Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 220 - Chương 146

/283


An Tiểu Đường nheo mắt lại, nghiêm túc nhìn trong chốc lát, Các ngươi nói loại cỏ kia có hình dạng như thế nào?

May mắn lúc ấy bọn họ nhiều chuyện hỏi tiểu lão đầu một tiếng, lúc này mới đáp lại, Nó được gọi là cỏ Khinh Yên, lá cây ngắn, mọc trên thân dài, trên đỉnh có sợi gân màu trắng trông như đóa hoa nhỏ.

An Tiểu Đường cảm thấy vui bất ngờ, Tôi nhìn thấy chúng rồi, chúng bị một hòn đá đè lên, một mảnh rất lớn!

Tiểu Trần Tử kinh ngạc hỏi, Cô còn có thể nhìn xuyên thấu sao?

Không phải ~ hiện tại tôi không nhìn thấy người, nhìn thứ gì cũng chỉ mờ mờ thôi, cho nên dù ngăn cách vật gì đó, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy chút chút.

... Cái gì... tất cả? Tiểu Trần Tử thốt lên một tiếng cổ quái.

Đúng vậy.

Vậy quần áo của ta thì sao?

Lúc này đến lượt An Tiểu Đường kinh ngạc, Anh mặc quần áo rồi hả?

... Mặc rồi!

Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, khiến cho đầu của An Tiểu Đường choáng váng, Tôi chỉ nói đùa thôi, tôi gửi một ít linh lực trên người anh cho nên bây giờ không bị phù chú ảnh hưởng, người và quần áo đều là thực thể.

Tiểu Trần Tử vẫn còn cảm thấy hoài nghi, Vậy tại sao trước kia cô không nhìn thẳng vào mắt ta? Không phải bởi vì sẽ nhìn thấy hết được hắn cho nên mới không tiện nhìn đấy chứ.

Vấn đề này khiến trong lòng An Tiểu Đường thấy rối rắm, Tôi đáp trực tiếp bởi vì tôi rất không muốn nhìn vào mắt anh, có phải không tốt hay không?

.... Cô dừng lại cho tôi! Đổi sang ăn bánh bao bình thường đi! Không được húp nước nữa!

Những người khác không nghe thấy bạn học Tiểu An đang nói chuyện gì... Bọn họ chỉ đứng bên cạnh nghe, cảm thấy dường như hai người họ đang 'cãi nhau', sau đó Tiểu Trần Tử đột nhiên nhảy ra nói một câu kì lạ như vậy...

... Tại sao đến cả ăn bánh bao gì cũng phải quản nữa. Ngư Ngư vô cùng thắc mắc.

Tiểu Trần Tử vẫn đang trong cơn tức giận, Bởi vì húp canh rất dễ dàng vãi nước canh ra sàn, ta sợ lãng phí đồ ăn, cũng đâu thể đánh nàng ấy được!

Ngươi có thể đổi câu nào có tính theo đuổi hơn được không?

Một câu này của Ngư Ngư giống như khai thông đường lối, ngay lập tức Tiểu Trần Tử thay đổi cách nói, chỉ vào bạn học Tiểu An, khí thế nghiêm trang gào lên một tiếng, Ta lệnh cho cô gói chỗ canh còn lại giữ lại cho ta!

Mọi người: ...

Tiểu An có thể nhìn thấy nơi sinh trưởng của cỏ Khinh Yên, đây đích thực là hi vọng của mọi người.

Cho dù thạch thất đã sụp đổ, vị trí các cơ quan bị thay đổi, địa đồ đã trở nên vô dụng, nhưng bọn họ vẫn có thể sử dụng đến phương pháp đơn giản có phần thô bạo hơn, đó là trực tiếp phá hủy thạch thất từ trên mặt đất xuống, có thể đào ra được cỏ Khinh Yên không?

Biện pháp này nhất định phải thử một lần, hiện giờ phải xem xét xem thạch thất này có thể phá hủy được hay không.

Mọi người không muốn tùy tiện quyết định nên nhanh chóng truyền tin về Kinh thành, muốn mời tiểu lão đầu tới đây một chuyến.

Nhân tiện đem thân thể tạm của ta đến đây nữa. Tiểu An bình tĩnh thương lượng với Tiểu Trần Tử.

... Được.

Chỉ là sao lời nói này nghe ra lại có vẻ khó chịu vậy.

Bọn họ phải đợi hồi âm của tiểu lão đầu, cho nên tạm thời không có chuyện gì đặc biệt cần làm, đám người lập tức tìm một tửu lâu ăn cơm.

