Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 215 - Chương 141

/283


Mấy người Hách Liên Dạ đều tự tìm vị trí thuận lợi nhất, sau khi ngồi ổn ở trên xà ngang nóc nhà, bắt đầu thương lượng nếu buổi tối quả thật xảy ra chuyện gì quái lạ, nên phối hợp như thế nào.

Ngư Ngư không biết khinh công, vẫn ở lại trên mặt đất, đi đi lại lại mấy vòng, xác định cho dù nhìn từ góc độ nào, cũng sẽ không phát hiện tung tích của bọn họ.

Với bản lĩnh của mấy người Hách Liên Dạ, hẳn là trên đời này không có người nào bọn họ không đối phó được, cho nên mặc dù Tiểu Trần Tử gặp phải tình huống quái lạ, Ngư Ngư cũng không cảm thấy lo lắng.

Nhưng hiện tại đứng ở trong phòng, vẻ mặt của Tiểu Trần Tử lại buồn rầu lo lắng, Đêm nay lúc canh phòng, các ngươi tuyệt đối đừng nhìn ta nhiều, nếu không rất dễ bị vẻ đẹp trai của ta làm cho hôn mê!

Những người khác đều bị sét đánh đến khóe miệng co rút, Ngư Ngư lại nhẹ nhàng thở ra, Làm tôi sợ giật mình ấy, anh nghiêm túc như vậy, tôi còn tưởng anh phát hiện tôi ăn vụng đồ ăn của anh nữa chứ!

Cô... Cô lặp lại lần nữa!

Nói xong cho đồ ăn à? Ngư Ngư rất là mong đợi, ánh mắt đều sáng hẳn.

... Không cho!

Ngư Ngư mất hứng bĩu môi, không chơi với hắn nữa.

Cô quay lại cho ta! Tiểu Trần Tử ngăn ở trước mặt nàng, vẻ mặt vô cùng đau đớn, Tiểu quỷ nước, ta coi cô là bạn bè mới hỏi cô! Cô nói, cô biết ta lâu như vậy, vì sao không học được chút khí chất nào của ta vậy!

Ngư Ngư bị giáo huấn vô cùng khổ sở, Tôi cũng không biết nữa, mỗi lần cướp đồ ăn từ trên tay của anh, tôi cũng sẽ hỏi mình như vậy.

... Tiểu Trần tử cảm giác ngực mình bị đâm cho một phát...

Yên lặng áp chế xúc động muốn hộc máu, hắn rất làm bộ làm tịch xua tay, Quả nhiên cô vẫn không hiểu, tục ngữ nói... Cô nói từ kia gọi là gì ấy nhỉ? Đúng rồi, người hâm mộ! Tục ngữ nói, ta có hàng triệu người hâm mộ!

Nhưng không biết nấu cơm! Ngư Ngư vô cùng thành khẩn tiếp...

Khóe miệng Tiểu Trần Tử hung hăng co lại, cảm giác trái tim mình đều đang chảy máu...

Hơn nữa lần đầu tiên hắn hiểu rõ rằng, bên cạnh Ngư Ngư có một Hách Liên Dạ có tài nấu nướng cao siêu gần như vô địch thiên hạ, hắn rất hâm mộ ghen tị...

Đúng vậy, tại sao! Tại sao người thích hắn đều không biết nấu cơm!

Tiểu Trần Tử bị đả kích lớn, ngay cả khí lực liều mạng với Ngư Ngư cũng không có, cũng quên bản thân muốn nói gì, yên lặng vuốt ngực, quay ngược trở về trên giường.

Nhưng náo loạn một lúc với Ngư Ngư, Tiểu Trần Tử hoàn toàn thông khí, tâm tình buồn bực mấy ngày nay cũng biến mất, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Những người khác vây xem một cuộc đối thoại động kinh, tâm tình cũng không tệ.

Mọi người cho rằng, đêm nay sẽ là một đêm thoải mái, bọn họ giải khóa bí ẩn giấc mơ của Tiểu Trần Tử, là có thể trở về nghỉ ngơi.

Nhưng...

Tiểu Trần tử rất nhanh chìm vào giấc ngủ, dường như nằm xuống không đến mười phút, hô hấp trở nên ổn định và kéo dài.

Nhưng không hề có điềm báo trước, hắn giống như xù lông vậy, bỗng nhiên bật người dậy, ánh mắt cũng theo đó mà mở ra.

Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm vào khoảng không hư vô trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc, Tại sao ta lại mơ thấy ngươi!

... Tại sao có vẻ như, không đúng lắm.

Mấy người ở trên xà ngang đều không nói chuyện, nhìn nhau mấy lần, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Đây là mơ?

Nhưng làm gì có ai nằm mơ mà mở to mắt, hơn nữa còn vừa nhảy vừa nói, nằm mơ cũng phải tỉnh.

Là mộng du?

Người mộng du sợ nhất quấy nhiễu, hiện tại bọn họ không dám nói gì.

Ta đi xuống xem một chút.

Hách Liên Dạ dùng ánh mắt như vậy nói với bọn họ, lặng yên không một tiếng động nhảy xuống xà ngang.

Theo lý mà nói, chỉ cần không bị đánh thức, người mộng du sẽ không nhìn thấy người bên cạnh.

Nhưng Hách Liên Dạ vừa mới xuất hiện, Tiểu Trần Tử đã kêu y, nổi trận lôi đình hỏi, Ngươi nói, vì sao ta vẫn mơ thấy hắn!

... Hắn, hắn có thể thấy Hách Liên Dạ?

Mấy người trên xà ngang sợ hãi toát mồ hôi lạnh cả người.

Hách Liên Dạ cũng vô cùng giật mình, thành thật đi về phía Tiểu Trần Tử.

Tiểu Trần Tử cũng không ý thức được có gì không ổn, đưa tay kéo Hách Liên Dạ đến trước người, Thử một chút xem, có thể ngăn cản hắn hay không!

Lần này thực sự không nghi ngờ rồi...

Mọi người đều tự nhảy xuống xà ngang, sư đệ cũng ôm Ngư Ngư không biết khinh công xuống.

Anh... Anh nhìn thấy gì? Ngư Ngư cảm thấy sau lưng có gió lạnh thổi qua.

Hiện tại Tiểu Trần Tử cũng hiểu chút rồi, ... Các ngươi không nhìn thấy An thị vệ?

... Không nhìn thấy.

Cho nên từ đầu tới cuối, Tiểu Trần Tử vốn không phải nằm mơ, thật ra mỗi lần hắn nhìn thấy An thị vệ đều là tỉnh táo.

Nhưng An thị vệ mà hắn nhìn thấy, nhất định không phải người.

Đêm đã khuya, một hỏi một đáp ngắn gọn này, giống như mang theo từng đợt gió đêm, thổi đến làm rét lạnh lòng người.

Tiểu Trần Tử không phải người nhát gan, biết rõ đáp án, ngược lại hắn tỉnh táo hơn, Có phải ta thật sự trúng tà rồi không?

Hách Liên Dạ không tin có sự trùng hợp như vậy, Vì sao ban nãy




/283

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status