Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 224 - Chương 150

/283


Thạch thất khôi phục lại sự tĩnh lặng như lúc ban đầu, ít nhất trông qua có vẻ như vậy.

Hà Nghiêm không nói một lời nào, hắn lập tức buông tay đang liều chết kéo Ngư Ngư chạy nhanh về phía trước.

Cho dù những tia sáng màu đỏ hồng kia đã biến mất nhưng cũng không đồng nghĩa với việc nguy hiểm đã qua, kế sách an toàn nhất vẫn là nhanh chóng rời khỏi đây, hiện giờ tình hình vẫn còn chưa rõ ràng, căn bản không thể dùng mạng của mình để dò xét được.

Hà Nghiêm xác nhận không có điều gì khác thường, tất cả đều an toàn rồi mới vội vàng thét lên, Không sao đâu!

Sau đó vội vàng chạy về hướng của Hách Liên Dạ, nhưng đến khi hắn đến gần được chỗ của Hách Liên Dạ rồi mới thật sự nhìn thấy rõ tình hình, lúc này chân của hắn mềm nhũn trực tiếp bổ nhào xuống đất.

Nghe thấy tiếng báo an toàn của Hà Nghiêm, Tiểu Trần Tử ngay lập tức buông tay đang kiềm chế Ngư Ngư ra, chính vào lúc này Ngư Ngư cũng đã thấy được phản ứng của Hà Nghiêm.

Trong lòng không còn chút hi vọng nào, sức lực dựa vào cánh tay của Tiểu Trần Tử cũng chẳng còn, ngay cả đứng cũng chả vững nữa, trực tiếp ngã ngồi xuống mặt đất.

Tiểu Trần Tử vội vàng vịn lấy nàng, sắc mặt cứng ngắc biến sắc, liền ôm theo người bên cạnh kéo tới đến bên cạnh Hách Liên Dạ.

Sau đó đến bản thân hắn cũng thấy kinh ngạc, cuối cùng cũng hiểu được tại sao Hà Nghiêm lại có phản ứng như vậy.

Cả người của Hách Liên Dạ thiếu sức sống, sợi dây đỏ như máu uốn lượn trên tay trái mà trước đó bọn họ không nhìn thấy được, giống như tất cả sức mạnh toàn thân đều đang tập trung ở đấy, được giấu kín phía dưới làn da của y, những mạch máu đó đang nổi lên trông vô cùng dữ tợn, như thể nó có thể nổ bất cứ lúc nào.

Heo nhỏ đang nằm bên cạnh Hách Liên Dạ cũng hôn mê giống như vậy, tình huống của nó còn tệ hơn so với Hách Liên Dạ, trên người lúc đỏ lúc trắng, thậm chí khi cơ thể nó đỏ bừng lên còn mơ hồ có hơi nóng bốc lên.

Tình huống quỷ dị này khiến mọi người trong lúc nhất thời không biết phải làm thế nào.

Cũng may móng của heo nhỏ đột nhiên rung lên, nó lộn người một cái đứng dậy, mặc dù trông dáng vẻ suy yếu nhưng chung quy cũng không đáng ngại.

Có thể tỉnh lại là tốt rồi!

Mọi người khẩn trương nín thở, không muốn ảnh hưởng tới việc Ngư Ngư bắt mạch cho Hách Liên Dạ.

Két.

Trong thạch thất bỗng nhiên vang lên một tiếng động vô cùng nhỏ, âm thanh nhỏ đến mức đến Ngư Ngư cũng không thể nghe thấy được gì.

Nhưng nội lực của những người khác lại vô cùng thâm hậu, cho nên mọi người lập tức cảnh giác, nhìn xung quanh mình một chút, nhưng lại không biết âm thanh kia vọng lại từ nơi nào.

... Tường! Tiểu Trần Tử đột nhiên phát hiện ra, hô lên một tiếng.

Giống như một lời báo trước, hắn vừa dứt lời thì ngay lập tức bức tường đá sau lưng Hách Liên Dạ biến thành bột phấn.

Không... không chỉ bức tường đá này, mà ngay cả kim loại của các cơ quan được lắp đặt bên trong, còn cả những dãy tường đằng sau nữa, từng cái một đều...

Chỉ trong chớp mắt, tất cả những cơ quan trong tầm mắt của mọi người đứng ở đây toàn bộ đều biến thành bột cám.

Tất cả những gì còn lại chỉ là một khoảng không tối tăm mù mịt, cũng như bóng tối nơi đáy vực sâu trong lòng tất cả mọi người.

