Nàng vừa nghe được một tin tức đáng ngạc nhiên.
Thì ra, thân phận của nàng không đơn giản chỉ là nha hoàn Lạc phủ. Trước 5t nàng là tứ tiểu thư phủ thừa tướng đương triều Dạ Hàn Tuyết, mẫu thân nàng là tam di nương Dạ phủ. Bà ấy đã qua đời vì khó sinh. Có người đã rỉ tai với Thừa tướng rằng nàng có mệnh sát phụ mẫu, nếu còn để trong phủ ắt sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan.
Nghe vậy Dạ Thế Viễn lập tức sai người đưa nàng tới Lạc thành xa xôi. Đáng lẽ ra, nàng được gửi cho trang viên họ hàng với Dạ gia. Nhưng không hiểu sao lại biến thành nha hoàn Lạc phủ, cho đến nay đã được 3 năm.
Hàn Tuyết không ngờ thân thế mình lại li kỳ đến vậy. Tên Dạ Thế Viễn ấy đúng là bị quyền lực làm mờ mắt, đến con gái mình cũng có thể ruồng bỏ được. Loại không bằng loài cầm thú, nàng khinh bỉ.
***
Ở Lạc thành, tiết trời xuân ấm áp làm tâm mỗi người lại rộn ràng hơn, mong chờ đón một cái tết đầm ấm.
Không khí tết lan khắp đường phố, trong mỗi gia đình và Lạc phủ cũng không ngoại lệ.
Tất cả gia đinh và nha hoàn đều bận rộn lau dọn nhà cửa, treo đèn kết hoa. Nhóm hoa nương thì gấp rút thêu váy áo cho chủ tử, tưởng chừng muốn lồi hai con mắt ra.
Đột nhiên có một tiếng hét long trời lở đất. Nhóm người hầu tán loạn, không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Hàn Tuyết đang chăm chỉ quét lá trong sân nghe thấy tiếng hét thì bĩu môi. Chắc lại có tiểu thư nào đó gặp chuyện rồi.
Bỗng nàng thấy Tiểu Lam hớt hải chạy tới. Nàng ấy một tay bám vào người Hàn Tuyết, một tay vuốt vuốt ngực hổn hển hỏi:
"Tiểu Tuyết, hôm qua ngươi có đi qua cửa Thuý Trúc viện của đại tiểu thư không?"
"Không! Sao vậy?"
"May quá! Đại tiểu thư vừa dẫm phải một vũng mỡ lợn ai đó đổ trước cửa viện. Nàng ta ngã trẹo chân đang la ó ầm ỹ. Lại ra lệnh gọi tất cả những người đi qua Thuý Trúc viện đến để nàng ta tra xét" Tiểu Lam nói liền một mạch xong nghỉ lấy hơi lại nói tiếp "Nghe Tuyền ma ma nói đại tiểu thư sắp tham dự cuộc thi tài nữ ở Hồng Xuân các. Bây giờ, chỉ cách 5 hôm nữa là đến giao thừa, nàng ta sợ bỏ lỡ cuộc thi tài nữ nên đang rất tức giận. Tiểu Tuyết, ta với ngươi đi xem đi"
Ở Lạc thành, cứ đêm giao thừa hàng năm, Hồng Xuân các sẽ tổ chức cuộc thi chọn đệ nhất tài nữ. Cuộc thi này không giới hạn về quốc tịch hay quê quán, những ai thấy mình có đủ khả năng đều có thể đến đăng ký.
Chính vì vậy cũng có rất nhiều tiểu thư từ kinh thành hay các nước lân bang lặn lội đường xa tới tham dự.
Hàng năm, đại tiểu thư con vợ cả Lạc Thiển Hoa và tam tiểu thư con nhị di nương Lạc Thiển Hương tham gia. Còn Ngũ tiểu thư Lạc Thiển Huệ thân thể yếu ớt, tài mạo thường thường nên luôn từ chối tham gia.
