"Phản đồ, ngươi bây giờ đều được cha ngươi nịnh hót rồi ! Ngày ngày đều hướng về phía hắn!" Thư Nhã Phù đưa một tay ngắt gò má của Thư Vũ Trạch, giận dữ nói!
"Ai u, sao có thể như vậy được chứ, người bảo bối thích nhất vẫn chỉ là mẹ yêu quy thôi! CÒn cha, nhiều lắm chỉ đứng ở vị trí thứ hai!" Thư Vũ Trạch nhìn dáng vẻ giận dữ của mẹ mình, vội vàng ôm cổ của nàng lấy lòng, đồng thời đưa lên một nụ hôn thơm ngào ngạt.
"Cũng biết lời ngon tiếng ngọt, khẳng định sau này sẽ quyến rủ con nhà người ta khắp nơi!" Thư Nhã Phù tức giận vỗ xuống đầu của cậu, nói.
"Không có, cha chung tình như vật, chắc chắn sau này con cũng sẽ như vậy!" Thư Vũ Trạch vội vàng lắc đầu, gương mặt nghĩa chánh ngôn từ, vô cùng chính phái biểu hiện thuần khiết của mình, đồng thời còn đem Nam Cung Thần biểu dương.
"Con trai thật thông minh!" Nam Cung Thần ở một bên mỉm cười nhàn nhạt bổ sung thêm một câu.
"Cái đó, nếu đã như vậy, Thư tiểu thư, hai người các ngươi là như thế nào?" Mấy người vừa bị gạt, cuối cùng là không nhịn nổi, Hồng Trần mở miệng hỏi.
Nàng có thể cảm thấy, nữ nhân cùng bé trai trước mắt tuyệt đối có thể là người đề cử mạnh nhất, có thể đánh bại người ứng tuyển của Thiên Ất Nhất Mạch, đây cũng là mục đích và sứ mạng của bọn họ, người trước mắt này chắc chắn là thí sinh tốt nhất.
Hơn nữa từ lúc rời khỏi Phù Phong đảo, nàng cũng đã được phân phó Thánh nữ của đại nhân, bất luận như thế nào cũng phải đem Thư Nhã Phù về, nhận ủy thác của người thì phải hết lòng làm việc cho người, huống chi còn là mệnh lệnh cùng thỉnh cầu của Thánh nữ đại nhân, nàng không thể không hoàn thành.
Cho dù đến cuối cùng Thư Nhã Phù không muốn đi Phù Phong đảo, nàng cũng sẽ dùng phương pháp cứng rắn xử lí để cho nàng đi .
"Muốn ta đi, có thê, nhưng mà ta hi vọng trước khi lên đường, ngươi nói cho ta biết thân phận thật của ta, dĩ nhiên bao gồm thân phận ba người chúng tôi, chắc hẳn bằng vào Hồng Trần cô nương thông minh của ngươi, nên biết hắn ta là gì thân phận, con ta lại có thân phận gì, ta phải bảo đảm mấy người chúng tôi tuyệt đối an toàn!" Tay Thư Nhã Phù vẫn tùy ý gõ gõ mặt bàn, có quy luật vừa gõ vừa suy tính, một lát sau mới vừa từ từ mở miệng.
Muốn treo ngược khẩu vị của một treo người, làm cho tâm tư người ta bị treo đến điểm cao nhất, lại nói ra yêu cầu của bản thân, đây coi như là một loại trong Tâm Lý Học, mà Thư Nhã Phù cũng dùng chính loại phương thức này tới đối phó với Hồng Trần thông minh.
Bốn người trước mắt, rõ ràng do Hồng Trần là người làm chủ, mà Băng Tuyền Nhi và hai người nam nhân còn lại, hoàn toan nghe theo quyết định cũng như an bài của Hồng Trần, nếu đã như vậy nàng chỉ cần đàm phán với một người là đủ.
Mặc dù đã đồng ý, nhưng Hồng Trần ngừng tạm rồi mới tiếp tục nói: "Nhưng đã đến thời gian diễn ra cuộc tỷ thí để chọn Thánh nữ, ta không thể bảo đảm thân phận của các ngươi không bị lộ ra, dù sao đến lúc đó thì thân phận của mọi người đều được công bố, không chỉ là ngươi, tất cả những người khác đều như vậy."
