Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 208 - Chương 134

/283




Trình Ti Nghiên mất hết võ công, cho là mình trốn tới đâu cũng sẽ bị đám Hách Liên Dạ dễ dàng phát hiện, dọc đường đi cẩn thận từng li từng tí, trốn đông núp tây, đi cực chậm.

Bởi thế, nhóm Ngư Ngư đi theo nàng ta giống như đi du sơn ngoạn thủy, mỗi ngày tâm tình của Ngư Ngư đều tốt vô cùng, trải qua quãng thời gian thảnh thơi ngày ngắm cảnh ăn mỹ thực khắp nơi, tối… ngắm Vương gia ăn Vương gia.

Tần Phấn dẫn đầu Mê Tung Đường, quả thật vẫn còn nghe lệnh Trình Ti Nghiên, nhưng phần lớn người của Mê Tung Đường đã bị Hách Liên Dạ bắt, giờ chỉ còn có ba người ở ngoài…

Hôm nay, một trong ba người đó mang tin tới, nói Phong Ngự Vũ không có ở kinh thành Vệ quốc, mà đột nhiên đi ra ngoài đến phủ Liên Vương của Tề Hưng quốc vấn an vị muội phu vô duyên kia.

Ngư Ngư càng vui hơn.

Bởi vì đầu bếp phủ Liên Vương biết làm một món kho bí truyền! Vừa lúc nàng định đi nếm thử, giờ lại tiện đường ~

Nhưng Trình Ti Nghiên lại không vui chút nào, vì đám Ngư Ngư chẳng thèm để phủ Liên Vương vào mắt, chỉ nhớ rõ cánh gà, giò móng heo kho, rồi đậu rang…

Song Trình Ti Nghiên nhớ rõ, Phong Ngự Vũ phái riêng tâm phúc đưa thư tới đây, nói vì trị bệnh cho con trai, Liên Vương nghe lời lừa gạt của một kẻ gọi là cao nhân, thử cách xung hỉ này, hiện tại đang thu xếp để con trai cưới tiểu công chúa Vệ quốc có hôn ước với hắn.

Hơn nữa Liên Vương còn tin lời đồn, cho rằng Ngư Ngư thực sự là tiểu công chúa Vệ quốc… Nên ông đang chuẩn bị đề thân với phủ Thượng thư Nguyệt Loan quốc.

Đó lại là cái gương mặt Trình Ti Nghiên vừa đổi về!

Giờ nàng ta lộ mặt ra, chẳng phải để bị Liên Vương bắt sao?

Liên Vương có quyền khuynh triều chính, lại chỉ có mình đứa con trai này. Thế tử phi của phủ Liên Vương cũng là một cái danh vạn người tranh đoạt, nhưng Trình Ti Nghiên lại không hề thấy tai vạ đang đến gần…

Nàng ta còn đang bắt bẻ, chướng mắt một ma ốm, đang liên tục mắng trong lòng.

Thế nên đến phủ Liên Vương, nàng ta cũng không trực tiếp lộ diện, mà dịch dung thành nha hoàn, trà trộn vào phủ.

Điều này lại làm khó bọn Hách Liên Dạ.

Dịch dung thì không sao, nhưng họ… Hách Liên Dạ thì khỏi bàn; Hà Nghiêm thì từ nhỏ đã đi theo Hách Liên Dạ, cũng tâm cao khí ngạo, để hắn đi nghe lệnh người khác, nhất định không nhịn được bao lâu sẽ trở mặt.

Nam tử áo trắng… bỏ qua không nhắc.

Sư đệ… tiếp tục bỏ qua.

Ngư Ngư nhìn họ, đau buồn phát hiện, những người này chẳng ai bình thường cả.

Cô cũng thế thôi! Tất cả hét trong lòng.

Sai, sai bét!

Ngư Ngư không giống họ.

Thấy bọn Hà Nghiêm đều có vẻ không phục, Ngư Ngư quyết định tự mình làm mẫu.

Đi mua một bộ y phục chất vải bình thường, thay ra, Ngư Ngư đổi trâm gài tóc thành loại gỗ đào bình thường nhất, lại đeo một cái mặt nạ dịch dung có dung mạo bình thường.

Xác nhận trang phục của mình không có sơ hở, nàng liền đến trước cửa phủ Liên Vương, nhìn trái nhìn phải như đang tìm đường.

Ối… Một trong những thị vệ giữ cửa sững sờ, trừng mắt nhìn, bỗng đá hòn đá nhỏ dưới chân, nhắc nhở đồng bạn đối diện.

Ngươi xem tiểu cô nương này đi!

Đồng bạn của hắn phản ứng lẹ hơn, thấy rõ Ngư Ngư, mắt sáng lên, xoay người chạy vào trong Vương phủ.

Lúc này, Ngư Ngư cũng bình tĩnh xoay người rời đi.

Nhưng sau lưng đã lập tức có người đuổi theo, “Tiểu cô nương? Tiểu cô nương! Cô nương xin dừng bước!”

