"Tuyệt đối không thể nào, Tề vương gia bọn họ làm sao có thể lại không thấy tăm hơi, không thấy bong dáng, ngươi chạy tới cùng ta nói những lời vô nghĩa này làm gì!"
Cả người run rẩy, một thân rét lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu giờ phút này phủ đầy sương lạnh, đáy mắt hoàn toàn là không tin tưởng khiếp sợ cùng sợ hãi, thân thể nho nhỏ không bị khống chế run rẩy, hung dữ nhìn chằm chằm tới người thông báo ở trước mặt.
Cái gì gọi là mấy người đi vào trong rừng rậm mất đi tung tích?
Cái gì gọi là sống chết không rõ?
Cái gì gọi là sợ đã bị sát hại!
Đây đều là những lời nói vớ vẩn!
Nếu quả thật ở trong rừng rậm này có chuyện gì xảy ra, nhất định là có người ra tay làm, nếu không bằng vào hai người mẹ cùng Tề vương gia, cộng thêm hai người Băng Đồng cùng Liễu Trì, đối phó dã thú bình thường tại sao có thể có vấn đề, ngày đó cũng không có bất kỳ chuyện không bình thường khác xuất hiện.
"Tiểu thế tử, chuyện nô tỳ đã cùng ngài nói rồi, Vương Gia hành tung không rõ, kể cả Cảnh đại phu cùng những người hầu khác cũng mất đi hành tung, ngươi ở Bắc Việt đoạn thời gian này, công chúa ra lệnh nô tỳ đến phục vụ tiểu thế tử, biết Thế tử ngài cùng với mấy vị Điện hạ khác cùng nhau trở về nước."
Á Nô nhìn lên bé trai trước mặt, đáy lòng kinh ngạc một đứa bé mới khoảng sáu tuổi như vậy, lại có thể có phong cách lãnh khốc như vậy, mặt cùng Tề vương gia giống nhau như đúc, cư nhiên để cho nàng ta có loại cảm giác giống như thấy Tề vương Điện hạ.
"Vậy sao? Công chúa điện hạ cho ngươi đi đến đấy!"
Nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, đáy lòng đã cho rằng hai người Tề vương cùng mẹ tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chuyện gì, do vậy hiện tại không có biện pháp kịp thời thông báo cho hắn, phải là có chuyện gì trì hoãn, cũng hoặc là sợ những người này làm chuyện xấu.
Thu hồi thần sắc tức giận, Thư Vũ Trạch trưng bộ mặt nghi hoặc cùng bất lực nhìn Á Nô, giống như là đột nhiên mất đi bến cảng một mình thuyền nhỏ lẻ loi, muốn tìm kiếm một bến cảng: "Á Nô tỷ tỷ, Tề vương gia cùng Cảnh đại phu chỉ là không có tìm được người có đúng hay không, bọn họ không có chuyện gì đi!"
Nhìn con ngươi trong suốt bất lực, thần sắc đáng yêu mê mang, hốc mắt nho nhỏ cứ như vậy rưng rưng nhìn mình, Á Nô trức tiếp bộc phát ra tình mẫu tử, tràn đầy đau lòng cùng yêu thích.
"Dĩ nhiên, cho nên tiểu thế tử ngươi chớ lo lắng! Trong một đoạn thời gian, Vương Gia không có ở đây, nô tỳ sẽ phục vụ tốt Thế tử ngươi."
"Ta không phải đứa bé rồi, ta có thể tự chăm sóc mình tốt, một mình ta ở chỗ này không biết sợ, Á Nô tỷ tỷ, ngươi đưa ta đi tìm nhị hoàng thúc bên kia có được hay không, ta muốn cùng nhị hoàng thúc ở cùng nhau, ta sợ!" Đáy mắt trào lên nước mắt, nhìn Vũ Trạch tràn đầy đáng thương cùng dáng vẻ sợ hãi.