Đại tiểu thư Lạc Thiển Hoa tính tình nóng nảy kiêu ngạo giống y hệt mẫu thân mình. Nàng mày ngài, mắt sắc, khuôn mặt trái xoan đang tràn đầy vẻ tức giận. Làn môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Nàng ngồi trên ghế, một chân đang sưng tấy lên gác trên gối bông mềm mại. Ngón tay ngọc trắng nõn chỉ vào đám nha đầu bà tử đang run rẩy quỳ rạp trong sân và tức giận hỏi:
"Đám tiện tỳ các ngươi là ai đã đổ thứ ô uế trước viện của ta. Biết điều thì mau khai ra nếu không ta sẽ nói với phụ thân trừng phạt các ngươi. Già thì đánh chết, trẻ thì bán vào doanh trại làm quân kỹ"
Hàn Tuyết nhếch mép khinh bỉ, người đẹp mà thốt ra những lời làm người ta lạnh gáy.
Có người quá sợ hãi mà ngất đi. Thấy vậy Lạc Thiển Hoa lại lạnh lùng đe dọa:
"Nếu các ngươi còn không khai ra thì ta sẽ bắt hết người nhà các ngươi bỏ tù"
Lúc bấy giờ có một nha đầu tầm 15 16 tuổi mặt đầy tàn nhang ngẩng đầu lên:
"Bẩm Đại tiểu thư hôm qua nô tì có thấy Xuyên nhi xách một cái thùng lén lút đứng ở trước viện của ngài làm gì đó. Nô tì nghĩ thủ phạm chính là nàng"
Tức thì nha hoàn tên Xuyên nhi bật dậy chỉ vào nha hoàn vừa nói, giận dữ hét lên:
"An nhi, ngươi, sao ngươi lại vu cáo cho ta, ta và ngươi không thù không oán vì cớ gì lại nói ta làm"
"Hỗn xược, dám lớn tiếng trước mặt đại tiểu thư. Ngươi chán sống rồi phải không?" Ma ma trung niên đứng bên cạnh Lạc Thiển Hoa quát.
"Nô tì không dám" Nói rồi Xuyên nhi lại quỳ rạp xuống.
Bỗng nhiên có một tiếng cười thanh thuý vang lên ở cửa viện. Một nữ tử xinh đẹp dẫn theo hai nha hoàn bước vào.
Nàng có làn da trắng nõn, suối tóc chảy dài trên vai. Đôi mắt long lanh như có nước. Bộ váy màu vàng mỏng nhẹ bay bay theo bước chân nàng đi.
"Tham kiến tam tiểu thư"
Thì ra, thân phận của nàng không đơn giản chỉ là nha hoàn Lạc phủ. Trước 5t nàng là tứ tiểu thư phủ thừa tướng đương triều Dạ Hàn Tuyết, mẫu thân nàng là tam di nương Dạ phủ. Bà ấy đã qua đời vì khó sinh. Có người đã rỉ tai với Thừa tướng rằng nàng có mệnh sát phụ mẫu, nếu còn để trong phủ ắt sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan.
Nghe vậy Dạ Thế Viễn lập tức sai người đưa nàng tới Lạc thành xa xôi. Đáng lẽ ra, nàng được gửi cho trang viên họ hàng với Dạ gia. Nhưng không hiểu sao lại biến thành nha hoàn Lạc phủ, cho đến nay đã được 3 năm.
Hàn Tuyết không ngờ thân thế mình lại li kỳ đến vậy. Tên Dạ Thế Viễn ấy đúng là bị quyền lực làm mờ mắt, đến con gái mình cũng có thể ruồng bỏ được. Loại không bằng loài cầm thú, nàng khinh bỉ.
***
Ở Lạc thành, tiết trời xuân ấm áp làm tâm mỗi người lại rộn ràng hơn, mong chờ đón một cái tết đầm ấm.
Không khí tết lan khắp đường phố, trong mỗi gia đình và Lạc phủ cũng không ngoại lệ.
Tất cả gia đinh và nha hoàn đều bận rộn lau dọn nhà cửa, treo đèn kết hoa. Nhóm hoa nương thì gấp rút thêu váy áo cho chủ tử, tưởng chừng muốn lồi hai con mắt ra.
Đột nhiên có một tiếng hét long trời lở đất. Nhóm người hầu tán loạn, không biết có chuyện gì đã xảy ra.
Hàn Tuyết đang chăm chỉ quét lá trong sân nghe thấy tiếng hét thì bĩu môi. Chắc lại có tiểu thư nào đó gặp chuyện rồi.
Bỗng nàng thấy Tiểu Lam hớt hải chạy tới. Nàng ấy một tay bám vào người Hàn Tuyết, một tay vuốt vuốt ngực hổn hển hỏi:
"Tiểu Tuyết, hôm qua ngươi có đi qua cửa Thuý Trúc viện của đại tiểu thư không?"
