Động tác của Băng Đồng rất nhanh, không lâu sao, tin tức đã truyền tới nơi Nam Cung Thần!
"Không thấy?" Mặt của Thư Nhã Phù từ từ âm trầm, đồng thời ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Tam hoàng tử Nam Cung Hữu vừa trở lại không bao lâu.
Chuyện lần này sợ rằng có một nửa là hắn làm cho người làm!
"Vương Gia, Băng Đồng vào cung nói không thấy người, nhưng cũng không có nói là ai mang đi, cũng có khả năng là tiểu xảo quyệt tự mình rời đi." Liễu Trì khẽ cúi đầu nhỏ giọng nói xong, đồng thời giương mắt lại nhìn Tam hoàng tử bên kia, Liễu Trì cảm giác dù động tác mau hơn nữa, hành động của Tam hoàng tử cũng không có nhanh như vậy.
Dù sao tiểu xảo quyệt là người như thế nào, Nam Cung Hữu chắc là không biết, với cái bộ dáng này, muốn trong thời gian ngắn phái người động thủ, hình như không có đơn giản như vậy!
"Nếu con ta có chuyện gì xảy ra, ta tuyệt đối sẽ không để yên!" Âm thanh Nhã Phù cực kỳ nhỏ, vô cùng thấp, trên mặt không có bất kỳ vẻ cười nào, đối với chuyện của Vũ Trạch, nàng tuyệt đối sẽ không nhẹ tay!
Ở bên trong một tiểu viện nào đấy, Thư Vũ Trạch nghiêng đầu nhỏ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ưu nhã khả ái như cũ, tràn đầy nghi hoặc hỏi mấy người đàn ông trước mắt: "Ngươi tới tìm ta?"
"Chúng ta chỉ là muốn dẫn ngươi vào cung chơi, Vương Gia cùng vương phi đều ở trong cung, ngươi hẳn là đã biết!" Người đàn ông trung niên trước mắt, mặt cười tủm tỉm, nhìn dáng vẻ hơi hòa ái dễ gần, ngồi xổm người xuống cùng Vũ Trạch, đầy vẻ từ ái nhìn Vũ Trạch.
"Như vậy, các ngươi là người của cha Vương Gia cùng mẹ vương phi phái tới? Sao ta chưa từng gặp các ngươi!" Ánh mắt màu hổ phách của Thư Vũ Trạch nhìn người đàn ông trung niên trước mắt từ trên xuống dưới.
Ăn mặc rất bình thường, nhưng lại rất có ý vị, chắc cũng là người có thân phận ở trong phủ, bằng không cũng không có bộ dạng của một lão hồ ly.
"Chúng ta là người trong cung, tiểu thiếu gia dĩ nhiên là chưa từng thấy chúng ta, ngài chưa vào cung lần nào không phải sao?" Người đàn ông trung niên không chút nào bối rối khi bị hỏi đến, chỉ là cười híp mắt nói.
"Vậy các ngươi. . . . . ." Mặt Thư Vũ Trạch tràn đầy kinh ngạc, hướng người đàn ông trung niên đến gần một bước, một bộ thận trọng: ". . . . . . Là thái giám! Không thể cưới!"
Lời vừa mới nói ra.
Mặc dù người đàn ông trung niên kia tự hỏi đủ bình tĩnh, cũng bị câu trả lời như vậy của Vũ Trạch làm chấn động!
Hắn thật rất muốn nói một câu, người trong cung cũng chưa chắc là thái giám! Nhưng đối với bộ mặt tiếc hận của Thư Vũ Trạch, ánh mắt đầy đáng thương cùng đồng tình, sửng sốt không biết nên lên tiếng thế nào!
"Được rồi, các ngươi đã nói là người của cha Vương Gia cùng mẹ phái tới, vậy ta đi cùng ngươi, có phải đi là có thể nhìn thấy cha cùng mẹ rồi hay không hả?" Nhìn mấy người mặt đen thui trước mắt, Thư Vũ Trạch không làm khó mà đồng ý.
Vừa nghe Thư Vũ Trạch ngoan ngoãn nghe lời đi theo mình vào cung, người đàn ông trung niên vội vàng để cho người đem xe ngựa kéo tới đây!
Chuyện Điện hạ giao phó đã làm xong, kế tiếp chỉ cần đem tiểu tử này đưa vào cung là được! Người đàn ông trung niên âm thầm thở dài một cái, hắn cũng không muốn động thủ đối với một đứa trẻ 5, 6 tuổi, dù sao chỉ là một đứa bé!