Một đứa bé sáu tuổi, một thân một mình ở một nơi có hoàn cảnh xa lạ này, sợ cũng là tự nhiên.
Á Nô không nghi ngờ gì, trực tiếp một lời đáp ứng, ngay lập tức liền kéo tay Vũ Trạch tiến về phía viện của nhị hoàng tử Nam Cung Viêm.
Á Nô đưa người đến chỗ Nam Cung Viêm, trực tiếp bị Vũ Trạch dùng các loại lý do cho kêu trở về, nói là không cần người hầu phục vụ, đi theo bên cạnh Nam Cung Viêm là được.
Đợi đến khi đám người Á Nô rời đi, vốn dáng vẻ đang tràn đầy vô tội đáng thương của Vũ Trạch, lập tức xụ mặt xuống.
Nghiêm túc nhìn sang Nam Cung Viêm đang ở một bên: "Tiểu Viêm Viêm, ta hi vọng ngươi đem chuyện nói rõ ràng cho ta biết, ta không tin Tề vương gia cùng mẹ sẽ chết dễ dàng như vậy!"
Tới nơi này tìm Nam Cung Viêm, thật là bởi vì hắn tin tưởng Nam Cung Viêm người này, y một lòng vì Nam Cung Thần mà suy nghĩ, nếu không ban đầu cũng sẽ không dùng ngàn lượng hoàng kim để đổi lấy về tin tức cho Nam Cung Thần, mà bây giờ dưới loại tình huống này, hắn cần biết rõ chuyện đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Người muốn hại cha cùng mẹ của mình, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho!
Nam Cung Viêm vốn là nhìn Thư Vũ Trạch tới đây, mới bắt đầu còn không có phản ứng kịp, đang suy nghĩ muốn thế nào trấn an đứa bé sáu tuổi trước mắt này, thế nhưng khi một câu "Tiểu Viêm viêm" kia xuất hiện, trực tiếp một đôi mắt trợn to, quái dị nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt này giống thập hoàng đệ của mình như khuôn đúc.
"Ngươi là tiểu xảo quyệt! Ngươi lại là con trai của Thập đệ? !"
Chỉ chốc lát sau, chợt một tiếng thét kinh hãi truyền đến, Nam Cung Viêm bây giờ không có nghĩ đến, bé con trước mắt này cùng người của U Minh cung có quan hệ mật thiết, cư nhiên chính là cháu trai của mình, con trai ruột của thập hoàng đệ cùng Thư Nhã Phù.
Trực tiếp nhào tới một tay ôm lấy đứa trẻ nhỏ trên đất lên, thả vào tới trước mặt nhìn chằm chằm trên dưới!
Cái bé con phúc hắc đó lường gạt y ngàn lượng hoàng kim, cư nhiên suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là chính là con trai của Nam Cung Thần, cháu của y, đây cũng quá đúng dịp đi!
Chẳng lẽ là khi đó tên tiểu tử này cũng đã biết thân thế của mình rồi?
Đột nhiên, nhớ tới mới vừa rồi Thư Vũ Trạch hỏi là "Tề vương gia cùng mẹ" . . . . . . Ý kia phải . . . . .
Nam Cung Viêm mới vừa bị ba chữ "Tiểu Viêm viêm" làm cho kinh hãi, hiện tại mới vừa đột nhiên nhớ tới phía sau hắn nói cái gì.
Theo hắn nói như vậy, Cảnh Lưu Niên chính là Thư Nhã Phù, mà một đoạn đường vừa rồi, nhóm người bọn họ cư nhiên cũng không có phát hiện chuyện này.
"Tiểu Viêm viêm, ta nhớ ngươi nên nói cho ta biết đến tột cùng có chuyện gì xảy ra ở khu săn bắn phía đông, Tề vương gia cùng mẹ ta tại sao phải chẳng biết đi đâu?" Thư Vũ Trạch cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cố kiềm chế, hai bắp chân vô cùng vui lòng đá, hắn không thích người khác tùy tiện ôm mình, cho dù là Lê Hi cũng ít có ôm hắn, hành động của Nam Cung Viêm để cho hắn cảm giác có chút kỳ quái.
