"Nhã Phù những ngày gần đây ở vương phủ ở đã quen chưa, nếu như có cần cái gì, cứ việc nói với mẫu phi, trước đó thân thể khó chịu, mẫu phi vẫn luôn lo lắng!" Uyển Quý Phi dắt tay Nhã Phù từ ái nói xong, thậm chí đem Nhã Phù đến bên cạnh mình, mỉm cười lấy vòng tay Phỉ Thúy trên cổ tay của mình tháo xuống, kéo tay Nhã Phù trực tiếp đeo vào.
"Mẫu phi cũng không chuẩn bị vật gì tốt, cái này ngươi cầm trước, đây là vật mẫu phi yêu mến được hoàng thượng ban cho, người nhận đi, về sau mẫu phi sẽ bổ sung cho ngươi."
Theo quy củ, thời điểm khi con dâu mới vào cung thỉnh an, lúc dâng trà hành lễ, trưởng bối cũng sẽ cấp cho bao lì xì hoặc là một chút đồ, đây cũng là vì có đôi có cặp, có một dấu hiệu tốt.
"Mẫu phi, vòng tay này vạn lần không được, nếu là hoàng thượng cho mẫu phi, mẫu phi nên giữ ở bên người mới phải, huống chi Phù nhi tay chân nhỏ, vòng tay Phỉ Thúy này đeo vào trên tay Phù nhi không chừng ngày nào đó không cẩn thận ngã, cho nên vật này mẫu phi nên giữ lại!" Thư Nhã Phù nhìn vòng Phỉ Thúy trên tay, bộ dáng trên mặt nhu thuận đẩy lùi trả lại, mà tay càng nhanh nhẹn đem vòng tay đeo vào cổ tay Uyển Quý Phi lần nữa.
"Mẫu phi người xem nhìn, vòng tay Phỉ Thúy này ở trên tay của ngài càng đẹp mắt hơn!" Kéo hai tay của Uyển Quý Phi, nhìn vòng tay Phỉ Thúy phía trên sáng long lanh dịu dàng , sắc sáng bong cùng cảm giác hoàn toàn có thể đoán được đây là Phỉ Thúy cực phẩm.
Chỉ là Thư Nhã Phù tự hỏi mặc dù ham tài, chỉ là vòng tay ngọc trên tay Uyển Quý phi này cũng không thể tùy tiện muốn, hoàng thượng vừa nhìn, huống chi nàng thật sự cảm thấy thái độ dịu dàng khéo léo này căn bản cũng không phải là diện mạo thực của Uyển Quý Phi, cẩn thận là hơn.
"Uyển Quý Phi, nếu Phù nhi không thích, vậy hôm khác chuẩn bị một phần là được, hoàng thượng đưa cho ngươi, ngươi liền giữ lại." Thái hậu cũng tức thời mở miệng, trong giọng nói nhiều hơn một phần từ ái.
Dù sao, nhất cử nhất động của Thư Nhã Phù, ngôn hành cử chỉ đều là hào phóng thỏa đáng, xem ra ấn tượng của Thái hậu cũng là tốt hơn một chút, mặc dù vẫn không có bao nhiêu yêu thích, nhưng ít nhất so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Tùy ý ứng phó đám người Thái hậu mấy câu, sau đó Nhã Phù mới vừa từ từ đến ngồi trở lại bên cạnh Nam Cung Thần, sống lưng thẳng, trên mặt kiều mỵ thủy chung mang theo nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, thanh nhã mềm mại đáng yêu, cao quý tự nhiên.
"Hừ! An Thất Thất ngươi thật to gan!" Nam Cung Thần hí mắt nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, khóe miệng nở nụ cười có mấy phần tà mị, nhàn nhạt mở miệng.
"Vương Gia nói là ý gì? Thiếp thân cũng không biết, Vương Gia ngài cần phải nhớ, hiện tại thiếp chính là Thư Nhã Phù vương phi của ngài, An cô nương đã trở về vương phủ nghỉ ngơi." Nhã Phù mỉm cười liếc mắt Nam Cung Thần một cái, đáy lòng rất rõ ràng, nhất định ban đầu hắn đã có hoài nghi, mà bây giờ nhìn nàng đột nhiên xuất hiện, hắn đã đem nàng cùng An Thất Thất hoàn toàn cùng loại rồi.
"Đừng giả bộ với Bổn vương, Bổn vương ít bội phục người, nhưng mà đối với ngươi gan dạ sáng suốt cùng khả năng thật đúng là không thể không bội phục!" Hí mắt nhìn nữ nhân ưu nhã đang mỉm cười trước mắt, Nam Cung Thần nhỏ giọng tựa đầu nhích tới gần một chút, từng chữ từng câu nói.
"Bất kể như thế nào, hay là muốn cám ơn Vương Gia đã khích lệ, không thể không nói Vương Gia nói một câu vô cùng phi thường." Không chút nào hiểu được khiêm tốn là như thế nào, Nhã Phù mỉm cười cãi lại.
Nàng cũng không muốn khiến Nam Cung Thần nhanh phát hiện An Thất Thất chính là Thư Nhã Phù như vậy!
Chỉ là bây giờ nàng không cũng phủ nhận, Nam Cung Thần cũng sẽ không hoài nghi, bộ dáng bây giờ của hắn là khẳng định An Thất Thất cùng Thư Nhã Phù là cùng một người! Chỉ là lẫn lộn ánh mắt cùng nhận thức của người khác, trong lòng hắn nói trắng ra là, cũng chưa hoàn toàn khẳng định, chẳng qua là có hoài nghi vượt qua 50% trở lên thôi.
Như vậy. . . . . . Nàng hiện tại muốn làm chính là đánh vỡ hoài nghi của hắn!
