Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 238 - Chương 163

/283




Nghe có tiếng bước chân tới gần, hắn cũng không quay đầu lại, cũng chẳng mảy may nhúc nhích ngồi ngẩn ngơ tại chỗ.

Sư đệ đâu?

Đi rồi.

Sư đệ tức giận sao? Tất cả mọi người cùng sửng sốt, Vậy sao ngươi không đuổi theo!

Không có người lên tiếng trả lời bọn họ.

Này... Ngươi bị điểm huyệt.

Không có.

Vậy sao ngươi chẳng nhúc nhích gì thế?

Ánh mắt của nam tử áo trắng không nhìn ra được bất cứ vui hay buồn gì, chỉ yên lặng nhìn một góc nhỏ trước mặt của lồng hấp, im lặng một hồi lâu mới nói, Sợ bánh màn thầu rơi xuống.

Dừng một chút rồi bổ sung tiếp, Sư đệ nói nàng muốn kiểm tra.

... Mọi người thật tình rối rắm thay cho hắn.

Nghe nói sư đệ còn quay lại cho nên mọi người cũng an tâm, cho rằng sư đệ chỉ rời đi một lát thôi, trở về rửa mặt hoặc ăn sáng thôi.

Nhưng ngay sau đó đám người Ngư Ngư liền phát hiện bọn họ đã yên tâm quá sớm rồi...

Quả thật sư đệ trở về rất nhanh, nhưng trong tay nàng ấy còn cầm theo một giỏ đồ ăn năm tầng cực lớn, từ đằng xa rất xa vẫn có thể ngửi thấy được hương thơm tỏa ra từ bên trong cái giỏ đó.

Nhìn thấy Ngư Ngư, sư đệ bình tĩnh chào hỏi với nàng, Có loại thuốc nào giúp cho tiêu hóa không?

... Có. Ngư Ngư rối rắm lấy thuốc ra, cảm thấy có lẽ nàng đã biết sư đệ muốn làm gì rồi.

Quả nhiên sư đệ đem cái lồng hấp hình dạng cái giường lớn kia ra trước, sau đó chậm rãi lấy những món ăn không giống nhau trong giỏ dọn ra bàn.

Liếc mắt một cái có thể thấy là một bàn toàn thịt.

Sư đệ vẫn không thèm liếc nhìn nam tử áo trắng lấy một cái, ngồi xuống đối diện với hắn, cầm đũa lên sử dụng khinh công tốc độ cao thủ, nhìn như ưu nhã mà kì thực là gió cuốn mây bay bắt đầu ăn.

Nửa giờ sau, đống đồ ăn lớn toàn thịt đã biến mất không còn, sư đệ bình tĩnh dừng chiếc đũa lại, cầm lấy gói thuốc giúp cho tiêu hóa mới lấy từ chỗ Ngư Ngư uống một hớp, sau đó đứng dậy đi ra cửa.

Suốt cả quá trình vừa rồi nàng ấy cũng không thèm liếc nhìn sư huynh lần nào, chỉ còn lại bóng lưng hết sức tiêu sái rời đi.

Mọi người: ...

Tư duy của hai sư huynh đệ này, từ trước đến giờ đám người họ vẫn không thể theo kịp, cho nên khi bọn họ xảy ra náo loạn hay mâu thuẫn gì thì đám người họ cũng không biết nên làm như thế nào để hòa giải cả.

Chờ khi sư đệ đã đi xa, lúc này bọn họ mới dám hỏi, Rốt cuộc ngươi đã làm gì... sư đệ rồi?

Lần này sư đệ thực sự rất tức giận đấy!

Nàng ấy ăn rất nhanh, động tác của nàng có thể sánh ngang với khinh công của nàng và nam tử áo trắng nên có thể thấy được rất rõ ràng.

Nói cách khác, vừa rồi chính là một màn mà người ăn thịt luôn nhớ thương nhưng lại không thể ăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đối diện ăn hết cả bàn thịt...

Thủ đoạn trả thù này thật quá hung tàn rồi!

Lúc này mọi người mới phát hiện nàng ấy trước kia vẫn còn hiền lành hạ thủ lưu tình với nam tử áo trắng rất nhiều...

Nhưng Dung Mô Mô vẫn là một cái bánh bao ngốc nghếch thành thật... hắn có thể làm gì được?

Ta không làm gì cả.

Mặc dù sư đệ đã đi rồi, nhưng nam tử áo trắng vẫn lặng lẽ ôm theo cái bánh bao kia, Ta sợ sư đệ đánh ta nên ngày hôm qua vẫn đối xử rất tốt với nàng, ta còn giúp nàng tắm rửa nữa.

... Gì?

Bọn họ nghe lầm rồi phải không...

Ngư Ngư cảm thấy thế giới quá huyền ảo rồi, Anh vừa mới nói... tắm rửa sao?

Đúng.

... Nhưng sư đệ bị ngươi điểm huyệt rồi mà!

Cho nên ta mới giúp nàng tắm rửa.

Mọi người: ...

