Vương Nữ Thiều Hoa

Chương 1 - Chương 1

/5


Chạng vạng.

Trong ánh hoàng hôn, từng bông tuyết bay phất phơ, nhẹ nhàng tung lên rồi rơi xuống trên đất, trên cây, trên đầu người, trên cỏ hay trên nóc nhà bằng ngói xanh, lưu ly, rất nhanh đã khiến tất cả vương lấy một lớp tuyết, lớp tuyết này tích tụ dần dần, chậm rãi phủ trắng mọi thứ.

Phủ Điền Ninh Vương trang nghiêm rộng lớn lẳng lặng đứng sừng sững giữa cơn mưa tuyết đầu mùa đông, chiếc đèn lồng cung đình treo trước cửa tản ra chút ánh sáng ấm áp giữa những bông tuyết, cánh cửa đỏ thẫm đã được đóng chặt, chỉ có cửa hông phía tây vẫn đang khép hờ, mấy tên sai vặt gác cổng mặc y phục xanh đội mũ quả dưa nấp trong góc, giậm chân hà hơi vào tay để sưởi ấm.

Sắc trời đã tối, lại có tuyết rơi, con đường trước Vương phủ đã không còn người lui tới, chỉ còn lại sự tĩnh lặng và từng bông tuyết lay động trong gió. Vậy mà cửa hông ở phía tây vẫn chưa được đóng, đám sai vặt cũng không vào trở vào phòng tránh tuyết mà trông như còn đang chờ thứ gì đó.

Màu sắc của vạn vật dần thay đổi, cuối cùng cũng có một đoàn ngựa xuất hiện nơi cuối đường, vó ngựa dẫm lên nền đường lót đá xanh tạo ra những tiếng vang rất đồng đều, đám sai vặt nghe thấy tiếng động, lập tức như quên hết cảm giác rét buốt, vội rướn cổ lên nhìn tới.

Chỉ thấy cầm đầu đoàn ngựa kia là một con tuấn mã màu trắng thuần, con ngựa kia khác hẳn giống ngựa cao lớn thường gặp ở Trung Nguyên, dù thấp bé nhưng dáng người tráng kiện đẹp đẽ và khí thế của nó cũng chẳng thua kém ai, hơn nữa tiếng vó cũng rất vững vàng, song vì chân hơi ngắn mà trông đầu có hơi to, khi nhìn từ phía chính diện lại mang theo chút dáng vẻ ngây thơ thật thà, khá hòa hợp với vị thiếu niên đang ngồi trên lưng nó.

Thiếu niên này cũng có dáng người nhỏ bé, trông có lẽ cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi, thân khoác một tấm áo lông cừu đỏ thắm, chân mang giày nhỏ bằng da hươu, mặt mày mũm mĩm, hai gò má ửng hồng vì bị gió lạnh tạt vào, dù phải híp mắt để tránh gió, nhưng vẫn có thể nhìn ra mi mục thanh tú, da thịt trắng nõn mịn màng, có sự thuần khiết của núi sông Giang Nam, hoàn toàn khác biệt với những hán tử da thịt màu đồng với những bắp thịt cuồn cuộn đi theo phía sau.

Khi bọn sai vặt nhìn thấy đoàn người này, dù vẫn còn cách khá xa nhưng đã vội vàng chạy tới, đợi đến khi thiếu niên kia đến gần, tốc độ dần chậm lại thì lập tức tiến tới dắt ngựa, đỡ người, vô cùng ân cần nghiêm chỉnh, thật ra thì ngựa của thiếu niên kia vốn là loại ngựa chạy đường dài của nơi đây, chân ngắn mà dai sức, bằng thân hình không mấy cao lớn của thiếu niên kia mà vẫn có thể nhảy xuống vô cùng nhẹ nhàng, song hiển nhiên cậu là người có tính tình không tệ, mặc cho bọn sai vặt tiếp tục ân cần, cậu chỉ lấy một túi tiền ra khỏi hông rồi tiện tay ném ra, sau đó ôm lấy gương mặt lạnh như băng của mình, nói: Ta không biết có bao nhiêu, cứ mang đi phân đi, có điều phải công bằng, hơn nữa không được đánh nhau, nếu không lần sau ta không thưởng nữa.

Gã sai vặt đỡ cậu có hơi lớn tuổi, trông có vẻ như là người đứng đầu, vội cười tươi như hoa, đáp lời: Lần trước là do hai tên tiểu tử kia không hiểu chuyện nên đã khiến thế tử gia khó chịu, chỉ vì chút chuyện nhận tiền thưởng mà làm ầm lên, hôm nay đã không còn được gác cửa nữa, nô tài đã báo lại với Lâm nhị quản gia phạt bọn hắn đi quét chuồng ngựa hai tháng để nhớ lâu hơn!

Thiếu niên này chính là Mộc Nguyên Du, trưởng từ đời này của Điền Ninh Vương, chút chuyện bắt chẹt nhau mà tên giữa mấy gã sai vặt kia cũng không khiến cậu bận tâm, chỉ thuận miệng nói một câu, được đáp lời cũng tùy ý gật đầu, cất bước đi vào trong cửa hông.

Hộ vệ theo cậu ra ngoài cũng đi theo ở phía sau, sau khi tiến vào thì từng người một tản đi theo từng hướng quen thuộc khác nhau.

Gã sai vặt kia rất có mắt nhìn, đưa túi tiền cho người bên cạnh rồi đuổi theo, khom lưng tiếp tục đi theo Mộc Nguyên Du, vừa vào trong vừa nói: Đinh Hương tỷ tỷ vẫn đang chờ thế tử, lúc sáng người đi thì trời còn đẹp, xế chiều thì đột nhiên có tuyết, không biết khi nào người mới về từ Vũ Định, cũng không biết bên kia có chuẩn bị áo tơi hay không, ai, nhìn xiêm áo của người xem, hẳn là đội tuyết mà chạy về rồi.

Ở nơi trời cao hoàng đế xa này, quyền hành của danh gia vọng tộc đôi khi còn có thể thay thế cả luật pháp của hoàng thất, chủ nhân nhỏ tuổi có tính cách tốt như Mộc Nguyên Du rất hiếm có, vì thế nên ngay cả bọn gác cổng và sai vặt cũng dám lắm mồm nói với cậu vài câu, Mộc Nguyên Du cũng đã tạo thành thói quen, không trả lời nhiều, chỉ gật nhẹ đầu, cho biết mình cũng đang nghe khiến gã sai vặt kia cứ vui vẻ không thôi.

Sau khi đi vào trong, hắn lại nhanh nhảu tiến lên hai bước gõ cửa một căn phòng nhỏ: Đinh Hương tỷ tỷ, mau ra đây, thế tử gia về rồi!

Cửa kia vốn chỉ khép hờ, nghe thấy tiếng gọi, một thiếu nữ với dáng người cao gầy bước ra, nàng mặt áo ngắn màu hồng cánh sen, váy dài màu xanh vô cùng thướt tha, người cũng như tên, hệt như một đóa hoa đinh hương nở rộ.

Nàng cầm ô trong




/5

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status