Mỉm cười hơi híp mắt lại, thoáng đến gần hắn mấy phần, động tác kia người khác xem ra, cơ hồ chính là bộ dạng bị ôm sát trong ngực, ngẩng đầu chống lại tròng mắt thâm thúy mị hoặc người của Nam Cung Thần, nhếch môi chậm rãi mở miệng: "Vương Gia, gương mặt này của vương phi, không thể không nói rất đẹp, hôm nay dùng gương mặt này để cho đại xuất danh tiếng một lần."
Nam Cung Thần bình tĩnh nhìn nữ nhân trong ngực, tuy nhiên đáy lòng vẫn khẳng định ý kiến của mình, hai người thật sự là rất giống!
Mặc dù hắn chỉ nhìn thấy Thư Nhã Phù mấy lần, nhưng mà đối với nàng cũng có một ít càm giác đặc biệt, cũng giống cảm giác với nữ nhân An Thất Thất này, trải qua quan sát mấy ngày, mặc dù An Thất Thất liều lĩnh, không chút kiêng kỵ, nhưng hai người đều mang đến cho hắn một cảm giác rất giống.
Quật cường, giảo hoạt, tự tin, linh động. . .
Nếu nàng muốn phủ nhận. . . . . . Như vậy thì để cho hắn xem một chút, nàng đến tột cùng muốn làm sao thuyết phục hắn!
Lúc này trong lòng Nam Cung Thần, bởi vì trước mắt một phần không xác định, hai nữ nhân tương tự, dâng lên một cỗ cảm giác hưng phấn kích thích, một loại muốn vạch trần bộ mặt thật của nàng, để cho nàng không lời nào để nói tâm tư chiếm cứ, sẽ để cho nhìn hắn nhìn, nàng đến tột cùng là An Thất Thất, hay là đại tiểu thư Thư Nhã Phù!
"Nếu như ngươi thích, bản vương không ngại ngươi tiếp tục dùng gương mặt này! Chỉ là. . . . . . Có lẽ gương mặt này mang đến cho ngươi rất nhiều phiền toái! Người đừng quên đây chính là Thư gia đại tiểu thư, hôm nay mặt của Tề vương phi Thư Nhã Phù, ngươi có thể đảm đương nổi sao?"
Trong giọng nói của Nam Cung Thần thêm chút khinh miệt cùng khiêu khích, đáy mắt mang theo kiểu ánh sáng khác nhìn nữ nhân trước mắt, cúi đầu tính cảm giác môi mỏng từ từ nâng lên, một chút cười sặc sỡ loá mắt, làm cho người ta trong nháy mắt nhìn có chút mở mang tầm mắt.
Mà Thư Nhã Phù cũng là bị mỹ sắc tuyệt hảo dụ hoặc, có chút sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn dật gần trong gang tấc.
Gương mặt này thật là yêu nghiệt, hơn nữa cười lên bộ dạng căn bản là đang quyến rũ người! Đáy lòng yên lặng lẩm bẩm.
"Thế nào? Làm vương phi Bổn vương, nhìn Bổn vương nước miếng đều muốn chảy xuống, Thất Thất. . . . . . Ngươi cần phải nhớ, ngươi bây giờ là Tề vương phi nha!" Nhích tới gần bên tai Nhã Phù, nhỏ giọng nhu hòa mà nói.
Bên tai một trận ngứa, rõ ràng có thể cảm nhận được Nam Cung Thần nhả ra hơi thở bên tai, Thư Nhã Phù không cầm được thân thể nổi hết cả da gà, người đàn ông trước mắt này quá yêu nghiệt, hiện tại với cái bộ dáng này, càng làm cho đáy lòng nàng có chút phát bực.
Nhưng là, nghe trong giọng nói của Nam Cung Thần có đùa cợt cùng miệt thị, Nhã Phù ngẩng đầu hung dữ trừng mắt về phía người đàn ông cười đến tà mị: "Vương Gia hãy yên tâm, hôm nay ta sẽ làm thật tốt vai trò người Vương phi này, chỉ là một cái giá. . . . . . Một vạn lượng bạc!"
Nhã Phù đem thân thể lui về phía sau một chút, đem khoảng cách của hai người kéo ra một chút, mỉm cười hí mắt quay đầu nhìn về phía sau lưng, Liễu Trì đã sớm bị đối thoại của hai người làm cho có chút mơ hồ.
Nhíu mày mỉm cười nói rằng: "Liễu thị vệ, ngươi đồng ý làm là nhân chứng, nhớ giúp Vương Gia ghi nhớ món nợ này! Trở về vương phủ cho người đưa đến phòng của ta, nhớ muốn ngân phiếu, bạc quá nhiều ta mang ở trên người rất bất tiện!"
"Vương Gia?" Liễu Trì từ sững sờ cũng phản ứng kịp, quay đầu nhìn Vương Gia.
"Trở về cho nàng!" Nam Cung Thần hí mắt mỉm cười, hình như bởi vì phải vạch trần diện mạo thật của An Thất Thất cùng Thư Nhã Phù, vì vậy mà hắn có mấy phần mong đợi cùng hứng thú, tâm tình cực kỳ tốt, đang ở bữa tiệc Đoan Ngọ cũng không chút nào che giấu nụ cười của mình.
Khuynh quốc khuynh thành, cười một tiếng mị hoặc chúng sinh!
Vốn là từ cách diễn đạt như vậy, nhiều hơn chỉ là miêu tả tướng mạo xinh đẹp của nữ nhân, trong đó sợ rằng chỉ là cách nói khuếch đại mà thôi, nhưng mọi người trên bữa tiệc nhìn Nam Cung Thần mỉm cười, cũng không cầm được sững sờ nha, trong đầu không khỏi hiện lên một câu nói như vậy.
Trong long Liễu Trì rất phức tạp, đồng thời cũng nghi hoặc.
Vương phi hắn đã từng thấy qua, nhưng người con gái trước mắt này đến tột cùng có thật là Thư Nhã Phù? Còn giả dạng An Thất Thất hay sao? Hoặc là nói An Thất Thất vốn chính là Thư Nhã phù giả trang?
