Ôi, tiếc quá. Nếu anh dự định sinh sống ở đây thì chúng ta có thể thuê chung trọ rồi đi làm cùng nhau rồi.
Cậu nhóc Serenity Raven thực sự rất thích tính cách nhẹ nhàng của Finn Wilson, cậu đã từng tiếp xúc với rất nhiều người rồi, nhưng người có thể khiến cậu cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh quả thật chỉ có mỗi y, cảm giác y đem lại cho người ở bên cạnh chính là bình yên, hệt như mặt hồ mùa thu - không gợn sóng, không bão tố, chỉ có nhẹ nhàng sâu lắng lại thấp thoáng chút gì đó mang mác buồn.
Finn Wilson cũng cảm thấy khá tiếc, y rất thích tính cách năng động của cậu bé này. Nhưng chuyện y đến thành Frost này chủ yếu là chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Felix Evans, thành Frost chưa từng có trong kế hoạch an cư lạc nghiệp của y, nên y không thể ở lại lâu dài.
- Dù sao anh cũng không còn gì muốn xem nữa, nên anh cũng đi tìm công việc cùng với em.
- Thật sao ạ?
- Ừ, đi thôi.
- Em sợ anh mệt nên không muốn đi.
- Không sao anh mới nghỉ ngơi rồi.
Thế là cả hai cùng đi dạo một vòng ở các cửa tiệm quanh thành Frost hỏi xin việc, Finn Wilson sẽ đứng ở bên ngoài cửa tiệm chờ Serenity Raven vào trong hỏi công việc, còn y thì đứng bên ngoài hít thở không khí, thường thì khi đi xin việc vẫn nên hạn chế đi hai người cùng lúc nếu không rất khó xin được công việc, còn nếu xin được thì cũng là một người được nhận một người không.
Cửa tiệm Serenity Raven vào nằm ở ngay kế bên một con hẻm, tuy chỗ này không được náo nhiệt vì nằm gần góc khuất của đường lớn, nhưng vẫn có rất nhiều khách và người dân đến mua đồ ủng hộ cửa tiệm, Finn Wilson ngồi trên một cái ghế để bên ngoài cửa tiệm nghỉ ngơi. Đột nhiên y nghe loáng thoáng có tiếng chửi rủa mắng mỏ cùng với tiếng vải vóc ma sát với nhau, âm thanh rên rỉ nức nở bật ra từ cổ họng nhưng không lớn, cứ như bị thứ gì đó bịt lại.
Vừa nghe thấy những âm thanh đó, Finn Wilson đột nhiên cảm thấy buồn nôn và đầu óc cũng ù đi, một loạt hình ảnh trong kiếp trước như một thước phim nhanh chạy trong đầu y, đó là hình ảnh rất nhiều người cao lớn vây quanh một người thanh niên nằm gục trên đất, mặc người thanh niên kia dãy dụa đến rách cả da thịt nhưng vẫn không kháng cự được sức mạnh của đám người cao lớn kia, cam chịu bị bọn họ làm nhục. Âm thanh này đối với y mà nói tựa như bóng ma vẫn luôn ẩn sâu trong tiềm thức, là vết nhơ mà đời trước hay đời này đều không thể xóa sạch. (D)
Điều khiến Finn Wilson rùng mình và sợ hãi nhất chính là sự thờ ơ của người dân nơi đây, y chắc chắn bản thân họ có thể nghe ra âm thanh ghê tởm đặc biệt đó, dù nơi đây có không ít tạp âm, nhưng chẳng một ai chịu nhìn xem âm thanh đó phát ra từ đâu, hệt như một loài thú đứng nhìn động vật nhỏ không cùng cấp bậc lăn lộn chết dần trong vũng bùn, lúc này y mới nhớ ra bản thân omega có cấp bậc thấp kém chẳng khác gì một con chuột hôi hám đối với lớp quý tộc, là một con búp bê tình dục đối với ham muốn dục vọng của họ, dùng xong sẽ vứt vào bãi rác có khi còn phun một bãi nước bọt vào người bọn họ.
Có thể vì một giây nào đó Finn Wilson cảm nhận được người bên trong hẻm kia tuyệt vọng đến mức nào, cũng có thể vì đã từng trải qua cảm giác ấy nên y không muốn phải chứng kiến thêm một lần nào nữa, vội vào cửa tiệm cầu cứu Serenity Raven còn đang nói chuyện với ông chủ, muốn xin giúp đỡ từ một người có sức mạnh hơn y.