Thư Vũ Trạch hiện tại ở sâu trong nội tâm vô cùng nóng nảy, nhưng lại phải cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, mẹ cùng cha cũng không biết tung tích, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bản than hắn hiện tại bất lực trước trận tuyến.
Nhưng hắn dù sao chỉ là một đứa bé sáu tuổi, dù trưởng thành sớm thế nào, hiện tại đột nhiên phát hiện cha và mẹ cũng không biết tung tích, chỉ có tự mình một người, trong long có bình tĩnh cỡ nào đi nữa cũng không khỏi có chút sợ hãi.
"Thật sự là có chút kinh ngạc, Cảnh Lưu Niên lại là mẹ ngươi! . . . . . ." Nam Cung Viêm hơi xúc động đem lấy chính mình biết được, chuyện đã điều tra được một ít nói ra.
Cuối cùng ngừng lại, lại nhìn một chút người trước mặt mặc dù nhỏ, nhưng rất có chủ kiến là Vũ Trạch, Nam Cung Viêm vẫn là tiếp tục đem suy đoán trong long mính nói ra: "Tiểu Trạch, không phải là ta nói, chuyện này sợ rằng cùng lão Tam không thoát được quan hệ, trước khi hắn tiến vào trong rừng rậm, theo ta chú ý tới chỉ có mấy người mà thôi, nhưng từ sau tới tin tức điều tra trở về, trong rừng rậm phát hiện rất nhiều thi thể, mà những người này gần như đều là người của lão Tam, nhưng mà lúc hắn trở lại người bên cạnh đếm cũng không có giảm bớt mấy người."
Đây cũng là nguyên nhân khiến Nam Cung Viêm mấy ngày nay có chút lo lắng, nếu như Nam Cung Hữu kể cả những người khác cùng nhau ra tay, ở trước đó đã mai phục, sợ rằng Nam Cung Thần cùng Thư Nhã Phù thật rất có thể sẽ gặp bọn hắn xuống tay.
"Nam Cung Hữu!" Thư Vũ Trạch cắn răng nghiến lợi, đáy mắt tràn đầy sắc khí lạnh lùng.
"Tiểu Trạch, ngươi đừng kích động, một mình ngươi cũng không làm được cái gì, chuyện ta sẽ tra rõ, người cũng đã phái đi ra tìm Thập đệ rồi." Nhìn bộ dáng đầy phẫn nộ của Thư Vũ Trạch, Nam Cung Viêm coi như là có chút bị hù sợ.
Nhìn đứa bé có sát khí đầy người, lúc này hắn mới giật mình, người ở trước mắt này lại cùng U Minh cung Lê Hi làm bạn rất thân mật.
Cũng không phải là đứa bé bình thường, mà bây giờ cái bộ dáng này của hắn...
"Ta đi ra ngoài một chuyến! Trước khi ta chưa có trở về, ngươi thì nói ta đau lòng quá độ ở trong phòng nghỉ ngơi, không thể ra ngoài và không muốn gặp bất luận kẻ nào!" Vẫn chưa nói hết, Thư Vũ Trạch cũng đã trực tiếp xoay người chạy ra ngoài, động tác nhanh chóng mau lẹ.
Trong một cái sân vắng vẻ, sợ rằng cũng sẽ không nghĩ đến, một phòng ốc đơn sơ như vậy, lại chính là tổng bộ U Minh cung ở Bắc Việt quốc.
"Lê Hi phó Cung chủ thế nào đột nhiên chạy tới Bắc Việt, không phải đoạn thời gian này đều ở Đông Ly quốc sao?"