Các loại suy đoán cùng nghi hoặc, để cho hắn luôn không cầm được thỉnh thoảng liếc mắt một cái nữ nhân bên cạnh Vương Gia.
Mặt mũi này. . . . . . Thật sự là giả sao?
Mà lúc này đây, khóe mắt Nam Cung Thần liếc một cái sát vách đứng lên, nhìn dáng dấp Khương San San chuẩn bị đi tới, đuôi lông mày cợt nhã, nhìn về phía hướng Nhã Phù, cười híp mắt mở miệng nói: "Làm vương phi Bổn vương, phiền phức của ngươi sợ rằng đến rồi! Để Bổn vương xem một chút, tiêu mất một vạn lượng bạc rốt cuộc có đáng giá hay không!"
Nghe Nam Cung Thần nói, khóe mắt Nhã Phù cũng đã thấy được một sắc màu diêm dúa lòe loẹt từ từ đi tới gần.
Ngồi thẳng thân thể lên, khóe môi vẫn mang nụ cười nhàn nhạt tao nhã, cặp mắt nhìn Khương San San đi tới, trên mặt không có bất kỳ nghi hoặc cùng sắc giận, chỉ là lạnh nhạt cùng lịch sự tao nhã mỉm cười! "Tham kiến Tề vương phi! Ngày Vương phi tiến vương phủ, chúng ta đã từng thấy qua, chỉ là không biết vương phi còn nhớ hay không." Khương San San từ từ đi tiến lên, tràn đầy thân thiện dịu dàng cười nói.
Nhanh như vậy đã tự mình tìm tới cửa, quả nhiên thân phận của Thư Nhã Phù tương đối nhiều cố kỵ, mà không thể không nói cái người Khương San San thật đúng là không thể chờ đợi!
Nhanh như vậy đã tự mình tìm tới cửa, quả nhiên thân phận của Thư Nhã Phù tương đối nhiều cố kỵ, mà không thể không nói cái người Khương San San thật đúng là không thể chờ đợi!
Đuôi long mày Thư Nhã Phù khẽ hếch lên, trên mặt vân mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ, lạnh nhạt xoay người nhìn về phía Khương San San thướt tha chân thành mà đến, đáy mắt tràn đầy nụ cười, chỉ là hướng đối phương khẽ mỉm cười, nhưng cũng không mở miệng nói tiếp, nàng muốn tới làm cái gì đây? Nàng hiện tại ngược lại có mấy phần tò mò.
"Khi đó thân thể vương phi khó chịu, có lẽ cũng không nhớ, chỉ là chắc hẳn An Thất Thất cô nương vương phi nhất định là biết được, nàng mới vừa còn cùng Viên tổng quản đi vương phủ đón vương phi, chỉ là hiện tại cũng không thấy than ảnh của nàng." Khương San San biết rõ An Thất Thất sau khi rời đi khẳng định cũng sẽ không trở về nữa, thế nhưng lúc này cố ý cười duyên nói.
An Thất Thất ở đáy mắt Khương San San, đó chính là một thôn phụ sơn dã, hơn nữa còn là đã đoạt đi nữ nhân Tề vương Nam Cung Thần sủng ái, mặc kệ trước mắt Thư Nhã Phù đến tột cùng là thực hay là giả, đối mặt một tình địch của mình, một mới vừa đám cưới liền đoạt đi phu quân của mình, nàng ta chắc chắn sẽ không vui ý nhìn đến nàng.
Quả nhiên, Khương San San nhìn Thư Nhã Phù trước mắt, trên mặt trầm thấp xuống, đáy mắt thoáng qua không vui.
"Nghe nói vương phi có một con trai, thật đúng là đúng dịp, nghe nói An Thất Thất cũng có một đứa nhỏ, đoán chừng tuổi cùng con trai vương phi không khác nhiều lắm, có lẽ về sau hai người có thể chung sống thật tốt, chỉ là thôn phụ sơn dã kia khẳng định không so được vương phi ra sinh đã tôn quý, vương phi cần phải lo lắng tiểu thiếu gia bị dạy bậy."
Khương San San nhìn như lơ đãng nhắc tới con trai của Thư Nhã Phù, chỉ là lời nói âm thanh cũng lơ đãng nhắc tới vài phần, cứ thế khiến nhiều người trên đại điện nghe được lời của nàng ta..., không cầm được từng người một đưa mắt bắn hướng phương hướng của các nàng.
Đúng vậy! Bọn họ thế nào quên mất, bảy năm trước Thư Nhã Phù cũng bởi vì chưa cưới đã mang thai, cuối cùng mới rời khỏi Thư gia thời gian bảy năm, cư nhiên bây giờ không có vì chuyện này mà bị từ hôn, Tề vương gia lại còn trực tiếp chuẩn bị đám cưới nghênh nàng cưới vào trong phủ.
Mà Thái hậu cũng giống nhau nghe được lời Khương San San nói, mặt vốn đang tươi cười lập tức đen lại, mắt tức giận nhìn Khương San San vừa nói.
Nữ nhân này là loại người nào? Cư nhiên ở nơi này dưới con mắt mọi người nhắc tới chuyện này, đây không phải là cố ý muốn cho Thần nhi khó xử, biết rõ Tề vương phi là không chịu nổi quá khứ, chính là chuyện chưa cưới sinh con, cư nhiên bây giờ vẫn còn ở trong bữa yến tiệc nhắc tới, hơn nữa bà là Thái hậu cùng với hoàng thượng đều còn nơi này, người này căn bản là trước mặt mọi người đánh vào mặt mũi hoàng gia của bọn họ.
Sắc mặt không tốt cũng không chỉ là Thái hậu, khuôn mặt trắn noãn của Uyển Quý Phi càng thêm hoàn toàn trắng bệch, thần sắc khó coi cẩn thận liếc nhìn Hoàng thượng một cái.
