Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
Chương 173 - Chương 103.2
/283
|
Ngư Ngư yên lặng nhìn nóc nhà, bỗng nghĩ đến biểu cảm QQ ở hiện đại, cho nên rốt cục cảm thấy mình có thể đuổi kịp ý nghĩ động kinh của hắn, thành khẩn hỏi, Có phải mỗi sáng sớm anh đều bị vẻ đẹp trai của mình làm cho tỉnh ngủ hay không?
Cái này thì sao có thể được! Tiểu Trần Tử khinh bỉ loại thuyết pháp khoa trương này, Ta chỉ biết là mình bị vẻ đẹp trai của mình làm cho choáng váng thôi.
...
Cuối cùng Ngư Ngư không nhịn được, giơ tay xuất ra một cây ngân châm đâm hắn thành một con nhím không thể động đậy được, đạp qua một bên.
Bởi vì còn có chính sự cần thương lượng, Ngư Ngư không đâm á huyệt của hắn, nhưng còn chưa nói tiếp đến chủ đề chính thì đã nghe Tiểu Trần Tử hạ giọng, ngưng trọng nói, Mau dời ta sang chỗ khác đi.
... Sao vậy? Có thích khách?
Nơi này có một gương đồng, Tiểu Trần Tử bày ra vẻ mặt việc lớn không tốt, Ta lại nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của mình.
...
Ngư Ngư không nói hai lời liền đi ra ngoài, Tôi đi gọi người chia năm hộp đồ ăn kia ra...
Toàn bộ kẻ địch của ta đều ghi trong quyển sổ giấu dưới viên gạch ở chỗ giàn hoa kia, mau đào ra chúng ta lần lượt phân tích!
Quả nhiên vẫn nên dùng đồ ăn để uy hiếp là có hiệu quả nhất, Tiểu Trần Tử lập tức không động kinh nữa...
Ngư Ngư cầm dao găm cạy viên gạch kia lên, vừa cạy vừa hỏi, Anh cảm thấy sẽ là ai?
Tiểu Trần Tử hoàn toàn không có đầu mối, Kẻ địch của ta rất nhiều.
Nhưng tục ngữ nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu của mình, nếu người nọ chỉ là kẻ địch của anh thì không cần phải hao tâm nghiên cứu Hách Liên Dạ và người bên cạnh y.
Rốt cục Ngư Ngư cũng đào ra quyển sổ kia, vừa lật vừa cân nhắc, Vốn chẳng có ai có ý nghĩ viển vông, cảm thấy mình có thể cùng lúc vặn ngã anh và Hách Liên Dạ chứ?
Nhưng cho dù là vậy, bọn chúng vẽ bức họa của Tiểu Trần Tử có lợi ích gì?
Hắn và Hách Liên Dạ...
Quả thật, đừng nói là kinh thành, toàn bộ người trong thiên hạ đều biết hắn và Hách Liên Dạ đứng ở hai mặt đối lập, liên hệ duy nhất giữa bọn họ chính là...
Tiểu Trần Tử thấy Ngư Ngư cúi đầu, tại sao nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành này trong lòng lại ngưa ngứa, Có phải là có… nữ nhân nào đó thích Hách Liên Dạ hay không?
Ngoại trừ đối mặt Hách Liên Dạ, hiếm khi Ngư Ngư cảm thấy tốc độ phản ứng của mình chậm chạp như vậy, Cho dù là vậy, cô ta vẽ bức họa của anh làm gì?
Tiểu Trần Tử không đáp mà hỏi ngược lại, Cô có biết vẽ tranh không?
Biết sơ sơ. Ban đầu nàng học vẽ tranh là vì vẽ cây thuốc, có một số cây thuốc từ lâu đã không thấy xuất hiện, nàng thấy trong sách thuốc có ghi lại nên cảm thấy tò mò, cho nên dựa theo miêu tả mà vẽ ra, quanh năm suốt tháng qua đi, kỹ
Cái này thì sao có thể được! Tiểu Trần Tử khinh bỉ loại thuyết pháp khoa trương này, Ta chỉ biết là mình bị vẻ đẹp trai của mình làm cho choáng váng thôi.
...
Cuối cùng Ngư Ngư không nhịn được, giơ tay xuất ra một cây ngân châm đâm hắn thành một con nhím không thể động đậy được, đạp qua một bên.
Bởi vì còn có chính sự cần thương lượng, Ngư Ngư không đâm á huyệt của hắn, nhưng còn chưa nói tiếp đến chủ đề chính thì đã nghe Tiểu Trần Tử hạ giọng, ngưng trọng nói, Mau dời ta sang chỗ khác đi.
... Sao vậy? Có thích khách?
Nơi này có một gương đồng, Tiểu Trần Tử bày ra vẻ mặt việc lớn không tốt, Ta lại nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của mình.
...
Ngư Ngư không nói hai lời liền đi ra ngoài, Tôi đi gọi người chia năm hộp đồ ăn kia ra...
Toàn bộ kẻ địch của ta đều ghi trong quyển sổ giấu dưới viên gạch ở chỗ giàn hoa kia, mau đào ra chúng ta lần lượt phân tích!
Quả nhiên vẫn nên dùng đồ ăn để uy hiếp là có hiệu quả nhất, Tiểu Trần Tử lập tức không động kinh nữa...
Ngư Ngư cầm dao găm cạy viên gạch kia lên, vừa cạy vừa hỏi, Anh cảm thấy sẽ là ai?
Tiểu Trần Tử hoàn toàn không có đầu mối, Kẻ địch của ta rất nhiều.
Nhưng tục ngữ nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu của mình, nếu người nọ chỉ là kẻ địch của anh thì không cần phải hao tâm nghiên cứu Hách Liên Dạ và người bên cạnh y.
Rốt cục Ngư Ngư cũng đào ra quyển sổ kia, vừa lật vừa cân nhắc, Vốn chẳng có ai có ý nghĩ viển vông, cảm thấy mình có thể cùng lúc vặn ngã anh và Hách Liên Dạ chứ?
Nhưng cho dù là vậy, bọn chúng vẽ bức họa của Tiểu Trần Tử có lợi ích gì?
Hắn và Hách Liên Dạ...
Quả thật, đừng nói là kinh thành, toàn bộ người trong thiên hạ đều biết hắn và Hách Liên Dạ đứng ở hai mặt đối lập, liên hệ duy nhất giữa bọn họ chính là...
Tiểu Trần Tử thấy Ngư Ngư cúi đầu, tại sao nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn hiền lành này trong lòng lại ngưa ngứa, Có phải là có… nữ nhân nào đó thích Hách Liên Dạ hay không?
Ngoại trừ đối mặt Hách Liên Dạ, hiếm khi Ngư Ngư cảm thấy tốc độ phản ứng của mình chậm chạp như vậy, Cho dù là vậy, cô ta vẽ bức họa của anh làm gì?
Tiểu Trần Tử không đáp mà hỏi ngược lại, Cô có biết vẽ tranh không?
Biết sơ sơ. Ban đầu nàng học vẽ tranh là vì vẽ cây thuốc, có một số cây thuốc từ lâu đã không thấy xuất hiện, nàng thấy trong sách thuốc có ghi lại nên cảm thấy tò mò, cho nên dựa theo miêu tả mà vẽ ra, quanh năm suốt tháng qua đi, kỹ
/283
|