"Ai biết được, chuyện của phó Cung chủ chúng ta cũng đừng đoán mò, Cung chủ tự nhiên có hắn an bài!"
"Đúng vậy a, lại nói ta đến nay còn không có cơ hội nhìn thấy Cung chủ, không biết Cung chủ là hạng người gì? Lại khiến người như phó Cung chủ cũng cam tâm làm việc ở dưới tay hắn."
"Ai biết được, ta cũng vậy, chưa từng thấy qua, nghe nói người gặp qua Cung chủ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có thân tín tâm phúc của Cung chủ mới vừa có cơ hội nhìn thấy Cung chủ."
Trong sân, hai thanh niên cầm cây chổi ăn mặc giống như đầy tớ bình thường, đang có một câu không một câu thấp giọng vừa nói chuyện, mà người ngoài nhìn vào chỉ cho là đầy tớ bình thường đang quét sân thôi, cũng sẽ không có bao nhiêu hoài nghi.
Một cái bóng người nho nhỏ, nhanh như tia chớp lướt qua tường rào, trực tiếp từ đầu tường bay vọt xuống trong sân, lập tức đưa tới sự cảnh giác của hai người.
"Người nào?"
Vốn hai người còn đang tán gẫu, lập tức giật mình nhìn chằm chằm người tiến vào trong sân, khi thấy chỉ là một em bé non nớt nho nhỏ, mặc dù trong lòng cảnh giới, cũng vẫn như cũ có chút kinh ngạc vì sao một bé con đều có gan chạy U Minh cung bọn họ đây, mặc dù hành tung của bọn họ bí mật, nhưng bọn họ cũng không thể thư giãn.
"Dẫn ta đi gặp phó Cung chủ các ngươi!" Gương mặt Thư Vũ Trạch căng thẳng, biết hai người trước mắt chỉ là người canh giữ, âm thanh non nớt hợp với giọng ra lệnh, thật làm cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.
"Người bạn nhỏ ngươi ở đây nói gì? Không có việc gì ngươi còn nhanh đi thôi, lão gia nhà chúng ta không tiếp khách."
Mặc dù nghe Vũ Trạch nói muốn gặp phó cung chủ, hiển nhiên là biết được nơi này là địa phương nào, nhưng hai người nhìn Thư Vũ Trạch một bé con như vậy, thế nào cũng cảm thấy rất không có khả năng, một đứa trẻ con như vậy làm sao có thể biết cái gì là U Minh cung, huống chi là còn chạy đến tìm phó Cung chủ.
"Ta nói, dẫn ta đi gặp phó Cung chủ Lê Hi của các ngươi!" Vũ Trạch lười phải tiếp tục nhiều lời, trực tiếp đem ngọc bội vẫn đeo trên cổ lấy ra.
Trên ngọc bội điêu khắc Kỳ Lân, Kỳ Lân chính là địa đồ của U Minh cung, mà trên tay Cung chủ có thêm ngọc bội Kỳ Lân, thấy ngọc bội như diện kiến cung chủ. . . . . . Cùng trước mắt đứa bé cầm ngọc bội trên tay, cực kỳ tương tự. . . . . .
Hai người hai mặt nhìn nhau, hai người lập tức đồng thời quỳ xuống, cung kính nói: "Tham kiến Cung chủ!"
"Lập tức dẫn ta đi gặp Lê Hi!"
Khi từ mật đạo tiến vào phòng phía dưới chỗ ở chân chính của U Minh cung, Lê Hi nhìn bộ mặt sát khí cùng hơi thở lãnh khốc của Thư Vũ Trạch, trực giác chỉ sợ là mẫu thân hắn xảy ra chuyện gì, nếu không chưa từng gặp qua vẻ mặt Vũ Trạch như thế.
"Lê hi, bắt Đông Ly quốc Tam hoàng tử Nam Cung Hữu tới cho ta, còn có khiến người bên Đông Ly kia chú ý, ta muốn cho An gia gà chó không yên!"