Khương San San đáng chết, không ngờ nàng chọn lựa đưa vào Tề Vương phủ trong, hiện tại nàng ta bị Vương Gia đuổi ra khỏi Tề Vương phủ, nhưng bây giờ lại lên giường Tam hoàng tử!
Mà so sánh với Uyển Quý Phi sắc mặt không tốt, An quý phi đang ngồi bên kia, mặt mày hớn hở, hả hê nở nụ cười, khóe mắt liếc sắc mặt không tốt của Uyển Quý Phi, đáy lòng càng thêm hài lòng, mà cũng đem lực chú ý đặt trên nhóm người Nhã Phù.
Hôm nay Tề vương phi cùng Tề vương đoán chừng sẽ khó xử rồi! cơ hồ thành lời nói trong lòng của mọi người.
Bất quá không ai phát hiện, Hầu Gia Thư Diệu Kỳ ngồi giữa đám người không có bất kỳ lo lắng, trên gương mặt lại tràn đầy nụ cười, không chút nào không vui, khiến những vị quan chung quanh thấy phải tràn đầy nghi hoặc.
Này, Hầu Gia hình như không có chút nào để ý con gái của mình bị bêu xấu? Cư nhiên lúc này còn cười đến mặt mày hớn hở hay sao?
Trong bữa yến tiệc, ánh mắt của mọi người lại một lần thỉnh thoảng nhìn về phía Nhã Phù, mà cũng làm cho Nam Cung Thần nhíu mày, ánh mắt bén nhọn uy nghiêm trực tiếp lạnh lùng quét qua đi toàn trường, mọi người lập tức làm bộ như cái gì cũng không thấy, dời đi ánh mắt nói chuyện phiếm, chỉ là dư quang khóe mắt lại len lén chú ý như cũ.
Thư Nhã Phù đối với mục đích của Khương San San coi như là hiểu, nàng đây là cố ý nhắc tới chuyện người Vương phi này đã sớm "Hồng hạnh xuất tường", muốn nhờ vào đó để cho nàng cùng Tề vương khó chịu!
Độ cong bên khóe miệng đi lên làm độ cong càng lớn mấy phần, tròng mắt trong suốt thấp tràn đầy dịu dàng và sủng ái, Nhã Phù không chút nào kiêng dè cười nói: "Đúng vậy , tiểu tử rất nghịch ngợm, huyên náo Vương Gia cũng hết cách!"
Nhắc tới Nam Cung Thần, bộ dáng nói thẳng ngọt ngào vô cùng, khiến Khương San San càng thêm dâng lên ghen tỵ và hâm mộ.
"Vương Gia? Vương Gia thật đón nhận con trai của vương phi sao?" Khương San San một tay kinh ngạc che miệng, nhích tới gần một bước hình như là muốn hạ thấp giọng nói nhỏ lại.
Đáy lòng âm thầm trợn trừng mắt, trong nội tâm Nhã Phù đem Khương San San trước mắt định nghĩa là thiếu não ngu dại, âm thanh này bao lớn, còn phải làm bộ dối trá như nhỏ giọng, âm thanh của nàng ta đã sớm khiến mọi người xung quanh đều nghe được.
"Đó là tự nhiên, con của mình nào có không nhận đấy! Trước Bổn cung ở trong vương phủ cùng với con trai, chỉ là hoàng thượng đặc phái người tiến đến, dĩ nhiên là muốn phụng chỉ vào cung ngay, Bổn cung vào cung, con trai ta vẫn còn quấn ta không chịu để cho ta đi!" Cười như là chuyện đương nhiên, không có một chút ngại ngùng nào, Nhã Phù cười cười xoay người nhìn về phía sắc mặt cứng ngắc của Nam Cung thần.
Mà Nam Cung Thần cũng là khẽ sửng sốt một chút! Ngay sau đó từ từ gật đầu một cái, khiến Liễu Trì cũng có chút không giải thích được, Vương Gia cùng vương phi bây giờ là có ý tứ gì?
Liễu Trì nghi hoặc nhìn về phía vương phi, khi thấy dưới ống tay áo thật dài, hướng Vương Gia ẩn nấp dựng lên hai ngón tay, đung đưa làm ra một dấu tay ra chữ "Hai", Liễu Trì bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời một hồi toát mồ hôi. . . . . .
Thì ra là. . . . . . Ý của nàng là, kế tiếp phối hợp muốn nâng giá, một vạn lượng hiện tại thành hai vạn lượng bạc!
"Con trai Vương phi khẳng định thật đáng yêu, ta cũng rất muốn trông thấy đó, trước đây không có cơ hội nhìn thấy, đứa bé thích đi theo mẹ cũng là bình thường, chỉ là vương phi vào cung, trở về sợ là đứa bé sẽ không vui vẻ." Khương San San cười hả hê hơn mấy phần, trong lời nói không ngừng đào lấy bẫy rập muốn cho Nhã Phù nhảy xuống, mặt mày đều là hài lòng.
"Thật ra thì. . . . . . Vụng trộm nói cùng ngươi, con trai ta không chịu buông ta đi, sợ làm trễ nãi thời gian, Bổn cung vốn định là để cho hắn cùng nhau vào cung đấy! . . . . . ." Nhã Phù một bộ thận trọng, nhỏ giọng nói.
"Cái gì?! Tiểu thiếu gia cũng vào cung!"
Đột nhiên, đột nhiên giọng Khương San San lớn lên, âm thanh kinh ngạc hô to, vẻ như chỉ sợ người khác không nghe được.
Mà gần như trong nháy mắt nàng ta kêu xong, cả đại điện đều đem ánh mắt nhìn lại, mà âm thanh cũng là từ từ biến mất, vốn trên đại điện đang ồn ào từ từ trở nên an tĩnh rất nhiều, tất cả mọi người dựng lên lỗ tai nỗ muốn nghe đoạn đối thoại này của họ.
