vương phi và Vương gia thân thiết thì vội vàng xoay người.
- Chuyện gì? Mục Triển không chút hoang mang hỏi.
Mấy ngày nay, nàng đã quen với việc hắn không coi ai ra gì mà thân mật với nàng ở giữa ban ngày, lúc này tuy mặt nàng đỏ bừng nhưng vẫn để mặc hắn ôm ấp.
- Bẩm Vương gia, Vương phi. Lão thân gia cùng thái thái đến đây
- Ai? Tô Di kinh ngạc.
- Chính là cha mẹ nàng đó! Mục Triển cười: – Ha ha, thật trùng hợp, ta đã định đón nhạc phụ, nhạc mẫu vào kinh sống, chỉ sợ nàng không đồng ý. Giờ thì hợp ý ta rồi
- Cha mẹ thiếp đến đây…
Không biết vì sao, cha mẹ đột nhiên đến, làm cho nàng sinh ra một dự cảm xấu
- A Âm, nàng không vui sao? Mục Triển phát hiện ra ánh mắt nàng u sầu.
- Vương gia có lòng đón phụ mẫu thiếp vào kinh, sao thiếp lại không vui. Tô Di thuận miệng đáp.
- Giờ chúng ta cùng đi bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu đi.
Hắn vui mừng kéo nàng đi. Tô Di vừa đi vừa cúi đầu, trong lòng không hiểu vì sao lại cảm thất bất an như vậy. Nàng cứ từng bước theo hắn đi vào tiền sảnh
- A Âm
Tô mẫu đang uống trà vừa thấy nàng đến thì cười khanh khách đứng dậy nói:
- Mau đến cho mẫu thân xem xem ngươi có béo lên chút nào không?
- Nhất định là béo rồi. Ở Vương phủ không béo lên sao được. Tô phụ ngồi đó trêu đùa
- Tiểu tế (con rể) bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu. Mục Triển tiến lên hành lễ.
- Vương gia đừng làm như vậy, sẽ khiến chúng ta tổn thọ mất.
Tô phụ Tô mẫu vội vàng hoàn lễ.
- Nhạc phụ, nhạc mẫu đừng khách khí, nay chúng ta đã là người một nhà, cứ gọi thẳng tên ta là được.
Hắn ân cần tiếp đón:
- Kinh thành tuy rằng không có bốn mùa tươi đẹp như Trọng Châu nhưng cũng có những nơi phong cảnh đẹp. Hai người ở lại đây lâu dài đi, A Âm cũng cần có người bầu bạn.
- Các ngươi đang trong giai đoạn tân hôn, hai kẻ già như chúng ta ở đây chẳng phải là làm trở ngại cho các ngươi sao? Tô phụ cười nói: – Kinh thành chúng ta muốn sống nhưng cũng không nên là ở đây.
- Nhạc phụ, nhạc mẫu nếu muốn thoải mái cũng không cần ở trong Vương phủ này. Phủ này đề phòng thâm nghiêm, quả thực khiến người khác không thoải mái. Ta có vài biệt viện ở trong kinh thành, các ngươi có thể chọn một nơi.
Mục Triển khẳng khái nói
- Hiền tế, ý ta không phải như vậy.
Tô phụ vội vàng lắc đầu:
- Chúng ta Tô gia tuy rằng nghèo hèn cũng là không đến mức ăn nhờ ở đậu nhà con rể.
- Vậy ý nhạc phụ đại nhân là… Hắn cũng không thực sự hiểu.
- Hiền tế. Nhạc phụ ngươi cũng từng học sách thánh hiền, đã tham gia qua mấy khoa thi cử. Nay tuy rằng đã già cả nhưng vẫn muốn vì nước vì dân mà được giúp đỡ Hoàng thượng. Nếu có chức quan nào còn khuyết, không bằng để cho nhạc phụ một phần. Ta nhất định tận tâm hết sức làm tốt, không để ngươi mất mặt.
- Cha…
Tô Di tuy rằng sớm đã đoán được cha mẹ không bao giờ không có chuyện gì mà lại đến nhưng không ngờ họ đến là để đòi quan tước. Nàng lập tức cản lại:
- Cha, ngươi cũng biết làm quan trong triều cần phải thông qua khoa cử, được Hoàng thượng phê chuẩn, Lại bộ đề bạt. Nhưng cha lại không có những điều đó, Mục Triển dù làm Vương gia thì cũng không có quyền lớn như vậy.
