Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 212 - Chương 138

/283


Tốt chỗ nào?

Lão đầu không muốn lừa người, nói nhỏ, Ta không thể nói chính xác, nhưng nếu như thật sự học được đạo phù chú này thì sẽ có chút năng lực nắm thời gian trong tay, coi như không thể trường sinh bất lão, ít nhất cũng có thể sống thêm bảy tám chục năm.

Lão đầu không chú ý tới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nói tới đây thì bỗng dừng lại một lát, nghĩ hồi lâu đành phải nói, Đợi đã!

Nói xong thì vội vàng lấy tờ giấy nhỏ sắp bị vò nát ở trong lòng bàn tay ra, nhìn lướt qua, cuối cùng chiếu theo đọc ra một câu, Chẳng lẽ ngươi không muốn sống thêm vài chục năm nữa?

Mọi người: ...

Đây là... quên từ sao?

Từ ngữ không đặc biệt không phức tạp như vậy, đoạn trên cũng được nối câu rất tự nhiên, lão đầu đều phải dựa theo tờ giấy đọc tiếp...

Tất cả mọi người sinh ra hoài nghi với trình độ sáng suốt của ông, bắt đầu cảm thấy tất cả lời ông nói lúc trước đều là bịa chuyện.

Lão đầu không phát hiện thái độ của bọn họ biến hóa, còn đang buồn bực thổi râu, Sống thêm mấy chục năm, có gì tốt?

Có nhiều chỗ tốt ấy chứ!

Trả treo lại ở trong lòng, mọi người mới kịp phản ứng, có thể tuổi của lão đầu này lớn kinh người, cho nên không hiểu cách nghĩ của đám người thường, không biết có thể sống thêm mấy chục năm thì tốt chỗ nào.

Được, ta học. Hách Liên Dạ rất vui vẻ đáp ứng, cười nhìn Ngư Ngư một cái.

Nếu quả thật có thể tăng thọ thì y có thể ở chung với tiểu nha đầu này thêm mấy chục năm, với y mà nói, chuyện này đương nhiên vô cùng tốt.

Song...

Hách Liên Dạ cũng không phải người lỗ mãng, sẽ không vì vui mừng mà đầu óc mơ hồ quên điều gì đó.

Có năng lực nắm thời gian trong tay, bản lĩnh này nghe giống như nghịch thiên, tuyệt đối không dễ học, học được, cũng không dễ thành công, nhiều người thì có thêm nhiều giúp đỡ.

Cho nên y nhìn về phía nam tử áo trắng, Dung công tử, ngươi có muốn học không?

Nam tử áo trắng đang ở trong trạng thái bình thường, nội lực không kém y bao nhiêu, nếu y có thể học, nam tử áo trắng cũng có thể.

Nam tử áo trắng vẫn chưa trả lời, khóe miệng Hà Nghiêm co giật nhắc nhở nói, ... Chủ tử, vừa rồi vị tiền bối này nói, người chưa thông suốt về mặt tình cảm thì không học được.

Đừng nói là thích ai, Dung bánh bao hắn biết từ “thích” có ý là gì sao...

Không ngờ nam tử áo trắng hờ hững nhìn bọn họ, Ta từng thích sư đệ.

... Vì sao người chỉ có hai con mắt!

Một đám người đồng loạt quay đầu, vừa muốn liếc nam tử áo trắng, vừa muốn nhìn phản ứng lúc này của sư đệ, quấn quýt bát quái.

Nhưng nhìn hai sư huynh đệ đều rất bình tĩnh, ngay cả mặt cũng không chút thay đổi.

... Sư đệ, cô có biết hắn thích cô không?

'Từng' thích. Sư đệ bình tĩnh sửa lại lời bọn họ, lúc sau hỏi lão đầu, Tiền bối, đạo phù chú này chỉ có nam nhân mới có thể học sao?

Đúng.

Sư đệ gật gật đầu, không hỏi tiếp.

Nhưng mọi người đều bị tin tức của một hỏi một đáp này để lộ ra chấn động đến choáng váng, nếu nữ nhân cũng có thể học, sư đệ cũng định học sao?

Nói cách khác, nàng cũng từng có người trong lòng? Chẳng lẽ chính là nam tử áo trắng?

Đôi sư huynh đệ này mỗi ngày đều sinh hoạt dưới tầm mắt của bọn họ, vậy mà trộm nói yêu đương, trong đám người bọn họ chẳng ai phát hiện ra!

Không đúng, Hách Liên Dạ phúc hắc kia nhất định đã phát hiện, bằng không ban nãy cũng không điểm danh nam tử áo trắng học cùng với y...

Đoạn đường về nhà này, mọi người đều buôn chuyện bát quái kinh người kia, thời gian hơn mười ngày cứ thế trôi qua rất nhanh.

Lúc bọn họ tới kinh thành Nguyệt Loan quốc thì đã là buổi tối. Ngư Ngư cũng không có thời gian đi qua phủ Thượng Thư gặp Trình đại nhân, chỉ bảo Hà Nghiêm gửi giúp nàng một lá thư sang đó rồi vội vàng tiến cung tìm Tiểu Trần Tử, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Vừa thấy Tiểu Trần Tử, trong lòng Ngư Ngư thoáng hồi hộp.

Lấy loại tính cách âm thầm vô cùng động kinh kia, trong điện này chỉ có một mình hắn, hắn lại đang ngẩn người đã đàng, làm cho người ta khiếp sợ nhất chính là, Tiểu Trần Tử lại gầy đi rất nhiều!

Có thể làm cho một siêu cấp ăn hàng không có thèm ăn, chuyện đó phải lớn thế nào...

... Tiểu quỷ nước!

Vừa nhìn thấy Ngư Ngư, Tiểu Trần Tử tựa như nhìn thấy một cái chân gà vừa mới nướng xong, ánh mắt sáng loáng, chạy như điên tới, Ta nhớ cô muốn chết!

Ngư Ngư thấy hắn cũng rất kích động, Có gì ăn không? Chết đói rồi!

Vội vã đến Đông cung, cơm tối cũng không buồn ăn.

Tiểu Trần Tử lập tức khôi phục lại giọng nói lạnh đến thấu xương kia của Thái tử, cất giọng ra lệnh cho người truyền lệnh, lúc sau hỏi Hách Liên Dạ dạo quanh đại điện một vòng vừa mới trở về, Có người nghe lén sao?

Không có. Hách Liên Dạ rất khẳng định nói.

Nhưng rõ ràng Tiểu Trần Tử vẫn chưa yên tâm, khuôn mặt luôn hiện ra chứng động kinh bây giờ lại vô cùng lo lắng, Không được, ngươi đi qua trắc lâu bên phải thiên điện nhìn xem, hắn có ở trong phòng đó hay không. Người đó... dường như bước đi hoàn toàn không phát ra tiếng động, cũng thường không nghe thấy tiếng hắn thở, nhưng ta lại cảm giác rõ được hắn không biết võ công.

Xem ra bọn họ đoán không lầm, quả nhiên là người bên cạnh Tiểu Trần Tử xảy ra vấn đề.

Hách Liên Dạ lại đi điều tra một vòng, lúc sau mang về đáp án khẳng định, Ở trong phòng, đang viết cái gì đó.

Lúc sau nhíu mày, hơi nín cười




/283

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status