Một nam tử trung niên mặc cẩm y màu lam được thị vệ giữ cửa dẫn đường, vội vàng đuổi theo, thấy Ngư Ngư, mắt cũng sáng lên, “Tiểu cô nương, ta là quản gia phủ Liên Vương, cô có thể gọi ta là Trần thúc.”

Ngư Ngư nháy mắt mấy cái, mờ mịt vô tội nhìn ông, “Trần thúc.”

Ôi… Sao tiểu cô nương này lại nghe lời vậy! Trần thúc càng nhìn càng thích, “Nghe giọng, cô nương không phải người bản địa nhỉ?”

“Vâng.”

“Vậy có chỗ đặt chân ở kinh thành chưa?”

“Chưa.”

Mắt quản gia phủ Liên Vương sáng lên, “Vậy có nguyện ý vào phủ Liên Vương không? Cô nương yên tâm, phủ Liên Vương chúng tôi không cắt xén tiền công, cũng không ức hiếp hạ nhân.”

Chọn nha hoàn, lanh lợi tài giỏi tuy tốt, nhưng quan trọng nhất phải là trung thực nghe lời! Ông cũng coi như sống được nửa đời người rồi, nhưng chưa từng thấy người thành thật như tiểu cô nương này bao giờ! Đương nhiên không thể bỏ qua.

Mặc kệ, chiêu mộ vào phủ trước rồi nói sau, tránh để những thế gia vọng tộc khác trong kinh cướp đi.

Cách đó không xa, cằm của bọn Hà Nghiêm sắp rớt xuống…

Hồi mới xuyên qua, Ngư Ngư trà trộn vào phủ Tĩnh Vương, vì lúc đấy phủ Tĩnh Vương đang “thông báo tuyển người”.

Lần này, Ngư Ngư chả cần nói, đã trực tiếp được coi là nhân tài được chiêu mộ về…

Đương nhiên là Ngư Ngư vui vẻ đáp ứng, “Được.”

Thật sự là càng nhìn càng thấy nghe lời! Quản gia đặc biệt có cảm giác thành tựu hỏi nàng, “Tiểu cô nương, cô am hiểu làm gì nhất?”

Ông cũng dễ xem sắp xếp cho nàng việc gì.

“Ăn.” Ngư Ngư rất thành khẩn.

Quản gia bị chọc cười, “Còn gì nữa không?”

Ngư Ngư nghĩ nghĩ, tiếp tục thành khẩn, “Đào hố.”

Lúc này quản gia không cười được nữa.

Tiểu cô nương này trông bé bỏng yếu ớt vậy, mà lại phải làm cu li?

Nhất định là do quá chính trực thành thật, làm gì người ta cũng ngại nàng không đủ lanh lợi, nên chỉ có thể đi đào hố?

Quản gia nghĩ ra lời giải thích “hợp lý”…

Azi, thật sự là đáng thương. Quản gia không rõ, những kẻ ngoài kia làm sao có thể bắt nạt một tiểu cô nương trung thực như vậy…

Cứ thở dài cả đường như thế, ông mang Ngư Ngư vào phủ Liên Vương …

Đây cũng chưa tính là xong.

Hiện tại thì thành công trà trộn vào phủ Liên Vương rồi, nhưng bọn Hà Nghiêm cần có chỗ ở buổi tối! Nếu ở ngoài khách điếm thì lại không tiện theo dõi Trình Ti Nghiên.

Vì vậy Ngư Ngư được quản gia đưa tới chỗ ở của nha hoàn, nháy mắt mấy cái, như một cục cưng tò mò hỏi: “Trần thúc, cháu ở cùng với ai?”

Quản gia lại không đành lòng…

Hài tử thành thật như vậy, đã thế còn mới tới, nếu ở cùng với người khác, chẳng phải sẽ bị ức hiếp sao?

Dù sao phủ Liên Vương cũng ít người, không thiếu phòng trống…

Đúng, cứ vậy đi!

Trần thúc chuyển chân, đưa Ngư Ngư tới một phòng trống nhỏ, mặt ôn hòa nói, “Không sợ chứ? Yên tâm, trong Vương phủ có thị vệ gác đêm, rất an toàn.”

Hà Nghiêm: (┬_┬)

Vương phi gần như chẳng làm gì cả! Hôm nay nàng còn chẳng đào một cái hố nào nữa!

Chẳng lẽ đây là sức mạnh của trung thực sao? Có để cho người ta sống không chứ…

Cứ thế, bọn Ngư Ngư tiến vào phủ Liên Vương, Ngư Ngư tự xưng là Giang Tiểu Cửu, còn công việc được giao, là phải đi hầu hạ trong thư phòng riêng của Thế tử.

Nhưng gần đầy Thế tử bị bệnh, hoàn toàn không đi thư phòng, nên hiện tại Ngư Ngư rỗi việc…

Trình Ti Nghiên bị phái đi hoa viên nhổ cỏ dại…

Vì quản gia cảm thấy, nàng ta trông hơi ngạo mạn, không có dáng vẻ của một nha hoàn, nên để nàng ta làm ít




/283

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status