- Ta không nói phải làm quan to, cùng lắm chỉ là một chức quan nhỏ cũng được chứ gì. Tô phụ trừng mắt nhìn nàng một cái
- Cho dù là Tri huyện thất phẩm cũng phải là tiến sĩ, nhưng cha còn chưa phải là cử nhân…
- Câm mồm!
Tô phụ giận dữ mắng nữ nhi:
- Mục Triển còn chưa nói ngươi đã ở bên lằng nhằng cái gì? Nam nhân chúng ta nói chuyện, tốt nhất đám nữ nhân nên im miệng một bên.
- Nhạc phụ nếu thật sự muốn làm quan cũng không phải là không được…
Mục Triển hơi đăm chiêu:
- Có lẽ tiểu tế có thể đi cầu Hoàng thượng….
- Vương gia. Tô Di vội cắt lời hắn. – Không cần vì thiếp mà làm trái với nguyên tắc của mình
- Đồ nghịch nữ, ngay cả Vương gia cũng dám cắt lời. Tô Phụ quát lới
- Nếu phụ thân thực sự tôn trọng Vương gia thì sẽ không ép buộc chàng phải ban chức tước cho người.
Nàng vẫn kiên quyết chống đối.
- Con nha đầu chết tiệt này! Tô mẫu tát thẳng vào mặt nàng: – Cha mẹ nuôi ngươi khôn lớn, ngươi báo đáp như vậy?
- Nữ nhi có thể tận tâm phụng dưỡng cha mẹ cả đời, nhưng yêu cầu này thì vạn vạn không thể đáp ứng. Phụ thân nếu thực sự muốn làm quan thì đường đường chính chính tham gia khoa cử, đừng bắt Vương gia làm những việc trái với kỉ cương phép nước.
Vừa bưng má nàng vừa đáp.
- Ngươi… Tô phụ tức đến run người: – Đồ nghịch nữ!
- Ngươi cũng không nghĩ lại xem, ngươi gả được vào Vương phủ là ai đã giúp ngươi.
Tô mẫu trừng mắt nhìn Tô Di. Trong giọng nói đầy ý uy hiếp:
- Lúc trước nếu không phải nhờ phụ thân ngươi thì ngươi có được nhân duyên mỹ mãn như ngày hôm nay. Ngươi đã tuyệt tình như vậy thì sau này cũng chớ có hối hận.
- Nữ nhi tuyệt không hối hận.
Nàng đương nhiên hiểu được hàm ý của mẫu thân:
- Xin mẫu thân khuyên cha thu hồi lại ý nghĩ không thực tế đó
- Được. Tốt lắm
Tô Mẫu tức giận cười lạnh:
- Ông à chúng ta đi thôi, coi như hôm nay chưa từng đến.
Tô phụ hung hăng hừ một tiếng, phất tay áo bước ra cửa.
- Nhạc phụ đại nhân, xin dừng bước…
Mục Triển cười làm lành:
- Trời đã tối, hai người còn định đi đâu? Không bằng tạm thời ở lại, ngày mai bàn bạc thêm
- Nha đầu kia đã có thái độ này thì chúng ta còn mặt mũi ở lại sao? Tô mẫu đáp: – Cho dù chúng ta ngủ ở đầu đường xó chợ cũng không ở lại đây thêm một khắc.
Nói xong đỡ Tô phụ đi thẳng.
- Người đâu.
Mục Triển sai thủ hạ:
- Sai một kẻ tháo vát đi theo bọn họ, xem bọn họ nghỉ ngơi ở đâu rồi lập tức về báo cho ta và Vương phi
- Vâng thưa vương gia.
Quay lại, hắn thấy Tô Di ủ rũ ngồi trên ghế, Mục Triển ôn nhu an ủi:
- Yên tâm, có người đi theo, bọn họ sẽ không sao đâu
- Thiếp biết. Tô Di nhíu mày, có chút đăm chiêu.
- Thật ra không cần phải làm đến nước này. Mục Triển khẽ vuốt tóc nàng: – cùng lắm chỉ là một chức quan thôi, quyền này ta vẫn có.
