Lạc Nguyệt nhận mệnh, khó nhọc nâng cơ thể đứng lên thực hiện, lòng mắng chửi không ngớt con người nhỏ mọn đang hưởng thụ công sức của người khác, lại không ngừng kiếm chuyện hành hạ người.
Lạc Nguyệt nặng nề từng bước xách hai thùng nước đặt xuống gần bồn tắm, lấy hết sức bê thùng nước cẩn thận chăm nước vào bồn. “AAAA”, một tiếng hét kinh khủng bật ra từ miệng Hồng Liên làm tay Lạc Nguyệt vốn đã rã rời vì kinh hoảng mà buông vật đang cầm giữ. “Ầm”, thùng nước rơi vào bồn tắm làm nước bắn lên cao tạt vào đầu mặt Ngọc Mẫn, một phần bắn tung tóe ra sàn.
Ngọc Mẫn hét chói tai hơn “Aaaaaa”, không nghĩ mình đang lõa thể vội đứng lên né tránh, ánh mắt như dao muốn đâm xuyên lấy mạng Lạc Nguyệt. hằn học quát lớn “ Ngươi là muốn đoạt mạng ta à?’
Hồng Liên lắp bắp nãy giờ, không đợi Lạc Nguyệt thanh minh, vội vàng nói “Phu nhân, kẻ này là đang dùng thùng phân xách nước cho người tắm nên mới có mùi khó ngửi như vậy”.
Ngọc Mẫn trân trối, Lạc Nguyệt càng chết đứng. Cái gì? Thùng này là thùng đựng phân, khó trách lại có mùi kinh khủng thế!!!
Ngọc Mẫn tức tối đỏ bừng hai má, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Lạc Nguyệt, nói không ra lời “Ngươi… người…”, sau đó nô thốc nôn tháo “Ọe, ọe…”, chân nhũn ra, không có Hồng Liên đỡ giúp thì đã vô lực ngã vào thùng tắm.
Lạc Nguyệt nội tâm kêu gào oan uổng, chính mình vừa mới xuyên qua, mọi thứ còn chưa hiểu hết đã bị bắt làm việc một mình, trách sao không có dở khóc dở cười, lắp bắp không trọn câu thanh minh “Nô… tỳ… là… không cố ý…”
Ngọc Mẫn hai mắt rực lửa, rống to “Ngươi là đang nhục nhã ta, to gan lớn mật, tự đi tìm chết. Người đâu, mang con tiện tỳ này ra ngoài đánh chết cho ta”. Hồng Liên cũng khổ sở không ít, đỡ phu nhân được ra ngoài, cả người tựa vào ngực mình, cái mùi thum thủm đặt trước mũi, góp phần châm lửa “Chủ tử, đánh chết là nhẹ nhàng cho ả lắm rồi ạ”.
Hai ma ma khỏe mạnh to lớn của Thanh Tâm uyển lập tức bước vào, ra sức chế trụ Lạc Nguyệt kéo ra ngoài. Đồng thời hai nha hoàn khác đã chuẩn bị hình cụ sẵn sàng giữa sân.
Lạc Nguyệt tâm tư hoảng hốt, nhìn thấy ghế dài hai mét, bề ngang năm tấc đen bóng, trượng gỗ to dày dùng hành hình đến chết một con người đang sống tốt mà khí lực bị rút sạch. Cả cơ thể nhỏ nhắn, một ngày chưa được ăn gì lại làm việc vất vả vốn yếu nhược, bị hai ma ma đè ép trói lên ghế, Lạc Nguyệt không còn chút lực chống cự, mắt hoa, thần trí mơ hồ chìm vào tăm tối hôn mê.
Chuẩn bị tốt tội nhân, hai ma ma hai bên giơ cao hình trượng, nhưng không thể hạ xuống vì Thanh linh xà ở đâu đột nhiên xuất hiện, quấn ngang nửa người Lạc Nguyệt, hai mắt phun lửa giận dữ, miệng mở lớn như đang công kích con mồi, lộ nguyên hàm răng sắc nhọn thị uy.