Sau khi vào xe ngựa, khóe miệng Thư Vũ Trạch nở nụ cười giảo hoạt!
Bọn họ là nguyên nhân Tề vương đặc biệt để Băng Đồng dẫn người bảo vệ cậu rồi! Có người cố ý muốn để cậu vào cung!
Đem chuyện trước sau liên hệ với nhau, ít nhiều cũng có một chút suy đoán!
Mà lúc này đây, Nam Cung Thần nhìn mặt Nhã Phù âm trầm, biết đáy lòng nàng lo lắng cho đứa bé, bưng lên ly rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch!
Nhỏ giọng nói bên tai Nhã Phù: "Mới vừa rồi nàng cho An Mộng Hàn uống cái gì?"
Hắn cũng không tin tưởng nàng tốt bụng bỏ qua cho An Mộng Hàn như vậy, người nọ cố ý mượn cơ hội muốn làm cho nàng khó chịu, lấy sự hiểu biết của hắn đối với nàng, nàng cũng không phải là một nữ nhân nhẫn nhục chịu đựng! Bên trong những ly rượu đó không có hạ bất kỳ thứ gì, hắn không tin!
"Ngươi rất rõ ràng tính tình của ta! Trong rượu kia đúng là bị ta đông tay dộng chân một!" Nhã Phù khẽ nhíu mày nói tiếp, Nam Cung Thần liếc mắt một cái, ngay sau đó tiếp tục nhỏ giọng mà nói: "Thuốc trong rượu kia là ta tự mình chuẩn bị, vật kia nhất định phải uống vào theo thứ tự mới có thể tạo tác dụng, cho nên mới vừa rồi ta bưng từng ly một cho nàng ta uống, mà ta uống theo thứ tự đó lại hoàn toàn không có ảnh hưởng! Nàng ta nhìn ta uống thử rượu, dĩ nhiên là đã buông xuống phòng bị, mà ta trước mặt mọi người uống rượu trước, như vậy nếu An Mộng Hàn có chuyện gì xảy ra, những người khác cũng không thể truy cứu đến trên đầu của ta!"
"Không tra được?" Âm thanh Nam Cung Thần có chút trầm thấp khàn khàn, trong lạnh lẽo hình như lại có mấy phần ôn nhu.
"Rượu này đã bị uống hết, nghĩ tra cũng không còn khả năng tra, huống chi thứ tự có chút bất đồng, công hiệu cũng hoàn toàn bất đồng, ta có lá gan trước mắt bao người động thủ, dĩ nhiên là biết sẽ không có vấn đề!"
"Rượu này đã bị uống hết, nghĩ tra cũng không còn khả năng tra, huống chi thứ tự có chút bất đồng, công hiệu cũng hoàn toàn bất đồng, ta có lá gan trước mắt bao người động thủ, dĩ nhiên là biết sẽ không có vấn đề!"
Nhã Phù đối với Nam Cung Thần cũng không có giấu giếm, những chuyện này mặc dù không nói, sợ rằng Nam Cung Thần cũng ít nhiều có thể đoán được một chút, người đàn ông này khôn khéo cùng tính toán, nàng đều xem ở trong mắt, nếu như không phải hắn không thể đi được, chỉ sợ thật sự bị mọi người ghen tỵ.
"Tình cảm của Thập đệ cùng vương phi thật tốt, xem ra không thể tin lời đồn, đều nói Tề vương phi bị Thập đệ lạnh nhạt không được sủng ái yêu thương, Tề vương gia có tân sủng đem vương phi mới vừa cưới vào vương phủ ném ở một bên, hiện tại Bổn cung nhìn bộ dạng của Thập đệ cùng vương phi, cùng trong lời đồn không đúng chút nào!" Nam Cung Hữu cười híp mắt nhìn sang, mà ánh mắt cũng đang rơi vào trên người Nhã Phù, cũng nhiều hơn một phần nóng rực!
Lúc Nhã Phù đang đàn hát, hắn cũng đã trở lại!
Không ngờ trong lời đồn Thư Nhã Phù là một người ngu dại, cư nhiên che mắt tất cả mọi người, một nữ nhân tài mạo song toàn như vậy. . . . . . Người khác như thế nào hiểu được!
