Vương Gia Ta Biết Sai Rồi

Chương 81 : Vô tình gặp lại cố nhân 2

/129


Ông chủ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt thả một đống đồ trước mặt mình, suy nghĩ một chút, mặc dù giá không cao, nhưng mua số lượng nhiều, cũng coi như lời nhiều, lập tức cười với Hàn Nguyệt Nguyệt, “Phu nhân thật là có mắt nhìn hàng, lão phu gói lại cho người.”

Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Muội mua nhiều như vậy làm gì? Tướng công muội không phải là vương gia sao? Thiếu gì những thứ này?” Y Huyên nói.

“Chàng là chàng, muội là muội mà”, nàng thích nhứng thứ mới lạ.

“Phu nhân, người xem thử cái này?” ông chủ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ra tay hào phóng, nên đem đến một đôi khóa bạc, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn thử, cũng không tệ, có thể cho Đoàn Đoàn và Viên Viên mang chơi, “Ba mươi lượng, gói lại luôn đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt mặc dù mua giá không cao lắm, nhưng cũng không quá kỳ kèo, để cho ông chủ có lời, nên ông chủ không kèo nài gì, vui vẻ cầm đi gói lại, Hàn Nguyệt Nguyệt chọn đồ xong, Trương Tiểu Tinh tới trả tiền.

“Đây là cái gì?”, Hàn Nguyệt Nguyệt đi tới một gian hàng hỏi, ông chủ thấy có khách, lập tức đon đả nói, “Phu nhân có muốn nếm thử một chút không? Tiệm Lý gia chúng tôi tuy cũ, nhưng mùi vị này những chỗ khác không có đâu”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn, thấy màu sắc khá hấp dẫn, bánh bao có chút vàng, làm người ta rất muốn ăn.

“Ông chủ, ười cái”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói, ông chủ thấy Hàn Nguyệt Nguyệt mua nhiều, lập tức buông đồ trong tay xuống, nhanh nhẹn gói bánh lại cho nàng, “Phu nhân, người mua nhiều ,cho thêm người một cái, thấy ngon, lần sau lại tới nhé”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói cảm ơn, nhóm người lại tiếp tục đi về phía trước.

“Sư tỷ, sao vậy?” Hàn Nguyệt Nguyệt mua đồ xong, nhìn lại không thấy Y Huyên đâu, lập tức đi tìm, trước mặt có một nhóm người tụ tập, hình như xảy ra chuyện gì, Hàn Nguyệt Nguyệt liền đi tới, thấy Y Huyên đứng ở giữa, xung quanh là mấy nam tử xa lạ.

“Ô, lại thêm một mỹ nhân nữa, bản thiếu gia hôm nay thật có diễm phúc a”, nam tử cầm đầu thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tới, cười ha hả nói, mặc dù đây là một thiếu phụ, diện mạo cũng không xuất sắc bằng cô nương kia, nhưng dáng dấp linh động, hắn không ngừng quan sát nàng từ trên xuống dưới.

“Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi”, Y Huyên thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đến, kéo tay Hàn Nguyệt Nguyệt chuẩn bị đi, nàng cũng không có thời gian để lãng phí với bọn người này.

“Tiểu cô nương, muốn đi à? Có muốn bản thiếu gia dùng kiệu đưa nàng đi không, đừng khách khí, bản thiếu gia luôn rất rộng rãi với mỹ nữ”, thấy hai nàng muốn đi, mấy tên này lập tức chặn đường.

Hàn Nguyệt Nguyệt bực mình, loại du côn này chắc chắn là bọn thiếu gia nhà quyền thế, nếu không cũng không dám càn rỡ như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười với tên cầm đầu, “Ta mới tới nơi này, còn chưa hiểu rõ, không biết là công tử nhà nào?”

Tên thiếu gia du côn này thấy dáng vẻ mỉm cười của Hàn Nguyệt Nguyệt, lập tức nhộn nhạo, “Thì ra tiểu nương tử là từ nơi khác tới, khó trách trông lạ mặt, không biết cũng không sao, bản công tử là đại thiếu gia nhà viên ngoại, nàng cứ gọi ta Tăng công tử là được, bản công tử rất quen thuộc vùng này, có muốn bản công tử dẫn nàng và vị cô nương này đi tham quan một phen không?”

Thì ra là nhà giàu mới nổi, Hàn Nguyệt Nguyệt đảo mắt một cái, nhìn Y Huyên, than thở, “Ý tốt của Tăng công tử, ta xin nhận, chỉ là sư tỷ ta tính tình rất bướng bỉnh, không thích người lạ, sợ là cô phụ ý tốt của Tăng công tử rồi”.

“Không sao, trước lạ sao quen ấy mà, nàng nói phải không tiểu mỹ nhân?”, họ Tăng nghĩ Hàn Nguyệt Nguyệt là một thiếu phụ không có thế lực gì, mà người mấy dặm quanh đây không ai không biết đại danh của hắn, nên không sợ hãi gì mà chọc ghẹo, người qua đường rối rít lắc đầu: không biết cô nương nhà ai xui xẻo như vậy, đụng phải tên ác bá này.