"Ta biết rồi, không có vấn đề, mặt khác, ta nhớ ngươi chưa nói rõ cho ta biết, cuộc tỷ thí đó có nguy hiểm hay không, ta không hy vọng con trai của ta lâm vào hiểm cảnh, mặc dù chỉ là 1% ta cũng không muốn xảy ra."
Có một số việc có thể thỏa hiệp, có một số việc cũng không thể thỏa hiệp, mà Thư Nhã Phù tự nhận mình là một người sợ chết, gặp chuyện tình nguy hiểm luôn dốc ra toàn lực để đối phó.
"Yên tâm đi, cái này ta có thế đảm bảo với ngươi! Huống chi có vị công tử này ở đây, cho dù ta muốn thì hắn cũng không để cho ngươi xảy ra chuyện gì được, không phải sao?" Hồng Trần giống như cười nói, ánh mắt lại rơi vào trên người Nam Cung Thần, câu nói này như có hàm ý khác.
"Xèo xèo chi!"
Bạch Cầu đang nằm tren mặt bàn đột nhiên nhảy lên, móng vuốt chỉ chỉ mình miệng, lại vuốt vuốt cái bụng mập mạp phụng phề của mình, nhìn nhìn Hồng Trần rồi lại quơ tay múa chân.
"Cái này. . . . . . Nó có ý gì?"
Hồng Trần cũng nhận ra được con chồn tuyết này có linh tính và rất thông minh, biết nó đột nhiên có hành động như vậy nhất định có ý riêng của mình, nhưng loại ngôn ngữ phi nhân loại này nàng cũng phải đành chịu thôi, lúc này cũng là không hiểu ra sao, nghi hoặc nhìn Thư Vũ Trạch trong ngực Thư Nhã Phù.
"Bạch Cầu nói, thức ăn trên Phù Phong đảo như thế nào, nếu như ăn không ngon nó không đồng ý đi!" Thư Vũ Trạch mím môi cười một tiếng, liền đem ý tứ Bạch Cầu phiên dịch ra, cuối cùng còn che miệng cười trộm mấy tiếng.
"Con chồn mập tham ăn, thật không biết bộ dáng của ngươi bây giờ trở về để cho đồng loại nhìn thấy, không biết có còn nhận ra ngươi nữa không!" Ngón tay Thư Nhã Phù đưa tới liền muốn bắt lấy cái đuôi không an phận của Bạch Cầu, nhưng động tác của Bạch Cầu lại mau hơn, đã chạy qua một bên.
"Chi chi chi chi!"
Vừa nói đến cái này, Bạch Cầu lập tức kích động, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai chân đứng thẳng lên, một cái tay vỗ ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua lại hai cái trên mặt bàn, tận tình biễu diễn cùng phô bày cái đẹp cũng như bản lĩnh của nó, cái đuôi xinh đẹp phất phất một cái, làm tư thế anh tuấn ngửa đầu.
"Chi chi chi chi!"
Vừa nói đến cái này, Bạch Cầu lập tức kích động, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai chân đứng thẳng lên, một cái tay vỗ ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua lại hai cái trên mặt bàn, tận tình biễu diễn cùng phô bày cái đẹp cũng như bản lĩnh của nó, cái đuôi xinh đẹp phất phất một cái, làm tư thế anh tuấn ngửa đầu.
Bổn soái là con chồn đẹp trai nhất trong tộc, nhìn xem bộ lông trắng như tuyết không có lẫn một cọng lông màu tạp chất khác, trong tộc không biết có bao nhiêu con chồn khác mê tít đại nhân ta!
"Hì hì! Không phải Bạch Cầu yêu thích cha ta sao, có phải bây giờ đã thích con chồn nhỏ mỹ nữ trong tộc của ngươi rồi hay không." Thư Vũ Trạch cười ranh mãnh nói, hai tay nhỏ bé che miệng cười trộm.
Cuối cùng, còn len lén nhìn về phía Tề vương gia đang ngồi bên cạnh, muốn nhìn một chút xem cha mình có phản ứng gì, đáng tiếc người nào đó vẫn lạnh nhạt, Tề vương gia ưu nhã ung dung thưởng thức trà căn bản không có chút phản ứng nào, chỉ là nhấp một miếng trà, ngẩng đầu nhìn cậu giống như cười một tiếng, trong nháy mắt khuynh nước khuynh thành.