Hai ma ma một phần khiếp đảm trước vẻ hung ác của Thanh linh xà, một phần cũng biết đây là sủng vật có một không hai của vương gia, tuyệt nhiên tôn thờ như chủ của nó, nếu có sơ sót gì, chết thống khổ là điều không thể tránh.
Ngọc Mẫn được Hồng Liên mặc trang phục đàng hoàng, đường đường chính chính ra chứng kiến hành hình, nhổ bỏ cái gai trong mắt, thấy một màn người rắn dằng co như thế mà chùn tâm. Thật không hiểu con rắn dữ này trước nay chỉ thuần phục vương gia, ngày hôm nay hết lòng bảo hộ cho ả nha hoàn chết tiệt, chỉ là trùng hợp hay có ý tứ gì khác?
Cùng lúc đó, Phương kỳ trong thư phòng nghỉ ngơi bị tiếng gõ cửa của quản gia Trần gián đoạn. Sau khi nghe quản gia bẩm báo, Phương Kỳ cực kỳ âm lãnh, sắc mặt đen tối như muốn động thủ giết tất cả mọi người xung quanh, đá tung của thư phòng, dùng khinh công lao vút đến Thanh Tâm viện.
Ngọc Mẫn tức tối, nghĩ đến con rắn này vừa rồi muốn lấy mạng mình ở bờ hồ sinh ra ác tâm, bất chấp hậu quả, gào lên mệnh lệnh “Đánh, lập tức đánh chết cho ta”.
Hai ma ma chấp hình chần chừ, cân nhắc làm sao cho chính mình vẹn toàn. Cuối cùng, hình trượng giơ cao, quyết tâm ác ý đánh xuống. Hình trượng hạ xuống một nửa bỗng dưng bị nội lực cường đại bẻ gãy làm đôi, chia hai phần đập vào mặt của hai ma ma chấp hình, máu tươi tuôn trào đỏ mặt, kêu gào đau đớn vô tận “Aaaa, chết nô tỳ rồi…”
Phương Kỳ như lốc xoáy lao đến bên Lạc Nguyệt, tay nâng Thanh linh xà ra, tay đưa lên dò xét tình hình tiểu nha đầu, lòng dâng lên từng cỗ thương tâm, từng hồi tức giận bộc phát. “Bực”, âm thanh sợi dây thừng trói người bị nội lực ghê gớm làm đứt vụn, Phương Kỳ nhanh gọn bế Lạc Nguyệt xoay người biến mất, vang vọng lời nói uy lãnh giữa không trung “Thái y, mau lăn ra đây cho ta, người mà có mệnh hệ nào, tất cả đều phải bồi táng theo cùng!”.
Ngọc Mẫn đứng không vững ngã ngồi xuống đất, tay chân vô lực, da đầu run run bởi ánh mắt lãnh khốc của vương gia trước khi rời đi quét qua mình như muốn ăn tươi nuốt sống, lại nghĩ đến hành động ôm nha hoàn kia ôn nhu lòng dâng tràn lạnh lẽo bi ai.
Tất cả nha hoàn trong Thanh Tâm viện toàn thân chấn động, trước bị khí thế cường giả của vương gia chế trụ, sau vì vương gia ôm bế nữ nhân mà hóa đá.
Phương Kỳ ngồi lặng nhìn nữ tử trên giường, vóc dáng nhỏ nhắn yếu nhược, sắc mặt tái xanh, hai mắt nhắm nghiền vô thức, lòng nóng như lửa đốt, lo lắng không yên. Tự hỏi nha đầu nhỏ này thương tổn thế nào mà hôn mê chưa tỉnh?
