Trên người Lãnh Hạo Nam toả ra một mùi thơm rất dễ chịu , thoang thoảng như mùi của thảo mộc tự nhiên , rất quyến rũ , rất bình yên , rất dễ chịu , Hoài Na hít hà thỏa mãn , hai mắt lim dim mê mẩn ẩn hiện nụ cười nói :
- Woa ! Anh hai sài nước hoa gì mà thơm quá zậy ta !
Thiên Diệu Chính đứng ở ngay bên cạnh giật mình hoảng hốt túm lấy khủy tay của Hoài Na kéo ra , ông tức giận trừng mắt mang theo lo lắng hét lớn :
- Hoài Na , mau buông hoàng thúc của con ra ngay lập tức .
Hoài Na giật phắt mình mở to hai mắt , cô sợ hãi run lên , bàn tay bấu chặt vào lưng của Lãnh Hạo Nam không chịu buông , mặt còn áp vào lồng ngực của chàng , thanh âm nhỏ nhẹ nói ra :
- Không .
Thiên Diệu Chính cố thế nào cũng không thể kéo cô ra được , ông ngó trái ngó phải nhìn bốn tên thị vệ còn đang đứng ngây ngốc ở bên cạnh liền tức giận quát lớn :
- Các ngươi như thế nào còn đứng ngẩn ra đó , mau tới tách công chúa ra .
Bốn tên thị vệ bị tiếng quát làm cho giật mình , họ hoàn hồn ngơ ngác , vẻ mặt biến sắc đi nhanh tới , chết rồi , sao lại bất cẩn để nữ nhân chạm vào vương gia cơ chứ , hai người đi tới túm lấy tay của Hoài Na kéo ra , hai người còn lại đi ra phía sau gỡ lấy ngón tay của cô , Hoài Na cố siết chặt hơn , cô ép chặt người vào lòng Lãnh Hạo Nam chết cũng không chịu buông ra , miệng gào thét :
- Không thích , bỏ cháu ra , cháu muốn đi chơi với anh hai .... aaaa ....
Hoài Na bị tách ra khỏi người Lãnh Hạo Nam , cô vung hai chân kẹp chặt lấy hai chân của Lãnh Hạo Nam vừa khóc vừa nói lớn :
- Anh hai , anh nói khi nào anh đi học về anh dẫn em đi mua kem mà , không biết đâu , bắt đền , kem đâu ... aaaa ...
Mọi người hoảng sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh , tên thị vệ nhanh chóng gỡ chân của Hoài Na ra rồi thả nhẹ xuống đất , Hoài Na bị hai thị vệ kéo đi , cô vung chân không ngừng quẫy đạp loạn xạ , Thượng Quan Kỳ hơi nhíu mi , chàng lẳng lặng đứng nhìn , bàn tay có chút nắm chặt , sắc mặt có chút khó chịu , tim khẽ nhói lên một cái , tình huống gì thế này , mình bị làm sao vậy ta , nàng ta chỉ là ôm hoàng thúc của mình thôi mà , bàn tay nhất thời đưa lên chạm vào ngực .
Lãnh Hạo Nam mặt mày trắng bệch , người run lên cầm cập , cả thân thể mềm nhũn ngã ra phía sau bất tỉnh , hai tên thị vệ phản xạ nhanh đỡ lấy chàng , giọng lo lắng gọi lớn :
- Vương gia ... người tỉnh lại đi vương gia .
Thiên Diệu Chính sợ muốn đứng tim , ông lo lắng nhìn ra cửa điện gọi lớn :
- Người đâu ? Mau truyền Điền thái y trở lại .
Ông lại quay qua hối thúc hai tên thị vệ :
- Các ngươi nhanh một chút dìu vương gia vào bên trong .
- Vâng thưa hoàng thượng .
Hoài Na nhăn nhó mặt mày , cô khó chịu vùng vẩy cố thoát khỏi hai tên thị vệ đang lôi kéo mình , Nhan Y Dung đi đến trước mặt Hoài Na , vẻ mặt hiền hòa ôn tồn khuyên bảo :
- Hoài Na , hoàng thúc ... à không , anh hai của con bị bệnh , con ngoan ngoãn nghe lời mẫu hậu không được chạm vào người anh hai có được không ?
