Một người vội vã hướng về phía trước, một người nôn nóng vươn tay ra kéo, hai lực hoàn toàn tương phản tạo thành kết quả ——
"Roẹt"!
Khi Hách Liên Dạ chạy tới, đầu tiên là nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách rõ ràng này.
Y nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hà thúc, lo lắng Giang Ngư Ngư xảy ra chuyện gì, mới lập tức chạy tới đây.
Trên tay áo bị kéo rách một đoạn, Giang Ngư Ngư hoàn toàn không cho là quan trọng, phần bị rách cũng chỉ lộ ra cổ tay, đối với người hiện đại mà nói, lộ ra một đoạn cổ tay cũng chẳng to tát gì... Chẳng lẽ cổ tay không muốn lộ là không thể lộ à?
Giữ chặt Bạch tiên sinh kinh hồn bạt vía, Giang Ngư Ngư vừa cúi đầu lập tức nhìn thấy trên cổ tay của mình có một cái bớt màu hồng kích cỡ bằng ngón tay, vẫn là hình trái tim cực kỳ đặc biệt.
Khi nàng tỉnh lại ở bên hồ thì đã phát hiện cái bớt này, lúc ấy chỉ cảm thấy rất khác biệt, mà lúc này ——
Hách Liên Dạ vẫn không có động tĩnh gì, nhưng Hà thúc lại giống như gặp quỷ, nhìn chằm chằm vào cái bớt kia của nàng. Tầm mắt cứng ngắc cố sức di động, nhìn Bạch tiên sinh dường như rất được Giang Ngư Ngư quan tâm vừa mới đứng vững lại, lại nhìn sang Hách Liên Dạ dường như không hề ăn dấm chua cũng không hiểu lầm, chỉ cười nhạt nhưng tầm mắt lại chú ý tới một mình Giang Ngư Ngư…
Rầm! Trước mặt Hà thúc bỗng tối sầm, ngã xuống đất.
Năm nay Hà thúc đã qua bốn mươi, ở cổ đại, tuổi như vậy cũng đã có thể ôm cháu, cũng có thể được tính là "người già".
Cho nên ông đột nhiên té xỉu, khiến mọi người cực kì lo lắng.
Được đại phu cẩn thận kiểm tra, Giang Ngư Ngư cũng lo lắng mà tự mình nghiệm chứng, kết luận đều giống nhau —— thân thể Hà thúc không có bất luận vấn đề gì, chỉ là bị hoảng sợ cho nên tạm thời ngất xỉu.
Hoảng... sợ?
Giang Ngư Ngư đã thay y phục, hiện tại lại hơi kéo tay áo lên, nhìn chằm chằm vào cái bớt trên cổ tay.
Hà thúc là bị cái bớt này dọa ngất?
Chẳng lẽ... Từ cái bớt này, Hà thúc đã biết thân phận của khối thân thể này?
Mờ mờ ảo ảo, Giang Ngư Ngư có chút bất an.
Con gái cổ đại đều được nuôi ở trong khuê phòng, giống như thân thể này có bớt ở chỗ này, đều là bí mật cực kỳ riêng tư. Nếu Hà thúc biết cái bớt hình trái tim này, khả năng duy nhất là chủ nhân thân thể này rất có thể bắt nguồn từ Hà thúc hoặc là Tĩnh Vương phủ.
Nhưng nhìn phản ứng của Hách Liên Dạ, lại như hoàn toàn không nhận ra cái bớt này.
Đang nghĩ ngợi thì người nào đó đã đi đến đối diện, hỏi cũng không thèm hỏi liền tự ý ngồi ở bên cạnh nàng, ánh mắt cũng cực kỳ "vô lễ" nhìn cổ tay nàng.
"Rất đẹp." Giọng nói mang theo nụ cười lớn khen ngợi.
Giang Ngư Ngư kéo tay áo xuống che lại, "Vương gia, lời này của anh rất giống kẻ vô lại."
"Bổn vương nói là dáng vẻ của mình rất đẹp."
Giang Ngư Ngư: "..."
Bật cười nhìn nàng không nói gì, lần này Hách Liên Dạ càng không khách khí, trực tiếp kéo tay nàng qua, nhưng trước khi nàng đánh tới lại đột nhiên buông ra.
Cúi đầu nhìn, Giang Ngư Ngư phát hiện trên cổ tay có thêm một chiếc lắc tay.
Lắc tay này là dùng một loại cây có thể bình tâm an thần đặc biệt của Loan Nguyệt quốc để làm thành. Hiện tại là đầu mùa xuân, loại cây này vốn đã khó tìm, cộng thêm cây cối mặc dù là màu xanh, nhưng nông sâu lại không giống nhau. Mà cái lắc trên tay nàng, rõ ràng đã được chọn lựa qua, đều thống nhất màu sắc, càng khó hơn chính là, màu xanh này còn rất xứng với y phục ngày hôm nay của nàng.
Tuy nhiên không phải là đồ vật đắc đỏ gì, nhưng rõ ràng lại rất có tâm tư.
"... Cám ơn." Lúc bình thường tên yêu nghiệt này cũng không tệ.
"Cảm ơn cái gì, dù sao cũng không phải là bổn vương mua."
"..." Đây là do y cướp được?
"Là tự tay bổn vương làm."
"..." Tự tay làm, quà tặng này rõ ràng càng dụng tâm hơn, nhưng Giang Ngư Ngư nhìn khuôn mặt cười đến mê người của tên yêu nghiệt này, làm sao cũng không muốn nói ra lời cảm ơn thành thật này.
Nàng cố ý nói, "Vương gia tặng quà như vậy cho người ta sao?"