- Serenity Raven, giúp...giúp anh với...
Giọng Finn Wilson đứt quãng mồ hôi chảy dài hai bên trán khó khăn cầu xin người trong tiệm, làn da y trước đó đã trắng như có bệnh nay lại hiện chút sắc xanh, cứ như một giây nữa thôi y sẽ xỉu bất cứ lúc nào vậy, Serenity Raven vừa nghe thấy liền quay đầu lại nhìn y, nụ cười còn chưa thu hồi đã đứng lên chạy về phía y, lo lắng hỏi.
- Anh sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả?
- Bên...bên ngoài...
Serenity Raven thấy tâm trạng người nọ không ổn, muốn đỡ người đến ghế ngồi nghỉ ngơi nhưng người trước mặt lại nhất quyết phải kéo cậu nhóc ra khỏi cửa tiệm chỉ tay về một hướng, lúc này ông chủ cũng đầy mặt hoang mang đi ra ngoài xem thử chuyện gì, vừa ra khỏi cửa tiệm liền nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng cười đùa như có như không trong bầu không khí vui tươi, ông chủ quay đầu lại thở phào còn tưởng chuyện gì lớn.
-
Không sao đâu, chuyện xảy ra thường xuyên ấy mà, một lát nữa là hết. (1
Finn Wilson còn chưa kéo người ra khỏi cửa tiệm, nghe thấy những lời nói vô cảm của ông chủ tiệm liền đứng không vững nữa, đầu óc ong lên nhức đầu không chịu nổi, y đã tin tưởng họ, đã nhờ họ giúp nhưng họ nói gì nhỉ, họ nói 'không sao họ nói thường xuyên họ bỏ mặc...
Serenity Raven cau mày đỡ Finn Wilson ra khỏi cửa tiệm lắng tai nghe âm thanh kia, sau khi tập trung nghe rõ âm thanh kia, cậu nhóc không khỏi cau mày tức giận, vội thả người bên cạnh ngồi xuống ghế bên ngoài, một mình đi vào con hẻm kế bên cứu người.
Cậu nhóc Serenity Raven thực sự rất thích tính cách nhẹ nhàng của Finn Wilson, cậu đã từng tiếp xúc với rất nhiều người rồi, nhưng người có thể khiến cậu cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh quả thật chỉ có mỗi y, cảm giác y đem lại cho người ở bên cạnh chính là bình yên, hệt như mặt hồ mùa thu - không gợn sóng, không bão tố, chỉ có nhẹ nhàng sâu lắng lại thấp thoáng chút gì đó mang mác buồn.
Finn Wilson cũng cảm thấy khá tiếc, y rất thích tính cách năng động của cậu bé này. Nhưng chuyện y đến thành Frost này chủ yếu là chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Felix Evans, thành Frost chưa từng có trong kế hoạch an cư lạc nghiệp của y, nên y không thể ở lại lâu dài.
- Dù sao anh cũng không còn gì muốn xem nữa, nên anh cũng đi tìm công việc cùng với em.
- Thật sao ạ?
- Ừ, đi thôi.
- Em sợ anh mệt nên không muốn đi.
- Không sao anh mới nghỉ ngơi rồi.
Thế là cả hai cùng đi dạo một vòng ở các cửa tiệm quanh thành Frost hỏi xin việc, Finn Wilson sẽ đứng ở bên ngoài cửa tiệm chờ Serenity Raven vào trong hỏi công việc, còn y thì đứng bên ngoài hít thở không khí, thường thì khi đi xin việc vẫn nên hạn chế đi hai người cùng lúc nếu không rất khó xin được công việc, còn nếu xin được thì cũng là một người được nhận một người không.
Cửa tiệm Serenity Raven vào nằm ở ngay kế bên một con hẻm, tuy chỗ này không được náo nhiệt vì nằm gần góc khuất của đường lớn, nhưng vẫn có rất nhiều khách và người dân đến mua đồ ủng hộ cửa tiệm, Finn Wilson ngồi trên một cái ghế để bên ngoài cửa tiệm nghỉ ngơi. Đột nhiên y nghe loáng thoáng có tiếng chửi rủa mắng mỏ cùng với tiếng vải vóc ma sát với nhau, âm thanh rên rỉ nức nở bật ra từ cổ họng nhưng không lớn, cứ như bị thứ gì đó bịt lại.