Cả người run rẩy, một thân rét lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đáng yêu giờ phút này phủ đầy sương lạnh, đáy mắt hoàn toàn là không tin tưởng khiếp sợ cùng sợ hãi, thân thể nho nhỏ không bị khống chế run rẩy, hung dữ nhìn chằm chằm tới người thông báo ở trước mặt.
Cái gì gọi là mấy người đi vào trong rừng rậm mất đi tung tích?
Cái gì gọi là sống chết không rõ?
Cái gì gọi là sợ đã bị sát hại!
Đây đều là những lời nói vớ vẩn!
Nếu quả thật ở trong rừng rậm này có chuyện gì xảy ra, nhất định là có người ra tay làm, nếu không bằng vào hai người mẹ cùng Tề vương gia, cộng thêm hai người Băng Đồng cùng Liễu Trì, đối phó dã thú bình thường tại sao có thể có vấn đề, ngày đó cũng không có bất kỳ chuyện không bình thường khác xuất hiện.
"Tiểu thế tử, chuyện nô tỳ đã cùng ngài nói rồi, Vương Gia hành tung không rõ, kể cả Cảnh đại phu cùng những người hầu khác cũng mất đi hành tung, ngươi ở Bắc Việt đoạn thời gian này, công chúa ra lệnh nô tỳ đến phục vụ tiểu thế tử, biết Thế tử ngài cùng với mấy vị Điện hạ khác cùng nhau trở về nước."
Á Nô nhìn lên bé trai trước mặt, đáy lòng kinh ngạc một đứa bé mới khoảng sáu tuổi như vậy, lại có thể có phong cách lãnh khốc như vậy, mặt cùng Tề vương gia giống nhau như đúc, cư nhiên để cho nàng ta có loại cảm giác giống như thấy Tề vương Điện hạ.
"Vậy sao? Công chúa điện hạ cho ngươi đi đến đấy!"
Nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, đáy lòng đã cho rằng hai người Tề vương cùng mẹ tuyệt đối sẽ không có bất kỳ chuyện gì, do vậy hiện tại không có biện pháp kịp thời thông báo cho hắn, phải là có chuyện gì trì hoãn, cũng hoặc là sợ những người này làm chuyện xấu.
Thu hồi thần sắc tức giận, Thư Vũ Trạch trưng bộ mặt nghi hoặc cùng bất lực nhìn Á Nô, giống như là đột nhiên mất đi bến cảng một mình thuyền nhỏ lẻ loi, muốn tìm kiếm một bến cảng: "Á Nô tỷ tỷ, Tề vương gia cùng Cảnh đại phu chỉ là không có tìm được người có đúng hay không, bọn họ không có chuyện gì đi!"
Nhìn con ngươi trong suốt bất lực, thần sắc đáng yêu mê mang, hốc mắt nho nhỏ cứ như vậy rưng rưng nhìn mình, Á Nô trức tiếp bộc phát ra tình mẫu tử, tràn đầy đau lòng cùng yêu thích.
"Dĩ nhiên, cho nên tiểu thế tử ngươi chớ lo lắng! Trong một đoạn thời gian, Vương Gia không có ở đây, nô tỳ sẽ phục vụ tốt Thế tử ngươi."
"Ta không phải đứa bé rồi, ta có thể tự chăm sóc mình tốt, một mình ta ở chỗ này không biết sợ, Á Nô tỷ tỷ, ngươi đưa ta đi tìm nhị hoàng thúc bên kia có được hay không, ta muốn cùng nhị hoàng thúc ở cùng nhau, ta sợ!" Đáy mắt trào lên nước mắt, nhìn Vũ Trạch tràn đầy đáng thương cùng dáng vẻ sợ hãi.
Một đứa bé sáu tuổi, một thân một mình ở một nơi có hoàn cảnh xa lạ này, sợ cũng là tự nhiên.