Nhất là mới vừa một tiếng kêu to kia của Khương San San, cơ hồ là đem toàn bộ lực chú ý củ mọi người cũng hấp dẫn tới đây.
"Mẫu phi cũng không chuẩn bị vật gì tốt, cái này ngươi cầm trước, đây là vật mẫu phi yêu mến được hoàng thượng ban cho, người nhận đi, về sau mẫu phi sẽ bổ sung cho ngươi."
Theo quy củ, thời điểm khi con dâu mới vào cung thỉnh an, lúc dâng trà hành lễ, trưởng bối cũng sẽ cấp cho bao lì xì hoặc là một chút đồ, đây cũng là vì có đôi có cặp, có một dấu hiệu tốt.
"Mẫu phi, vòng tay này vạn lần không được, nếu là hoàng thượng cho mẫu phi, mẫu phi nên giữ ở bên người mới phải, huống chi Phù nhi tay chân nhỏ, vòng tay Phỉ Thúy này đeo vào trên tay Phù nhi không chừng ngày nào đó không cẩn thận ngã, cho nên vật này mẫu phi nên giữ lại!" Thư Nhã Phù nhìn vòng Phỉ Thúy trên tay, bộ dáng trên mặt nhu thuận đẩy lùi trả lại, mà tay càng nhanh nhẹn đem vòng tay đeo vào cổ tay Uyển Quý Phi lần nữa.
"Mẫu phi người xem nhìn, vòng tay Phỉ Thúy này ở trên tay của ngài càng đẹp mắt hơn!" Kéo hai tay của Uyển Quý Phi, nhìn vòng tay Phỉ Thúy phía trên sáng long lanh dịu dàng , sắc sáng bong cùng cảm giác hoàn toàn có thể đoán được đây là Phỉ Thúy cực phẩm.
Chỉ là Thư Nhã Phù tự hỏi mặc dù ham tài, chỉ là vòng tay ngọc trên tay Uyển Quý phi này cũng không thể tùy tiện muốn, hoàng thượng vừa nhìn, huống chi nàng thật sự cảm thấy thái độ dịu dàng khéo léo này căn bản cũng không phải là diện mạo thực của Uyển Quý Phi, cẩn thận là hơn.
"Uyển Quý Phi, nếu Phù nhi không thích, vậy hôm khác chuẩn bị một phần là được, hoàng thượng đưa cho ngươi, ngươi liền giữ lại." Thái hậu cũng tức thời mở miệng, trong giọng nói nhiều hơn một phần từ ái.
Dù sao, nhất cử nhất động của Thư Nhã Phù, ngôn hành cử chỉ đều là hào phóng thỏa đáng, xem ra ấn tượng của Thái hậu cũng là tốt hơn một chút, mặc dù vẫn không có bao nhiêu yêu thích, nhưng ít nhất so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Tùy ý ứng phó đám người Thái hậu mấy câu, sau đó Nhã Phù mới vừa từ từ đến ngồi trở lại bên cạnh Nam Cung Thần, sống lưng thẳng, trên mặt kiều mỵ thủy chung mang theo nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, thanh nhã mềm mại đáng yêu, cao quý tự nhiên.
"Hừ! An Thất Thất ngươi thật to gan!" Nam Cung Thần hí mắt nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, khóe miệng nở nụ cười có mấy phần tà mị, nhàn nhạt mở miệng.
"Vương Gia nói là ý gì? Thiếp thân cũng không biết, Vương Gia ngài cần phải nhớ, hiện tại thiếp chính là Thư Nhã Phù vương phi của ngài, An cô nương đã trở về vương phủ nghỉ ngơi." Nhã Phù mỉm cười liếc mắt Nam Cung Thần một cái, đáy lòng rất rõ ràng, nhất định ban đầu hắn đã có hoài nghi, mà bây giờ nhìn nàng đột nhiên xuất hiện, hắn đã đem nàng cùng An Thất Thất hoàn toàn cùng loại rồi.
"Đừng giả bộ với Bổn vương, Bổn vương ít bội phục người, nhưng mà đối với ngươi gan dạ sáng suốt cùng khả năng thật đúng là không thể không bội phục!" Hí mắt nhìn nữ nhân ưu nhã đang mỉm cười trước mắt, Nam Cung Thần nhỏ giọng tựa đầu nhích tới gần một chút, từng chữ từng câu nói.
"Bất kể như thế nào, hay là muốn cám ơn Vương Gia đã khích lệ, không thể không nói Vương Gia nói một câu vô cùng phi thường." Không chút nào hiểu được khiêm tốn là như thế nào, Nhã Phù mỉm cười cãi lại.
Nàng cũng không muốn khiến Nam Cung Thần nhanh phát hiện An Thất Thất chính là Thư Nhã Phù như vậy!
Chỉ là bây giờ nàng không cũng phủ nhận, Nam Cung Thần cũng sẽ không hoài nghi, bộ dáng bây giờ của hắn là khẳng định An Thất Thất cùng Thư Nhã Phù là cùng một người! Chỉ là lẫn lộn ánh mắt cùng nhận thức của người khác, trong lòng hắn nói trắng ra là, cũng chưa hoàn toàn khẳng định, chẳng qua là có hoài nghi vượt qua 50% trở lên thôi.
Như vậy. . . . . . Nàng hiện tại muốn làm chính là đánh vỡ hoài nghi của hắn!
Mỉm cười hơi híp mắt lại, thoáng đến gần hắn mấy phần, động tác kia người khác xem ra, cơ hồ chính là bộ dạng bị ôm sát trong ngực, ngẩng đầu chống lại tròng mắt thâm thúy mị hoặc người của Nam Cung Thần, nhếch môi chậm rãi mở miệng: "Vương Gia, gương mặt này của vương phi, không thể không nói rất đẹp, hôm nay dùng gương mặt này để cho đại xuất danh tiếng một lần."