“Cút xa một chút”, Y Huyên không nhịn được nói, Tăng thiếu gia sửng sốt một chút, sau phản ứng lại, cũng không tức giận, ngược lại vui mừng nói “Có cá tính, bản công tử thích”, nói xong liền sáp tới, định đưa tay ôm hông nàng, Hàn Nguyệt Nguyệt cười lạnh một tiếng: tên này đúng là không muốn sống nữa rồi.

Tên ác bá chưa kịp đụng vào vạt áo của Y Huyên, đã ngã chỏng vó trên mặt đất, bất tỉnh, mấy tên đồng bọn thấy thế vội chạy lại, kêu lên, “Thiếu gia, người làm sao vậy? Tỉnh a, thiếu gia, thiếu gia?”, thế nhưng hắn không có phản ứng gì, Y Huyên không thèm nhìn lấy một cái, kéo Hàn Nguyệt Nguyệt đi.

“Đứng lại, ngươi đã làm gì thiếu gia nhà chúng ta? Nói mau, nếu không đừng mơ rời đi”, Y Huyên dừng bước, “Không chết được, một lúc sẽ tỉnh”, chỉ là sau khi tỉnh lại thì có trở lại bình thường không nàng cũng không bảo đảm a.

Y Huyên lôi Hàn Nguyệt Nguyệt đi thật xa, mới dừng lại, “Đoàn Đoàn và Viên Viên đâu?”, sao lại không thấy, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn quanh, “Chắc là trở lại thuyền rồi, tỷ muốn đi dạo nữa không?”, vừa rồi lộn xộn như vậy, chắc là Tiểu Tinh dẫn mọi người về thuyền rồi.

“Đi dạo gì nữa, về thôi” gặp phải tên kia làm hỏng cả tâm trạng.

Hàn Nguyệt Nguyệt ừ một tiếng, hai người trở về thuyền.

“Nguyệt Nguyệt”, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe như có người gọi mình, liền kéo Y Huyên dừng lại, quay đầu nhìn, thấy một nam tử bận y phục màu xanh đứng cách mình không xa, “Đông Phương Trí?”, không ngờ lại gặp hắn ở chỗ này, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút vui mừng, sau đại hội võ lâm lần trước, cũng đã hai năm không gặp rồi.

“Thật sự là nàng, ta còn tưởng nhìn lầm chứ”, Đông Phương Trí tới trước mặt Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, vừa rồi hắn ngồi trên lầu thấy một dáng người rất giống Hàn Nguyệt Nguyệt, nghĩ mặc kệ có phải hay không, cũng đi xem thử, không ngờ thật là nàng, hai năm không gặp, nay nàng đã là thê tử người khác, bộ dáng thay đổi rất nhiều.

Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, hỏi “Sao huynh lại ở đây? Một mình sao?”

“Còn có mấy vị bằng hữu nữa, ra ngoài làm việc vừa đúng lúc đi ngang qua đây, không ngờ gặp được, tìm một chỗ ngồi nói chuyện một chút đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Được”, nghĩ lại, nhìn Y Huyên một cái, giới thiệu với Đông Phương Trí, “Đây là sư tỷ ta, Y Huyên, sư tỷ, đây là bằng hữu muội, Đông Phương Trí”, nghe thấy lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Đông Phương Trí mới nhìn sang, thấy một cô gái cực đẹp đang đứng bên cạnh.

“Chào cô nương, tại hạ Đông Phương Trí”, Y Huyên “Ừ” một tiếng biểu thị mình biết rồi, Đông Phương Trí hơi sửng sốt, không ngờ cô nương này lại có phản ứng như vậy, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thế, vội nói “Tính tình sư tỷ ta hơi lãnh đạm, huynh đừng để ý.”

Đông Phương Trí cười cười, “Không sao, chúng ta tới quán trà bên kia đi, bằng hữu của ta vẫn còn trong đó”, mới vừa rồi hắn vội vàng chạy theo, bọn họ vẫn còn đợi trong đó.

Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, kéo vạt áo Y Huyên, ý bảo cùng đi, dù gì Đông Phương Trí cũng coi như một mỹ nam, sư tỷ sao lại không nể mặt chút nào.

“Đây là đường muội ta, Đông Phương Tĩnh, Thiếu chủ Tàng Kiếm Sơn Trang, Diệp Kỳ Phong”, Đông Phương Trí chỉ vào một nam một nữ đang ngồi nói.

“Cô nương là trang chủ Mai Hoa Trang phải không?” Diệp Kỳ Phong nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ mỉm cười, “Thiếu trang chủ trí nhớ thật tốt”, nàng không quen Diệp Kỳ Phong, chỉ là ở đại hội võ lâm hai năm trước có thấy qua mà thôi, khi đó nàng còn mang khăn che mặt, không ngờ hắn có thể nhận ra, xem ra đã thu thập không ít tư liệu về nàng.

