Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 168: Hư tâm

/322


Qua mấy ngày đi đường, xe ngựa cuối cùng cũng dừng dưới chân núi Quân sơn.

Tuy trên đường đi rất gian nan mới cắt đuôi được bọn người Tử Việt quốc, nhưng mà cuối cùng đã thuận lợi đến nơi đánh dấu trên bản đồ.

Mấy ngày này, Ưu Vô Song vẫn giận Lãnh Như Tuyết, nàng ngoài những việc cần thiết ra, cơ hồ không nói chuyện cùng Lãnh Như Tuyết, kì thực, nàng cũng biết nàng nổi giận như vậy là vô lí, nhưng nàng không thể nào nhịn được.

Hơn nữa, sau việc lần trước, Lãnh Như Tuyết phảng phất như trở thành người khác, hắn cũng không chủ động tìm nàng nói chuyện, cho nên, trên đường đi, ngoại trừ mấy lần bị đột kích, Lãnh Như Tuyết căn dặn nàng đừng ra khỏi xe ngựa ra, hai người cơ hồ không nói chuyện.

Quân sơn, cuối cùng cũng đến nơi, Ưu Vô Song nhảy xuống ngựa, nhìn lên núi, phát hiện Quân sơn còn nguy hiểm hơn nàng tưởng tượng, chỉ thấy đỉnh núi nhập vân, địa thế núi cực kì hiểm trở, con đường lên núi nhỏ hẹp, xe ngựa căn bản không thể đi lên.

Và manh mối trên bản đồ, ắt hẳn là nơi thâm sâu trong Quân sơn, bởi vì, trên bản đồ hiện rõ, nơi cất giữ bảo tàng, chính là nơi sâu nhất của Quân sơn.

Trong lúc Ưu Vô Song do dự không biết nên làm thế nào, đột nhiên vai nàng ấm hẳn, một chiếc áo bào trắng khoác lên vai nàng, còn Lãnh Như Tuyết lúc này đang đứng sau lưng nàng, lãnh đạm nhìn nàng, đạm nhiên nói: “Trời ở đây lạnh, nàng mặc nhiều áo chút, đừng có để bị nhiễm phong hàn.”

Ưu Vô Song nhìn dung mạo tuấn mĩ của Lãnh Như Tuyết, cắn răng đang định cự tuyết, nhưng Lãnh Như Tuyết đã dùng sức ấn lấy vai nàng, trầm giọng nói: “Nàng khí sắc gần đây không tốt, vẫn là mặc vào đi!”

Dứt lời, Lãnh Như Tuyết không đợi nàng nói gì, quay lưng rời khỏi.

Ưu Vô Song nhìn theo bóng dáng cao to của Lãnh Như Tuyết, đột nhiên trong lòng ấm áp, bởi vì nơi này thật sự cũng lạnh, nàng không có ý cự tuyệt, nàng vô thức sờ sờ mặt mình, trong lòng có chút ưu phiền, khí sắc nàng tệ vậy sao? Sao nàng không cảm thấy vậy?

Gần đây, nàng ngoại trừ thường hay chóng mặt ra, không cảm thấy có gì không ổn, hơn nữa cảm giác chóng mặt tuy đến nhanh, nhưng đi cũng nhanh, cho nên nàng căn bản không để tâm, chỉ là mấy ngày đi được vội vã, nàng có chút mệt thôi!

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song không để tâm mà quay qua nhìn đỉnh Quân sơn, nhìn đỉnh núi nguy nga kia, nàng bất giác nhớ đến Tiêu Tịch, Tiêu Tịch ở đây? Y có biết nàng đến chưa?

Nghĩ tới Tiêu Tịch, Ưu Vô Song bất giác nở nụ cười.

Lãnh Như Tuyết đứng cách xe ngựa không xa, nhìn Ưu Vô Song, trong lòng hắn cười khổ, trên đường đi, mỗi khi hắn có dụng tâm tiếp cận nàng, luôn cảm giác được nàng kháng cự, hắn biết, trong lòng nàng không có hắn, nhưng hắn từ đầu chí cuối không buông tay được.