Dĩ nhiên đây chỉ là đối với Thư Nhã Phù, đối với việc Thư Vũ Trạch nhìn mình cười, nụ cười của hắn đáp lại tràn đầy ý vị, làm cho cậu cảm thấy có một trận rét, cảm giác cha Vương Gia này tuy cười cười nhưng sau lưng luôn có ý tứ.
"Xèo xèo chi!"
Bạch Cầu đi tới trước mặt của Nam Cung Thần, móng vuốt từ phía sau lưng duỗi ra ngoài một cái, không biết từ lấy được chi thứ nhất hoa từ nơi nào, cứ như vậy đưa tới trước mặt chủ nhân thân ái, một đôi mắt nhìn thẳng vào Nam Cung Thần, nhăn nhó xấu hổ!
Tình yêu của Bạch Cầu ta dành cho chủ nhân là vĩnh hằng, chủ nhân Anh Minh Thần Võ mau mau bỏ Thư Nhã Phù ngu ngốc xấu xí này đi, Bạch Cầu mới là ‘người’ chân thành, trung thành với người nhất!
Mặt Thư Nhã Phù xạm lại nhìn Bạch Cầu thổ lộ, cảm thấy Bạch Cầu thông minh linh tính cao thật là một loại cử chỉ hoa mỹ tuyệt thế, hơn nữa còn có tình yêu vượt qua giờ hạn người vật với Nam Cung Thần, thật sự cần có dũng khí lớn lao, cùng với năng lực chịu đựng lớn lao!
"Bạch Cầu, hình như gần đây ngươi hơi mập!" Nam Cung Thần khoan thai buông ly trà trên tay, ngón tay chọc chọc bụng béo ụt ịt Bạch Cầu, từ từ khạc ra một câu.
Một câu nói trong nháy mắt giết chết thổ lộ của Bạch Cầu trước mặt mọi người, Bạch Cầu đau lòng yên lặng ngồi chồm hổm trong góc, đưa móng vuốt bắt lấy một miếng bánh hoa quế nhỏ nhắm nháp, đáy lòng các loại buồn bã trào dâng: chủ nhân ghét bỏ ta, chủ nhân ghét bỏ ta, chủ nhân ghét bỏ ta, chủ nhân ghét bỏ ta. . . . . .. . . . . .
"Khụ khụ, ta nghĩ hải sản trên đảo và trên địa lục nhất định không giống nhau! Không biết Bạch Cầu có hài lòng hay không." Hồng Trần cười cười ho nhẹ một tiếng, nhìn Bạch Cầu phô trương cũng cảm thấy rất thú vị, con chồn tuyết thông minh như vậy thật sự là ít thấy.
Vừa nói đến hải sản, ánh mắt đen lúng liếng của Bạch Cầu lập tức đăng một cái sáng lên, cái đuôi to phía sau cái mông lay lay động động vô cùng đặc sắc.
"Đã như vậy, như vậy năm ngày sau, chúng ta sẽ xuất phát từ Quỳnh Châu cảng của Huyền Nguyệt quốc, từ nơi đó đi đến Phù Phong đảo, đến lúc đó An cô nương cùng với mấy vị hộ tống của Lãnh gia ở chỗ này khởi hành cùng một lúc cũng được! Đây là lệnh bài thông hành! Có lệnh bài này, năm người các người có thể cùng tiến lên thuyền, ngươi có thể mang theo bốn người khác, ta nghĩ với An cô nương như vậy là đủ rồi."
Hồng Trần khẽ đứng dậy đưa tay ra hiệu cho hai nam nhân phía sau, lập tức hai nam nhân đứng lên lấy ra lệnh bài, ấn ký chạm trổ màu lam ở trên lệnh bài, thật giống như ngọn lửa, mà phía sau phía sau viết một chữ ‘hành’ rất to!
"Như vậy mấy vị Sứ giả, liền thứ cho không tiễn!" Thư Nhã Phù thò tay tiếp nhận lệnh bài, đáy mắt chợt lóe lên, ngay sau đó nhếch môi cười.
Đợi đến lúc mấy người Hồng Trần rời đi, Thư Vũ Trạch liền đưa tay muốn đem lệnh bài trên tay của mẹ mình đến xem kỹ một chút, nhưng Thư Nhã Phù vừa nhấc tay, tránh tay của cậu, cười hì hì suy nghĩ lệnh bài trên tay, cười nói: "Vật này cũng không thể tùy tiện sờ loạn được biết không, phải biết mẹ con phải thí điểm một chút mới dám sớ đấy."