Nữ nhân này lại là của Nam Cung Thần đấy! Nghĩ tới đây, đáy mắt Nam Cung Hữu lại thêm một phần lo lắng!
Hôm nay tâm tư của Nam Cung Hữu đối với Nhã Phù nhiều hơn một phần, ánh mắt trong lúc nhìn Nhã Phù, cũng nhiều một phần dục vọng chiếm hữu! Hơn nữa trong đó nóng rực cùng lo lắng trần trụi không còn che giấu, càng làm cho Nhã Phù có loại cảm giác châm nhọn ở trên lưng.
"Bổn cung cùng Vương Gia quan hệ như thế nào, làm sao những người bên ngoài kia có thể biết, lời đồn này từ nơi nào truyền tới, có lúc Bổn cung cũng rất muốn đi tìm tòi nghiên cứu một phen!" Nhã Phù lạnh lùng liếc về hướng Nam Cung Hữu mặt đang lo lắng cùng dục vọng vặn vẹo đi, nhàn nhạt mở miệng.
"Quả thật, Bổn cung cũng rất muốn biết lời đồn về vương phi cùng Thập đệ đến tột cùng là từ nơi nào truyền tới, chỉ là đứa bé của vương phi là con trai nhà ai, Bổn cung cũng thật tò mò!" Nam Cung Hữu đã thấy cửa hông bên cạnh người của hắn trở lại thủ thế, đáy mắt tối tăm vài phần, một chút tươi cười từ bên khóe miệng mở ra, quay đầu nhìn về phía Nhã Phù, có dụng ý khác mở miệng nói.
"Tam điện hạ lời này có ý tứ gì? Con trai Bổn cung dĩ nhiên là con trai của Vương Gia!" Ánh mắt trầm ngâm, đối với Nam Cung Hữu đột nhiên đề cập đến chuyện Vũ Trạch, bàn tay Thã Phù dưới ống tay áo rộng rãi nắm chặt lại.
"Thật là con trai của Thập đệ sao?" Nam Cung Hữu cười híp mắt, trong mắt hiện lên nhiều hơn một phần tàn khốc.
"Có phải con trai Bổn vương hay không, cũng không tới phiên Tam hoàng tử lao tâm!" Nam Cung Thần chợt lạnh lùng mở miệng.
"Huyết mạch Hoàng gia có thể để người tùy tiện làm bẩn, nếu như không phải con trai Thập đệ, lời Vương phi mới vừa nói nếu truyền đi sẽ không tốt lắm. . . . . . con cháu Hoàng gia là quan hệ trọng đại!" Nam Cung Hữu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía đám người Thái hậu, "Đã như vậy, nếu không để cho phụ hoàng đem con trai vương phi đưa vào gia phả hoàng gia như thế nào?"
Không ngờ Nam Cung Hữu lại đột nhiên nói đến chuyện này, trong bụng chợt giật mình, Nhã Phù trực tiếp từ trên chỗ ngồi đứng lên, trừng mắt cũng đã không kịp ngăn trở Nam Cung Hữu.
"Phụ hoàng, Tề vương phi gả cho Thập đệ, đứa nhỏ này vương phi lại nói là của Thập đệ, vậy có phải nên chọn ngày, đem đứa bé đưa vào gia phả hoàng gia hay không!"
Một lời kích thích khơi ngàn tầng sóng!
Không có ai nghĩ đến, Tam hoàng tử lại có thể nói đến chuyện này vào lúc này, mà bảy năm trước Thư Nhã Phù chưa cưới đã mang thai, đồng thời bảy năm sau cũng mang về một đứa bé, chuyện này ở trong thành Khai Dương cũng không phải là bí mật gì, nhưng là. . . . . .
Phổ tộc Hoàng gia, đây chính là chuyện nghiêm túc, một đứa con hoang không biết từ đâu tới, tại sao có thể đưa vào phổ tộc hoàng gia!
Việc này căn bản chính là vũ nhục đối với liệt tổ liệt tông hoàng gia!
"Hữu nhi, ngươi có biết ngươi ở đây nói gì hay không?" An quý phi vừa nghe con trai mình nói chuyện, lập tức khẩn trương nhỏ giọng kêu một tiếng!