Nam Cung Thần bình tĩnh nhìn nữ nhân trong ngực, tuy nhiên đáy lòng vẫn khẳng định ý kiến của mình, hai người thật sự là rất giống!
Mặc dù hắn chỉ nhìn thấy Thư Nhã Phù mấy lần, nhưng mà đối với nàng cũng có một ít càm giác đặc biệt, cũng giống cảm giác với nữ nhân An Thất Thất này, trải qua quan sát mấy ngày, mặc dù An Thất Thất liều lĩnh, không chút kiêng kỵ, nhưng hai người đều mang đến cho hắn một cảm giác rất giống.
Quật cường, giảo hoạt, tự tin, linh động. . .
Nếu nàng muốn phủ nhận. . . . . . Như vậy thì để cho hắn xem một chút, nàng đến tột cùng muốn làm sao thuyết phục hắn!
Lúc này trong lòng Nam Cung Thần, bởi vì trước mắt một phần không xác định, hai nữ nhân tương tự, dâng lên một cỗ cảm giác hưng phấn kích thích, một loại muốn vạch trần bộ mặt thật của nàng, để cho nàng không lời nào để nói tâm tư chiếm cứ, sẽ để cho nhìn hắn nhìn, nàng đến tột cùng là An Thất Thất, hay là đại tiểu thư Thư Nhã Phù!
"Nếu như ngươi thích, bản vương không ngại ngươi tiếp tục dùng gương mặt này! Chỉ là. . . . . . Có lẽ gương mặt này mang đến cho ngươi rất nhiều phiền toái! Người đừng quên đây chính là Thư gia đại tiểu thư, hôm nay mặt của Tề vương phi Thư Nhã Phù, ngươi có thể đảm đương nổi sao?"
Trong giọng nói của Nam Cung Thần thêm chút khinh miệt cùng khiêu khích, đáy mắt mang theo kiểu ánh sáng khác nhìn nữ nhân trước mắt, cúi đầu tính cảm giác môi mỏng từ từ nâng lên, một chút cười sặc sỡ loá mắt, làm cho người ta trong nháy mắt nhìn có chút mở mang tầm mắt.
Mà Thư Nhã Phù cũng là bị mỹ sắc tuyệt hảo dụ hoặc, có chút sững sờ nhìn khuôn mặt tuấn dật gần trong gang tấc.
Gương mặt này thật là yêu nghiệt, hơn nữa cười lên bộ dạng căn bản là đang quyến rũ người! Đáy lòng yên lặng lẩm bẩm.
"Thế nào? Làm vương phi Bổn vương, nhìn Bổn vương nước miếng đều muốn chảy xuống, Thất Thất. . . . . . Ngươi cần phải nhớ, ngươi bây giờ là Tề vương phi nha!" Nhích tới gần bên tai Nhã Phù, nhỏ giọng nhu hòa mà nói.
Bên tai một trận ngứa, rõ ràng có thể cảm nhận được Nam Cung Thần nhả ra hơi thở bên tai, Thư Nhã Phù không cầm được thân thể nổi hết cả da gà, người đàn ông trước mắt này quá yêu nghiệt, hiện tại với cái bộ dáng này, càng làm cho đáy lòng nàng có chút phát bực.
Nhưng là, nghe trong giọng nói của Nam Cung Thần có đùa cợt cùng miệt thị, Nhã Phù ngẩng đầu hung dữ trừng mắt về phía người đàn ông cười đến tà mị: "Vương Gia hãy yên tâm, hôm nay ta sẽ làm thật tốt vai trò người Vương phi này, chỉ là một cái giá. . . . . . Một vạn lượng bạc!"
Nhã Phù đem thân thể lui về phía sau một chút, đem khoảng cách của hai người kéo ra một chút, mỉm cười hí mắt quay đầu nhìn về phía sau lưng, Liễu Trì đã sớm bị đối thoại của hai người làm cho có chút mơ hồ.
Nhíu mày mỉm cười nói rằng: "Liễu thị vệ, ngươi đồng ý làm là nhân chứng, nhớ giúp Vương Gia ghi nhớ món nợ này! Trở về vương phủ cho người đưa đến phòng của ta, nhớ muốn ngân phiếu, bạc quá nhiều ta mang ở trên người rất bất tiện!"
"Vương Gia?" Liễu Trì từ sững sờ cũng phản ứng kịp, quay đầu nhìn Vương Gia.
"Trở về cho nàng!" Nam Cung Thần hí mắt mỉm cười, hình như bởi vì phải vạch trần diện mạo thật của An Thất Thất cùng Thư Nhã Phù, vì vậy mà hắn có mấy phần mong đợi cùng hứng thú, tâm tình cực kỳ tốt, đang ở bữa tiệc Đoan Ngọ cũng không chút nào che giấu nụ cười của mình.
Khuynh quốc khuynh thành, cười một tiếng mị hoặc chúng sinh!
Vốn là từ cách diễn đạt như vậy, nhiều hơn chỉ là miêu tả tướng mạo xinh đẹp của nữ nhân, trong đó sợ rằng chỉ là cách nói khuếch đại mà thôi, nhưng mọi người trên bữa tiệc nhìn Nam Cung Thần mỉm cười, cũng không cầm được sững sờ nha, trong đầu không khỏi hiện lên một câu nói như vậy.
Trong long Liễu Trì rất phức tạp, đồng thời cũng nghi hoặc.
Vương phi hắn đã từng thấy qua, nhưng người con gái trước mắt này đến tột cùng có thật là Thư Nhã Phù? Còn giả dạng An Thất Thất hay sao? Hoặc là nói An Thất Thất vốn chính là Thư Nhã phù giả trang?
Các loại suy đoán cùng nghi hoặc, để cho hắn luôn không cầm được thỉnh thoảng liếc mắt một cái nữ nhân bên cạnh Vương Gia.