Á Nô không nghi ngờ gì, trực tiếp một lời đáp ứng, ngay lập tức liền kéo tay Vũ Trạch tiến về phía viện của nhị hoàng tử Nam Cung Viêm.
Á Nô đưa người đến chỗ Nam Cung Viêm, trực tiếp bị Vũ Trạch dùng các loại lý do cho kêu trở về, nói là không cần người hầu phục vụ, đi theo bên cạnh Nam Cung Viêm là được.
Đợi đến khi đám người Á Nô rời đi, vốn dáng vẻ đang tràn đầy vô tội đáng thương của Vũ Trạch, lập tức xụ mặt xuống.
Nghiêm túc nhìn sang Nam Cung Viêm đang ở một bên: "Tiểu Viêm Viêm, ta hi vọng ngươi đem chuyện nói rõ ràng cho ta biết, ta không tin Tề vương gia cùng mẹ sẽ chết dễ dàng như vậy!"
Tới nơi này tìm Nam Cung Viêm, thật là bởi vì hắn tin tưởng Nam Cung Viêm người này, y một lòng vì Nam Cung Thần mà suy nghĩ, nếu không ban đầu cũng sẽ không dùng ngàn lượng hoàng kim để đổi lấy về tin tức cho Nam Cung Thần, mà bây giờ dưới loại tình huống này, hắn cần biết rõ chuyện đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Người muốn hại cha cùng mẹ của mình, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho!
Nam Cung Viêm vốn là nhìn Thư Vũ Trạch tới đây, mới bắt đầu còn không có phản ứng kịp, đang suy nghĩ muốn thế nào trấn an đứa bé sáu tuổi trước mắt này, thế nhưng khi một câu "Tiểu Viêm viêm" kia xuất hiện, trực tiếp một đôi mắt trợn to, quái dị nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt này giống thập hoàng đệ của mình như khuôn đúc.
"Ngươi là tiểu xảo quyệt! Ngươi lại là con trai của Thập đệ? !"
Chỉ chốc lát sau, chợt một tiếng thét kinh hãi truyền đến, Nam Cung Viêm bây giờ không có nghĩ đến, bé con trước mắt này cùng người của U Minh cung có quan hệ mật thiết, cư nhiên chính là cháu trai của mình, con trai ruột của thập hoàng đệ cùng Thư Nhã Phù.
Trực tiếp nhào tới một tay ôm lấy đứa trẻ nhỏ trên đất lên, thả vào tới trước mặt nhìn chằm chằm trên dưới!
Cái bé con phúc hắc đó lường gạt y ngàn lượng hoàng kim, cư nhiên suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra là chính là con trai của Nam Cung Thần, cháu của y, đây cũng quá đúng dịp đi!
Chẳng lẽ là khi đó tên tiểu tử này cũng đã biết thân thế của mình rồi?
Đột nhiên, nhớ tới mới vừa rồi Thư Vũ Trạch hỏi là "Tề vương gia cùng mẹ" . . . . . . Ý kia phải . . . . .
Nam Cung Viêm mới vừa bị ba chữ "Tiểu Viêm viêm" làm cho kinh hãi, hiện tại mới vừa đột nhiên nhớ tới phía sau hắn nói cái gì.
Theo hắn nói như vậy, Cảnh Lưu Niên chính là Thư Nhã Phù, mà một đoạn đường vừa rồi, nhóm người bọn họ cư nhiên cũng không có phát hiện chuyện này.
"Tiểu Viêm viêm, ta nhớ ngươi nên nói cho ta biết đến tột cùng có chuyện gì xảy ra ở khu săn bắn phía đông, Tề vương gia cùng mẹ ta tại sao phải chẳng biết đi đâu?" Thư Vũ Trạch cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cố kiềm chế, hai bắp chân vô cùng vui lòng đá, hắn không thích người khác tùy tiện ôm mình, cho dù là Lê Hi cũng ít có ôm hắn, hành động của Nam Cung Viêm để cho hắn cảm giác có chút kỳ quái.