"Hoang đường, cũng không biết ai là cha của đứa bé, tại sao có thể đưa vào trong tộc phổ, lời như thế làm sao ngươi có thể nói ra! Nếu như muốn đem đứa bé đưa vào tộc phổ, đừng nói hoàng thượng có đồng ý hay không, chính Bổn cung không đồng ý đầu tiên!" Thái hậu càng thêm phẫn nộ từ trên chỗ ngồi đột nhiên đứng lên, giận dữ nói.
"Mẫu hậu bớt giận, chuyện này trẫm chắc chắn sẽ không đồng ý, chỉ sợ vừa rồi Tề vương phi cũng chỉ là tùy ý nói!" Sắc mặt Hoàng thượng cũng không tốt, chỉ là đối với lửa giận của Thái hậu, vẫn lựa chọn trấn an Thái hậu trước.
"Phụ hoàng mẫu hậu, phụ hoàng muốn gặp đứa bé kia một lần đúng không? Nếu Tề vương phi muốn cho đứa bé vào tộc phổ, cũng phải để phụ hoàng thấy người mới được!" Nam Cung Hữu giữa những hàng chữ, đẩy Nhã Phù đi ra, ngoài sáng và trong tối đều ở đây nói chuyện đứa nhỏ.
Nàng lúc nào thì nói qua muốn cho đứa bé vào tộc phổ hoàng gia! Tộc phổ hoàng gia nàng không lạ gì, động kinh mới để cho con trai nàng vào hoàng gia, tới kết thúc những thứ rối rắm này!
Trợn mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Hữu xấu bụng, trong lòng Nhã Phù đã sớm đem hắn lăng trì một vạn lần rồi!
"Hữu nhi, một đứa con hoang sao có thể vào cung gặp thiên nhan, Tề vương phi không hiểu được quy củ, chẳng lẽ ngươi cũng đi theo làm càn!" An quý phi cau mày không ngừng ý bảo con trai của mình, cần cẩn thận lời nói một chút.
"An quý phi, xin tự trọng! Con ta làm sao không cần ngươi đến nói, cái từ con hoang này Bổn cung không hy vọng lần thứ hai nghe được!" An quý phi nói một câu, trực tiếp chọc giận Nhã Phù, trợn mắt trừng mắt về phía An quý phi.
Nàng ta lại dám nói con trai của nàng là con hoang, mẹ kiếp! Cả nhà ngươi mới phải con hoang! Tổ tông mười tám đời của ngươi đều là con hoang!
"Không thấy?" Mặt của Thư Nhã Phù từ từ âm trầm, đồng thời ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang Tam hoàng tử Nam Cung Hữu vừa trở lại không bao lâu.
Chuyện lần này sợ rằng có một nửa là hắn làm cho người làm!
"Vương Gia, Băng Đồng vào cung nói không thấy người, nhưng cũng không có nói là ai mang đi, cũng có khả năng là tiểu xảo quyệt tự mình rời đi." Liễu Trì khẽ cúi đầu nhỏ giọng nói xong, đồng thời giương mắt lại nhìn Tam hoàng tử bên kia, Liễu Trì cảm giác dù động tác mau hơn nữa, hành động của Tam hoàng tử cũng không có nhanh như vậy.
Dù sao tiểu xảo quyệt là người như thế nào, Nam Cung Hữu chắc là không biết, với cái bộ dáng này, muốn trong thời gian ngắn phái người động thủ, hình như không có đơn giản như vậy!
"Nếu con ta có chuyện gì xảy ra, ta tuyệt đối sẽ không để yên!" Âm thanh Nhã Phù cực kỳ nhỏ, vô cùng thấp, trên mặt không có bất kỳ vẻ cười nào, đối với chuyện của Vũ Trạch, nàng tuyệt đối sẽ không nhẹ tay!
Ở bên trong một tiểu viện nào đấy, Thư Vũ Trạch nghiêng đầu nhỏ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ưu nhã khả ái như cũ, tràn đầy nghi hoặc hỏi mấy người đàn ông trước mắt: "Ngươi tới tìm ta?"
"Chúng ta chỉ là muốn dẫn ngươi vào cung chơi, Vương Gia cùng vương phi đều ở trong cung, ngươi hẳn là đã biết!" Người đàn ông trung niên trước mắt, mặt cười tủm tỉm, nhìn dáng vẻ hơi hòa ái dễ gần, ngồi xổm người xuống cùng Vũ Trạch, đầy vẻ từ ái nhìn Vũ Trạch.