Mặt mũi này. . . . . . Thật sự là giả sao?
Mà lúc này đây, khóe mắt Nam Cung Thần liếc một cái sát vách đứng lên, nhìn dáng dấp Khương San San chuẩn bị đi tới, đuôi lông mày cợt nhã, nhìn về phía hướng Nhã Phù, cười híp mắt mở miệng nói: "Làm vương phi Bổn vương, phiền phức của ngươi sợ rằng đến rồi! Để Bổn vương xem một chút, tiêu mất một vạn lượng bạc rốt cuộc có đáng giá hay không!"
Nghe Nam Cung Thần nói, khóe mắt Nhã Phù cũng đã thấy được một sắc màu diêm dúa lòe loẹt từ từ đi tới gần.
Ngồi thẳng thân thể lên, khóe môi vẫn mang nụ cười nhàn nhạt tao nhã, cặp mắt nhìn Khương San San đi tới, trên mặt không có bất kỳ nghi hoặc cùng sắc giận, chỉ là lạnh nhạt cùng lịch sự tao nhã mỉm cười! "Tham kiến Tề vương phi! Ngày Vương phi tiến vương phủ, chúng ta đã từng thấy qua, chỉ là không biết vương phi còn nhớ hay không." Khương San San từ từ đi tiến lên, tràn đầy thân thiện dịu dàng cười nói.
Nhanh như vậy đã tự mình tìm tới cửa, quả nhiên thân phận của Thư Nhã Phù tương đối nhiều cố kỵ, mà không thể không nói cái người Khương San San thật đúng là không thể chờ đợi!
Nhanh như vậy đã tự mình tìm tới cửa, quả nhiên thân phận của Thư Nhã Phù tương đối nhiều cố kỵ, mà không thể không nói cái người Khương San San thật đúng là không thể chờ đợi!
Đuôi long mày Thư Nhã Phù khẽ hếch lên, trên mặt vân mang theo nụ cười nhàn nhạt như cũ, lạnh nhạt xoay người nhìn về phía Khương San San thướt tha chân thành mà đến, đáy mắt tràn đầy nụ cười, chỉ là hướng đối phương khẽ mỉm cười, nhưng cũng không mở miệng nói tiếp, nàng muốn tới làm cái gì đây? Nàng hiện tại ngược lại có mấy phần tò mò.
"Khi đó thân thể vương phi khó chịu, có lẽ cũng không nhớ, chỉ là chắc hẳn An Thất Thất cô nương vương phi nhất định là biết được, nàng mới vừa còn cùng Viên tổng quản đi vương phủ đón vương phi, chỉ là hiện tại cũng không thấy than ảnh của nàng." Khương San San biết rõ An Thất Thất sau khi rời đi khẳng định cũng sẽ không trở về nữa, thế nhưng lúc này cố ý cười duyên nói.
An Thất Thất ở đáy mắt Khương San San, đó chính là một thôn phụ sơn dã, hơn nữa còn là đã đoạt đi nữ nhân Tề vương Nam Cung Thần sủng ái, mặc kệ trước mắt Thư Nhã Phù đến tột cùng là thực hay là giả, đối mặt một tình địch của mình, một mới vừa đám cưới liền đoạt đi phu quân của mình, nàng ta chắc chắn sẽ không vui ý nhìn đến nàng.
Quả nhiên, Khương San San nhìn Thư Nhã Phù trước mắt, trên mặt trầm thấp xuống, đáy mắt thoáng qua không vui.
"Nghe nói vương phi có một con trai, thật đúng là đúng dịp, nghe nói An Thất Thất cũng có một đứa nhỏ, đoán chừng tuổi cùng con trai vương phi không khác nhiều lắm, có lẽ về sau hai người có thể chung sống thật tốt, chỉ là thôn phụ sơn dã kia khẳng định không so được vương phi ra sinh đã tôn quý, vương phi cần phải lo lắng tiểu thiếu gia bị dạy bậy."
Khương San San nhìn như lơ đãng nhắc tới con trai của Thư Nhã Phù, chỉ là lời nói âm thanh cũng lơ đãng nhắc tới vài phần, cứ thế khiến nhiều người trên đại điện nghe được lời của nàng ta..., không cầm được từng người một đưa mắt bắn hướng phương hướng của các nàng.
Đúng vậy! Bọn họ thế nào quên mất, bảy năm trước Thư Nhã Phù cũng bởi vì chưa cưới đã mang thai, cuối cùng mới rời khỏi Thư gia thời gian bảy năm, cư nhiên bây giờ không có vì chuyện này mà bị từ hôn, Tề vương gia lại còn trực tiếp chuẩn bị đám cưới nghênh nàng cưới vào trong phủ.
Mà Thái hậu cũng giống nhau nghe được lời Khương San San nói, mặt vốn đang tươi cười lập tức đen lại, mắt tức giận nhìn Khương San San vừa nói.
Nữ nhân này là loại người nào? Cư nhiên ở nơi này dưới con mắt mọi người nhắc tới chuyện này, đây không phải là cố ý muốn cho Thần nhi khó xử, biết rõ Tề vương phi là không chịu nổi quá khứ, chính là chuyện chưa cưới sinh con, cư nhiên bây giờ vẫn còn ở trong bữa yến tiệc nhắc tới, hơn nữa bà là Thái hậu cùng với hoàng thượng đều còn nơi này, người này căn bản là trước mặt mọi người đánh vào mặt mũi hoàng gia của bọn họ.
Sắc mặt không tốt cũng không chỉ là Thái hậu, khuôn mặt trắn noãn của Uyển Quý Phi càng thêm hoàn toàn trắng bệch, thần sắc khó coi cẩn thận liếc nhìn Hoàng thượng một cái.
Khương San San đáng chết, không ngờ nàng chọn lựa đưa vào Tề Vương phủ trong, hiện tại nàng ta bị Vương Gia đuổi ra khỏi Tề Vương phủ, nhưng bây giờ lại lên giường Tam hoàng tử!