Thư Vũ Trạch hiện tại ở sâu trong nội tâm vô cùng nóng nảy, nhưng lại phải cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, mẹ cùng cha cũng không biết tung tích, mặc kệ xảy ra chuyện gì, bản than hắn hiện tại bất lực trước trận tuyến.
Nhưng hắn dù sao chỉ là một đứa bé sáu tuổi, dù trưởng thành sớm thế nào, hiện tại đột nhiên phát hiện cha và mẹ cũng không biết tung tích, chỉ có tự mình một người, trong long có bình tĩnh cỡ nào đi nữa cũng không khỏi có chút sợ hãi.
"Thật sự là có chút kinh ngạc, Cảnh Lưu Niên lại là mẹ ngươi! . . . . . ." Nam Cung Viêm hơi xúc động đem lấy chính mình biết được, chuyện đã điều tra được một ít nói ra.
Cuối cùng ngừng lại, lại nhìn một chút người trước mặt mặc dù nhỏ, nhưng rất có chủ kiến là Vũ Trạch, Nam Cung Viêm vẫn là tiếp tục đem suy đoán trong long mính nói ra: "Tiểu Trạch, không phải là ta nói, chuyện này sợ rằng cùng lão Tam không thoát được quan hệ, trước khi hắn tiến vào trong rừng rậm, theo ta chú ý tới chỉ có mấy người mà thôi, nhưng từ sau tới tin tức điều tra trở về, trong rừng rậm phát hiện rất nhiều thi thể, mà những người này gần như đều là người của lão Tam, nhưng mà lúc hắn trở lại người bên cạnh đếm cũng không có giảm bớt mấy người."
Đây cũng là nguyên nhân khiến Nam Cung Viêm mấy ngày nay có chút lo lắng, nếu như Nam Cung Hữu kể cả những người khác cùng nhau ra tay, ở trước đó đã mai phục, sợ rằng Nam Cung Thần cùng Thư Nhã Phù thật rất có thể sẽ gặp bọn hắn xuống tay.
"Nam Cung Hữu!" Thư Vũ Trạch cắn răng nghiến lợi, đáy mắt tràn đầy sắc khí lạnh lùng.
"Tiểu Trạch, ngươi đừng kích động, một mình ngươi cũng không làm được cái gì, chuyện ta sẽ tra rõ, người cũng đã phái đi ra tìm Thập đệ rồi." Nhìn bộ dáng đầy phẫn nộ của Thư Vũ Trạch, Nam Cung Viêm coi như là có chút bị hù sợ.
Nhìn đứa bé có sát khí đầy người, lúc này hắn mới giật mình, người ở trước mắt này lại cùng U Minh cung Lê Hi làm bạn rất thân mật.
Cũng không phải là đứa bé bình thường, mà bây giờ cái bộ dáng này của hắn...
"Ta đi ra ngoài một chuyến! Trước khi ta chưa có trở về, ngươi thì nói ta đau lòng quá độ ở trong phòng nghỉ ngơi, không thể ra ngoài và không muốn gặp bất luận kẻ nào!" Vẫn chưa nói hết, Thư Vũ Trạch cũng đã trực tiếp xoay người chạy ra ngoài, động tác nhanh chóng mau lẹ.
Trong một cái sân vắng vẻ, sợ rằng cũng sẽ không nghĩ đến, một phòng ốc đơn sơ như vậy, lại chính là tổng bộ U Minh cung ở Bắc Việt quốc.
"Lê Hi phó Cung chủ thế nào đột nhiên chạy tới Bắc Việt, không phải đoạn thời gian này đều ở Đông Ly quốc sao?"
"Ai biết được, chuyện của phó Cung chủ chúng ta cũng đừng đoán mò, Cung chủ tự nhiên có hắn an bài!"