Đáy mắt Nam Cung Thần thoáng qua ánh sáng lạnh, giương mắt nhìn về phía nàng, lời này nàng có ý tứ là cái lệnh bài này có vấn đề, người duy nhất tinh thông độc thuật ở nơi này cũng chỉ có Thư Nhã Phù mà thôi, cho nên nàn rõ hơn một chút.
Thư Nhã Phù cười hì hì từ lấy khăn tay trong người ra, đem lệnh bài trên tay lau sạch từ trong ra ngoài tất, lại lấy ra mấy viên thuốc từ trong ngực ra, đưa cho Vũ Trạch cùng Nam Cung Thần, thuận miệng nói qua: " Hồng Trần có tâm cơ, đưa lệnh bài cho chúng ta mà lại dám động tay động chân trên đó, nếu như không phải ta đủ cơ trí đoán chừng bọn họ đã đắc thủ rồi, những viên giải độc hoàn này các người nên mang theo bên mình, khi khẫn cấp cũng có thể dùng tới. Ta cảm thấy chuyến này chúng ta đi Phù Phong đảo chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, ta nghĩ thế cục trên đảo không có đơn giản như vậy!"
"Nếu như vấn đề gì cũng không có, làm sao bọn họ có thể ngàn dặm xa xôi đặc biệt chạy tới Đại lục, hơn nữa còn một bộ ước gì chúng ta nhanh đi, nếu như là ta..., ta tuyệt đối sẽ không vì người được đề cử mà gấp gáp."
Thư Nhã Phù vuốt vuốt lệnh bài, cuối cùng đưa khan trong tay thả vào nến đốt, hủy thi diệt tích! Phút cuối cùng mới vừa cười hì hì đem lệnh bài trên tay ném cho Vũ Trạch, để cho cậu chơi đùa một chút, dù sao đến lúc đó người của Lãnh gia đi theo lên thuyền, chẳng lẽ bọn người kia còn ngăn họ hay sao!
Sau năm ngày, đại viện bên trong Lãnh gia, lúc này tất cả người làm trong thời gian mấy ngày, đem tất cả đồ vật cần thiết đều chuẩn bị đầy đủ, sắp lên đường tiến về phía Quỳnh Châu cảng, đến chỗ thuyền đi Phù Phong đảo.
"Ai u, sao có thể như vậy được chứ, người bảo bối thích nhất vẫn chỉ là mẹ yêu quy thôi! CÒn cha, nhiều lắm chỉ đứng ở vị trí thứ hai!" Thư Vũ Trạch nhìn dáng vẻ giận dữ của mẹ mình, vội vàng ôm cổ của nàng lấy lòng, đồng thời đưa lên một nụ hôn thơm ngào ngạt.
"Cũng biết lời ngon tiếng ngọt, khẳng định sau này sẽ quyến rủ con nhà người ta khắp nơi!" Thư Nhã Phù tức giận vỗ xuống đầu của cậu, nói.
"Không có, cha chung tình như vật, chắc chắn sau này con cũng sẽ như vậy!" Thư Vũ Trạch vội vàng lắc đầu, gương mặt nghĩa chánh ngôn từ, vô cùng chính phái biểu hiện thuần khiết của mình, đồng thời còn đem Nam Cung Thần biểu dương.
"Con trai thật thông minh!" Nam Cung Thần ở một bên mỉm cười nhàn nhạt bổ sung thêm một câu.
"Cái đó, nếu đã như vậy, Thư tiểu thư, hai người các ngươi là như thế nào?" Mấy người vừa bị gạt, cuối cùng là không nhịn nổi, Hồng Trần mở miệng hỏi.
Nàng có thể cảm thấy, nữ nhân cùng bé trai trước mắt tuyệt đối có thể là người đề cử mạnh nhất, có thể đánh bại người ứng tuyển của Thiên Ất Nhất Mạch, đây cũng là mục đích và sứ mạng của bọn họ, người trước mắt này chắc chắn là thí sinh tốt nhất.
Hơn nữa từ lúc rời khỏi Phù Phong đảo, nàng cũng đã được phân phó Thánh nữ của đại nhân, bất luận như thế nào cũng phải đem Thư Nhã Phù về, nhận ủy thác của người thì phải hết lòng làm việc cho người, huống chi còn là mệnh lệnh cùng thỉnh cầu của Thánh nữ đại nhân, nàng không thể không hoàn thành.