- Thiếp không muốn chàng vì thiếp mà làm việc thiếu công bằng. Thiếp không muốn làm hồng nhan họa thủy
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt ánh lệ:
- Thái tử vẫn luôn canh chừng chàng như hổ rình mồi, thiếp không muốn cha mẹ thiếp thành nhược điểm của chàng…
- Đồ ngốc. Hắn ôm nàng vào lòng: – Như vậy sẽ khiến nàng mang tội bất hiếu.
- Từ nhỏ, thiếp có nghe phụ thân oán giận chế độ khoa cử bất công. Phụ thân thi hết lần này đến lần khác đều không đỗ. Thiếp vạn vạn cũng không ngờ, phụ thân gả thiếp cho chàng là để cầu danh lợi…
Nếu đổi là A Âm, phụ thân có thể lợi dụng hôn nhân của muội ấy không? Không, nếu là A Âm, có lẽ không cần phụ thân mở miệng A Âm cũng sẽ tự cầu danh lợi cho phụ thân.Đây là sự khác nhau của nàng và A Âm, cũng là nguyên nhân A Âm được chiều chuộng còn nàng thì không.
- Nàng lại không vui rồi.
Mục Triển nâng cằm nàng lên:
- Lúc đầu ta tưởng vì ta cưỡng hôn nang khiến nàng không vui, nhưng bây giờ ánh mắt nàng lúc nào cũng vẫn u buồn… Nói cho ta biết vì sao vậy?
Nàng cố gắng cười, cũng không trả lời.
“Mục Triển, nguyên nhân chính thiếp đã chôn vùi dưới lớp đất bùn đó. Hy vọng một ngày kia chàng có thể thấy. Thiếp thật sự không có dũng khí để nói với chàng” Nàng thầm nói trong lòng
Trong căn phòng trống có một chiếc gương.
Nàng kinh ngạc đi vào.
Hôm nay, hình như là ngày nàng chính thức được sắc phong thành Nam kính vương phi, nàng nhìn mình trong giương, áo thêu loan phượng, mũ phượng long lanh.
- Tỷ tỷ..
Bỗng nhiên nàng nghe được một tiếng gọi như truyền đến từ cõi chết.
Nàng nhìn chung quanh vẫn không thể thấy được tiếng gọi bắt nguồn từ đâu.
Lúc này, trong gương lại thay đổi, vẫn là gương mặt đó nhưng trang phục đỏ thẫm như lửa cháy báo thù, mà khuôn mặt kia hiện lên nụ cười hiểm ác, lạnh run người
- Tỷ tỷ.
Nàng nhìn người trong gương vươn tay ra, gương vỡ vụn. Trong tay đó có một con dao đâm thẳng đến trái tim nàng. Máu tươi chảy từng giọt, nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn
- Tỷ tỷ
Người trong gương lại gọi nàng.
- A!!!
Tô Di kêu lên sợ hãi, đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình vẫn nằm trên giường, vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng
- Vương phi, người gặp ác mộng? Tiểu Ngọc vén rèm lên hỏi.
- Bây giờ là giờ nào?
Tô Di hơi nghiêng người, hai mắt mê man. Cảm giác ẩm ướt, phát hiện lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh
- Đã sắp đến giữa trưa. Tiểu Ngọc cười đáp: – Vương gia đến nha môn rồi, sai nô tỳ chuyển lời đến người: Lão thân gia và phu nhân đang ở khách điếm Quân Duyệt, bảo người không cần lo lắng
- Ừm. Nàng gật gật đầu.
- Còn nữa, vừa rồi nha môn có người đến nói Vương gia hẹn Vương phi buổi trưa đến Hồng Tân lâu dùng cơm trưa. Cũng sắp đến giờ rồi, Vương phi nên dậy trang điểm thôi.
- Hồng tân lâu là chỗ nào? Nàng hỏi lại.
- Là tửu lâu tốt nhất kinh thành đó. Ở đó gà quý phi, vịt bát bảo… ăn đều rất ngon. Lần trước nô tỳ được đi theo lão vương phi đến đó một lần, mùi vị cả đời khó mà quên được.
Mắt Tiểu Ngọc sáng bừng lên.
- Vậy lát nữa ta dẫn ngươi đi củng. Tô Di mỉm cười.
- Không không không, Vương gia bảo một mình Vương phi đến, nô tỳ sao dám đi theo. Tiểu Ngọc liên tục xua tay.
- Sao hắn bỗng nhiên lại hẹn ta đến đó ăn cơm trưa. Nàng không khỏi nghi hoặc.