"Như vậy, các ngươi là người của cha Vương Gia cùng mẹ vương phi phái tới? Sao ta chưa từng gặp các ngươi!" Ánh mắt màu hổ phách của Thư Vũ Trạch nhìn người đàn ông trung niên trước mắt từ trên xuống dưới.
Ăn mặc rất bình thường, nhưng lại rất có ý vị, chắc cũng là người có thân phận ở trong phủ, bằng không cũng không có bộ dạng của một lão hồ ly.
"Chúng ta là người trong cung, tiểu thiếu gia dĩ nhiên là chưa từng thấy chúng ta, ngài chưa vào cung lần nào không phải sao?" Người đàn ông trung niên không chút nào bối rối khi bị hỏi đến, chỉ là cười híp mắt nói.
"Vậy các ngươi. . . . . ." Mặt Thư Vũ Trạch tràn đầy kinh ngạc, hướng người đàn ông trung niên đến gần một bước, một bộ thận trọng: ". . . . . . Là thái giám! Không thể cưới!"
Lời vừa mới nói ra.
Mặc dù người đàn ông trung niên kia tự hỏi đủ bình tĩnh, cũng bị câu trả lời như vậy của Vũ Trạch làm chấn động!
Hắn thật rất muốn nói một câu, người trong cung cũng chưa chắc là thái giám! Nhưng đối với bộ mặt tiếc hận của Thư Vũ Trạch, ánh mắt đầy đáng thương cùng đồng tình, sửng sốt không biết nên lên tiếng thế nào!
"Được rồi, các ngươi đã nói là người của cha Vương Gia cùng mẹ phái tới, vậy ta đi cùng ngươi, có phải đi là có thể nhìn thấy cha cùng mẹ rồi hay không hả?" Nhìn mấy người mặt đen thui trước mắt, Thư Vũ Trạch không làm khó mà đồng ý.
Vừa nghe Thư Vũ Trạch ngoan ngoãn nghe lời đi theo mình vào cung, người đàn ông trung niên vội vàng để cho người đem xe ngựa kéo tới đây!
Chuyện Điện hạ giao phó đã làm xong, kế tiếp chỉ cần đem tiểu tử này đưa vào cung là được! Người đàn ông trung niên âm thầm thở dài một cái, hắn cũng không muốn động thủ đối với một đứa trẻ 5, 6 tuổi, dù sao chỉ là một đứa bé!
Sau khi vào xe ngựa, khóe miệng Thư Vũ Trạch nở nụ cười giảo hoạt!
Bọn họ là nguyên nhân Tề vương đặc biệt để Băng Đồng dẫn người bảo vệ cậu rồi! Có người cố ý muốn để cậu vào cung!
Đem chuyện trước sau liên hệ với nhau, ít nhiều cũng có một chút suy đoán!
Mà lúc này đây, Nam Cung Thần nhìn mặt Nhã Phù âm trầm, biết đáy lòng nàng lo lắng cho đứa bé, bưng lên ly rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch!
Nhỏ giọng nói bên tai Nhã Phù: "Mới vừa rồi nàng cho An Mộng Hàn uống cái gì?"
Hắn cũng không tin tưởng nàng tốt bụng bỏ qua cho An Mộng Hàn như vậy, người nọ cố ý mượn cơ hội muốn làm cho nàng khó chịu, lấy sự hiểu biết của hắn đối với nàng, nàng cũng không phải là một nữ nhân nhẫn nhục chịu đựng! Bên trong những ly rượu đó không có hạ bất kỳ thứ gì, hắn không tin!
"Ngươi rất rõ ràng tính tình của ta! Trong rượu kia đúng là bị ta đông tay dộng chân một!" Nhã Phù khẽ nhíu mày nói tiếp, Nam Cung Thần liếc mắt một cái, ngay sau đó tiếp tục nhỏ giọng mà nói: "Thuốc trong rượu kia là ta tự mình chuẩn bị, vật kia nhất định phải uống vào theo thứ tự mới có thể tạo tác dụng, cho nên mới vừa rồi ta bưng từng ly một cho nàng ta uống, mà ta uống theo thứ tự đó lại hoàn toàn không có ảnh hưởng! Nàng ta nhìn ta uống thử rượu, dĩ nhiên là đã buông xuống phòng bị, mà ta trước mặt mọi người uống rượu trước, như vậy nếu An Mộng Hàn có chuyện gì xảy ra, những người khác cũng không thể truy cứu đến trên đầu của ta!"