Trong đại lao, lúc nhìn thấy nàng xuất hiện, hắn cơ hồ không dám tin vào mắt mình, không dám tin nàng sẽ đến thăm hắn, khi hắn xác định được người đó là nàng, hắn nhất thời vui mừng khôn xiết, không nhịn được kích động trong lòng, ôm nàng vào lòng.

Nhưng sau giây phút kích động qua đi, hắn lại bắt đầu lo lắng, hắn lo lắng, việc hắn cự tuyệt hôn ước liên lụy đến nàng, hắn sợ hại nàng như hắn, bị phụ hoàng nhốt trong lao. Khi ấy hắn bản thân đã khó bảo toàn, không thể nào bảo vệ nàng được.

Nếu như không phải nàng chính miệng nói ra, nàng đến cứu hắn, hắn cơ hồ không dám tin, tại thời khắc ấy, hắn cho rằng trong lòng nàng có hắn, sự nhận thức này khiến lòng hắn vui mừng.

Hắn tự nói với bản thân, lần này, hắn tuyệt đối không buông tay!

Nhưng, sau lời nói trên xe ngựa của nàng, một lần nữa lại đẩy hắn từ đỉnh cao của vui mừng xuống đáy vực, thì ra, là hắn một mực đa tình, trong lòng nàng căn bản không có hắn, người nàng yêu là người khác, nếu như như vậy, nàng hà tất không tiếc nói dối phụ hoàng, cứu hắn từ đại lao ra?

Tại sao nàng cho hắn hy vọng rồi lại tàn nhẫn đập tan hy vọng đó thành từng mảnh?

Nếu như như vậy, hắn thà rằng nàng không đi cứu hắn, như vậy, hắn tuy sẽ nhớ nàng, sẽ đau lòng, nhưng trái tim sẽ không tan vỡ, sẽ không tuyệt vọng.

Ưu Vô Song cất bản đồ cẩn thận, đang định phân phó đoàn người lên núi, chính trong lúc này, đột nhiên một bóng người bạc y từ từ đi từ khúc đường núi gập ghềnh xuống.

Tiêu Tịch! Ưu Vô Song nhìn thấy bóng người, trong lòng vui mừng vô cùng, nàng cứ như một con bướm, nở nụ cười chói lọi, chạy nhanh đến bên Tiêu Tịch.

Tuy nhiên, nàng không phát hiện, sau lưng nàng, ánh mắt âm nhiên của Lãnh Như Tuyết.

Ưu Vô Song chạy nhanh đến trước mặt Tiêu Tịch, hưng phấn nắm lấy tay y, lớn tiếng nói: “Tiêu Tịch, huynh thật sự ở đây, sao huynh biết bây giờ ta đến đây?”

Nhìn nụ cười tươi tắn của Ưu Vô Song, Tiêu Tịch thoáng chốc thất thần, nhưng mà, y rất nhanh khẽ mỉm cười, lạnh đạm nói: “Ta biết.”

Ưu Vô Song nào có tin lời y, nàng cho rằng Tiêu Tịch là vô tình gặp phải họ, cho nên cười nói: “Huynh sống ở đâu? Từ khi nào từ Lăng Phong huyện trở về vậy?”

Tiêu Tịch vẫn mặc cho nàng nắm lấy tay y, không có trả lời Ưu Vô Song, mà ánh mắt nhìn về phía Lãnh Như Tuyết không xa đang đi đến, khẽ mỉm cười: “Thì ra thất vương gia cũng đến.”

Ưu Vô Song thuận theo ánh nhìn của Tiêu Tịch mà nhìn đi, thấy Lãnh Như Tuyết đang trầm mặt, đi về phía nàng, không biết tại sao, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Lãnh Như Tuyết, lòng nàng bỗng cảm thấy hổ thẹn, bàn tay nắm lấy tay Tiêu Tịch, bất giác buông ra.

/322

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status