Thái y kinh tâm, tay chân luống cuống, không phải vì bệnh nhân nan y khó chữa mà bởi vị Tu la vương mặt đen sì, hai mắt hừng hừng lửa cháy đang đốt họ không ngừng. Vị Tu la vương kia nổi tiếng khắp Hạ Kinh quốc, đến đứa trẻ lên ba mỗi khi nghe uy danh này còn khóc thét sợ hãi. Phải biết, đắc tội ai cũng được nhưng đừng đắc tội vị Tu la vương đó mà chết không nhắm mắt. Phàm là người Hạ Kinh quốc, “uy danh khủng khiếp” cửu vương gia đến đứa trẻ lên ba còn biết, quý đệ duy nhất của Hoàng thượng, hưởng muôn vàn sủng ái chở che nên sinh tâm cao khí ngạo, nghiêng trời lệch đất cái gì cũng có thể làm. Hoàng thượng đem khuyết điểm bao che cái xấu của người đệ này phơi bày triệt để, thử hỏi có mấy ai dám chọc vào?
Thăm khám cẩn thận không thể cẩn thận hơn, thái y thở một hơi nhẹ nhõm, tiểu cô nương không có gì nghiêm trọng, chính là dễ ăn nói với vị kia. Xoay người tiến đến trước mặt Kỳ vương gia hành lễ, thái y nói rõ ràng từ tốn từng lời “Khởi bẩm vương gia, tiểu cô nương không bị nội thương hay ngoại thương gì, chỉ bị kinh hách quá độ, lại cơ thể hư nhược không ăn uống đầy đủ nên mới ngất đi, chỉ cần dùng thuốc tỉnh lại, sau được bồi bổ đầy đủ sẽ không sao”.
Phương kỳ hai đầu chân mày nhíu chặt ngưng tụ băng sương hàn ý cuối cùng cũng dãn ra không ít, môi nhếch lên nụ cười như có như không. Nha đầu kia quả thực trải qua cẩm y ngọc thực, bình yên hưởng phúc mười mấy năm, mới nếm chút khổ một buổi mà hôn mê, vậy còn cùng mình thi gan sao? Phương kỳ nhàn nhạt mở lời “Lui xuống kê đơn, nhận thưởng đi!”. Thái y được đặc cách mừng như mở cờ trong bụng, nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất có thể hành lễ rời đi.
Không khí trong phòng ngủ của vương gia tại Đông chính viện không bị khối băng ngàn năm tỏa lạnh trả về ấm áp ngày hạ, tất cả hạ nhân hầu hạ nét mặt cũng thản ra. Haiza, chủ tử ơi chủ tử, mong ngài đừng bức không khí ngừng trôi mà mọi người ngộp thở đến chết!!!
Thanh linh xà im ắng kìm nén hơi thở phì phì theo dõi động tĩnh của Lạc Nguyệt, nghe hiểu nàng không có gì nghiêm trọng không giấu được vui mừng trong ánh mắt. Cuộn mình trườn tới cạnh giường, nó đưa lưỡi như muốn liếm lên khuôn mặt tuyệt sắc non mềm, kích thích Lạc Nguyệt thoát khỏi hôn mê. Cái lưỡi kia chưa chạm vào mục tiêu, cả người nó đã bị chủ nhân nhấc bổng, lại ngửi được mùi vị chua nồng, mắt xanh lục khẽ đảo nhìn sắc mặt chủ nhân mới giãn ra giờ xoăn tít âm u, chịu không thấu nó rùng mình uốn ngược thân thể về quấn lấy tay người đang giữ mình, đôi mắt cúi xuống nhìn đất, trưng ra vẻ oán phụ như muốn nói “Ta chỉ là muốn tốt cho tiểu chủ nhân thôi, làm gì mà ghen tuông?”
Phương Kỳ dùng tay gõ nhẹ vào đầu Thanh linh xà xem như trừng phạt. Con sủng vật này đã cùng mình gắn bó từ khi mới sinh, tình cảm như huynh đệ ruột thịt, không mảy may để nó xảy ra thương tổn. Bỏ qua oán phụ sủng vật, Phương Kỳ hạ giọng phân phó thị vệ trực gác “Phân phó nhà bếp nấu cháo thanh đạm, đợi Lạc Nguyệt tỉnh lập tức mang lên hầu hạ”.
