Đối với việc Nam Cung Thần đột nhiên xuất hiện, mấy người cũng không rõ ràng, Nam Cung Thần ít xuất hiện trong những cuộc tụ hội, bây giờ lại có thể biết chạy tới nơi này.
Cho dù Tam hoàng tử Nam Cung Hữu mới vừa nói, cũng vẫn cảm thấy không thể tin được.
"A, không ngờ liền xin cũng không cần xin, Thập đệ mình cũng đã tới." Giọng Nam Cung Hữu mang mấy phần châm chọc, khóe mắt liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng nói.
"Tam điện hạ có rảnh rỗi rãnh ở đây, thật là hiếm thấy, bình thường những hoạt động như vậy cũng không thích hợp với Tam Điện hạ nghiêm túc." Liễu Trì đẩy Nam Cung Thần đến gần, Liễu Trì lễ độ mở miệng, lời nói ra lại làm cho lòng Nam Cung Hữu nổi lên lửa giận.
Liễu Trì là thị vệ thân cận của Nam Cung Thần, đây là hắn biết, nhưng đồng thời hắn cũng chỉ nghe theo lời Nam Cung Thần nói, cho dù là lời của hoàng thượng cũng chưa bao giờ thèm để ý tới, đối với hắn lại càng thêm không có chút nào e ngại.
"Thập đệ, làm sao ngươi tới? Thư Nhã Phù đâu?" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nam Cung Viêm cau mày thật chặt, có chút không rõ tại sao lúc này Nam Cung Thần lại có thể tới đây.
"Tới xem một chút!" Không có trả lời trực tiếp, Nam Cung Thần nhàn nhạt mở miệng, dư quang ánh mắt không có rơi vào trên người của Nam Cung Hữu.
Cương quyết lạnh lùng, cao quý khuynh thành!
Nam Cung Thần không có bất kỳ nụ cười, chỉ là ánh mắt lạnh lùng lạnh nhạt quét qua trên mặt mấy người, sau đó ánh mắt cũng như không có chuyện gì xảy ra y hệt quét nhìn ở chung quanh, đối với hắn là không để ý tới, mấy người này lại hình như đã sớm có thói quen.
Nam Cung Thần đối với Thư Nhã Phù rời khỏi, nói thật ra, chính y cũng có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cư nhiên mình ngược lại bởi vì nàng đào hôn mà có chút hăng hái dồi dào, mà chính y lại thành thợ săn bắt con mồi.
Đám người Băng Đồng hiệu suất rất cao, thời gian không bao lâu, đã đem cả vương phủ kiểm tra lại lần nữa, cả hai người thị nữ bị ngất xỉu ở phía sau núi giả, cùng với dấu vết trong phòng bị động tìm khắp ra ngoài, mà Liễu Trì và Băng Đồng cũng hiểu nguyên nhân lời Vương Gia nói kia.
Người Vương phi này rất có thể tự mình chạy trốn đấy!
Mà sau đó, Vương Gia lập tức quyết định trước tiên đi đến Mạc gia, quyết định thật nhanh, Liễu Trì trước tiên chưa kịp phản ứng, thế nhưng khi thấy Vương Gia để cho tổng quản trực tiếp mang theo phía sau tới nơi đây, ít nhiều cũng hiểu suy đoán của Vương Gia một chút.
Vương Gia đây là suy đoán phương thức vương phi thoát đi, phía trước vương phủ đã bị thị vệ từng đoàn bao vây, cho dù là trong phủ cũng có rất nhiều thị vệ đang đi tuần, rất có thể đi bằng đường thủy.
"Thập đệ, thị vệ của ngươi lá gan thật đúng là lớn nha!" Ánh mắt Nam Cung Hữu âm lãnh thẳng tắp bắn về trên người của Nam Cung Thần.
"Quả thật gan lớn!" Nam Cung Triệt một bên vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, hếch đôi mắt đào hoa lên khẽ nheo lại mỉm cười.
Trên miệng Thư Nhã Phù ngậm một cây cỏ lau, sợ mình nếu sơ ý một chút dưỡng khí không đủ, bị chết đuối ở đáy sông, lộ ra cỏ lau chậm rãi hô hấp, ánh mắt Thư Nhã Phù cũng xuyên thấu qua bụi lau sậy nhìn về phía mấy người kia.
Lần đầu tiên nhìn thấy đúng là Nam Cung Thần cao quý ngồi trên xe lăn ở đầu kia!