Vì sao người thành thật nhất, người cái gì cũng không hiểu nhất như nam tử áo trắng đây ngược lại lại xuất hiện cảnh phim giới hạn độ tuổi này!

Bọn họ đều chấn kinh đến độ toàn thân ngổn ngang trong gió, vậy mà nam tử áo trắng vẫn không phát hiện ra sự dị thường của bọn họ.

Lúc này mặc dù thần sắc trên khuôn mặt hắn không thay đổi gì, nhưng âm thanh vẫn bình tĩnh từ trước tới nay hiện tại cũng khó nén được tia cảm xúc buồn bực.

Trên sách toàn gạt người. Hắn vừa chỉa vào bánh màn thầu vừa nói.

... Sách gì?

Tiểu tỳ tiêu hồn phá hư chủ tử. Ngữ điệu vẫn thờ ơ như bộ dạng trích tiên thường ngày.

... Vừa nghe cái tên sách là thấy có gì đó sai sai rồi...

Ngư Ngư rối rắm đến độ muốn cào tường, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới lần trước khi nam tử áo trắng đi học phù chú cùng với Hách Liên Dạ, để lại nàng và sư đệ nói chuyện phiếm với nhau, kết quả sư đệ tiện tay lấy ra một quyển.... Xuân Cung đồ lên nhìn.

Nghe nói khi sư đệ đi ngang qua một tiệm sách, đúng lúc đó trong tiệm đang bán phá giá đến mức đổ máu, cho nên nàng mới mua về...

Cho nên cuốn sách mà nam tử áo trắng đã đọc kia không phải do chính nàng ấy mua sao?

Hai sư huynh đệ này rốt cuộc bình thường đọc sách kiểu gì vậy....

Vừa nghe thấy tên của cuốn sách này, mọi người đều có thể đoán được đại khái nội dung là gì rồi.

Nội dung trong một cuốn sách như vậy có xuất hiện tình tiết giúp đỡ tắm rửa quả thật là chuyện quá bình thường...

Hơn nữa đa phần cũng bởi như vậy nên đối phương sẽ không còn cách nào khác phải nghe theo lời hắn....→_→

Nhưng trọng điểm ở đây là...

Chẳng lẽ ngươi không xem... phần sau đó sẽ xảy ra chuyện gì ư?

Không xem.

Rốt cuộc nam tử áo trắng không cúi đầu ngẩn người nữa, mà là cẩn thận ngẩng đầu, chăm chú cùng với nghiêm túc nhìn những chén bát còn trên bàn.

Ừ, nơi đó đã từng ngập tràn những cái đĩa toàn thịt.

Ta chỉ thấy chủ tử đó giúp người kia tắm rửa xong, vì cái gì đó mà đặt người đó lên bàn, còn gạt hết bát đĩa trên bàn xuống đất, gạt hết toàn bộ.

Trọng điểm được tự thuật lại dường như có gì đó không đúng...

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nghe nam tử áo trắng nói tiếp, Ta nhớ ở trong sách có ghi trước đó là tên chủ tử kia đang ăn cơm tối, trong bữa cơm tối đó có thịt chân giò kho tàu và bún thịt.

Hắn trầm mặc một lát mới nói tiếp, Hắn chưa ăn xong đã gạt hết toàn bộ xuống đất rồi.

Lại trầm mặc thêm một lát, Loại sách này ta không muốn xem.

Mọi người: ...

Cho nên đây không phải vì ý thức được cuốn sách đó không có nội dung ngây thơ thuần khiết nên mới không xem, mà là phát hiện diễn viên chính có thịt để ăn mà lại không biết quý trọng nên rất tức giận, cuối cùng mới không muốn xem đúng không...

Loại trọng điểm này... rất có trình độ! Đủ cao cấp!

Ngư Ngư bỗng nhiên phát hiện thật ra nàng cũng chỉ là một người tham ăn bình thường mà thôi...

Cảnh giới quả thật vẫn còn thua xa!

Loại tình huống như nam tử áo trắng này... bọn họ thật sự không biết nên giúp như thế nào nữa.

Nhưng dường như bản thân nam tử áo trắng đã có chủ đích của riêng hắn rồi.

Sư đệ để cho hắn phải mang theo cái bánh bao kia không cho phép để rơi, hắn cũng thật sự nghe lời...

Động tác đứng dậy vô cùng thong thả, Nếu trên sách viết sai, sư đệ cảm thấy có người giúp mình tắm rửa là chuyện xấu, vậy thì ta để sư đệ tắm rửa giúp ta một lần, hẳn là nàng sẽ không tức giận nữa.

Nam tử áo trắng nói dứt lời rồi đi ra ngoài, xem ra hắn thật sự muốn đi tìm sư đệ rồi, chính là muốn cầu sư đệ tắm rửa sạch sẽ giúp hắn...

Mọi người: ( ̄ 口  ̄*)

Người sinh ra đã ngốc nghếch thì không cần giải thích!

Bán màn thầu dũng cảm mới có thể tạo ra kỳ tích!

Nói không chừng




/283

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status