- Đương nhiên là muốn làm cho Vương phi đi ra ngoài giải sầu. Người vào kinh lâu như vậy, trừ lần trước đến Lệ ti phường cùng biểu tiểu thư thì chưa đi đâu. Có lẽ hôm nay Vương gia rỗi rãi nên muốn dẫn người đi thăm thú một chút.
Tô Di thoải mái trong lòng, không tự chủ được mà khẽ cười
- Vương phi, để nô tỳ thay quần áo cho người, chải đầu cho Vương phi kiểu tóc thịnh hành nhất (oài, mode à). Đúng rồi, còn cả những trang sức, quần áo mới này nữa người còn chưa mặc. Hôm nay muốn mặc không?
Nàng luôn luôn không để ý đến mấy chuyện này nhưng khó có được ngày đẹp trời như vậy, Mục Triển lại phí tâm dỗ dành nàng vì thế nàng gật đầu, cho phép Tiểu Ngọc trang điểm cho nàng diễm lệ một chút.
- Vương phi, nha môn phái xe ngựa tới đón ngài!
Vừa mới thay đồ xong, còn đang ngạc nhiên với sự thay đổi của mình thì hạ nhân đã chạy vào thông báo.
- Thiết hộ vệ đã trở lại sao? Tiểu Ngọc hỏi
- Thiết hộ vệ đi theo Vương gia đến nha môn còn chưa trở về
- Vậy… Nô tỳ nhớ Vương gia từng dặn, nếu Vương phi muốn ra ngoài thì phải có Thiết hộ vệ đi cùng, nếu không lại dễ xảy ra chuyện như lần trước. Tiểu Ngọc nhíu mi.
- Nếu là xe của nha môn phái đến, ta đi thẳng đến Hồng Tân lâu hẳn là không có chuyện gì đâu. Các ngươi không cần quá lo lắng như thế. Tô Di không để ý cười nói.
- Tuy rằng Thiết hộ vệ không ở đây nhưng trong phủ vẫn còn các cao thủ khác, hay là chọn một hai người đi theo Vương phi được không. Tiểu Ngọc nhanh trí đáp
- Vậy cũng được. Tô Di nói.
Chỉ chốc lát sau, mọi thứ đều chuẩn bị xong xuôi, nàng ngồi lên xe ngựa, từ từ đi về Hồng Tân lâu
- Vương phi, mời qua bên này.
Đến cửa, gã đánh xe của nha môn sai người dẫn nàng đi lên lầu, đến một phòng kín người. Tô Di ngạc nhiên phát hiện Mục Triển không có ở đó, trước cửa sổ, một nữ tử che mặt đang ngồi
- Ngươi là ai? Thị vệ đi theo cảnh giác rút đao ra hỏi
Nữ tử uống trà, thấy ánh đao nhưng cũng không sợ hãi, khẽ kéo khăn che mặt xuống, cười nhẹ với Tô Di:
- Tỷ tỷ, đã lâu không gặp, tỷ tiếp đón muội như thế này sao?
Nhất thời Tô Di cảm thấy lạnh buốt người, lông tóc toàn thân dựng thẳng đứng. Thật lâu sau, thật lâu sau, nàng mới chần chờ hỏi:
- A Âm…… Là muội sao?
Đêm qua vừa nằm mơ thấy A Âm, chẳng lẽ ác mộng đó lại trở thành sự thật? Không… Nàng không nên nghĩ mục đích đến đây của muội muội là như vậy, muội muội không sao, nàng nên vui mừng mới đúng!
- Khó được tỷ tỷ làm Vương phi mà không quên muội muội. Tô Âm hừ nhẹ một tiếng.
- Đây là muội tử của ta, mau thu đao về. Tô Di vội vàng xoay người nói với thị vệ
- Nếu đao đã rút ra sao phải thu về. Nói không chừng chút nữa lại có tác dụng cũng nên. Tô Âm trào phúng.
- A Âm, thời gian đó muội thế nào? Ta cùng cha mẹ đã xuống núi tìm… muội… muội có khỏe không. Tô Di tiến lên thân thiết hỏi.
- Vẫn tốt nhưng không bằng tỷ tỷ được. Tỷ tỷ từ sau khi làm Vương phi thì đúng là không tồi, quần áo sang trọng, son môi đỏ, kim bộ diêu long lanh trên đầu. Ha ha, trước tỷ cũng không như vậy mà. Từng lời của Tô Âm như những mũi tên nhọn.