"Không ngờ Nam Cung Thần lại đuổi tới nhanh như vậy, thật thông minh! Không hổ được gọi là kinh tài diễm tuyệt trong truyền thuyết, tâm tư cẩn thận, có thể nhìn ra sơ hở vật mình lưu lại nhanh như vậy."
Đáy lòng không ngừng lẩm bẩm, thân thể Thư Nhã Phù thừa dịp thời khắc gió nổi lên lay động cỏ lau, lặng lẽ lui về phía một phương hướng khác, Nam Cung Thần ở chỗ này, nàng nên cẩn thận hơn một chút.
Chính là không nghĩ động tác nhanh chóng cẩn thận bơi về một phương hướng khác, cũng thấy rất rõ ràng dưới đáy sông có người, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. có mấy người áo đen đang đến gần.
Trừng lớn cặp mắt, thiếu chút nữa bật thốt lên tiếng kêu gào vội thu hồi trong miệng, chỉ là đáy mắt nhìn lặng lẽ đến gần mấy người áo đen, có thêm mấy phần gấp gáp.
Bọn họ còn không có phát hiện, xem ra những người này võ công rất cao!
Thư Nhã Phù nín thở tận lực không phát ra âm thanh, thừa dịp có thích khách nàng làm loạn rời đi là không còn gì tốt hơn, nhưng đáy lòng vẫn có không khỏi lo lắng, nàng phát hiện, tình cảnh của nàng lại làm cho nội tâm giằng co, kêu thành tiếng? Hay không kêu?
Nhưng rất nhanh nàng cũng không cần từ chối!
"Bùm!" Một luồng tơ vàng phá vỡ mặt sông, thẳng tắp bắn hướng vị trí mấy người áo đen, nội lực trên tơ vàng phá vỡ mặt nước.
Động thủ! Một trong những người áo đen vung tay lên, lấy tay trực tiếp hạ lệnh, mặt sông đang yên lặng trong giây lát lập tức nổ tung, bọt nước bắn tung tóe, đồng thời nhảy ra bốn người áo đen, trường kiếm bén nhọn trên tay mang theo sát khí thẳng tắp hướng về phía vị trí của Nam Cung Thần.
"Muốn chết!" Liễu Trì lạnh giọng hét lớn, trực tiếp rút kiếm, đối với trường kiếm bén nhọn đâm về phía mình, hoàn toàn không tránh né, đột nhiên chống lại.
Xẹt qua mặt sông trực tiếp chống lại mấy thích khách áo đen, một người đồng thời đối mặt bốn thích khách sát khí tăng cao, nhưng lại không rơi vào thế hạ phong chút nào, cái này có thể thấy được võ công Liễu Trì rất cao.
Mà trước khi bắn ra tơ vàng, Nam Cung Thần, thế nhưng lúc này không tiếp tục ra tay, tròng mắt màu hổ phách tà mị lạnh lẽo, khóe miệng xé ra: "Gan khá lớn cũng phải có đầy đủ bản lãnh!"
Lời này hình như là đang trả lời trước mấy người khác nói, lại hình như là nhạo báng đối với mấy thích khách không tự lượng sức mình.
Bốn thích khách nhiều đều là hạ sát thủ, tàn nhẫn đâm về chỗ yếu, hoàn toàn muốn đẩy người vào chỗ chết, đã như vậy, Liễu Trì cũng không tính toán khách khí, trường kiếm trên tay kiếm thế dài hơn, mỗi một chiêu cũng đều mang tới sát khí.
Mấy phen đánh nhau, chỉ bằng một người Liễu Trì, cũng đã đem loại bỏ ba người đối phương, mà đổi thành một người vừa nhìn thấy không đấu được lập tức một đầu xông về mặt sông.
Chỉ là hướng hắn xông tới, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. cũng là chỗ ẩn núp của Thư Nhã Phù!
Thư Nhã Phù gắt gao nhìn chằm chằm người áo đen xông về phía mình, Liễu Trì đã theo sát phía sau sát khí lên cao, đáy lòng đã sớm trong nháy mắt này đem người áo đen mắng mấy lần, có lầm hay không? Nhiều hướng như vậy ngươi không đi, tại sao cố tình muốn chui vào nơi này của nàng.
Trong bụng một hồi khiếp sợ, Thư Nhã Phù vốn là nín thở tránh khỏi để cho người ta phát hiện, thế nhưng lúc này hơi thở xuất hiện rối loạn.
Cùng thời khắc đó, Nam Cung Thần đang ngồi thẳng không có bất kỳ động tác gì, thân thể chấn động, ánh mắt bén nhọn trực tiếp bắn ra, cặp mắt nheo lại, đáy mắt thâm thúy không nhìn ra bất kỳ thần sắc, cánh môi mím chặt.