Thị vệ Hàn Phi nghe lời phân phó nhẹ nhàng từ vương gia mà lệ tràn chan chứa, có ai đường đường trưởng hộ vệ vương phủ lại hầu hạ sử thô nha hoàn chưa? Ôi trời, nghĩ là một nẻo nhưng dám lên tiếng diễn đạt lại một nẻo khác hoàn toàn, ngại mạng mình dài mới dám thử!
Lạc Nguyệt từ từ mở mắt, cố gắng nhúc nhích thân thể xác định mình có sống tốt hay không. Chết tiệt, tay muốn nâng cũng không nổi, bọn họ là đã dùng hình tra tấn mình cực kỳ dã man có phải không? Nghĩ đến đây, Lạc Nguyệt tủi hờn cực hạn, òa khóc tê tâm liệt phế “Hu hu hu, lũ cổ nhân đáng ghét, dám bạo ngược bà cô ta, cầu thiên lôi giáng sấm sét đánh cho chúng cháy thành than đi, hu hu hu” .
Phương Kỳ thấy nha đầu kia thanh tĩnh, tâm vui mừng chưa kịp bày tỏ đã bị tiếng khóc mắng thành thật của nàng làm choáng váng. Gương mặt nhỏ nhắn vì khóc thương tâm mà hồng hào, mắt ngọc long lanh tràn ngập nước, chóp mũi ẩn ẩn đỏ, cái miệng mếu máo nhìn đau lòng người. Phương Kỳ cơ mặt giật giật, tâm can mềm xuống nảy sinh ý nghĩ muốn ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng vuốt ve. Hai tay dang rộng ôm Lạc Nguyệt, Phương kỳ dịu dàng vỗ lưng trấn an, miệng suýt sao dỗ dành nhu tình không phát hiện được “Không khóc nữa, khó chịu ở đâu thì nói ra, ta sẽ gọi thái y đến chẩn mạch… khóc nhiều hại thân có biết không”.
Lạc Nguyệt đầu óc không nhanh nhạy, cảm thấy có người chia sẻ đau thương với mình thì tận lực dụi đầu làm nũng theo thói quen được nuông chiều, tiếng khóc vì thế cũng nhỏ dần, chốc sau chỉ còn lại tiếng hít mũi rấm rức. Phương Kỳ siết chặt vòng tay tâm tư rạo rực, nhịp tim dồn dập đập mạnh nơi lồng ngực không có nửa phần chán ghét, thỉnh thoảng bàn tay di chuyển lên xuống dọc cột sống truyền lực đều đặn điều hòa khí tức cho nữ nhân mềm mại trong lòng.
Lạc Nguyệt bình tâm rất nhiều, ngay lúc này mới cảm nhận được mình đang nằm trọn trong lòng người nào đó, và bàn tay của người đó không an phận sờ vuốt trên cơ thể mình. Như có luồng điện cao thế kích thích, Lạc Nguyệt giật nhanh cơ thể rời khỏi lồng ngực cứng cáp, sững sờ nhìn gương mặt yêu nghiệt hơn nữ nhân khuynh quốc, hai tròng mắt muốn rơi ra. Lạc Nguyệt phẫn hận, có người lợi dụng khi nữ nhân khó khăn mà sàm sỡ, miệng mấp máy “Vương gia… đây là lưu manh”.
Phương Kỳ sắc mặt biến đổi chớp nhoáng, hết tím lại tái, hết tái lại đen. Chết tiệt, nha đầu này là nữ nhân duy nhất hơn hai mươi năm qua mình tiếp xúc không khơi dậy kinh tởm, tràn đầy nhu tình mật ý, lại cả gan mắng mình lưu manh. Cố gắng kìm xuống ý nghĩ bóp chết nha đầu nào đó phá bỏ phong cảnh tốt, Phương Kỳ hầm hừ hô “Người đâu, bê thuốc và cháo đến”.