"Không! Sao vậy?"
"May quá! Đại tiểu thư vừa dẫm phải một vũng mỡ lợn ai đó đổ trước cửa viện. Nàng ta ngã trẹo chân đang la ó ầm ỹ. Lại ra lệnh gọi tất cả những người đi qua Thuý Trúc viện đến để nàng ta tra xét" Tiểu Lam nói liền một mạch xong nghỉ lấy hơi lại nói tiếp "Nghe Tuyền ma ma nói đại tiểu thư sắp tham dự cuộc thi tài nữ ở Hồng Xuân các. Bây giờ, chỉ cách 5 hôm nữa là đến giao thừa, nàng ta sợ bỏ lỡ cuộc thi tài nữ nên đang rất tức giận. Tiểu Tuyết, ta với ngươi đi xem đi"
Ở Lạc thành, cứ đêm giao thừa hàng năm, Hồng Xuân các sẽ tổ chức cuộc thi chọn đệ nhất tài nữ. Cuộc thi này không giới hạn về quốc tịch hay quê quán, những ai thấy mình có đủ khả năng đều có thể đến đăng ký.
Chính vì vậy cũng có rất nhiều tiểu thư từ kinh thành hay các nước lân bang lặn lội đường xa tới tham dự.
Hàng năm, đại tiểu thư con vợ cả Lạc Thiển Hoa và tam tiểu thư con nhị di nương Lạc Thiển Hương tham gia. Còn Ngũ tiểu thư Lạc Thiển Huệ thân thể yếu ớt, tài mạo thường thường nên luôn từ chối tham gia.
Đại tiểu thư Lạc Thiển Hoa tính tình nóng nảy kiêu ngạo giống y hệt mẫu thân mình. Nàng mày ngài, mắt sắc, khuôn mặt trái xoan đang tràn đầy vẻ tức giận. Làn môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Nàng ngồi trên ghế, một chân đang sưng tấy lên gác trên gối bông mềm mại. Ngón tay ngọc trắng nõn chỉ vào đám nha đầu bà tử đang run rẩy quỳ rạp trong sân và tức giận hỏi:
"Đám tiện tỳ các ngươi là ai đã đổ thứ ô uế trước viện của ta. Biết điều thì mau khai ra nếu không ta sẽ nói với phụ thân trừng phạt các ngươi. Già thì đánh chết, trẻ thì bán vào doanh trại làm quân kỹ"
Hàn Tuyết nhếch mép khinh bỉ, người đẹp mà thốt ra những lời làm người ta lạnh gáy.
Có người quá sợ hãi mà ngất đi. Thấy vậy Lạc Thiển Hoa lại lạnh lùng đe dọa:
"Nếu các ngươi còn không khai ra thì ta sẽ bắt hết người nhà các ngươi bỏ tù"
Lúc bấy giờ có một nha đầu tầm 15 16 tuổi mặt đầy tàn nhang ngẩng đầu lên:
"Bẩm Đại tiểu thư hôm qua nô tì có thấy Xuyên nhi xách một cái thùng lén lút đứng ở trước viện của ngài làm gì đó. Nô tì nghĩ thủ phạm chính là nàng"
Tức thì nha hoàn tên Xuyên nhi bật dậy chỉ vào nha hoàn vừa nói, giận dữ hét lên:
"An nhi, ngươi, sao ngươi lại vu cáo cho ta, ta và ngươi không thù không oán vì cớ gì lại nói ta làm"
"Hỗn xược, dám lớn tiếng trước mặt đại tiểu thư. Ngươi chán sống rồi phải không?" Ma ma trung niên đứng bên cạnh Lạc Thiển Hoa quát.
"Nô tì không dám" Nói rồi Xuyên nhi lại quỳ rạp xuống.
Bỗng nhiên có một tiếng cười thanh thuý vang lên ở cửa viện. Một nữ tử xinh đẹp dẫn theo hai nha hoàn bước vào.
Nàng có làn da trắng nõn, suối tóc chảy dài trên vai. Đôi mắt long lanh như có nước. Bộ váy màu vàng mỏng nhẹ bay bay theo bước chân nàng đi.
"Tham kiến tam tiểu thư"
/34
|