Cho dù đến cuối cùng Thư Nhã Phù không muốn đi Phù Phong đảo, nàng cũng sẽ dùng phương pháp cứng rắn xử lí để cho nàng đi .
"Muốn ta đi, có thê, nhưng mà ta hi vọng trước khi lên đường, ngươi nói cho ta biết thân phận thật của ta, dĩ nhiên bao gồm thân phận ba người chúng tôi, chắc hẳn bằng vào Hồng Trần cô nương thông minh của ngươi, nên biết hắn ta là gì thân phận, con ta lại có thân phận gì, ta phải bảo đảm mấy người chúng tôi tuyệt đối an toàn!" Tay Thư Nhã Phù vẫn tùy ý gõ gõ mặt bàn, có quy luật vừa gõ vừa suy tính, một lát sau mới vừa từ từ mở miệng.
Muốn treo ngược khẩu vị của một treo người, làm cho tâm tư người ta bị treo đến điểm cao nhất, lại nói ra yêu cầu của bản thân, đây coi như là một loại trong Tâm Lý Học, mà Thư Nhã Phù cũng dùng chính loại phương thức này tới đối phó với Hồng Trần thông minh.
Bốn người trước mắt, rõ ràng do Hồng Trần là người làm chủ, mà Băng Tuyền Nhi và hai người nam nhân còn lại, hoàn toan nghe theo quyết định cũng như an bài của Hồng Trần, nếu đã như vậy nàng chỉ cần đàm phán với một người là đủ.
Mặc dù đã đồng ý, nhưng Hồng Trần ngừng tạm rồi mới tiếp tục nói: "Nhưng đã đến thời gian diễn ra cuộc tỷ thí để chọn Thánh nữ, ta không thể bảo đảm thân phận của các ngươi không bị lộ ra, dù sao đến lúc đó thì thân phận của mọi người đều được công bố, không chỉ là ngươi, tất cả những người khác đều như vậy."
"Ta biết rồi, không có vấn đề, mặt khác, ta nhớ ngươi chưa nói rõ cho ta biết, cuộc tỷ thí đó có nguy hiểm hay không, ta không hy vọng con trai của ta lâm vào hiểm cảnh, mặc dù chỉ là 1% ta cũng không muốn xảy ra."
Có một số việc có thể thỏa hiệp, có một số việc cũng không thể thỏa hiệp, mà Thư Nhã Phù tự nhận mình là một người sợ chết, gặp chuyện tình nguy hiểm luôn dốc ra toàn lực để đối phó.
"Yên tâm đi, cái này ta có thế đảm bảo với ngươi! Huống chi có vị công tử này ở đây, cho dù ta muốn thì hắn cũng không để cho ngươi xảy ra chuyện gì được, không phải sao?" Hồng Trần giống như cười nói, ánh mắt lại rơi vào trên người Nam Cung Thần, câu nói này như có hàm ý khác.
"Xèo xèo chi!"
Bạch Cầu đang nằm tren mặt bàn đột nhiên nhảy lên, móng vuốt chỉ chỉ mình miệng, lại vuốt vuốt cái bụng mập mạp phụng phề của mình, nhìn nhìn Hồng Trần rồi lại quơ tay múa chân.
"Cái này. . . . . . Nó có ý gì?"
Hồng Trần cũng nhận ra được con chồn tuyết này có linh tính và rất thông minh, biết nó đột nhiên có hành động như vậy nhất định có ý riêng của mình, nhưng loại ngôn ngữ phi nhân loại này nàng cũng phải đành chịu thôi, lúc này cũng là không hiểu ra sao, nghi hoặc nhìn Thư Vũ Trạch trong ngực Thư Nhã Phù.
"Bạch Cầu nói, thức ăn trên Phù Phong đảo như thế nào, nếu như ăn không ngon nó không đồng ý đi!" Thư Vũ Trạch mím môi cười một tiếng, liền đem ý tứ Bạch Cầu phiên dịch ra, cuối cùng còn che miệng cười trộm mấy tiếng.
"Con chồn mập tham ăn, thật không biết bộ dáng của ngươi bây giờ trở về để cho đồng loại nhìn thấy, không biết có còn nhận ra ngươi nữa không!" Ngón tay Thư Nhã Phù đưa tới liền muốn bắt lấy cái đuôi không an phận của Bạch Cầu, nhưng động tác của Bạch Cầu lại mau hơn, đã chạy qua một bên.