Vừa nghe thấy những âm thanh đó, Finn Wilson đột nhiên cảm thấy buồn nôn và đầu óc cũng ù đi, một loạt hình ảnh trong kiếp trước như một thước phim nhanh chạy trong đầu y, đó là hình ảnh rất nhiều người cao lớn vây quanh một người thanh niên nằm gục trên đất, mặc người thanh niên kia dãy dụa đến rách cả da thịt nhưng vẫn không kháng cự được sức mạnh của đám người cao lớn kia, cam chịu bị bọn họ làm nhục. Âm thanh này đối với y mà nói tựa như bóng ma vẫn luôn ẩn sâu trong tiềm thức, là vết nhơ mà đời trước hay đời này đều không thể xóa sạch. (D)
Điều khiến Finn Wilson rùng mình và sợ hãi nhất chính là sự thờ ơ của người dân nơi đây, y chắc chắn bản thân họ có thể nghe ra âm thanh ghê tởm đặc biệt đó, dù nơi đây có không ít tạp âm, nhưng chẳng một ai chịu nhìn xem âm thanh đó phát ra từ đâu, hệt như một loài thú đứng nhìn động vật nhỏ không cùng cấp bậc lăn lộn chết dần trong vũng bùn, lúc này y mới nhớ ra bản thân omega có cấp bậc thấp kém chẳng khác gì một con chuột hôi hám đối với lớp quý tộc, là một con búp bê tình dục đối với ham muốn dục vọng của họ, dùng xong sẽ vứt vào bãi rác có khi còn phun một bãi nước bọt vào người bọn họ.
Có thể vì một giây nào đó Finn Wilson cảm nhận được người bên trong hẻm kia tuyệt vọng đến mức nào, cũng có thể vì đã từng trải qua cảm giác ấy nên y không muốn phải chứng kiến thêm một lần nào nữa, vội vào cửa tiệm cầu cứu Serenity Raven còn đang nói chuyện với ông chủ, muốn xin giúp đỡ từ một người có sức mạnh hơn y.
- Serenity Raven, giúp...giúp anh với...
Giọng Finn Wilson đứt quãng mồ hôi chảy dài hai bên trán khó khăn cầu xin người trong tiệm, làn da y trước đó đã trắng như có bệnh nay lại hiện chút sắc xanh, cứ như một giây nữa thôi y sẽ xỉu bất cứ lúc nào vậy, Serenity Raven vừa nghe thấy liền quay đầu lại nhìn y, nụ cười còn chưa thu hồi đã đứng lên chạy về phía y, lo lắng hỏi.
- Anh sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả?
- Bên...bên ngoài...
Serenity Raven thấy tâm trạng người nọ không ổn, muốn đỡ người đến ghế ngồi nghỉ ngơi nhưng người trước mặt lại nhất quyết phải kéo cậu nhóc ra khỏi cửa tiệm chỉ tay về một hướng, lúc này ông chủ cũng đầy mặt hoang mang đi ra ngoài xem thử chuyện gì, vừa ra khỏi cửa tiệm liền nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng cười đùa như có như không trong bầu không khí vui tươi, ông chủ quay đầu lại thở phào còn tưởng chuyện gì lớn.
-
Không sao đâu, chuyện xảy ra thường xuyên ấy mà, một lát nữa là hết. (1
Finn Wilson còn chưa kéo người ra khỏi cửa tiệm, nghe thấy những lời nói vô cảm của ông chủ tiệm liền đứng không vững nữa, đầu óc ong lên nhức đầu không chịu nổi, y đã tin tưởng họ, đã nhờ họ giúp nhưng họ nói gì nhỉ, họ nói 'không sao họ nói thường xuyên họ bỏ mặc...
Serenity Raven cau mày đỡ Finn Wilson ra khỏi cửa tiệm lắng tai nghe âm thanh kia, sau khi tập trung nghe rõ âm thanh kia, cậu nhóc không khỏi cau mày tức giận, vội thả người bên cạnh ngồi xuống ghế bên ngoài, một mình đi vào con hẻm kế bên cứu người.
/80
|