Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 190: Trở lại thất vương phủ

/322


Không biết qua bao lâu, Ưu Vô Song mới từ từ bình tĩnh lại, nàng đột nhiên nhớ trước lúc ngất đi, nàng hình như bị người khác bắt, lúc đó, nàng đang ở cùng Tiêu Tịch, và nay nàng ở đây, vậy thì Tiêu Tịch đâu? Là y cứu nàng sao?

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác ngẩn đầu, khẩn trương nhìn Lãnh Như Tuyết, hỏi: “Tiêu Tịch đâu? Y không sao chứ?”

Lãnh Như Tuyết nhíu mày, có chút không vui nhéo mặt Ưu Vô Song một cái, nói: “Nữ nhân, sao tỉnh lại đã hỏi người nam nhân khác? Nàng không thể quan tâm ta sao?”

Mặt Ưu Vô Song đỏ ửng, trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Ngươi đang nói bậy gì đó? Đây là đâu? Có phải Tiêu Tịch cứu ta không?”

Lãnh Như Tuyết kì thực không phải giận thật, bởi vì khi nãy nhìn thấy Ưu Vô Song tỉnh lại, gọi tên hắn, việc đó chứng minh trong lòng Ưu Vô Song hắn là người quan trọng hơn bất cứ người nào khác, và đương nhiên, người nào khác đó chính là Tiêu Tịch.

Nhưng trong lòng hắn vẫn luôn vì Ưu Vô Song và Tiêu Tịch từng có chút quan hệ mà canh cánh trong lòng, nên khó tránh có cảm giác chua chua.

Nay nhìn thấy Ưu Vô Song hơi giận, hắn tự khắc không dám đùa, vội nói: “Nàng yên tâm, y không sao!”

Nói rồi, hắn vẫn là không nhịn được chua chát hỏi: “Nàng lo lắng cho y làm gì? Đừng quên, nàng bây giờ đã là người của ta.”

Ưu Vô Song nghe thấy Tiêu Tịch không việc gì, bất giác thở phào, nhưng khi nghe thấy Lãnh Như Tuyết nói nàng là người của hắn, bất giác lại nhớ đến việc xảy ra trong thạch thất, nhất thời đỏ ửng mặt, liếc Lãnh Như Tuyết một cái, đưa tay đánh hắn, nói: “Ai là người của người? Hừ, ta và ngươi bây giờ không có chút quan hệ gì!”

Lãnh Như Tuyết ‘hứ’ một tiếng, đột nhiên dùng sức ôm Ưu Vô Song vào lòng, áp sát tai nàng nói: “Nữ nhân, sao nàng có thể nhanh như vậy đã quên việc chúng ta đã làm? Nếu như là vậy, ta bây giờ không ngại một lần nữa dùng hành động chứng minh với nàng!”

Hơi thở ấm áp, nhẹ nhàng phả vào vành tai mẩn cảm của nàng, khiến cơ thể nàng bất giác run nhẹ, nhưng mà nàng rất nhanh đã đè nén sự dao động trong lòng, đưa tay đẩy Lãnh Như Tuyết ra, trừng mắt nhìn hắn: “Tên sắc lang, đầu ngươi toàn những thứ gì vậy? Ngươi còn chưa nói cho ta biết, đây là đâu, sao ta lại ở đây?”

Nhìn thấy Ưu Vô Song như vậy, Lãnh Như Tuyết hết cách, chỉ còn có thể ôm nàng vào lòng, sau dó dựa lưng vào giường, nói: “Là Tiêu Tịch cứu nàng, đây là nhà chúng ta, nàng bây giờ đã về kinh rồi!”

Về kinh rồi? Không lẽ, đây chính là thất vương phủ? Ưu Vô Song giờ mới hay, tại sao nàng lại cảm thấy nơi này quen thuộc, bởi vì, đây chính là Dạ Vân điện nàng từng ở qua, cũng từng là tẩm phòng của thất vương phủ! Khó trách nàng có cảm giác quen thuộc như vầy!

Đợi đã, nàng nhớ khi trước nàng còn ở Quân sơn, sao giờ lại về kinh rồi?

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác có chút ngờ hoặc nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Chúng ta không phải ở Quân sơn sao? Sao bây giờ lại ở kinh thành?”

Động tác Lãnh Như Tuyết cực kì ôn nhu vén lại mái tóc có chút rối của Ưu Vô Song, sau đó mới từ từ kể với Ưu Vô Song mọi chuyện từ sau khi nàng ngất đi.

Thì ra, nàng bị tên hắc y nhân ấy bắt đi, Tiêu Tịch âm thầm luôn theo sau tên hắc y nhân, sau đó nhân cơ hội cứu nàng ra, nhưng sau khi cứu nàng, nàng lại bị nhiễm phong hàn, cho nên mới hôn mê.

Và nay cách ngày nàng hôn mê, đã bảy ngày, do đó họ đã về đến kinh thành.

Thì ra Tiêu Tịch cứu mình, Ưu Vô Song nghĩ đến Tiêu Tịch lòng bất giác vạn phần cảm kích, nếu như không phải y, nàng bây giờ chắc vẫn còn trong tay tên hắc y nhân, nào có như bây giờ?

Nghĩ vậy, Ưu Vô Song bất giác nhớ lại việc xảy ra ở sơn cốc, khi ấy, nàng còn tưởng Lãnh Như Tuyết đã chết, cho nên trong lòng buồn rầu, mới bị tên hắc y nhân thừa cơ.

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác căm hận nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Ngươi khi ấy đi đâu vậy? Hại ta vì ngươi mà…….”

Nói tới đây, Ưu Vô Song cắn chặt môi, không nói tiếp nữa, nàng không muốn để Lãnh Như Tuyết biết được bộ dạng thảm bại của nàng khi ấy.

Còn Lãnh Như Tuyết lại mỉm cười, nhìn Ưu Vô Song, nhẹ nhàng điểm nhẹ vào mũi nàng, nói: “Nàng tưởng rằng ta chết rồi sao? Nữ nhân ngốc, ta làm sao có thể chết dễ dàng như vậy? Đừng quên, ta còn muốn nàng trở thành vương phi của ta nữa đấy!”

Ưu Vô Song đỏ mặt, nói: “ai muốn trở thành vương phi của ngươi? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không cùng nữ nhân khác cùng chung một phu quân! Ngươi hãy từ bỏ ý định này đi!”

Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Ưu Vô Song, cơ thể khẽ cứng đờ, nhưng mà hắn rất nhanh đã chân thành nhìn Ưu Vô Song: “Song Nhi, hãy tin ta, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất!”

Ưu Vô Song quay đầu đi nơi khác, trầm mặc không nói, lòng nàng khẽ nhói đau, người nam nhân này, không lẽ hắn không hiểu ý nàng sao?

Đây căn bản không phải là vấn đề có chịu ủy khuất hay không, mà là sự kiêu ngạo của nàng, sự tự tôn của nàng, căn bản không cho phép nàng cùng nữ nhân khác chung một phu quân, dù cho nàng có yêu hắn hơn đi chăng nữa, nàng cũng không thể làm như vậy.

Bởi vì, nàng không muốn cả ngày bị nhốt trong chiếc lồng hào hoa, cùng một đám nữ nhân tranh giành nhau, nhữn ngày tháng như vậy căn bản không hợp với nàng!

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy lòng tràn ngập sự đau đớn, nàng biết, đối với hắn, nàng đã chìm đắm vào sâu, nhưng bất kể thế nào, hắn đến cuối cùng cũng không thuộc về nàng, còn nàng, cũng sẽ trở thành khách qua đường trong sinh mạng của hắn.

/322

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status