Lạc Nguyệt nặng nề từng bước xách hai thùng nước đặt xuống gần bồn tắm, lấy hết sức bê thùng nước cẩn thận chăm nước vào bồn. “AAAA”, một tiếng hét kinh khủng bật ra từ miệng Hồng Liên làm tay Lạc Nguyệt vốn đã rã rời vì kinh hoảng mà buông vật đang cầm giữ. “Ầm”, thùng nước rơi vào bồn tắm làm nước bắn lên cao tạt vào đầu mặt Ngọc Mẫn, một phần bắn tung tóe ra sàn.
Ngọc Mẫn hét chói tai hơn “Aaaaaa”, không nghĩ mình đang lõa thể vội đứng lên né tránh, ánh mắt như dao muốn đâm xuyên lấy mạng Lạc Nguyệt. hằn học quát lớn “ Ngươi là muốn đoạt mạng ta à?’
Hồng Liên lắp bắp nãy giờ, không đợi Lạc Nguyệt thanh minh, vội vàng nói “Phu nhân, kẻ này là đang dùng thùng phân xách nước cho người tắm nên mới có mùi khó ngửi như vậy”.
Ngọc Mẫn trân trối, Lạc Nguyệt càng chết đứng. Cái gì? Thùng này là thùng đựng phân, khó trách lại có mùi kinh khủng thế!!!
Ngọc Mẫn tức tối đỏ bừng hai má, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Lạc Nguyệt, nói không ra lời “Ngươi… người…”, sau đó nô thốc nôn tháo “Ọe, ọe…”, chân nhũn ra, không có Hồng Liên đỡ giúp thì đã vô lực ngã vào thùng tắm.
Lạc Nguyệt nội tâm kêu gào oan uổng, chính mình vừa mới xuyên qua, mọi thứ còn chưa hiểu hết đã bị bắt làm việc một mình, trách sao không có dở khóc dở cười, lắp bắp không trọn câu thanh minh “Nô… tỳ… là… không cố ý…”
Ngọc Mẫn hai mắt rực lửa, rống to “Ngươi là đang nhục nhã ta, to gan lớn mật, tự đi tìm chết. Người đâu, mang con tiện tỳ này ra ngoài đánh chết cho ta”. Hồng Liên cũng khổ sở không ít, đỡ phu nhân được ra ngoài, cả người tựa vào ngực mình, cái mùi thum thủm đặt trước mũi, góp phần châm lửa “Chủ tử, đánh chết là nhẹ nhàng cho ả lắm rồi ạ”.
Hai ma ma khỏe mạnh to lớn của Thanh Tâm uyển lập tức bước vào, ra sức chế trụ Lạc Nguyệt kéo ra ngoài. Đồng thời hai nha hoàn khác đã chuẩn bị hình cụ sẵn sàng giữa sân.
Lạc Nguyệt tâm tư hoảng hốt, nhìn thấy ghế dài hai mét, bề ngang năm tấc đen bóng, trượng gỗ to dày dùng hành hình đến chết một con người đang sống tốt mà khí lực bị rút sạch. Cả cơ thể nhỏ nhắn, một ngày chưa được ăn gì lại làm việc vất vả vốn yếu nhược, bị hai ma ma đè ép trói lên ghế, Lạc Nguyệt không còn chút lực chống cự, mắt hoa, thần trí mơ hồ chìm vào tăm tối hôn mê.
Chuẩn bị tốt tội nhân, hai ma ma hai bên giơ cao hình trượng, nhưng không thể hạ xuống vì Thanh linh xà ở đâu đột nhiên xuất hiện, quấn ngang nửa người Lạc Nguyệt, hai mắt phun lửa giận dữ, miệng mở lớn như đang công kích con mồi, lộ nguyên hàm răng sắc nhọn thị uy.