"Chi chi chi chi!"
Vừa nói đến cái này, Bạch Cầu lập tức kích động, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai chân đứng thẳng lên, một cái tay vỗ ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua lại hai cái trên mặt bàn, tận tình biễu diễn cùng phô bày cái đẹp cũng như bản lĩnh của nó, cái đuôi xinh đẹp phất phất một cái, làm tư thế anh tuấn ngửa đầu.
"Chi chi chi chi!"
Vừa nói đến cái này, Bạch Cầu lập tức kích động, ngẩng đầu ưỡn ngực, hai chân đứng thẳng lên, một cái tay vỗ ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua lại hai cái trên mặt bàn, tận tình biễu diễn cùng phô bày cái đẹp cũng như bản lĩnh của nó, cái đuôi xinh đẹp phất phất một cái, làm tư thế anh tuấn ngửa đầu.
Bổn soái là con chồn đẹp trai nhất trong tộc, nhìn xem bộ lông trắng như tuyết không có lẫn một cọng lông màu tạp chất khác, trong tộc không biết có bao nhiêu con chồn khác mê tít đại nhân ta!
"Hì hì! Không phải Bạch Cầu yêu thích cha ta sao, có phải bây giờ đã thích con chồn nhỏ mỹ nữ trong tộc của ngươi rồi hay không." Thư Vũ Trạch cười ranh mãnh nói, hai tay nhỏ bé che miệng cười trộm.
Cuối cùng, còn len lén nhìn về phía Tề vương gia đang ngồi bên cạnh, muốn nhìn một chút xem cha mình có phản ứng gì, đáng tiếc người nào đó vẫn lạnh nhạt, Tề vương gia ưu nhã ung dung thưởng thức trà căn bản không có chút phản ứng nào, chỉ là nhấp một miếng trà, ngẩng đầu nhìn cậu giống như cười một tiếng, trong nháy mắt khuynh nước khuynh thành.
Dĩ nhiên đây chỉ là đối với Thư Nhã Phù, đối với việc Thư Vũ Trạch nhìn mình cười, nụ cười của hắn đáp lại tràn đầy ý vị, làm cho cậu cảm thấy có một trận rét, cảm giác cha Vương Gia này tuy cười cười nhưng sau lưng luôn có ý tứ.
"Xèo xèo chi!"
Bạch Cầu đi tới trước mặt của Nam Cung Thần, móng vuốt từ phía sau lưng duỗi ra ngoài một cái, không biết từ lấy được chi thứ nhất hoa từ nơi nào, cứ như vậy đưa tới trước mặt chủ nhân thân ái, một đôi mắt nhìn thẳng vào Nam Cung Thần, nhăn nhó xấu hổ!
Tình yêu của Bạch Cầu ta dành cho chủ nhân là vĩnh hằng, chủ nhân Anh Minh Thần Võ mau mau bỏ Thư Nhã Phù ngu ngốc xấu xí này đi, Bạch Cầu mới là ‘người’ chân thành, trung thành với người nhất!
Mặt Thư Nhã Phù xạm lại nhìn Bạch Cầu thổ lộ, cảm thấy Bạch Cầu thông minh linh tính cao thật là một loại cử chỉ hoa mỹ tuyệt thế, hơn nữa còn có tình yêu vượt qua giờ hạn người vật với Nam Cung Thần, thật sự cần có dũng khí lớn lao, cùng với năng lực chịu đựng lớn lao!
"Bạch Cầu, hình như gần đây ngươi hơi mập!" Nam Cung Thần khoan thai buông ly trà trên tay, ngón tay chọc chọc bụng béo ụt ịt Bạch Cầu, từ từ khạc ra một câu.
Một câu nói trong nháy mắt giết chết thổ lộ của Bạch Cầu trước mặt mọi người, Bạch Cầu đau lòng yên lặng ngồi chồm hổm trong góc, đưa móng vuốt bắt lấy một miếng bánh hoa quế nhỏ nhắm nháp, đáy lòng các loại buồn bã trào dâng: chủ nhân ghét bỏ ta, chủ nhân ghét bỏ ta, chủ nhân ghét bỏ ta, chủ nhân ghét bỏ ta. . . . . .. . . . . .