“Không ngờ Diệp huynh biết, đây là, Hàn Nguyệt Nguyệt, Y Huyên cô nương”, Đương Phương Trí giới thiệu, Diệp Kỳ Phong quan sát hai nữ tử trước mặt, một người khuynh quốc khuynh thành, một người như thủy phù dung, thật khiến người ta sinh lòng tò mò.

“Cô chính là Vân vương phi?”, Đông Phương Tĩnh bỗng nhiên hỏi, Đông Phương Trí không vui nói, “Tĩnh nhi, không được vô lễ”, nghe Đông Phương Trí nói, Đông Phương Tĩnh le lưỡi, cười xin lỗi, “Thất lễ, mời ngồi, mời ngồi”, nàng chỉ là kinh ngạc thôi mà, hai năm trước trên giang hồ đồn đãi trang chủ Mai Hoa Trang Hàn Nguyệt Nguyệt và Vân vương mặt lạnh quan hệ thân mật, không ngờ nàng ấy là vị tiểu thư lưu lạc của tướng phủ, hôm nay lại là vương phi nương nương cao cao tại thượng, nghe đồn đã lâu nay được gặp người thật, nên có chút kích động.

Hàn Nguyệt Nguyệt và Y Huyên ngồi xuống, đối với cái nhìn chằm chằm lộ liễu của Diệp Kỳ Phong Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ coi như không thấy, “Tĩnh nhi cô nương cứ gọi ta Nguyệt Nguyệt là được rồi, ta với Đông Phương công tử là bằng hữu, lẽ dĩ nhiên chúng ta cũng là bằng hữu”, Hàn Nguyệt Nguyệt nói với Đông Phương Tĩnh.

Đông Phương Tĩnh nghe vậy, cười toe toét, “Thật sao, vậy ta gọi cô nương là Nguyệt Nguyệt, từ đây về sau chúng ta là bằng hữu nhé”, có thể làm bằng hữu với Vân vương phi, là chuyện đáng khoe khoang cỡ nào a.

“Tất nhiên”, thật là một cô nương đơn thuần, Hàn Nguyệt Nguyệt cười với Đông Phương Tĩnh, “Hàn cô nương và Y cô nương thuộc môn phái nào vậy?”, Diệp Kỳ Phong hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt nói “Sư phụ thích yên tĩnh, đã sớm ẩn cư lánh đời, nói ra chỉ sợ Diệp Thiếu chủ cũng không biết”, Diệp Kỳ Phong này sợ không phải là nhân vật đơn giản.

“Thì ra là như vậy, khó trách nhìn hai vị không giống người môn phái nào, ra là đệ tử của thế ngoại cao nhân”, mặc dù trên giang hồ biết Hàn Nguyệt Nguyệt là tiểu thư lưu lạc của tướng phủ nhưng trong những năm lưu lạc này nàng bái sư người nào, ở đâu, đến nay vẫn là bí mật, hơn nữa cô nương đi cùng kia càng làm hắn hiếu kỳ hơn.

Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ cười, “Không biết mấy vị muốn đi đâu?”, Hàn Nguyệt Nguyệt chuyển đề tài.

“Từ Châu, Nguyệt Nguyệt về kinh phải không?” Đông Phương Trí nói, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu, “Đúng vậy, đi xe ngựa xóc nảy quá, nên chọn đường thủy, không ngờ lại có duyên gặp ở đây”.

Nghe đồn Vân vương và vương phi một năm trước bị đuổi giết gặp nạn mất tích, vốn cho là hai người đã chết, không ngờ , vài tháng sau Vân vương bỗng nhiên khỏe mạnh xuất hiện ở kinh thành, đáng tiếc vẫn không có tin tức của vương phi, hắn đã hỏi thăm khắp nơi, nhưng vẫn không có manh mối.

Hàn huyên một lát, Y Huyên rất kiệm lời, người ta hỏi một câu nàng đáp một câu, nếu không ai hỏi thì im lặng ngồi một bên, ngược lại Hàn Nguyệt Nguyệt trò chuyện với Đông Phương Tĩnh và Đông Phương Trí rất vui vẻ.

“Nguyệt Nguyệt, nhi tử muội chắc đói bụng rồi đó”, Y Huyên đột nhiên nói, ba người nghe vậy đều nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, Hàn Nguyệt Nguyệt hơi sửng sốt, nói “Thôi, nói chuyện vui quá ta quên mất, các vị, Nguyệt Nguyệt xin cáo từ, nếu có dịp đến kinh thành, ta nhất định nhiệt tình tiếp đón”.

Nhìn hai người đi xa, Đông Phương Tĩnh đưa tay chọc chọc tay Đông Phương Trí, “Đừng nhìn nữa, nàng ấy đi xa rồi, chính là cô nương đó sao?” hai năm qua, trong nhà an bài cho đường ca nhiều mối, nhưng hắn một mực không để ý, nàng sớm đoán ra trong lòng hắn đã có người thích, nhưng không ngờ người ta không chỉ đã có trượng phu mà ngay cả nhi tử cũng có luôn rồi.


/129

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status