Hai ma ma một phần khiếp đảm trước vẻ hung ác của Thanh linh xà, một phần cũng biết đây là sủng vật có một không hai của vương gia, tuyệt nhiên tôn thờ như chủ của nó, nếu có sơ sót gì, chết thống khổ là điều không thể tránh.
Ngọc Mẫn được Hồng Liên mặc trang phục đàng hoàng, đường đường chính chính ra chứng kiến hành hình, nhổ bỏ cái gai trong mắt, thấy một màn người rắn dằng co như thế mà chùn tâm. Thật không hiểu con rắn dữ này trước nay chỉ thuần phục vương gia, ngày hôm nay hết lòng bảo hộ cho ả nha hoàn chết tiệt, chỉ là trùng hợp hay có ý tứ gì khác?
Cùng lúc đó, Phương kỳ trong thư phòng nghỉ ngơi bị tiếng gõ cửa của quản gia Trần gián đoạn. Sau khi nghe quản gia bẩm báo, Phương Kỳ cực kỳ âm lãnh, sắc mặt đen tối như muốn động thủ giết tất cả mọi người xung quanh, đá tung của thư phòng, dùng khinh công lao vút đến Thanh Tâm viện.
Ngọc Mẫn tức tối, nghĩ đến con rắn này vừa rồi muốn lấy mạng mình ở bờ hồ sinh ra ác tâm, bất chấp hậu quả, gào lên mệnh lệnh “Đánh, lập tức đánh chết cho ta”.
Hai ma ma chấp hình chần chừ, cân nhắc làm sao cho chính mình vẹn toàn. Cuối cùng, hình trượng giơ cao, quyết tâm ác ý đánh xuống. Hình trượng hạ xuống một nửa bỗng dưng bị nội lực cường đại bẻ gãy làm đôi, chia hai phần đập vào mặt của hai ma ma chấp hình, máu tươi tuôn trào đỏ mặt, kêu gào đau đớn vô tận “Aaaa, chết nô tỳ rồi…”
Phương Kỳ như lốc xoáy lao đến bên Lạc Nguyệt, tay nâng Thanh linh xà ra, tay đưa lên dò xét tình hình tiểu nha đầu, lòng dâng lên từng cỗ thương tâm, từng hồi tức giận bộc phát. “Bực”, âm thanh sợi dây thừng trói người bị nội lực ghê gớm làm đứt vụn, Phương Kỳ nhanh gọn bế Lạc Nguyệt xoay người biến mất, vang vọng lời nói uy lãnh giữa không trung “Thái y, mau lăn ra đây cho ta, người mà có mệnh hệ nào, tất cả đều phải bồi táng theo cùng!”.
Ngọc Mẫn đứng không vững ngã ngồi xuống đất, tay chân vô lực, da đầu run run bởi ánh mắt lãnh khốc của vương gia trước khi rời đi quét qua mình như muốn ăn tươi nuốt sống, lại nghĩ đến hành động ôm nha hoàn kia ôn nhu lòng dâng tràn lạnh lẽo bi ai.
Tất cả nha hoàn trong Thanh Tâm viện toàn thân chấn động, trước bị khí thế cường giả của vương gia chế trụ, sau vì vương gia ôm bế nữ nhân mà hóa đá.
Phương Kỳ ngồi lặng nhìn nữ tử trên giường, vóc dáng nhỏ nhắn yếu nhược, sắc mặt tái xanh, hai mắt nhắm nghiền vô thức, lòng nóng như lửa đốt, lo lắng không yên. Tự hỏi nha đầu nhỏ này thương tổn thế nào mà hôn mê chưa tỉnh?