"Khụ khụ, ta nghĩ hải sản trên đảo và trên địa lục nhất định không giống nhau! Không biết Bạch Cầu có hài lòng hay không." Hồng Trần cười cười ho nhẹ một tiếng, nhìn Bạch Cầu phô trương cũng cảm thấy rất thú vị, con chồn tuyết thông minh như vậy thật sự là ít thấy.
Vừa nói đến hải sản, ánh mắt đen lúng liếng của Bạch Cầu lập tức đăng một cái sáng lên, cái đuôi to phía sau cái mông lay lay động động vô cùng đặc sắc.
"Đã như vậy, như vậy năm ngày sau, chúng ta sẽ xuất phát từ Quỳnh Châu cảng của Huyền Nguyệt quốc, từ nơi đó đi đến Phù Phong đảo, đến lúc đó An cô nương cùng với mấy vị hộ tống của Lãnh gia ở chỗ này khởi hành cùng một lúc cũng được! Đây là lệnh bài thông hành! Có lệnh bài này, năm người các người có thể cùng tiến lên thuyền, ngươi có thể mang theo bốn người khác, ta nghĩ với An cô nương như vậy là đủ rồi."
Hồng Trần khẽ đứng dậy đưa tay ra hiệu cho hai nam nhân phía sau, lập tức hai nam nhân đứng lên lấy ra lệnh bài, ấn ký chạm trổ màu lam ở trên lệnh bài, thật giống như ngọn lửa, mà phía sau phía sau viết một chữ ‘hành’ rất to!
"Như vậy mấy vị Sứ giả, liền thứ cho không tiễn!" Thư Nhã Phù thò tay tiếp nhận lệnh bài, đáy mắt chợt lóe lên, ngay sau đó nhếch môi cười.
Đợi đến lúc mấy người Hồng Trần rời đi, Thư Vũ Trạch liền đưa tay muốn đem lệnh bài trên tay của mẹ mình đến xem kỹ một chút, nhưng Thư Nhã Phù vừa nhấc tay, tránh tay của cậu, cười hì hì suy nghĩ lệnh bài trên tay, cười nói: "Vật này cũng không thể tùy tiện sờ loạn được biết không, phải biết mẹ con phải thí điểm một chút mới dám sớ đấy."
Đáy mắt Nam Cung Thần thoáng qua ánh sáng lạnh, giương mắt nhìn về phía nàng, lời này nàng có ý tứ là cái lệnh bài này có vấn đề, người duy nhất tinh thông độc thuật ở nơi này cũng chỉ có Thư Nhã Phù mà thôi, cho nên nàn rõ hơn một chút.
Thư Nhã Phù cười hì hì từ lấy khăn tay trong người ra, đem lệnh bài trên tay lau sạch từ trong ra ngoài tất, lại lấy ra mấy viên thuốc từ trong ngực ra, đưa cho Vũ Trạch cùng Nam Cung Thần, thuận miệng nói qua: " Hồng Trần có tâm cơ, đưa lệnh bài cho chúng ta mà lại dám động tay động chân trên đó, nếu như không phải ta đủ cơ trí đoán chừng bọn họ đã đắc thủ rồi, những viên giải độc hoàn này các người nên mang theo bên mình, khi khẫn cấp cũng có thể dùng tới. Ta cảm thấy chuyến này chúng ta đi Phù Phong đảo chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, ta nghĩ thế cục trên đảo không có đơn giản như vậy!"
"Nếu như vấn đề gì cũng không có, làm sao bọn họ có thể ngàn dặm xa xôi đặc biệt chạy tới Đại lục, hơn nữa còn một bộ ước gì chúng ta nhanh đi, nếu như là ta..., ta tuyệt đối sẽ không vì người được đề cử mà gấp gáp."
Thư Nhã Phù vuốt vuốt lệnh bài, cuối cùng đưa khan trong tay thả vào nến đốt, hủy thi diệt tích! Phút cuối cùng mới vừa cười hì hì đem lệnh bài trên tay ném cho Vũ Trạch, để cho cậu chơi đùa một chút, dù sao đến lúc đó người của Lãnh gia đi theo lên thuyền, chẳng lẽ bọn người kia còn ngăn họ hay sao!
Sau năm ngày, đại viện bên trong Lãnh gia, lúc này tất cả người làm trong thời gian mấy ngày, đem tất cả đồ vật cần thiết đều chuẩn bị đầy đủ, sắp lên đường tiến về phía Quỳnh Châu cảng, đến chỗ thuyền đi Phù Phong đảo.
/171
|