"Không tra được?" Âm thanh Nam Cung Thần có chút trầm thấp khàn khàn, trong lạnh lẽo hình như lại có mấy phần ôn nhu.
"Rượu này đã bị uống hết, nghĩ tra cũng không còn khả năng tra, huống chi thứ tự có chút bất đồng, công hiệu cũng hoàn toàn bất đồng, ta có lá gan trước mắt bao người động thủ, dĩ nhiên là biết sẽ không có vấn đề!"
"Rượu này đã bị uống hết, nghĩ tra cũng không còn khả năng tra, huống chi thứ tự có chút bất đồng, công hiệu cũng hoàn toàn bất đồng, ta có lá gan trước mắt bao người động thủ, dĩ nhiên là biết sẽ không có vấn đề!"
Nhã Phù đối với Nam Cung Thần cũng không có giấu giếm, những chuyện này mặc dù không nói, sợ rằng Nam Cung Thần cũng ít nhiều có thể đoán được một chút, người đàn ông này khôn khéo cùng tính toán, nàng đều xem ở trong mắt, nếu như không phải hắn không thể đi được, chỉ sợ thật sự bị mọi người ghen tỵ.
"Tình cảm của Thập đệ cùng vương phi thật tốt, xem ra không thể tin lời đồn, đều nói Tề vương phi bị Thập đệ lạnh nhạt không được sủng ái yêu thương, Tề vương gia có tân sủng đem vương phi mới vừa cưới vào vương phủ ném ở một bên, hiện tại Bổn cung nhìn bộ dạng của Thập đệ cùng vương phi, cùng trong lời đồn không đúng chút nào!" Nam Cung Hữu cười híp mắt nhìn sang, mà ánh mắt cũng đang rơi vào trên người Nhã Phù, cũng nhiều hơn một phần nóng rực!
Lúc Nhã Phù đang đàn hát, hắn cũng đã trở lại!
Không ngờ trong lời đồn Thư Nhã Phù là một người ngu dại, cư nhiên che mắt tất cả mọi người, một nữ nhân tài mạo song toàn như vậy. . . . . . Người khác như thế nào hiểu được!
Nữ nhân này lại là của Nam Cung Thần đấy! Nghĩ tới đây, đáy mắt Nam Cung Hữu lại thêm một phần lo lắng!
Hôm nay tâm tư của Nam Cung Hữu đối với Nhã Phù nhiều hơn một phần, ánh mắt trong lúc nhìn Nhã Phù, cũng nhiều một phần dục vọng chiếm hữu! Hơn nữa trong đó nóng rực cùng lo lắng trần trụi không còn che giấu, càng làm cho Nhã Phù có loại cảm giác châm nhọn ở trên lưng.
"Bổn cung cùng Vương Gia quan hệ như thế nào, làm sao những người bên ngoài kia có thể biết, lời đồn này từ nơi nào truyền tới, có lúc Bổn cung cũng rất muốn đi tìm tòi nghiên cứu một phen!" Nhã Phù lạnh lùng liếc về hướng Nam Cung Hữu mặt đang lo lắng cùng dục vọng vặn vẹo đi, nhàn nhạt mở miệng.
"Quả thật, Bổn cung cũng rất muốn biết lời đồn về vương phi cùng Thập đệ đến tột cùng là từ nơi nào truyền tới, chỉ là đứa bé của vương phi là con trai nhà ai, Bổn cung cũng thật tò mò!" Nam Cung Hữu đã thấy cửa hông bên cạnh người của hắn trở lại thủ thế, đáy mắt tối tăm vài phần, một chút tươi cười từ bên khóe miệng mở ra, quay đầu nhìn về phía Nhã Phù, có dụng ý khác mở miệng nói.
"Tam điện hạ lời này có ý tứ gì? Con trai Bổn cung dĩ nhiên là con trai của Vương Gia!" Ánh mắt trầm ngâm, đối với Nam Cung Hữu đột nhiên đề cập đến chuyện Vũ Trạch, bàn tay Thã Phù dưới ống tay áo rộng rãi nắm chặt lại.
"Thật là con trai của Thập đệ sao?" Nam Cung Hữu cười híp mắt, trong mắt hiện lên nhiều hơn một phần tàn khốc.
"Có phải con trai Bổn vương hay không, cũng không tới phiên Tam hoàng tử lao tâm!" Nam Cung Thần chợt lạnh lùng mở miệng.