Mà so sánh với Uyển Quý Phi sắc mặt không tốt, An quý phi đang ngồi bên kia, mặt mày hớn hở, hả hê nở nụ cười, khóe mắt liếc sắc mặt không tốt của Uyển Quý Phi, đáy lòng càng thêm hài lòng, mà cũng đem lực chú ý đặt trên nhóm người Nhã Phù.
Hôm nay Tề vương phi cùng Tề vương đoán chừng sẽ khó xử rồi! cơ hồ thành lời nói trong lòng của mọi người.
Bất quá không ai phát hiện, Hầu Gia Thư Diệu Kỳ ngồi giữa đám người không có bất kỳ lo lắng, trên gương mặt lại tràn đầy nụ cười, không chút nào không vui, khiến những vị quan chung quanh thấy phải tràn đầy nghi hoặc.
Này, Hầu Gia hình như không có chút nào để ý con gái của mình bị bêu xấu? Cư nhiên lúc này còn cười đến mặt mày hớn hở hay sao?
Trong bữa yến tiệc, ánh mắt của mọi người lại một lần thỉnh thoảng nhìn về phía Nhã Phù, mà cũng làm cho Nam Cung Thần nhíu mày, ánh mắt bén nhọn uy nghiêm trực tiếp lạnh lùng quét qua đi toàn trường, mọi người lập tức làm bộ như cái gì cũng không thấy, dời đi ánh mắt nói chuyện phiếm, chỉ là dư quang khóe mắt lại len lén chú ý như cũ.
Thư Nhã Phù đối với mục đích của Khương San San coi như là hiểu, nàng đây là cố ý nhắc tới chuyện người Vương phi này đã sớm "Hồng hạnh xuất tường", muốn nhờ vào đó để cho nàng cùng Tề vương khó chịu!
Độ cong bên khóe miệng đi lên làm độ cong càng lớn mấy phần, tròng mắt trong suốt thấp tràn đầy dịu dàng và sủng ái, Nhã Phù không chút nào kiêng dè cười nói: "Đúng vậy , tiểu tử rất nghịch ngợm, huyên náo Vương Gia cũng hết cách!"
Nhắc tới Nam Cung Thần, bộ dáng nói thẳng ngọt ngào vô cùng, khiến Khương San San càng thêm dâng lên ghen tỵ và hâm mộ.
"Vương Gia? Vương Gia thật đón nhận con trai của vương phi sao?" Khương San San một tay kinh ngạc che miệng, nhích tới gần một bước hình như là muốn hạ thấp giọng nói nhỏ lại.
Đáy lòng âm thầm trợn trừng mắt, trong nội tâm Nhã Phù đem Khương San San trước mắt định nghĩa là thiếu não ngu dại, âm thanh này bao lớn, còn phải làm bộ dối trá như nhỏ giọng, âm thanh của nàng ta đã sớm khiến mọi người xung quanh đều nghe được.
"Đó là tự nhiên, con của mình nào có không nhận đấy! Trước Bổn cung ở trong vương phủ cùng với con trai, chỉ là hoàng thượng đặc phái người tiến đến, dĩ nhiên là muốn phụng chỉ vào cung ngay, Bổn cung vào cung, con trai ta vẫn còn quấn ta không chịu để cho ta đi!" Cười như là chuyện đương nhiên, không có một chút ngại ngùng nào, Nhã Phù cười cười xoay người nhìn về phía sắc mặt cứng ngắc của Nam Cung thần.
Mà Nam Cung Thần cũng là khẽ sửng sốt một chút! Ngay sau đó từ từ gật đầu một cái, khiến Liễu Trì cũng có chút không giải thích được, Vương Gia cùng vương phi bây giờ là có ý tứ gì?
Liễu Trì nghi hoặc nhìn về phía vương phi, khi thấy dưới ống tay áo thật dài, hướng Vương Gia ẩn nấp dựng lên hai ngón tay, đung đưa làm ra một dấu tay ra chữ "Hai", Liễu Trì bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời một hồi toát mồ hôi. . . . . .
Thì ra là. . . . . . Ý của nàng là, kế tiếp phối hợp muốn nâng giá, một vạn lượng hiện tại thành hai vạn lượng bạc!
"Con trai Vương phi khẳng định thật đáng yêu, ta cũng rất muốn trông thấy đó, trước đây không có cơ hội nhìn thấy, đứa bé thích đi theo mẹ cũng là bình thường, chỉ là vương phi vào cung, trở về sợ là đứa bé sẽ không vui vẻ." Khương San San cười hả hê hơn mấy phần, trong lời nói không ngừng đào lấy bẫy rập muốn cho Nhã Phù nhảy xuống, mặt mày đều là hài lòng.
"Thật ra thì. . . . . . Vụng trộm nói cùng ngươi, con trai ta không chịu buông ta đi, sợ làm trễ nãi thời gian, Bổn cung vốn định là để cho hắn cùng nhau vào cung đấy! . . . . . ." Nhã Phù một bộ thận trọng, nhỏ giọng nói.
"Cái gì?! Tiểu thiếu gia cũng vào cung!"
Đột nhiên, đột nhiên giọng Khương San San lớn lên, âm thanh kinh ngạc hô to, vẻ như chỉ sợ người khác không nghe được.
Mà gần như trong nháy mắt nàng ta kêu xong, cả đại điện đều đem ánh mắt nhìn lại, mà âm thanh cũng là từ từ biến mất, vốn trên đại điện đang ồn ào từ từ trở nên an tĩnh rất nhiều, tất cả mọi người dựng lên lỗ tai nỗ muốn nghe đoạn đối thoại này của họ.
Nhất là mới vừa một tiếng kêu to kia của Khương San San, cơ hồ là đem toàn bộ lực chú ý củ mọi người cũng hấp dẫn tới đây.
/171
|