Hách Liên Dạ lại cười càng lưu manh hơn, "Tiểu nha đầu, nếu nàng muốn đòi, cả người bổn vương cũng sẽ là của nàng."
"..." Sao vẫn không nhớ giáo huấn vậy nhỉ, về sau tuyệt đối không nên đấu võ mồm với y!
Có thế nói lại tên yêu nghiệt này, vậy nhất định cũng không thể tính là người địa cầu rồi.
Nói đến người địa cầu... Giang Ngư Ngư đột nhiên rất nhớ nhà, bởi vì nàng có một người anh họ ở địa cầu mạnh mẽ đến mức không ai tin tưởng anh ấy, cho dù có ngoại tình tiêu chuẩn loài người, nhưng vẫn bị mọi người nhất trí cho rằng anh ấy đến từ ngoài hành tinh…
Nàng rất muốn biết, nếu anh họ ngoài hành tinh của nàng chống lại Hách Liên biến thái này, vậy thì ai thua ai thắng đây.
Hơn nữa... hiệu quả của hoàn cảnh kia chính là Star Wars* sao? (* Tinh cầu đại chiến)
"Suy nghĩ cái gì vậy?" Hiếm khi nhìn thấy tiểu nha đầu này xuất thần ngẩn người, Hách Liên Dạ có chút tò mò.
"..." Giang Ngư Ngư hung hăng đem đáp án "Nghĩ đến anh họ của tôi" quá sức bình thường này nuốt vào trong bụng, chơi xỏ cười ngọt một tiếng, "Nghĩ đến người đàn ông khác."
Hách Liên Dạ dịu dàng mỉm cười, "Ta đang ở ngay bên cạnh nàng thế này sao lại còn nghĩ đến ta?"
Giang Ngư Ngư bị y đánh bại, "Ai nghĩ đến anh chứ!" Da mặt quá dầy rồi!
"Một chút cũng không nghĩ đến?"
" Một chút cũng không nghĩ đến!"
Hách Liên Dạ thở dài một tiếng, "Quả nhiên người động lòng trước sẽ chịu thiệt thòi, không có lúc nào là bổn vương không nhớ tới nàng, còn lại nàng không hề nhớ đến bổn vương dù chỉ một chút."
Không chỉ là bị y đánh bại, Giang Ngư Ngư còn cảm thấy mình thua cực kỳ vô lực, "... Vương gia, rốt cuộc tại sao anh lại buồn nôn đến như vậy chứ..."
"Lời ngon tiếng ngọt tích lũy hơn hai mươi năm không có chỗ nói," y đột nhiên nghiêng người về phía trước, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, con ngươi đen sáng quắc, mơ hồ có tình ý lưu động, "Hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội nói với người mình động lòng rồi."
Sắc đẹp trước mắt vốn là một sự dụ hoặc cực lớn, hơn nữa người đàn ông khăng khăng bày ra khuôn mặt yêu nghiệt này lại đang thổ lộ với mình, còn dùng phương thức trắng trợn như vậy...
Giang Ngư Ngư thừa nhận, đây thực sự là khảo nghiệm rất lớn.
"... Anh thật sự thích tôi?"
"Đúng."
"Vì sao?"
Ngữ khí dịu dàng, nhưng ánh mắt Hách Liên Dạ lại cười đến ý vị thâm trường, nhìn thế nào cũng cảm thấy... cực kỳ phúc hắc!
"Bổn vương thích nàng... không dịu dàng không hiền thục không đoan trang không thẹn thùng không nghe lời, lại không hề ngoan ngoãn."
"..." Đây là đang mượn cơ hội "thổ lộ" mà mắng nàng sao?
Mắt phượng không đứng đắn hơi nhếch lên, Hách Liên Dạ lại có bản lĩnh nói được những lời tình ý triền miên như vậy, "Khẩu vị của biến thái, lúc nào cũng tương đối quái dị."
"..." Sức chiến đấu của biến thái, cũng rất là cường đại! Nàng đấu không lại y!
Nếu tiếp tục nói với y nữa, Giang Ngư Ngư cảm thấy mình sẽ bị đả kích đến chết. Dời tầm mắt muốn tìm chút việc làm, lại phát hiện Hà thúc ở trên giường đã tỉnh lại, chỉ là không ngờ mở mắt ra, con ngươi dưới mí mắt đang xoắn xuýt loạn chuyển.
Chú ý tới tầm mắt của Giang Ngư Ngư, Hách Liên Dạ cũng nhìn về phía giường, "Hà thúc."
"..." Nhiều năm qua đã luyện thành thói quen, khiến cho Hà thúc không có cách nào kháng cự lại được mệnh lệnh của Hách Liên Dạ. Cho dù chỉ bị điểm tên, ông cũng lập tức mở mắt không giả bộ ngủ nữa.
Nhưng mà... một màn trước khi ngất xỉu kia, cũng đủ để đả kích ông. Sau khi tỉnh lại, ông còn vừa vặn nghe thấy mấy câu đối thoại của Vương gia và Vương phi, trong lúc này sắc mặt...
Mở mắt ra nhìn hai người, Hà thúc bi thương hô một tiếng, hai mắt khẽ nhắm lại.
Ôi chao? Không phải là ngất xỉu nữa chứ?
Hà thúc cực kỳ thất vọng, nếu có thể ngất xỉu lần nữa, thật hạnh phúc biết bao!
Không có biện pháp, ông đành phải nhận mệnh bất hạnh mà ngồi dậy.
Hách Liên Dạ vươn tay ngăn ông lại, "Đại phu nói ngươi cần phải nghỉ ngơi nhiều, nơi này không có người, không cần phải gấp gáp ngồi dậy."
/283
|