"Huyết mạch Hoàng gia có thể để người tùy tiện làm bẩn, nếu như không phải con trai Thập đệ, lời Vương phi mới vừa nói nếu truyền đi sẽ không tốt lắm. . . . . . con cháu Hoàng gia là quan hệ trọng đại!" Nam Cung Hữu đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía đám người Thái hậu, "Đã như vậy, nếu không để cho phụ hoàng đem con trai vương phi đưa vào gia phả hoàng gia như thế nào?"
Không ngờ Nam Cung Hữu lại đột nhiên nói đến chuyện này, trong bụng chợt giật mình, Nhã Phù trực tiếp từ trên chỗ ngồi đứng lên, trừng mắt cũng đã không kịp ngăn trở Nam Cung Hữu.
"Phụ hoàng, Tề vương phi gả cho Thập đệ, đứa nhỏ này vương phi lại nói là của Thập đệ, vậy có phải nên chọn ngày, đem đứa bé đưa vào gia phả hoàng gia hay không!"
Một lời kích thích khơi ngàn tầng sóng!
Không có ai nghĩ đến, Tam hoàng tử lại có thể nói đến chuyện này vào lúc này, mà bảy năm trước Thư Nhã Phù chưa cưới đã mang thai, đồng thời bảy năm sau cũng mang về một đứa bé, chuyện này ở trong thành Khai Dương cũng không phải là bí mật gì, nhưng là. . . . . .
Phổ tộc Hoàng gia, đây chính là chuyện nghiêm túc, một đứa con hoang không biết từ đâu tới, tại sao có thể đưa vào phổ tộc hoàng gia!
Việc này căn bản chính là vũ nhục đối với liệt tổ liệt tông hoàng gia!
"Hữu nhi, ngươi có biết ngươi ở đây nói gì hay không?" An quý phi vừa nghe con trai mình nói chuyện, lập tức khẩn trương nhỏ giọng kêu một tiếng!
"Hoang đường, cũng không biết ai là cha của đứa bé, tại sao có thể đưa vào trong tộc phổ, lời như thế làm sao ngươi có thể nói ra! Nếu như muốn đem đứa bé đưa vào tộc phổ, đừng nói hoàng thượng có đồng ý hay không, chính Bổn cung không đồng ý đầu tiên!" Thái hậu càng thêm phẫn nộ từ trên chỗ ngồi đột nhiên đứng lên, giận dữ nói.
"Mẫu hậu bớt giận, chuyện này trẫm chắc chắn sẽ không đồng ý, chỉ sợ vừa rồi Tề vương phi cũng chỉ là tùy ý nói!" Sắc mặt Hoàng thượng cũng không tốt, chỉ là đối với lửa giận của Thái hậu, vẫn lựa chọn trấn an Thái hậu trước.
"Phụ hoàng mẫu hậu, phụ hoàng muốn gặp đứa bé kia một lần đúng không? Nếu Tề vương phi muốn cho đứa bé vào tộc phổ, cũng phải để phụ hoàng thấy người mới được!" Nam Cung Hữu giữa những hàng chữ, đẩy Nhã Phù đi ra, ngoài sáng và trong tối đều ở đây nói chuyện đứa nhỏ.
Nàng lúc nào thì nói qua muốn cho đứa bé vào tộc phổ hoàng gia! Tộc phổ hoàng gia nàng không lạ gì, động kinh mới để cho con trai nàng vào hoàng gia, tới kết thúc những thứ rối rắm này!
Trợn mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Hữu xấu bụng, trong lòng Nhã Phù đã sớm đem hắn lăng trì một vạn lần rồi!
"Hữu nhi, một đứa con hoang sao có thể vào cung gặp thiên nhan, Tề vương phi không hiểu được quy củ, chẳng lẽ ngươi cũng đi theo làm càn!" An quý phi cau mày không ngừng ý bảo con trai của mình, cần cẩn thận lời nói một chút.
"An quý phi, xin tự trọng! Con ta làm sao không cần ngươi đến nói, cái từ con hoang này Bổn cung không hy vọng lần thứ hai nghe được!" An quý phi nói một câu, trực tiếp chọc giận Nhã Phù, trợn mắt trừng mắt về phía An quý phi.
Nàng ta lại dám nói con trai của nàng là con hoang, mẹ kiếp! Cả nhà ngươi mới phải con hoang! Tổ tông mười tám đời của ngươi đều là con hoang!
/171
|