- Tỷ… Tô Di xấu hổ, hối hận hôm nay mình đã trang điểm quá mức rêu rao, tiến lên định cầm tay A Âm: – A Âm, mấy ngày nay không lúc nào tỷ không nghĩ đến muội…
- Là mong muội chết đi? Tô Âm gạt tay nàng ra: – Ta thấy vẻ mặt tỷ hồng hào, sống rất tốt, sao còn phí tâm vướng bận về ta.
- Tỷ… Tô Di lắc đầu mạnh nhưng không tìm ra được câu trả lời
- Náo nhiệt quá nha. A Âm, hôm nay ngoài ta nàng còn mời ai đến.
Đang trong lúc giằng co bỗng nhiên nghe được giọng Mục Triển.
Áo bào trắng, tuấn nhan tươi cười, hắn hớn hở cùng Thiết Ưng đi vào phòng kín.
- Ha ha, quả nhiên là còn có người khác.
Hắn nhìn sang Tô Âm che mặt, mỉm cười:
- Ta còn nghĩ là hai phu thê chúng ta dùng cơm thôi.
- Tỷ phu hiểu lầm rồi
Tô Âm cúi đầu chào Mục Triển:
- Bữa trưa hôm nay là tiểu muội mời hiền phu thê đến đây
- Ngươi… Mục Triển ngẩn ra, quay đầu nhìn Tô Di: – A Âm, đây là muội muội của nàng, ta nghĩ nàng chỉ có một tỷ tỷ thôi chứ.
- Vâng, nàng quả thật là muội muội của thiếp. Tô Di gật đầu
Giờ này khắc này, nàng mới hiểu được thì ra A Âm phái người giả mạo người của nha môn để dẫn nàng đến đây, đồng thời cũng không biết nàng dùng cách nào để báo cho Mục Triển, để hắn cùng đến.
Mọi việc làm đều thiên y vô phùng, nàng cùng Mục Triển đều không biết mình đã bị lừa.
Kế hoạch của A Âm chu toàn như thế, xem ra chuyện tỷ muội tráo đổi thân phận hôm nay không thể giấu diếm được nữa.
- Tỷ phu, thật ra ngươi nói không sai, A Âm quả thật không có muội muội, người có muội muội là Tô Di
- Cái gì? Mục Triển khó hiểu.
- Chẳng lẽ tỷ phu còn không hiểu sao? Người ngươi lấy về kinh không phải là Tô Âm mà là Tô Di. Tô Âm cười đáp
Mục Triển quay lại nhìn Tô Di, ngơ ngác hỏi:
- A Âm, muội muội nàng nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu?
- Tỷ phu, ngươi gọi nhầm người rồi. Tô Âm cản lại tầm mắt của hắn: – Ta mới là A Âm.
- Đây… rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Mục Triển vốn thông minh mà giờ phút này cảm thấy thật không thể hiểu nối
- Tỷ phu, ngươi còn nhớ tín vật đã tặng ta không?
Tô Âm giơ tay lên, đưa một miếng ngọc tới trước mặt hắn:
- Người ngươi muốn lấy vốn là ta.
- Cái này… Mục Triển ngạc nhiên: sao lại ở trong tay ngươi?
- Là ngươi tặng cho ta! Tỷ phu, ngươi đã quên sao? Ngày ngươi được thị vệ mang mặt nạ sắt đón về ngươi đã tặng ta thứ này.
Ngọc bội lay động để cho hắn thấy rõ tín vật đó không phải là giả mạo
- Ngươi…… Các ngươi…..
Hắn nhìn Tô Âm, lại nhìn phía Tô Di, nhất thời không nói được lời nào
- Tỷ phu, ngươi muốn biết vì sao tỷ tỷ lấy ngươi chứ không phải ta không? Ngươi muốn biết không? Tô Âm tới gần từng bước
- Bởi vì A Âm ngã xuống vách núi, sống chết không biết, cha mẹ đưa ta gả thay.
Tô Di nhẹ nhàng nói ra đáp án. Chuyện tới nay thì chẳng cần giấu diếm nữa. Cuối cùng nàng có thể tự nói ra đáp án với hắn, nàng cuối cùng đã được thoải mái. Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra mình thật sự quá ngây thơ. Trời cao đâu dễ gì buông tha cho nàng
- Tỷ phu, ngươi muốn biết vì sao ta lại ngã xuống nói không?