Hoài Na tròn xoe mắt ngây thơ gật đầu nói :
- Dạ .
- Woa ! Anh hai sài nước hoa gì mà thơm quá zậy ta !
Thiên Diệu Chính đứng ở ngay bên cạnh giật mình hoảng hốt túm lấy khủy tay của Hoài Na kéo ra , ông tức giận trừng mắt mang theo lo lắng hét lớn :
- Hoài Na , mau buông hoàng thúc của con ra ngay lập tức .
Hoài Na giật phắt mình mở to hai mắt , cô sợ hãi run lên , bàn tay bấu chặt vào lưng của Lãnh Hạo Nam không chịu buông , mặt còn áp vào lồng ngực của chàng , thanh âm nhỏ nhẹ nói ra :
- Không .
Thiên Diệu Chính cố thế nào cũng không thể kéo cô ra được , ông ngó trái ngó phải nhìn bốn tên thị vệ còn đang đứng ngây ngốc ở bên cạnh liền tức giận quát lớn :
- Các ngươi như thế nào còn đứng ngẩn ra đó , mau tới tách công chúa ra .
Bốn tên thị vệ bị tiếng quát làm cho giật mình , họ hoàn hồn ngơ ngác , vẻ mặt biến sắc đi nhanh tới , chết rồi , sao lại bất cẩn để nữ nhân chạm vào vương gia cơ chứ , hai người đi tới túm lấy tay của Hoài Na kéo ra , hai người còn lại đi ra phía sau gỡ lấy ngón tay của cô , Hoài Na cố siết chặt hơn , cô ép chặt người vào lòng Lãnh Hạo Nam chết cũng không chịu buông ra , miệng gào thét :
- Không thích , bỏ cháu ra , cháu muốn đi chơi với anh hai .... aaaa ....
Hoài Na bị tách ra khỏi người Lãnh Hạo Nam , cô vung hai chân kẹp chặt lấy hai chân của Lãnh Hạo Nam vừa khóc vừa nói lớn :
- Anh hai , anh nói khi nào anh đi học về anh dẫn em đi mua kem mà , không biết đâu , bắt đền , kem đâu ... aaaa ...
Mọi người hoảng sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh , tên thị vệ nhanh chóng gỡ chân của Hoài Na ra rồi thả nhẹ xuống đất , Hoài Na bị hai thị vệ kéo đi , cô vung chân không ngừng quẫy đạp loạn xạ , Thượng Quan Kỳ hơi nhíu mi , chàng lẳng lặng đứng nhìn , bàn tay có chút nắm chặt , sắc mặt có chút khó chịu , tim khẽ nhói lên một cái , tình huống gì thế này , mình bị làm sao vậy ta , nàng ta chỉ là ôm hoàng thúc của mình thôi mà , bàn tay nhất thời đưa lên chạm vào ngực .
Lãnh Hạo Nam mặt mày trắng bệch , người run lên cầm cập , cả thân thể mềm nhũn ngã ra phía sau bất tỉnh , hai tên thị vệ phản xạ nhanh đỡ lấy chàng , giọng lo lắng gọi lớn :
- Vương gia ... người tỉnh lại đi vương gia .
Thiên Diệu Chính sợ muốn đứng tim , ông lo lắng nhìn ra cửa điện gọi lớn :
- Người đâu ? Mau truyền Điền thái y trở lại .
Ông lại quay qua hối thúc hai tên thị vệ :
- Các ngươi nhanh một chút dìu vương gia vào bên trong .
- Vâng thưa hoàng thượng .
Hoài Na nhăn nhó mặt mày , cô khó chịu vùng vẩy cố thoát khỏi hai tên thị vệ đang lôi kéo mình , Nhan Y Dung đi đến trước mặt Hoài Na , vẻ mặt hiền hòa ôn tồn khuyên bảo :
- Hoài Na , hoàng thúc ... à không , anh hai của con bị bệnh , con ngoan ngoãn nghe lời mẫu hậu không được chạm vào người anh hai có được không ?
Hoài Na tròn xoe mắt ngây thơ gật đầu nói :
- Dạ .
/27
|