Thái y kinh tâm, tay chân luống cuống, không phải vì bệnh nhân nan y khó chữa mà bởi vị Tu la vương mặt đen sì, hai mắt hừng hừng lửa cháy đang đốt họ không ngừng. Vị Tu la vương kia nổi tiếng khắp Hạ Kinh quốc, đến đứa trẻ lên ba mỗi khi nghe uy danh này còn khóc thét sợ hãi. Phải biết, đắc tội ai cũng được nhưng đừng đắc tội vị Tu la vương đó mà chết không nhắm mắt. Phàm là người Hạ Kinh quốc, “uy danh khủng khiếp” cửu vương gia đến đứa trẻ lên ba còn biết, quý đệ duy nhất của Hoàng thượng, hưởng muôn vàn sủng ái chở che nên sinh tâm cao khí ngạo, nghiêng trời lệch đất cái gì cũng có thể làm. Hoàng thượng đem khuyết điểm bao che cái xấu của người đệ này phơi bày triệt để, thử hỏi có mấy ai dám chọc vào?
Thăm khám cẩn thận không thể cẩn thận hơn, thái y thở một hơi nhẹ nhõm, tiểu cô nương không có gì nghiêm trọng, chính là dễ ăn nói với vị kia. Xoay người tiến đến trước mặt Kỳ vương gia hành lễ, thái y nói rõ ràng từ tốn từng lời “Khởi bẩm vương gia, tiểu cô nương không bị nội thương hay ngoại thương gì, chỉ bị kinh hách quá độ, lại cơ thể hư nhược không ăn uống đầy đủ nên mới ngất đi, chỉ cần dùng thuốc tỉnh lại, sau được bồi bổ đầy đủ sẽ không sao”.
Phương kỳ hai đầu chân mày nhíu chặt ngưng tụ băng sương hàn ý cuối cùng cũng dãn ra không ít, môi nhếch lên nụ cười như có như không. Nha đầu kia quả thực trải qua cẩm y ngọc thực, bình yên hưởng phúc mười mấy năm, mới nếm chút khổ một buổi mà hôn mê, vậy còn cùng mình thi gan sao? Phương kỳ nhàn nhạt mở lời “Lui xuống kê đơn, nhận thưởng đi!”. Thái y được đặc cách mừng như mở cờ trong bụng, nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất có thể hành lễ rời đi.
Không khí trong phòng ngủ của vương gia tại Đông chính viện không bị khối băng ngàn năm tỏa lạnh trả về ấm áp ngày hạ, tất cả hạ nhân hầu hạ nét mặt cũng thản ra. Haiza, chủ tử ơi chủ tử, mong ngài đừng bức không khí ngừng trôi mà mọi người ngộp thở đến chết!!!
Thanh linh xà im ắng kìm nén hơi thở phì phì theo dõi động tĩnh của Lạc Nguyệt, nghe hiểu nàng không có gì nghiêm trọng không giấu được vui mừng trong ánh mắt. Cuộn mình trườn tới cạnh giường, nó đưa lưỡi như muốn liếm lên khuôn mặt tuyệt sắc non mềm, kích thích Lạc Nguyệt thoát khỏi hôn mê. Cái lưỡi kia chưa chạm vào mục tiêu, cả người nó đã bị chủ nhân nhấc bổng, lại ngửi được mùi vị chua nồng, mắt xanh lục khẽ đảo nhìn sắc mặt chủ nhân mới giãn ra giờ xoăn tít âm u, chịu không thấu nó rùng mình uốn ngược thân thể về quấn lấy tay người đang giữ mình, đôi mắt cúi xuống nhìn đất, trưng ra vẻ oán phụ như muốn nói “Ta chỉ là muốn tốt cho tiểu chủ nhân thôi, làm gì mà ghen tuông?”
Phương Kỳ dùng tay gõ nhẹ vào đầu Thanh linh xà xem như trừng phạt. Con sủng vật này đã cùng mình gắn bó từ khi mới sinh, tình cảm như huynh đệ ruột thịt, không mảy may để nó xảy ra thương tổn. Bỏ qua oán phụ sủng vật, Phương Kỳ hạ giọng phân phó thị vệ trực gác “Phân phó nhà bếp nấu cháo thanh đạm, đợi Lạc Nguyệt tỉnh lập tức mang lên hầu hạ”.