Đã được nghe đoạn 'cãi nhau' của Tiểu Trần Tử và Tiểu An, đủ loại bánh đường bánh canh không ngừng vang lên, Ngư Ngư cảm thấy rất....

Chờ đến khi các loại bánh bao được mang lên rồi, Ngư Ngư và Tiểu An mượn 'người phiên dịch' là Tiểu Trần Tử giúp trao đổi đơn giản, sau đó cảm thấy vui mừng khi biết được cả hai đều đến từ cùng một thời không.

Nhưng từ khi còn nhỏ Tiểu An đã học phù chú, còn lúc nhỏ Ngư Ngư lại học y thuật, cuộc sống mà hai người này trải qua đều không phải cuộc sống của những con người hiện đại bình thường, hiện giờ lại không thể nhìn thấy được nhau, nhất thời cũng không tìm được chủ đề nào đặc biệt hay để nói.

Đương nhiên điều này không làm khó được Ngư Ngư, nàng chỉ cần dùng một câu đã kéo gần khoảng cách hơn với Tiểu An.

Anh họ của tôi là Nghiêm đại thiếu.

Sau đó, Tiểu An không nói câu nào với Ngư Ngư nữa....

Không phải nàng ấy không để ý tới Ngư Ngư nữa, mà đặc biệt kính sợ cũng như sùng bái nhìn Ngư Ngư, nói không nên lời...

Những người khác không nhìn ra, nhưng Tiểu Trần Tử rất ngạc nhiên không biết nên miêu tả thế nào trước phản ứng này của Tiểu An.

Cuối cùng Hách Liên Dạ cũng nhìn thấy được thái độ khác lạ của người khác với Nghiêm đại thiếu rồi...

Mức độ nổi tiếng của 'tình địch' số một của y cao như vậy, đáng sợ đến vậy sao? Tên phúc hắc nào đó không bình tĩnh nổi nữa.

Nhưng nghĩ kĩ lại, bất kể thạch thất này có tác động được hay không, có cô nương Tiểu An giúp đỡ, bọn họ nhất định có thể quay trở lại hiện đại, sẽ nhanh chóng nhìn thấy biểu ca trong truyền thuyết kia, có thể ngay lập tức đánh giá được hắn như thế nào.

Nhưng Hách Liên Dạ chợt nhận ra một vấn đề...

Tiểu An cũng không phải người thường.

Gia tộc của họ đã học dùng phù chú từ rất nhiều thế hệ, loại năng lực này trong mắt người hiện đại vốn rất thần kì...

Nhưng nàng ta nghe được tên của Nghiêm đại thiếu mà vẫn kính sợ được đến mức này...

Cũng giống như những người sống ở hiện đại khác, Tiểu An nghe đến Nghiêm đại thiếu trong truyền thuyết....

Bây giờ lại còn được gặp em họ của Hắc Ma vương trong truyền thuyết, đương nhiên Tiểu An có rất nhiều điều muốn hỏi.

Nhưng đến cuối cùng nàng ấy cũng không hỏi mấy vấn đề đó....

Bởi vì từ khi nghe cách Nghiêm đại thiếu uống nước như thế nào, thế giới quan của Tiểu An đã bị đả kích vô cùng nghiêm trọng, im lặng suốt cả buổi chiều...

Tiểu Trần Tử và Hách Liên Dạ cùng nghe ở bên cạnh cũng im lặng không nói gì, thật sự không thể hiểu nổi tình huống hiện tại là gì.

Hồi âm của tiểu lão đầu còn nhanh hơn cả tốc độ mà lão xuất hiện rất nhiều lần.

Sáng ngày thứ hai, mọi người cùng tụ tập lại ăn điểm tâm, một tờ giấy lớn bằng một bàn tay đột nhiên bay vào, vòng quanh Hách Liên Dạ nửa vòng, dường như còn có thể nghe được âm thanh mà tiến lại gần, sau đó bỗng nhiên mở ra.

Thạch thất có thể động! Nhưng tuyệt đối phải cẩn thận, cố gắng đừng phá hủy rễ của nó, để về sau nó có thể sinh trưởng được.

Tờ giấy được mở ra, biến thành một tờ giấy trắng, sau đó lại nhảy lên, lập tức nghe được giọng nói của tiểu lão đầu, nói lại một lần nữa những lời nói vừa rồi.

Đường Bao, đây cũng là phù chú hả? Tiểu Trần Tử nhìn thích thú.

Bạn học Tiểu An lại cảm thấy bi thương, Thao túng những vật thể không có sinh mạng là phù chú cơ




/283

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status