Cho dù Tam hoàng tử Nam Cung Hữu mới vừa nói, cũng vẫn cảm thấy không thể tin được.
"A, không ngờ liền xin cũng không cần xin, Thập đệ mình cũng đã tới." Giọng Nam Cung Hữu mang mấy phần châm chọc, khóe mắt liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng nói.
"Tam điện hạ có rảnh rỗi rãnh ở đây, thật là hiếm thấy, bình thường những hoạt động như vậy cũng không thích hợp với Tam Điện hạ nghiêm túc." Liễu Trì đẩy Nam Cung Thần đến gần, Liễu Trì lễ độ mở miệng, lời nói ra lại làm cho lòng Nam Cung Hữu nổi lên lửa giận.
Liễu Trì là thị vệ thân cận của Nam Cung Thần, đây là hắn biết, nhưng đồng thời hắn cũng chỉ nghe theo lời Nam Cung Thần nói, cho dù là lời của hoàng thượng cũng chưa bao giờ thèm để ý tới, đối với hắn lại càng thêm không có chút nào e ngại.
"Thập đệ, làm sao ngươi tới? Thư Nhã Phù đâu?" dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Nam Cung Viêm cau mày thật chặt, có chút không rõ tại sao lúc này Nam Cung Thần lại có thể tới đây.
"Tới xem một chút!" Không có trả lời trực tiếp, Nam Cung Thần nhàn nhạt mở miệng, dư quang ánh mắt không có rơi vào trên người của Nam Cung Hữu.
Cương quyết lạnh lùng, cao quý khuynh thành!
Nam Cung Thần không có bất kỳ nụ cười, chỉ là ánh mắt lạnh lùng lạnh nhạt quét qua trên mặt mấy người, sau đó ánh mắt cũng như không có chuyện gì xảy ra y hệt quét nhìn ở chung quanh, đối với hắn là không để ý tới, mấy người này lại hình như đã sớm có thói quen.
Nam Cung Thần đối với Thư Nhã Phù rời khỏi, nói thật ra, chính y cũng có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cư nhiên mình ngược lại bởi vì nàng đào hôn mà có chút hăng hái dồi dào, mà chính y lại thành thợ săn bắt con mồi.
Đám người Băng Đồng hiệu suất rất cao, thời gian không bao lâu, đã đem cả vương phủ kiểm tra lại lần nữa, cả hai người thị nữ bị ngất xỉu ở phía sau núi giả, cùng với dấu vết trong phòng bị động tìm khắp ra ngoài, mà Liễu Trì và Băng Đồng cũng hiểu nguyên nhân lời Vương Gia nói kia.
Người Vương phi này rất có thể tự mình chạy trốn đấy!
Mà sau đó, Vương Gia lập tức quyết định trước tiên đi đến Mạc gia, quyết định thật nhanh, Liễu Trì trước tiên chưa kịp phản ứng, thế nhưng khi thấy Vương Gia để cho tổng quản trực tiếp mang theo phía sau tới nơi đây, ít nhiều cũng hiểu suy đoán của Vương Gia một chút.
Vương Gia đây là suy đoán phương thức vương phi thoát đi, phía trước vương phủ đã bị thị vệ từng đoàn bao vây, cho dù là trong phủ cũng có rất nhiều thị vệ đang đi tuần, rất có thể đi bằng đường thủy.
"Thập đệ, thị vệ của ngươi lá gan thật đúng là lớn nha!" Ánh mắt Nam Cung Hữu âm lãnh thẳng tắp bắn về trên người của Nam Cung Thần.
"Quả thật gan lớn!" Nam Cung Triệt một bên vẫn cười nhẹ nhàng như cũ, hếch đôi mắt đào hoa lên khẽ nheo lại mỉm cười.
Trên miệng Thư Nhã Phù ngậm một cây cỏ lau, sợ mình nếu sơ ý một chút dưỡng khí không đủ, bị chết đuối ở đáy sông, lộ ra cỏ lau chậm rãi hô hấp, ánh mắt Thư Nhã Phù cũng xuyên thấu qua bụi lau sậy nhìn về phía mấy người kia.
Lần đầu tiên nhìn thấy đúng là Nam Cung Thần cao quý ngồi trên xe lăn ở đầu kia!
"Không ngờ Nam Cung Thần lại đuổi tới nhanh như vậy, thật thông minh! Không hổ được gọi là kinh tài diễm tuyệt trong truyền thuyết, tâm tư cẩn thận, có thể nhìn ra sơ hở vật mình lưu lại nhanh như vậy."