"Đúng vậy a, lại nói ta đến nay còn không có cơ hội nhìn thấy Cung chủ, không biết Cung chủ là hạng người gì? Lại khiến người như phó Cung chủ cũng cam tâm làm việc ở dưới tay hắn."
"Ai biết được, ta cũng vậy, chưa từng thấy qua, nghe nói người gặp qua Cung chủ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có thân tín tâm phúc của Cung chủ mới vừa có cơ hội nhìn thấy Cung chủ."
Trong sân, hai thanh niên cầm cây chổi ăn mặc giống như đầy tớ bình thường, đang có một câu không một câu thấp giọng vừa nói chuyện, mà người ngoài nhìn vào chỉ cho là đầy tớ bình thường đang quét sân thôi, cũng sẽ không có bao nhiêu hoài nghi.
Một cái bóng người nho nhỏ, nhanh như tia chớp lướt qua tường rào, trực tiếp từ đầu tường bay vọt xuống trong sân, lập tức đưa tới sự cảnh giác của hai người.
"Người nào?"
Vốn hai người còn đang tán gẫu, lập tức giật mình nhìn chằm chằm người tiến vào trong sân, khi thấy chỉ là một em bé non nớt nho nhỏ, mặc dù trong lòng cảnh giới, cũng vẫn như cũ có chút kinh ngạc vì sao một bé con đều có gan chạy U Minh cung bọn họ đây, mặc dù hành tung của bọn họ bí mật, nhưng bọn họ cũng không thể thư giãn.
"Dẫn ta đi gặp phó Cung chủ các ngươi!" Gương mặt Thư Vũ Trạch căng thẳng, biết hai người trước mắt chỉ là người canh giữ, âm thanh non nớt hợp với giọng ra lệnh, thật làm cho người ta cảm thấy rất kỳ quái.
"Người bạn nhỏ ngươi ở đây nói gì? Không có việc gì ngươi còn nhanh đi thôi, lão gia nhà chúng ta không tiếp khách."
Mặc dù nghe Vũ Trạch nói muốn gặp phó cung chủ, hiển nhiên là biết được nơi này là địa phương nào, nhưng hai người nhìn Thư Vũ Trạch một bé con như vậy, thế nào cũng cảm thấy rất không có khả năng, một đứa trẻ con như vậy làm sao có thể biết cái gì là U Minh cung, huống chi là còn chạy đến tìm phó Cung chủ.
"Ta nói, dẫn ta đi gặp phó Cung chủ Lê Hi của các ngươi!" Vũ Trạch lười phải tiếp tục nhiều lời, trực tiếp đem ngọc bội vẫn đeo trên cổ lấy ra.
Trên ngọc bội điêu khắc Kỳ Lân, Kỳ Lân chính là địa đồ của U Minh cung, mà trên tay Cung chủ có thêm ngọc bội Kỳ Lân, thấy ngọc bội như diện kiến cung chủ. . . . . . Cùng trước mắt đứa bé cầm ngọc bội trên tay, cực kỳ tương tự. . . . . .
Hai người hai mặt nhìn nhau, hai người lập tức đồng thời quỳ xuống, cung kính nói: "Tham kiến Cung chủ!"
"Lập tức dẫn ta đi gặp Lê Hi!"
Khi từ mật đạo tiến vào phòng phía dưới chỗ ở chân chính của U Minh cung, Lê Hi nhìn bộ mặt sát khí cùng hơi thở lãnh khốc của Thư Vũ Trạch, trực giác chỉ sợ là mẫu thân hắn xảy ra chuyện gì, nếu không chưa từng gặp qua vẻ mặt Vũ Trạch như thế.
"Lê hi, bắt Đông Ly quốc Tam hoàng tử Nam Cung Hữu tới cho ta, còn có khiến người bên Đông Ly kia chú ý, ta muốn cho An gia gà chó không yên!"
/171
|