Mắt Tô Âm lóe ra một tia sáng lạnh băng:
- Bởi vì tỷ tỷ đẩy ta xuống
- Ngươi.
Tô Di không ngờ được muội muội lại nói ra những lời này, nhất thời sửng sốt
- Tỷ tỷ nhân lúc ta không để ý đẩy ta xuống vực, muốn đẩy ta vào chỗ chết! Vì muốn thay ta xuất giá, làm Nam kính vương phi.
Tô Âm nói ra đầy thống khoái:
- Rốt cục là xảy ra chuyện gì…
Mục Triển cảm thấy thật đau đầu, mọi thứ hắn nghe nhưng đều không hiểu. Vì sao trong chớp mắt lại xuất hiện đến hai A Âm? Lúc trước cứu hắn, người hắn yêu thương, rốt cuộc là ai?
- Tỷ phu, ngươi không tin A Âm sao?
Giọng Tô Âm đột nhiên trở nên thật đáng yêu:
- Ngươi và tỷ tỷ thành thân thì thiên vị nàng sao? Cũng đúng, cũng đúng. A Âm tự biết giờ đã không còn xứng với Vương gia, ngày đó ngã xuống vách núi, A Âm đã bị…
Giọng nói điềm đạm dần trở nên nức nở, nghẹn ngào. Nàng tháo khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt khiến người ta sợ hãi
Một vết sẹo thật sâu từ cánh mũi trở ra, lan đến bên tóc mai, hủy đi nửa khuôn mặt. Khuôn mặt vốn xinh đẹp nay trở nên thật đáng sợ.
- A Âm… Tô Di kinh hãi: – mặt của muội… Làm sao vậy?
- Còn không phải là do tỷ tỷ ban tặng. Lúc ngã xuống vách núi bị đá cắt qua. Tô Âm cười lạnh: – may mà trời không tuyệt đường ta, có một người đi qua đã cứu ta
- Muội được cứu sao không trở về nhà.
Nếu sớm trở về, nàng có thể chữa cho muội muội, không để vết sẹo thành ra thế này.
- Về nhà? Về nhà đề tỷ hại chết sao?
Tô Âm liếc mắt nhìn nàng nhưng lại dùng giọng nói đáng yêu mà nói với Mục Triển:
- Tỷ phu, ngươi xem, đây là kiệt tác của tỷ tỷ. Hôm nay ta đến kinh thành không phải muốn gì, chỉ là muốn cho ngươi biết, người bên gối ngươi là kẻ như thế nào. Ta sợ ngươi mắc mưu mà bị lừa…
Mục Triển nhíu mi không đáp, lặng lẽ ngồi xuống.
Hắn âm thầm thở thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh. Chỉ có bình tĩnh mới phân rõ được là ai đúng ai sai.
- A Âm nói đúng đó
Trong phòng đang tĩnh lặng, bỗng có tiếng nói cất lên từ phía sau bọn họ.
Tô Di trông ra, thấy cha mẹ đang giận dữ đi vào, trừng mắt nhìn mình
- Cha, mẹ các ngươi đến rồi.
Tô Âm như gặp cứu binh, vội bước lên đón.
- A Âm, con đã nói hết mọi việc cho Vương gia chưa? Tô Mẫu hỏi.
- Vừa rồi đã nói hết rồi nhưng không biết Vương gia có tin không. Tô Âm giả bộ nhu thuận đáp.
- Vương gia, việc này cũng tại hai lão già chúng ta tham mối duyên tốt này nên mới cho A Di thay A Âm lên kiệu. Lúc trước A Di cầm một phong thư nói là A Âm không muốn lấy ngươi, đã cùng một kẻ trong trấn bỏ trốn. Chúng ta tin là thật. Nhưng không ngờ nàng lại có gan đẩy thân muội muội của mình xuống núi.
Tô phụ nói như thật:
- Vương gia, hôm qua vừa khéo ở khách sạn gặp được A Âm chúng ta mới biết được chân tướng, cho nên hôm nay vội vàng nói rõ cho ngươi
- Cha.
Tô Di không thể tin được phụ thân lại vu khống mình để giúp muội muội như vậy.