Đáy lòng không ngừng lẩm bẩm, thân thể Thư Nhã Phù thừa dịp thời khắc gió nổi lên lay động cỏ lau, lặng lẽ lui về phía một phương hướng khác, Nam Cung Thần ở chỗ này, nàng nên cẩn thận hơn một chút.
Chính là không nghĩ động tác nhanh chóng cẩn thận bơi về một phương hướng khác, cũng thấy rất rõ ràng dưới đáy sông có người, d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. có mấy người áo đen đang đến gần.
Trừng lớn cặp mắt, thiếu chút nữa bật thốt lên tiếng kêu gào vội thu hồi trong miệng, chỉ là đáy mắt nhìn lặng lẽ đến gần mấy người áo đen, có thêm mấy phần gấp gáp.
Bọn họ còn không có phát hiện, xem ra những người này võ công rất cao!
Thư Nhã Phù nín thở tận lực không phát ra âm thanh, thừa dịp có thích khách nàng làm loạn rời đi là không còn gì tốt hơn, nhưng đáy lòng vẫn có không khỏi lo lắng, nàng phát hiện, tình cảnh của nàng lại làm cho nội tâm giằng co, kêu thành tiếng? Hay không kêu?
Nhưng rất nhanh nàng cũng không cần từ chối!
"Bùm!" Một luồng tơ vàng phá vỡ mặt sông, thẳng tắp bắn hướng vị trí mấy người áo đen, nội lực trên tơ vàng phá vỡ mặt nước.
Động thủ! Một trong những người áo đen vung tay lên, lấy tay trực tiếp hạ lệnh, mặt sông đang yên lặng trong giây lát lập tức nổ tung, bọt nước bắn tung tóe, đồng thời nhảy ra bốn người áo đen, trường kiếm bén nhọn trên tay mang theo sát khí thẳng tắp hướng về phía vị trí của Nam Cung Thần.
"Muốn chết!" Liễu Trì lạnh giọng hét lớn, trực tiếp rút kiếm, đối với trường kiếm bén nhọn đâm về phía mình, hoàn toàn không tránh né, đột nhiên chống lại.
Xẹt qua mặt sông trực tiếp chống lại mấy thích khách áo đen, một người đồng thời đối mặt bốn thích khách sát khí tăng cao, nhưng lại không rơi vào thế hạ phong chút nào, cái này có thể thấy được võ công Liễu Trì rất cao.
Mà trước khi bắn ra tơ vàng, Nam Cung Thần, thế nhưng lúc này không tiếp tục ra tay, tròng mắt màu hổ phách tà mị lạnh lẽo, khóe miệng xé ra: "Gan khá lớn cũng phải có đầy đủ bản lãnh!"
Lời này hình như là đang trả lời trước mấy người khác nói, lại hình như là nhạo báng đối với mấy thích khách không tự lượng sức mình.
Bốn thích khách nhiều đều là hạ sát thủ, tàn nhẫn đâm về chỗ yếu, hoàn toàn muốn đẩy người vào chỗ chết, đã như vậy, Liễu Trì cũng không tính toán khách khí, trường kiếm trên tay kiếm thế dài hơn, mỗi một chiêu cũng đều mang tới sát khí.
Mấy phen đánh nhau, chỉ bằng một người Liễu Trì, cũng đã đem loại bỏ ba người đối phương, mà đổi thành một người vừa nhìn thấy không đấu được lập tức một đầu xông về mặt sông.
Chỉ là hướng hắn xông tới, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. cũng là chỗ ẩn núp của Thư Nhã Phù!
Thư Nhã Phù gắt gao nhìn chằm chằm người áo đen xông về phía mình, Liễu Trì đã theo sát phía sau sát khí lên cao, đáy lòng đã sớm trong nháy mắt này đem người áo đen mắng mấy lần, có lầm hay không? Nhiều hướng như vậy ngươi không đi, tại sao cố tình muốn chui vào nơi này của nàng.
Trong bụng một hồi khiếp sợ, Thư Nhã Phù vốn là nín thở tránh khỏi để cho người ta phát hiện, thế nhưng lúc này hơi thở xuất hiện rối loạn.
Cùng thời khắc đó, Nam Cung Thần đang ngồi thẳng không có bất kỳ động tác gì, thân thể chấn động, ánh mắt bén nhọn trực tiếp bắn ra, cặp mắt nheo lại, đáy mắt thâm thúy không nhìn ra bất kỳ thần sắc, cánh môi mím chặt.
/171
|