Cuối cùng bọn họ cũng đã hiểu uy lực của đám màu đỏ khi nãy, tường đá dày và kim loại mà còn bị như thế này, vậy Hách Liên Dạ thì sao....

Cho dù heo nhỏ đã che chắn bớt cho y một nửa công kích, cho dù bản thân y có nội lực thâm sâu, nhưng dù sao cơ thể của y cũng chỉ là người trần mắt thịt, còn ánh sáng màu đỏ này lại mang lực lượng không phải người thường có thể tạo ra được.

Cho dù heo nhỏ tỉnh lại được, nhưng cũng chỉ bởi vì heo nhỏ quá thần kỳ mà thôi, còn Hách Liên Dạ thì...

Bọn họ đều không dám tưởng tượng, hiện giờ cũng chỉ trông mong được vào chính bản thân Hách Liên Dạ mà thôi.

Lúc này người tỉnh táo nhất lại chính là Ngư Ngư.

Hoặc nên nói là người nhìn như lạnh lùng bình tĩnh nhất.

Gân mạch của chàng không sao, nhưng tôi cũng không biết khi nào chàng sẽ tỉnh lại, tôi cũng không trị được cho chàng.

Từng câu từng chữ trong lời nói của Ngư Ngư cứng ngắc, giọng điệu lại vô cùng kiên quyết lạnh lùng, Tôi muốn đưa chàng trở về, nhất định Đường Bao sẽ biết phải làm gì.

Nàng vừa nói vừa tìm thứ gì đó trong túi đồ bên cạnh, lấy mấy bình sứ ra, trực tiếp bôi một loại cao nào đó lên cánh tay và đùi.

Trở về!

Hai chữ này khiến Hà Nghiêm phải kinh hô lên một tiếng, Không thể! Vương phi quên rồi sao, lần trước Ôn công tử...

Lần trước chính Ôn Ngôn đã là một thí nghiệm, nếu như cưỡng chế bản thân xuyên không, thì cánh cửa thời không sẽ tỏa ra một loại lửa màu trắng kì dị, lửa kia thoạt nhìn không có nhiệt độ, nhưng ngay đến cả kẻ có công lực thâm hậu như Ôn Ngôn cũng không thể chịu nổi, huống chi là một người không có nội lực như Ngư Ngư!

Ngư Ngư chưa để hắn nói hết lời đã cắt đứt lời hắn, giọng điệu kiên quyết, Tôi muốn dẫn chàng trở về đó.

Nếu lúc trước thì còn có thể tìm tiểu lão đầu tới cứu, nhưng hiện giờ những bức tường đá đã bị phá hủy, ngăn chặn hoàn toàn cửa ra duy nhất ở đây.

Với bản lĩnh của bọn họ thì cuối cùng cũng sẽ rời khỏi đây được, nhưng không biết phải tốn bao nhiêu lâu, mà Hách Liên Dạ... lại không thể đợi lâu được như vậy.

Bất luận như thế nào, bất kể chuyện gì xảy ra, chỉ cần có một tia hi vọng thì nàng muốn thử một lần.

Không thể được!

Hà Nghiêm không dám nói quá nhiều, chỉ sợ cái miệng quạ đen của hắn, điều hắn muốn làm chính là ngăn cản ý định hiện giờ của Ngư Ngư mà thôi.

Trước khi chủ tử động thủ đã dặn dò hắn rất kĩ là phải chăm sóc Vương phi thật tốt, hiện giờ chủ tử đã ở trong tình trạng này, nếu Vương phi còn xảy ra chuyện gì nữa thì hắn làm sao còn mặt mũi xuống cửu tuyền đối mặt với chủ tử nữa!

Ngư Ngư cũng không hiểu rõ lắm uy lực của ngọn lửa màu trắng này, bôi càng nhiều thuốc lên cánh tay và đùi, hiện giờ cơ thể đã cảm nhận được nhiệt độ dưới 0 độ, lạnh đến mức bờ môi tím tái, không có sức để nói chuyện.

Hà Nghiêm không đành lòng nhìn sắc mặt của nàng, hắn dằn lòng mình, kiên quyết đứng trước mặt nàng, ngăn không cho nàng đi vào chỗ chết.

Vương phi chẳng qua không quen nói yêu bằng miệng, thật ra hắn biết Vương phi cũng yêu chủ tử, nhưng lại không ngờ nàng dám liều mạng đến mức này vì chủ tử nhà mình.

Thế nhưng cho dù cảm động cũng không thể đổi lấy sự bình yên của chủ tử được....

Ngư Ngư không muốn nói nhảm nữa, nàng lật cổ tay, ngay lập tức giữa những đầu ngón tay xuất


/283

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status