- Vương gia, đây là lá thư lúc trước nha đầu đáng chết kia bắt chước chữ của Tô Âm.
Tô mẫu đưa ra một tờ giấy:
- Ta đưa nó ra đây coi như là chứng cứ
- Mẹ… Tô Dỉ cảm thấy đầu óc mê muội như sắp ngất.
Trên đời này lại có những người cha mẹ như vậy? Dù thế nào nàng cũng là do bọn họ sinh ra, cho dù bọn họ yêu thương A Âm cũng không nên làm như vậy…
Tuy nói trên đời này cha mẹ phần lớn bất công, nhưng bất công đến thế này thì thật sự là hiếm thấy.
Trong nháy mắt này nàng mới hiểu được, cái gì mà hôm qua ở khách sạn trùng hợp gặp nhau, cái gì mà hôm qua mới biết chân tướng. Mọi thứ đều là giả dối. Rõ ràng cha mẹ sớm đã gặp Tô Âm, có lẽ lúc trước bọn họ cũng không định vạch trần kế trộm long tráo phụng đó. Nhưng hôm qua, trong vương phủ, nàng đã cự tuyệt thỉnh cầu của phụ thân nên bọn họ mới thấy đứa con gái này không có tác dụng gì, không bằng đổi lại làm A Âm.
Cho dù không đổi lại cũng sẽ không để nàng sống yên ổn.
Là thư này cũng là vừa mới để A Âm viết đi? Bịa đặt chứng cứ phạm tội để đẩy nàng vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Trước mắt là ngươi một nhà, vốn là những người máu mủ chí thân của nàng nhưng lúc này, ánh mắt nàng mơ hồ, càm thấy những người này thật xa, xa đến nỗi có là ruột thịt cũng chẳng còn lại gì.
Nàng chỉ trông chờ vào Mục Triển.
Giờ đây, nàng chỉ có thể trông chờ vào Mục Triển. người nàng yêu, trượng phu của nàng, hắn sẽ tin nàng chứ?
- Mục Triển, chàng thấy thiếp là người như vậy?
Ánh mắt của nàng đau thương:
- Chàng tin thiêp sẽ làm ra loại chuyện này sao?
Hắn vẫn cúi đầu ngồi, giống như một kẻ đầu gỗ, những người đứng đó không thể hiểu suy nghĩ của hắn lúc này là gì
Nghe xong câu hỏi của nàng, hắn cũng không ngẩng đầu, không nhìn nàng lấy một lần
- Vương gia, nếu ngươi thật sự thiên vị A Di chúng ta cũng không phản đối. Nhưng A Âm thật sự rất đáng thương. Nàng đã hết sức cứu ngươi lúc ngươi bị trọng thương, chăm sóc cho ngươi không ngờ lại nhận lấy kết quả này. Mặt bị hủy không nói, ngay cả trượng phu cũng bị cướp đi…
Tô mẫu nói rồi khóc lớn:
- A Âm ơi A Âm, đứa con gái khốn khổ của ta, sao con khổ như vậy.
- Mẹ…
A Âm cũng không bỏ qua mà gào khóc theo
- Thiết Ưng.
Cuối cùng Mục Triển cũng mở miệng nhưng không nhìn bất luận ai, chỉ hỏi thị vệ bên người:
- Chuyện như thế này nên điều tra như thế nào.
- Người trong hoàng tộc phạm pháp thì phải giao cho Tông nhân phủ. Nhưng chiếu chỉ sắc phong Vương phi chưa chính thức ban xuống, Tô.. Tô Di nương nương coi như chưa phải là người chính thức trong hoàng gia. Vậy theo luật phải đưa đến Hình bộ. Thiết Ưng thấp giọng đáp.
- Vậy trước tiên đưa người về Vương phủ đi.
Mục Triển xua tay
Tô Di nghe vậy ngẩn ra. Hắn, hắn thật sự tin nàng là hung thủ sao?
Ở cùng lâu như vậy, tình cảm sâu như vậy, hắn không hiểu được tính cách của nàng sao? Lúc trước ở Trọng Châu hắn nhận lầm A Âm với nàng là vì chưa quen biết nhiều, nàng cũng không so đo. Nhưng lúc này, hắn thực sự khiến nàng quá thất vọng rồi
Tô Di chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, sức lực cố gắng chống đỡ hao mòn, cả người lảo đảo ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
/10
|