Thị vệ Hàn Phi nghe lời phân phó nhẹ nhàng từ vương gia mà lệ tràn chan chứa, có ai đường đường trưởng hộ vệ vương phủ lại hầu hạ sử thô nha hoàn chưa? Ôi trời, nghĩ là một nẻo nhưng dám lên tiếng diễn đạt lại một nẻo khác hoàn toàn, ngại mạng mình dài mới dám thử!
Lạc Nguyệt từ từ mở mắt, cố gắng nhúc nhích thân thể xác định mình có sống tốt hay không. Chết tiệt, tay muốn nâng cũng không nổi, bọn họ là đã dùng hình tra tấn mình cực kỳ dã man có phải không? Nghĩ đến đây, Lạc Nguyệt tủi hờn cực hạn, òa khóc tê tâm liệt phế “Hu hu hu, lũ cổ nhân đáng ghét, dám bạo ngược bà cô ta, cầu thiên lôi giáng sấm sét đánh cho chúng cháy thành than đi, hu hu hu” .
Phương Kỳ thấy nha đầu kia thanh tĩnh, tâm vui mừng chưa kịp bày tỏ đã bị tiếng khóc mắng thành thật của nàng làm choáng váng. Gương mặt nhỏ nhắn vì khóc thương tâm mà hồng hào, mắt ngọc long lanh tràn ngập nước, chóp mũi ẩn ẩn đỏ, cái miệng mếu máo nhìn đau lòng người. Phương Kỳ cơ mặt giật giật, tâm can mềm xuống nảy sinh ý nghĩ muốn ôm nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng vuốt ve. Hai tay dang rộng ôm Lạc Nguyệt, Phương kỳ dịu dàng vỗ lưng trấn an, miệng suýt sao dỗ dành nhu tình không phát hiện được “Không khóc nữa, khó chịu ở đâu thì nói ra, ta sẽ gọi thái y đến chẩn mạch… khóc nhiều hại thân có biết không”.
Lạc Nguyệt đầu óc không nhanh nhạy, cảm thấy có người chia sẻ đau thương với mình thì tận lực dụi đầu làm nũng theo thói quen được nuông chiều, tiếng khóc vì thế cũng nhỏ dần, chốc sau chỉ còn lại tiếng hít mũi rấm rức. Phương Kỳ siết chặt vòng tay tâm tư rạo rực, nhịp tim dồn dập đập mạnh nơi lồng ngực không có nửa phần chán ghét, thỉnh thoảng bàn tay di chuyển lên xuống dọc cột sống truyền lực đều đặn điều hòa khí tức cho nữ nhân mềm mại trong lòng.
Lạc Nguyệt bình tâm rất nhiều, ngay lúc này mới cảm nhận được mình đang nằm trọn trong lòng người nào đó, và bàn tay của người đó không an phận sờ vuốt trên cơ thể mình. Như có luồng điện cao thế kích thích, Lạc Nguyệt giật nhanh cơ thể rời khỏi lồng ngực cứng cáp, sững sờ nhìn gương mặt yêu nghiệt hơn nữ nhân khuynh quốc, hai tròng mắt muốn rơi ra. Lạc Nguyệt phẫn hận, có người lợi dụng khi nữ nhân khó khăn mà sàm sỡ, miệng mấp máy “Vương gia… đây là lưu manh”.
Phương Kỳ sắc mặt biến đổi chớp nhoáng, hết tím lại tái, hết tái lại đen. Chết tiệt, nha đầu này là nữ nhân duy nhất hơn hai mươi năm qua mình tiếp xúc không khơi dậy kinh tởm, tràn đầy nhu tình mật ý, lại cả gan mắng mình lưu manh. Cố gắng kìm xuống ý nghĩ bóp chết nha đầu nào đó phá bỏ phong cảnh tốt, Phương Kỳ hầm hừ hô “Người đâu, bê thuốc và cháo đến”.
/24
|